Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337
- Còn nửa canh giờ nữa mà, thế là đủ nói rồi.
Hoàng Cầm thấy Tả Thiếu Dương không chịu ngồi bên cạnh mình, liền đứng dậy ngồi xuống bên cạnh y:
- Nước sông quá to, ngồi gần một chút mới nói chuyện được chứ.
Lần này thì Tả Thiếu Dương không thể đứng dậy tranh đi nữa rồi, chỉ đành làm bộ chẳng hề quan tâm, chỉ cần mình không làm gì là được, còn nghĩ gì trong đầu không phải là tội, người ta là nữ nhân không ngại, y còn phải ngại à:
- Bệnh bà bà tẩu ra sao?
- Tiết lang trung nói, bà bà ta vì quanh năm sống bên sông, bị nhiễm khí ẩm, nên mới bị phù, còn nói dài lắm, bảo là bệnh... Bệnh, thủy thấp xâm gì gì ấy.
Tả Thiếu Dương nói tiếp:
- Thủy thấp xâm tì chứng phải không?
- Đúng đúng, đúng là bệnh này, vốn ta nhớ kỹ lắm, chỉ là ngồi xuống đây, bên cạnh có một mình cậu, trời lại tối đen, sợ cậu làm gì, nên hoảng sợ, quên mất hi hi.
Hoàng Cầm quay đầu nhìn y, đôi mắt đen trong đêm được ánh nước chiếu lấp loáng.
Xin tẩu đó, người sợ là ta đây này, Tả Thiếu Dương không dám tiếp lời, câu đó quá ám muội.
Hoàng Cầm đợi một lúc không thấy y nói gì, thở dài:
- Sợ ta sao?
- Không phải.
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Tẩu không phải là hổ, có gì phải sợ... Tiết lang trung dùng thuốc thế nào, tẩu biết không?
- Ừ, ông ta không cho đưa đơn thuốc đi, cho nên ta cố đọc thuộc, may là không nhiều, phục linh, bạch thuật, bạch thược, phụ phiến còn với gừng sống.
- Chân Vũ thang?
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Tẩu không nhầm đấy chứ?
- Tuyệt đối không nhầm, đúng là mấy vị này, ta chỉ không biết tên của nó.
Tả Thiếu Dương đứng dậy đi đi lại lại:
- Vậy đúng là chứng thủy thấp xâm tì?
- Không thể sai được.
Hoàng Cầm khẳng định chắc chắn:
- Trên đường đi ta còn nhẩm đi nhậm lại cơ mà.
- Thế thì không đúng rồi, Tiết lang trung biện chứng bệnh và đơn thuốc không tương ứng, tất nhiên một trong hai điều này là sai.
- Ta không hiểu, có điều không thể sai được, ông ấy nói thế, đơn thuốc cũng đúng như thế, cậu nói sai là sai chỗ nào?
- Không rõ.
Tả Thiếu Dương đau đầu ngồi xuống:
- Từ triệu chứng mà tẩu nói thì giống phù thái âm, nó khác với thủy thấp xâm tì, cách chữa cũng hoàn toàn khác. Nếu không tự mình khám, ta cũng hồ đồ.
- Nếu Tiết lang trung đã xem qua, vậy cứ dùng thuốc xem sao đã, nếu không được, ta đưa bà bà tới chỗ cậu khám.
- Ừm, chỉ còn cách này.
Tả Thiếu Dương nghĩ một hồi không ra, đành bỏ qua, chuyển đề tài:
- Giờ nói chuyện kia của tẩu đi, nhưng ta nói trước vấn đề này rất phức tạp, không phải có thể dựa vào thuốc men mà chữa được đâu, ta không thể đảm bảo gì hết.
Ngay cả với y thuật hiện đại, cũng chẳng thể dùng thuốc men chữa được hiếm muộn, huống hồ thời này, Tả Thiếu Dương mang tâm lý giúp được tới đâu thì giúp thôi.
- Tẩu tử, nói đi.
Đợi một lúc không thấy Hoàng Cầm không tiếp lời, quay sang thấy nàng cứ nhìn dòng sông chạy ào ào qua trước mặt, chốc lát sau Tả Thiếu Dương nghe thấy tiếng khóc thút thít cố kìm nén, đoán mình nói động tới vết thường lòng của nàng, thương xót đưa tay ra khẽ vỗ vỗ vai nàng an ủi, không ngờ Hoàng Cầm nghiêng người sang, dựa vào vai y, nắm lấy ao, bật khóc tức tưởi, Tả Thiếu Dương tay đỡ vai nàng không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy bờ vai gầy gò không ngừng run lên, muốn nói vài câu nhưng ở tình huống này chẳng biết nói thế nào, chỉ biết ngồi đó cho nàng khóc thỏa thuê.
Hồi lau sau Hoàng Cầm dụi khuôn mặt đầy nước vào ngực Tả Thiếu Dương, người khựng lại một lúc, như nhớ ra cái gì, hơi lùi lại nói nhỏ:
- Xin lỗi, làm ướt áo cậu rồi.
Tả Thiếu Dương đưa tay sờ ngực, quả nhiên thấm đẫm nước mắt của Hoàng Cầm, dịu giọng nói:
- Không sao, trời nóng, có tí nước cho mát mẻ.
Hoàng Cầm phì cười, vừa khóc quên trời đất xong bị y nói một câu làm bật cười, tâm tình khôi phục rất nhiều, lần đầu tiên trong đời nàng nghe được câu ấm lòng như thế lại vào lúc mềm yếu, bảo sao không xao xuyến, ở bên cạnh y, luôn thấy thoải mái cảm giác được quay về thời thiếu nữ vô ưu vô lo, duỗi thẳng chân, hai tay chống tảng đá, thở ra một hơi:
- Luôn muốn khóc cho thống khoái một hồi thế này, cám ơn cậu.
- Càm ơn cái gì, có chuyện phiền lòng cứ khóc ra, tốt hơn so với để trong lòng.
Đường cong lả lướt của nàng bên sông trong đêm tối, xinh đẹp khó tả.
- Ừ,
Hoàng Cầm quay sang, hai mắt long lanh:
- Vậy sau này có chuyện phiền lòng ta tìm cậu khóc, cậu có nguyện ý nghe không?
- Được, ta là thính giả tốt đấy.
- Ôi, Tiểu Muội thật tốt số.
Tả Thiếu Dương nghe giọng nàng ưu thương, vội chuyển đề tài:
- Tẩu nói đi, nếu sợ muộn mất.
- Ừm.
Hoàng Cầm quay sang nhìn Tả Thiếu Dương chăm chú:
- Trước đó cậu nói rằng chuyện sinh con là do cả nam lẫn nữ là thật, hay chỉ an ủi ta.
- Tẩu tử, ta nói hoàn toàn ngiêm túc, vấn đề không phải chỉ ở nữ nhân đâu, nói đơn giản, nếu tinh khí nam nhân không đủ, không thể khiến nữ nhân hoài thai được.
Dù Tả Thiếu Dương nói khéo léo, song khó không khiến người ta sinh ra liên tưởng, lại còn đêm tối thế này, Hoàng Cầm lúc đùa có thể rất bạo, nhưng nàng không phải nữ nhân đó, nàng chỉ muốn tìm chút an tủi về tâm hồn thôi, trước kia đi khám bệnh toàn là gặp lang trung già, hoặc bà đỡ, dễ nói hơn, đối diện với chàng trai trẻ, trong lòng có chút tình cảm dị dạng như Tả Thiếu Dương, Hoàng Cầm thấy khó lên tiếng, nghĩ một lúc đưa tay ra:
- Vậy cậu thử xem cho ta có vấn đề gì không?
Lúc khám bệnh Tả Thiếu Dương vô cùng nghiêm túc, lòng loại bỏ tạp niệm, nhớ lại sắc mặt Hoàng Cầm từ trước tới giờ, hỏi thêm vài câu hỏi nhỏ liên quan, buông tay ra:
- Theo ta thấy tẩu hoàn toàn không có vấn đề gì về sức khỏe, có thể vấn đề ở Tang đại ca, để ta tìm huynh ấy xem sao.
Tang Oa Tử lần nào gặp cũng thấy hắn như thiếu ngủ, không được tập trung, mà trông có vẻ đầu óc hắn cũng chậm chạp hơn người bình thường, nghi ngờ khả năng lớn vấn đề ở hắn.
Hoàng Cầm nghe vậy chẳng thể thoải mái hơn, nói:
- Đừng, ca ca của Tiểu Muội rất tự ti nhút nhát, cậu đừng nói chuyện này với hắn, dù sao cũng lâu như vậy rồi, không gấp nhất thời, khi nào tiện cậu tìm một cớ gì đó khám bệnh, sau đó cần thuốc men ra sao, hay phải làm gì, cậu cứ nói với ta là được rồi, đừng để hắn biết.
Tả Thiếu Dương thầm thở dài, nữ nhân thời xưa đúng là khổ, rất nhiều chuyện cứ phải âm thầm chịu đựng một mình:
- Tẩu tử yên tâm, ta tự có cách. Chúng ta mau về thôi, sắp giới nghiêm rồi.
- Ừm.
Hoàng Cầm buông một tiếng cảm thán:
- Thật muốn ngồi bên sông cả đêm, nếu có nhà ở ngoài thành thì tốt biết mấy, không cần sợ giới nghiêm nữa, buổi tối có thể ra ngắm trăng sao, nghe tiếng nước chảy, côn trùng.
- Lời này của tẩu có lý, sau này ta có tiền sẽ mở một sơn trang nghỉ ngơi ngoài thành, cho những người lãng mạn tìm kiếm cuộc sống điền viên như tẩu.
Tả Thiếu Dương cũng mơ mộng một hồi:
- Được, ta là người đầu tiên tới.
Hoàng Cầm hào hứng nói:
Hai người đứng dậy đi về, vòng qua chùa Thanh Phong, chui qua ngõ ra đường lớn, nơi này có thêm nhiều ánh đèn, ngoài đường một vài người đang vội vàng rảo bước về nhà trước giờ giới nghiêm, Hoàng Cầm đứng lại nói với Tả Thiếu Dương trong bóng tối:
- Tới đây là được rồi, cậu không cần đi theo nữa, ta đi đây.. À, trước đó đùa với cậu thôi, ta thích nói đùa, cậu đừng để trong lòng nhé.
Để trong lòng đâu làm được gì, Tả Thiếu Dương hàm hồ gật đầu:
- Không sao, tẩu vui là được.
- Ở bên cạnh cậu rất vui.
Hoàng Cầm cười tinh nghịch, vẫy tay đi luôn.
Tả Thiếu Dương ngây ra, câu cuối của nàng có ẩn ý, lắc đầu về nhà.
Hoàng Cầm thấy Tả Thiếu Dương không chịu ngồi bên cạnh mình, liền đứng dậy ngồi xuống bên cạnh y:
- Nước sông quá to, ngồi gần một chút mới nói chuyện được chứ.
Lần này thì Tả Thiếu Dương không thể đứng dậy tranh đi nữa rồi, chỉ đành làm bộ chẳng hề quan tâm, chỉ cần mình không làm gì là được, còn nghĩ gì trong đầu không phải là tội, người ta là nữ nhân không ngại, y còn phải ngại à:
- Bệnh bà bà tẩu ra sao?
- Tiết lang trung nói, bà bà ta vì quanh năm sống bên sông, bị nhiễm khí ẩm, nên mới bị phù, còn nói dài lắm, bảo là bệnh... Bệnh, thủy thấp xâm gì gì ấy.
Tả Thiếu Dương nói tiếp:
- Thủy thấp xâm tì chứng phải không?
- Đúng đúng, đúng là bệnh này, vốn ta nhớ kỹ lắm, chỉ là ngồi xuống đây, bên cạnh có một mình cậu, trời lại tối đen, sợ cậu làm gì, nên hoảng sợ, quên mất hi hi.
Hoàng Cầm quay đầu nhìn y, đôi mắt đen trong đêm được ánh nước chiếu lấp loáng.
Xin tẩu đó, người sợ là ta đây này, Tả Thiếu Dương không dám tiếp lời, câu đó quá ám muội.
Hoàng Cầm đợi một lúc không thấy y nói gì, thở dài:
- Sợ ta sao?
- Không phải.
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Tẩu không phải là hổ, có gì phải sợ... Tiết lang trung dùng thuốc thế nào, tẩu biết không?
- Ừ, ông ta không cho đưa đơn thuốc đi, cho nên ta cố đọc thuộc, may là không nhiều, phục linh, bạch thuật, bạch thược, phụ phiến còn với gừng sống.
- Chân Vũ thang?
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Tẩu không nhầm đấy chứ?
- Tuyệt đối không nhầm, đúng là mấy vị này, ta chỉ không biết tên của nó.
Tả Thiếu Dương đứng dậy đi đi lại lại:
- Vậy đúng là chứng thủy thấp xâm tì?
- Không thể sai được.
Hoàng Cầm khẳng định chắc chắn:
- Trên đường đi ta còn nhẩm đi nhậm lại cơ mà.
- Thế thì không đúng rồi, Tiết lang trung biện chứng bệnh và đơn thuốc không tương ứng, tất nhiên một trong hai điều này là sai.
- Ta không hiểu, có điều không thể sai được, ông ấy nói thế, đơn thuốc cũng đúng như thế, cậu nói sai là sai chỗ nào?
- Không rõ.
Tả Thiếu Dương đau đầu ngồi xuống:
- Từ triệu chứng mà tẩu nói thì giống phù thái âm, nó khác với thủy thấp xâm tì, cách chữa cũng hoàn toàn khác. Nếu không tự mình khám, ta cũng hồ đồ.
- Nếu Tiết lang trung đã xem qua, vậy cứ dùng thuốc xem sao đã, nếu không được, ta đưa bà bà tới chỗ cậu khám.
- Ừm, chỉ còn cách này.
Tả Thiếu Dương nghĩ một hồi không ra, đành bỏ qua, chuyển đề tài:
- Giờ nói chuyện kia của tẩu đi, nhưng ta nói trước vấn đề này rất phức tạp, không phải có thể dựa vào thuốc men mà chữa được đâu, ta không thể đảm bảo gì hết.
Ngay cả với y thuật hiện đại, cũng chẳng thể dùng thuốc men chữa được hiếm muộn, huống hồ thời này, Tả Thiếu Dương mang tâm lý giúp được tới đâu thì giúp thôi.
- Tẩu tử, nói đi.
Đợi một lúc không thấy Hoàng Cầm không tiếp lời, quay sang thấy nàng cứ nhìn dòng sông chạy ào ào qua trước mặt, chốc lát sau Tả Thiếu Dương nghe thấy tiếng khóc thút thít cố kìm nén, đoán mình nói động tới vết thường lòng của nàng, thương xót đưa tay ra khẽ vỗ vỗ vai nàng an ủi, không ngờ Hoàng Cầm nghiêng người sang, dựa vào vai y, nắm lấy ao, bật khóc tức tưởi, Tả Thiếu Dương tay đỡ vai nàng không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy bờ vai gầy gò không ngừng run lên, muốn nói vài câu nhưng ở tình huống này chẳng biết nói thế nào, chỉ biết ngồi đó cho nàng khóc thỏa thuê.
Hồi lau sau Hoàng Cầm dụi khuôn mặt đầy nước vào ngực Tả Thiếu Dương, người khựng lại một lúc, như nhớ ra cái gì, hơi lùi lại nói nhỏ:
- Xin lỗi, làm ướt áo cậu rồi.
Tả Thiếu Dương đưa tay sờ ngực, quả nhiên thấm đẫm nước mắt của Hoàng Cầm, dịu giọng nói:
- Không sao, trời nóng, có tí nước cho mát mẻ.
Hoàng Cầm phì cười, vừa khóc quên trời đất xong bị y nói một câu làm bật cười, tâm tình khôi phục rất nhiều, lần đầu tiên trong đời nàng nghe được câu ấm lòng như thế lại vào lúc mềm yếu, bảo sao không xao xuyến, ở bên cạnh y, luôn thấy thoải mái cảm giác được quay về thời thiếu nữ vô ưu vô lo, duỗi thẳng chân, hai tay chống tảng đá, thở ra một hơi:
- Luôn muốn khóc cho thống khoái một hồi thế này, cám ơn cậu.
- Càm ơn cái gì, có chuyện phiền lòng cứ khóc ra, tốt hơn so với để trong lòng.
Đường cong lả lướt của nàng bên sông trong đêm tối, xinh đẹp khó tả.
- Ừ,
Hoàng Cầm quay sang, hai mắt long lanh:
- Vậy sau này có chuyện phiền lòng ta tìm cậu khóc, cậu có nguyện ý nghe không?
- Được, ta là thính giả tốt đấy.
- Ôi, Tiểu Muội thật tốt số.
Tả Thiếu Dương nghe giọng nàng ưu thương, vội chuyển đề tài:
- Tẩu nói đi, nếu sợ muộn mất.
- Ừm.
Hoàng Cầm quay sang nhìn Tả Thiếu Dương chăm chú:
- Trước đó cậu nói rằng chuyện sinh con là do cả nam lẫn nữ là thật, hay chỉ an ủi ta.
- Tẩu tử, ta nói hoàn toàn ngiêm túc, vấn đề không phải chỉ ở nữ nhân đâu, nói đơn giản, nếu tinh khí nam nhân không đủ, không thể khiến nữ nhân hoài thai được.
Dù Tả Thiếu Dương nói khéo léo, song khó không khiến người ta sinh ra liên tưởng, lại còn đêm tối thế này, Hoàng Cầm lúc đùa có thể rất bạo, nhưng nàng không phải nữ nhân đó, nàng chỉ muốn tìm chút an tủi về tâm hồn thôi, trước kia đi khám bệnh toàn là gặp lang trung già, hoặc bà đỡ, dễ nói hơn, đối diện với chàng trai trẻ, trong lòng có chút tình cảm dị dạng như Tả Thiếu Dương, Hoàng Cầm thấy khó lên tiếng, nghĩ một lúc đưa tay ra:
- Vậy cậu thử xem cho ta có vấn đề gì không?
Lúc khám bệnh Tả Thiếu Dương vô cùng nghiêm túc, lòng loại bỏ tạp niệm, nhớ lại sắc mặt Hoàng Cầm từ trước tới giờ, hỏi thêm vài câu hỏi nhỏ liên quan, buông tay ra:
- Theo ta thấy tẩu hoàn toàn không có vấn đề gì về sức khỏe, có thể vấn đề ở Tang đại ca, để ta tìm huynh ấy xem sao.
Tang Oa Tử lần nào gặp cũng thấy hắn như thiếu ngủ, không được tập trung, mà trông có vẻ đầu óc hắn cũng chậm chạp hơn người bình thường, nghi ngờ khả năng lớn vấn đề ở hắn.
Hoàng Cầm nghe vậy chẳng thể thoải mái hơn, nói:
- Đừng, ca ca của Tiểu Muội rất tự ti nhút nhát, cậu đừng nói chuyện này với hắn, dù sao cũng lâu như vậy rồi, không gấp nhất thời, khi nào tiện cậu tìm một cớ gì đó khám bệnh, sau đó cần thuốc men ra sao, hay phải làm gì, cậu cứ nói với ta là được rồi, đừng để hắn biết.
Tả Thiếu Dương thầm thở dài, nữ nhân thời xưa đúng là khổ, rất nhiều chuyện cứ phải âm thầm chịu đựng một mình:
- Tẩu tử yên tâm, ta tự có cách. Chúng ta mau về thôi, sắp giới nghiêm rồi.
- Ừm.
Hoàng Cầm buông một tiếng cảm thán:
- Thật muốn ngồi bên sông cả đêm, nếu có nhà ở ngoài thành thì tốt biết mấy, không cần sợ giới nghiêm nữa, buổi tối có thể ra ngắm trăng sao, nghe tiếng nước chảy, côn trùng.
- Lời này của tẩu có lý, sau này ta có tiền sẽ mở một sơn trang nghỉ ngơi ngoài thành, cho những người lãng mạn tìm kiếm cuộc sống điền viên như tẩu.
Tả Thiếu Dương cũng mơ mộng một hồi:
- Được, ta là người đầu tiên tới.
Hoàng Cầm hào hứng nói:
Hai người đứng dậy đi về, vòng qua chùa Thanh Phong, chui qua ngõ ra đường lớn, nơi này có thêm nhiều ánh đèn, ngoài đường một vài người đang vội vàng rảo bước về nhà trước giờ giới nghiêm, Hoàng Cầm đứng lại nói với Tả Thiếu Dương trong bóng tối:
- Tới đây là được rồi, cậu không cần đi theo nữa, ta đi đây.. À, trước đó đùa với cậu thôi, ta thích nói đùa, cậu đừng để trong lòng nhé.
Để trong lòng đâu làm được gì, Tả Thiếu Dương hàm hồ gật đầu:
- Không sao, tẩu vui là được.
- Ở bên cạnh cậu rất vui.
Hoàng Cầm cười tinh nghịch, vẫy tay đi luôn.
Tả Thiếu Dương ngây ra, câu cuối của nàng có ẩn ý, lắc đầu về nhà.
Bình luận facebook