• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Đường Song Long Truyện (4 Viewers)

  • Chương 621

Điều Khấu Trọng và Từ Tử Lăng e ngại nhất lúc này là bị lộ thân phận chân chính. Nếu Vu Sở Hồng báo với Lý Uyên rằng Trầm Lạc Nhạn là đồng đảng của hai gã thì chuyện đó chẳng khác gì với việc nàng câu kết với địch nhân phản quốc.


Khấu Trọng hiểu rõ với công lực và thân thủ Vu Sở Hồng thì trong một thời gian ngắn không thể bỏ rơi bà ta được. Gã vội lấy ra ba mũi tên trong chiếc bao đeo bên lưng ngựa, dựa vào tiếng gió rồi trở tay phóng ngược về phía Vu Sở Hồng. Khấu Trọng không dám thi triển toàn lực, cũng chẳng dám dùng Loa Hoàn kình, đương nhiên là uy lực giảm nhiều. Gã chỉ hy vọng có thể ngăn cản bà ta lăng không đánh xuống.


Vu Sở Hồng thét lớn:


- Được lắm!


Ống tay áo phất lên, ba mũi tên như bị cuồng phong cuốn dạt ra rơi hết xuống đất. Bích Ngọc trượng của bà ta vẫn nhằm lưng Từ Tử Lăng điểm tới.


Khấu Trọng đang định vọt khỏi lưng ngựa để cứu viện Từ Tử Lăng thì bất chợt trong lòng cảm thấy nguy hiểm. Gã vội vàng cúi rạp xuống lưng ngựa, thuần bằng thân pháp vừa vặn tránh khỏi một mũi phi đao đánh lén của Độc Cô Phượng. Thủ pháp phóng ám khí của nàng ta vô cùng xảo diệu, không hề phát ra tiếng động.


Từ Tử Lăng tự biết mình không có bản lĩnh vừa thúc ngựa tháo chạy vừa ứng phó đòn công kích toàn lực của một cao thủ như Vu Sở Hồng. Trong lòng gã nảy ra một kế, liền phóng chân đá một cước vào con ngựa chở hòm gỗ. Thuận tiện dùng thuật Nhân mã như nhất dẫn Trường Sinh khí cuồn cuộn tràn vào mình ngựa. Quả nhiên con vật sau khi trúng cước liền hý dài một tiếng, bốn vó đồng thời phát lực vọt nhanh lên phía trước, vượt qua Khấu Trọng và Từ Tử Lăng rồi điên cuồng lao vào bóng đen bất tận của thảo nguyên.


Từ Tử Lăng đổ người sang ngang lộn xuống bụng ngựa tránh khỏi Bích Ngọc trượng trong gang tấc, sau đó truyền chân khí cho con ngựa làm khoảng cách với Vu Sở Hồng nới rộng.


Một hơi chân khí của lão bà này đã hết, mũi chân điểm xuống mặt đất, cả người lại vọt theo truy đuổi. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng toàn lực thi triển kỵ thuật bám theo con ngựa chở hòm gỗ đang chạy phía trước cách bọn gã gần hai chục trượng.


Vu Sở Hồng và Độc Cô Phượng vẫn bám riết không rời. Vu lão bà thể hiện thân pháp tuyệt thế của mình, càng đuổi càng nhanh, Độc Cô Phượng cưỡi ngựa bị bỏ lại đằng sau.


Bỗng từ phía trước có hai kỵ sỹ lao tới, một người trong đó thét lớn:


- Tặc tử chạy đi đâu?


Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhận ra thanh âm liền đưa mắt nhìn, quả nhiên là Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ. Hai gã vô cùng vui mừng, bề ngoài vẫn làm ra vẻ giật mình kinh hãi bỏ Trầm Lạc Nhạn lại rồi đổi hướng chạy thẳng.


Có Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ ở đó thì dù Vu Sở Hồng và Độc Cô Phượng gan to bằng trời cũng không dám công nhiên gia hại Trầm Lạc Nhạn, cũng khó mà kết tội nàng ta được.


o0o


Hai gã thông qua địa đạo của Dương Công bảo khố quay trở lại Trường An. Lúc về tới Đa Tình Oa thì chỉ còn cách bình minh hai canh giờ. Hầu Hy Bạch đang ngồi chờ đến sốt cả ruột, thấy bọn gã liền mừng rỡ hỏi:


- Tất cả xong xuôi rồi chứ?


Vui vẻ ngồi xuống thư giãn gân cốt, Khấu Trọng cười đáp:


- Xong hết cả rồi, nhưng nguy hiểm đến cực điểm! Nhờ có lão Thiên gia giúp đỡ nên Trầm mỹ nhân mới giữ được mạng.


Hai gã vốn nấp một chỗ để theo dõi, nhìn rõ ràng Vu Sở Hồng và Độc Cô Phượng không có gan làm ác mạo phạm Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ, lại thấy hai vợ chồng bọn họ mở hòm cứu Trầm Lạc Nhạn ra rồi mới bỏ đi, vì vậy lúc này Khấu Trọng mới có thể nói một cách thoải mái như vậy.


Ngồi xuống bên kia Hầu Hy Bạch, Từ Tử Lăng hỏi:


- Không đến Thượng Lâm Uyển sao?


Hầu Hi Bạch than:


- Các ngươi vào sinh ra tử, ta làm sao còn có hứng chơi bời nữa. Ài! Ngày nào cũng sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng cũng phải trà nhạt cơm trắng chứ.


Khấu Trọng lại hỏi:


- Thạch sư phụ của ngươi có đến không?


Hầu Hi Bạch chán nản gật đầu:


- Ta đem bức tranh giả để trên bàn rồi cung hầu pháp giá của lão nhân gia. Thạch sư phụ quả nhiên đến đúng giờ, lại còn thân thiết hỏi han tình hình luyện công gần đây của ta. Nói ra sợ các ngươi không tin, người còn chỉ điểm cho ta về mặt võ công, phân tích tại sao trong bí đạo chỉ sau vài lần chạm mặt ta đã bị người bắt được. Thật sự ta đang cảm thấy rất bối rối.


Từ Tử Lăng và Khấu Trọng nghe xong ngẩn mặt nhìn nhau. Thạch Chi Hiên rốt cuộc là thế nào đây?


Hầu Hy Bạch chìm vào trong hồi ức, mắt nhìn xà nhà từ từ nói:


- Liệu có phải Hầu Hi Bạch này quá mê muội rồi? Ta đã không nhịn được, hỏi rằng phải chăng ông ấy muốn giết ta. Các ngươi có biết Thạch sư phụ trả lời thế nào không? Người bật cười lắc đầu đáp “Ngươi không những là đồ nhi tốt của Thạch Chi Hiên ta, mà còn là niềm hy vọng để chấn hưng Hoa Gián phái. Ngươi cũng không cản trở đại nghiệp thống nhất thiên hạ của sư phụ, vậy tại sao ta lại phải giết ngươi chứ? Không ai hiểu ngươi bằng sư phụ”. Nói xong câu đó, ánh mắt ông hiện lên thần sắc vô cùng kỳ quái, dường như rất mệt mỏi, lại có vẻ trong lòng tràn đầy bi thương.


Từ Tử Lăng và Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn nhau.


Hầu Hy Bạch tiếp tục:


- Ông ấy lại nói: “Tâm pháp Hoa Gián phái chính là Suất tính nhi hành*. Ngày trước ta bất chấp tất cả người trong Thánh môn phản đối mà yêu thương Bích Tú Tâm chính là vì chịu ảnh hưởng của tâm pháp đó. Đến hôm nay ta vẫn không hề hối hận về quyết định của mình. Điều day dứt duy nhất là ta đã hại chết người mình yêu thương nhất, thế nên không muốn ngươi tiếp bước rơi vào thất bại mà sư phụ đã phạm phải ngày đó”. Ài! Người còn hỏi ta đã có ý trung nhân chưa!


Từ Tử Lăng đăm chiêu suy nghĩ, trong khi Khấu Trọng lại hào hứng hỏi:


- Ngươi trả lời thế nào?


Hầu Hy Bạch nhún vai đáp:


- Ta đã nói rằng những thiếu nữ tuyệt vời trong thiên hạ đều không phải là ý trung nhân của mình, chỉ thông qua việc vẽ tranh để thể hiện sự ái mộ của ta đối với họ, bằng nét bút lưu lại những gì đẹp đẽ nhất của nữ nhân. Thạch sư phụ nghe xong không những rất thoả mãn, còn khen ta đã tiến bộ vượt bậc trong tâm pháp của Hoa Gián phái, thanh xuất ư lam. Ta bèn thừa cơ hỏi tiếp… Ôi! Lẽ ra ta không nên đề cập tới chuyện đó.


Từ Tử Lăng trầm giọng:


- Ngươi hỏi lão chuyện gì?


Hầu Hy Bạch đáp:


- Ta hỏi rằng tại sao ông ấy không siêu thoát khỏi đấu tranh cừu sát của thế gian, tiếu ngạo sơn lâm, sống một đời thanh tịnh tự tại.


Khấu Trọng tinh thần phấn chấn hỏi:


- Ông ấy trả lời thế nào?


Hầu Hi Bạch cười khổ:


- Ta đã nói lẽ ta không nên hỏi, vì sau khi nghe xong, Thạch sư phụ hắng giọng một tiếng, tiện tay cầm bức họa giả lên, hai mắt lóe lên thần quang lạnh lẽo đáng sợ rồi bỏ đi!


Hai gã kia nghe vậy cũng cứng miệng không nói gì được.


Một lúc sau Khấu Trọng mới lên tiếng:


- Cách hành sự của sư phụ ngươi thì bọn ta dù nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi. Việc chính khẩn yếu hơn, mau đem bức tranh giả ra đây.


Hầu Hy Bạch vừa mừng vừa lo hỏi:


- Tới lúc trời sáng chỉ còn hai canh giờ, liệu có đủ thời gian không?


Khấu Trọng cười đáp:


- Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, Lý Uyên đã điều cấm vệ quân trong đại nội đi đối phó Lý Mật. Vi công công, Vu Sở Hồng và Độc Cô Phượng đều không ở trong Hoàng cung. Lý Uyên tất sẽ tập trung hết nhân thủ để bảo vệ tẩm cung của mình cũng như cung điện của phi tần, vì thế việc bảo vệ tại Cống Phẩm đường khẳng định sẽ bị lơi lỏng. Bọn ta nhập cung làm chuyện thay rồng đổi phượng vào lúc Lý Uyên không ngờ nhất đảm bảo sẽ có cơ hội thành công. Còn không mau mang hàng giả ra đây? Bọn ta có nhiều thời gian lắm sao?


o0o


Một mình Từ Tử Lăng lặng lẽ trở về Tư Đồ phủ. Nhìn mấy căn phòng hoang vắng dưới màn đêm tăm tối, trong lòng gã có chút cảm giác lạnh lẽo cô đơn.


Nhớ lại tình cảnh âm thầm tiến vào Hoàng cung vừa rồi, gã không kìm được sự hài lòng trước niềm vui sướng đến tột độ của Hầu Hy Bạch khi hắn lấy được bản chính. Bức họa trong tay Lý Uyên là do lão cướp của người ta, mất đi cũng là của thiên trả địa. Hơn nữa, có thể Lý Uyên vĩnh viễn không biết bức họa mà lão đang có trong tay lại là bản chép. Từ Tử Lăng tuyệt không vì Lý Uyên là hoàng đế Đại Đường mà cho rằng lão có quyền sở hữu đặc biệt đối với nó.


Lần này ba người nhập cung thật nhẹ nhàng thuần thục, đúng như Khấu Trọng đã nói, cấm vệ quân tập trung hết tại khu vực tẩm cung của Hoàng đế và phi tần. Bọn gã theo bí đạo mà đến, rồi lại theo bí đạo bỏ đi, lợi dụng giếng trời của Cống Phẩm đường ngấm ngầm đột nhập lấy bảo vật, hoàn thành nhiệm vụ một cách thần bất tri quỷ bất giác.


o0o


Giọng Loan Loan truyền vào tai gã:


- Người ta ở trong phòng của chàng!


Từ Tử Lăng hạ cánh tay đang định gõ cửa phòng Khấu Trọng xuống, trong lòng nổi lên tư vị kỳ quái, gã bước sang phòng bên cạnh mở cửa tiến vào.


Loan Loan yên lặng ngồi trong góc, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn gã.


Ngồi xuống bên cạnh nàng, Từ Tử Lăng nói:


- Bọn ta quyết định tối nay động thủ.


Loan Loan tỏ vẻ như đã biết, đoạn điềm nhiên hỏi:


- Tại sao Khấu Trọng lại không về cùng ngươi?


Từ Tử Lăng đáp:


- Hắn đang chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho sự kiện tối nay.


Loan Loan ngạc nhiên:


- Có gì cần phải an bài? Phải chăng đến tận lúc này mà chàng vẫn muốn giấu Loan Loan điều gì đó? Người ta hoài nghi thành ý hợp tác của các vị rồi.


Từ Tử Lăng nhún vai trả lời:


- Ta tuyệt không có ý giấu giếm, chỉ vì thời cơ chưa tới nên dù có nói cho nàng biết cũng chẳng có ý nghĩa gì.


Loan Loan nói khẽ:


- Vẫn biết Khấu Trọng không tin tưởng ta, nhưng Từ Tử Lăng thì thế nào? Loan Loan muốn biết suy nghĩ thực sự trong lòng chàng.


Đón ánh mắt của nàng, Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:


- Ta cho rằng trong trường hợp này nàng sẽ không bán đứng bọn ta. Nhưng đến một ngày nàng trở thành người đứng đầu Âm Quý phái thì tình hình sẽ hoàn toàn khác, lúc đó nàng sẽ không thể không nghĩ cho lợi ích của bản phái.


Loan Loan chầm chậm lắc đầu, giọng nói tràn đầy cảm xúc:


- Ta vĩnh viễn không trở thành chủ nhân Âm Quý phái, ta đã mất đi hứng thú làm việc đó rồi. Lưỡng phái lục đạo của Thánh môn đều có mưu toan tính toán riêng, chỉ làm hỏng việc chứ không thể thành công. Ta không còn muốn tham gia vào những cuộc đấu tranh vô vị trong nội bộ để rồi lãng phí thời gian vào những việc đó nữa.


Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:


- Vậy tại sao nàng lại tích cực đối phó với Thạch Chi Hiên thay vì tìm đến một nơi nào đó sống những ngày an nhàn lạc thú không có ưu phiền?


Loan Loan bình tĩnh đáp:


- Mộng tưởng của sư tôn, ta phải tận tâm tận lực hoàn thành. Lòng háo thắng của ta không ít hơn huynh đệ ngươi đâu. Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy nhân vật xuất sắc nhất trong Thánh môn không phải là Thạch Chi Hiên, mà là đồ nhi do Chúc sư phụ vun đắp.


Từ Tử Lăng tỏ vẻ bất ngờ:


- Ta thấy hồ đồ rồi! Nàng bằng vào điều gì mà cho rằng với sức của mình có thể hoàn thành mộng tưởng thống nhất thiên hạ?


Loan Loan khẽ cười đáp:


- Có thể một ngày nào đó ta sẽ nói cho chàng biết, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ. Không nói chuyện nhảm nữa, rốt cuộc là Khấu Trọng đi an bài việc gì?


Từ Tử Lăng trả lời:


- Hắn đi gặp Âu Dương Hi Di.


Loan Loan bật cười:


- Các vị quả nhiên có chút bản lĩnh! Gặp Âu Dương Hi Di thì có tác dụng gì?


Từ Tử Lăng giải thích:


- Chỉ khi thông qua Âu Dương Hi Di bọn ta mới có thể sử dụng lực lượng của Lý Uyên, buộc Thạch Chi Hiên phải nằm im trong hang ổ của mình. Ta và Khấu Trọng sẽ mai phục ở lối thoát duy nhất của lão. Khi Lý Uyên bức Thạch Chi Hiên phải dùng bí đạo bỏ chạy, bọn ta sẽ tấn công bất ngờ, trong hoàn cảnh đặc biệt đó mà phá đi Bất Tử Ấn pháp của lão.


Tinh thần cực kỳ phấn chấn, Loan Loan mỉm cười hỏi:


- Oan gia à! Rốt cuộc là Thạch Chi Hiên đang trốn ở cái động chó nào vậy?


o0o


Lúc Khấu Trọng quay về, Từ Tử Lăng vẫn ngồi ngây trên ghế. Gã đang thầm nghĩ Loan Loan nay đã tách hẳn khỏi Thánh môn nhưng vẫn ôm kế sách làm rung chuyển thiên hạ, e là chẳng được kết quả gì.


Khấu Trọng vỗ vai gã hỏi:


- Loan đại mỹ nhân đâu rồi?


Từ Tử Lăng đáp:


- Loan Loan nghe xong kế hoạch tối nay liền quyết định bất kể thành hay bại cũng sẽ lập tức rời khỏi Trường An. Chắc nàng ấy phải đi làm cho xong vài chuyện, ví dụ như lấy Thiên Ma quyết mang theo người chẳng hạn. Đó chỉ là dự đoán của ta.


Khấu Trọng gật đầu:


- Chắc không đúng hẳn nhưng cũng chả sai là mấy. Nàng ta sẽ không ngu xuẩn đến mức đi tìm Bạch sư muội mà trút giận đấy chứ?


Từ Tử Lăng điềm đạm nói:


- Loan Loan nói rằng nàng ấy chẳng thiết cả bảo tọa chủ nhân Âm Quý phái, vậy ngươi nói xem nàng có còn hứng thú đối với Bạch Thanh Nhi nữa không?


Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:


- Nàng ta nói đùa sao?


Từ Tử Lăng lắc đầu:


- Ta cảm thấy đấy là những lời từ đáy lòng. Hơn nữa, đại kế mới của Loan Loan không hề xung đột với kế hoạch của chúng ta nên nàng ta không ngại nói ra điều đó. Tuy Loan Loan không tiết lộ cụ thể mình định làm gì, nhưng ta cảm thấy địch ý của nàng đối với chúng ta đã giảm đi nhiều. Ôi! Trong đầu nàng phải chăng lại đang có suy nghĩ đáng sợ nào đó?


Khấu Trọng than:


- Nghĩ nhiều cũng vô ích, chẳng bằng không nghĩ nữa. Ta và Âu Dương Hi Di đã bàn bạc suốt một canh giờ, Tru Thạch đại kế của chúng ta hiện tại kín kẽ như áo trời. Di lão sẽ nói rằng tin tức về Thạch Chi Hiên đến từ Từ Hàng Tịnh Trai, sau đó đề tỉnh Lý Uyên làm như thể phát hiện Tào Tam xuất hiện ở dải Dược Mã kiều, vì vậy Lý Uyên sẽ phong toả điều tra kỹ lưỡng toàn thể khu vực đó từ lúc hoàng hôn, bức bách Thạch Chi Hiên phải trở về thiện thất đóng vai Đại Đức Thánh Tăng. Giờ tý đêm nay sẽ trùng trùng bao vây Vô Lậu tự, phá cửa tiến vào thiện phòng của Thạch Chi Hiên. Hầy! Lần này xem Thạch Chi Hiên có thể chạy đi đâu đây?


Từ Tử Lăng hỏi:


- Di lão có biết bí đạo dưới thiện thất không?


Khấu Trọng đáp:


- Đương nhiên không thể giấu ông ấy được, nhưng Lý Uyên thì lại khác. Kế hoạch của chúng ta không còn chỗ nào sơ hở nữa chứ?


Trong lòng Từ Tử Lăng nổi lên cảm giác khó nói. Sau tối nay, gã có thể sẽ trở thành người giết chết cha của Thạch Thanh Tuyền. Bất kể nàng thống hận Thạch Chi Hiên như thế nào đi chăng nữa, lão thuỷ chung vẫn là phụ thân của nàng. Tình huống đó sẽ làm Thạch Thanh Tuyền không muốn gặp Từ Tử Lăng vì sợ sẽ bị khơi dậy tâm sự.


Khấu Trọng duỗi chân duỗi tay rồi nói:


- Hiện giờ, việc duy nhất mà chúng ta có thể làm là đợi Loan Loan tới. Ài! Ta rất lo lắng!


Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:


- Lo lắng cái gì?


Khấu Trọng than:


- Lo cho ngươi đó! Cả đời chỉ có hai huynh đệ, cứ nghĩ đến việc lôi kéo ngươi vào chiến trường tàn khốc là ta lại sợ ngươi không thể chịu nổi cuộc sống nếu không giết người thì sẽ bị người giết như thế.


Từ Tử Lăng bật cười nói:


- Đây không phải là lần đầu tiên ta ra chiến trường. Ngày trước sao chẳng thấy ngươi nói thế nhỉ?


Khấu Trọng gượng cười:


- Ngươi đã trải qua ba chiến dịch lớn nhất là cuộc chiến Cảnh Lăng, sự kiện Hách Liên Bảo và trận đánh Vũ Văn Hoá Cập ở Lương Đô. Ba trận chiến đó đều vì phải giữ mạng cầu sinh nên mới có thể sinh ra hùng tâm tráng chí. Nhưng khi ngươi ở trong một cuộc chiến vì thắng lợi, vì tranh giành địa vị thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Chiến tranh là một trò chơi để xem ai là người thương tổn trầm trọng hơn, ai là người không chịu đựng nổi. Đấu chí và sỹ khí là những yếu tố hàng đầu, nhân mạng chỉ như cỏ rác, cuối cùng chỉ là vấn đề thắng thua. Ta thì còn được vì đó là lựa chọn của ta, nhưng ngươi lại là một kẻ vô cớ bị lôi kéo vào cuộc can qua này. Vì thế nên ta mới lo lắng.


Từ Tử Lăng cười khổ:


- Ta cũng không còn lựa chọn nào khác! Đến lúc đó hãy nói được không, giờ ta chẳng muốn nhắc tới chuyện này. Những việc làm người ta phiền não quả thật nhiều quá.


Khấu Trọng kể lại:


- Di lão nói mình đã từng đàm luận cởi mở về vấn đề người kế thừa ngai vàng với Lý Kiến Thành và Lý Uyên. Cứ theo lời ông ấy thì Lý Uyên tỏ ra rất quyết liệt đối với Lý Thế Dân, lão một mực cho rằng hắn hạ độc ám hại Trương Tiệp Dư. Vì thế Lý Uyên muốn từ bị động chuyển thành chủ động, một mặt tăng cường thực lực của mình, mặt khác tước bớt quyền lực của người con thứ, dần dần nắm hết việc triều chính vào tay. Trừ phi Lý Thế Dân tự lập làm đế ở bên ngoài, nếu không thì khi hắn trở lại Trường An sẽ chỉ còn vận mệnh bị phế truất hoặc xử quyết. Ài! Dưới chế độ phủ binh thì Lý Thế Dân tuyệt không có cơ hội.


Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:


- Di lão còn nói chuyện gì nữa không?


Khấu Trọng đáp:


- Cũng giống như ngươi, ông ấy nghi ngờ sự sáng suốt trong việc lựa chọn của Sư Phi Huyên. Còn một chuyện nữa, Di lão đã chứng thực là do Lý Kiến Thành ở giữa dàn xếp nên Lý Uyên và Hiệt Lợi đã hồi phục lại tình hữu hảo như cũ. Việc này càng bất lợi đối với Lý Thế Dân, vì khi hắn đánh phá Lạc Dương xong thì cũng là lúc bị Lý Uyên triệu hồi về Trường An. Binh quyền của Lý Thế Dân ngoài Quan Ngoại sẽ do Lý Nguyên Cát tiếp quản. Vế sau không phải lời Di lão mà là suy đoán của tiểu đệ.


Từ Tử Lăng than:


- Theo như diễn biến của tình hình hiện nay thì suy đoán của ngươi sẽ biến thành sự thật. Việc Lý Uyên dùng Lý Nguyên Cát thay thế Lý Thế Dân nghênh chiến Tống Kim Cương đã lộ rõ tâm lý như vậy của lão. Chỉ khi Lý Nguyên Cát không tranh giành thì Lý Thế Dân mới có thể ngồi vững ở vị trí của mình.


Khấu Trọng nói tiếp:


- Không có sự uy hiếp trước mắt của người Đột Quyết, Lý Uyên có thể phóng tay để Lý Thế Dân đánh phá Lạc Dương, bản thân thì ở Quan Nội củng cố quyền lực, tạo điều kiện cho Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát thanh trừ những lực lượng ủng hộ Lý Thế Dân. Khi Lý Thế Dân ban sư hồi triều sẽ phát giác ngoài các tướng lĩnh của Thiên Sách phủ và vẻn vẹn ba ngàn Huyền Giáp thân binh thì mình không còn người nào có thể dùng được nữa. Quan Trung kiếm phái đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, nếu không phải Khấu Trọng ta mà là Thái Nguyên Dũng thật thì lúc này người của Quan Trung kiếm phái khả năng đã bị nhốt ráo vào thiên lao rồi. Con mẹ nó! Lý Uyên thật độc ác!


Từ Tử Lăng lắc đầu:


- Lý Uyên tuyệt không có cái tâm ác độc, ngược lại là người đa tình trọng nghĩa. Vấn đề là tình cảm của lão lại dành hết cho địch nhân của Lý Thế Dân nên mới trở nên vô tình như thế đối với hắn.


Khấu Trọng tiếp tục:


- Di lão nói hiện giờ Lý Uyên lo lắng nhất là động thái của Tống Khuyết lão nhân gia, nên mới nhắc đi nhắc lại rằng Di lão cần phải thuyết phục bố vợ tương lai của ta. Nếu không được Tống Khuyết ủng hộ thì Lý Uyên có thể chẳng để ta vào trong mắt. Con mẹ nó! Ta sẽ chứng minh cho lão thấy coi thường ta là một sai lầm lớn.


Từ Tử Lăng trầm mặc hẳn xuống.


Khấu Trọng liếc gã rồi hỏi:


- Ngươi đang nghĩ gì vậy?


Từ Tử Lăng cười khổ:


- Đầu óc ta bỗng nhiên trở nên trống rỗng, không dám nghĩ tới những việc sẽ diễn ra trong tương lai nữa. Lý Uyên có thể vẫn chưa nhẫn tâm hạ lệnh sát hại Lý Thế Dân, nhưng đám hung đồ của Ma môn sẽ không tha cho hắn. Sư Phi Huyên sẽ làm thế nào? Nàng có thể ngồi nhìn mà không lý tới sao?


Khấu Trọng than:


- Cứ cho rằng Lý Thế Dân sống lâu trăm tuổi thì sao? Chừng nào Lý Uyên còn là Hoàng đế thì người kế thừa hợp pháp vẫn là Lý Kiến Thành, trừ phi Lý thế Dân khởi binh làm phản. Nhưng theo ngươi thấy với cục diện của Đường thất như hiện nay thì Lý tiểu tử có cơ hội không?


Từ Tử Lăng lắc đầu:


- Hoàn toàn không có cơ hội!


Khấu Trọng nói:


- So với việc bị người Ma môn giết chết, hoặc nhẫn nhục sống trộm thì chi bằng để ta trên chiến trường cho Lý tiểu tử một cơ hội thể hiện chí khí da ngựa bọc thây. Vô cùng oanh oanh liệt liệt, đúng không?


Từ Tử Lăng đáp:


- Ta muốn đi gặp Lý Thế Dân một lần.


Khấu Trọng thất thanh hỏi:


- Cái gì?


Từ Tử Lăng trầm giọng nhắc lại:


- Sau khi giải quyết việc ở đây xong xuôi, ngươi trở về Bành Lương, ta đi gặp Lý Thế Dân.


Khấu Trọng nhíu mày:


- Với hắn còn có gì hay mà nói nữa?


Từ Tử Lăng đáp:


- Ta không biết, cứ đến gặp cái đã! Ta muốn hiểu suy nghĩ trong lòng hắn.


Khấu Trọng nhún vai:


- Quan hệ giữa ngươi và Lý Thế Dân tốt hơn so với ta. Hiện giờ ta đối với hắn không còn tình cảm gì nữa. Hắn làm ta thê thảm quá rồi! Hỡi ôi!


Đúng lúc này trong lòng hai gã chợt xuất hiện cảm giác có khách ghé chơi.


---------------------------------


Chú giải:


(*) theo tính mà làm


(Hết hồi 622)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom