Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Tả Thiếu Dương gật đầu chào hàng xóm xung quanh một vòng, nói với mẹ nãy giờ vẫn không chịu buông minh ra, hết hỏi cái này tới cái nọ:
- Mẹ, nói chuyện sau ạ, con không sao, Tiểu Muội sắp chết rồi, đã nấu cháo chưa?
Lương thị nhìn cô gái trong tay con mình, hoàn toàn không nhận ra được Tiểu Muội nữa, vội nói:
- Bội Lan đã nói rồi, nhìn Tiểu Muội thế này sợ không kịp nấu cháo đâu, nhà có sẵn cháo thuốc đấy.
- Cháo thuốc?
Tả Thiếu Dương thắc mắc:
- Cháo thuốc nào ạ? Có phải cháo thuốc trước kia con nấu cứu tế nạn dân không?
- Ừ, chính là nó.
Tả Thiếu Dương bế Tiểu Muội vào nhà, vừa đi vừa nói:
- Mẹ, nhà làm cơm chưa, con cần đưa tới quán trà Thanh Hương, nhà họ cũng sắp chết đói cả rồi, không cần nhiều, ba cái là đủ.
- Cái này ...
Lương thị cười khổ nhìn Tả Quý, Tả Quý chỉ biết lắc đầu.
Tả Thiếu Dương vừa bước qua cửa, vèo một cái, bóng vàng loáng lên, từ xà nhà tới tủ thuốc, quầy thuốc rồi nhảy lên vai y, vừa kêu chít chít, vừa quẫy đuôi xoay tít mù.
- Bi Vàng, cái con quỷ này, mày vẫn còn sống sao?
Bi Vàng lấy cái đuôi dài lông lá đập vào mặt Tả Thiếu Dương, đó là cách nó biểu thị sự bất mãn, sau đó lại thè lưỡi ra liếm má Tả Thiếu Dương, nhảy lên người Tiểu Muội, ngửi ngửi như chó, rồi nhảy sang vai kia, bộ lông vẫn rất mượt mà, cái đầu tròn tròn, đôi mắt long lanh, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi nạn đói, nó tích trữ đủ quả hạt ăn tới mấy tháng rồi, chưa kể vẫn cứ chăm chỉ ra ngoài tìm thêm.
Tả Thiếu Dương cọ cọ đầu thân thiết với nó, vừa quay đầu sang thì nhìn thấy Bạch Chỉ Hàn bê một bát cháo thuốc đứng đó, nàng càng thêm thanh tú, đôi mắt to hơn, chỉ là gò má vốn trắng mịn đã xuống sắc, cái cằm nhọn hơn, cho dù rất gầy, vẫn giữ được phần nào vẻ đẹp khuynh đảo thiên hạ của mình, không thê thảm như người khác, vẫn một bộ váy trắng đơn giản, yểu điệu lung linh.
- Thiếu gia đã về.
Bạch Chỉ Hàn khẽ mỉm cười, giống như y chỉ ra ngoài một chút rồi về vậy:
Nếu bảo trong thời gian qua Tả Thiếu Dương nhớ nhất là cha mẹ thì là y nói dối, bọn họ chia tay khi tình cảm mới chớm nở, chính là lúc cảm xúc dào dạt nhất, đột nhiên bị chia tách, sao không nhớ, thậm chí ngày tháng trên đỉnh núi, y không dám nghĩ tới nàng, sợ không chịu nổi nỗi nhớ như cắn cấu trong lòng.
Cứ tưởng gặp lại nhau sẽ là cảnh tượng vô cùng cảm động, không ngờ Bạch Chỉ Hàn còn chẳng ra ngoài đợi y, tuy nàng chuẩn bị cháo cho Tiểu Muội đúng là cần hơn, song Tả Thiếu Dương cũng hụt hẫng, chỉ "ừm" một tiếng coi như tương ứng với sự chào đón "nhiệt liệt" của nàng, nhận lấy bát cháo, mùi thuốc xộc thẳng vào mũi, nhíu mày lại, cái bát này đâu phải là cháo thuốc, là thuốc chính hiệu mới đúng.
Tả Thiếu Dương vừa bế Tiểu Muội vào phòng bào chế thuốc, vừa hỏi:
- Mẹ, cháo thuốc trong nhà mẹ nói là cái này ạ?
Tả Quý khẽ thở dài trả lời thay thê tử:
- Con không ở nhà, nhiều chuyện chưa biết, nói sau đi.
Tả Thiếu Dương gật đầu, bảo Bạch Chỉ Hàn:
- Chỉ Nhi lấy ít gạo Lan Nhi mang về nấu một nồi cháo loãng đi, không cho thêm thuốc, chỉ gạo thôi, à phải lấy nhân sâm cho vào.
- Vâng, thiếu gia.
Bạch Chỉ Hàn đi làm ngay:
Tả Thiếu Dương múc một thìa cháo thuốc uống thử, vị cực tệ, như ăn thuốc nổ vậy, không thể cho Tiểu Muội ăn cái thứ này được, đặt bát cháo xuống, đi vào bếp, tìm kiếm một hồi, trừ cái nồi nấu thứ cháo thuốc vừa xong, ngay cả nửa cái bánh bao đen cũng không có.
Bấy giờ y mới ý thức được tình cảnh trong nhà e là còn nghiêm trọng hơn mình tưởng.
Tả Thiếu Dương quay lại phòng, ngồi bên giường, vuốt ve mái tóc Tiểu Muội, ôn nhu nói:
- Muội đợi lát nữa, cháo đang nấu, sắp ăn được rồi.
- Đệ, đệ về rồi à?
Hồi Hương không biết ở đâu hay tin chạy như gió vào, Tả Thiếu Dương còn chưa nhìn rõ tỷ tỷ thì Hồi Hương ôm chầm lấy, khóc như mưa:
- Hu hu hu, đệ không biết ở nhà sợ thế nào đâu, hôm đó Lý đại ca về nói đệ ở lại hái thuốc hôm sau mới về, mẹ ngất đi, cứ đòi ngay trong đêm lên núi tìm đệ, mọi người giữ mãi mới được, hôm sau cả nhà ta rời thành tới Quỷ Cốc phong, nhưng nửa đường thì bị phản quân đuổi đi, cho chúng tiền, lương thực cũng không được, chúng lấy rồi vẫn đuổi về. Cả nhà đợi ở chân núi tới ba ngày mà không có tung tích của đệ, Chỉ Nhi về thành nhờ Phàn đội chính đưa quân đi giải cứu, nhưng hắn không được tùy ý dẫn quân khỏi thành, chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân, cùng với mấy binh sĩ từng ở nhà ta trị thương đánh lên, trạm gác của địch quá nhiều, qua được cái này có cái khác, Phàn đội chính cũng bị trúng một mũi tên phải quay về.
Hồi Hương nói một tràng dài, Tả Thiếu Dương vỗ vỗ lưng an ủi tỷ tỷ, nhìn cha mẹ cũng nhớ lại lúc đó lau nước mắt, không ngờ Bạch Chỉ Hàn vì mình đi tìm Phàn Mặt Đen nhờ giúp đỡ, nàng rất ghét tên đội chính thô lỗ đó, cũng không ngờ Phàn Mặt Đen nghĩa khí như vậy, cứu mình mà bị thương.
Còn rất nhiều người y quan tâm nữa, không biết họ có bình an không.
Cháo đã nấu xong, Miêu Bội Lan bê một bát tới, hương gạo thơm ngạo ngạt, Trí Nhi cứ nhìn nuốt nước bọt ừng ực.
Tả Quỷ bảo thê tử, Hồi Hương cùng người khác đi ra ngoài.
Tả Thiếu Dương tạm thời chẳng chú ý được chuyện khác, nhè nhẹ vỗ má Tiểu Muội:
- Tiểu Muội, dậy thôi, có cháo rồi đây.
Tiểu Muội khẽ gật đầu, nàng đã uống nửa viên nhân sâm tứ nghịch hoàn, tuy chẳng giúp ngăn cái đói, nhưng tinh thần tốt hơn, gò má gầy tọp còn có chút sắc hồng.
Tả Thiếu Dương múc một thìa, thổi nguội đút cho Tiểu Muội ăn, Tiểu Muội khẽ hé môi, húp được thìa cháo, mắt lại đỏ hoe, ngây ra nhìn y, lẩm bẩm:
- Ca, huynh về rồi … muội nhớ huynh lắm, nhớ lắm.
- Ta biết, ta xin lỗi vì đi quá lâu.
Tả Thiếu Dương vừa đút cháo vừa dỗ dành, được non nửa bát thì dừng lại:
- Tiểu Muội, tạm thời chỉ ăn chừng này thôi nhé, đợi muội khỏe rồi, muội muốn ăn gì ta cũng kiếm về cho muội.
- Muội chỉ cần ca thôi, ca đừng đi nữa.
Tiểu Muội nửa mê nửa tỉnh, nghĩ gì trong đầu là nói ra cái đó.
- Được, được, ta không đi đâu nữa, bây giờ ngoan, nghe lời ngủ đi nhé.
Tả Thiếu Dương vuốt ve gò má gầy gò của nàng, với y đây mới là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, đừng nghĩ Tiểu Muội chỉ bị đói lả đi, ăn vào sẽ khỏe lại, nếu đói quá lâu, các chức năng cơ thể suy giảm, bây giờ nàng chưa hoàn toàn thoát ly khỏi nguy hiểm.
Ru cho Tiểu Muội ngủ rồi, Tả Thiếu Dương còn hát ru cho nàng một lúc, hỏi Bạch Chỉ Hàn:
- Cô biết vì sao Tiểu Muội ra nông nỗi này không?
Bạch Chỉ Hàn nói nhỏ:
- Nô tỳ cũng chỉ nghe Tang gia đại tẩu kể lại, Tang cô nương từ khi hay tin thiếu gia mất tích thì vô cùng lo lắng, còn lên núi đi tìm, vì cô ấy sợ lão gia cho nên đi một mình, quán trà cũng đóng cửa, có lần đi tới ba ngày, sau đó về nhà khóc suốt, biết dựa vào sức mình không làm được gì, ngày nào cũng nấp ngoài nhà ta đợi tin. Về sau cả Phàn đội chính cũng bị thương, không cách nào tìm thiếu gia được, mọi người chờ đợi, thời gian trôi đi, hi vọng tắt dần, Tang cô nương cho rằng thiếu gia chết rồi, cũng không thiết sống nữa, chừng mười ngày trước thì tuyệt thực, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được.
Tình cảm này cả đời bù đắp cũng không đủ, Tả Thiếu Dương cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi Tiểu Muội, thu lại tâm tình hỏi tiếp:
- Vậy Tang gia, ta để cho họ năm đấu lương, nếu tiết kiệm có thể cầm cự tới ba tháng, sao giờ đã gục hết cả vậy?
- Mẹ của Tang cô nương lén bán ba đấu cho Chu gia.
Tả Thiếu Dương bóp tay răng rắc:
- Mụ giả tham lam ngu hơn lợn, loại người đó vậy mà sống dai như đỉa.
Bạch Chỉ Hàn không nói, nàng thừa đoán được toan tính của Tang mẫu, cầm chắc Tả Thiếu Dương sẽ không để Tiểu Muội chết đói, Tiểu Muội lại không thể để cha mẹ chết đói, ỷ vào đó bắt chẹt Tả Thiếu Dương, ai ngờ y lại mất tích hơn hai tháng liền.
- Mẹ, nói chuyện sau ạ, con không sao, Tiểu Muội sắp chết rồi, đã nấu cháo chưa?
Lương thị nhìn cô gái trong tay con mình, hoàn toàn không nhận ra được Tiểu Muội nữa, vội nói:
- Bội Lan đã nói rồi, nhìn Tiểu Muội thế này sợ không kịp nấu cháo đâu, nhà có sẵn cháo thuốc đấy.
- Cháo thuốc?
Tả Thiếu Dương thắc mắc:
- Cháo thuốc nào ạ? Có phải cháo thuốc trước kia con nấu cứu tế nạn dân không?
- Ừ, chính là nó.
Tả Thiếu Dương bế Tiểu Muội vào nhà, vừa đi vừa nói:
- Mẹ, nhà làm cơm chưa, con cần đưa tới quán trà Thanh Hương, nhà họ cũng sắp chết đói cả rồi, không cần nhiều, ba cái là đủ.
- Cái này ...
Lương thị cười khổ nhìn Tả Quý, Tả Quý chỉ biết lắc đầu.
Tả Thiếu Dương vừa bước qua cửa, vèo một cái, bóng vàng loáng lên, từ xà nhà tới tủ thuốc, quầy thuốc rồi nhảy lên vai y, vừa kêu chít chít, vừa quẫy đuôi xoay tít mù.
- Bi Vàng, cái con quỷ này, mày vẫn còn sống sao?
Bi Vàng lấy cái đuôi dài lông lá đập vào mặt Tả Thiếu Dương, đó là cách nó biểu thị sự bất mãn, sau đó lại thè lưỡi ra liếm má Tả Thiếu Dương, nhảy lên người Tiểu Muội, ngửi ngửi như chó, rồi nhảy sang vai kia, bộ lông vẫn rất mượt mà, cái đầu tròn tròn, đôi mắt long lanh, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi nạn đói, nó tích trữ đủ quả hạt ăn tới mấy tháng rồi, chưa kể vẫn cứ chăm chỉ ra ngoài tìm thêm.
Tả Thiếu Dương cọ cọ đầu thân thiết với nó, vừa quay đầu sang thì nhìn thấy Bạch Chỉ Hàn bê một bát cháo thuốc đứng đó, nàng càng thêm thanh tú, đôi mắt to hơn, chỉ là gò má vốn trắng mịn đã xuống sắc, cái cằm nhọn hơn, cho dù rất gầy, vẫn giữ được phần nào vẻ đẹp khuynh đảo thiên hạ của mình, không thê thảm như người khác, vẫn một bộ váy trắng đơn giản, yểu điệu lung linh.
- Thiếu gia đã về.
Bạch Chỉ Hàn khẽ mỉm cười, giống như y chỉ ra ngoài một chút rồi về vậy:
Nếu bảo trong thời gian qua Tả Thiếu Dương nhớ nhất là cha mẹ thì là y nói dối, bọn họ chia tay khi tình cảm mới chớm nở, chính là lúc cảm xúc dào dạt nhất, đột nhiên bị chia tách, sao không nhớ, thậm chí ngày tháng trên đỉnh núi, y không dám nghĩ tới nàng, sợ không chịu nổi nỗi nhớ như cắn cấu trong lòng.
Cứ tưởng gặp lại nhau sẽ là cảnh tượng vô cùng cảm động, không ngờ Bạch Chỉ Hàn còn chẳng ra ngoài đợi y, tuy nàng chuẩn bị cháo cho Tiểu Muội đúng là cần hơn, song Tả Thiếu Dương cũng hụt hẫng, chỉ "ừm" một tiếng coi như tương ứng với sự chào đón "nhiệt liệt" của nàng, nhận lấy bát cháo, mùi thuốc xộc thẳng vào mũi, nhíu mày lại, cái bát này đâu phải là cháo thuốc, là thuốc chính hiệu mới đúng.
Tả Thiếu Dương vừa bế Tiểu Muội vào phòng bào chế thuốc, vừa hỏi:
- Mẹ, cháo thuốc trong nhà mẹ nói là cái này ạ?
Tả Quý khẽ thở dài trả lời thay thê tử:
- Con không ở nhà, nhiều chuyện chưa biết, nói sau đi.
Tả Thiếu Dương gật đầu, bảo Bạch Chỉ Hàn:
- Chỉ Nhi lấy ít gạo Lan Nhi mang về nấu một nồi cháo loãng đi, không cho thêm thuốc, chỉ gạo thôi, à phải lấy nhân sâm cho vào.
- Vâng, thiếu gia.
Bạch Chỉ Hàn đi làm ngay:
Tả Thiếu Dương múc một thìa cháo thuốc uống thử, vị cực tệ, như ăn thuốc nổ vậy, không thể cho Tiểu Muội ăn cái thứ này được, đặt bát cháo xuống, đi vào bếp, tìm kiếm một hồi, trừ cái nồi nấu thứ cháo thuốc vừa xong, ngay cả nửa cái bánh bao đen cũng không có.
Bấy giờ y mới ý thức được tình cảnh trong nhà e là còn nghiêm trọng hơn mình tưởng.
Tả Thiếu Dương quay lại phòng, ngồi bên giường, vuốt ve mái tóc Tiểu Muội, ôn nhu nói:
- Muội đợi lát nữa, cháo đang nấu, sắp ăn được rồi.
- Đệ, đệ về rồi à?
Hồi Hương không biết ở đâu hay tin chạy như gió vào, Tả Thiếu Dương còn chưa nhìn rõ tỷ tỷ thì Hồi Hương ôm chầm lấy, khóc như mưa:
- Hu hu hu, đệ không biết ở nhà sợ thế nào đâu, hôm đó Lý đại ca về nói đệ ở lại hái thuốc hôm sau mới về, mẹ ngất đi, cứ đòi ngay trong đêm lên núi tìm đệ, mọi người giữ mãi mới được, hôm sau cả nhà ta rời thành tới Quỷ Cốc phong, nhưng nửa đường thì bị phản quân đuổi đi, cho chúng tiền, lương thực cũng không được, chúng lấy rồi vẫn đuổi về. Cả nhà đợi ở chân núi tới ba ngày mà không có tung tích của đệ, Chỉ Nhi về thành nhờ Phàn đội chính đưa quân đi giải cứu, nhưng hắn không được tùy ý dẫn quân khỏi thành, chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân, cùng với mấy binh sĩ từng ở nhà ta trị thương đánh lên, trạm gác của địch quá nhiều, qua được cái này có cái khác, Phàn đội chính cũng bị trúng một mũi tên phải quay về.
Hồi Hương nói một tràng dài, Tả Thiếu Dương vỗ vỗ lưng an ủi tỷ tỷ, nhìn cha mẹ cũng nhớ lại lúc đó lau nước mắt, không ngờ Bạch Chỉ Hàn vì mình đi tìm Phàn Mặt Đen nhờ giúp đỡ, nàng rất ghét tên đội chính thô lỗ đó, cũng không ngờ Phàn Mặt Đen nghĩa khí như vậy, cứu mình mà bị thương.
Còn rất nhiều người y quan tâm nữa, không biết họ có bình an không.
Cháo đã nấu xong, Miêu Bội Lan bê một bát tới, hương gạo thơm ngạo ngạt, Trí Nhi cứ nhìn nuốt nước bọt ừng ực.
Tả Quỷ bảo thê tử, Hồi Hương cùng người khác đi ra ngoài.
Tả Thiếu Dương tạm thời chẳng chú ý được chuyện khác, nhè nhẹ vỗ má Tiểu Muội:
- Tiểu Muội, dậy thôi, có cháo rồi đây.
Tiểu Muội khẽ gật đầu, nàng đã uống nửa viên nhân sâm tứ nghịch hoàn, tuy chẳng giúp ngăn cái đói, nhưng tinh thần tốt hơn, gò má gầy tọp còn có chút sắc hồng.
Tả Thiếu Dương múc một thìa, thổi nguội đút cho Tiểu Muội ăn, Tiểu Muội khẽ hé môi, húp được thìa cháo, mắt lại đỏ hoe, ngây ra nhìn y, lẩm bẩm:
- Ca, huynh về rồi … muội nhớ huynh lắm, nhớ lắm.
- Ta biết, ta xin lỗi vì đi quá lâu.
Tả Thiếu Dương vừa đút cháo vừa dỗ dành, được non nửa bát thì dừng lại:
- Tiểu Muội, tạm thời chỉ ăn chừng này thôi nhé, đợi muội khỏe rồi, muội muốn ăn gì ta cũng kiếm về cho muội.
- Muội chỉ cần ca thôi, ca đừng đi nữa.
Tiểu Muội nửa mê nửa tỉnh, nghĩ gì trong đầu là nói ra cái đó.
- Được, được, ta không đi đâu nữa, bây giờ ngoan, nghe lời ngủ đi nhé.
Tả Thiếu Dương vuốt ve gò má gầy gò của nàng, với y đây mới là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, đừng nghĩ Tiểu Muội chỉ bị đói lả đi, ăn vào sẽ khỏe lại, nếu đói quá lâu, các chức năng cơ thể suy giảm, bây giờ nàng chưa hoàn toàn thoát ly khỏi nguy hiểm.
Ru cho Tiểu Muội ngủ rồi, Tả Thiếu Dương còn hát ru cho nàng một lúc, hỏi Bạch Chỉ Hàn:
- Cô biết vì sao Tiểu Muội ra nông nỗi này không?
Bạch Chỉ Hàn nói nhỏ:
- Nô tỳ cũng chỉ nghe Tang gia đại tẩu kể lại, Tang cô nương từ khi hay tin thiếu gia mất tích thì vô cùng lo lắng, còn lên núi đi tìm, vì cô ấy sợ lão gia cho nên đi một mình, quán trà cũng đóng cửa, có lần đi tới ba ngày, sau đó về nhà khóc suốt, biết dựa vào sức mình không làm được gì, ngày nào cũng nấp ngoài nhà ta đợi tin. Về sau cả Phàn đội chính cũng bị thương, không cách nào tìm thiếu gia được, mọi người chờ đợi, thời gian trôi đi, hi vọng tắt dần, Tang cô nương cho rằng thiếu gia chết rồi, cũng không thiết sống nữa, chừng mười ngày trước thì tuyệt thực, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được.
Tình cảm này cả đời bù đắp cũng không đủ, Tả Thiếu Dương cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi Tiểu Muội, thu lại tâm tình hỏi tiếp:
- Vậy Tang gia, ta để cho họ năm đấu lương, nếu tiết kiệm có thể cầm cự tới ba tháng, sao giờ đã gục hết cả vậy?
- Mẹ của Tang cô nương lén bán ba đấu cho Chu gia.
Tả Thiếu Dương bóp tay răng rắc:
- Mụ giả tham lam ngu hơn lợn, loại người đó vậy mà sống dai như đỉa.
Bạch Chỉ Hàn không nói, nàng thừa đoán được toan tính của Tang mẫu, cầm chắc Tả Thiếu Dương sẽ không để Tiểu Muội chết đói, Tiểu Muội lại không thể để cha mẹ chết đói, ỷ vào đó bắt chẹt Tả Thiếu Dương, ai ngờ y lại mất tích hơn hai tháng liền.
Bình luận facebook