Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Chúc Dược Quỹ giúp Tả Thiếu Dương gọi một cốc Mông đính sơn trà, trà nước lên rồi, Tả Thiếu Dương cũng không hỏi bệnh tình ông ra sao, hiển nhiên là tự tin bệnh sẽ chuyển biến tốt. Chúc Dược Quỹ lấy làm lạ, người thanh niên này không tầm thường, thú vị lắm, vậy cũng không nên đối đãi như người thường:
- Gọi cậu tới là muốn nói, lão phu uống thuốc bảy ngày, hiệu quả không tệ, không có phản ứng khó chịu như trước, hơn nữa đau đớn toàn thân giảm rõ rệt, không ngại đứng lên ngồi xuống rồi, cảm giác thật tốt. Tiểu lang trung cậu có chút bản lĩnh đấy.
- Đúng thuốc, đúng bệnh sẽ có hiệu quả tốt thôi.
- Nếu có hiệu quả, cậu tiếp tục bào chế thuốc cho ta đi, còn phải uống bao lâu nữa?
- Cái này phải xem tình hình của lão bá.
Tả Thiếu Dương bắt mạch cho Chúc Dược Quỹ xong, nói:
- Đúng là bệnh có chuyển biến tốt rồi, có điều loại bệnh này phải kiên trì uống thuốc, dù có khỏi hẳn chăng nữa vẫn phải uống thuốc một thời gian để củng cổ dược liệu. Lấy hạn 10 ngày đi, uống xong đợi thuốc này, ta xe khám lại cho lão bá rồi điều chỉnh sau.
- Tốt.
Bệnh đã khám xong, Chúc Dược Quỹ không vòng vo nữa:
- Tiểu lang trung, hôm nay lão phu gọi cậu tới trừ nhờ cậu tiếp tục bào chế thuốc, còn muốn thương lượng một việc. Nói thật, chuyện này làm tốt, hai chúng ta đều cùng có lợi.
Quả nhiên là đến rồi, tiền, hiện giờ không có gì cần hơn tiền nữa, tim không kìm được đập bình bịch, may là y run rẩy co quắp ngồi đó, mặt bắt đầu cứng đờ vì gió sông, nên mặt không có mấy biểu cảm:
- Lão bá cứ nói.
Chúc Dược Quỹ nhìn ra cửa, ghé đầu tới nói nhỏ:
- Nghê đại phu kê thuốc chỉ có ba lạng ô đầu, cậu lại dùng tới năm lạng. Vậy mà uống vào không chỉ không có phản ứng phụ, hiệu quả còn tốt, lão phu rất hứng thú với phương pháp bào chế dược liệu trừ đi độc tính của nó một cách hữu hiệu như cậu. Mấy vị thuốc cậu bào chế đều là thứ thường dùng, nhu cầu lớn, nếu người ta mà biết chỗ lão phu có dược liệu trị được bệnh mà không có độc, không khiến người ta khó chịu nôn mửa, còn ai không tới mua nữa chứ?
Tả Thiếu Dương thở dài, lấy lui làm tiến, tỏ vẻ chân thành tranh thủ chút đồng tình, đem chuyện mình bào chế tử thạch anh mang ra Ngõa thị bán thế nào:
- Nói thật với lão bá, ta rất tự tin vào phương pháp bào chế của mình, trước đó cũng bào chế ra mấy loại thuốc tốt hơn thị trường nhiều, nhưng mà dù thuốc tốt thế nào, người ta đều không tin, từ chối thẳng thừng, nói "nếu thuốc tốt như thế, sao Quý Chi Đường nhà các ngươi lại nghèo thành ra như vậy?".
Bản thân y vốn không phải người khôn léo như vậy, nhưng tình thế ép buộc, y không thể quá thật thà, phải thay đổi, nếu không không bao giờ ngóc đầu lên được.
Chúc Dược Quỹ gật đầu:
- Ừ, là do họ không biết tình huống, như lão phu, nếu không phải tự đưa thuốc cho cậu bào chế, tự sắc uống, tận mắt kiểm tra, lại còn uống vào có hiệu quả rõ ràng, thì không dám tin rằng thuốc của cậu có hiệu quả như vậy. Con người mà, luôn nghi ngờ thứ vượt tầm hiểu biết của họ, nếu thuốc cậu chế ra chỉ tốt hơn người khác một ít, họ có thể chấp nhận, nhưng tốt hơn quá nhiều, thì phản tác dụng rồi.
- Lão bá nói chi lý, giống như câu, đi trước nửa bước là thiên tài, đi trước một bước là kẻ điên.
Chúc Dược Quỹ lẩm nhẩm câu này, nghiền ngẫm hàm y của nó rồi cười lớn:
- Nói hay, rất hay, khái quát hơn lời lải nhải của lão phu rồi, tiểu lang trung khá lắm, xem ra lão phu tìm đúng người để làm ăn rồi.
Tả Thiếu Dương đợi ông ta cười dứt mới nói:
- Lão bá, không phải ta đả kích lão bá, bây giờ chỉ một mình lão bá biết thuốc ta bào chế tốt thế nào, người khác không biết, quan trọng là người hành y không biết, chỉ e khó bán.
- Chuyện này lão phu nghĩ tới rồi, người ta nghi ngờ là vì không hiểu, lo cậu bào chế cho phụ liệu không rõ ràng, sợ dùng gây ra hậu quả. Cho nên chỉ cần cậu nói phương pháp này với lão phu, khi bán thuốc lão phu giải thích với họ, thế là được.
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Vậy thì bọn họ đều biết cách bào chế thuốc rồi, cần gì tìm chúng ta mua?
Chúc Dược Quỹ xua tay:
- Sai rồi, đa phần y quán hiệu thuốc đều biết cách bào chế thuốc, nhưng họ vẫn đi mua, vì sao? Vì bọn họ không rảnh mà làm, mua sẵn cho đỡ tốn công. Hơn nữa chúng ta bào chế số lượng lớn, chi phí thấp, giá thành rẻ, cho nên bọn họ dù biết bào chế cũng không ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta.
Tránh nặng tìm nhẹ, ông coi ta là trẻ lên ba à? Dược hành của ông làm ăn lớn không ảnh hưởng, ta nói ra rồi, sau này ông còn cần ta nữa sao, Tả Thiếu Dương hỏi thẳng:
- Vậy Quý Chi Đường kiếm tiền trong chuyện này như thế nào?
- Dễ thôi, trước tiến chúng ta tính lợi nhuận hiện hành của dược hành, sau này dùng cách bào chế mới, tính lợi nhuận mới, lợi ích tăng thêm kia chúng ta chia đều.
- Vậy lợi nhuận này do ai tính?
- Tất nhiên là do bên ta tính, chả lẽ cậu không tin lão bá?
Thực sự không dám tin, ấn tượng của Tả Thiếu Dương với ông ta là "gian", dược hành của ông, bán được bao nhiêu, lãi bao nhiêu đều ông nói, hơn nữa sau khi biết phương pháp rồi, ông cam tâm chia lợi nhuận cho người ngồi không không làm gì như ta không, liền lắc đầu:
- Lão bá, đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không, thế này, bào chế và tiêu thụ tích ra tốt hơn, các vị tiêu thụ, ta bào chế, thế không phải đơn giản hơn à?
- Vậy không đơn giản bằng ta ra giá, cậu bán đứt phương pháp cho ta.
Tả Thiếu Dương lắc đầu, ô đầu, phụ tử, thiên nam tinh đều là một trong số thảo dược thường dùng nhất, nhưng độc tính của chúng là vấn đề khiến thuốc khó phát huy hiệu quả cao nhất, ai lũng đoạn nó sẽ kiếm được lợi nhuận kếch xù, y không làm được thánh nhân đặt lợi ích thiên hạ lên hàng đầu, cũng không muốn làm thằng ngốc ngồi nhìn người khác kiếm lợi lớn.
Chúc Dược Quỹ không thất vọng, buôn bán mà, mọi khả năng phải tính tới, vuốt râu nói:
- Thế này đi, Hằng Xương dược hành thuê cậu làm sư phó (thợ cả) bào chế thuốc, cậu chuyên môn phụ trách bào chế trong phòng của Hằng Xương, có thể tự đóng cửa bào chế. Một tháng ta trả cậu 1.500 đồng. Cậu thoải mái nghe ngóng, số tiền này trừ Hằng Xương ra xem có ai trả nổi không?
Kiến nghị này có vẻ được, nhưng Tả Thiếu Dương không đồng ý ngay, y phải nghĩ xem có vấn đề gì trong này không đã, nghĩ một lúc quả nhiên phát hiện ra vấn đề, người ta chẳng cần nhìn trộm cách y bào chế thuốc, nhưng chỉ cần sư phó có kinh nghiệm, dựa vào vật liệu, thời gian, công cụ thì người dùng bào chế thuốc có kinh nghiệm có thể đoán ra tám chín phần mười rồi. Tiếp đó thông qua thực tế bào chế nhiều lần rút kinh nghiệm là có thể tìm ra phương pháp chính xác.
Đúng là lão hồ ly, thiếu chút nữa là mắc bẫy.
Lục lọi trong đầu một hồi, Tả Thiếu Dương kiến nghị:
- Cách này không hay lắm, không bằng chúng ta ký hiệp nghị bao thầu gia công đi.
- Hả?
Chúc Dược Quỹ chưa nghe thấy danh từ này bao giờ:
- Bao thầu gia công là thế nào?
- Đơn giản lắm, các vị sẽ cung cấp dược liệu và phụ trách tiêu thụ, có thể căn cứ vào tình hình tiêu thụ mà phán đoán số lược ủy thác bào chế. Còn Quý Chi Đường phụ trách bào chế, không tiêu thụ, chỉ cung cấp cho Hằng Xương thôi. Như vậy hai bên không lo chuyện sổ sách lằng nhằng.
- Nói cho cùng là cậu không tin tưởng lão phu ...
Chúc Dược Quỹ thở dài, có vẻ vô cùng thất vọng:
- Tuy thiên hạ hay chửi thương nhân gian trá, hám lợi, nhưng người làm ăn đường hoàng nào không phải dựa vào chữ tín, thế nên mới có tấm biển bong chóc mốc meo nhiều năm khiến người ta tin tưởng hơn tấm biển mới sơn son thiếp vàng. Làm ăn mà không có chút tin tưởng nào, đề phòng nhau từng li từng tí thì sao có thể lâu dài, chẳng bằng thôi đi vậy.
Nói tới đó giọng có chút bất mãn:
- Cậu là tiểu lang trung còn chưa mãn sư, nhưng lão phu tin tưởng cậu, dùng thuốc mới bào chế của cậu, cậu đã đi bán thuốc cũng biết rồi, ai tin thuốc cậu bào chế ra không? Chỉ có lão phu thôi, lão phu tín nhiệm coi trọng tài năng của cậu mới đưa ra đề nghị hợp tác, cậu lại đề phòng lão phu như phòng trộm, thế là cớ làm sao?
- Lão bá, cháu không có ý đó ...
Tả Thiếu Dương ngỡ ngàng, không biết giải thích thế nào, mấy lần thất bại trước đó làm y quá cẩn trọng, chuyện làm ăn này lại ảnh hưởng mấu chốt tới nhà y.
Chúc Dược Quỹ xua tay:
- Bỏ đi, bỏ đi, làm ăn không thành tình cảm còn đó, lão phu không muốn làm chuyện này nữa, nếu không giao tình bao năm giữa lão phu với cha cậu cũng chẳng còn.
- Gọi cậu tới là muốn nói, lão phu uống thuốc bảy ngày, hiệu quả không tệ, không có phản ứng khó chịu như trước, hơn nữa đau đớn toàn thân giảm rõ rệt, không ngại đứng lên ngồi xuống rồi, cảm giác thật tốt. Tiểu lang trung cậu có chút bản lĩnh đấy.
- Đúng thuốc, đúng bệnh sẽ có hiệu quả tốt thôi.
- Nếu có hiệu quả, cậu tiếp tục bào chế thuốc cho ta đi, còn phải uống bao lâu nữa?
- Cái này phải xem tình hình của lão bá.
Tả Thiếu Dương bắt mạch cho Chúc Dược Quỹ xong, nói:
- Đúng là bệnh có chuyển biến tốt rồi, có điều loại bệnh này phải kiên trì uống thuốc, dù có khỏi hẳn chăng nữa vẫn phải uống thuốc một thời gian để củng cổ dược liệu. Lấy hạn 10 ngày đi, uống xong đợi thuốc này, ta xe khám lại cho lão bá rồi điều chỉnh sau.
- Tốt.
Bệnh đã khám xong, Chúc Dược Quỹ không vòng vo nữa:
- Tiểu lang trung, hôm nay lão phu gọi cậu tới trừ nhờ cậu tiếp tục bào chế thuốc, còn muốn thương lượng một việc. Nói thật, chuyện này làm tốt, hai chúng ta đều cùng có lợi.
Quả nhiên là đến rồi, tiền, hiện giờ không có gì cần hơn tiền nữa, tim không kìm được đập bình bịch, may là y run rẩy co quắp ngồi đó, mặt bắt đầu cứng đờ vì gió sông, nên mặt không có mấy biểu cảm:
- Lão bá cứ nói.
Chúc Dược Quỹ nhìn ra cửa, ghé đầu tới nói nhỏ:
- Nghê đại phu kê thuốc chỉ có ba lạng ô đầu, cậu lại dùng tới năm lạng. Vậy mà uống vào không chỉ không có phản ứng phụ, hiệu quả còn tốt, lão phu rất hứng thú với phương pháp bào chế dược liệu trừ đi độc tính của nó một cách hữu hiệu như cậu. Mấy vị thuốc cậu bào chế đều là thứ thường dùng, nhu cầu lớn, nếu người ta mà biết chỗ lão phu có dược liệu trị được bệnh mà không có độc, không khiến người ta khó chịu nôn mửa, còn ai không tới mua nữa chứ?
Tả Thiếu Dương thở dài, lấy lui làm tiến, tỏ vẻ chân thành tranh thủ chút đồng tình, đem chuyện mình bào chế tử thạch anh mang ra Ngõa thị bán thế nào:
- Nói thật với lão bá, ta rất tự tin vào phương pháp bào chế của mình, trước đó cũng bào chế ra mấy loại thuốc tốt hơn thị trường nhiều, nhưng mà dù thuốc tốt thế nào, người ta đều không tin, từ chối thẳng thừng, nói "nếu thuốc tốt như thế, sao Quý Chi Đường nhà các ngươi lại nghèo thành ra như vậy?".
Bản thân y vốn không phải người khôn léo như vậy, nhưng tình thế ép buộc, y không thể quá thật thà, phải thay đổi, nếu không không bao giờ ngóc đầu lên được.
Chúc Dược Quỹ gật đầu:
- Ừ, là do họ không biết tình huống, như lão phu, nếu không phải tự đưa thuốc cho cậu bào chế, tự sắc uống, tận mắt kiểm tra, lại còn uống vào có hiệu quả rõ ràng, thì không dám tin rằng thuốc của cậu có hiệu quả như vậy. Con người mà, luôn nghi ngờ thứ vượt tầm hiểu biết của họ, nếu thuốc cậu chế ra chỉ tốt hơn người khác một ít, họ có thể chấp nhận, nhưng tốt hơn quá nhiều, thì phản tác dụng rồi.
- Lão bá nói chi lý, giống như câu, đi trước nửa bước là thiên tài, đi trước một bước là kẻ điên.
Chúc Dược Quỹ lẩm nhẩm câu này, nghiền ngẫm hàm y của nó rồi cười lớn:
- Nói hay, rất hay, khái quát hơn lời lải nhải của lão phu rồi, tiểu lang trung khá lắm, xem ra lão phu tìm đúng người để làm ăn rồi.
Tả Thiếu Dương đợi ông ta cười dứt mới nói:
- Lão bá, không phải ta đả kích lão bá, bây giờ chỉ một mình lão bá biết thuốc ta bào chế tốt thế nào, người khác không biết, quan trọng là người hành y không biết, chỉ e khó bán.
- Chuyện này lão phu nghĩ tới rồi, người ta nghi ngờ là vì không hiểu, lo cậu bào chế cho phụ liệu không rõ ràng, sợ dùng gây ra hậu quả. Cho nên chỉ cần cậu nói phương pháp này với lão phu, khi bán thuốc lão phu giải thích với họ, thế là được.
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Vậy thì bọn họ đều biết cách bào chế thuốc rồi, cần gì tìm chúng ta mua?
Chúc Dược Quỹ xua tay:
- Sai rồi, đa phần y quán hiệu thuốc đều biết cách bào chế thuốc, nhưng họ vẫn đi mua, vì sao? Vì bọn họ không rảnh mà làm, mua sẵn cho đỡ tốn công. Hơn nữa chúng ta bào chế số lượng lớn, chi phí thấp, giá thành rẻ, cho nên bọn họ dù biết bào chế cũng không ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta.
Tránh nặng tìm nhẹ, ông coi ta là trẻ lên ba à? Dược hành của ông làm ăn lớn không ảnh hưởng, ta nói ra rồi, sau này ông còn cần ta nữa sao, Tả Thiếu Dương hỏi thẳng:
- Vậy Quý Chi Đường kiếm tiền trong chuyện này như thế nào?
- Dễ thôi, trước tiến chúng ta tính lợi nhuận hiện hành của dược hành, sau này dùng cách bào chế mới, tính lợi nhuận mới, lợi ích tăng thêm kia chúng ta chia đều.
- Vậy lợi nhuận này do ai tính?
- Tất nhiên là do bên ta tính, chả lẽ cậu không tin lão bá?
Thực sự không dám tin, ấn tượng của Tả Thiếu Dương với ông ta là "gian", dược hành của ông, bán được bao nhiêu, lãi bao nhiêu đều ông nói, hơn nữa sau khi biết phương pháp rồi, ông cam tâm chia lợi nhuận cho người ngồi không không làm gì như ta không, liền lắc đầu:
- Lão bá, đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không, thế này, bào chế và tiêu thụ tích ra tốt hơn, các vị tiêu thụ, ta bào chế, thế không phải đơn giản hơn à?
- Vậy không đơn giản bằng ta ra giá, cậu bán đứt phương pháp cho ta.
Tả Thiếu Dương lắc đầu, ô đầu, phụ tử, thiên nam tinh đều là một trong số thảo dược thường dùng nhất, nhưng độc tính của chúng là vấn đề khiến thuốc khó phát huy hiệu quả cao nhất, ai lũng đoạn nó sẽ kiếm được lợi nhuận kếch xù, y không làm được thánh nhân đặt lợi ích thiên hạ lên hàng đầu, cũng không muốn làm thằng ngốc ngồi nhìn người khác kiếm lợi lớn.
Chúc Dược Quỹ không thất vọng, buôn bán mà, mọi khả năng phải tính tới, vuốt râu nói:
- Thế này đi, Hằng Xương dược hành thuê cậu làm sư phó (thợ cả) bào chế thuốc, cậu chuyên môn phụ trách bào chế trong phòng của Hằng Xương, có thể tự đóng cửa bào chế. Một tháng ta trả cậu 1.500 đồng. Cậu thoải mái nghe ngóng, số tiền này trừ Hằng Xương ra xem có ai trả nổi không?
Kiến nghị này có vẻ được, nhưng Tả Thiếu Dương không đồng ý ngay, y phải nghĩ xem có vấn đề gì trong này không đã, nghĩ một lúc quả nhiên phát hiện ra vấn đề, người ta chẳng cần nhìn trộm cách y bào chế thuốc, nhưng chỉ cần sư phó có kinh nghiệm, dựa vào vật liệu, thời gian, công cụ thì người dùng bào chế thuốc có kinh nghiệm có thể đoán ra tám chín phần mười rồi. Tiếp đó thông qua thực tế bào chế nhiều lần rút kinh nghiệm là có thể tìm ra phương pháp chính xác.
Đúng là lão hồ ly, thiếu chút nữa là mắc bẫy.
Lục lọi trong đầu một hồi, Tả Thiếu Dương kiến nghị:
- Cách này không hay lắm, không bằng chúng ta ký hiệp nghị bao thầu gia công đi.
- Hả?
Chúc Dược Quỹ chưa nghe thấy danh từ này bao giờ:
- Bao thầu gia công là thế nào?
- Đơn giản lắm, các vị sẽ cung cấp dược liệu và phụ trách tiêu thụ, có thể căn cứ vào tình hình tiêu thụ mà phán đoán số lược ủy thác bào chế. Còn Quý Chi Đường phụ trách bào chế, không tiêu thụ, chỉ cung cấp cho Hằng Xương thôi. Như vậy hai bên không lo chuyện sổ sách lằng nhằng.
- Nói cho cùng là cậu không tin tưởng lão phu ...
Chúc Dược Quỹ thở dài, có vẻ vô cùng thất vọng:
- Tuy thiên hạ hay chửi thương nhân gian trá, hám lợi, nhưng người làm ăn đường hoàng nào không phải dựa vào chữ tín, thế nên mới có tấm biển bong chóc mốc meo nhiều năm khiến người ta tin tưởng hơn tấm biển mới sơn son thiếp vàng. Làm ăn mà không có chút tin tưởng nào, đề phòng nhau từng li từng tí thì sao có thể lâu dài, chẳng bằng thôi đi vậy.
Nói tới đó giọng có chút bất mãn:
- Cậu là tiểu lang trung còn chưa mãn sư, nhưng lão phu tin tưởng cậu, dùng thuốc mới bào chế của cậu, cậu đã đi bán thuốc cũng biết rồi, ai tin thuốc cậu bào chế ra không? Chỉ có lão phu thôi, lão phu tín nhiệm coi trọng tài năng của cậu mới đưa ra đề nghị hợp tác, cậu lại đề phòng lão phu như phòng trộm, thế là cớ làm sao?
- Lão bá, cháu không có ý đó ...
Tả Thiếu Dương ngỡ ngàng, không biết giải thích thế nào, mấy lần thất bại trước đó làm y quá cẩn trọng, chuyện làm ăn này lại ảnh hưởng mấu chốt tới nhà y.
Chúc Dược Quỹ xua tay:
- Bỏ đi, bỏ đi, làm ăn không thành tình cảm còn đó, lão phu không muốn làm chuyện này nữa, nếu không giao tình bao năm giữa lão phu với cha cậu cũng chẳng còn.
Bình luận facebook