Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
Tiêu Duệ quay lại trong phủ, đi thẳng tới phòng phủ của Tiêu Nguyêt.
Đông đông đông!
Tiêu Duệ nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiêu Nguyệt đang yên lặng mà ngồi trên giường, nghĩ tâm sự của mình. Đối với tương lai, nàng cũng không có lo lắng nhiều lắm, ít nhất cho tới bây giờ, nàng còn không có ý niệm tái giá người khác trong đầu. Hiện giờ, nàng thẩm nghĩ lẳng lặng ở lại Tiêu gia, chiếu cố đệ đệ duy nhất của mình, cố gắng phân ưu vì hắn.
Đột nhiên nghe được cửa phòng mở, nàng ngẩng đầu lên thấy là Tiêu Duệ, không khỏi mãnh mẽ áp chế suy nghĩ mờ ảo không chắc trong lòng mình, nở nụ cười:
- Tử Trường, sao đệ lại tới đây?
Tiêu Duệ một mạch đi qua, im lặng ngồi bên cạnh nàng. Ánh mắt trong sáng nhìn thẳng tắp khuôn mặt tươi đẹp kia của Tiêu Nguyệt, trong lòng dâng lên một tình cảm thân tình và ấm áp vô tận.
Mà Tiêu Nguyệt cũng đang nhìn lại đệ đệ của mình ---- đối với đệ đệ cá nhảy qua cửa rồng này, trong lòng nàng đã không còn phải lo lắng. Ngày đó ở Lạc Dương, nàng chỉ mong Tiêu Duệ có thể thi cử xuất sĩ, lăn lộn một quan nửa chức, cũng tốt khôi phục cửa nhà Tiêu gia. Nhưng hôm nay Tiêu Duệ không chỉ xuất sĩ như nguyện, còn có được quyền thế và thanh danh người thường khó có thể với tới. Cho dù là là phụ thân Tiêu Chí Trung của các nàng năm đó, cũng không có vinh quang như Tiêu Duệ hiện giờ.
Tiêu gia hôm nay, so với Tiêu gia Lạc Dương năm đó, đã không thể so sánh rồi.
- Tử Trường.
Trong lòng Tiêu Nguyệt kích động lên, nhẹ nhàng hô.
- Tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Nguyệt, ánh mắt cực kỳ dịu dàng:
- Tỷ tỷ, tỷ còn trẻ, nếu có người vừa ý, tỷ nói với đệ, đệ nhất định sẽ…
Lời Tiêu Duệ còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Nguyệt chặn ngang:
- Tử Trường, đừng nhắc tới vấn đề này nữa, tỷ tỷ hiện giờ cảm thấy rất tốt, trừ phi đệ không muốn tỷ tỷ ở lại Tiêu gia…
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng:
- Tỷ tỷ, nơi này vĩnh viễn là nhà của tỷ, đệ như nào có thể… Chỉ là đệ nghĩ hiện giờ tỷ tỷ đang tuổi thanh xuân còn trẻ, nếu…
Tiêu Nguyệt lắc đầu:
- Tử Trường, đừng nói nữa, nói tiếp tỷ tỷ sẽ tức giận.
…
…
Hại tỷ đệ thân mật ngồi đó tán gẫu chút chuyện, tâm tình Tiêu Duệ ngày càng thả lỏng. Từ sau khi rời khỏi Lạc Dương, lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện nhà với Tiêu Nguyệt giống như hôm nay ---- nghĩ đến đây, Tiêu Duệ không khỏi âm thầm tự trách, tỷ tỷ cùng Vương Ba có thể đi tới ngày hôm nay, chính hắn làm một đệ đệ thật sự là trốn không thoát được trách nhiệm, nếu chính mình có thể quan tâm Vương gia và Vương Ba một chút, chắc chắn Vương Ba cũng không sa ngã đến mức này.
Tiêu Nguyệt thấy thần sắc Tiêu Duệ có chút áy náy, biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi thở dài yếu ớt:
- Tử Trường, điều này sao có thể trách đệ? Kỳ thật nói thực ra, tỷ tỷ cũng thật không ngờ, Vương Ba lại biến thành bộ dạng như bây giờ… Một khi đã như vậy, nói rõ duyên phận chúng ta đã hết… Cũng may Tử Trường đệ hiện giờ sớm đã xuất sắc, cho dù tỷ tỷ chết, cũng vui vẻ mà đi gặp cha mẹ.
Đôi mắt Tiêu Duệ đỏ lên, cúi đầu hô:
- Tỷ tỷ!
…
…
Tú Nhi ở ngoài cửa nhẹ nhàng hô:
- Thiếu gia!
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy:
- Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi trước đi ---- trong nhà nhiều tôi tớ như vậy, tỷ không nên làm lụng vất vả, lúc không có việc gì chơi đùa với mấy người Ngọc Hoàn các nàng cũng tốt.
Tiêu Nguyệt cười gật đầu:
- Tỷ đã biết, tỷ cũng không biết làm gì, chẳng qua là thường ngày thấy Ngọc Hoàn bận rộn, liền giúp nàng để ý một chút thôi.
Tiêu Duệ đi ra cửa, thấy Tú Nhi một bộ tư thế “tức giận bất bình”, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tú Nhi, nha đầu muội làm sao vậy, ai lại chọc tới muội?
- Thiếu gia, Tam tỷ của Ngọc Hoàn phu nhân…
Tú Nhi nhíu mày, vừa muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy mình chẳng qua là thân phận một tôi tớ, “người kia” của Dương Ngọc Hoàn nói như thế nào cũng là chị vợ của Tiêu Duệ, liền ngậm miệng không nói.
- Nói đi, ấp a ấp úng, nha đầu muội này!
Tiêu Duệ yêu quý nhéo cái mũi nhỏ của nàng:
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
- Thiếu gia, Dương tam tỷ muốn mang con trai đi ra ngoài ở, nói là nàng mẹ góa con côi không được người hoan nghênh, không muốn lưu lại trong phủ… Tú Nhi khuyên can nửa ngày, nàng luôn không chịu, cố tình muốn dọn ra phủ, còn nói Tú Nhi như thế nào như thế nào…
Tú Nhi nổi giận nói, nhớ tới bộ dáng châm chọc khiêu khích kia của Dương tam tỷ, nàng đột nhiên ủy khuất một trận, khóc nức nở lên.
Tiêu Duệ nhíu mày, hắn hiểu được, Dương tam tỷ đây là “phát cáu” cho mình xem. Hắn thở dài, tiến lên nhẹ nhàng ôm Tú Nhi vào lòng, nhỏ giọng an ủi:
- Tú Nhi, muội cũng chớ so đo, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ Ngọc Hoàn, chúng ta là người một nhà, sau này còn phải cẩn thận mà…
- Thiếu gia, Ngọc Hoàn phu nhân để Tú Nhi đi khuyên… Nhưng Tú Nhi đã nói hết lời, nàng vẫn không chịu nghe, miệng còn không mặn không nhạt, thật sự là ----
Kỳ thật Tú Nhi cũng hiểu được chút tâm tư này của nàng, từ lúc ở Ích Châu, Tú Nhi đã biết. Nàng như nào có thể không rõ, Dương tam tỷ đây là ép hắn tỏ thái độ, cho nàng một câu trả lời. Nhưng nên trả lời nàng như thế nào? Phải nói thật, hắn đối với nàng cũng không có cảm giác, không phải bởi vì nàng là một quả phụ, lại càng không phải vì nàng mang theo một đứa nhỏ. Mà bởi vì, nàng là tỷ tỷ Ngọc Hoàn.
Cần phải nói thật ra, theo tính tình của nàng, nhất định sẽ không có mặt mũi tiếp tục ở lại Tiêu gia. Trong thành Trường An này, mẹ con các nàng không người quen cuộc sống cũng không quen… Nói tiếp, nếu để nàng dỗi dọn ra ngoài như vậy, trên mặt mình và Ngọc Hoàn cũng không đẹp.
Tiêu Duệ xoa tay, trong nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Dương tam tỷ dường như quyết tâm muốn một câu trả lời. Tuy rằng nàng nhìn qua có chút “hành vi phóng đãng”, nhưng nói tiếp cũng thật sự không phải cô gái vô sỉ phóng đãng. Nàng biết chính mình quả phụ còn kéo theo con nhỏ, bất kể từ phương diện nào mà nói, cũng không nên quấn quýt si mê Tiêu Duệ như vậy ---- nhưng trong lòng nàng không buông được chút tâm tư này, Tiêu Duệ rời khỏi Ích Châu lâu như vậy, nàng gần như không lúc nào không nhớ tới hắn.
Mà trong vố số đêm dài yên tĩnh kia, có đôi khi dục vọng của nàng bừng bừng phấn chấn, lúc không kìm nổi thủ dâm, ảo tưởng vẫn là nam tử trẻ tuổi tuấn dật xuất trần trước mắt này.
- Có phải nô rất vô sỉ hay không?
Dương Tam Tỷ run giọng nói.
- Kỳ thật, nô cũng không muốn danh phận gì. Nô chỉ muốn hỏi ngài một chút, ngài đối với nô có một chút… chỉ một chút như vậy hay không?
Hai hàng lệ tràn mi mà ra trên khuôn mặt quyến rũ của Dương tam tỷ:
- Trong lòng nô luôn không bỏ xuống được… Nô nên làm như nào mới tốt…
Dương tam tỷ nhẹ nhàng khóc nức nở lên, đầu vài quyến rũ đẫy đà run rẩy nhẹ nhàng.
Đêm đã khuya.
Bùi Quân sớm đã ngủ với Dương mẫu, Dương tam tỷ nhẹ nhàng lắc ống tay áo, trước ngực ba đào mãnh liệt một trận. Một chút tuyết trắng câu người kia lay động trước mắt Tiêu Duệ, bên tai quanh quẩn tiếng thở dài như có như không của Dương mẫu, tâm tình Tiêu Duệ có chút phức tạp, chậm rãi lui ra ngoài.
Nhưng hắn vừa đi tới gian ngoài, đột nhiên một thân hình nóng bỏng đẫy đà mang theo một làn gió thơm nhào tới. Hai luồng đẫy đà co dãn sung mãn kia, đôi cánh tay trắng mịn non mềm kia, gắt gao dán trên lưng hắn, quấn trên lưng hắn, khiến hắn động cũng không dám động một chút.
- Tam tỷ, tỷ…
- Muội phu tốt, ta không cần danh phận, ta chỉ cần người…
Dương tam tỷ thì thào tự nói, đôi tay kia bắt đầu do dự trên người Tiêu Duệ.
…
…
Dương tam tỷ nhẹ nhàng xé quần áo của mình, lộ ra áo lót màu phấn hồng bên trong kia. Trước ngực ba đào như tuyết, da thịt nõn nà như sữa, đùi ngọc thon dài, eo lưng đẫy đã, nàng không đợi Tiêu Duệ phản ứng lại, liền mang theo một làn gió thơn tràn ngập dục vọng, nhào tới, không ngờ một tay đẩy Tiêu Duệ ngã lên giường.
Ôm người ngọc ấm áp tràn đầy thơm mát, hai luồng đẫy đà nhẹ nhàng mát xa trong ngực, mãi đến khi mát xa ra một chút dục vọng tiềm tàng trong đáy lòng Tiêu Duệ. Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy mình rất dối trá rất vô sỉ, đối với chị vợ nhiệt tình như lửa này, hắn đã không kìm nổi dục vọng bừng bừng phấn chấn.
Rõ ràng muốn đẩy nàng rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến mà bị nàng kéo vào phòng ngủ của nàng.
Dương tam tỷ hơi thở như lan, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vòng vo trên ngực Tiêu Duệ, trong miệng phát ra tiếng nỉ non si mê:
- Muội phu tốt, ngươi muốn nô đi, nô nhớ ngươi đã lâu, nô không kìm nổi…
Chỉ khoảng nửa khắc, tay Dương tam tỷ từ bụng Tiêu Duệ, không ngờ bạo gan nắm hạ thể Tiêu Duệ.
Một cỗ lửa nóng từ dưới bụng bắt đầu khởi động, Tiêu Duệ rốt cuộc không kìm nổi phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Ánh mắt như trong sương mù, đôi tay kia cuối cùng vẫn xoa nắn bộ ngực no đủ đẫy đà kia của Dương tam tỷ, cũng nắm lấy nụ hoa đỏ tươi vòng vo theo bản năng. Dương tam tỷ thủ tiết trống vắng nhiều năm, còn chưa bao giờ gần gũi với một nam tử như hôm nay, đột nhiên bị người nhéo nơ riêng tư cực kỳ mẫn cảm như vậy, không khỏi cả người run rẩy lên, toàn bộ thân thể đều nhũn như bùn, thở hổn hển rển rỉ, sắc quyến rũ trên khuôn mặt xinh đẹp câu người kia càng thêm nồng đậm.
Mãi đến khi thân thể nàng bị nam nhân này lật lại, hơi lỗ mãng mà xoa nắn tư mật của nàng, cũng thoáng có chút do dự mà sau khi ưỡn người lên, Dương tam tỷ rốt cục cảm thấy mỹ mãn mà rên rỉ lên. Cùng với tiếng rên rỉ xiêu hồn lạc phách kia của nàng, khóe mắt nàng nhẹ nhàng chảy xuống hơi giọt nước mắt trong suốt, phát ra hào quang quỷ dị dưới ngọn đèn hôn ám.
Tình hay là dục?
Tiêu Duệ không biết. Nhưng hắn biết, đã biết cuộc đời này sợ là cuối cùng trốn không thoát cạm bẫy mà người phụ nữ này bày ra cho mình. Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn da thịt toàn thân Dương tam tỷ hiện lên màu hồng, đắp chăn lên người nàng, yên lặng mà mặc quần áo của mình.
- Ta không cần danh phận, ta chỉ hy vọng có thể làm nữ nhân của ngươi… Ngươi đi đi, khi nào muốn thân thể của ta, ta đều ở lại chỗ này chơ ngươi, bất kể là khi nào.
Dương tam tỷ nhẹ nhàng nói.
Tiêu Duệ thở dài một hơi, lấy tay gạt đi một chút tóc bay rối trên trán nàng, cúi người hôn lên trán nàng một chút:
- Tam tỷ xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta ---- qua vài ngày ta lại đến tìm tỷ.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Dương tam tỷ, bước chân nhẹ nhàng mà rời khỏi tòa tiểu viện này. Mà Dương tam tỷ trong phòng, sớm đã cảm thấy mỹ mãn mà ngủ say.
Đêm tối không sao, hơi mù nặng nề đọng trên màn đêm. Gió bắc thổi qua trong trẻo nhưng lạnh lẽo, Tiêu Duệ quay đầu liếc tiểu viện khiến hắn rơi vào tay giặc này, vội vàng rời đi.
Mà cùng lúc đó, trong một tòa phủ đệ xa hoa khác trong thành Trường An, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết lại không một chút buồn ngủ trước, đứng trong viện ngửa đầu nhìn màn đêm nặng nề, mặc cho gió lạnh như cắt, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
- Vương huynh, huynh thật sự quyết định như vậy?
Trác Mã duyên dáng đến gần, trên mặt thanh tú không ngờ lộ ra một chút phẫn nộ nhàn nhạt.
- Không sai, tâm ý ta đã nguội lạnh…
Đô Tùng Mang Bố Kết bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt sáng quắc:
- Trác Mã, kỳ thật đây chẳng phải là điều muội muốn sao?
Đông đông đông!
Tiêu Duệ nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiêu Nguyệt đang yên lặng mà ngồi trên giường, nghĩ tâm sự của mình. Đối với tương lai, nàng cũng không có lo lắng nhiều lắm, ít nhất cho tới bây giờ, nàng còn không có ý niệm tái giá người khác trong đầu. Hiện giờ, nàng thẩm nghĩ lẳng lặng ở lại Tiêu gia, chiếu cố đệ đệ duy nhất của mình, cố gắng phân ưu vì hắn.
Đột nhiên nghe được cửa phòng mở, nàng ngẩng đầu lên thấy là Tiêu Duệ, không khỏi mãnh mẽ áp chế suy nghĩ mờ ảo không chắc trong lòng mình, nở nụ cười:
- Tử Trường, sao đệ lại tới đây?
Tiêu Duệ một mạch đi qua, im lặng ngồi bên cạnh nàng. Ánh mắt trong sáng nhìn thẳng tắp khuôn mặt tươi đẹp kia của Tiêu Nguyệt, trong lòng dâng lên một tình cảm thân tình và ấm áp vô tận.
Mà Tiêu Nguyệt cũng đang nhìn lại đệ đệ của mình ---- đối với đệ đệ cá nhảy qua cửa rồng này, trong lòng nàng đã không còn phải lo lắng. Ngày đó ở Lạc Dương, nàng chỉ mong Tiêu Duệ có thể thi cử xuất sĩ, lăn lộn một quan nửa chức, cũng tốt khôi phục cửa nhà Tiêu gia. Nhưng hôm nay Tiêu Duệ không chỉ xuất sĩ như nguyện, còn có được quyền thế và thanh danh người thường khó có thể với tới. Cho dù là là phụ thân Tiêu Chí Trung của các nàng năm đó, cũng không có vinh quang như Tiêu Duệ hiện giờ.
Tiêu gia hôm nay, so với Tiêu gia Lạc Dương năm đó, đã không thể so sánh rồi.
- Tử Trường.
Trong lòng Tiêu Nguyệt kích động lên, nhẹ nhàng hô.
- Tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Nguyệt, ánh mắt cực kỳ dịu dàng:
- Tỷ tỷ, tỷ còn trẻ, nếu có người vừa ý, tỷ nói với đệ, đệ nhất định sẽ…
Lời Tiêu Duệ còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Nguyệt chặn ngang:
- Tử Trường, đừng nhắc tới vấn đề này nữa, tỷ tỷ hiện giờ cảm thấy rất tốt, trừ phi đệ không muốn tỷ tỷ ở lại Tiêu gia…
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng:
- Tỷ tỷ, nơi này vĩnh viễn là nhà của tỷ, đệ như nào có thể… Chỉ là đệ nghĩ hiện giờ tỷ tỷ đang tuổi thanh xuân còn trẻ, nếu…
Tiêu Nguyệt lắc đầu:
- Tử Trường, đừng nói nữa, nói tiếp tỷ tỷ sẽ tức giận.
…
…
Hại tỷ đệ thân mật ngồi đó tán gẫu chút chuyện, tâm tình Tiêu Duệ ngày càng thả lỏng. Từ sau khi rời khỏi Lạc Dương, lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện nhà với Tiêu Nguyệt giống như hôm nay ---- nghĩ đến đây, Tiêu Duệ không khỏi âm thầm tự trách, tỷ tỷ cùng Vương Ba có thể đi tới ngày hôm nay, chính hắn làm một đệ đệ thật sự là trốn không thoát được trách nhiệm, nếu chính mình có thể quan tâm Vương gia và Vương Ba một chút, chắc chắn Vương Ba cũng không sa ngã đến mức này.
Tiêu Nguyệt thấy thần sắc Tiêu Duệ có chút áy náy, biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi thở dài yếu ớt:
- Tử Trường, điều này sao có thể trách đệ? Kỳ thật nói thực ra, tỷ tỷ cũng thật không ngờ, Vương Ba lại biến thành bộ dạng như bây giờ… Một khi đã như vậy, nói rõ duyên phận chúng ta đã hết… Cũng may Tử Trường đệ hiện giờ sớm đã xuất sắc, cho dù tỷ tỷ chết, cũng vui vẻ mà đi gặp cha mẹ.
Đôi mắt Tiêu Duệ đỏ lên, cúi đầu hô:
- Tỷ tỷ!
…
…
Tú Nhi ở ngoài cửa nhẹ nhàng hô:
- Thiếu gia!
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy:
- Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi trước đi ---- trong nhà nhiều tôi tớ như vậy, tỷ không nên làm lụng vất vả, lúc không có việc gì chơi đùa với mấy người Ngọc Hoàn các nàng cũng tốt.
Tiêu Nguyệt cười gật đầu:
- Tỷ đã biết, tỷ cũng không biết làm gì, chẳng qua là thường ngày thấy Ngọc Hoàn bận rộn, liền giúp nàng để ý một chút thôi.
Tiêu Duệ đi ra cửa, thấy Tú Nhi một bộ tư thế “tức giận bất bình”, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tú Nhi, nha đầu muội làm sao vậy, ai lại chọc tới muội?
- Thiếu gia, Tam tỷ của Ngọc Hoàn phu nhân…
Tú Nhi nhíu mày, vừa muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy mình chẳng qua là thân phận một tôi tớ, “người kia” của Dương Ngọc Hoàn nói như thế nào cũng là chị vợ của Tiêu Duệ, liền ngậm miệng không nói.
- Nói đi, ấp a ấp úng, nha đầu muội này!
Tiêu Duệ yêu quý nhéo cái mũi nhỏ của nàng:
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
- Thiếu gia, Dương tam tỷ muốn mang con trai đi ra ngoài ở, nói là nàng mẹ góa con côi không được người hoan nghênh, không muốn lưu lại trong phủ… Tú Nhi khuyên can nửa ngày, nàng luôn không chịu, cố tình muốn dọn ra phủ, còn nói Tú Nhi như thế nào như thế nào…
Tú Nhi nổi giận nói, nhớ tới bộ dáng châm chọc khiêu khích kia của Dương tam tỷ, nàng đột nhiên ủy khuất một trận, khóc nức nở lên.
Tiêu Duệ nhíu mày, hắn hiểu được, Dương tam tỷ đây là “phát cáu” cho mình xem. Hắn thở dài, tiến lên nhẹ nhàng ôm Tú Nhi vào lòng, nhỏ giọng an ủi:
- Tú Nhi, muội cũng chớ so đo, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ Ngọc Hoàn, chúng ta là người một nhà, sau này còn phải cẩn thận mà…
- Thiếu gia, Ngọc Hoàn phu nhân để Tú Nhi đi khuyên… Nhưng Tú Nhi đã nói hết lời, nàng vẫn không chịu nghe, miệng còn không mặn không nhạt, thật sự là ----
Kỳ thật Tú Nhi cũng hiểu được chút tâm tư này của nàng, từ lúc ở Ích Châu, Tú Nhi đã biết. Nàng như nào có thể không rõ, Dương tam tỷ đây là ép hắn tỏ thái độ, cho nàng một câu trả lời. Nhưng nên trả lời nàng như thế nào? Phải nói thật, hắn đối với nàng cũng không có cảm giác, không phải bởi vì nàng là một quả phụ, lại càng không phải vì nàng mang theo một đứa nhỏ. Mà bởi vì, nàng là tỷ tỷ Ngọc Hoàn.
Cần phải nói thật ra, theo tính tình của nàng, nhất định sẽ không có mặt mũi tiếp tục ở lại Tiêu gia. Trong thành Trường An này, mẹ con các nàng không người quen cuộc sống cũng không quen… Nói tiếp, nếu để nàng dỗi dọn ra ngoài như vậy, trên mặt mình và Ngọc Hoàn cũng không đẹp.
Tiêu Duệ xoa tay, trong nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Dương tam tỷ dường như quyết tâm muốn một câu trả lời. Tuy rằng nàng nhìn qua có chút “hành vi phóng đãng”, nhưng nói tiếp cũng thật sự không phải cô gái vô sỉ phóng đãng. Nàng biết chính mình quả phụ còn kéo theo con nhỏ, bất kể từ phương diện nào mà nói, cũng không nên quấn quýt si mê Tiêu Duệ như vậy ---- nhưng trong lòng nàng không buông được chút tâm tư này, Tiêu Duệ rời khỏi Ích Châu lâu như vậy, nàng gần như không lúc nào không nhớ tới hắn.
Mà trong vố số đêm dài yên tĩnh kia, có đôi khi dục vọng của nàng bừng bừng phấn chấn, lúc không kìm nổi thủ dâm, ảo tưởng vẫn là nam tử trẻ tuổi tuấn dật xuất trần trước mắt này.
- Có phải nô rất vô sỉ hay không?
Dương Tam Tỷ run giọng nói.
- Kỳ thật, nô cũng không muốn danh phận gì. Nô chỉ muốn hỏi ngài một chút, ngài đối với nô có một chút… chỉ một chút như vậy hay không?
Hai hàng lệ tràn mi mà ra trên khuôn mặt quyến rũ của Dương tam tỷ:
- Trong lòng nô luôn không bỏ xuống được… Nô nên làm như nào mới tốt…
Dương tam tỷ nhẹ nhàng khóc nức nở lên, đầu vài quyến rũ đẫy đà run rẩy nhẹ nhàng.
Đêm đã khuya.
Bùi Quân sớm đã ngủ với Dương mẫu, Dương tam tỷ nhẹ nhàng lắc ống tay áo, trước ngực ba đào mãnh liệt một trận. Một chút tuyết trắng câu người kia lay động trước mắt Tiêu Duệ, bên tai quanh quẩn tiếng thở dài như có như không của Dương mẫu, tâm tình Tiêu Duệ có chút phức tạp, chậm rãi lui ra ngoài.
Nhưng hắn vừa đi tới gian ngoài, đột nhiên một thân hình nóng bỏng đẫy đà mang theo một làn gió thơm nhào tới. Hai luồng đẫy đà co dãn sung mãn kia, đôi cánh tay trắng mịn non mềm kia, gắt gao dán trên lưng hắn, quấn trên lưng hắn, khiến hắn động cũng không dám động một chút.
- Tam tỷ, tỷ…
- Muội phu tốt, ta không cần danh phận, ta chỉ cần người…
Dương tam tỷ thì thào tự nói, đôi tay kia bắt đầu do dự trên người Tiêu Duệ.
…
…
Dương tam tỷ nhẹ nhàng xé quần áo của mình, lộ ra áo lót màu phấn hồng bên trong kia. Trước ngực ba đào như tuyết, da thịt nõn nà như sữa, đùi ngọc thon dài, eo lưng đẫy đã, nàng không đợi Tiêu Duệ phản ứng lại, liền mang theo một làn gió thơn tràn ngập dục vọng, nhào tới, không ngờ một tay đẩy Tiêu Duệ ngã lên giường.
Ôm người ngọc ấm áp tràn đầy thơm mát, hai luồng đẫy đà nhẹ nhàng mát xa trong ngực, mãi đến khi mát xa ra một chút dục vọng tiềm tàng trong đáy lòng Tiêu Duệ. Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy mình rất dối trá rất vô sỉ, đối với chị vợ nhiệt tình như lửa này, hắn đã không kìm nổi dục vọng bừng bừng phấn chấn.
Rõ ràng muốn đẩy nàng rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến mà bị nàng kéo vào phòng ngủ của nàng.
Dương tam tỷ hơi thở như lan, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vòng vo trên ngực Tiêu Duệ, trong miệng phát ra tiếng nỉ non si mê:
- Muội phu tốt, ngươi muốn nô đi, nô nhớ ngươi đã lâu, nô không kìm nổi…
Chỉ khoảng nửa khắc, tay Dương tam tỷ từ bụng Tiêu Duệ, không ngờ bạo gan nắm hạ thể Tiêu Duệ.
Một cỗ lửa nóng từ dưới bụng bắt đầu khởi động, Tiêu Duệ rốt cuộc không kìm nổi phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Ánh mắt như trong sương mù, đôi tay kia cuối cùng vẫn xoa nắn bộ ngực no đủ đẫy đà kia của Dương tam tỷ, cũng nắm lấy nụ hoa đỏ tươi vòng vo theo bản năng. Dương tam tỷ thủ tiết trống vắng nhiều năm, còn chưa bao giờ gần gũi với một nam tử như hôm nay, đột nhiên bị người nhéo nơ riêng tư cực kỳ mẫn cảm như vậy, không khỏi cả người run rẩy lên, toàn bộ thân thể đều nhũn như bùn, thở hổn hển rển rỉ, sắc quyến rũ trên khuôn mặt xinh đẹp câu người kia càng thêm nồng đậm.
Mãi đến khi thân thể nàng bị nam nhân này lật lại, hơi lỗ mãng mà xoa nắn tư mật của nàng, cũng thoáng có chút do dự mà sau khi ưỡn người lên, Dương tam tỷ rốt cục cảm thấy mỹ mãn mà rên rỉ lên. Cùng với tiếng rên rỉ xiêu hồn lạc phách kia của nàng, khóe mắt nàng nhẹ nhàng chảy xuống hơi giọt nước mắt trong suốt, phát ra hào quang quỷ dị dưới ngọn đèn hôn ám.
Tình hay là dục?
Tiêu Duệ không biết. Nhưng hắn biết, đã biết cuộc đời này sợ là cuối cùng trốn không thoát cạm bẫy mà người phụ nữ này bày ra cho mình. Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn da thịt toàn thân Dương tam tỷ hiện lên màu hồng, đắp chăn lên người nàng, yên lặng mà mặc quần áo của mình.
- Ta không cần danh phận, ta chỉ hy vọng có thể làm nữ nhân của ngươi… Ngươi đi đi, khi nào muốn thân thể của ta, ta đều ở lại chỗ này chơ ngươi, bất kể là khi nào.
Dương tam tỷ nhẹ nhàng nói.
Tiêu Duệ thở dài một hơi, lấy tay gạt đi một chút tóc bay rối trên trán nàng, cúi người hôn lên trán nàng một chút:
- Tam tỷ xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta ---- qua vài ngày ta lại đến tìm tỷ.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Dương tam tỷ, bước chân nhẹ nhàng mà rời khỏi tòa tiểu viện này. Mà Dương tam tỷ trong phòng, sớm đã cảm thấy mỹ mãn mà ngủ say.
Đêm tối không sao, hơi mù nặng nề đọng trên màn đêm. Gió bắc thổi qua trong trẻo nhưng lạnh lẽo, Tiêu Duệ quay đầu liếc tiểu viện khiến hắn rơi vào tay giặc này, vội vàng rời đi.
Mà cùng lúc đó, trong một tòa phủ đệ xa hoa khác trong thành Trường An, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết lại không một chút buồn ngủ trước, đứng trong viện ngửa đầu nhìn màn đêm nặng nề, mặc cho gió lạnh như cắt, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
- Vương huynh, huynh thật sự quyết định như vậy?
Trác Mã duyên dáng đến gần, trên mặt thanh tú không ngờ lộ ra một chút phẫn nộ nhàn nhạt.
- Không sai, tâm ý ta đã nguội lạnh…
Đô Tùng Mang Bố Kết bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt sáng quắc:
- Trác Mã, kỳ thật đây chẳng phải là điều muội muốn sao?
Bình luận facebook