Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
Tâm tình Lý Hiến tốt lắm, quả thật tốt lắm.
Hắn ẩn nhẫn hơn mười năm, cũng tìm cách hơn mười năm, mà buổi tối ngày hôm nay, chính là thời khắc cuối cùng hắn ngả bài với Lý Long Cơ. Trên dưới triều dã Đại Đường, bao gồm Lý Lâm Phủ bên trong, ai cũng thật không ngờ, thân vương hoàng thất luôn luôn không hỏi triều chính chỉ quyến luyến giữa cảnh thiên nhiên, rất có phong phạm danh sĩ này, không ngờ có một bộ mặt lạnh lùng cấp tiến, không ngờ có thể âm thầm nắm cấm quân của hoàng đế trong tay.
Kỳ thật, vẫn là trách Lý Long Cơ quá mức tự tin, cũng quá sơ sót.
Hắn luôn cho rằng Mao Thọ là thuộc hệ của hắn, trung tâm như một, trên thực tế Mao Thọ cũng là người của Lý Tông.
Mọi việc sắp xếp ổn thỏa, hết thảy chỉ chờ Lý Long Cơ đáp lại. Nếu Lý Long Cơ không chịu trả lại ngôi vị, Kỳ Vương Lý Phạm và đám người Thọ Xương sẽ cùng nhau công khai mật chỉ của tiên đế, cũng hiệu lệnh cấm quân Mao Thọ trực tiếp bức vua thoái vị.
Lý Hiến cảm thấy chính mình đã đạt được một nguyện vọng nào đó, ngôi vị hoàng đế nguyên bản thuộc về mình, để cho Lý Long Cơ ngồi hơn mười năm, hiện giờ, cũng nên trả lại. Lúc trước ngươi thích hợp làm hoàng đế hơn ta, được rồi, ta tặng cho ngươi; như vậy, hiện giờ con ta thích hợp làm hoàng đế hơn con ngươi, ngươi dựa vào cái gì không nhường ra?
Mà đối với Võ Huệ Phi người phụ nữ này, sợi dục vọng Lý Hiến đè nén trong lòng đã lâu bắt đầu ngo ngoe. Võ Huệ Phi lớn lên bên trong thâm cung Lạc Dương, lúc trước không chỉ Lý Long Cơ nhìn trúng sắc đẹp của nàng, lúc đó còn có Nhượng Hoàng Lý Hiến này.
Ngay khi Lý Hiến chuẩn bị vào cung ngả bài với Lý Long Cơ, hắn lại nhận được thông tri mở tiệc chiêu đãi của Võ Huệ Phi.
Một khi đã như vậy, tiểu Tình nhi, để ta chiếm giữ nàng trước tiên, sau đó lại đi tính toán món nợ hơn mười năm với hoàng đệ của ta. Lý Hiến gọi nhũ danh của Võ Huệ Phi trong lòng, nhũ danh này chỉ có Lý Long Cơ và Lý Hiến mới biết, dục vọng dồn nén trong lòng hơn mười năm nháy mắt bùng lên.
Lý Hiến cũng không sợ hãi Lý Long Cơ sẽ giữ hắn lại trong cung, hắn không có sợ hãi. Hắn hiểu rất rõ vị hoàng đế này, hắn không hạ thủ với mình được. Mà cho dù là xuống tay, cũng không có gì, cái chết của hắn sẽ cho Lý Tông một lý do kế vị chính đáng.
Trong lòng của hắn, Lý Tông nắm giữ hơn mười vạn thiết kỵ ở Lũng Hữu, Lý Hiến đoán Lý Long Cơ không dám làm gì hắn.
Lý Hiến ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào tẩm cung của Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi mặc trang phục nghê thường, ngồi trong điện, trơ mắt nhìn Lý Hiến đắc ý bước tới, trong lòng cực kỳ xấu hổ và giận dữ.
Nàng là người ra sao, từ rất nhiều năm trước nàng đã hiểu được tâm tư này của Lý Hiến đối với chính mình. Đúng vậy, nàng có lòng muốn đi một bước sắc dụ tựa như với thái tử Lý Anh lúc trước. Vì địa vị thái tử của Lý Kỳ, cắn răng mà thực hiện kế sắc dụ, khiến lửa giận ngút trời của Lý Long Cơ chôn vùi loại nhân nghĩa dối trá trong lòng hắn, trực tiếp hạ độc thủ với đám người Lý Hiến.
Nhưng, nàng thật không ngờ, chút tâm tư ấy của nàng lại bị Tiêu Duệ đoán trúng. Hơn nữa, không chỉ như thế, tiểu oan gia kia vội vàng vọt vào, trực tiếp muốn nàng tiến hành “sắc dụ”, điều này Võ Huệ Phi làm sao chịu nổi?
Nhưng nàng còn chưa kịp phát tác, Tiêu Duệ đã nói thế cục trước mắt ra. Phút cuối cùng, Tiêu Duệ quăng ra một câu rồi đi, hồn nhiên không để ý khuôn mặt quyến rũ kia của nàng đã biến thành màu tím:
- Mẫu phi, nếu Lý Hiến bức vua thoái vị thành công, chúng ta chỉ còn một đường chết, ngài xem rồi xử lý đi.
…
…
Lý Hiến bước vài bước tiến tới trước người Võ Huệ Phi, mỉm cười nói:
- Nương nương triệu thần tới, thần không thể không tới.
Võ Huệ Phi miễn cưỡng cười:
- Mời Ninh Vương huynh ngồi.
…
…
- Phong vận của nương nương hiện giờ không kém hơn năm đó, thần đối với nương nương, thật là nhớ nhung.
Ánh mắt cuồng nhiệt của Lý Hiến qua lại trên bộ ngực đầy đặn trắng mịn của Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi nhục nhã không nói gì, nhưng nàng vẫn nhớ tới sứ mệnh của bản thân, lấy lại bình tĩnh, dùng nụ cười quyến rũ yếu ớt quăng đôi mắt xinh đẹp về Lý Hiến:
- Ninh Vương huynh…
Tiếng gọi này thật có chút mờ ám. Lý Hiến nghe vào lỗ tai, khiến toàn thân hắn cực kỳ tê dại. Vốn Lý Hiến có lòng mà đến, đơn giản cũng sẽ không khách khí nữa, trực tiếp thò bàn tay to, đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của Võ Huệ Phi, tham lam mà vuốt ve.
Võ Huệ Phi run lên, dùng sức rút tay ra nhưng không được, ra vẻ lo sợ không yên nói:
- Ninh Vương huynh, huynh đây là…
Lý Hiến cười ha ha, si ngốc nói:
- Tiểu Tình nhi, Lý Hiến nhớ nàng lâu lắm, hiện giờ, Lý Hiến không nhịn nữa…
Lý Hiến đột nhiên dùng sức kéo, kéo Võ Huệ Phi vào trong lòng mình.
Võ Huệ Phi kịch liệt giãy dụa ra khỏi lòng hắn, trong lúc bối rối, nâng tay cho Lý Hiến một bạt tai.
- Huynh, huynh muốn làm gì? Nếu để hoàng thượng biết, huynh…
Lý Hiến ôm gò má, phẫn nộ giận dữ hét:
- Ngươi dám động thủ đánh ta? Thối kỹ nữ…
Lý Hiến thở hổn hển giống như dã thú:
- Hoàng thượng? Hừ, ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của ta, Lý Tam Lang, hừ, hắn đoạt ngôi vị hoàng đế của lão tử, lại nắm lấy nữ nhân lão tử âu yếm, tiểu Tình nhi, nàng nên biết ước định năm đó… Chỉ cần nàng theo ta, chỉ cần Tông nhi lên ngôi vị hoàng đế, ta là Thái thượng hoàng, nàng sẽ là hoàng hậu của ta, Tam Lang không cho nàng danh phận hoàng hậu, ta có thể cho nàng!
- Ngươi thật lớn mật, ngươi không sợ hoàng thượng sẽ…
Võ Huệ Phi run rẩy đứng dậy, ánh mắt sợ hãi đã cố ý liếc về phía cửa điện.
- Lớn mật? Hừ, ta nhịn hơn mười năm, hiện giờ không thể nhịn nữa. Nàng nên biết, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, 2 vạn cấm quân sẽ vây quanh Trường An, Tam Lang đồng ý thoái vị thì thôi, nếu như không đồng ý, hắn phải chết…
Lý Hiến điên cuồng mà cười ha ha.
- Im miệng!
Thanh âm nổi giận của Lý Long Cơ chợt truyền vào trong điện. Thị nữ trong cung của Võ Huệ Phi đột nhiên chạy tới thông báo, bản thân Võ Huệ Phi không thoải mái, Lý Long Cơ không yên lòng liền tới thăm hỏi sức khỏe, kết quả vừa mới đi đến cửa điện, liền nghe được tiếng Lý Hiến cưỡng bức Võ Huệ Phi cùng lời hắn nói trong điện.
Đây là một loại phẫn nộ và lửa ghen tuông như thế nào chứ!
Lý Long Cơ thần sắc vặn vẹo đi từng bước vào trong điện, bên tai truyền đến tiếng khóc xấu hổ và giận dữ của Võ Huệ Phi, hắn chỉ tay vào Lý Hiến run giọng nói:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
Lý Hiến liếc thấy Lý Long Cơ, tuy có chút giật mình, nhưng chợt tỉnh táo lại. Không ngờ hắn vẫn ung dung ngồi xuống, thản nhiên cười:
- Ngươi đã đến đây, vậy ta cũng đỡ phải đi thêm một chuyến tới ngự thư phòng. Được rồi, chúng ta cũng không cần nói gì nhiều, Tam Lang, thoái vị đi.
Lý Long Cơ tức giận đến nỗi thân thể run lên:
- Ngươi thật càn rỡ!
- Càn rỡ? Rốt cuộc là người nào càn rỡ?
Lý Hiến không chút yếu thế, nổi giận nói:
- Năm đó, là ai mang giáp bức vua thoái vị, là ai đoạt ngôi vị hoàng đế từ trong tay ta? Năm đó ngươi bức ta như thế nào, hôm nay ta liền bức ngươi như vậy, thế nào?
- Người phụ nữ này, vốn là của ta.
Lý Hiến chỉ vào Võ Huệ Phi nói châm biếm:
- Là ngươi, là ngươi đoạt nàng! Thứ thuộc về ta, hôm nay ta nhất định phải đòi lại.
Lý Long Cơ bước qua vài bước, ôm Võ Huệ Phi vào trong ngực, rống giận như sấm:
- Người tới, bắt Ninh Vương!
- Bắt ta? Ha ha ha ha!
Lý Hiến cười điên cuồng:
- Tam Lang à Tam Lang, ngươi cũng không nghĩ lại, nếu ta không chuẩn bị tốt tất cả, ta như nào có thể một thân một mình tiến vào cung? Mà sao lại dám đùa giỡn ái phi của ngươi ở trong này?
- Chỉ sợ ngươi không giết được ta.
Bộ mặt Lý Hiến trở nên dữ tợn:
- Trường An hiện giờ nằm trong lòng bàn tay của ta, chỉ cần ngươi dám xuống tay với ta, 2 vạn cấm vệ quân sẽ vọt vào cung… Hừ, mà mười vạn thiết kỵ của Tông nhi cũng sẽ lập tức khởi binh từ Lũng Hữu… Giết đi, đến, giết ta! Ta chờ đợi ngày này hơn mười năm!
Thân thể Lý Long Cơ đột nhiên run lên, âm thanh trở nên áp lực âm trầm:
- Được, được, được lắm. Hoàng huynh, huynh quả nhiên là mưu mô đã lâu. Huynh cho là, huynh thu mua Mao Thọ, có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế từ trong tay trẫm sao?
- Đương nhiên, sắc trời vừa tối, cấm quân sẽ phong tỏa thành Trường An, sau đó mang binh vọt vào hoàng cung. Mà cùng lúc đó, các vương đệ nắm trong tay mật chỉ của tiên đế, triệu tập văn võ đại thần cả triều… Ngươi nói thật ra xem, Tam Lang đệ đệ của ta, trừ thoái vị ra, ngươi còn có thể thế nào?
Lý Hiến cười điên cuồng:
- Ngươi sai lầm rồi, ngươi sai lầm rồi. Ngươi nghĩ rằng ta chỉ mang mật chỉ tiên đế ra bức ngươi vào khuôn khổ, ngươi phải biết, ta rất hiểu ngươi, Tam Lang đệ đệ của ta. Ngươi chắc chắn không nhường ngôi vị hoàng đế ra, chờ ngươi hạ độc thủ với ta, không bằng ta động thủ trước. Tam Lang đệ đệ của ta, đây đều là ta học từ ngươi…
Lý Long Cơ đột nhiên mỉm cười, hắn nhẹ nhàng đẩy Võ Huệ Phi ra, lắc đầu:
- Ninh Vương huynh, nguyên bản không nên như vậy. Cho dù các ngươi đến bức trẫm, nhiều lắm là trẫm hủy mật chỉ của tiên đế, chặt đứt tâm tư này của các ngươi. Mà dù là đối với Tông nhi, trẫm cũng không quá bức nó, chỉ cần nó an phận thủ thường, vinh hoa phú quý cả đời là không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng không ngờ huynh bức trẫm tới bước này. Nhớ kỹ, Ninh Vương huynh, là các ngươi bức ta!
Lý Long Cơ đột nhiên gào một tiếng:
- Cao Lực Sĩ.
Đám sĩ tốt Võ lâm quân cảnh giới nghiêm ngặt, chậm rãi xếp thành hàng từ trong danh trại ngoài thanh phân biệt xuyên qua hơn mười cửa thành đang mở tiến vào Trường An. Mà trong thành Trường An, trong không khí giống như cũng tràn ngập một loại áp lực. Dân chúng Trường An mẫn cảm mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, đế đô Trường An bình tĩnh này, dường như bắt đầu muốn gió nổi mây phun.
Vô số tiểu thương người bán hàng rong vội vàng thu thập quầy hàng, mà phần lớn cửa hàng cũng đều đóng cửa, người đi trên đường dần dần đều về nhà không ra. Trong thành Trường An ồn ào, gần như chỉ một lát bầu không khí đã trở nên trầm lặng khác thường.
Các huynh đệ tỷ muội trực hệ của Lý Long Cơ tụ tập trong đại sảnh Kỳ Vương phủ, tâm tình lo lắng hưng phấn mà chờ đợi hành động bức vua thoái vị không tới nửa canh giờ sau. Sau khi tấm màn âm u hạ xuống hôm nay, đám phần tử trung tâm với hoàng tộc Lý thị nhất này sẽ đưa mật chỉ của Lý Đán ra, triệu tập văn võ cả triều, mang theo cấm quân vậy quanh hoàng cung, bọn họ sẽ đối mặt với hoàng đế Tam Lang Lý gia luôn cao cao tại thượng.
Kỳ Vương Lý Phạm hô hấp có chút dồn dập, hắn vội vàng đi tới đi lui trong sảnh.
- Kỳ Vương huynh, huynh đừng đi tới đi lui được không?
Thọ Xương công chúa sẵng giọng:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị, liền xem Ninh Vương huynh…
Lý Phạm cắn chặt môi, vội vàng hỏi han:
- Thọ Xương, người của Mao Thọ hành động chưa?
Thọ Xương gật đầu:
- Từ nửa canh giờ trước, cùng lúc Ninh Vương huynh vào cung, nhân mã của Mao Thọ đã yên lặng tiến vào thành Trường…
Lý Phạm thở phào một cái, nói yếu ớt:
- Không biết tại sao, ta vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Hắn ẩn nhẫn hơn mười năm, cũng tìm cách hơn mười năm, mà buổi tối ngày hôm nay, chính là thời khắc cuối cùng hắn ngả bài với Lý Long Cơ. Trên dưới triều dã Đại Đường, bao gồm Lý Lâm Phủ bên trong, ai cũng thật không ngờ, thân vương hoàng thất luôn luôn không hỏi triều chính chỉ quyến luyến giữa cảnh thiên nhiên, rất có phong phạm danh sĩ này, không ngờ có một bộ mặt lạnh lùng cấp tiến, không ngờ có thể âm thầm nắm cấm quân của hoàng đế trong tay.
Kỳ thật, vẫn là trách Lý Long Cơ quá mức tự tin, cũng quá sơ sót.
Hắn luôn cho rằng Mao Thọ là thuộc hệ của hắn, trung tâm như một, trên thực tế Mao Thọ cũng là người của Lý Tông.
Mọi việc sắp xếp ổn thỏa, hết thảy chỉ chờ Lý Long Cơ đáp lại. Nếu Lý Long Cơ không chịu trả lại ngôi vị, Kỳ Vương Lý Phạm và đám người Thọ Xương sẽ cùng nhau công khai mật chỉ của tiên đế, cũng hiệu lệnh cấm quân Mao Thọ trực tiếp bức vua thoái vị.
Lý Hiến cảm thấy chính mình đã đạt được một nguyện vọng nào đó, ngôi vị hoàng đế nguyên bản thuộc về mình, để cho Lý Long Cơ ngồi hơn mười năm, hiện giờ, cũng nên trả lại. Lúc trước ngươi thích hợp làm hoàng đế hơn ta, được rồi, ta tặng cho ngươi; như vậy, hiện giờ con ta thích hợp làm hoàng đế hơn con ngươi, ngươi dựa vào cái gì không nhường ra?
Mà đối với Võ Huệ Phi người phụ nữ này, sợi dục vọng Lý Hiến đè nén trong lòng đã lâu bắt đầu ngo ngoe. Võ Huệ Phi lớn lên bên trong thâm cung Lạc Dương, lúc trước không chỉ Lý Long Cơ nhìn trúng sắc đẹp của nàng, lúc đó còn có Nhượng Hoàng Lý Hiến này.
Ngay khi Lý Hiến chuẩn bị vào cung ngả bài với Lý Long Cơ, hắn lại nhận được thông tri mở tiệc chiêu đãi của Võ Huệ Phi.
Một khi đã như vậy, tiểu Tình nhi, để ta chiếm giữ nàng trước tiên, sau đó lại đi tính toán món nợ hơn mười năm với hoàng đệ của ta. Lý Hiến gọi nhũ danh của Võ Huệ Phi trong lòng, nhũ danh này chỉ có Lý Long Cơ và Lý Hiến mới biết, dục vọng dồn nén trong lòng hơn mười năm nháy mắt bùng lên.
Lý Hiến cũng không sợ hãi Lý Long Cơ sẽ giữ hắn lại trong cung, hắn không có sợ hãi. Hắn hiểu rất rõ vị hoàng đế này, hắn không hạ thủ với mình được. Mà cho dù là xuống tay, cũng không có gì, cái chết của hắn sẽ cho Lý Tông một lý do kế vị chính đáng.
Trong lòng của hắn, Lý Tông nắm giữ hơn mười vạn thiết kỵ ở Lũng Hữu, Lý Hiến đoán Lý Long Cơ không dám làm gì hắn.
Lý Hiến ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào tẩm cung của Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi mặc trang phục nghê thường, ngồi trong điện, trơ mắt nhìn Lý Hiến đắc ý bước tới, trong lòng cực kỳ xấu hổ và giận dữ.
Nàng là người ra sao, từ rất nhiều năm trước nàng đã hiểu được tâm tư này của Lý Hiến đối với chính mình. Đúng vậy, nàng có lòng muốn đi một bước sắc dụ tựa như với thái tử Lý Anh lúc trước. Vì địa vị thái tử của Lý Kỳ, cắn răng mà thực hiện kế sắc dụ, khiến lửa giận ngút trời của Lý Long Cơ chôn vùi loại nhân nghĩa dối trá trong lòng hắn, trực tiếp hạ độc thủ với đám người Lý Hiến.
Nhưng, nàng thật không ngờ, chút tâm tư ấy của nàng lại bị Tiêu Duệ đoán trúng. Hơn nữa, không chỉ như thế, tiểu oan gia kia vội vàng vọt vào, trực tiếp muốn nàng tiến hành “sắc dụ”, điều này Võ Huệ Phi làm sao chịu nổi?
Nhưng nàng còn chưa kịp phát tác, Tiêu Duệ đã nói thế cục trước mắt ra. Phút cuối cùng, Tiêu Duệ quăng ra một câu rồi đi, hồn nhiên không để ý khuôn mặt quyến rũ kia của nàng đã biến thành màu tím:
- Mẫu phi, nếu Lý Hiến bức vua thoái vị thành công, chúng ta chỉ còn một đường chết, ngài xem rồi xử lý đi.
…
…
Lý Hiến bước vài bước tiến tới trước người Võ Huệ Phi, mỉm cười nói:
- Nương nương triệu thần tới, thần không thể không tới.
Võ Huệ Phi miễn cưỡng cười:
- Mời Ninh Vương huynh ngồi.
…
…
- Phong vận của nương nương hiện giờ không kém hơn năm đó, thần đối với nương nương, thật là nhớ nhung.
Ánh mắt cuồng nhiệt của Lý Hiến qua lại trên bộ ngực đầy đặn trắng mịn của Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi nhục nhã không nói gì, nhưng nàng vẫn nhớ tới sứ mệnh của bản thân, lấy lại bình tĩnh, dùng nụ cười quyến rũ yếu ớt quăng đôi mắt xinh đẹp về Lý Hiến:
- Ninh Vương huynh…
Tiếng gọi này thật có chút mờ ám. Lý Hiến nghe vào lỗ tai, khiến toàn thân hắn cực kỳ tê dại. Vốn Lý Hiến có lòng mà đến, đơn giản cũng sẽ không khách khí nữa, trực tiếp thò bàn tay to, đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của Võ Huệ Phi, tham lam mà vuốt ve.
Võ Huệ Phi run lên, dùng sức rút tay ra nhưng không được, ra vẻ lo sợ không yên nói:
- Ninh Vương huynh, huynh đây là…
Lý Hiến cười ha ha, si ngốc nói:
- Tiểu Tình nhi, Lý Hiến nhớ nàng lâu lắm, hiện giờ, Lý Hiến không nhịn nữa…
Lý Hiến đột nhiên dùng sức kéo, kéo Võ Huệ Phi vào trong lòng mình.
Võ Huệ Phi kịch liệt giãy dụa ra khỏi lòng hắn, trong lúc bối rối, nâng tay cho Lý Hiến một bạt tai.
- Huynh, huynh muốn làm gì? Nếu để hoàng thượng biết, huynh…
Lý Hiến ôm gò má, phẫn nộ giận dữ hét:
- Ngươi dám động thủ đánh ta? Thối kỹ nữ…
Lý Hiến thở hổn hển giống như dã thú:
- Hoàng thượng? Hừ, ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của ta, Lý Tam Lang, hừ, hắn đoạt ngôi vị hoàng đế của lão tử, lại nắm lấy nữ nhân lão tử âu yếm, tiểu Tình nhi, nàng nên biết ước định năm đó… Chỉ cần nàng theo ta, chỉ cần Tông nhi lên ngôi vị hoàng đế, ta là Thái thượng hoàng, nàng sẽ là hoàng hậu của ta, Tam Lang không cho nàng danh phận hoàng hậu, ta có thể cho nàng!
- Ngươi thật lớn mật, ngươi không sợ hoàng thượng sẽ…
Võ Huệ Phi run rẩy đứng dậy, ánh mắt sợ hãi đã cố ý liếc về phía cửa điện.
- Lớn mật? Hừ, ta nhịn hơn mười năm, hiện giờ không thể nhịn nữa. Nàng nên biết, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, 2 vạn cấm quân sẽ vây quanh Trường An, Tam Lang đồng ý thoái vị thì thôi, nếu như không đồng ý, hắn phải chết…
Lý Hiến điên cuồng mà cười ha ha.
- Im miệng!
Thanh âm nổi giận của Lý Long Cơ chợt truyền vào trong điện. Thị nữ trong cung của Võ Huệ Phi đột nhiên chạy tới thông báo, bản thân Võ Huệ Phi không thoải mái, Lý Long Cơ không yên lòng liền tới thăm hỏi sức khỏe, kết quả vừa mới đi đến cửa điện, liền nghe được tiếng Lý Hiến cưỡng bức Võ Huệ Phi cùng lời hắn nói trong điện.
Đây là một loại phẫn nộ và lửa ghen tuông như thế nào chứ!
Lý Long Cơ thần sắc vặn vẹo đi từng bước vào trong điện, bên tai truyền đến tiếng khóc xấu hổ và giận dữ của Võ Huệ Phi, hắn chỉ tay vào Lý Hiến run giọng nói:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
Lý Hiến liếc thấy Lý Long Cơ, tuy có chút giật mình, nhưng chợt tỉnh táo lại. Không ngờ hắn vẫn ung dung ngồi xuống, thản nhiên cười:
- Ngươi đã đến đây, vậy ta cũng đỡ phải đi thêm một chuyến tới ngự thư phòng. Được rồi, chúng ta cũng không cần nói gì nhiều, Tam Lang, thoái vị đi.
Lý Long Cơ tức giận đến nỗi thân thể run lên:
- Ngươi thật càn rỡ!
- Càn rỡ? Rốt cuộc là người nào càn rỡ?
Lý Hiến không chút yếu thế, nổi giận nói:
- Năm đó, là ai mang giáp bức vua thoái vị, là ai đoạt ngôi vị hoàng đế từ trong tay ta? Năm đó ngươi bức ta như thế nào, hôm nay ta liền bức ngươi như vậy, thế nào?
- Người phụ nữ này, vốn là của ta.
Lý Hiến chỉ vào Võ Huệ Phi nói châm biếm:
- Là ngươi, là ngươi đoạt nàng! Thứ thuộc về ta, hôm nay ta nhất định phải đòi lại.
Lý Long Cơ bước qua vài bước, ôm Võ Huệ Phi vào trong ngực, rống giận như sấm:
- Người tới, bắt Ninh Vương!
- Bắt ta? Ha ha ha ha!
Lý Hiến cười điên cuồng:
- Tam Lang à Tam Lang, ngươi cũng không nghĩ lại, nếu ta không chuẩn bị tốt tất cả, ta như nào có thể một thân một mình tiến vào cung? Mà sao lại dám đùa giỡn ái phi của ngươi ở trong này?
- Chỉ sợ ngươi không giết được ta.
Bộ mặt Lý Hiến trở nên dữ tợn:
- Trường An hiện giờ nằm trong lòng bàn tay của ta, chỉ cần ngươi dám xuống tay với ta, 2 vạn cấm vệ quân sẽ vọt vào cung… Hừ, mà mười vạn thiết kỵ của Tông nhi cũng sẽ lập tức khởi binh từ Lũng Hữu… Giết đi, đến, giết ta! Ta chờ đợi ngày này hơn mười năm!
Thân thể Lý Long Cơ đột nhiên run lên, âm thanh trở nên áp lực âm trầm:
- Được, được, được lắm. Hoàng huynh, huynh quả nhiên là mưu mô đã lâu. Huynh cho là, huynh thu mua Mao Thọ, có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế từ trong tay trẫm sao?
- Đương nhiên, sắc trời vừa tối, cấm quân sẽ phong tỏa thành Trường An, sau đó mang binh vọt vào hoàng cung. Mà cùng lúc đó, các vương đệ nắm trong tay mật chỉ của tiên đế, triệu tập văn võ đại thần cả triều… Ngươi nói thật ra xem, Tam Lang đệ đệ của ta, trừ thoái vị ra, ngươi còn có thể thế nào?
Lý Hiến cười điên cuồng:
- Ngươi sai lầm rồi, ngươi sai lầm rồi. Ngươi nghĩ rằng ta chỉ mang mật chỉ tiên đế ra bức ngươi vào khuôn khổ, ngươi phải biết, ta rất hiểu ngươi, Tam Lang đệ đệ của ta. Ngươi chắc chắn không nhường ngôi vị hoàng đế ra, chờ ngươi hạ độc thủ với ta, không bằng ta động thủ trước. Tam Lang đệ đệ của ta, đây đều là ta học từ ngươi…
Lý Long Cơ đột nhiên mỉm cười, hắn nhẹ nhàng đẩy Võ Huệ Phi ra, lắc đầu:
- Ninh Vương huynh, nguyên bản không nên như vậy. Cho dù các ngươi đến bức trẫm, nhiều lắm là trẫm hủy mật chỉ của tiên đế, chặt đứt tâm tư này của các ngươi. Mà dù là đối với Tông nhi, trẫm cũng không quá bức nó, chỉ cần nó an phận thủ thường, vinh hoa phú quý cả đời là không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng không ngờ huynh bức trẫm tới bước này. Nhớ kỹ, Ninh Vương huynh, là các ngươi bức ta!
Lý Long Cơ đột nhiên gào một tiếng:
- Cao Lực Sĩ.
Đám sĩ tốt Võ lâm quân cảnh giới nghiêm ngặt, chậm rãi xếp thành hàng từ trong danh trại ngoài thanh phân biệt xuyên qua hơn mười cửa thành đang mở tiến vào Trường An. Mà trong thành Trường An, trong không khí giống như cũng tràn ngập một loại áp lực. Dân chúng Trường An mẫn cảm mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, đế đô Trường An bình tĩnh này, dường như bắt đầu muốn gió nổi mây phun.
Vô số tiểu thương người bán hàng rong vội vàng thu thập quầy hàng, mà phần lớn cửa hàng cũng đều đóng cửa, người đi trên đường dần dần đều về nhà không ra. Trong thành Trường An ồn ào, gần như chỉ một lát bầu không khí đã trở nên trầm lặng khác thường.
Các huynh đệ tỷ muội trực hệ của Lý Long Cơ tụ tập trong đại sảnh Kỳ Vương phủ, tâm tình lo lắng hưng phấn mà chờ đợi hành động bức vua thoái vị không tới nửa canh giờ sau. Sau khi tấm màn âm u hạ xuống hôm nay, đám phần tử trung tâm với hoàng tộc Lý thị nhất này sẽ đưa mật chỉ của Lý Đán ra, triệu tập văn võ cả triều, mang theo cấm quân vậy quanh hoàng cung, bọn họ sẽ đối mặt với hoàng đế Tam Lang Lý gia luôn cao cao tại thượng.
Kỳ Vương Lý Phạm hô hấp có chút dồn dập, hắn vội vàng đi tới đi lui trong sảnh.
- Kỳ Vương huynh, huynh đừng đi tới đi lui được không?
Thọ Xương công chúa sẵng giọng:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị, liền xem Ninh Vương huynh…
Lý Phạm cắn chặt môi, vội vàng hỏi han:
- Thọ Xương, người của Mao Thọ hành động chưa?
Thọ Xương gật đầu:
- Từ nửa canh giờ trước, cùng lúc Ninh Vương huynh vào cung, nhân mã của Mao Thọ đã yên lặng tiến vào thành Trường…
Lý Phạm thở phào một cái, nói yếu ớt:
- Không biết tại sao, ta vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Bình luận facebook