• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Đường Tiểu Lang Trung (2 Viewers)

  • Chương 342

- Bà nó, đừng nghĩ nữa...


Tang phụ không biết khuyên nhủ thê tử ra làm sao:


- Không tính sao được, bệnh này chừng không chữa nổi đâu, được ngày nào hay ngày đó thôi, lần sau phát bệnh rồi, chẳng biết có qua nổi không? Không có bà nương này chăm lo, ông sống làm sao?


Tang mẫu nước mắt lưng tròng, ho một hồi lại nói:


- Nhà ta đắc tội với Tả gia, bề ngoài họ tỏ ra không tính toán chứ ai biết trong lòng thế nào, hẳn vì Tam nha đầu còn ở bên đây, cho nên mới phải thế, nếu nó về nhà đó rồi, chúng ta còn không phải bị đá khỏi nhà sao, hôm nọ ông thấy rồi, tên tiểu tử đó còn nói không cho ta vào nhà. Đời này chẳng tin được vào ai đâu, cả Oa Tử cũng chẳng nương tựa được, cái thân già của chúng ta vài năm nữa không làm việc được sống dựa vào cái gì, thế nên chỉ có tiền đáng tin thôi.


- Chưa kể con gà không đẻ được trứng đó, bốn năm rồi, không hi vọng gì vào nó giúp nhà ta nối tiếp hương hỏa, không lo xong chuyện này, chúng ta ăn nói ra sao với tổ tiên, không có người hương hỏa, không phải thành cô hồn dã quỷ sao? Mà cưới tức phụ mới cho Oa Tử cũng cần tiền chứ, tức phụ có phải trên trời rơi xuống được đâu... Thế nên, phải lấy lại được quán trà.


Nhắc tới chuyện này Tang phụ cũng vô cùng phiền lòng, chẳng còn lòng dạ nào trách thê tử, lần trước cưới tức phụ cho Oa Tử tốn gần 40 lượng bạc, tiền sính lễ thu được khi gả đi hai đứa nhi nữ khác vậy là tiêu hết, lần này muốn cưới tức phụ khác cho Oa Tử, phải trông vào Tiểu Muội thôi:


- Lấy lại bằng cách nào đây?


- Đừng lo, Tam nha đầu còn trong tay chúng ta, thế là được, tên tiểu tử đó là đứa si tình, Tam nha đầu lúc ốm sắp chết, trông không ra người nữa mà y còn không bỏ được cơ mà, y sẽ làm theo yêu cầu của chúng ta thôi. Ông không cần làm gì cả, kẻ ác thì cứ để lão bà tử này làm là đủ rồi, chỉ cần nửa đời sau không cần lo cái ăn cái ở, hương hỏa Tang gia được tiếp nối, ai hận lão bà tử này cũng được.


Tang mẫu đưa tay ra:


- Đương gia, ông trả tiền lại đây, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch đó hiểu cái gì, mỗi nhà mỗi cảnh, ta chỉ có ôm tiền ở trong lòng mới yên tâm mới thoải mái được, không thấy tiền toàn thân bứt rứt khó chịu, không bệnh cũng thành bệnh.


Tang phụ nghe thế cũng phải, lấy một cái hộp dưới gầm giường ra đưa cho bà ta. Tang mẫu vội vàng mở xem, thấy tiền còn nguyên, đó là tiền lần trước bà ta đem ba đấu gạo bán cho Chu chưởng quầy, bà ta nói là đã tiêu hết, thực ra vẫn còn, hôm đó Tang mẫu ôm cái hòm tiền ngủ ngon lành.


Năm ngày sau.


Đại đường Cù gia trạch viện bày bốn bàn tiệc rượu, gấp đôi với dự tính, chủ yếu là cả nhà Hầu Phổ, Cù lão thái gia, Miêu gia, Nghê gia, Tang gia, Dư gia cùng với mấy y giả trong nghề.


Nạn đói trong thành mới qua, giá lương thực rất đắt, thịt thà thì cả nhà phú quý cũng chắc có mà ăn, song Tả gia lại không lo những thứ đó, thịt cá đầy hậu viện, vườn rau của mùa xuân cũng vô cùng tươi tốt, lại có một đầu bếp khéo tay như Bạch Chỉ Hàn tự mình xuống bếp, làm ra được bốn bàn tiệc vô cùng ngon lành.


Khách khứa ít nhiều vẫn mang theo quà cáp, nhưng Long thẩm không hổ danh là nô bộc lâu năm của Cù gia, quan triệt lời dặn của Cù lão thái gia, nói rõ, hiện giờ mọi người đều khó khăn, cho nên không nhận lễ, thấy Tả gia nói là làm, nên không kiên trì.


Khách khứa tề tựu đông đủ, bốn chiếc bàn chia làm hai bên, ba cái ở bên trái, bên phải dùng hai tấm bình phong lớn chia cắt, giành cho nữ quyến, ý từ vậy thôi, bình phong tương đối thấp, người trưởng thành đứng lên là thấy, trẻ con thì không có phần ở đây.


Không có nghi thức gì, Tả Quý đứng lên, cầm chén rượu biểu đạt cảm kích với mọi người, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Tả Quý động đũa trước, ăn bát mỳ, bát mỳ này chỉ duy nhất một sợi, đại biểu cho sự trường thọ, may mà không có cái tục lệ phải ăn một lần hết bát giống như thổi nến, nếu không dám chết nghẹn lắm.


Sau đó khách khứa luôn phiên đứng dậy chúc rượu lão thọ tinh, Tả Quý vốn tửu lượng không tệ, nhưng không chịu thấu, trời còn chưa tối đã say ngất rồi, được Thảo Nhi và Lương thị đỗ vào phòng nghỉ ngơi.


Lão thọ tinh đi rồi, đương nhiên tới Tả Thiếu Dương thay cha đáp lễ khách.


Đây đều là những người được Tả gia chiếu có mới vượt qua được nạn đói, xem như là đồng sinh cộng tử, bắt đầu mời rượu nhau, nhớ lại quãng thời gian khó khăn, người còn kẻ mất, vừa khóc vừa cười, tâm sự được phát tiết, nói lại uống, uống lại nói, chẳng mấy chốc say ngất ngưởng.


Dư chưởng quầy được nhi tử dìu đỡ, cầm cái bát ăn cơm, đổ đầy rượu đi tìm Tả Thiếu Dương.


Ông ta uống tới líu lưỡi rồi:


- Lão đệ, nếu nói tới lang trung chữa bệnh, lão ca gặp... gặp nhiều rồi, lão đệ có tiền đồ nhất, tài năng dài hơn râu rồi.. À, lão đệ chưa có râu ha ha ha. Nhân lúc ta còn đứng nói được, nhờ phúc của cậu, lão ca mới không phải nằm liệt rượu... Không mời ai hết, lão ca mời riêng mình cậu thôi, nào nào, cạn chén!


Không mời ai hết của ông ta mới chỉ là quá nửa số người ở đây, Tả Thiếu Dương cũng không từ chối, hôm nay y thấy mình uống rất được:


- Lão bá, nếu không có gỗ âm trầm của lão bá, cháu cũng không thể chữa được cho lão bá và Xảo Nhi, bây giờ còn có bộ công cụ tốt, như thế, nên cháu phải cảm tạ lão bá mới phải.
- Không, không đúng.


Dư chưởng quầy lắc đầu quầy quậy, người xiêu vẹo theo, làm nhi tử ông ta đỡ rất vất vả:


- Cái khúc gỗ đó của ta... Bao bao nhiêu lang trung có ai biết dùng đâu... Đó là bản lĩnh, ta gặp ai cũng nói đó là bản lĩnh của tiểu lang trung...


Ông ta rống lên:


- Quý Chi Đường có tiểu lang trung bản lĩnh lắm.


Lập tức có người hưởng ứng.


- Đúng đúng, ta từng gặp cậu ta rồi đấy.


- Trắng trẻo đẹp trai, lão hán thích.


Tả Thiếu Dương toát mồ hôi, lão già nào nói câu cuối, thề cả đời không gặp lại, ông già này cũng nên cho gục luôn:


- Lão bá, uống uống, đa tạ lão bá, uống nào.


Nháy mắt với Thảo Nhi để nó rót đầy bát cho ông ta, còn mình nâng bát không lên làm bộ uống.


Quả nhiên Dư chưởng làm một hơi cạn, song ông ta chưa gục, khoác vai Tả Thiếu Dương:


- Lão đệ, hỏi một câu nhé.


Tả Thiếu Dương lại rót rượu:


- Lão bá nói đi.


- Xảo Nhi là con bé khá lắm đấy, lão đệ à, sao lại từ chối chứ, tiếc quá, nếu không hôm nay có khi chúng ta uống rượu hỉ?


Ông ta nói lớn, Tiểu Muội, Miêu Bội Lan đều nghe thấy cả, ngạc nhiên nhìn Tả Thiếu Dương, Tả Thiếu Dương cười khổ, đành đáp cho cả các nàng nghe:


- Lão ca, ta chỉ coi Xảo Nhi như muội muội thôi, cũng giống Thảo Nhi vậy.


Dư chưởng quầy gật gù:


- Ra thế, không sao, không sao, đó là thiệt thòi của Kiều gia thôi, lão đệ bản lĩnh, lo gì không kiếm... Kiếm được cô nương tốt, cứ giao cho lão ca, yên tâm, ta kinh doanh ngọc, quen biết nhiều nhà quan quý, thế nào cũng tìm cho.. lão đệ một cô nương xứng đáng.


Thấy bộ mặt nhăn nhó của Tả Thiếu Dương, nhi tử Dư chưởng quầy nói:


- Cha, cha say rồi, chúng ta về thôi.


- Ai, ai nói ta say, kẻ nào vừa nói, ra đây đấu ba trăm chén.


Đúng lúc này đằng sau có tiếng cười như ếch kêu đêm mưa:


- Oa oa oa, Tả công tử, lão thân tới chúc rượu đây.


Tả Thiếu Dương không cần nhìn cũng biết là Tang mẫu rồi, quay đầu lại chỉ thấy Tang phụ, Tang mẫu, Tang Tiểu Muội đang cầm chén rượu nhỏ, nhìn quanh thấy Hoàng Cầm và tỷ tỷ Hồi Hương đang cạn chén tưng bừng, như chỉ hận kiếp này quen nhau muộn, Tang Oa Tử ngồi uống rượu một mình mặt đờ đẫn nhìn về phía bàn họ, chắc là nhìn thê tử, đêm nay Hoàng Cầm vui rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom