Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Tả Thiếu Dương đi nhanh tới bên thi thể ngồi xuống, lấy tay sờ mạch, không thể chết thêm được nữa rồi.
Lão giả và Thúy Nương chạy từ phòng mình ra, thấy cảnh này, Thúy Nương vừa thấy cảnh tượng ở sân thì che mặt không dám nhìn.
Lòng có cảm giác xấu, Tả Thiếu Dương quay đầu, thấy phòng thiếu phụ kia vẫn đóng, nói vội:
- Lan Nhi, mau đi xem thiếu phụ kia thế nào?
Miêu Bội Lan chạy tới đẩy cửa, bị cái then bên trong, nàng tung chân đá, cánh cửa gỗ mong manh chịu sao nổi lực mạnh như vậy, bật tung ra, vừa bước chân qua cửa liền khựng người. Thúy Nương đứng bên, thì đầu vào nhìn, chỉ thấy thiếu phụ kia cổ buộc lụa trắng, người treo lủng lẳng giữa phòng.
- Á ...
Tiếng thét hãi hùng phá vỡ đêm tuyết.
Miêu Bội Lan chỉ thoáng kinh hãi, lập tức chạy vào ôm chân thi thể nâng lên:
- Mau, mau thả cô ấy xuống ...
Tả Thiếu Dương chạy tới, vung ngay đao chém dải lụa, thiếu phụ mềm oặt rơi vào lòng Miêu Bội Lan.
- Chết rồi!
Tả Thiếu Dương kiểm tra mạch, buồn bã lắc đầu.
Lão giả đứng xa xa không dám lại gần, vẫn cứ thích suy đoán:
- Chắc chắn thiếu phụ này hận tên binh sĩ kia hỏng danh tiết của mình, bắn chết hắn rồi treo cổ tự sát.
- Tìm xem cung ở đâu.
Miêu Bội Lan tìm kiếm trong phòng, không mất nhiều công sức phát hiện cây cung và ống tên, chính là Bạch vũ xuyên giáp tiễn mà họ làm mất.
- Thấy chưa, thấy chưa? Lão đã nói là đúng mà, ài, oan nghiệt oan nghiệt, bọn họ cũng thật là … động chút giết người, nơi đây là đất Phật, không ai còn chút lòng thành kính nào nữa sao?
Tả Thiếu Dương kệ ông ta lải nhỉ nhíu mày hỏi Vượng Tài:
- Hắn vốn ngủ trong phòng mà, sao lại chết ở ngoài?
Vượng Tài chẳng nghe thấy câu hỏi, lão giả nhanh nhảu đáp thay:
- Hắn ngủ tới nửa đêm thì rời giường, lão già rồi, ngủ không sâu, hơi động tĩnh là tỉnh ngay, hỏi hắn đi đâu thì hắn bảo đi nhà xí, lão bảo không nên đi một mình thì hắn nói hắn là quan binh, hung thủ mà dám xuất hiện không biết ai chết, lão cũng kệ. Nhưng mãi không thấy hắn về, đang lấy làm lạ thì vị tiểu ca này cũng dậy đi nhà xí, liền bảo tiện thể xem sao? Tiểu ca này vừa ra ngoài thì hét lên, lão chạy ra ...
Tả Thiếu Dương đi tới bên Vượng Tài tới giờ vẫn ngồi rúm ró dưới mái hiên, trấn an:
- Đừng sợ, đừng sợ ... có chuyện gì?
- Như lão bá đó đó nói, ta, ta vừa ra ngoài thì thấy trên mặt đất có cái gì đen đen thành đống ở đó, đi tới gần thì thấy như ... như vậy ...
Vượng Tài không đến mức nhát gan như thế, nhưng đây là người chết thứ hai rồi, hơn nữa tình cảnh lúc đó bốn phía gió rút rít như ác ma đòi mạng, thi thể còn mở mắt trừng trừng, hắn tới gần, cảm tưởng người chết đang nhìn mình, vô cùng kinh khủng:
Tả Thiếu Dương hỏi Thúy Nương:
- Cô nương ngủ ngay sát phòng thiếu phụ, có thấy gì khác thường không?
- Không, không thấy, thật đấy ...
Thúy Nương lắp ba lắp bắp nói không nên lời:
- Ta nghe tiếng kêu nên ... chạy, chạy ra ngoài xem ... Kẻ nào tàn nhẫn thế?
Lão giả thích làm ra vẻ am tường việc đời, vuốt râu than thở:
- Chuyện chẳng phải đã rành rành ra đó rồi hay sao, thiếu phụ này là hung thủ thực sự .. Thường ngày cô ta bị trượng phu ngược đãi, cho nên sớm nuôi hận trong lòng, thấy trượng phu đi làm chuyện cẩu thả với .. Ừm, thù mới hận cũ dâng lên, thấy đây là đỉnh núi xa rời trần thế, thêm vào tên binh sĩ tới dụ dỗ, mới lợi dụng hắn đi giết trượng phu. Không ngờ lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, Lý huynh đệ đây dứt khoát khẳng định tên binh sĩ là thủ phạm, khiến hắn vì bảo vệ mình mà khai ra chuyện xấu của bọn họ, tiếp đó giống lão suy đoán ở trên .. Ôi, đạo đức suy đồi, lòng người chẳng như xưa nữa.
Tả Thiếu Dương kệ ông ta lải nhải, ngồi bên thi thể Bá Đào nhìn thật kỹ đất đai xung quanh, lật thi thể lại, mới nhìn nửa thân trên đã dừng lại, tim đập thình thịch, nhìn về phía ba người dưới hiên, quả nhiên dù là Khổng Minh tính ngàn điều cũng có một điều sai, đặt về chỗ cũ, hít mấy hơi lấy bình tĩnh, sau đó làm như không có chuyện gì, đi vào phòng thiếu phụ, lấy một cái ghế nhờ Miêu Bội Lan đỡ mình trèo lên quan sát xà nhà, phòng cũng thấp nên không quá khó khăn.
Mọi người không hiểu y làm gì, chỉ đứng nhìn, chợt lão giả thắc mắc:
- Đại sư đâu? Ầm ĩ thế này sao còn chưa tỉnh, chả ... chả lẽ ...
Miêu Bội Lan thấy tình hình bất thường, không vội đi xem Liễu Thiện làm sao mà tay cầm đao không rời Tả Thiếu Dương nửa bước.
Thúy Nương lắc đầu, không dám đi xem, Vượng Tài còn chưa hết sợ, lão giả đành tự đi, không dám vào phòng, đứng ngoài gọi:
- Đại sư, đại sư!
Không ai trả lời.
- Kìa, kìa, cứa sổ mở ...
Thúy Nương run run chỉ:
Mọi người vòng qua bên cạnh xem, quả nhiên hai cánh cửa sổ vẫn con lay động, nhìn qua tối om om như cái miệng lớn, trong hoàn cảnh thế này ai cũng khiếp sợ. Tả Thiếu Dương cũng lớn tiếng gọi mà không ai phản ứng, lão giả ngó đầu nhìn, tức thì hét lên lùi lại sau mấy bước.
Tả Thiếu Dương đi tới, cẩn thận nhìn vào trong, thấy Liễu Thiện nằm trên giường, đầu bị đập bẹp, máu thịt nhầy nhụa, cũng thấy bụng lộn tùng phèo.
Đi qua đẩy cửa, cửa bị cài bên trong, bảo Miêu Bội Lan phá cửa vào, thấy cái lư hương dính be bét máu với não trên mặt đất, hiển nhiên đây là hung khí gây án.
Lần này cả lão giả và Thúy Nương đều chạy vào, còn ngó đông ngó tây, ngồi xuống xem gầm giường. Thúy Nương hét lên:
- Chuỗi vòng ngũ nhãn lục thông của đại sư đâu?
Lão giả chép miệng:
- Chắc là hung thủ lấy mất rồi ... A, liệu có trên người tên binh sĩ kia không ...
Nói dứt lời chạy ra ngoài.
Vượng Tài lại đứng khóc, tên này bề ngoài cao lớn mà bên trong mềm yếu:
- Đại sư tốt bụng, đưa mọi người lên núi, cho ăn cho ở, vậy mà ... Kẻ nào đang tâm giết hại tàn bạo thế này, còn cướp của ... Ta xuống núi nhất định báo nha môn, bắt hung thủ, xử tử ...
Người nha môn muốn lên đây thì phải hỏi ý phản quân xem chúng có cho không đã, nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương hỏi vội:
- Đại sư dẫn mọi người lên núi có gặp phải phản quân không?
- Không ... Khi đó ta cũng lo, hỏi thì đại sư nói biết con đường nhỏ, là kẽ hở giữa những trạm canh của phản quân ... đại sư, hu hu hu ...
Đúng lúc đó ở ngoài Thúy Nương reo lên:
- Đây rồi, cái vòng ở trên người hắn.
Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan đi tới, lão giả nói:
- Lý công tử, lão ra lục thi thể tên quan binh này ... Tìm thấy chuỗi vòng trong người hắn, quả nhiên do hắn làm, hắn vào phòng dùng lư hương giết đại sư cướp báu vật, không may gặp phải thiếu phụ, bị bắn chết ... Ài, thật là, đại sư thiện tâm lại vì kẻ gian tham làm hại, tội quá.
Miệng nói thế nhưng âm thầm cất chuỗi vòng vào trong ngực áo.
Tả Thiếu Dương vờ như không nhìn thấy, đi vào phòng lấy chăn đắp lên người Liễu Thiện đại sư, đi ra nói:
- Chuyện tới mức này vượt quá sức chúng ta rồi, kệ hung thủ là ai, sáng mai ta rời khỏi nơi này thật sớm, mọi người thì sao?
Vượng Tài quệt nước mắt:
- Ta tất nhiên đi theo công tử.
- Xuống núi thì lấy gì mà sống? Kẻ thủ ác đã chết cả rồi, không đáng ngại nữa, lão ở lại đây thôi.
- Ta, ta cũng ở lại, xuống đó không biết đi đâu về đâu, đợi khi nào phản binh bị dẹp rồi hẵng tính.
- Tùy mọi người.
Tả Thiếu Dương nói xong cùng Miêu Bội Lan về đại điện, Vượng Tài khóc lóc một lúc rồi về phòng.
Tất cả đi hết, chỉ còn hai người, lão giả kéo chặt áo ngực:
- Nhìn cái gì, đồ vô chủ ai tìm được thì là của người nấy.
- Lão ca, chúng ta thương lượng đi, chuỗi vòng cho ta, còn huynh lấy lương thực.
Thúy Nương mắt đong đưa với lão giả:
- Xem ra đám mấy đứa kia sợ chết khiếp rồi, không nghĩ gì nữa, ngày rộng tháng dài, chúng ta thong thả mà chia nhau.
Lão giả tính thêm ba người nữa rời đi, số lương thực trong hầm nếu chỉ có hai người họ ăn mấy năm cũng chẳng hết, mắt hau háu nhìn ngực Thúy Nương:
- Cô nương, lão thấy, hai ta rất hợp nhau đó.
Lão giả và Thúy Nương chạy từ phòng mình ra, thấy cảnh này, Thúy Nương vừa thấy cảnh tượng ở sân thì che mặt không dám nhìn.
Lòng có cảm giác xấu, Tả Thiếu Dương quay đầu, thấy phòng thiếu phụ kia vẫn đóng, nói vội:
- Lan Nhi, mau đi xem thiếu phụ kia thế nào?
Miêu Bội Lan chạy tới đẩy cửa, bị cái then bên trong, nàng tung chân đá, cánh cửa gỗ mong manh chịu sao nổi lực mạnh như vậy, bật tung ra, vừa bước chân qua cửa liền khựng người. Thúy Nương đứng bên, thì đầu vào nhìn, chỉ thấy thiếu phụ kia cổ buộc lụa trắng, người treo lủng lẳng giữa phòng.
- Á ...
Tiếng thét hãi hùng phá vỡ đêm tuyết.
Miêu Bội Lan chỉ thoáng kinh hãi, lập tức chạy vào ôm chân thi thể nâng lên:
- Mau, mau thả cô ấy xuống ...
Tả Thiếu Dương chạy tới, vung ngay đao chém dải lụa, thiếu phụ mềm oặt rơi vào lòng Miêu Bội Lan.
- Chết rồi!
Tả Thiếu Dương kiểm tra mạch, buồn bã lắc đầu.
Lão giả đứng xa xa không dám lại gần, vẫn cứ thích suy đoán:
- Chắc chắn thiếu phụ này hận tên binh sĩ kia hỏng danh tiết của mình, bắn chết hắn rồi treo cổ tự sát.
- Tìm xem cung ở đâu.
Miêu Bội Lan tìm kiếm trong phòng, không mất nhiều công sức phát hiện cây cung và ống tên, chính là Bạch vũ xuyên giáp tiễn mà họ làm mất.
- Thấy chưa, thấy chưa? Lão đã nói là đúng mà, ài, oan nghiệt oan nghiệt, bọn họ cũng thật là … động chút giết người, nơi đây là đất Phật, không ai còn chút lòng thành kính nào nữa sao?
Tả Thiếu Dương kệ ông ta lải nhỉ nhíu mày hỏi Vượng Tài:
- Hắn vốn ngủ trong phòng mà, sao lại chết ở ngoài?
Vượng Tài chẳng nghe thấy câu hỏi, lão giả nhanh nhảu đáp thay:
- Hắn ngủ tới nửa đêm thì rời giường, lão già rồi, ngủ không sâu, hơi động tĩnh là tỉnh ngay, hỏi hắn đi đâu thì hắn bảo đi nhà xí, lão bảo không nên đi một mình thì hắn nói hắn là quan binh, hung thủ mà dám xuất hiện không biết ai chết, lão cũng kệ. Nhưng mãi không thấy hắn về, đang lấy làm lạ thì vị tiểu ca này cũng dậy đi nhà xí, liền bảo tiện thể xem sao? Tiểu ca này vừa ra ngoài thì hét lên, lão chạy ra ...
Tả Thiếu Dương đi tới bên Vượng Tài tới giờ vẫn ngồi rúm ró dưới mái hiên, trấn an:
- Đừng sợ, đừng sợ ... có chuyện gì?
- Như lão bá đó đó nói, ta, ta vừa ra ngoài thì thấy trên mặt đất có cái gì đen đen thành đống ở đó, đi tới gần thì thấy như ... như vậy ...
Vượng Tài không đến mức nhát gan như thế, nhưng đây là người chết thứ hai rồi, hơn nữa tình cảnh lúc đó bốn phía gió rút rít như ác ma đòi mạng, thi thể còn mở mắt trừng trừng, hắn tới gần, cảm tưởng người chết đang nhìn mình, vô cùng kinh khủng:
Tả Thiếu Dương hỏi Thúy Nương:
- Cô nương ngủ ngay sát phòng thiếu phụ, có thấy gì khác thường không?
- Không, không thấy, thật đấy ...
Thúy Nương lắp ba lắp bắp nói không nên lời:
- Ta nghe tiếng kêu nên ... chạy, chạy ra ngoài xem ... Kẻ nào tàn nhẫn thế?
Lão giả thích làm ra vẻ am tường việc đời, vuốt râu than thở:
- Chuyện chẳng phải đã rành rành ra đó rồi hay sao, thiếu phụ này là hung thủ thực sự .. Thường ngày cô ta bị trượng phu ngược đãi, cho nên sớm nuôi hận trong lòng, thấy trượng phu đi làm chuyện cẩu thả với .. Ừm, thù mới hận cũ dâng lên, thấy đây là đỉnh núi xa rời trần thế, thêm vào tên binh sĩ tới dụ dỗ, mới lợi dụng hắn đi giết trượng phu. Không ngờ lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, Lý huynh đệ đây dứt khoát khẳng định tên binh sĩ là thủ phạm, khiến hắn vì bảo vệ mình mà khai ra chuyện xấu của bọn họ, tiếp đó giống lão suy đoán ở trên .. Ôi, đạo đức suy đồi, lòng người chẳng như xưa nữa.
Tả Thiếu Dương kệ ông ta lải nhải, ngồi bên thi thể Bá Đào nhìn thật kỹ đất đai xung quanh, lật thi thể lại, mới nhìn nửa thân trên đã dừng lại, tim đập thình thịch, nhìn về phía ba người dưới hiên, quả nhiên dù là Khổng Minh tính ngàn điều cũng có một điều sai, đặt về chỗ cũ, hít mấy hơi lấy bình tĩnh, sau đó làm như không có chuyện gì, đi vào phòng thiếu phụ, lấy một cái ghế nhờ Miêu Bội Lan đỡ mình trèo lên quan sát xà nhà, phòng cũng thấp nên không quá khó khăn.
Mọi người không hiểu y làm gì, chỉ đứng nhìn, chợt lão giả thắc mắc:
- Đại sư đâu? Ầm ĩ thế này sao còn chưa tỉnh, chả ... chả lẽ ...
Miêu Bội Lan thấy tình hình bất thường, không vội đi xem Liễu Thiện làm sao mà tay cầm đao không rời Tả Thiếu Dương nửa bước.
Thúy Nương lắc đầu, không dám đi xem, Vượng Tài còn chưa hết sợ, lão giả đành tự đi, không dám vào phòng, đứng ngoài gọi:
- Đại sư, đại sư!
Không ai trả lời.
- Kìa, kìa, cứa sổ mở ...
Thúy Nương run run chỉ:
Mọi người vòng qua bên cạnh xem, quả nhiên hai cánh cửa sổ vẫn con lay động, nhìn qua tối om om như cái miệng lớn, trong hoàn cảnh thế này ai cũng khiếp sợ. Tả Thiếu Dương cũng lớn tiếng gọi mà không ai phản ứng, lão giả ngó đầu nhìn, tức thì hét lên lùi lại sau mấy bước.
Tả Thiếu Dương đi tới, cẩn thận nhìn vào trong, thấy Liễu Thiện nằm trên giường, đầu bị đập bẹp, máu thịt nhầy nhụa, cũng thấy bụng lộn tùng phèo.
Đi qua đẩy cửa, cửa bị cài bên trong, bảo Miêu Bội Lan phá cửa vào, thấy cái lư hương dính be bét máu với não trên mặt đất, hiển nhiên đây là hung khí gây án.
Lần này cả lão giả và Thúy Nương đều chạy vào, còn ngó đông ngó tây, ngồi xuống xem gầm giường. Thúy Nương hét lên:
- Chuỗi vòng ngũ nhãn lục thông của đại sư đâu?
Lão giả chép miệng:
- Chắc là hung thủ lấy mất rồi ... A, liệu có trên người tên binh sĩ kia không ...
Nói dứt lời chạy ra ngoài.
Vượng Tài lại đứng khóc, tên này bề ngoài cao lớn mà bên trong mềm yếu:
- Đại sư tốt bụng, đưa mọi người lên núi, cho ăn cho ở, vậy mà ... Kẻ nào đang tâm giết hại tàn bạo thế này, còn cướp của ... Ta xuống núi nhất định báo nha môn, bắt hung thủ, xử tử ...
Người nha môn muốn lên đây thì phải hỏi ý phản quân xem chúng có cho không đã, nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương hỏi vội:
- Đại sư dẫn mọi người lên núi có gặp phải phản quân không?
- Không ... Khi đó ta cũng lo, hỏi thì đại sư nói biết con đường nhỏ, là kẽ hở giữa những trạm canh của phản quân ... đại sư, hu hu hu ...
Đúng lúc đó ở ngoài Thúy Nương reo lên:
- Đây rồi, cái vòng ở trên người hắn.
Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan đi tới, lão giả nói:
- Lý công tử, lão ra lục thi thể tên quan binh này ... Tìm thấy chuỗi vòng trong người hắn, quả nhiên do hắn làm, hắn vào phòng dùng lư hương giết đại sư cướp báu vật, không may gặp phải thiếu phụ, bị bắn chết ... Ài, thật là, đại sư thiện tâm lại vì kẻ gian tham làm hại, tội quá.
Miệng nói thế nhưng âm thầm cất chuỗi vòng vào trong ngực áo.
Tả Thiếu Dương vờ như không nhìn thấy, đi vào phòng lấy chăn đắp lên người Liễu Thiện đại sư, đi ra nói:
- Chuyện tới mức này vượt quá sức chúng ta rồi, kệ hung thủ là ai, sáng mai ta rời khỏi nơi này thật sớm, mọi người thì sao?
Vượng Tài quệt nước mắt:
- Ta tất nhiên đi theo công tử.
- Xuống núi thì lấy gì mà sống? Kẻ thủ ác đã chết cả rồi, không đáng ngại nữa, lão ở lại đây thôi.
- Ta, ta cũng ở lại, xuống đó không biết đi đâu về đâu, đợi khi nào phản binh bị dẹp rồi hẵng tính.
- Tùy mọi người.
Tả Thiếu Dương nói xong cùng Miêu Bội Lan về đại điện, Vượng Tài khóc lóc một lúc rồi về phòng.
Tất cả đi hết, chỉ còn hai người, lão giả kéo chặt áo ngực:
- Nhìn cái gì, đồ vô chủ ai tìm được thì là của người nấy.
- Lão ca, chúng ta thương lượng đi, chuỗi vòng cho ta, còn huynh lấy lương thực.
Thúy Nương mắt đong đưa với lão giả:
- Xem ra đám mấy đứa kia sợ chết khiếp rồi, không nghĩ gì nữa, ngày rộng tháng dài, chúng ta thong thả mà chia nhau.
Lão giả tính thêm ba người nữa rời đi, số lương thực trong hầm nếu chỉ có hai người họ ăn mấy năm cũng chẳng hết, mắt hau háu nhìn ngực Thúy Nương:
- Cô nương, lão thấy, hai ta rất hợp nhau đó.
Bình luận facebook