Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 457
Tả Thiếu Dương cầm bút kê đơn ngay tại chỗ, đều là phương thuốc thông dụng, chỉ gia giảm ít vị thuốc thôi, giao cho thị tòng đi bốc thuốc là được, tới đây là hết việc của mình, chuẩn bị cáo từ, lúc này đoán chừng Kiều Xảo Nhi, Bạch Chỉ Hàn biết tin mình an toàn đã về tới nhà rồi.
Đột nhiên Đỗ Yểm hỏi:
- Nghe nói trước kia ngươi làm hai bài thơ dùng để tương thân, khảo vấn tài học nhà nữ đúng không?
- Vâng.
Tả Thiếu Dương không hiểu Đỗ Yểm đột nhiên hỏi chuyện này làm gì:
- Tuân Phụng Thiến trong Thế thuyết tân ngữ là hảo nam nhi, vốn nên đem tài hoa của mình, báo đáp quốc gia, ghi danh sử sách, nhưng lại vì thê tử mà chết, đó là hành vi ngu xuẩn, ngươi lại tán thưởng, người ta nhìn vào sẽ thấy gì, thấy ngươi mê luyến nữ nhi thường tình, không gánh được trọng trách.
Đỗ Yểm nói có phần nghiêm khắc:
- Hạ quan thiếu suy xét.
Tả Thiếu Dương không cãi, cha y trước kia cũng nói mấy câu tương tự, chỉ là không thẳng thắn bằng, dù sao đó là quan điểm phố biến thời đó.
- Biết thế là tốt.
Mặt Đỗ Yểm hơi giãn ra:
- Lúc đó ngươi chỉ là một thư sinh, viết bài thơ mơ mộng thế cũng đành, ngươi ta cùng lắm cười chỉ chê cười vài câu là hết. Nhưng giờ ngươi là quan, quan viên phải cho ra dáng quan viên, quan lớn hay quan nhỏ cũng là bộ mặt triều đình, cho nên chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng để sơ hở cho người ta nắm, nếu không sau này ngươi làm quan lớn rồi, sẽ có kẻ mang ra nói, ảnh hưởng tới sĩ đồ.
- Vâng.
Tả Thiếu Dương đáp đơn giản:
- Còn một bài thơ ngươi viết trên tường xuân lâu phường Bình Khang, "Thập niên nhất giác Trường An mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh." Ngươi nghe đi, người ta nghĩ sao? Người ta nói ngươi là một lãng tử, chỉ biết vất vưởng thanh lâu.
Tả Thiếu Dương ngớ ra, y không nhớ mình viết câu đó khi nào, thế nhưng đó là bài Khiển Hoài của Đỗ Mục, vậy thì chắc chắn là mình viết rồi, có thể lần nào đó đi xuân lâu với Ngũ Thư say rượu viết ta.
- Xem đó chính bản thân ngươi cũng không nhớ mình làm gì nữa.
Đỗ Yểm nhìn sắc măt Tả Thiếu Dương có chút hận sắt chẳng thể rèn thành thép:
- Bản quan sai người xóa bài thơ đó rồi, còn cả bài từ về Tuân Phụng Thiến, sau này ai hỏi tới phải phủ nhận, rõ chưa?
Nếu là hơn một năm trước, Tả Thiếu Dương dứt khoát sẽ tranh luận với Đỗ Yểm một phen, bảo vệ lý tưởng của mình, nhưng bây giờ y trưởng thành rất nhiều, cũng hiểu Đỗ Yểm không cần chỉ bảo mình những điều ông ta cho rằng đó là sai, thân phận hai bên cách nhau quá xa, nếu không quan tâm, ông ta chỉ cười một câu là đủ, chân thành gật đầu:
- Đa tạ đại nhân chỉ bảo.
- Ừm.
Đỗ Yểm hài lòng về thái độ này của Tả Thiếu Dương, vuốt râu nói:
- Trong ba bài thơ của ngươi, bài tả tảo triều là hay nhất, vớt vát lại cho ngươi chút. Ài, nếu trước kia ta sớm biết ba bài thơ này đã tiến cử ngươi tham gia khoa tú tải rồi. Có điều người biết ngâm thơ làm phú trên triều không ít, còn y giả sau Tôn lão, Hứa lão, không còn ai tiếp nối được, cho nên ngươi tiếp tục hành y cũng tốt, con đường này không phải không đi, nhìn Hứa lão thì rõ, chỉ cần được hoàng thượng coi trọng, nếu ngươi có tài trị quốc an bang, có thể chuyển từ y sang chính, thành rường cột quốc gia. Bản quan đánh giá cao ngươi, cho nên mới nói mấy câu này, về sau mọi chuyện cần lưu tâm, đặt chữ "ổn" lên hàng đầu.
Tả Thiếu Dương chẳng hứng thú làm rường cột quốc gia, mà có hứng cũng chẳng có hi vọng, thời Trinh Quan năng thần trị quốc an bang nhiều như lông trâu, làm gì tới lượt mình. Trước kia ngoài một lòng học y, cũng chỉ học ít thơ tán gài, nếu để mình tể tướng, chỉ e không làm quốc gia lụi bại thì cũng bị kéo ra chợ chặt đầu, khá nhất được về hưu non thì cũng bị sử sách chửi rủa, Tả Thiếu Dương chẳng có gì hay ngoại trừ rất biết mình.
Đỗ Yểm nãy giờ vẫn quan sát Tả Thiếu Dương, nếu là người có tham vọng, lúc này đã kích động quỳ xuống tạ ơn rồi, Tả Thiếu Dương mặt cảm kích, nhưng mắt bình thản như giếng sâu, tựa hồ như nói chuyện người khác, lòng thầm thở dài, kẻ này lòng không chí lớn, thôi thì sau này giúp y chút danh tiếng, để y sống an nhàn là đủ, phẩy tay bảo y có thể về.
Tả Thiếu Dương thi lễ thối lui, lòng không khỏi cảm khái, Đỗ Yểm không hổ là một vị quyền thần, rất có sức hút, nếu là Ngũ Thư có khi xụt xịt khóc vì cảm động, thề lấy thân báo đáp ơn tri ngộ rồi.
Tới giờ Tả Thiếu Dương vẫn chưa có được đánh giá nào về Đỗ Yểm. Cũng phải thôi, nếu ông ta dễ bị nhìn thấu thì đối thủ đã nghiền ông ta ra bã rồi, chí ít thì ông ta đối xử với mình coi như không tệ.
Tả Thiếu Dương vừa đi ra ngoài thì có mấy người chạy tới, mặt mày nịnh bợ:
- Tả đại nhân, ngài bận rộn xong chưa ạ, lão gia nhà tiểu nhân đang đợi.
- Trông ngươi vẫn khỏe mạnh nhỉ, chưa bị đánh chết là khá đấy.
Đó là tên cùng Tả Thiếu Dương lên núi hái thuốc.
- Đại nhân chê cười rồi, đoán chừng lão gia quên thôi, tiểu nhân thế nào cũng không thoát.
Lão tử nhốt trong hang mấy ngày liền, ngươi mà thoải mái thì tâm lý lão tử mất cân bằng, Tả Thiếu Dương hài lòng ngáp một cái:
- Đi thôi.
Đoàn người vội vàng tới Bành phủ, phản ứng của Bành Bính khác hẳn Đỗ Yểm, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, nắm tay y lắc lấy lắc để:
- Hiền đệ về rồi, lão ca thực sự lo đệ xảy ra chuyện không may, rốt cuộc là sao?
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Đệ không may ngã xuống cái hố...
Câu chuyện xui xẻo tất nhiên không muốn nói kỹ, chả vinh quang gì:
- Bệnh của đại nhân thế nào rồi?
- Tốt, không ho nhiều nữa, nên thở cũng dễ hơn... Hôm đó ta uống thuốc do con sóc của đệ mang tới, ngày ba bận đúng như trong đơn, hôm sau diện thánh, cố nhịn một chút là... Khụ.. Cả ngày không ho tiếng nào nữa, hoàng thượng biết ta bị bệnh lâu năm không trị được, cho nên ngạc nhiên lắm, hỏi ta nhờ ai chữa trị cho, ta liền khen ngợi đệ một phen.
Tả Thiếu Dương nghe thấy vị hoàng đế trứ danh hỏi tới minh, không khỏi kích động:
- Thế hoàng thượng có nói gì không?
- Nói chứ, nói đệ còn trẻ mà y thuật cao minh như thế, nếu có thêm thời gian, nhất định thành danh y một đời.
Tả Thiếu Dương cảm thấy xương cốt như nhẹ đi vài cân, cười ngốc nghếch:
- Đa tạ đại ca.
- Tạ ơn ta cái gì, khụ khụ... Ta phải tạ ơn đệ mới đúng, nếu không nhờ linh đang diệu dược của đệ thì bây giờ ta đang chuẩn bị hành trang về quê rồi... Ha ha ha.. Khụ khụ khụ...
Nói tới chỗ cao hứng, Bành Bính cười lớn, nhưng tiếng cười bị tràng ho dài cắt đứt.
Lần này Bành Bính ho tới mắt đỏ dừ, ho gập người vô cùng thống khổ, thị nữ bên cạnh vội chạy tới đấm lưng, mãi sau mới hồi phục.
Một tay bóp ngực, cơn khó thở lại quay về, Bành Bính hỏi:
- Hiền đệ, thế này là sao, đột nhiên bệnh lại tái phát?
- Đại ca, đệ đã nói rồi mà thứ thuốc này chỉ có thể tạm thời ức chế ho, không thể trị tận gốc, cho nên từ bây giờ đại ca phải uống thêm thuốc chữa trị, bệnh đại ca đã quá lâu ngày, nếu không điều trị năm ba tháng thì tuyệt đối không dứt được đâu.
- Phải rồi, là ta cao hứng quá nên quên.
Bành Bính mặt mày đau khổ:
- Hưởng thụ qua sự thoải mái vừa rồi, đại ca thực sự không chịu nổi cơn ho này nữa.
- Đại ca yên tâm, trong thuốc trị liệu đó đệ sẽ cho thêm vị thuốc chữa ho, trong thời gian điều trị, huynh sẽ không còn xuất hiện những cơn ho kéo dài như vậy nữa. Ngoài ra đệ sẽ lấy sâm Hoa Sơn làm ít dược hoàn, lúc nào cảm thấy họng khó chịu, cơn ho kéo tới thì uống một hai viên, có thể tạm thời ức chế được nó.
- Thế thì tốt quá, bệnh này của ta nhờ vào đệ đó. Phải rồi, đệ không có nhà, nên lý chính đã chỗ ta, nói thuyết phục nhà đằng sau đệ chuyển đi rồi, dù sao đất đai ở phường Thanh Long rất nhiều, bố trí cho họ mảnh đất khác không khó, hiện đang rỡ nhà làm vườn, đào ao, ta đã bảo bọn họ, không cần tiếc chi phí, cứ làm sao cho tốt nhất...
Đột nhiên Đỗ Yểm hỏi:
- Nghe nói trước kia ngươi làm hai bài thơ dùng để tương thân, khảo vấn tài học nhà nữ đúng không?
- Vâng.
Tả Thiếu Dương không hiểu Đỗ Yểm đột nhiên hỏi chuyện này làm gì:
- Tuân Phụng Thiến trong Thế thuyết tân ngữ là hảo nam nhi, vốn nên đem tài hoa của mình, báo đáp quốc gia, ghi danh sử sách, nhưng lại vì thê tử mà chết, đó là hành vi ngu xuẩn, ngươi lại tán thưởng, người ta nhìn vào sẽ thấy gì, thấy ngươi mê luyến nữ nhi thường tình, không gánh được trọng trách.
Đỗ Yểm nói có phần nghiêm khắc:
- Hạ quan thiếu suy xét.
Tả Thiếu Dương không cãi, cha y trước kia cũng nói mấy câu tương tự, chỉ là không thẳng thắn bằng, dù sao đó là quan điểm phố biến thời đó.
- Biết thế là tốt.
Mặt Đỗ Yểm hơi giãn ra:
- Lúc đó ngươi chỉ là một thư sinh, viết bài thơ mơ mộng thế cũng đành, ngươi ta cùng lắm cười chỉ chê cười vài câu là hết. Nhưng giờ ngươi là quan, quan viên phải cho ra dáng quan viên, quan lớn hay quan nhỏ cũng là bộ mặt triều đình, cho nên chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng để sơ hở cho người ta nắm, nếu không sau này ngươi làm quan lớn rồi, sẽ có kẻ mang ra nói, ảnh hưởng tới sĩ đồ.
- Vâng.
Tả Thiếu Dương đáp đơn giản:
- Còn một bài thơ ngươi viết trên tường xuân lâu phường Bình Khang, "Thập niên nhất giác Trường An mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh." Ngươi nghe đi, người ta nghĩ sao? Người ta nói ngươi là một lãng tử, chỉ biết vất vưởng thanh lâu.
Tả Thiếu Dương ngớ ra, y không nhớ mình viết câu đó khi nào, thế nhưng đó là bài Khiển Hoài của Đỗ Mục, vậy thì chắc chắn là mình viết rồi, có thể lần nào đó đi xuân lâu với Ngũ Thư say rượu viết ta.
- Xem đó chính bản thân ngươi cũng không nhớ mình làm gì nữa.
Đỗ Yểm nhìn sắc măt Tả Thiếu Dương có chút hận sắt chẳng thể rèn thành thép:
- Bản quan sai người xóa bài thơ đó rồi, còn cả bài từ về Tuân Phụng Thiến, sau này ai hỏi tới phải phủ nhận, rõ chưa?
Nếu là hơn một năm trước, Tả Thiếu Dương dứt khoát sẽ tranh luận với Đỗ Yểm một phen, bảo vệ lý tưởng của mình, nhưng bây giờ y trưởng thành rất nhiều, cũng hiểu Đỗ Yểm không cần chỉ bảo mình những điều ông ta cho rằng đó là sai, thân phận hai bên cách nhau quá xa, nếu không quan tâm, ông ta chỉ cười một câu là đủ, chân thành gật đầu:
- Đa tạ đại nhân chỉ bảo.
- Ừm.
Đỗ Yểm hài lòng về thái độ này của Tả Thiếu Dương, vuốt râu nói:
- Trong ba bài thơ của ngươi, bài tả tảo triều là hay nhất, vớt vát lại cho ngươi chút. Ài, nếu trước kia ta sớm biết ba bài thơ này đã tiến cử ngươi tham gia khoa tú tải rồi. Có điều người biết ngâm thơ làm phú trên triều không ít, còn y giả sau Tôn lão, Hứa lão, không còn ai tiếp nối được, cho nên ngươi tiếp tục hành y cũng tốt, con đường này không phải không đi, nhìn Hứa lão thì rõ, chỉ cần được hoàng thượng coi trọng, nếu ngươi có tài trị quốc an bang, có thể chuyển từ y sang chính, thành rường cột quốc gia. Bản quan đánh giá cao ngươi, cho nên mới nói mấy câu này, về sau mọi chuyện cần lưu tâm, đặt chữ "ổn" lên hàng đầu.
Tả Thiếu Dương chẳng hứng thú làm rường cột quốc gia, mà có hứng cũng chẳng có hi vọng, thời Trinh Quan năng thần trị quốc an bang nhiều như lông trâu, làm gì tới lượt mình. Trước kia ngoài một lòng học y, cũng chỉ học ít thơ tán gài, nếu để mình tể tướng, chỉ e không làm quốc gia lụi bại thì cũng bị kéo ra chợ chặt đầu, khá nhất được về hưu non thì cũng bị sử sách chửi rủa, Tả Thiếu Dương chẳng có gì hay ngoại trừ rất biết mình.
Đỗ Yểm nãy giờ vẫn quan sát Tả Thiếu Dương, nếu là người có tham vọng, lúc này đã kích động quỳ xuống tạ ơn rồi, Tả Thiếu Dương mặt cảm kích, nhưng mắt bình thản như giếng sâu, tựa hồ như nói chuyện người khác, lòng thầm thở dài, kẻ này lòng không chí lớn, thôi thì sau này giúp y chút danh tiếng, để y sống an nhàn là đủ, phẩy tay bảo y có thể về.
Tả Thiếu Dương thi lễ thối lui, lòng không khỏi cảm khái, Đỗ Yểm không hổ là một vị quyền thần, rất có sức hút, nếu là Ngũ Thư có khi xụt xịt khóc vì cảm động, thề lấy thân báo đáp ơn tri ngộ rồi.
Tới giờ Tả Thiếu Dương vẫn chưa có được đánh giá nào về Đỗ Yểm. Cũng phải thôi, nếu ông ta dễ bị nhìn thấu thì đối thủ đã nghiền ông ta ra bã rồi, chí ít thì ông ta đối xử với mình coi như không tệ.
Tả Thiếu Dương vừa đi ra ngoài thì có mấy người chạy tới, mặt mày nịnh bợ:
- Tả đại nhân, ngài bận rộn xong chưa ạ, lão gia nhà tiểu nhân đang đợi.
- Trông ngươi vẫn khỏe mạnh nhỉ, chưa bị đánh chết là khá đấy.
Đó là tên cùng Tả Thiếu Dương lên núi hái thuốc.
- Đại nhân chê cười rồi, đoán chừng lão gia quên thôi, tiểu nhân thế nào cũng không thoát.
Lão tử nhốt trong hang mấy ngày liền, ngươi mà thoải mái thì tâm lý lão tử mất cân bằng, Tả Thiếu Dương hài lòng ngáp một cái:
- Đi thôi.
Đoàn người vội vàng tới Bành phủ, phản ứng của Bành Bính khác hẳn Đỗ Yểm, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, nắm tay y lắc lấy lắc để:
- Hiền đệ về rồi, lão ca thực sự lo đệ xảy ra chuyện không may, rốt cuộc là sao?
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Đệ không may ngã xuống cái hố...
Câu chuyện xui xẻo tất nhiên không muốn nói kỹ, chả vinh quang gì:
- Bệnh của đại nhân thế nào rồi?
- Tốt, không ho nhiều nữa, nên thở cũng dễ hơn... Hôm đó ta uống thuốc do con sóc của đệ mang tới, ngày ba bận đúng như trong đơn, hôm sau diện thánh, cố nhịn một chút là... Khụ.. Cả ngày không ho tiếng nào nữa, hoàng thượng biết ta bị bệnh lâu năm không trị được, cho nên ngạc nhiên lắm, hỏi ta nhờ ai chữa trị cho, ta liền khen ngợi đệ một phen.
Tả Thiếu Dương nghe thấy vị hoàng đế trứ danh hỏi tới minh, không khỏi kích động:
- Thế hoàng thượng có nói gì không?
- Nói chứ, nói đệ còn trẻ mà y thuật cao minh như thế, nếu có thêm thời gian, nhất định thành danh y một đời.
Tả Thiếu Dương cảm thấy xương cốt như nhẹ đi vài cân, cười ngốc nghếch:
- Đa tạ đại ca.
- Tạ ơn ta cái gì, khụ khụ... Ta phải tạ ơn đệ mới đúng, nếu không nhờ linh đang diệu dược của đệ thì bây giờ ta đang chuẩn bị hành trang về quê rồi... Ha ha ha.. Khụ khụ khụ...
Nói tới chỗ cao hứng, Bành Bính cười lớn, nhưng tiếng cười bị tràng ho dài cắt đứt.
Lần này Bành Bính ho tới mắt đỏ dừ, ho gập người vô cùng thống khổ, thị nữ bên cạnh vội chạy tới đấm lưng, mãi sau mới hồi phục.
Một tay bóp ngực, cơn khó thở lại quay về, Bành Bính hỏi:
- Hiền đệ, thế này là sao, đột nhiên bệnh lại tái phát?
- Đại ca, đệ đã nói rồi mà thứ thuốc này chỉ có thể tạm thời ức chế ho, không thể trị tận gốc, cho nên từ bây giờ đại ca phải uống thêm thuốc chữa trị, bệnh đại ca đã quá lâu ngày, nếu không điều trị năm ba tháng thì tuyệt đối không dứt được đâu.
- Phải rồi, là ta cao hứng quá nên quên.
Bành Bính mặt mày đau khổ:
- Hưởng thụ qua sự thoải mái vừa rồi, đại ca thực sự không chịu nổi cơn ho này nữa.
- Đại ca yên tâm, trong thuốc trị liệu đó đệ sẽ cho thêm vị thuốc chữa ho, trong thời gian điều trị, huynh sẽ không còn xuất hiện những cơn ho kéo dài như vậy nữa. Ngoài ra đệ sẽ lấy sâm Hoa Sơn làm ít dược hoàn, lúc nào cảm thấy họng khó chịu, cơn ho kéo tới thì uống một hai viên, có thể tạm thời ức chế được nó.
- Thế thì tốt quá, bệnh này của ta nhờ vào đệ đó. Phải rồi, đệ không có nhà, nên lý chính đã chỗ ta, nói thuyết phục nhà đằng sau đệ chuyển đi rồi, dù sao đất đai ở phường Thanh Long rất nhiều, bố trí cho họ mảnh đất khác không khó, hiện đang rỡ nhà làm vườn, đào ao, ta đã bảo bọn họ, không cần tiếc chi phí, cứ làm sao cho tốt nhất...
Bình luận facebook