Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 282
Làm sao Dư chưởng quầy cam tâm ngồi xe lăn cả đời được, phàm là còn chút hi vọng thì ông ta không muốn vứt bỏ, người ta lại nhiệt tình như thế, tuy nhất thời tính cách thay đổi, song bản chất thì chưa, Dư chưởng quầy gật đầu:
- Vậy phiền cậu xem cho ta.
Tả Thiếu Dương chầm chậm kéo ống quần rộng của Dư chưởng quầy lên tới đầu gối, đã sưng đỏ biến hình, đưa tay kiểm tra:
- Dư lão bá, thương tích đúng là vô cùng nghiêm trọng, nhất là bên trái, gần như toàn bộ xương gối đã vỡ nát, ở vị trí này không thể cố định, với khả năng của cháu không thể nào phục hồi ... Có điều chân phải thương tích nhẹ hơn nhiều, cháu có thể chữa khỏi được.
- Thật sao?
Dư chưởng quầy gấp giọng hỏi:
- Đúng thế lão bá, chân này gậy đánh hơi lệch đi, cho nên xương đầu gối không bị gãy, có điều xương ống chân lại gãy thành vài đoạn, gãy kiểu này rất phiền toái, cho dù là nắn lại đúng vị trí, nếu không có biện pháp cố định thỏa đáng, rất dễ bị lệch, hiện những phương pháp bây giờ đều không thỏa mãn yêu cầu cố định, cho nên loại gãy xương này không có khả năng phục hồi, tàn tật là khó tránh khỏi ...
Dư chưởng quầy hừ một tiếng:
- Lải nhải nửa ngày trời rốt cuộc bằng với không nói.
Tả Thiếu Dương chỉ muốn vả miệng một cái, thói quen nghề nghiệp, nói những thứ không cần thiết này làm gì, chẳng trách cha khám bệnh mười người hết tám điềm nhiên phán "thái dương thương hàn", bệnh nhân vẫn hớn hở nhận thuốc tạ ơn mang về, bớt việc hai bên đều vui, cười nói:
- Lão bá quên rồi sao, cháu học bản lĩnh từ nơi khác, cho nên có thể nắm được chín phần khôi phục cái chân phải này, sau đó chỉ cần lão bá chịu khó tập luyện thì trở lại bình thường như xưa là hoàn toàn trong khả năng. Trước khi tiến hành nắn xương, cháu sẽ cho lão bá uống một loại canh thuốc, uống vào là ngủ không cảm thấy đau đớn gì hết.
- À, thấy bảo cậu năn xương cho người ta đều không đau, thì ra là uống canh thuốc này à, ta cứ tưởng tiên đan diệu dược gì.
- Đó chỉ là mọi người rảnh rỗi bàn tán thổi phòng lên, chứ trên đời này làm gì có tiên đan.
Dư chưởng quầy vẫn tỏ ra ngờ vực:
- Vậy nếu như ta cậu đảm bảo được mấy phần?
Hiện giờ Tả Thiếu Dương học được bảo vệ mình rồi, tuyệt đối không cưỡng cầu, nếu không một khi thất bại sẽ chuốc lấy phiền toái vô tận, nói trước:
- Nói thực, loại phương pháp nối xương này cháu cũng là lần đầu tiên sử dụng, thế nên không dám đảo bảo là không có sai sót dẫn tới nguy hiểm tương quan, chỉ có thể tận lực mà làm thôi, nếu lão bá đồng ý không truy cứu trách nhiệm nếu xảy ra hậu quả thì cháu mới làm.
Dư chưởng quầy vốn do dự nghe thế càng lo:
- Hậu quả gì?
Tả Thiếu Dương đem nguy hiểm gây mê cùng khi nối xương nói ra hết một lượt, không chỉ Dư chưởng quầy mà cả Kiều lão gia đều rơi vào im lặng.
- Không vội, lão bá cứ thong thả suy nghĩ, cháu phải về đây.
Nói xong để lại Dư chưởng quầy và Kiều lão gia thương lượng với nhau, Tả Thiếu Dương tìm mẹ rồi về.
Trở về hiệu thuốc có mấy người bệnh ngồi đợi, thấy y đi vào đều đứng lên chào một tiếng Tả công tử, Tả Thiếu Dương quan sát qua, không thấy ai bệnh tình nghiêm trọng nên để cha khám, y thấy hơi mệt, về phòng nằm nghỉ.
Trước khi trời tối, ba huynh đệ của Lý Đại Tráng đã về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại vác theo mỗi người một cái gùi đựng tam thất đào được.
Cân lên được bốn cân, Lương thị đưa cho bọn họ bốn cái bánh bao, so với sức ăn bình thường của bọn họ thì không đáng vào đâu, nhưng thời điểm đói kém này, bốn cái thôi cũng quý giá vô cùng rồi, thêm vào hai cái của Lý Đại Tráng là được sáu cái, mang về cho vào nổi thêm nước, rau dại nấu lên, cũng được lưng lửng bụng.
Huynh đệ Lý gia mừng lắm, bàn nhau ngày mai nhất định lên núi từ sớm, hôm nay có kinh nghiệm rồi, mai có thể đào được nhiều hơn đổi bánh bao.
Trống báo cầm canh vang lên, bệnh nhân khám bệnh lục tục trở về, người của hiệu rèn cũng tới mang theo công cụ cố định, Tả Thiếu Dương kiểm tra qua, hoàn toàn phù hợp yêu cầu thiết kế của mình, rất hài lòng, đặt bọn họ làm luôn bộ thứ hai, bộ này làm cho Dư chưởng quầy, y tin rằng ông ta sẽ đồng ý.
Hôm nay chính thức treo biển, Tả Quý muốn làm cơm cúng bái đồng thời báo công với tổ tiên, Bạch Chỉ Hàn cũng được Lương thị tạm gọi về, nàng có mang theo rau tươi trồng trong vườn, lấy thịt trứng mà Đại tướng quân ban thưởng làm một bữa thịnh soạn.
Cơm nước đều do Bạch Chỉ Hàn làm, trong nhà ngoài chút muối ra thì chẳng có gì cả, dù thế khi một đĩa rau xào thịt, một bát canh mỡ màng, cùng trứng rán vàng đặt lên bàn cúng, hai sư huynh đệ họ trư đã thấy ruột gan cồn cào, quỳ sau bồ đoàn nghe Tả Quý đọc bài văn tế dài lê thê mà nuốt nước bọt liên hồi.
Quỳ tới tê chân mỏi gối Tả Quý mới xong xuôi phần tế lễ, vẫn phải đau khổ đợi tàn hương mới hạ xuống, rồi thức ăn còn phải đem đi hâm lại.
Trí Nhi đói tới mờ mắt, nó được nuông chiều ăn sung mặc sướng quen rồi, thời gian quan ở nhà chỉ ăn cháo loãng với rau dại, làm sao nó nuốt trôi cho được, thế nên ăn rất ít, Nghê mẫu thấy cứ tiếp tục thế này thì tôn tử e không qua nổi, nên mới vắt óc tính kế tác thành cho Kiều gia và Tả gia, để tiện nhờ vả đưa tôn tử tới Quý Chi Đường học y, kiếm cái ăn.
Liền mấy ngày không được ăn cơm gạo với thịt, Trí Nhi vẫn không quên phép tắc, ngoan ngoãn đợi sư phụ, sư nương, đại sư huynh, Bạch tỷ tỷ đụng đũa rồi mới cầm bát lên, đánh chén ngon lành, còn phát ra tiếng chóp chép như lợn con, khiến người ta nhìn nó ăn thôi cũng thấy ngon miệng.
Hôm trước cũng ăn một bữa đầy đủ cơm canh thịt thà, nhưng mà lúc đó Tả Thiếu Dương môi sưng, lưỡi sưng, lại thêm ngày hôm ấy trên đường nhìn thấy bao nhiêu người bị chặt đầu, không có tâm trạng, hôm nay môi vẫn sưng, lưỡi đỡ hơn nhiều rồi, ăn ngon miệng vô cùng, chén bay một bát cơm lớn, sầm mặt xuống:
- Lần sau không thể cho Chỉ Nhi làm cơm được nữa.
Lương thị giật nảy mình, hai đứa này mới có vẻ tốt đẹp một ngày, lại bắt đầu rồi à, mắng nhi tử:
- Chỉ Nhi làm cơm ngon như vậy con còn muốn gì?
- Thì vấn đề là ở đây, làm cơm ngon như thế, ăn bao nhiêu cho đủ ạ?
Mọi người bấy giờ mới biết y đùa, đều bật cười, Lương thị thấy Bạch Chỉ Hàn thẹn thùng lườn nhi tử càng cưới tít mắt, tốt rồi tốt rồi, cứ thế đợi phản quân dẹp xong, cho thành thân luôn, năm mới tới là có cháu bế, chưa gì đã tưởng tượng ra cảnh một đống cháu bám lấy xin nãi nãi mừng tuổi.
Tả Quý vốn trước nay ăn cơm không nói cũng phá lệ mỉm cười khen:
- Ừm, Chỉ Nhi nấu nướng là số một đó, dù là đại trù của Kim Ngọc tửu lâu cũng không làm được ngon thế này.
Trí Nhi vừa nhai vừa nói:
- Tỷ tỷ làm cơm ngon hơn nhà đệ nữa, đệ ăn thiếu chút nữa nuốt luôn lưỡi rồi.
Bạch Chỉ Hàn được khen tới đỏ cả mặt:
- Sau này có thêm vật liệu, Chỉ Nhi có thể làm ngon hơn nữa.
…
Bên này Tả gia ăn cơm vui vẻ, bên kia Kiều gia không khi u sầu, Kiều lão gia tay không trở về, Dư chưởng quầy nói muốn suy nghĩ thêm.
Buổi chiều Lương thị đã đem quyết định nhà mình nói với Kiều phu nhân, ăn cơm xong bà kéo trượng phu sang một bên kể lại.
- Cái gì, còn muốn quan sát xem thế nào rồi mới quyết định à, Xảo Nhi nhà ta đừng nói là mất một cái chân, mà nó có mất cả hai cái chân chăng nữa thì cái nhà nghèo rớt mùng tơi đó cũng còn lâu mới xứng, không biết tự nhìn lại mình xem. Còn muốn thuê Kiều mỗ này làm quản sự à, Kiều mỗ không cần của bố thí.
Kiều phu nhân khóc lóc khuyên can trượng phu nguôi giận, hết lời khuyên giải:
- Lão gia, tất cả hãy vì Xảo Nhi, bây giờ Nghê đại phu cũng chịu thua rồi, chỉ có cậu tiểu lang trung đó chữa được thôi. Đợi sau này phản quân dẹp được rồi chúng ta rời nơi Hợp Châu lên kinh thành ở với đại lang, không nói hôn sự này nữa, lúc ấy đền bù cho nhà họ hậu hĩnh một chút là được.
Kiều lão gia bất lực gật đầu, hiện giờ chỉ còn cách nhẫn nhục dựa vào Tả gia thôi.
- Vậy phiền cậu xem cho ta.
Tả Thiếu Dương chầm chậm kéo ống quần rộng của Dư chưởng quầy lên tới đầu gối, đã sưng đỏ biến hình, đưa tay kiểm tra:
- Dư lão bá, thương tích đúng là vô cùng nghiêm trọng, nhất là bên trái, gần như toàn bộ xương gối đã vỡ nát, ở vị trí này không thể cố định, với khả năng của cháu không thể nào phục hồi ... Có điều chân phải thương tích nhẹ hơn nhiều, cháu có thể chữa khỏi được.
- Thật sao?
Dư chưởng quầy gấp giọng hỏi:
- Đúng thế lão bá, chân này gậy đánh hơi lệch đi, cho nên xương đầu gối không bị gãy, có điều xương ống chân lại gãy thành vài đoạn, gãy kiểu này rất phiền toái, cho dù là nắn lại đúng vị trí, nếu không có biện pháp cố định thỏa đáng, rất dễ bị lệch, hiện những phương pháp bây giờ đều không thỏa mãn yêu cầu cố định, cho nên loại gãy xương này không có khả năng phục hồi, tàn tật là khó tránh khỏi ...
Dư chưởng quầy hừ một tiếng:
- Lải nhải nửa ngày trời rốt cuộc bằng với không nói.
Tả Thiếu Dương chỉ muốn vả miệng một cái, thói quen nghề nghiệp, nói những thứ không cần thiết này làm gì, chẳng trách cha khám bệnh mười người hết tám điềm nhiên phán "thái dương thương hàn", bệnh nhân vẫn hớn hở nhận thuốc tạ ơn mang về, bớt việc hai bên đều vui, cười nói:
- Lão bá quên rồi sao, cháu học bản lĩnh từ nơi khác, cho nên có thể nắm được chín phần khôi phục cái chân phải này, sau đó chỉ cần lão bá chịu khó tập luyện thì trở lại bình thường như xưa là hoàn toàn trong khả năng. Trước khi tiến hành nắn xương, cháu sẽ cho lão bá uống một loại canh thuốc, uống vào là ngủ không cảm thấy đau đớn gì hết.
- À, thấy bảo cậu năn xương cho người ta đều không đau, thì ra là uống canh thuốc này à, ta cứ tưởng tiên đan diệu dược gì.
- Đó chỉ là mọi người rảnh rỗi bàn tán thổi phòng lên, chứ trên đời này làm gì có tiên đan.
Dư chưởng quầy vẫn tỏ ra ngờ vực:
- Vậy nếu như ta cậu đảm bảo được mấy phần?
Hiện giờ Tả Thiếu Dương học được bảo vệ mình rồi, tuyệt đối không cưỡng cầu, nếu không một khi thất bại sẽ chuốc lấy phiền toái vô tận, nói trước:
- Nói thực, loại phương pháp nối xương này cháu cũng là lần đầu tiên sử dụng, thế nên không dám đảo bảo là không có sai sót dẫn tới nguy hiểm tương quan, chỉ có thể tận lực mà làm thôi, nếu lão bá đồng ý không truy cứu trách nhiệm nếu xảy ra hậu quả thì cháu mới làm.
Dư chưởng quầy vốn do dự nghe thế càng lo:
- Hậu quả gì?
Tả Thiếu Dương đem nguy hiểm gây mê cùng khi nối xương nói ra hết một lượt, không chỉ Dư chưởng quầy mà cả Kiều lão gia đều rơi vào im lặng.
- Không vội, lão bá cứ thong thả suy nghĩ, cháu phải về đây.
Nói xong để lại Dư chưởng quầy và Kiều lão gia thương lượng với nhau, Tả Thiếu Dương tìm mẹ rồi về.
Trở về hiệu thuốc có mấy người bệnh ngồi đợi, thấy y đi vào đều đứng lên chào một tiếng Tả công tử, Tả Thiếu Dương quan sát qua, không thấy ai bệnh tình nghiêm trọng nên để cha khám, y thấy hơi mệt, về phòng nằm nghỉ.
Trước khi trời tối, ba huynh đệ của Lý Đại Tráng đã về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại vác theo mỗi người một cái gùi đựng tam thất đào được.
Cân lên được bốn cân, Lương thị đưa cho bọn họ bốn cái bánh bao, so với sức ăn bình thường của bọn họ thì không đáng vào đâu, nhưng thời điểm đói kém này, bốn cái thôi cũng quý giá vô cùng rồi, thêm vào hai cái của Lý Đại Tráng là được sáu cái, mang về cho vào nổi thêm nước, rau dại nấu lên, cũng được lưng lửng bụng.
Huynh đệ Lý gia mừng lắm, bàn nhau ngày mai nhất định lên núi từ sớm, hôm nay có kinh nghiệm rồi, mai có thể đào được nhiều hơn đổi bánh bao.
Trống báo cầm canh vang lên, bệnh nhân khám bệnh lục tục trở về, người của hiệu rèn cũng tới mang theo công cụ cố định, Tả Thiếu Dương kiểm tra qua, hoàn toàn phù hợp yêu cầu thiết kế của mình, rất hài lòng, đặt bọn họ làm luôn bộ thứ hai, bộ này làm cho Dư chưởng quầy, y tin rằng ông ta sẽ đồng ý.
Hôm nay chính thức treo biển, Tả Quý muốn làm cơm cúng bái đồng thời báo công với tổ tiên, Bạch Chỉ Hàn cũng được Lương thị tạm gọi về, nàng có mang theo rau tươi trồng trong vườn, lấy thịt trứng mà Đại tướng quân ban thưởng làm một bữa thịnh soạn.
Cơm nước đều do Bạch Chỉ Hàn làm, trong nhà ngoài chút muối ra thì chẳng có gì cả, dù thế khi một đĩa rau xào thịt, một bát canh mỡ màng, cùng trứng rán vàng đặt lên bàn cúng, hai sư huynh đệ họ trư đã thấy ruột gan cồn cào, quỳ sau bồ đoàn nghe Tả Quý đọc bài văn tế dài lê thê mà nuốt nước bọt liên hồi.
Quỳ tới tê chân mỏi gối Tả Quý mới xong xuôi phần tế lễ, vẫn phải đau khổ đợi tàn hương mới hạ xuống, rồi thức ăn còn phải đem đi hâm lại.
Trí Nhi đói tới mờ mắt, nó được nuông chiều ăn sung mặc sướng quen rồi, thời gian quan ở nhà chỉ ăn cháo loãng với rau dại, làm sao nó nuốt trôi cho được, thế nên ăn rất ít, Nghê mẫu thấy cứ tiếp tục thế này thì tôn tử e không qua nổi, nên mới vắt óc tính kế tác thành cho Kiều gia và Tả gia, để tiện nhờ vả đưa tôn tử tới Quý Chi Đường học y, kiếm cái ăn.
Liền mấy ngày không được ăn cơm gạo với thịt, Trí Nhi vẫn không quên phép tắc, ngoan ngoãn đợi sư phụ, sư nương, đại sư huynh, Bạch tỷ tỷ đụng đũa rồi mới cầm bát lên, đánh chén ngon lành, còn phát ra tiếng chóp chép như lợn con, khiến người ta nhìn nó ăn thôi cũng thấy ngon miệng.
Hôm trước cũng ăn một bữa đầy đủ cơm canh thịt thà, nhưng mà lúc đó Tả Thiếu Dương môi sưng, lưỡi sưng, lại thêm ngày hôm ấy trên đường nhìn thấy bao nhiêu người bị chặt đầu, không có tâm trạng, hôm nay môi vẫn sưng, lưỡi đỡ hơn nhiều rồi, ăn ngon miệng vô cùng, chén bay một bát cơm lớn, sầm mặt xuống:
- Lần sau không thể cho Chỉ Nhi làm cơm được nữa.
Lương thị giật nảy mình, hai đứa này mới có vẻ tốt đẹp một ngày, lại bắt đầu rồi à, mắng nhi tử:
- Chỉ Nhi làm cơm ngon như vậy con còn muốn gì?
- Thì vấn đề là ở đây, làm cơm ngon như thế, ăn bao nhiêu cho đủ ạ?
Mọi người bấy giờ mới biết y đùa, đều bật cười, Lương thị thấy Bạch Chỉ Hàn thẹn thùng lườn nhi tử càng cưới tít mắt, tốt rồi tốt rồi, cứ thế đợi phản quân dẹp xong, cho thành thân luôn, năm mới tới là có cháu bế, chưa gì đã tưởng tượng ra cảnh một đống cháu bám lấy xin nãi nãi mừng tuổi.
Tả Quý vốn trước nay ăn cơm không nói cũng phá lệ mỉm cười khen:
- Ừm, Chỉ Nhi nấu nướng là số một đó, dù là đại trù của Kim Ngọc tửu lâu cũng không làm được ngon thế này.
Trí Nhi vừa nhai vừa nói:
- Tỷ tỷ làm cơm ngon hơn nhà đệ nữa, đệ ăn thiếu chút nữa nuốt luôn lưỡi rồi.
Bạch Chỉ Hàn được khen tới đỏ cả mặt:
- Sau này có thêm vật liệu, Chỉ Nhi có thể làm ngon hơn nữa.
…
Bên này Tả gia ăn cơm vui vẻ, bên kia Kiều gia không khi u sầu, Kiều lão gia tay không trở về, Dư chưởng quầy nói muốn suy nghĩ thêm.
Buổi chiều Lương thị đã đem quyết định nhà mình nói với Kiều phu nhân, ăn cơm xong bà kéo trượng phu sang một bên kể lại.
- Cái gì, còn muốn quan sát xem thế nào rồi mới quyết định à, Xảo Nhi nhà ta đừng nói là mất một cái chân, mà nó có mất cả hai cái chân chăng nữa thì cái nhà nghèo rớt mùng tơi đó cũng còn lâu mới xứng, không biết tự nhìn lại mình xem. Còn muốn thuê Kiều mỗ này làm quản sự à, Kiều mỗ không cần của bố thí.
Kiều phu nhân khóc lóc khuyên can trượng phu nguôi giận, hết lời khuyên giải:
- Lão gia, tất cả hãy vì Xảo Nhi, bây giờ Nghê đại phu cũng chịu thua rồi, chỉ có cậu tiểu lang trung đó chữa được thôi. Đợi sau này phản quân dẹp được rồi chúng ta rời nơi Hợp Châu lên kinh thành ở với đại lang, không nói hôn sự này nữa, lúc ấy đền bù cho nhà họ hậu hĩnh một chút là được.
Kiều lão gia bất lực gật đầu, hiện giờ chỉ còn cách nhẫn nhục dựa vào Tả gia thôi.
Bình luận facebook