Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Đầu óc tính toán cũng chả giúp được thân thể quên đi cái lạnh, Tả Thiếu Dương thấy không xong, thế này lại cảm lạnh mất thôi, dù sao cũng không ngủ được, y bò dậy leo xuống dưới, đứng ở khoảng đất trống trong phòng chế thuốc làm mấy động tác thể dục cho ấm người. Chết tiệt, mai phải kiếm tiền, trả nợ tính sau, phải mua được hai cái chăn, một cho cha mẹ một cho mình, nếu không thì không sống nổi nữa.
Hoạt động một hồi, mồ hôi ra mà người chẳng ấm lên là bao, không dám vận động quá mạnh, nếu không ra nhiều mồ hôi mất nhiệt thì càng thảm, chợt nhớ trên quầy còn có nửa bình rượu do cái nhà sản phụ kia để lại, làm chút rượu cho ấm người vậy.
Tả Thiếu Dương rón rén lần mò bóng tối đi ra đại sảnh, tìm được cái bầu rượu rồi, lắc lắc, còn nhiều lắm, không uống vội, người hành y rất cẩn thận, mở nắp ra ngửi thử xem đã, mùi rượu rẻ tiền xộc vào mũi làm y nhăn mặt, nhưng bây giờ còn kén cá chọn canh gì nữa, có rượu uống là tốt rồi.
Cầm bầu rượu lên, trước tiên nhấp một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống bụng, rất cay, như có luồng hơi ấm lan tỏa, lòng mừng rỡ, cái thứ này uống chẳng ra sao, ít nhất có thể xua cái lạnh. Ngửa cổ tu ực một ngụm lớn, khó uống vô cùng, là thứ rượu tệ hại nhất mà Tả Thiếu Dương từng uống, nếu có chút đồ nhắm thì đỡ hơn, nhà có chút dưa song chả nhiều nhặn gì, dùng để ăn bánh bao, không nỡ ăn vụng, đành uống rượu xuông.
Hai ngụm lớn vào trong bụng, hơi nóng bốc lên hừng hực, toàn thân ấm áp thoải mái hơn hẳn, lòng càng mừng, lắc bầu rượu, đoán chừng còn non nửa bầu, cầm bầu rượu rón ra rón rén như ăn trộm về phòng, đóng cửa, lại làm ngụm rượu nhỏ nữa, đặt lên bàn chế dược, đứng tấn hoạt động chân tay.
Sức rượu phát huy hoàn toàn làm thân thể thư thái, đi kèm với nó là trung khu thần kinh cũng trở nên phấn khích, mắt mở thao láo, chẳng còn tí tẹo cơn buồn ngủ nào, vậy kiếm việc gì để làm.
Cái này không phải tốn công nghĩ, quanh người toàn là dược liệu, công cụ bào chế đầy đủ, sở trường của y đây rồi, nếu 30 bị đuổi ra khỏi nhà, vậy chế ít thuốc thường dùng dự phòng cho lúc đó.
Cứ nghĩ tới thuốc là lòng vui ngay, quyết định làm "Chí Bảo Đan" loại thuốc dùng khi cấp cứu, thuốc này quy trình chế tác tương đối rườm rà, phải chuẩn bị trước, nếu không gặp bệnh nhân mới chế thuốc thì không kịp nữa rồi.
Dưới sự thôi thúc của rượu, nói làm là làm luôn, tìm cái đánh lửa, hơi lóng ngóng một chút song vẫn thắp được cái đèn dầu lên. Nâng đèn tìm kiếm dược liệu cần thiết chế Chí Bảo Đan.
Tìm một hồi thiếu mất dược liệu quan trọng nhất, lục lọi kiến thức trong đầu, thời Đường chưa dùng đại mạo, tới thời Tống nó mới xuất hiện trong ( Tân tu bản thảo), bây giờ người ta chưa dùng nó làm thuốc, không có không lạ.
Không chế được Chí Bảo Đan rồi, làm cái khác vậy, làm "Tử Tuyết Hoàn" vậy, nó cùng Chí Bảo Đan, An Cung Ngưu Hoàng Đan được xưng là tam bảo trị chứng hôn mê co giật, chuyên thanh nhiệt, an thần.
Mau chóng tìm đủ dược liệu chế Tử Tuyết Hoàn liền nhóm lửa bào chế.
Cái phòng chế thuốc này cách phòng ngủ của phu thê Tả Quý cả một đại sảnh rộng, đóng cửa lại, tiếng động truyền ra ngoài rất nhỏ, hôm qua phu thê nhường chăn cho Tả Thiếu Dương đắp, bị lạnh cả đêm không ngủ, nên đêm nay ngủ rất say, Tả Thiếu Dương lại tận lực làm thật khẽ khàng, nên họ không nghe thấy.
Rượu vào làm hưng phấn, lại thêm đúng nghề, hứng thú lên Tả Thiếu Dương còn làm cả Hoa Cái Tán, Kim Phí Thảo Tán, thuốc tiêu độc, cảm mạo, toàn là thuốc dùng thường ngày.
Vất vả tới tận canh năm mới làm xong hết thuốc, rượu cũng uống sạch, lúc này tắt bếp đi, trong phòng đốt lửa ấm hơn nhiều, lại thêm mệt mỏi, Tả Thiếu Dương leo lên giường một cái là ngủ tít mù.
Vẫn là tiếng chẻ củi trong bếp của Lương thị đánh thức Tả Thiếu Dương từ trong giấc ngủ say, ngoài cửa đã sáng rồi, tuy chưa ngủ được bao lâu nhưng ngủ rất say, chất lượng tốt, lại còn trẻ nên tỉnh dậy rất sung sức, Tả Thiếu Dương có nề nếp tốt là không ngủ nướng, dậy gấp chăn đệm gọn gàng rồi lầu, tự giác mở cửa, lấy chổi ra ngoài quét tuyết.
Tuyết rơi cả một đêm lại trải kín được rồi, Tả Thiếu Dương vừa hà hơi vừa quét dọn, đến khi quét hết tuyết xung quanh thì ngón tay cũng tê cứng. Tiếp tục vào nhà lấy khăn lau quầy thuốc, bàn ghế, xong việc thì Tả Quý cũng dậy, nhìn thấy nhi tử bận rộn chăm lo cửa hiệu khẽ gật đầu. Tả Quý được Lương thị hầu hạ rửa ráy, ngồi ngay ngắn sau bàn với ấm trà nóng được pha sẵn, lại bắt đầu một ngày đợi bệnh nhân tới.
Hôm nay Tả Thiếu Dương không ngồi lỳ sau quầy thuốc nữa, đứng ở cửa nhìn người qua người lại, mang hi vọng mong manh xem có cơ hội trời ban nào giống như hôm qua hay không?
Từng người từng người một đi qua rồi biến mất ở cuối đường, không ai dừng lại cả.
Chẳng có gì thay đổi, thoáng cái đã hai ngày nữa trôi qua, hai ngày có ba người tới khám bệnh, mỗi lần chỉ hơn mười đồng. Ngày đầu Tả Thiếu Dương còn ra cửa nhìn ngó, ngày thứ hai chán rồi chả ôm hi vọng nữa, y chưa không có bản lĩnh ngồi thiến như cha, cho nên phải kiếm việc làm, vào bếp sắp xếp lại dược liệu theo kiểu hiện đại, tránh mối mọt ẩm mốc.
Tới ngày thứ ba thì Tả Thiếu Dương nóng ruột chả muốn làm gì nữa, hôm đó đứng đần mặt ở quầy tới tận buổi trưa cũng không có lấy một người tới khám bệnh, mà cũng phải thôi, cuối năm rồi, ai cũng bận rộn lo liệu đủ bề, còn ai đi xem bệnh nữa? Bệnh nặng gấp thì người ta tới hiệu thuốc lớn như Huệ Dân Đường chứ tới Quý Chi Đường làm gì? Tuy hôm nọ trị được cho sản phụ kia, nhưng chẳng khiến Quý Chi Đường nổi danh ngay được, một cái y quán hiệu thuốc, tiếng tăm là do tích lũy qua năm tháng, chứ không phải một hai lần thành công mà được người ta tín nhiệm, hơn nữa ở cái thời thông tin bế tắc này thì hiệu ứng càng không đáng kể.
Ăn cơm xong, Tả Quý không về chỗ ngay mà ra cửa nhìn, hẳn là cũng nóng ruột lắm rồi.
Tả Thiếu Dương thấy không thể cứ ngồi yên chờ chết thế này, phải chủ động xuất kích, nói: - Cha, còn ra ngoài đi quanh xem có cách nào không?
Tả Quý "ừm" một tiếng, dù gì cũng có khách đâu, lòng lại chán nản nên không nghiêm khắc với con nữa.
Ngoài y thuật ra thì Tả Thiếu Dương chẳng còn cái gì khác, thế nên chỉ biết đi kiếm người bệnh mà thôi, nơi nào nhiều người bệnh nhất? Chắc chắn là ở Huệ Dân Đường rồi.
Đương nhiên không thể xông vào hiệu của người ta kéo người bệnh đi được, Tả Thiếu Dương lảng vảng ở ngoài nghe ngóng tình hình biết đâu lại có ca nào nó Huệ Dân Đường không chữa được như hôm qua, tuy biết suy nghĩ này của mình ngớ ngẩn, nhưng làm gì đó cũng hơn ngồi trơ mắt ra.
Trước Huệ Dân Đường có một cái quán trà bên phố, khá đông khách, ngay đầu đường, Tả Thiếu Dương đứng chỗ rẽ quan sát, không sợ bị phát hiện.
Ngoài Huệ Dân Đường vẫn liên tục có khách tới, có người không đi được phải dìu đi, xem ra bên trong lại phải xếp hàng đợi rồi, sắp Tết mà vẫn cứ đông như vậy, thật hi vọng những người này tới nhà mình, không thể cứ trông đợi miếng bánh trên trời rơi xuống như hôm nọ, có khách ổn định đều đặn mới là tốt nhất, nếu không có trả hết được tiền thuê nhà rồi thì lại nợ tiếp thôi, hơn nữa sống khốn khó như vậy, y không muốn.
Chợt nghe thấy người ngồi quán trà trò chuyện với nhau: - Này nghe bảo mấy hôm trước Quý Chi Đường trị được cho một người sắp chết mà Huệ Dân Đường phải trả về đấy.
Tai Tả Thiếu Dương dựng lên như tai thỏ, lời này y thích nghe.
- Thế sao? Quý Chi Đường có ra sao đâu, đến mấy cái bệnh vặt còn không chữa nổi, nói gì đến bệnh sắp chết, lại tung tin đồn rồi, có khi chính Quý Chi Đường tung ra đấy. Một lão béo khinh khỉnh nói, làm Tả Thiếu Dương nghe mà ngứa răng ngứa lợi muốn nhảy ra bóp chết lão.
- Đừng đổ oan cho người ta, Tả lang trung là người phúc hâu đấy, không làm trò đó đâu, nói không chừng người ta có bí phương tổ truyền gặp đúng bệnh nên trị được. Người khác bênh vực:
- Vậy là ăn may thôi, so sao được với Huệ Dân Đường.
Vẫn là lão béo đáng ghét, nhưng lần này hai mắt Tả Thiếu Dương sáng lên, trong lòng sinh một chủ ý, bất kể hữu dụng hay không cũng phải thử đã, liền rời khỏi chỗ nấp đi thẳng vào Huệ Dân Đường.
Hoạt động một hồi, mồ hôi ra mà người chẳng ấm lên là bao, không dám vận động quá mạnh, nếu không ra nhiều mồ hôi mất nhiệt thì càng thảm, chợt nhớ trên quầy còn có nửa bình rượu do cái nhà sản phụ kia để lại, làm chút rượu cho ấm người vậy.
Tả Thiếu Dương rón rén lần mò bóng tối đi ra đại sảnh, tìm được cái bầu rượu rồi, lắc lắc, còn nhiều lắm, không uống vội, người hành y rất cẩn thận, mở nắp ra ngửi thử xem đã, mùi rượu rẻ tiền xộc vào mũi làm y nhăn mặt, nhưng bây giờ còn kén cá chọn canh gì nữa, có rượu uống là tốt rồi.
Cầm bầu rượu lên, trước tiên nhấp một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống bụng, rất cay, như có luồng hơi ấm lan tỏa, lòng mừng rỡ, cái thứ này uống chẳng ra sao, ít nhất có thể xua cái lạnh. Ngửa cổ tu ực một ngụm lớn, khó uống vô cùng, là thứ rượu tệ hại nhất mà Tả Thiếu Dương từng uống, nếu có chút đồ nhắm thì đỡ hơn, nhà có chút dưa song chả nhiều nhặn gì, dùng để ăn bánh bao, không nỡ ăn vụng, đành uống rượu xuông.
Hai ngụm lớn vào trong bụng, hơi nóng bốc lên hừng hực, toàn thân ấm áp thoải mái hơn hẳn, lòng càng mừng, lắc bầu rượu, đoán chừng còn non nửa bầu, cầm bầu rượu rón ra rón rén như ăn trộm về phòng, đóng cửa, lại làm ngụm rượu nhỏ nữa, đặt lên bàn chế dược, đứng tấn hoạt động chân tay.
Sức rượu phát huy hoàn toàn làm thân thể thư thái, đi kèm với nó là trung khu thần kinh cũng trở nên phấn khích, mắt mở thao láo, chẳng còn tí tẹo cơn buồn ngủ nào, vậy kiếm việc gì để làm.
Cái này không phải tốn công nghĩ, quanh người toàn là dược liệu, công cụ bào chế đầy đủ, sở trường của y đây rồi, nếu 30 bị đuổi ra khỏi nhà, vậy chế ít thuốc thường dùng dự phòng cho lúc đó.
Cứ nghĩ tới thuốc là lòng vui ngay, quyết định làm "Chí Bảo Đan" loại thuốc dùng khi cấp cứu, thuốc này quy trình chế tác tương đối rườm rà, phải chuẩn bị trước, nếu không gặp bệnh nhân mới chế thuốc thì không kịp nữa rồi.
Dưới sự thôi thúc của rượu, nói làm là làm luôn, tìm cái đánh lửa, hơi lóng ngóng một chút song vẫn thắp được cái đèn dầu lên. Nâng đèn tìm kiếm dược liệu cần thiết chế Chí Bảo Đan.
Tìm một hồi thiếu mất dược liệu quan trọng nhất, lục lọi kiến thức trong đầu, thời Đường chưa dùng đại mạo, tới thời Tống nó mới xuất hiện trong ( Tân tu bản thảo), bây giờ người ta chưa dùng nó làm thuốc, không có không lạ.
Không chế được Chí Bảo Đan rồi, làm cái khác vậy, làm "Tử Tuyết Hoàn" vậy, nó cùng Chí Bảo Đan, An Cung Ngưu Hoàng Đan được xưng là tam bảo trị chứng hôn mê co giật, chuyên thanh nhiệt, an thần.
Mau chóng tìm đủ dược liệu chế Tử Tuyết Hoàn liền nhóm lửa bào chế.
Cái phòng chế thuốc này cách phòng ngủ của phu thê Tả Quý cả một đại sảnh rộng, đóng cửa lại, tiếng động truyền ra ngoài rất nhỏ, hôm qua phu thê nhường chăn cho Tả Thiếu Dương đắp, bị lạnh cả đêm không ngủ, nên đêm nay ngủ rất say, Tả Thiếu Dương lại tận lực làm thật khẽ khàng, nên họ không nghe thấy.
Rượu vào làm hưng phấn, lại thêm đúng nghề, hứng thú lên Tả Thiếu Dương còn làm cả Hoa Cái Tán, Kim Phí Thảo Tán, thuốc tiêu độc, cảm mạo, toàn là thuốc dùng thường ngày.
Vất vả tới tận canh năm mới làm xong hết thuốc, rượu cũng uống sạch, lúc này tắt bếp đi, trong phòng đốt lửa ấm hơn nhiều, lại thêm mệt mỏi, Tả Thiếu Dương leo lên giường một cái là ngủ tít mù.
Vẫn là tiếng chẻ củi trong bếp của Lương thị đánh thức Tả Thiếu Dương từ trong giấc ngủ say, ngoài cửa đã sáng rồi, tuy chưa ngủ được bao lâu nhưng ngủ rất say, chất lượng tốt, lại còn trẻ nên tỉnh dậy rất sung sức, Tả Thiếu Dương có nề nếp tốt là không ngủ nướng, dậy gấp chăn đệm gọn gàng rồi lầu, tự giác mở cửa, lấy chổi ra ngoài quét tuyết.
Tuyết rơi cả một đêm lại trải kín được rồi, Tả Thiếu Dương vừa hà hơi vừa quét dọn, đến khi quét hết tuyết xung quanh thì ngón tay cũng tê cứng. Tiếp tục vào nhà lấy khăn lau quầy thuốc, bàn ghế, xong việc thì Tả Quý cũng dậy, nhìn thấy nhi tử bận rộn chăm lo cửa hiệu khẽ gật đầu. Tả Quý được Lương thị hầu hạ rửa ráy, ngồi ngay ngắn sau bàn với ấm trà nóng được pha sẵn, lại bắt đầu một ngày đợi bệnh nhân tới.
Hôm nay Tả Thiếu Dương không ngồi lỳ sau quầy thuốc nữa, đứng ở cửa nhìn người qua người lại, mang hi vọng mong manh xem có cơ hội trời ban nào giống như hôm qua hay không?
Từng người từng người một đi qua rồi biến mất ở cuối đường, không ai dừng lại cả.
Chẳng có gì thay đổi, thoáng cái đã hai ngày nữa trôi qua, hai ngày có ba người tới khám bệnh, mỗi lần chỉ hơn mười đồng. Ngày đầu Tả Thiếu Dương còn ra cửa nhìn ngó, ngày thứ hai chán rồi chả ôm hi vọng nữa, y chưa không có bản lĩnh ngồi thiến như cha, cho nên phải kiếm việc làm, vào bếp sắp xếp lại dược liệu theo kiểu hiện đại, tránh mối mọt ẩm mốc.
Tới ngày thứ ba thì Tả Thiếu Dương nóng ruột chả muốn làm gì nữa, hôm đó đứng đần mặt ở quầy tới tận buổi trưa cũng không có lấy một người tới khám bệnh, mà cũng phải thôi, cuối năm rồi, ai cũng bận rộn lo liệu đủ bề, còn ai đi xem bệnh nữa? Bệnh nặng gấp thì người ta tới hiệu thuốc lớn như Huệ Dân Đường chứ tới Quý Chi Đường làm gì? Tuy hôm nọ trị được cho sản phụ kia, nhưng chẳng khiến Quý Chi Đường nổi danh ngay được, một cái y quán hiệu thuốc, tiếng tăm là do tích lũy qua năm tháng, chứ không phải một hai lần thành công mà được người ta tín nhiệm, hơn nữa ở cái thời thông tin bế tắc này thì hiệu ứng càng không đáng kể.
Ăn cơm xong, Tả Quý không về chỗ ngay mà ra cửa nhìn, hẳn là cũng nóng ruột lắm rồi.
Tả Thiếu Dương thấy không thể cứ ngồi yên chờ chết thế này, phải chủ động xuất kích, nói: - Cha, còn ra ngoài đi quanh xem có cách nào không?
Tả Quý "ừm" một tiếng, dù gì cũng có khách đâu, lòng lại chán nản nên không nghiêm khắc với con nữa.
Ngoài y thuật ra thì Tả Thiếu Dương chẳng còn cái gì khác, thế nên chỉ biết đi kiếm người bệnh mà thôi, nơi nào nhiều người bệnh nhất? Chắc chắn là ở Huệ Dân Đường rồi.
Đương nhiên không thể xông vào hiệu của người ta kéo người bệnh đi được, Tả Thiếu Dương lảng vảng ở ngoài nghe ngóng tình hình biết đâu lại có ca nào nó Huệ Dân Đường không chữa được như hôm qua, tuy biết suy nghĩ này của mình ngớ ngẩn, nhưng làm gì đó cũng hơn ngồi trơ mắt ra.
Trước Huệ Dân Đường có một cái quán trà bên phố, khá đông khách, ngay đầu đường, Tả Thiếu Dương đứng chỗ rẽ quan sát, không sợ bị phát hiện.
Ngoài Huệ Dân Đường vẫn liên tục có khách tới, có người không đi được phải dìu đi, xem ra bên trong lại phải xếp hàng đợi rồi, sắp Tết mà vẫn cứ đông như vậy, thật hi vọng những người này tới nhà mình, không thể cứ trông đợi miếng bánh trên trời rơi xuống như hôm nọ, có khách ổn định đều đặn mới là tốt nhất, nếu không có trả hết được tiền thuê nhà rồi thì lại nợ tiếp thôi, hơn nữa sống khốn khó như vậy, y không muốn.
Chợt nghe thấy người ngồi quán trà trò chuyện với nhau: - Này nghe bảo mấy hôm trước Quý Chi Đường trị được cho một người sắp chết mà Huệ Dân Đường phải trả về đấy.
Tai Tả Thiếu Dương dựng lên như tai thỏ, lời này y thích nghe.
- Thế sao? Quý Chi Đường có ra sao đâu, đến mấy cái bệnh vặt còn không chữa nổi, nói gì đến bệnh sắp chết, lại tung tin đồn rồi, có khi chính Quý Chi Đường tung ra đấy. Một lão béo khinh khỉnh nói, làm Tả Thiếu Dương nghe mà ngứa răng ngứa lợi muốn nhảy ra bóp chết lão.
- Đừng đổ oan cho người ta, Tả lang trung là người phúc hâu đấy, không làm trò đó đâu, nói không chừng người ta có bí phương tổ truyền gặp đúng bệnh nên trị được. Người khác bênh vực:
- Vậy là ăn may thôi, so sao được với Huệ Dân Đường.
Vẫn là lão béo đáng ghét, nhưng lần này hai mắt Tả Thiếu Dương sáng lên, trong lòng sinh một chủ ý, bất kể hữu dụng hay không cũng phải thử đã, liền rời khỏi chỗ nấp đi thẳng vào Huệ Dân Đường.
Bình luận facebook