Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Quá hoàng hôn, trời bắt đầu dần dần tối. Bên trong tường cao của Xuân Tại Lầu truyền ra mấy tiếng chim kêu lanh lảnh, Khấu Trọng nhìn xung quanh trái phải thấy không có ai, vội dùng tiếng chim kêu để ứng đáp.
Từ Tử Lăng bay vọt qua tường, kéo Khấu Trọng chạy vào một ngõ nhỏ cắt ngang đường rồi mới dừng bước nói: "Tất cả đã bố trí ổn thỏa, ta đã căng năm sợi dây câu bằng tơ thiên tằm ở trên các cây được chỉ định, còn phía ngươi thế nào rồi?".
Khấu Trọng đắc ý dương dương nói: "Đương nhiên không vấn đề gì, chúng ta đến cái quán sáng nay ngồi nghỉ ngơi ăn thứ gì đó, rồi y kế hành sự".
Quán rượu ồn áo náo nhiệt, quá nửa khách nhân đều là nhân vật giang hồ, chủ đề nói chuyện cũng không ngoài sự kiện Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Đông Minh Công Chúa đại náo Xuân Tại Lầu tối qua.
Khấu Trọng vểnh tai lắng nghe một hồi, nhướng mày nói: "Thì ra trên giang hồ chúng ta cũng có chút thanh danh đấy chứ!".
Từ Tử Lăng trầm giọng nói: "Để qua đêm nay rồi hãy nói chuyện đó!".
Khấu Trọng gật đầu nói: "Con người ta xấu nhất chính là tật này, chưa gì mà đã đắc ý quên hết cả chuyện chính! Đúng rồi! Không biết Phong Thấp Hàn và xú công chúa đã trốn ở đâu rồi nhỉ? Nếu như trốn trong một gian phòng nhỏ, ta e trinh tiết của xú công chúa khó mà bảo toàn được".
Từ Tử Lăng coi như không có chuyện gì, chậm rãi nói: "Giờ này mà ngươi vẫn còn tâm tình đi nghĩ những chuyện đó hay sao, ta thì đang lo Tống Ngọc Trí không biết thời cơ mà không chịu rời khỏi đây".
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát rồi thở dài nói: "Xem ra ngươi chẳng hề để ý đến Đơn Uyển Tinh cả, bằng không nghe ta nói vậy, thần tình thế nào cũng phải có chút mất tự nhiên".
Từ Tử Lăng cười cười mắng: "Hảo tiểu tử! Cả ta mà ngươi cũng động tâm cơ để thăm dò sao? Thời gian đến rồi, đi thôi!".
Hai gã thanh toán rồi đi xuống dưới lầu, bước ra khỏi cửa, rồi đồng loạt tái mặt. Chỉ thấy mặt trăng vừa tròn vừa sáng lộ ra nơi chân trời phía Đông, bầu trời đêm không gợn một bóng mây, ánh trăng chiếu rọi khắp Cửu Giang thành, so với đêm trước mây đen giăng khắp trời thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Khấu Trọng thất thanh thốt: "Hỏng rồi! Trăng sáng đẹp thế này, chỉ cần có người ngẩng đầu thưởng nguyệt là kế hoạch của chúng ta hỏng hết!".
Từ Tử Lăng thấp giọng nói: "Ở đây nhiều tai vách mạch rừng, đến chỗ khác rồi nói sau".
Giây lát sau hai gã đã nhảy vào trong hậu viên của một ngôi đại trạch viện, cởi bỏ y phục bên ngoài và xóa lớp hóa trang, để lộ chân diện mục, trên người chỉ còn một bộ dạ hành y bó sát thân.
Khấu Trọng bước tới một bụi cây lấy ra thanh đại đao và sợi trường tiên đã dấu sẵn, đeo lên mình, rồi cười khổ nói: "Đây gọi là người tính không bằng trời tính, ai ngờ được tự nhiên trăng lại sáng đẹp như vậy chứ?".
Từ Tử Lăng nói: "Có oán trời oán đất cũng chẳng có tác dụng gì cả, chúng ta hãy đi xem thử tình thế rồi tính sau, nếu là không thể làm, thì đành phải ngoan ngoãn trốn đi theo thủy đạo vậy".
Hai gã nhún người lướt đi, chẳng mấy chốc thì đã lên đến mái ngói của tòa tửu lầu vừa mới ngồi uống rượu, dõi mắt quan sát Xuân Tại Lầu.
Khấu Trọng kinh ngạc nói: "Kỳ quá! Tại sao hoàn toàn không thấy vọng gác hay chòi canh gì nhỉ? Lẽ nào Nhậm Thiếu Danh đó sợ chết không dám đến rồi. Tiểu Lăng ngươi có cảm ứng gì không?".
Hậu viện chuyên dùng để khoản đãi khách quý của Xuân Tại Lầu đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng ca dìu dặt truyền tới, do bây giờ vẫn hãy còn sớm nên chỉ thỉnh thoảng mới thấy có tỳ nữ bộc nhân đi lại trong hậu viên.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi nói: "Ta có cảm giác không tường".
Khấu Trọng ngẩn người ra, thấp giọng nói: "Có nên đánh trống thu quân hay không?".
Từ Tử Lăng chầm chậm lắc đầu, đôi mắt hổ xạ ra hai luồng tinh quang mà trước nay Khấu Trọng chưa từng thấy, bình tĩnh nói: "Nếu như chúng ta chưa biết thực hư mà đã lâm trận thoái lui, chuyện này sẽ để lại trong tâm lý chúng ta một sự khuyết thiếu không thể nào bù đắp được! Nó sẽ khiến chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực trong võ đạo, cũng biểu hiện là chúng ta vẫn còn sợ hãi cái chết!".
Khấu Trọng thở hắt ra một hơi, hào tình tráng chí trào dâng trong lồng ngực, hưng phấn nói: "Ngươi nói hay lắm! Dù địch nhân có giăng thiên la địa võng cung hầu hai huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng quyết xông vào hổ huyệt để nhổ râu con hổ Nhậm Thiếu Danh đó, đây gọi là đặt mình vào chỗ chết để tìm sự sống!".
Từ Tử Lăng nhìn xuống dòng sông nhỏ chảy qua hậu viên Xuân Tại Lầu nói: "Dòng sông này chảy qua hậu viên của Xuân Tại Lầu, người nào mắt sáng đều có thể nhận ra đây là phương pháp đột nhập vào Xuân Tại Lầu nhanh nhất, dễ dàng nhất, vì thế chúng ta tuyệt đối không thể đi dưới nước được".
Khấu Trọng thở dài nói: "Vấn đề là Nhậm Thiếu Danh đến hay không đến? Nếu như hắn đến, xung quanh Xuân Viên nhất định sẽ có bố trí cao thủ, chúng ta đã không thể đi trên không, vậy thì chỉ còn cách đi dưới đất mà thôi, nhưng thế e rằng khó tránh khỏi kết cục rơi vào trùng vây, lực chiến thân vong".
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Ngươi có nhìn thấy sợi dây câu chăng giữa hai cây kia không?".
Khấu Trọng hướng mắt nhìn về phía hai cây đa lớn bên ngoài Xuân Tại Lầu hậu viên cách đó chừng hai mươi trượng, do tán lá rậm rạp che khuất ánh trăng, nên dù gã có vận hết mục lực cũng khó mà nhìn thấy được sợi dây câu cho chính mình giăng ra, bèn khẽ lắc đầu nhè nhẹ.
Từ Tử Lăng nói: "Ta đã từng thử qua rồi, khi ngươi nhảy lên trên, đến gần khoảng sợi dây đó chừng một trượng thì sẽ cảm giác được ánh sáng phản quang rất yếu ớt của nó, như vậy mới có thể nắm được vị trí chính xác của dây câu".
Khấu Trọng hân hoan nói: "Nếu như dùng dây thừng sơn đen, dưới ánh trăng sáng như đêm nay, e rằng khó mà giấu được ai".
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói: "Chúng ta cần phải thay đổi kế hoạch. Chính là khi nào khẳng định Nhậm Thiếu Danh đến Xuân Viên, chúng ta mới dùng thế công bất ngờ như thiên lôi giáng sét, xông thẳng vào hậu viên, một kích không trúng thì phải lập tức mượn lực đàn hồi của dây câu thoát đi. Như vậy sẽ hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của địch nhân, khiến cho chúng cả chéo áo của chúng ta cũng không chạm tới được".
Hai gã lại chụm đầu nghiên cứu lộ tuyến và phương pháp xông vào Xuân Viên một hồi, sau đó tìm một chỗ ẩn thân, thay nhau giám thị tình hình ở Xuân Viên, "cung hầu" đại giá của Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh. Khấu Trọng vừa quan sát Xuân Tại Lầu đang dần dần náo nhiệt, vừa thì thầm: "Từ đầu chúng ta đã muốn đi Lạc Dương vậy mà đến bây giờ vẫn chưa đến được đó, chuyến này sau khi về Ba Lăng, ta với ngươi sẽ lập tức lên phía Bắc, dọc đường có nên đi qua Lạc Dương một chuyến hay không?".
Từ Tử Lăng đang nằm ngửa mặt trên mái ngói, ngắm nhìn bầu trời sao dày đặc, nghe gã nói vậy thì thở dài một tiếng: "Ngươi đừng đánh giá quá cao vận may của mình như vậy, Hòa Thị Bích còn liên quan đến cả ni cô cao thủ của Từ Hàng Tịnh Trai, cẩn thận ăn không được lại vạ đến miệng, liên lụy cả đến tiểu đệ đây nữa".
Khấu Trọng cười khổ nói: "Lại bị ngươi đoán trúng rồi, lần sau ngươi có thể giả ngu một chút được không?". Sau đó lại thở dài than: "Theo ta thấy thì ấn tượng của Tống Ngọc Trí với ngươi tốt hơn với ta nhiều lắm! Hắc! Ngươi có hứng không, nàng ta tuyệt đối không thua kém gì Đơn Uyển Tinh hay Trầm Lạc Nhạn đâu?".
Từ Tử Lăng tỏ vẻ không vui nói: "Ngươi không biết nàng ta đã được hứa gả cho người khác rồi sao?".
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Lão tử không tin chuyện này. Thiên hạ cũng có thể đổi chủ, huống hồ là hôn ước nói bằng miệng? Có điều thật kỳ lạ, nàng ta có lẽ cũng quá mười tám tuổi rồi, tại sao vẫn chưa quá môn vậy nhỉ? Bên trong nhất định có vấn đề gì đây!".
Từ Tử Lăng nhạt nhẽo nói: "Ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi, đâu cần phải mượn nhiều cớ như vậy?".
Khấu Trọng đột nhiên thấp giọng nói: "Mẹ ơi! Nhậm Thiếu Danh đến rồi!".
Từ Tử Lăng vội lật người qua, bò đến bên cạnh Khấu Trọng, thò đầu ra ngoài mái ngói, nhìn về phía Xuân Viên của Xuân Tại Lầu. Chỉ thấy nhân ảnh trùng trùng, tuy nhìn không rõ người đến là ai, nhưng cũng có thể đoán được là một đại nhân vật, bằng không thì đâu có nhiều tùy tùng đến thế. Hơn mười người đều vào cả trong Xuân Viên, chỉ để lại bốn hán tử dáng vẻ như là bảo tiêu đứng bên ngoài canh cửa. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau. Lẽ nào Nhậm Thiếu Danh không hề sợ có người ám sát?
Khấu Trọng nói: "Liệu có phải là cạm bẫy không? Có điều nói không chừng hắn thật sự tưởng rằng chúng ta sớm đã chạy mất từ lâu rồi".
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Hiện giờ chỉ có thể cầu lão thiên gia bảo hộ thôi, chúng ta đi thôi!".
Hai gã nhanh chóng bật dậy, lướt sang một mái nhà khác như loài quỷ mị, dọc theo những bụi cỏ ven sông áp sát tường ngoài của Xuân Tại Lầu, bỏ đường thủy không đi, mà nhảy qua tường vào hậu viên của Xuân Tại Lầu, không hề dừng bước mà tiếp tục nhảy nhanh lên một tán cây rậm rạp, từ trên cao quan sát tình thế diễn biến. Cả mười tòa biệt viện đều có tiếng đàn sáo cười đùa, Xuân Viên ở cách đó một tòa biệt viện lại càng huyên náo gấp bội. Ngoại trừ bốn đại hán đứng canh ngoài cửa, bốn phía Xuân Viên đều không có bóng dáng hộ vệ bảo tiêu.
Từ Tử Lăng đặc biệt quan sát vị trí buộc dây câu một lần nữa, rồi nói: "Chúng ta chia nhau tìm kiếm, thử xem Nhậm Thiếu Danh có phải người mai phục ở đây hay không? Sau đó gặp nhau ở trên cây lớn trong Xuân Viên kia, đến lúc ấy sẽ quyết định hạ thủ thế nào?".
Khấu Trọng gật đầu đồng ý, rồi lập tức cùng Từ Tử Lăng chia nhau hành sự.
o0o
Một khắc sau, hai gã cùng có mặt trên một cây du lớn cao hơn các tòa biệt viện chừng hơn trượng ở phía sau Xuân Viên. Từ Tử Lăng thở dài nói: "Thật là bất bình thường, cho dù Nhậm Thiếu Danh không lo lắng, nhưng thủ hạ của hắn cũng không thể sơ suất như vậy được".
Khấu Trọng nhìn về phía mái ngói của Xuân Viên, cười khổ nói: "Ta cũng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, có điều cũng có thể là Nhậm Thiếu Danh căn bản không coi chúng ta hoặc bất cứ kẻ nào khác vào đâu. Nếu chúng ta cứ thế này mà thu binh, nói không chừng sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một này mất? Thật muốn đi xem trộm trước một lượt, nhưng nhất định khó mà giấu được tai mắt của Nhậm Thiếu Danh".
Từ Tử Lăng trầm giọng nói: "Chúng ta chia hai đường tả hữu tiến vào trong, khi nào thấy một đại hán mặt rỗ trên trán có xăm hình thanh long là lập tức hạ thủ, nếu như là cạm bẫy thì sẽ đột phá ra phía cửa trước. Nhớ kỹ sợi dây câu cứu mạng thứ bảy ở giữa hai cây đại thụ cách đại môn mười lăm trượng".
Nói xong hai gã hạ quyết tâm, nhún mình lao vút đi, hạ thân xuống mái ngói một cách vô thanh vô thức, sau đó chia hai hướng tả hữu, biến mất trong màn đêm.
"Bịch! Bịch!".
Hai gã phá cửa sổ xông vào đại đường của Xuân Viên. Trong sát na ngắn ngủi, hai gã đã quét mắt đảo khắp đại sảnh, lập tức biết mình trúng kế. Phía đối diện với đại sảnh có kê hai chiếc bàn lớn, có hơn mười đại hán đang ngồi đó, chẳng những không thấy người nào có hình dáng giống Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh, mà các cô nương thanh lâu và nô tỳ cũng không có lấy nửa người. Trên bàn không có rượu thịt, mà là các loại vũ khí khác nhau. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vừa chạm đất đã nhún mình vọt lên cao, địch nhân lập tức xông tới.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đứng sát nhau ở giữa đại sảnh, đang định xông ra cửa chính trước khi địch nhân tạo thành thế bao vây, thì tiếng gió đã nổi lên một đám mây màu đã từ trên cao chụp xuống đầu hai gã, khiến cho hai gã dù có muốn nhảy lên cao cũng không thể thực hiện. Cùng lúc đó, bên ngoài Xuân Viên đèn đuốc lập tức sáng rực như ban ngày, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng hò hét huyên náo. Chỉ trong nháy mắt, hai gã đã từ hai thích khách thần xuất quỷ mạt biến thành hai con cá nằm trong lưới, hãm thân giữa trùng trùng nguy khốn.
Khí kình âm hàn sắc bén từ trên cao chụp xuống. Khấu Trọng hét lớn một tiếng, vung đại đao quét lên phía trên đầu. Từ Tử Lăng cũng vội đẩy song chưởng lên trên, hữu chưởng thì như đang cử một khối đá nặng ngàn cân, tả chưởng lại phe phẩy phiêu hốt bất định, khiến người ta có một cảm giác hết sức kỳ dị. Giữa đám mây màu xuất hiện một mỹ nữ đầu trọc, chính là Diễm Ni Thường Chân. Đôi mắt câu hồn nhiếp phách của y thị vừa đen vừa sáng, gương mặt kiều mỵ đỏ hây hây như táo chín, khóe mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên, chiếc mũi cao mà thẳng, cặp môi anh đào đỏ hồng hé lộ ra hàm răng trắng như tuyết, một vẻ đẹp tuyệt mỹ chói lọi giống như vầng mặt trời đang chiếu rọi hai gã.
"Bình!".
Ngọc diện biến mất, thay vào đó là vầng mây chụp xuống! Khấu Trọng cảm thấy trường đao của mình như đâm phải một thứ gì đó mềm nhũn vô lực, vội kinh hãi thu đao nhảy về phía đại môn. Hữu chưởng mang theo chưởng kình trầm hùng của Từ Tử Lăng cũng bị trường y dài thượt sặc sỡ như đám mây màu của đối phương hóa giải, nhưng chưởng kình âm nhu bên tay tả thì lại đụng thẳng vào kình lực của đối phương. Hai luồng khí kình âm nhu chạm nhau tựa hồ như gió nhẹ thoảng qua, vậy mà Từ Tử Lăng cảm thấy một luồng chân khí tà dị có thể đoạt hồn thu phách đang từ từ xâm nhập qua chưởng tâm, vội vàng lăn xuống đất, mượn thế lăn hóa giải khí kình kỳ dị của đối phương.
Diễm Ni Thường Chân cũng không khá hơn bao nhiêu. Ả ta căn bản không coi hai gã vào đâu, định một chiêu chế ngự cả hai, chẳng ngờ hai gã tiểu tử này một hàn một nhiệt, chân khí kỳ dị vô song, làm cho ả ta hóa giải vô cùng khó khăn. Cũng may là ả còn có Tiêu Hồn Thể Y là tuyệt kỹ sư môn, chẳng những có thể thiên biến vạn hóa mà còn có thể hóa giải nội gia chân khí, nên mới không bị thọ thương. Nhưng chưởng kình âm nhu của Từ Tử Lăng thì Tiêu Hồn Thể Y không thể hóa giải, nên ả đành phải ngạnh tiếp một chiêu này. Thường Chân hừ nhẹ một tiếng, cả người bay vọt lên cao.
Khấu Trọng lúc này đã xông ra cửa chính đóng kín, tung cước đá mạnh.
"Rầm!".
Cửa gỗ lập tức vỡ tan, bốn cây trường mâu tử cũng theo đó mà đâm thẳng tới trước mặt gã. Bên ngoài nhân ảnh trùng trùng điệp điệp, nhưng vì ánh đuốc rợp trời nên nhất thời cũng không nhìn rõ được là tổng cộng có bao nhiêu người. Sống lưng Khấu Trọng chợt cảm thấy lạnh toát. Đó là tiếng rít gió của thứ ám khí cực nhỏ. Trong khoảnh khắc này, Khấu Trọng chỉ có thể chọn một trong hai, xông ra ngoài đại môn hay là ứng phó ám khí từ phía sau xạ tới. Chỉ cần gã lách người né tránh, bốn người sử dụng trường mâu kia lập tức sẽ có cơ hội dâng lên, như vậy có thể gã sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội duy nhất để đến được sợi dây cứu mạng số bảy kia. Chính vào lúc này, gã chẳng những quên đi giấc mộng tranh bá thiên hạ, mà cả tính mạng của mình gã cũng không để ý, thầm nhủ dù có bị ám khí bắn chết cũng phải mở ra một con đường máu, để hảo huynh đệ Từ Tử Lăng có một cơ hội đào thoát.
Khấu Trọng gầm lên một tiếng, trường đao trong tay hóa thành muôn ngàn đao ảnh, người và đao hợp nhất thành một thể, tốc độ tăng lên gấp bội, lao thẳng vào bốn hán tử cầm thương đang xông lên bậc cấp.
Từ Tử Lăng lúc này đã lăn tới sau lưng Khấu Trọng, từ góc độ của gã nhìn ra, vừa hay thấy được Diễm Ni Thường Chân ở trên không vung tay bắn ra một chum độc châm nhỏ như lông bò vào gáy Khấu Trọng, trông thấy như một bầy ong bị kích nộ. Mười ba gã đại hán lúc đầu ngồi ở sau bàn lúc này cũng đã bổ tới cách Khấu Trọng và gã chưa đầy hai trượng, hai gã chỉ cần hơi khựng lại một chút là sẽ lập tức bị đối phương bao vây, rơi vào kết cục khổ chiến mà chết.
Diễn biến ác liệt còn chưa dừng lại ở đó. Hai bên cửa sổ cùng lúc có người nhảy vào, nếu tiếp tục lưu lại trong đại sảnh này, hai gã tất tử vô táng địa chứ chẳng nghi. Đây căn bản là một cạm bẫy được thiết kế thập phần hoàn hảo, địch nhân dường như đã nắm rõ mọi hành động của hai gã như lòng bàn tay, đóng giả thành các loại khách nhân khác nhau để tiềm phục trong các biệt viện Xuân Tại Lầu, vì thế tứ bề Xuân Viên tưởng chừng như không có phục binh, kỳ thực lại là khắp nơi đều có phục binh, khi có chuyện chỉ trong nháy mắt đã có thể bao vây kẻ thù vào giữa.
Từ Tử Lăng bật người đứng dậy, song chưởng huơ trọn một vòng, cuốn tất cả số độc châm nhỏ li ti như lông bò của Thường Chân bắn ra vào trong luồng khí kình, sau đó lại huơ thêm một vòng nữa, đẩy mạnh về phía trước. Ngưu mao châm lập tức hóa thành một đám mây đen, chụp thẳng xuống đầu mười hai tên đại hán đang bổ tới. Tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, chúng đại hán vội vàng né tránh, tình cảm thảm hại phi thường. Dù kịp thời né tránh song chúng vẫn có năm tên trúng phải độc châm ngã xuống.
Từ Tử Lăng cũng không hiểu tại sao mình lại lợi hại như thế, nhưng gã cũng không có thời gian nghĩ nhiều hơn, vội vàng tung mình về phía sau, áp sát lưng vào lưng Khấu Trọng đang xông ra ngoài, tả chưởng vung lên như thiểm điện, nắm lấy một đao một kiếm đang chém vào lưng Khấu Trọng. Nội kình thổ ra như sóng cuộn, hai kẻ đánh lén lập tức thổ huyết bay ngược về phía sau. Gã nhanh nhẹn hất tay phất mạnh, đao kiếm liền bay vút đi, đâm vào lồng ngực hai tên địch nhân khác đang lao tới.
Hai gã cuối cùng cũng xông ra được khoảng trống trước cửa lớn của Xuân Viên, chỉ còn cách sợi dây câu thứ bảy mười ba trượng. Nhưng giờ đây khoảng cách ấy dường như dài hơn cả thiên sơn vạn thủy. Địch nhân ùa ra từ trong đại sảnh như bầy ong vỡ tổ, khiến hai gã không còn đường lui. Dưới ánh đuốc rợp trời, hàng trăm địch nhân vây gã vào giữa tầng tầng lớp lớp trùng vây, muốn dịch chuyển một bước cũng phải tốn một lực lượng tựa như di sơn đảo hải.
Mỗi một đao của Khấu Trọng đều vận đủ kình lực, đao đi tới đâu địch nhân ngã xuống hay bị đẩy lùi tới đó. Đột nhiên có một đao một thương từ hai bên tả hữu công tới, công lực sung mãn, hiển nhiên là cao thủ xuất chúng trong quân địch.
Khấu Trọng lúc này đã quên hết sinh tử, tâm linh chìm vào cảnh giới tỉnh trung chi nguyệt, có thể phản ứng với mọi biến hóa dù nhỏ nhất nơi chiến trường thảm liệt này. Gã nhanh chóng phán đoán ra, trong thời gian trước khi đao thương đâm tới, gã tuyệt đối không thể gạt đỡ hai thứ binh khí cùng lúc công tới từ hai góc độ khác nhau như vậy được. Nếu đổi lại là lúc bình thường, gã vẫn có thể thay đổi vị trí để ứng phó, song giờ đây mỗi bước đều áp lực trùng trùng, thêm nữa, chỉ cần gã lách mình né tránh thì Từ Tử Lăng ở phía sau sẽ lập tức gặp phải tai ương. Gã hừ lạnh một tiếng, trường đao quét ra một đường nhanh như điện về phía tên địch cầm đao, đồng thời vai phải hất lên, đẩy ra một đạo kình lực, một thu một phát.
"Cheng!".
Tên địch cầm đao lập tức phun máu bay ngược ra, cùng lúc vai Khấu Trọng cũng bị trúng một vết thương. Tên địch nhân cầm thương bị kình lực của gã làm cho đầu thương bị lệch, còn chưa kịp biến chiêu thì đã bị gã tung cước đá bay ra xa. Địch trận lập tức loạn lên như kiến vỡ tổ, Khấu Trọng thấy thời cơ đã đến, người đao hợp nhất, xông thẳng lên phía trước.
Từ Tử Lăng tiếp đỡ mọi thế công đến sau lưng Khấu Trọng, khiến gã có thể hoàn toàn không lo lắng phía sau. Chỗ lợi hại nhất của hai gã chính là mỗi lần đánh bật địch nhân, khí huyết bị phản chấn nhộn nhạo, hoặc giả hậu lực đứt đoạn, chỉ cần gã chạm lưng với Khấu Trọng một cái, chân khí của hai gã liền lập tức bổ trợ cho nhau, giữ được thực lực hùng hậu vô song. Gã dồn chân khí vào tứ chi, mỗi lần chạm phải binh khí của địch nhân là mượn vật truyền lực, đẩy bật bọn chúng về phía sau, những kẻ công lực hơi yếu thì lập tức ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này lại có hai cây trường mâu công tới, mang theo tiếng rít gió ghê người, khí kình tỏa ra khiến không khí như ngưng kết lại, có thể thấy đối phương tuyệt đối không phải là hạng cao thủ tầm thường. Từ Tử Lăng không hề sợ hãi, cũng chẳng hề để ý đến những vết thương trên người, tả thủ phất lên, hữu thủ đẩy ra, chọc thẳng vào luồng mâu quang dày đặc của địch nhân, thủ pháp tinh diệu tuyệt luân.
"Chát!".
Hữu thủ của Từ Tử Lăng vỗ mạnh vào lưỡi mâu, đối phương lập tức ngã nhào về phía trái, đụng luôn phải một tên khác đang xông tới. Từ Tử Lăng sớm đã chộp lấy trường mâu của kẻ này, cùng lúc tung cước đá lên tiểu phúc hắn.
Hai tên địch cùng kêu lên thảm thiết, lúc này Từ Tử Lăng đã cầm mâu trong tay, một mặt đi sát theo Khấu Trọng, một mặt vung mâu hóa thành muôn ngàn ảo ảnh, bức địch nhân phái thoái lui, lộ ra một khoảng trống. Lúc này sợi dây câu cứu mạng chỉ còn cách hai gã chừng mười trượng.
"Đang!".
Một tiếng động vang lên chấn động cả toàn trường. Cùng lúc này, Từ Tử Lăng cảm thấy Khấu Trọng đụng mạnh vào lưng mình, nội khí lập tức truyền qua người gã hảo huynh đệ.
Địch nhân lập tức tản ra bốn phía.
Từ Tử Lăng vận công thay Khấu Trọng hóa giải luồng chân khí của đối phương, sau đó lại quay người vận dụng trường mâu, đâm thẳng về phía tên địch nhân đã bức lui Khấu Trọng.
"Đang!".
Người kia quét trượng gạt ra, đánh bật trường mâu của Từ Tử Lăng ra xa, thuận thế hóa thành trùng trùng trượng ảnh, bức hai gã cùng lúc phải thoái lui nửa bước. Hai gã đang kinh hãi thì tên địch nhân đáng sợ kia cũng không thừa thế xông lên mà ngược lại lại thoái lui ba bước, hoành trượng đứng yên, thì ra là một hòa thượng mặc hồng bào, trên trán buộc một vòng thép, hình dáng cao lớn hung ác.
Ác Tăng Pháp Nạn.
Có hắn giữ con đường thoát này, hai gã đừng hòng nghĩ đến sợi dây cứu mạng thứ bảy kia nữa. Lúc này lại có thêm địch nhân xông tới, vây thành một vòng lớn, còn hai gã thì biến thành chim trong lồng, cá trong lưới, hoàn toàn không có cách gì thoát thân.
Tiếng hừ lạnh và tiếng cười khúc khích vang lên phía sau. Một thanh âm yêu mị của nữ tử vang lên: "Pháp Nạn ca ca à! Làm sao huynh cứ nhìn đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống hai vị tiểu ca này thế! Bảo họ làm sao còn dám quay đầu lại hân thưởng nhan sắc của nô gia nữa?".
Trong đôi mắt to tròn của Pháp Nạn thoáng hiện lên tiếu ý, dậm mạnh cây thiết trượng xuống đất, nhún người bay qua đầu Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đến bên kia. Hai gã từ từ quay lại, chưa kịp nhìn Diễm Ni Thường Chân thì đã đối mặt với mục tiêu ám sát lần này của bọn gã, kẻ oai chấn phương Nam, võ công chỉ sút kém Thiên Đao Tống Khuyết, tề danh cùng với Lâm Sĩ Hồng trong Giang Nam Song Bá, Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh.
Từ Tử Lăng bay vọt qua tường, kéo Khấu Trọng chạy vào một ngõ nhỏ cắt ngang đường rồi mới dừng bước nói: "Tất cả đã bố trí ổn thỏa, ta đã căng năm sợi dây câu bằng tơ thiên tằm ở trên các cây được chỉ định, còn phía ngươi thế nào rồi?".
Khấu Trọng đắc ý dương dương nói: "Đương nhiên không vấn đề gì, chúng ta đến cái quán sáng nay ngồi nghỉ ngơi ăn thứ gì đó, rồi y kế hành sự".
Quán rượu ồn áo náo nhiệt, quá nửa khách nhân đều là nhân vật giang hồ, chủ đề nói chuyện cũng không ngoài sự kiện Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Đông Minh Công Chúa đại náo Xuân Tại Lầu tối qua.
Khấu Trọng vểnh tai lắng nghe một hồi, nhướng mày nói: "Thì ra trên giang hồ chúng ta cũng có chút thanh danh đấy chứ!".
Từ Tử Lăng trầm giọng nói: "Để qua đêm nay rồi hãy nói chuyện đó!".
Khấu Trọng gật đầu nói: "Con người ta xấu nhất chính là tật này, chưa gì mà đã đắc ý quên hết cả chuyện chính! Đúng rồi! Không biết Phong Thấp Hàn và xú công chúa đã trốn ở đâu rồi nhỉ? Nếu như trốn trong một gian phòng nhỏ, ta e trinh tiết của xú công chúa khó mà bảo toàn được".
Từ Tử Lăng coi như không có chuyện gì, chậm rãi nói: "Giờ này mà ngươi vẫn còn tâm tình đi nghĩ những chuyện đó hay sao, ta thì đang lo Tống Ngọc Trí không biết thời cơ mà không chịu rời khỏi đây".
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát rồi thở dài nói: "Xem ra ngươi chẳng hề để ý đến Đơn Uyển Tinh cả, bằng không nghe ta nói vậy, thần tình thế nào cũng phải có chút mất tự nhiên".
Từ Tử Lăng cười cười mắng: "Hảo tiểu tử! Cả ta mà ngươi cũng động tâm cơ để thăm dò sao? Thời gian đến rồi, đi thôi!".
Hai gã thanh toán rồi đi xuống dưới lầu, bước ra khỏi cửa, rồi đồng loạt tái mặt. Chỉ thấy mặt trăng vừa tròn vừa sáng lộ ra nơi chân trời phía Đông, bầu trời đêm không gợn một bóng mây, ánh trăng chiếu rọi khắp Cửu Giang thành, so với đêm trước mây đen giăng khắp trời thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Khấu Trọng thất thanh thốt: "Hỏng rồi! Trăng sáng đẹp thế này, chỉ cần có người ngẩng đầu thưởng nguyệt là kế hoạch của chúng ta hỏng hết!".
Từ Tử Lăng thấp giọng nói: "Ở đây nhiều tai vách mạch rừng, đến chỗ khác rồi nói sau".
Giây lát sau hai gã đã nhảy vào trong hậu viên của một ngôi đại trạch viện, cởi bỏ y phục bên ngoài và xóa lớp hóa trang, để lộ chân diện mục, trên người chỉ còn một bộ dạ hành y bó sát thân.
Khấu Trọng bước tới một bụi cây lấy ra thanh đại đao và sợi trường tiên đã dấu sẵn, đeo lên mình, rồi cười khổ nói: "Đây gọi là người tính không bằng trời tính, ai ngờ được tự nhiên trăng lại sáng đẹp như vậy chứ?".
Từ Tử Lăng nói: "Có oán trời oán đất cũng chẳng có tác dụng gì cả, chúng ta hãy đi xem thử tình thế rồi tính sau, nếu là không thể làm, thì đành phải ngoan ngoãn trốn đi theo thủy đạo vậy".
Hai gã nhún người lướt đi, chẳng mấy chốc thì đã lên đến mái ngói của tòa tửu lầu vừa mới ngồi uống rượu, dõi mắt quan sát Xuân Tại Lầu.
Khấu Trọng kinh ngạc nói: "Kỳ quá! Tại sao hoàn toàn không thấy vọng gác hay chòi canh gì nhỉ? Lẽ nào Nhậm Thiếu Danh đó sợ chết không dám đến rồi. Tiểu Lăng ngươi có cảm ứng gì không?".
Hậu viện chuyên dùng để khoản đãi khách quý của Xuân Tại Lầu đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng ca dìu dặt truyền tới, do bây giờ vẫn hãy còn sớm nên chỉ thỉnh thoảng mới thấy có tỳ nữ bộc nhân đi lại trong hậu viên.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi nói: "Ta có cảm giác không tường".
Khấu Trọng ngẩn người ra, thấp giọng nói: "Có nên đánh trống thu quân hay không?".
Từ Tử Lăng chầm chậm lắc đầu, đôi mắt hổ xạ ra hai luồng tinh quang mà trước nay Khấu Trọng chưa từng thấy, bình tĩnh nói: "Nếu như chúng ta chưa biết thực hư mà đã lâm trận thoái lui, chuyện này sẽ để lại trong tâm lý chúng ta một sự khuyết thiếu không thể nào bù đắp được! Nó sẽ khiến chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực trong võ đạo, cũng biểu hiện là chúng ta vẫn còn sợ hãi cái chết!".
Khấu Trọng thở hắt ra một hơi, hào tình tráng chí trào dâng trong lồng ngực, hưng phấn nói: "Ngươi nói hay lắm! Dù địch nhân có giăng thiên la địa võng cung hầu hai huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng quyết xông vào hổ huyệt để nhổ râu con hổ Nhậm Thiếu Danh đó, đây gọi là đặt mình vào chỗ chết để tìm sự sống!".
Từ Tử Lăng nhìn xuống dòng sông nhỏ chảy qua hậu viên Xuân Tại Lầu nói: "Dòng sông này chảy qua hậu viên của Xuân Tại Lầu, người nào mắt sáng đều có thể nhận ra đây là phương pháp đột nhập vào Xuân Tại Lầu nhanh nhất, dễ dàng nhất, vì thế chúng ta tuyệt đối không thể đi dưới nước được".
Khấu Trọng thở dài nói: "Vấn đề là Nhậm Thiếu Danh đến hay không đến? Nếu như hắn đến, xung quanh Xuân Viên nhất định sẽ có bố trí cao thủ, chúng ta đã không thể đi trên không, vậy thì chỉ còn cách đi dưới đất mà thôi, nhưng thế e rằng khó tránh khỏi kết cục rơi vào trùng vây, lực chiến thân vong".
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Ngươi có nhìn thấy sợi dây câu chăng giữa hai cây kia không?".
Khấu Trọng hướng mắt nhìn về phía hai cây đa lớn bên ngoài Xuân Tại Lầu hậu viên cách đó chừng hai mươi trượng, do tán lá rậm rạp che khuất ánh trăng, nên dù gã có vận hết mục lực cũng khó mà nhìn thấy được sợi dây câu cho chính mình giăng ra, bèn khẽ lắc đầu nhè nhẹ.
Từ Tử Lăng nói: "Ta đã từng thử qua rồi, khi ngươi nhảy lên trên, đến gần khoảng sợi dây đó chừng một trượng thì sẽ cảm giác được ánh sáng phản quang rất yếu ớt của nó, như vậy mới có thể nắm được vị trí chính xác của dây câu".
Khấu Trọng hân hoan nói: "Nếu như dùng dây thừng sơn đen, dưới ánh trăng sáng như đêm nay, e rằng khó mà giấu được ai".
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói: "Chúng ta cần phải thay đổi kế hoạch. Chính là khi nào khẳng định Nhậm Thiếu Danh đến Xuân Viên, chúng ta mới dùng thế công bất ngờ như thiên lôi giáng sét, xông thẳng vào hậu viên, một kích không trúng thì phải lập tức mượn lực đàn hồi của dây câu thoát đi. Như vậy sẽ hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của địch nhân, khiến cho chúng cả chéo áo của chúng ta cũng không chạm tới được".
Hai gã lại chụm đầu nghiên cứu lộ tuyến và phương pháp xông vào Xuân Viên một hồi, sau đó tìm một chỗ ẩn thân, thay nhau giám thị tình hình ở Xuân Viên, "cung hầu" đại giá của Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh. Khấu Trọng vừa quan sát Xuân Tại Lầu đang dần dần náo nhiệt, vừa thì thầm: "Từ đầu chúng ta đã muốn đi Lạc Dương vậy mà đến bây giờ vẫn chưa đến được đó, chuyến này sau khi về Ba Lăng, ta với ngươi sẽ lập tức lên phía Bắc, dọc đường có nên đi qua Lạc Dương một chuyến hay không?".
Từ Tử Lăng đang nằm ngửa mặt trên mái ngói, ngắm nhìn bầu trời sao dày đặc, nghe gã nói vậy thì thở dài một tiếng: "Ngươi đừng đánh giá quá cao vận may của mình như vậy, Hòa Thị Bích còn liên quan đến cả ni cô cao thủ của Từ Hàng Tịnh Trai, cẩn thận ăn không được lại vạ đến miệng, liên lụy cả đến tiểu đệ đây nữa".
Khấu Trọng cười khổ nói: "Lại bị ngươi đoán trúng rồi, lần sau ngươi có thể giả ngu một chút được không?". Sau đó lại thở dài than: "Theo ta thấy thì ấn tượng của Tống Ngọc Trí với ngươi tốt hơn với ta nhiều lắm! Hắc! Ngươi có hứng không, nàng ta tuyệt đối không thua kém gì Đơn Uyển Tinh hay Trầm Lạc Nhạn đâu?".
Từ Tử Lăng tỏ vẻ không vui nói: "Ngươi không biết nàng ta đã được hứa gả cho người khác rồi sao?".
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Lão tử không tin chuyện này. Thiên hạ cũng có thể đổi chủ, huống hồ là hôn ước nói bằng miệng? Có điều thật kỳ lạ, nàng ta có lẽ cũng quá mười tám tuổi rồi, tại sao vẫn chưa quá môn vậy nhỉ? Bên trong nhất định có vấn đề gì đây!".
Từ Tử Lăng nhạt nhẽo nói: "Ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi, đâu cần phải mượn nhiều cớ như vậy?".
Khấu Trọng đột nhiên thấp giọng nói: "Mẹ ơi! Nhậm Thiếu Danh đến rồi!".
Từ Tử Lăng vội lật người qua, bò đến bên cạnh Khấu Trọng, thò đầu ra ngoài mái ngói, nhìn về phía Xuân Viên của Xuân Tại Lầu. Chỉ thấy nhân ảnh trùng trùng, tuy nhìn không rõ người đến là ai, nhưng cũng có thể đoán được là một đại nhân vật, bằng không thì đâu có nhiều tùy tùng đến thế. Hơn mười người đều vào cả trong Xuân Viên, chỉ để lại bốn hán tử dáng vẻ như là bảo tiêu đứng bên ngoài canh cửa. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau. Lẽ nào Nhậm Thiếu Danh không hề sợ có người ám sát?
Khấu Trọng nói: "Liệu có phải là cạm bẫy không? Có điều nói không chừng hắn thật sự tưởng rằng chúng ta sớm đã chạy mất từ lâu rồi".
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Hiện giờ chỉ có thể cầu lão thiên gia bảo hộ thôi, chúng ta đi thôi!".
Hai gã nhanh chóng bật dậy, lướt sang một mái nhà khác như loài quỷ mị, dọc theo những bụi cỏ ven sông áp sát tường ngoài của Xuân Tại Lầu, bỏ đường thủy không đi, mà nhảy qua tường vào hậu viên của Xuân Tại Lầu, không hề dừng bước mà tiếp tục nhảy nhanh lên một tán cây rậm rạp, từ trên cao quan sát tình thế diễn biến. Cả mười tòa biệt viện đều có tiếng đàn sáo cười đùa, Xuân Viên ở cách đó một tòa biệt viện lại càng huyên náo gấp bội. Ngoại trừ bốn đại hán đứng canh ngoài cửa, bốn phía Xuân Viên đều không có bóng dáng hộ vệ bảo tiêu.
Từ Tử Lăng đặc biệt quan sát vị trí buộc dây câu một lần nữa, rồi nói: "Chúng ta chia nhau tìm kiếm, thử xem Nhậm Thiếu Danh có phải người mai phục ở đây hay không? Sau đó gặp nhau ở trên cây lớn trong Xuân Viên kia, đến lúc ấy sẽ quyết định hạ thủ thế nào?".
Khấu Trọng gật đầu đồng ý, rồi lập tức cùng Từ Tử Lăng chia nhau hành sự.
o0o
Một khắc sau, hai gã cùng có mặt trên một cây du lớn cao hơn các tòa biệt viện chừng hơn trượng ở phía sau Xuân Viên. Từ Tử Lăng thở dài nói: "Thật là bất bình thường, cho dù Nhậm Thiếu Danh không lo lắng, nhưng thủ hạ của hắn cũng không thể sơ suất như vậy được".
Khấu Trọng nhìn về phía mái ngói của Xuân Viên, cười khổ nói: "Ta cũng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, có điều cũng có thể là Nhậm Thiếu Danh căn bản không coi chúng ta hoặc bất cứ kẻ nào khác vào đâu. Nếu chúng ta cứ thế này mà thu binh, nói không chừng sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một này mất? Thật muốn đi xem trộm trước một lượt, nhưng nhất định khó mà giấu được tai mắt của Nhậm Thiếu Danh".
Từ Tử Lăng trầm giọng nói: "Chúng ta chia hai đường tả hữu tiến vào trong, khi nào thấy một đại hán mặt rỗ trên trán có xăm hình thanh long là lập tức hạ thủ, nếu như là cạm bẫy thì sẽ đột phá ra phía cửa trước. Nhớ kỹ sợi dây câu cứu mạng thứ bảy ở giữa hai cây đại thụ cách đại môn mười lăm trượng".
Nói xong hai gã hạ quyết tâm, nhún mình lao vút đi, hạ thân xuống mái ngói một cách vô thanh vô thức, sau đó chia hai hướng tả hữu, biến mất trong màn đêm.
"Bịch! Bịch!".
Hai gã phá cửa sổ xông vào đại đường của Xuân Viên. Trong sát na ngắn ngủi, hai gã đã quét mắt đảo khắp đại sảnh, lập tức biết mình trúng kế. Phía đối diện với đại sảnh có kê hai chiếc bàn lớn, có hơn mười đại hán đang ngồi đó, chẳng những không thấy người nào có hình dáng giống Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh, mà các cô nương thanh lâu và nô tỳ cũng không có lấy nửa người. Trên bàn không có rượu thịt, mà là các loại vũ khí khác nhau. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vừa chạm đất đã nhún mình vọt lên cao, địch nhân lập tức xông tới.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đứng sát nhau ở giữa đại sảnh, đang định xông ra cửa chính trước khi địch nhân tạo thành thế bao vây, thì tiếng gió đã nổi lên một đám mây màu đã từ trên cao chụp xuống đầu hai gã, khiến cho hai gã dù có muốn nhảy lên cao cũng không thể thực hiện. Cùng lúc đó, bên ngoài Xuân Viên đèn đuốc lập tức sáng rực như ban ngày, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng hò hét huyên náo. Chỉ trong nháy mắt, hai gã đã từ hai thích khách thần xuất quỷ mạt biến thành hai con cá nằm trong lưới, hãm thân giữa trùng trùng nguy khốn.
Khí kình âm hàn sắc bén từ trên cao chụp xuống. Khấu Trọng hét lớn một tiếng, vung đại đao quét lên phía trên đầu. Từ Tử Lăng cũng vội đẩy song chưởng lên trên, hữu chưởng thì như đang cử một khối đá nặng ngàn cân, tả chưởng lại phe phẩy phiêu hốt bất định, khiến người ta có một cảm giác hết sức kỳ dị. Giữa đám mây màu xuất hiện một mỹ nữ đầu trọc, chính là Diễm Ni Thường Chân. Đôi mắt câu hồn nhiếp phách của y thị vừa đen vừa sáng, gương mặt kiều mỵ đỏ hây hây như táo chín, khóe mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên, chiếc mũi cao mà thẳng, cặp môi anh đào đỏ hồng hé lộ ra hàm răng trắng như tuyết, một vẻ đẹp tuyệt mỹ chói lọi giống như vầng mặt trời đang chiếu rọi hai gã.
"Bình!".
Ngọc diện biến mất, thay vào đó là vầng mây chụp xuống! Khấu Trọng cảm thấy trường đao của mình như đâm phải một thứ gì đó mềm nhũn vô lực, vội kinh hãi thu đao nhảy về phía đại môn. Hữu chưởng mang theo chưởng kình trầm hùng của Từ Tử Lăng cũng bị trường y dài thượt sặc sỡ như đám mây màu của đối phương hóa giải, nhưng chưởng kình âm nhu bên tay tả thì lại đụng thẳng vào kình lực của đối phương. Hai luồng khí kình âm nhu chạm nhau tựa hồ như gió nhẹ thoảng qua, vậy mà Từ Tử Lăng cảm thấy một luồng chân khí tà dị có thể đoạt hồn thu phách đang từ từ xâm nhập qua chưởng tâm, vội vàng lăn xuống đất, mượn thế lăn hóa giải khí kình kỳ dị của đối phương.
Diễm Ni Thường Chân cũng không khá hơn bao nhiêu. Ả ta căn bản không coi hai gã vào đâu, định một chiêu chế ngự cả hai, chẳng ngờ hai gã tiểu tử này một hàn một nhiệt, chân khí kỳ dị vô song, làm cho ả ta hóa giải vô cùng khó khăn. Cũng may là ả còn có Tiêu Hồn Thể Y là tuyệt kỹ sư môn, chẳng những có thể thiên biến vạn hóa mà còn có thể hóa giải nội gia chân khí, nên mới không bị thọ thương. Nhưng chưởng kình âm nhu của Từ Tử Lăng thì Tiêu Hồn Thể Y không thể hóa giải, nên ả đành phải ngạnh tiếp một chiêu này. Thường Chân hừ nhẹ một tiếng, cả người bay vọt lên cao.
Khấu Trọng lúc này đã xông ra cửa chính đóng kín, tung cước đá mạnh.
"Rầm!".
Cửa gỗ lập tức vỡ tan, bốn cây trường mâu tử cũng theo đó mà đâm thẳng tới trước mặt gã. Bên ngoài nhân ảnh trùng trùng điệp điệp, nhưng vì ánh đuốc rợp trời nên nhất thời cũng không nhìn rõ được là tổng cộng có bao nhiêu người. Sống lưng Khấu Trọng chợt cảm thấy lạnh toát. Đó là tiếng rít gió của thứ ám khí cực nhỏ. Trong khoảnh khắc này, Khấu Trọng chỉ có thể chọn một trong hai, xông ra ngoài đại môn hay là ứng phó ám khí từ phía sau xạ tới. Chỉ cần gã lách người né tránh, bốn người sử dụng trường mâu kia lập tức sẽ có cơ hội dâng lên, như vậy có thể gã sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội duy nhất để đến được sợi dây cứu mạng số bảy kia. Chính vào lúc này, gã chẳng những quên đi giấc mộng tranh bá thiên hạ, mà cả tính mạng của mình gã cũng không để ý, thầm nhủ dù có bị ám khí bắn chết cũng phải mở ra một con đường máu, để hảo huynh đệ Từ Tử Lăng có một cơ hội đào thoát.
Khấu Trọng gầm lên một tiếng, trường đao trong tay hóa thành muôn ngàn đao ảnh, người và đao hợp nhất thành một thể, tốc độ tăng lên gấp bội, lao thẳng vào bốn hán tử cầm thương đang xông lên bậc cấp.
Từ Tử Lăng lúc này đã lăn tới sau lưng Khấu Trọng, từ góc độ của gã nhìn ra, vừa hay thấy được Diễm Ni Thường Chân ở trên không vung tay bắn ra một chum độc châm nhỏ như lông bò vào gáy Khấu Trọng, trông thấy như một bầy ong bị kích nộ. Mười ba gã đại hán lúc đầu ngồi ở sau bàn lúc này cũng đã bổ tới cách Khấu Trọng và gã chưa đầy hai trượng, hai gã chỉ cần hơi khựng lại một chút là sẽ lập tức bị đối phương bao vây, rơi vào kết cục khổ chiến mà chết.
Diễn biến ác liệt còn chưa dừng lại ở đó. Hai bên cửa sổ cùng lúc có người nhảy vào, nếu tiếp tục lưu lại trong đại sảnh này, hai gã tất tử vô táng địa chứ chẳng nghi. Đây căn bản là một cạm bẫy được thiết kế thập phần hoàn hảo, địch nhân dường như đã nắm rõ mọi hành động của hai gã như lòng bàn tay, đóng giả thành các loại khách nhân khác nhau để tiềm phục trong các biệt viện Xuân Tại Lầu, vì thế tứ bề Xuân Viên tưởng chừng như không có phục binh, kỳ thực lại là khắp nơi đều có phục binh, khi có chuyện chỉ trong nháy mắt đã có thể bao vây kẻ thù vào giữa.
Từ Tử Lăng bật người đứng dậy, song chưởng huơ trọn một vòng, cuốn tất cả số độc châm nhỏ li ti như lông bò của Thường Chân bắn ra vào trong luồng khí kình, sau đó lại huơ thêm một vòng nữa, đẩy mạnh về phía trước. Ngưu mao châm lập tức hóa thành một đám mây đen, chụp thẳng xuống đầu mười hai tên đại hán đang bổ tới. Tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, chúng đại hán vội vàng né tránh, tình cảm thảm hại phi thường. Dù kịp thời né tránh song chúng vẫn có năm tên trúng phải độc châm ngã xuống.
Từ Tử Lăng cũng không hiểu tại sao mình lại lợi hại như thế, nhưng gã cũng không có thời gian nghĩ nhiều hơn, vội vàng tung mình về phía sau, áp sát lưng vào lưng Khấu Trọng đang xông ra ngoài, tả chưởng vung lên như thiểm điện, nắm lấy một đao một kiếm đang chém vào lưng Khấu Trọng. Nội kình thổ ra như sóng cuộn, hai kẻ đánh lén lập tức thổ huyết bay ngược về phía sau. Gã nhanh nhẹn hất tay phất mạnh, đao kiếm liền bay vút đi, đâm vào lồng ngực hai tên địch nhân khác đang lao tới.
Hai gã cuối cùng cũng xông ra được khoảng trống trước cửa lớn của Xuân Viên, chỉ còn cách sợi dây câu thứ bảy mười ba trượng. Nhưng giờ đây khoảng cách ấy dường như dài hơn cả thiên sơn vạn thủy. Địch nhân ùa ra từ trong đại sảnh như bầy ong vỡ tổ, khiến hai gã không còn đường lui. Dưới ánh đuốc rợp trời, hàng trăm địch nhân vây gã vào giữa tầng tầng lớp lớp trùng vây, muốn dịch chuyển một bước cũng phải tốn một lực lượng tựa như di sơn đảo hải.
Mỗi một đao của Khấu Trọng đều vận đủ kình lực, đao đi tới đâu địch nhân ngã xuống hay bị đẩy lùi tới đó. Đột nhiên có một đao một thương từ hai bên tả hữu công tới, công lực sung mãn, hiển nhiên là cao thủ xuất chúng trong quân địch.
Khấu Trọng lúc này đã quên hết sinh tử, tâm linh chìm vào cảnh giới tỉnh trung chi nguyệt, có thể phản ứng với mọi biến hóa dù nhỏ nhất nơi chiến trường thảm liệt này. Gã nhanh chóng phán đoán ra, trong thời gian trước khi đao thương đâm tới, gã tuyệt đối không thể gạt đỡ hai thứ binh khí cùng lúc công tới từ hai góc độ khác nhau như vậy được. Nếu đổi lại là lúc bình thường, gã vẫn có thể thay đổi vị trí để ứng phó, song giờ đây mỗi bước đều áp lực trùng trùng, thêm nữa, chỉ cần gã lách mình né tránh thì Từ Tử Lăng ở phía sau sẽ lập tức gặp phải tai ương. Gã hừ lạnh một tiếng, trường đao quét ra một đường nhanh như điện về phía tên địch cầm đao, đồng thời vai phải hất lên, đẩy ra một đạo kình lực, một thu một phát.
"Cheng!".
Tên địch cầm đao lập tức phun máu bay ngược ra, cùng lúc vai Khấu Trọng cũng bị trúng một vết thương. Tên địch nhân cầm thương bị kình lực của gã làm cho đầu thương bị lệch, còn chưa kịp biến chiêu thì đã bị gã tung cước đá bay ra xa. Địch trận lập tức loạn lên như kiến vỡ tổ, Khấu Trọng thấy thời cơ đã đến, người đao hợp nhất, xông thẳng lên phía trước.
Từ Tử Lăng tiếp đỡ mọi thế công đến sau lưng Khấu Trọng, khiến gã có thể hoàn toàn không lo lắng phía sau. Chỗ lợi hại nhất của hai gã chính là mỗi lần đánh bật địch nhân, khí huyết bị phản chấn nhộn nhạo, hoặc giả hậu lực đứt đoạn, chỉ cần gã chạm lưng với Khấu Trọng một cái, chân khí của hai gã liền lập tức bổ trợ cho nhau, giữ được thực lực hùng hậu vô song. Gã dồn chân khí vào tứ chi, mỗi lần chạm phải binh khí của địch nhân là mượn vật truyền lực, đẩy bật bọn chúng về phía sau, những kẻ công lực hơi yếu thì lập tức ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này lại có hai cây trường mâu công tới, mang theo tiếng rít gió ghê người, khí kình tỏa ra khiến không khí như ngưng kết lại, có thể thấy đối phương tuyệt đối không phải là hạng cao thủ tầm thường. Từ Tử Lăng không hề sợ hãi, cũng chẳng hề để ý đến những vết thương trên người, tả thủ phất lên, hữu thủ đẩy ra, chọc thẳng vào luồng mâu quang dày đặc của địch nhân, thủ pháp tinh diệu tuyệt luân.
"Chát!".
Hữu thủ của Từ Tử Lăng vỗ mạnh vào lưỡi mâu, đối phương lập tức ngã nhào về phía trái, đụng luôn phải một tên khác đang xông tới. Từ Tử Lăng sớm đã chộp lấy trường mâu của kẻ này, cùng lúc tung cước đá lên tiểu phúc hắn.
Hai tên địch cùng kêu lên thảm thiết, lúc này Từ Tử Lăng đã cầm mâu trong tay, một mặt đi sát theo Khấu Trọng, một mặt vung mâu hóa thành muôn ngàn ảo ảnh, bức địch nhân phái thoái lui, lộ ra một khoảng trống. Lúc này sợi dây câu cứu mạng chỉ còn cách hai gã chừng mười trượng.
"Đang!".
Một tiếng động vang lên chấn động cả toàn trường. Cùng lúc này, Từ Tử Lăng cảm thấy Khấu Trọng đụng mạnh vào lưng mình, nội khí lập tức truyền qua người gã hảo huynh đệ.
Địch nhân lập tức tản ra bốn phía.
Từ Tử Lăng vận công thay Khấu Trọng hóa giải luồng chân khí của đối phương, sau đó lại quay người vận dụng trường mâu, đâm thẳng về phía tên địch nhân đã bức lui Khấu Trọng.
"Đang!".
Người kia quét trượng gạt ra, đánh bật trường mâu của Từ Tử Lăng ra xa, thuận thế hóa thành trùng trùng trượng ảnh, bức hai gã cùng lúc phải thoái lui nửa bước. Hai gã đang kinh hãi thì tên địch nhân đáng sợ kia cũng không thừa thế xông lên mà ngược lại lại thoái lui ba bước, hoành trượng đứng yên, thì ra là một hòa thượng mặc hồng bào, trên trán buộc một vòng thép, hình dáng cao lớn hung ác.
Ác Tăng Pháp Nạn.
Có hắn giữ con đường thoát này, hai gã đừng hòng nghĩ đến sợi dây cứu mạng thứ bảy kia nữa. Lúc này lại có thêm địch nhân xông tới, vây thành một vòng lớn, còn hai gã thì biến thành chim trong lồng, cá trong lưới, hoàn toàn không có cách gì thoát thân.
Tiếng hừ lạnh và tiếng cười khúc khích vang lên phía sau. Một thanh âm yêu mị của nữ tử vang lên: "Pháp Nạn ca ca à! Làm sao huynh cứ nhìn đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống hai vị tiểu ca này thế! Bảo họ làm sao còn dám quay đầu lại hân thưởng nhan sắc của nô gia nữa?".
Trong đôi mắt to tròn của Pháp Nạn thoáng hiện lên tiếu ý, dậm mạnh cây thiết trượng xuống đất, nhún người bay qua đầu Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đến bên kia. Hai gã từ từ quay lại, chưa kịp nhìn Diễm Ni Thường Chân thì đã đối mặt với mục tiêu ám sát lần này của bọn gã, kẻ oai chấn phương Nam, võ công chỉ sút kém Thiên Đao Tống Khuyết, tề danh cùng với Lâm Sĩ Hồng trong Giang Nam Song Bá, Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh.
Bình luận facebook