Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323
- Ài, Kiều lão gia tính thế cũng phải, vậy còn ...
Tả Quý định quan tâm hỏi chút chuyện trên đường đi, như lương thực tiền bạc có đủ không, Kiều lão gia lại sợ Tả Quý nhắc tới chuyện hôn sự kia, ông ta giữ nguyên nhận định gả khuê nữ vào nhà này tương lai rất bấp bênh, không muốn con mình chịu khổ, cướp lời:
- Lệnh lang tuổi trẻ tài cao, tướng mạo nhân phẩm không thiếu thứ gì, chúng tôi muốn gả Xảo Nhi cho lệnh lang, chỉ là thái độ lệnh lang không rõ ràng, tới nay không nhắc tới chuyện mai mối, chúng tôi không đợi được nữa, cho nên hôn sự này thôi đi vậy.
Nói tới đó có chút xấu hổ:
- Hai vị cứ yên tâm, Kiều gia nhận ân huệ của Tả gia, cả đời không quên, lão hủ ở Hợp Châu còn bốn chục mẫu ruộng tốt, muốn báo đáp phần nào mấy tháng qua quấy nhiễu ẩm thực và tiền thuốc men ... Chúng tôi cũng biết như chưa thể bằng những gì Tả gia đã làm, chỉ là ngoài bốn mươi mẫu ruộng này, trên người chỉ còn ít tiền bạc làm lệ phi đi đường, chờ tương lai báo đáp.
Tả Quý càng nghe mặt càng âm trầm, chuyện này Kiều gia mở lời trước, nếu nói tới từ chối phải phía Tả ga lên tiếng mới đúng, bây giờ chiến loạn vừa qua, Kiều gia đã vội vội vàng vàng gặp mặt từ chối, khác nào trước giờ lợi dụng trêu đùa Tả gia, công bằng mà nói Tả Quý có chút tự ti nghĩ nhà mình không sánh bằng người ta, nên cảm giác bị bội ước hối hôn càng mạnh mẽ, cười nhạt:
- Nếu như Kiều lão gia thấy khuyển tử không xứng với lệnh thiên kim thì Tả gia không dám với cao nữa, hôn sự này bỏ đi cũng được.
Nghe ra giọng tức giận của Tả Quý, Kiều phu nhân áy náy vô cùng:
- Tả lang trung, không phải thế, lệnh lang quả thực là chàng trai ưu tú, sau này nhất định tìm được người xứng đáng hơn Xảo Nhi.
Càng bôi càng đen, Tả Quý hừ một tiếng.
Kiều lão gia cũng là người kiêu ngạo, không thấy nhà mình làm cái gì sai, không muốn thê tử nhún mình như vậy, đứng dậy chắp tay vái một cái thái độ lạnh nhạt hơn:
- Tả lang trung, lão hủ thật có lỗi.
Lấy từ trong lòng ra một xấp văn khế đưa tới:
- Đây là bốn mươi mẫu ruộng, mong nhận cho.
Tả Quý rất tức giận, không muốn nhận bốn mươi mẫu ruộng này, nghĩ tới phu thê mình đói tới phù mặt, vẫn chia lương thực ra cho nhà họ ăn, nhi tử lên núi hái thuốc suýt nữa không còn mạng mà về, nếu không nhận chẳng phải lỗ lớn à, dù sao người ta cũng không định trở về nữa, cả đời không gặp lại, nhận cho hai bên sòng phẳng, khỏi để người ta nói Tả gia cố ý làm khó khiến Kiều gia phải nợ ân tình.
Lương thị rất hiểu trượng phu, thấy ông không nói gì thì đưa tay nhận lấy văn khế.
Kiều lão gia thở phào, Tả gia chịu nhận là khuê nữ của mình thoát rồi, văn khế chuyển nhượng ông ta cũng đã viết trước, điều này càng khiến Tả Quý cười lạnh không thôi, lấy bút ký tên, chắp tay nói:
- Thứ lỗi không tiễn.
Nói xong rời phòng luôn.
Lương thị thở dài, gật đầu với phu thê Kiều gia rồi đi theo.
Kiều phu nhân định theo xin lỗi, nghĩ lại thôi, hai nhà từ nay coi như trở mặt thành thù rồi:
- Lão gia, thế này ... thế này ... chúng ta làm thế cũng quá ...
- Ài, thì đành vậy, chứ bà muốn ta phải làm sao, bà nhìn thấy nhà họ rồi, thật thà quá mức, sau này cũng không khá hơn được đâu. Hợp Châu thời gian tới còn gian nan, nhà ta không thể ở lại được, chả lẽ bỏ mặc Xảo Nhi chịu khổ? Từ bé nó sung sướng quen rồi, mấy tháng qua nhìn nó chịu khổ mà ta như đứt từng khúc ruột. Nếu gả nó vào Tả gia, sau này dù muốn chu cấp cho nó cũng không được, Tả gia sẽ không nhận ... Cũng là vì khuê nữ chúng ta thôi, bảo Hà Tử với Vượng Tài chuẩn bị đi, chúng ta đi ngay, khỏi nhìn nhau khó xử.
Kiều phu nhân dợm bước, quay lại hỏi:
- Vậy, Xảo Nhi thì sao ... Thiếp thấy nó có chút ý tứ với cậu tiểu lang trung đó.
- Đừng nói với thật với nó là được, cứ bảo Tả công tử có ý trung nhân rồi, hôn sự này đành thôi.
- Vâng ...
Phu thê họ thương lượng xong chuyện này quay về nói với Kiều Xảo Nhi, Tả gia không đồng ý hôn sự này. Kiều Xảo Nhi vốn là cô gái ngây thơ hồn nhiên, tiếp xúc với Tả Thiếu Dương không nhiều, chẳng kiến lập tình cảm nam nữ gì, đa phần là cảm kích cùng tình cảm của muội muội với huynh trưởng, giờ nghe Tả gia không đồng ý, chẳng thương tâm mà chỉ xấu hổ thôi.
Kiều gia đã thu thập sẵn hành trang, lương thực Vượng Tài mang về mấy ngày trước họ đủ dùng, thêm vào tài sản cứu được gọi là ít với họ cũng tới cả trăm lượng, làm lộ phí tới kinh thành quá dư thừa, chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái tòa thành này, giờ còn sớm có thể tới huyện Song Hòe trong ngày, ở đó tiền phát huy được tác dụng rồi, không phải muối mặt ăn nhờ ở đậu ở đây nữa.
Tả Thiếu Dương không hay biết gì, lúc này y đang ngồi cùng với một đám người nhận cháo ở cổng thành, trong tay cũng có bát cháo, nhưng cháo không còn nữa, y chẳng đói, cũng không muốn tranh ăn với người ta, tới đây chỉ vì muốn hòa cùng niềm vui với mọi người.
Đang trò chuyện thì có một nhóm quân lính vừa đi vừa hồ:
- Tả Mẫu Mực, Tả công tử có ở đây không?
Tìm mình sao? Có chuyện gì không biết, Tả Thiếu Dương đứng dậy giơ bát cháo lên vẫy:
- Ta ở đây.
Viên đầu mục là người canh cửa nha môn hôm nọ, còn nhớ mặt y, rẽ đám dân nói ngồi la liệt trên mặt đất, tới chỗ Tả Thiếu Dương:
- Tả Mẫu Mực may quá, ta tới nhà thì lệnh tôn bảo công tử đi lĩnh cháo rồi, may mà tìm một cái thấy ngay, nhanh nhanh, Đại tướng quân triệu kiến.
Đại tướng quân triệu kiến, trước giờ mới nghe tên chưa được gặp mặt, Tả Thiếu Dương bỏ luôn cái bát xuống đất:
- Đi, chúng ta đi thôi.
Họ vừa đi, lão giả bên cạnh hớn hở khoe:
- Mọi người thấy không, đó là Tả Mẫu Mực, trời ơi lão vừa mới ngồi với Tả Mẫu Mực đấy, cậu ấy còn xẻ cho lão nửa bát cháo.
Một đại nương bên cạnh lau nước mắt:
- Lão thân cũng được chia nửa bát cháo, cậu ấy còn chưa húp ngụm nào, phúc đức quá, Hợp Châu chúng ta có Tả Mẫu Mực thật là may mắn.
- Ài, lão trước kia nghe mọi người truyền nhau còn nghĩ nói quá cơ, bây giờ mới biết lời đồn không ngoa.
…
Tả Thiếu Dương đi theo đám quân sĩ tới nha môn châu huyện, lần này đi sâu hơn nhiều, xuyên qua hết mấy tầng cửa, mỗi lần lại phải kiểm tra xác nhận thân phận một lần, tới khi đứng trước một đại sảnh.
Tiểu đầu mục vào thông báo trước, sau đó mới ra bảo Tả Thiếu Dương vào.
Đại sảnh này là phòng hội nghị của nha môn, Tả Thiếu Dương hồi hộp tới tay ướt mồ hôi, trong phòng có bốn người một là Tiền huyện lệnh, một lão giả mặc quan phục trông còn “hoa lá cành” hơn Tiền huyện lệnh, hai người này đều ngồi bên, còn ngồi chính giữa là một người trẻ tuổi, chỉ hơn mình vài tuổi thôi, nhưng lưng hổ eo gấu, rất cao lớn khôi ngô, mặt mày bặm trợn, giống lưu manh hay thổ phỉ hơn là một vị vương gia, thế nhưng nhìn Phó Cung mặc giáp tay đặt lên đốc đao đứng hộ vệ đằng sau có thể thấy không nhầm, đây chính là thân đệ đệ của Lý Thế Dân, Triệu vương gia, Kiêu vệ đại tướng quân Lý Nguyên Cảnh.
Người trẻ tuổi giọng hơi khàn, mạnh mẽ rất có sức hút:
- Người tới có phải Tả Mẫu Mực không?
Tả Thiếu Dương không rõ có nên quỳ hay không, bây giờ y không ngại quỳ, nhưng làm thế giống có tội quá, chỉ chắp tay nói:
- Tiểu nhân là Tả Thiếu Dương của Quý Chi Đường.
- Ngồi, ngồi, mau ngồi xuống nói chuyện đi.
Đại tướng quân phất tay, vệ binh bên ngoài nhanh chóng mang tới hai cái ghế tròn.
- Tiểu lang trung, phong thư mà lần trước cậu đưa tới là của Tiết tướng quân, hai tin sứ có nói, nếu không nhờ cậu cứu mạng họ, lúc này lá thư không tới được tay bản tướng, lúc đó thì gay go to, Hợp Châu chúng ta không thể chịu đựng thêm nữa, nói ra cậu là đại ân nhân của Hợp Châu đấy.
Không ngờ bức thư đó quan trọng như thế, lúc ấy mà để Tiêu Vân Phi giết mất thì hỏng hết rồi, ông trời cuối cùng cũng mở mắt một lần.
Tả Quý định quan tâm hỏi chút chuyện trên đường đi, như lương thực tiền bạc có đủ không, Kiều lão gia lại sợ Tả Quý nhắc tới chuyện hôn sự kia, ông ta giữ nguyên nhận định gả khuê nữ vào nhà này tương lai rất bấp bênh, không muốn con mình chịu khổ, cướp lời:
- Lệnh lang tuổi trẻ tài cao, tướng mạo nhân phẩm không thiếu thứ gì, chúng tôi muốn gả Xảo Nhi cho lệnh lang, chỉ là thái độ lệnh lang không rõ ràng, tới nay không nhắc tới chuyện mai mối, chúng tôi không đợi được nữa, cho nên hôn sự này thôi đi vậy.
Nói tới đó có chút xấu hổ:
- Hai vị cứ yên tâm, Kiều gia nhận ân huệ của Tả gia, cả đời không quên, lão hủ ở Hợp Châu còn bốn chục mẫu ruộng tốt, muốn báo đáp phần nào mấy tháng qua quấy nhiễu ẩm thực và tiền thuốc men ... Chúng tôi cũng biết như chưa thể bằng những gì Tả gia đã làm, chỉ là ngoài bốn mươi mẫu ruộng này, trên người chỉ còn ít tiền bạc làm lệ phi đi đường, chờ tương lai báo đáp.
Tả Quý càng nghe mặt càng âm trầm, chuyện này Kiều gia mở lời trước, nếu nói tới từ chối phải phía Tả ga lên tiếng mới đúng, bây giờ chiến loạn vừa qua, Kiều gia đã vội vội vàng vàng gặp mặt từ chối, khác nào trước giờ lợi dụng trêu đùa Tả gia, công bằng mà nói Tả Quý có chút tự ti nghĩ nhà mình không sánh bằng người ta, nên cảm giác bị bội ước hối hôn càng mạnh mẽ, cười nhạt:
- Nếu như Kiều lão gia thấy khuyển tử không xứng với lệnh thiên kim thì Tả gia không dám với cao nữa, hôn sự này bỏ đi cũng được.
Nghe ra giọng tức giận của Tả Quý, Kiều phu nhân áy náy vô cùng:
- Tả lang trung, không phải thế, lệnh lang quả thực là chàng trai ưu tú, sau này nhất định tìm được người xứng đáng hơn Xảo Nhi.
Càng bôi càng đen, Tả Quý hừ một tiếng.
Kiều lão gia cũng là người kiêu ngạo, không thấy nhà mình làm cái gì sai, không muốn thê tử nhún mình như vậy, đứng dậy chắp tay vái một cái thái độ lạnh nhạt hơn:
- Tả lang trung, lão hủ thật có lỗi.
Lấy từ trong lòng ra một xấp văn khế đưa tới:
- Đây là bốn mươi mẫu ruộng, mong nhận cho.
Tả Quý rất tức giận, không muốn nhận bốn mươi mẫu ruộng này, nghĩ tới phu thê mình đói tới phù mặt, vẫn chia lương thực ra cho nhà họ ăn, nhi tử lên núi hái thuốc suýt nữa không còn mạng mà về, nếu không nhận chẳng phải lỗ lớn à, dù sao người ta cũng không định trở về nữa, cả đời không gặp lại, nhận cho hai bên sòng phẳng, khỏi để người ta nói Tả gia cố ý làm khó khiến Kiều gia phải nợ ân tình.
Lương thị rất hiểu trượng phu, thấy ông không nói gì thì đưa tay nhận lấy văn khế.
Kiều lão gia thở phào, Tả gia chịu nhận là khuê nữ của mình thoát rồi, văn khế chuyển nhượng ông ta cũng đã viết trước, điều này càng khiến Tả Quý cười lạnh không thôi, lấy bút ký tên, chắp tay nói:
- Thứ lỗi không tiễn.
Nói xong rời phòng luôn.
Lương thị thở dài, gật đầu với phu thê Kiều gia rồi đi theo.
Kiều phu nhân định theo xin lỗi, nghĩ lại thôi, hai nhà từ nay coi như trở mặt thành thù rồi:
- Lão gia, thế này ... thế này ... chúng ta làm thế cũng quá ...
- Ài, thì đành vậy, chứ bà muốn ta phải làm sao, bà nhìn thấy nhà họ rồi, thật thà quá mức, sau này cũng không khá hơn được đâu. Hợp Châu thời gian tới còn gian nan, nhà ta không thể ở lại được, chả lẽ bỏ mặc Xảo Nhi chịu khổ? Từ bé nó sung sướng quen rồi, mấy tháng qua nhìn nó chịu khổ mà ta như đứt từng khúc ruột. Nếu gả nó vào Tả gia, sau này dù muốn chu cấp cho nó cũng không được, Tả gia sẽ không nhận ... Cũng là vì khuê nữ chúng ta thôi, bảo Hà Tử với Vượng Tài chuẩn bị đi, chúng ta đi ngay, khỏi nhìn nhau khó xử.
Kiều phu nhân dợm bước, quay lại hỏi:
- Vậy, Xảo Nhi thì sao ... Thiếp thấy nó có chút ý tứ với cậu tiểu lang trung đó.
- Đừng nói với thật với nó là được, cứ bảo Tả công tử có ý trung nhân rồi, hôn sự này đành thôi.
- Vâng ...
Phu thê họ thương lượng xong chuyện này quay về nói với Kiều Xảo Nhi, Tả gia không đồng ý hôn sự này. Kiều Xảo Nhi vốn là cô gái ngây thơ hồn nhiên, tiếp xúc với Tả Thiếu Dương không nhiều, chẳng kiến lập tình cảm nam nữ gì, đa phần là cảm kích cùng tình cảm của muội muội với huynh trưởng, giờ nghe Tả gia không đồng ý, chẳng thương tâm mà chỉ xấu hổ thôi.
Kiều gia đã thu thập sẵn hành trang, lương thực Vượng Tài mang về mấy ngày trước họ đủ dùng, thêm vào tài sản cứu được gọi là ít với họ cũng tới cả trăm lượng, làm lộ phí tới kinh thành quá dư thừa, chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái tòa thành này, giờ còn sớm có thể tới huyện Song Hòe trong ngày, ở đó tiền phát huy được tác dụng rồi, không phải muối mặt ăn nhờ ở đậu ở đây nữa.
Tả Thiếu Dương không hay biết gì, lúc này y đang ngồi cùng với một đám người nhận cháo ở cổng thành, trong tay cũng có bát cháo, nhưng cháo không còn nữa, y chẳng đói, cũng không muốn tranh ăn với người ta, tới đây chỉ vì muốn hòa cùng niềm vui với mọi người.
Đang trò chuyện thì có một nhóm quân lính vừa đi vừa hồ:
- Tả Mẫu Mực, Tả công tử có ở đây không?
Tìm mình sao? Có chuyện gì không biết, Tả Thiếu Dương đứng dậy giơ bát cháo lên vẫy:
- Ta ở đây.
Viên đầu mục là người canh cửa nha môn hôm nọ, còn nhớ mặt y, rẽ đám dân nói ngồi la liệt trên mặt đất, tới chỗ Tả Thiếu Dương:
- Tả Mẫu Mực may quá, ta tới nhà thì lệnh tôn bảo công tử đi lĩnh cháo rồi, may mà tìm một cái thấy ngay, nhanh nhanh, Đại tướng quân triệu kiến.
Đại tướng quân triệu kiến, trước giờ mới nghe tên chưa được gặp mặt, Tả Thiếu Dương bỏ luôn cái bát xuống đất:
- Đi, chúng ta đi thôi.
Họ vừa đi, lão giả bên cạnh hớn hở khoe:
- Mọi người thấy không, đó là Tả Mẫu Mực, trời ơi lão vừa mới ngồi với Tả Mẫu Mực đấy, cậu ấy còn xẻ cho lão nửa bát cháo.
Một đại nương bên cạnh lau nước mắt:
- Lão thân cũng được chia nửa bát cháo, cậu ấy còn chưa húp ngụm nào, phúc đức quá, Hợp Châu chúng ta có Tả Mẫu Mực thật là may mắn.
- Ài, lão trước kia nghe mọi người truyền nhau còn nghĩ nói quá cơ, bây giờ mới biết lời đồn không ngoa.
…
Tả Thiếu Dương đi theo đám quân sĩ tới nha môn châu huyện, lần này đi sâu hơn nhiều, xuyên qua hết mấy tầng cửa, mỗi lần lại phải kiểm tra xác nhận thân phận một lần, tới khi đứng trước một đại sảnh.
Tiểu đầu mục vào thông báo trước, sau đó mới ra bảo Tả Thiếu Dương vào.
Đại sảnh này là phòng hội nghị của nha môn, Tả Thiếu Dương hồi hộp tới tay ướt mồ hôi, trong phòng có bốn người một là Tiền huyện lệnh, một lão giả mặc quan phục trông còn “hoa lá cành” hơn Tiền huyện lệnh, hai người này đều ngồi bên, còn ngồi chính giữa là một người trẻ tuổi, chỉ hơn mình vài tuổi thôi, nhưng lưng hổ eo gấu, rất cao lớn khôi ngô, mặt mày bặm trợn, giống lưu manh hay thổ phỉ hơn là một vị vương gia, thế nhưng nhìn Phó Cung mặc giáp tay đặt lên đốc đao đứng hộ vệ đằng sau có thể thấy không nhầm, đây chính là thân đệ đệ của Lý Thế Dân, Triệu vương gia, Kiêu vệ đại tướng quân Lý Nguyên Cảnh.
Người trẻ tuổi giọng hơi khàn, mạnh mẽ rất có sức hút:
- Người tới có phải Tả Mẫu Mực không?
Tả Thiếu Dương không rõ có nên quỳ hay không, bây giờ y không ngại quỳ, nhưng làm thế giống có tội quá, chỉ chắp tay nói:
- Tiểu nhân là Tả Thiếu Dương của Quý Chi Đường.
- Ngồi, ngồi, mau ngồi xuống nói chuyện đi.
Đại tướng quân phất tay, vệ binh bên ngoài nhanh chóng mang tới hai cái ghế tròn.
- Tiểu lang trung, phong thư mà lần trước cậu đưa tới là của Tiết tướng quân, hai tin sứ có nói, nếu không nhờ cậu cứu mạng họ, lúc này lá thư không tới được tay bản tướng, lúc đó thì gay go to, Hợp Châu chúng ta không thể chịu đựng thêm nữa, nói ra cậu là đại ân nhân của Hợp Châu đấy.
Không ngờ bức thư đó quan trọng như thế, lúc ấy mà để Tiêu Vân Phi giết mất thì hỏng hết rồi, ông trời cuối cùng cũng mở mắt một lần.
Bình luận facebook