Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
Mạc y công nhất thời nhanh miệng, nói xong cũng thấy không ổn, chắp tay với Tả Thiếu Dương:
- Tả đại nhân, lão hủ không có ý đó, chẳng qua chưa thấy nên không tin, muốn tận mắt chứng kiến thôi, nếu như không ổn, coi như lão hủ chưa nói. Cả Lưu đại nhân và Mã đại nhân đã đảo bảo, lại không phải là bệnh nhân lão hủ phụ trách, coi như ta nhiều chuyện rồi, thứ lỗi.
Nói xong định bỏ bỏ đi.
Mã y chính xưa nay bị lão già này làm bực mình không ít, ông ta ỷ tư cách cao, tính vừa ương vừa thối, không ai dám tranh cãi quá, nếu cãi nhau với ông ta chỉ mất mặt, muốn nhân cơ hội này lợi dụng Tả Thiếu Dương có chỗ dựa lớn cho lão già này một bài học không, tốt nhất là tên hung thần kia xuất hiện, cho lão ta vài cái tát nữa thì tuyệt nhất.
- Vàng thật không sợ lửa, Mạc y công muốn thấy tận mắt mới tin, tốt, nếu người nhà không thuyết phục được, làm sao để người ngoài tin được.
Tả Thiếu Dương nói đứng dậy lớn tiếng gọi:
- Hỏa kế, chuẩn bị bếp lò.
Không ít bệnh nhân giật mình, hỏa kế thì hớn hở "vâng" một tiếng, tranh nhau đi lấy bếp, bọn họ đa phần còn trẻ, chỉ cần có náo nhiệt là vui rồi.
- Lưu đại nhân là người biện chứng bệnh, vậy hãy sắc thuốc cho mọi người thấy.
Tả Thiếu Dương về phòng lấy phụ tử đưa phụ tử cho Lưu y chính, cái này để người khác làm, hiệu quả sẽ cao hơn, những thứ mới mẻ bao giờ cũng nhiều nghi ngờ chất vấn, chả tội gì vơ hết vinh quang rồi đấu tranh một mình cho chết mệt, về phong cắn hạt dưa cho Bi Vàng ăn, hôm nay lại được Ngưu lão thái cho cả túi to.
Bi Vàng trước kia hay ăn quả hạt sống, từ khi được cho ăn hạt dưa rang, nó bắt đầu thích ăn đồ chín, không thèm ăn đồ sống nữa, một hôm nó cắn nát toàn bộ thứ hạt mình tích góp được ra, nhưng không tìm được thứ nào có vị tương tự, cứ xoay tròn kêu chít chít liên hồi, Bạch Chỉ Hàn lo lắm, nửa đêm đi gọi Tả Thiếu Dương, còn tưởng nó bị làm sao, khi Bi Vàng nhảy vào túi áo xục xạo, mới đoán ra là nó tìm hạt dưa, từ đó cứ rang hết mọi thứ lên nó với ăn, cả thông cũng đem rang nốt.
Trên đời có thứ sóc nào như vậy không?
Ngoài đại sanh, thuốc sắc xong, Lưu y chính định cho tiều phu uống, Mạc y công xông tới ngăn cản:
- Ta cho ngươi biết, thuốc này có kịch độc đấy, nếu uống vào, thần tiên cũng không trị nổi đâu, các người làm sao thế hả, bây giờ bấp chấp tính mạng người bệnh rồi, coi họ là chó lợn để thử nghiệm thuốc à? Lương tâm đâu cả rồi?
Người nhà thợ mộc sợ hãi, không dám cho uống nữa, do dự nhìn nhau.
Lưu y chính dù có hiền tới mấy cũng không chịu được nữa:
- Mạc y công, ông dọa người bệnh như thế, còn ai dám uống thuốc nữa, bản quan đây chẳng lẽ là loại người như thế sao?
Nói xong lấy bát thuốc từ tay người bệnh, thổi nguội, ngửa cổ uống.
- Không được.
Tả Thiếu Dương vẫn để rèm cửa phòng mình mở, trong cảnh này chạy tới giằng bát thuốc hất đi, nhưng Lưu y chính đã uống mất một nửa rồi, tức giận mắng:
- Ông là y giả, sao không biết, người thường uống thuốc chí cương vào, không bệnh cũng thành bệnh.
Lưu y chính nhìn Mạc y công thản nhiên nói:
- Chỉ cần là chứng minh được thuốc này không có độc là đủ.
- Dù muốn người bệnh tin tưởng cũng không thể dùng cách này, đại phu cũng bệnh rồi ai đi chữa bệnh nữa?
Tả Thiếu Dương bực mình trừng mắt với Mạc y công, tự mình ra quầy bốc thuốc trung hòa cho Lưu y chính, đưa cho hỏa kế:
- Đem sắc ngay cho Lưu đại nhân uống.
Người thợ mộc cầm bát thuốc lên, tự mình đổ đầy, nói:
- Đa tạ các vị đại nhân, tiểu nhân tự biết bệnh tình nghiêm trọng, uống thuốc này nếu trị được thì tốt, nếu không có chết cũng không trách ai hết, tiểu nhân biết, các vị đại nhân đều muốn tốt cho mình cả, không ai sai hết.
Nói xong uống cạn luôn.
Mạc y công mặt biến đổi không ngừng, muốn xin lỗi lại không bỏ thể diện xuống được, nói với người thợ mộc:
- Ngươi ở lại y quán thêm một canh giờ nữa, nếu thấy tê lưỡi, hoa mắt, phải nói ngay.
Rồi bảo thân nhân người bệnh dìu hắn tới giường nằm.
Tới trưa, người thợ mộc vẫn không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, Mạc y công rất xấu hổ, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không đi xin lỗi, tự nói với mình, thứ phụ tử này tuy không có độc, nhưng chắc gì đã chữa được bệnh, mười miếng mà hiệu quả chưa bằng một miếng cũng vô nghĩa.
Ngoại trừ chuyện Mạc y công ra thì Tả Thiếu Dương có một ngày làm việc bình thường, chỉ cần thế là y mang tâm trạng vui vẻ, ngâm nga tiểu khúc về nhà.
Vừa mới đẩy cửa đi vào, Kiều Xảo Nhi trông thấy nhào vào lòng y như chim én nhỏ, nũng nịu nói:
- Phu quân về rồi.
Rồi ôm lấy Bi Vàng vào lòng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
- Xem nàng kìa, chân còn chưa khỏi đâu, đừng có cử động mạnh, mà hôm nay sao vui thế?
Tả Thiếu Dương hôn lên má nàng một cái, được y cố tình dung túng, lại thêm Kiều Xảo Nhi hoạt bạt vui tươi, cho nên nàng nhanh chóng quen với chuyện tiếp xúc thân mật, về mặt này nàng thích ứng nhanh hơn hẳn Bạch Chỉ Hàn.
Kiều Xảo Nhi cười hì hì:
- Phu quân đoán xem.
- Không đoán, đoán trúng lại chả có thưởng.
Tả Thiếu Dương cố tình trêu, với tính Kiều Xảo Nhi thế nào cũng không nhịn được kể ra, dắt ngựa vào trong sân, nhìn thấy có thêm nhiều bồn hoa đặt ở bậc đá dưới mái hiên chính đường, còn cả mấy bồn hai bên máng nước sương phòng:
- Mua nhiều hoa thế?
- Đúng vậy, có đẹp không?
- Hoa còn chưa nở mà, làm sao mà biết có đẹp không được? Có điều nếu đã là Chỉ Nhi mua thì tất nhiên phải là hoa đẹp rồi.
Tả Thiếu Dương nhớ tới cả vườn hoa của Bạch Chỉ Hàn ở Cù gia trạch viện, tiếc rằng nó không tồn tại được lâu, nạn đói tới phải phá đi trồng rau, về sau thành thiên đường của đám gà vịt lợn bò, nha đầu ấy thương tâm suýt khóc.
Kiều Xảo Nhi xụ mặt:
- Sao chàng biết không phải thiếp mua?
Tả Thiếu Dương bẹo mũi Kiều Xào Nhi một cái, cười không đáp, nha đầu này còn trẻ con lắm, hít hít mấy hơi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn:
- Chỉ Nhi đang nấu cơm à? Sớm quá.
Thả dây cương ra cho Tiểu Hoàng tự về chuồng, không cần buộc nó, không biết có phải do y nuôi không, con thú nào cũng rất có linh trí.
- Hôm nay sau khi phu quân đi làm, thiếp và Bạch tỷ tỷ nhàn rồi, liền lấy cuốc ra khai hoang mảnh đất ở phía đằng sau rồi.
Tả Thiếu Dương thất kinh:
- Vậy mấy cây chuối và trúc thì sao, có đào lên không?
- Phải đào chứ, để làm gì?
Kiều Xảo Nhi cười tinh nghịch, thấy mặt Tả Thiếu Dương trách bệch rồi, mới cười khanh khách:
- Trêu chàng đó, Bạch tỷ tỷ tất nhiên biết chàng thích nghe tiếng mưa rơi trên mấy cái cây đó, ai dám đụng vào bảo bối của chàng, hơn nữa trúc rễ sâu lắm, bọn thiếp làm gì có sức, chỉ dọn ít cỏ thôi, vui lắm, Bạch tỷ tỷ dạy thiếp rất nhiều thứ.
Tả Thiếu Dương thở phào:
- Trời còn đang tuyết mà, đã làm đất sớm thế?
- Bạch tỷ tỷ nói trời rét trở lại, chứng tỏ là sẽ mau chóng nóng lên, bây giờ khai hoang vừa vặn, xuân ấm có thể bón phân trồng trọt.
Tả Thiếu Dương nhăn mặt:
- Bón phân nữa à? Nó ở ngay sau phòng ngủ của chúng ta đó, sao ngửi nổi.
- Không phải loại phân bón đó, mà là phân bón làm bằng thảo mộc, Bạch tỷ tỷ rất thích sạch, không chịu được mùi đó. Phu quân không phải khoe mình rất giỏi trồng cấy sao, nói ở Hợp Châu còn một mình cày mấy mẫu ruộng, làm được cả cái guồng nước, để ruộng đồng quanh năm có nước không mất công tưới nữa.
Kiều Xảo Nhi nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt rất nghi ngờ:
Tả Thiếu Dương lờ lớ lơ, xoa xoa tay làm ra vẻ hào hứng:
- Nào nào, chúng ta đi coi xem công trình của các nàng.
Hai người đi ra hậu viện, mảnh đất này rộng khoảng bằng cái sân bóng rổ, chỗ ngay dưới cửa sổ có khóm trúc, vài cây chuối tiêu, Tả Thiếu Dương rất thích, vì thế đáng lẽ phải ở chính đường thì y lại chạy ra hậu viện ở, hiện giờ cỏ đã bị dọn hết, đá vụn chất sang một bên, đất đã bị nghiền nát.
- Thiếu gia đã về.
Bạch Chỉ Hàn ở bếp đi ra, thấy Tả Thiếu Dương liền tới chào, nàng gọi Kiều Xảo Nhi là phu nhân, đáng lẽ gọi y là lão gia mới đúng, Tả Thiếu Dương không thích, nói hai mấy tuổi thôi, gọi lão gia cái gì, nghe xúi quẩy, thế nên mới thành kiểu xưng hô lẫn lộn như vậy. Bạch Chỉ Hàn chịu thua rồi, từ khi Tả Quý không còn ở đây nữa, Tả Thiếu Dương càng muốn làm gì thì làm, nàng muốn duy trì chút quy củ cũng không xong.
- Tả đại nhân, lão hủ không có ý đó, chẳng qua chưa thấy nên không tin, muốn tận mắt chứng kiến thôi, nếu như không ổn, coi như lão hủ chưa nói. Cả Lưu đại nhân và Mã đại nhân đã đảo bảo, lại không phải là bệnh nhân lão hủ phụ trách, coi như ta nhiều chuyện rồi, thứ lỗi.
Nói xong định bỏ bỏ đi.
Mã y chính xưa nay bị lão già này làm bực mình không ít, ông ta ỷ tư cách cao, tính vừa ương vừa thối, không ai dám tranh cãi quá, nếu cãi nhau với ông ta chỉ mất mặt, muốn nhân cơ hội này lợi dụng Tả Thiếu Dương có chỗ dựa lớn cho lão già này một bài học không, tốt nhất là tên hung thần kia xuất hiện, cho lão ta vài cái tát nữa thì tuyệt nhất.
- Vàng thật không sợ lửa, Mạc y công muốn thấy tận mắt mới tin, tốt, nếu người nhà không thuyết phục được, làm sao để người ngoài tin được.
Tả Thiếu Dương nói đứng dậy lớn tiếng gọi:
- Hỏa kế, chuẩn bị bếp lò.
Không ít bệnh nhân giật mình, hỏa kế thì hớn hở "vâng" một tiếng, tranh nhau đi lấy bếp, bọn họ đa phần còn trẻ, chỉ cần có náo nhiệt là vui rồi.
- Lưu đại nhân là người biện chứng bệnh, vậy hãy sắc thuốc cho mọi người thấy.
Tả Thiếu Dương về phòng lấy phụ tử đưa phụ tử cho Lưu y chính, cái này để người khác làm, hiệu quả sẽ cao hơn, những thứ mới mẻ bao giờ cũng nhiều nghi ngờ chất vấn, chả tội gì vơ hết vinh quang rồi đấu tranh một mình cho chết mệt, về phong cắn hạt dưa cho Bi Vàng ăn, hôm nay lại được Ngưu lão thái cho cả túi to.
Bi Vàng trước kia hay ăn quả hạt sống, từ khi được cho ăn hạt dưa rang, nó bắt đầu thích ăn đồ chín, không thèm ăn đồ sống nữa, một hôm nó cắn nát toàn bộ thứ hạt mình tích góp được ra, nhưng không tìm được thứ nào có vị tương tự, cứ xoay tròn kêu chít chít liên hồi, Bạch Chỉ Hàn lo lắm, nửa đêm đi gọi Tả Thiếu Dương, còn tưởng nó bị làm sao, khi Bi Vàng nhảy vào túi áo xục xạo, mới đoán ra là nó tìm hạt dưa, từ đó cứ rang hết mọi thứ lên nó với ăn, cả thông cũng đem rang nốt.
Trên đời có thứ sóc nào như vậy không?
Ngoài đại sanh, thuốc sắc xong, Lưu y chính định cho tiều phu uống, Mạc y công xông tới ngăn cản:
- Ta cho ngươi biết, thuốc này có kịch độc đấy, nếu uống vào, thần tiên cũng không trị nổi đâu, các người làm sao thế hả, bây giờ bấp chấp tính mạng người bệnh rồi, coi họ là chó lợn để thử nghiệm thuốc à? Lương tâm đâu cả rồi?
Người nhà thợ mộc sợ hãi, không dám cho uống nữa, do dự nhìn nhau.
Lưu y chính dù có hiền tới mấy cũng không chịu được nữa:
- Mạc y công, ông dọa người bệnh như thế, còn ai dám uống thuốc nữa, bản quan đây chẳng lẽ là loại người như thế sao?
Nói xong lấy bát thuốc từ tay người bệnh, thổi nguội, ngửa cổ uống.
- Không được.
Tả Thiếu Dương vẫn để rèm cửa phòng mình mở, trong cảnh này chạy tới giằng bát thuốc hất đi, nhưng Lưu y chính đã uống mất một nửa rồi, tức giận mắng:
- Ông là y giả, sao không biết, người thường uống thuốc chí cương vào, không bệnh cũng thành bệnh.
Lưu y chính nhìn Mạc y công thản nhiên nói:
- Chỉ cần là chứng minh được thuốc này không có độc là đủ.
- Dù muốn người bệnh tin tưởng cũng không thể dùng cách này, đại phu cũng bệnh rồi ai đi chữa bệnh nữa?
Tả Thiếu Dương bực mình trừng mắt với Mạc y công, tự mình ra quầy bốc thuốc trung hòa cho Lưu y chính, đưa cho hỏa kế:
- Đem sắc ngay cho Lưu đại nhân uống.
Người thợ mộc cầm bát thuốc lên, tự mình đổ đầy, nói:
- Đa tạ các vị đại nhân, tiểu nhân tự biết bệnh tình nghiêm trọng, uống thuốc này nếu trị được thì tốt, nếu không có chết cũng không trách ai hết, tiểu nhân biết, các vị đại nhân đều muốn tốt cho mình cả, không ai sai hết.
Nói xong uống cạn luôn.
Mạc y công mặt biến đổi không ngừng, muốn xin lỗi lại không bỏ thể diện xuống được, nói với người thợ mộc:
- Ngươi ở lại y quán thêm một canh giờ nữa, nếu thấy tê lưỡi, hoa mắt, phải nói ngay.
Rồi bảo thân nhân người bệnh dìu hắn tới giường nằm.
Tới trưa, người thợ mộc vẫn không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, Mạc y công rất xấu hổ, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không đi xin lỗi, tự nói với mình, thứ phụ tử này tuy không có độc, nhưng chắc gì đã chữa được bệnh, mười miếng mà hiệu quả chưa bằng một miếng cũng vô nghĩa.
Ngoại trừ chuyện Mạc y công ra thì Tả Thiếu Dương có một ngày làm việc bình thường, chỉ cần thế là y mang tâm trạng vui vẻ, ngâm nga tiểu khúc về nhà.
Vừa mới đẩy cửa đi vào, Kiều Xảo Nhi trông thấy nhào vào lòng y như chim én nhỏ, nũng nịu nói:
- Phu quân về rồi.
Rồi ôm lấy Bi Vàng vào lòng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
- Xem nàng kìa, chân còn chưa khỏi đâu, đừng có cử động mạnh, mà hôm nay sao vui thế?
Tả Thiếu Dương hôn lên má nàng một cái, được y cố tình dung túng, lại thêm Kiều Xảo Nhi hoạt bạt vui tươi, cho nên nàng nhanh chóng quen với chuyện tiếp xúc thân mật, về mặt này nàng thích ứng nhanh hơn hẳn Bạch Chỉ Hàn.
Kiều Xảo Nhi cười hì hì:
- Phu quân đoán xem.
- Không đoán, đoán trúng lại chả có thưởng.
Tả Thiếu Dương cố tình trêu, với tính Kiều Xảo Nhi thế nào cũng không nhịn được kể ra, dắt ngựa vào trong sân, nhìn thấy có thêm nhiều bồn hoa đặt ở bậc đá dưới mái hiên chính đường, còn cả mấy bồn hai bên máng nước sương phòng:
- Mua nhiều hoa thế?
- Đúng vậy, có đẹp không?
- Hoa còn chưa nở mà, làm sao mà biết có đẹp không được? Có điều nếu đã là Chỉ Nhi mua thì tất nhiên phải là hoa đẹp rồi.
Tả Thiếu Dương nhớ tới cả vườn hoa của Bạch Chỉ Hàn ở Cù gia trạch viện, tiếc rằng nó không tồn tại được lâu, nạn đói tới phải phá đi trồng rau, về sau thành thiên đường của đám gà vịt lợn bò, nha đầu ấy thương tâm suýt khóc.
Kiều Xảo Nhi xụ mặt:
- Sao chàng biết không phải thiếp mua?
Tả Thiếu Dương bẹo mũi Kiều Xào Nhi một cái, cười không đáp, nha đầu này còn trẻ con lắm, hít hít mấy hơi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn:
- Chỉ Nhi đang nấu cơm à? Sớm quá.
Thả dây cương ra cho Tiểu Hoàng tự về chuồng, không cần buộc nó, không biết có phải do y nuôi không, con thú nào cũng rất có linh trí.
- Hôm nay sau khi phu quân đi làm, thiếp và Bạch tỷ tỷ nhàn rồi, liền lấy cuốc ra khai hoang mảnh đất ở phía đằng sau rồi.
Tả Thiếu Dương thất kinh:
- Vậy mấy cây chuối và trúc thì sao, có đào lên không?
- Phải đào chứ, để làm gì?
Kiều Xảo Nhi cười tinh nghịch, thấy mặt Tả Thiếu Dương trách bệch rồi, mới cười khanh khách:
- Trêu chàng đó, Bạch tỷ tỷ tất nhiên biết chàng thích nghe tiếng mưa rơi trên mấy cái cây đó, ai dám đụng vào bảo bối của chàng, hơn nữa trúc rễ sâu lắm, bọn thiếp làm gì có sức, chỉ dọn ít cỏ thôi, vui lắm, Bạch tỷ tỷ dạy thiếp rất nhiều thứ.
Tả Thiếu Dương thở phào:
- Trời còn đang tuyết mà, đã làm đất sớm thế?
- Bạch tỷ tỷ nói trời rét trở lại, chứng tỏ là sẽ mau chóng nóng lên, bây giờ khai hoang vừa vặn, xuân ấm có thể bón phân trồng trọt.
Tả Thiếu Dương nhăn mặt:
- Bón phân nữa à? Nó ở ngay sau phòng ngủ của chúng ta đó, sao ngửi nổi.
- Không phải loại phân bón đó, mà là phân bón làm bằng thảo mộc, Bạch tỷ tỷ rất thích sạch, không chịu được mùi đó. Phu quân không phải khoe mình rất giỏi trồng cấy sao, nói ở Hợp Châu còn một mình cày mấy mẫu ruộng, làm được cả cái guồng nước, để ruộng đồng quanh năm có nước không mất công tưới nữa.
Kiều Xảo Nhi nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt rất nghi ngờ:
Tả Thiếu Dương lờ lớ lơ, xoa xoa tay làm ra vẻ hào hứng:
- Nào nào, chúng ta đi coi xem công trình của các nàng.
Hai người đi ra hậu viện, mảnh đất này rộng khoảng bằng cái sân bóng rổ, chỗ ngay dưới cửa sổ có khóm trúc, vài cây chuối tiêu, Tả Thiếu Dương rất thích, vì thế đáng lẽ phải ở chính đường thì y lại chạy ra hậu viện ở, hiện giờ cỏ đã bị dọn hết, đá vụn chất sang một bên, đất đã bị nghiền nát.
- Thiếu gia đã về.
Bạch Chỉ Hàn ở bếp đi ra, thấy Tả Thiếu Dương liền tới chào, nàng gọi Kiều Xảo Nhi là phu nhân, đáng lẽ gọi y là lão gia mới đúng, Tả Thiếu Dương không thích, nói hai mấy tuổi thôi, gọi lão gia cái gì, nghe xúi quẩy, thế nên mới thành kiểu xưng hô lẫn lộn như vậy. Bạch Chỉ Hàn chịu thua rồi, từ khi Tả Quý không còn ở đây nữa, Tả Thiếu Dương càng muốn làm gì thì làm, nàng muốn duy trì chút quy củ cũng không xong.
Bình luận facebook