Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Dưới sự dẫn đầu của Ca Thư Hàn, Tiêu Duệ gióng trống khua chiêng vào phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, cũng chính là phủ của hắn ở Tây Vực. Tiêu Duệ không cảm thấy hứng thú thế nào với loại kiến trúc tràn ngập phong tình nước khác, chỉ có lúc vào cửa, thuận mắt liếc qua phủ đệ rộng thùng thình thâm thúy này vài lần. Dù sao, có thể chính mình sắp sửa vượt qua vô số ngày đêm tại nơi này, trong một đoạn thời gian rất dài.
Vào đại sảnh phủ Đô hộ, Tiêu Duệ tự đi vào trong.
Sau đó, Ca Thư Hàn mang theo một đám quan liêu tướng lãnh của phủ Đô hộ, dựa theo thứ tự phẩm bậc chức quan vào trong. Đang lúc Ca Thư Hàn trầm ngâm, lại nghe Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Ca Thư đại nhân, Tiêu mỗ nghe thấy biết được Tiểu Bột Luật mưu phản, quân ta thảm bại, không biết tình trạng cụ thể thế nào?
Ca Thư Hàn vui vẻ trong lòng, đang muốn nói chuyện tình Phu Mông Lăng thua trận mà chạy ra, nhưng Phu Mông Lăng lại giành trước đứng dậy, trước khom người thi lễ nói:
- Quận Vương, mạt tướng đúng là Trung lang tướng Chỉ huy sứ Khách Thập Phu Mông Lăng, thảo phạt Tiểu Bột Luật đúng là mạt tướng.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, cẩn thận đánh giá thanh niên nam tử trong thần thái hơi lộ ra vài phần kiêu căng trước mắt này, trầm ngâm không nói, chờ đợi câu tiếp theo của hắn. Làm tướng bại trận, thấy thượng quan, đã không có vài phần hổ thẹn ngược lại có chút có lý chẳng sợ. Chẳng lẽ, chỉ bởi vì là con trai Phu Mông Linh sao?
Tiêu Duệ âm thầm cười trong lòng.
Trên đường trước khi tới Tây Vực, hắn đã nhận được bản tấu của Ca Thư Hàn. Vừa nhận được tin này, kỳ thật trong lòng có vài phần ý niệm muốn mượn Phu Mông Lăng mà lập uy trong đầu, lúc này thấy Phu Mông Lăng “lo lắng” rất đủ, liền càng kiên định ý nghĩ này.
Nếu không phải mau chóng nắm cục diện Tây Vực, có lẽ Tiêu Duệ sẽ không lấy Phu Mông Lăng khai đao. Nhưng vì kế hoạch chỉnh thế của hắn phải nắm chặt chẽ toàn bộ quân quyền phủ Đô hộ An Tây trong tay trong thời gian ngắn nhất, lập uy đã trở thành bước đầu tiên.
Về phần bối cảnh xuất thân của Phu Mông Lăng, Tiêu Duệ cũng không có quá để trong mắt. Xét kỹ có lẽ Phu Mông Linh là đại thần quyền cao chức trọng, nhưng trong mắt Tiêu Duệ, Phu Mông Linh căn bản không tính là cái gì. Hơn nữa, Phu Mông Linh này sớm có cấu kết với Lý Tông, sớm hay muộn sẽ làm tay sai cho Lý Tông, Tiêu Duệ đã sớm xếp vào hàng ngũ kẻ thù.
Đứa con của kẻ thù lại là cấp dưới của mình, là một cấp dưới phạm vào lỗi lớn, điều này cho Tiêu Duệ một lý do hợp tình hợp lý.
Lập uy, liền khai đao con trai của Phu Mông Linh.
Phu Mông Linh nắm quyền ở Tây Vực nhiều năm, thế lực này cũng không nhỏ. Nếu không, Phu Mông Lăng cũng sẽ không thế này. Lấy Phu Mông Lăng khai đao là ngụy trang, hoàn toàn trừ tận gốc thế lực Phu Mông Linh bên trong phủ Đô hộ An Tây, đây mới là mục đích chân chính của Tiêu Duệ.
- Quận Vương, mặc dù mạt tướng lãnh binh đi thảo phạt Tiểu Bột Luật. Nhưng mà, Ca Thư đại nhân chỉ cho mạt tướng 3000 nhân mã… Dưới tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi, hơn nữa Tiểu Bột Luật liên hợp hơn mười quốc gia chung quanh, thế lực khổng lồ, mạt tướng địch không lại chúng, đành lui về Khách Thập.
Phu Mông Lăng thản nhiên nói, tuy rằng trên mặt mang theo một chút kính cẩn, nhưng không có bao nhiêu sợ hãi.
Hai quân giao chiến, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, khi hắn thảo phạt Tiểu Bột Luật, Giáo úy Tôn Tử Phúc đóng quân ở Đô hộ phủ An Tây tại Tiểu Bột luật cũng chạy trốn về Tây Vực, cũng là toàn quân bị diệt. Nghĩ tới một quốc gia nhỏ như Tiểu Bột Luật lại có thể tự tập vạn binh mã? Phu Mông Lăng cảm giác đây không phải lỗi của mình. Nếu muốn nói sai, thì đó là sai ở Đại Đường mất đi thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ca Thư Hàn nghe vậy, thấy không ngờ Phu Mông Lăng dẫn nguyên nhân thua trận lên trên người hắn, không khỏi có vài phần căm tức, bỗng nhiên đứng lên nổi giận nói:
- Phu Mông Lăng, có lẽ Tiểu Bột Luật thế lớn là sự thật, nhưng đang lúc nguy nan người mang theo thân binh bỏ lại đại quân không để ý tự mình chạy trốn về, rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng là ngươi phán sai quân cơ, chỉ huy không hợp lý, lúc này mới khiến toàn quân 3000 người bị diệt, ngươi còn có gì để nói?
Phu Mông Lăng không sợ lúc nào, chuyển tay qua nhìn Ca Thư Hàn:
- Ca Thư đại nhân ngài không ở trong quân, ngài như nào biết là mạt tướng phán sai quân cơ chỉ huy không thích hợp? Về phần lâm trận bỏ chạy quả nhiên là chê cười, ít người đánh không lại số đông, tại hạ không lùi chẳng lẽ còn phải chết theo sao?
Ca Thư Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Quân chết trận, làm chủ tướng, ngươi lâm trận mà chạy, tội này khó thoát khỏi, sỉ nhục này chẳng tiêu tan.
Hai người đối chọi gay gắt, Tiêu Duệ ở một bên trầm mặc không nói, đồng thời âm thầm quan sát biểu hiện của quan liêu trong sảnh. Tiêu Duệ quan sát qua từng khuôn mặt xa lạ theo thứ tự, có hơn phân nữa người lộ ra thần sắc không cho là đúng.
Bởi vậy, nói ra hai vấn đề: thứ nhất, lực ảnh hưởng của Phu Mông Linh ở Tây Vực rất lớn, Phu Mông Lăng con dựa vào cha che chở, kiêu ngạo không phải ngày một ngày hai; thứ hai, chỗ đứng của Ca Thư Hàn ở An Tây chưa ổn định, gần như không có quyền nói chuyện.
Hắn là Tiết độ phó sự An Tây khâm mệnh hoàng đế Đại Đường, ở An Tây chính là thủ trưởng quân chính trên thực tế, theo lý hẳn là nói một không hai, nhưng sự thật lại tương phản. Mà cho dù là Tiêu Duệ đến nhận chức vị chính này, hắn cũng là nắm trong tay phủ Đô hộ An Tây, nhưng tướng lãnh thuộc hạ của Phu Mông Lăng, không ngờ có thể kiêu ngạo với hắn, hơn nữa còn ngay trước mặt Tiêu Duệ, điều này sớm nói lên hết thảy.
Nhưng Ca Thư Hàn sao có thể là một nhân vật đơn giản, nếu Tiêu Duệ không đến Tây Vực nhận chức, Tiết độ phó sứ hắn, sẽ áp dụng thủ đoạn khác biệt nắm chắc quyền lực Tây Vực từng chút. Nhưng hôm nay, chức phó này của hắn thì không phải tiếp tục làm việc của chim đầu đàn này nữa.
Ca Thư Hàn bĩu môi, không hề “tranh luận” với Phu Mông Lăng, mà xoay người cúi người thi lễ, đưa hòn núi phỏng tay này tới tay Tiêu Duệ:
- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng, Phu Mông Lăng chỉ huy không thỏa đáng, hỏng việc quân cơ, lâm trận bỏ chạy, tội này phải nghiêm trị không tha.
Đuôi mày Tiêu Duệ nhướng lên, ánh mắt sáng sủa dừng trên người Ca Thư Hàn:
- Các vị đại nhân, ý các vị như thế nào?
Đám quan viên phủ Đô hộ An Tây, đều là thủ hạ của Phu Mông Lăng nhiều năm, tuy rằng chưa chắc đều là người tâm phúc của hắn nhưng, nhưng đều xem sắc mặt Phu Mông Linh, có vài phần “che chở” đối với Phu Mông Lăng. Hơn nữa mặc dù Phu Mông Linh rời chức An Tây nhưng vẫn là phiên trấn một phương của Đại Đường, đám quan liêu trung hạ tầng này dám đắc tội với hắn?
- Quận Vương, tuy rằng Phu Mông tướng quân bại trận, nhưng chuyện phát sinh có nguyên nhân…
- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng…
…
… Mặt Tiêu Duệ không chút thay đổi, bên cạnh vang lên tiếng cầu tình hỗn loạn của đám quan viên, chỉ có Ca Thư Hàn và Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Củng Hạ một bên liếc thấy đôi tay hắn nắm chặt thành nắm tay.
Củng Hạ chậm rãi cúi đầu, hắn tính tình cẩn thận, luôn làm việc khiêm tốn, không quen nhìn hành vi của Phu Mông Lăng, cũng cho rằng tội này nên nghiêm trị. Nhưng dưới tình huống không rõ tâm tính của Tiêu Duệ, hắn vẫn không biểu đạt ý kiến.
Nhưng Củng Hạ vừa mới cúi thấp xuống, chợt nghe Tiêu Duệ cao giọng gọi hắn:
- Củng Hạ Củng đại nhân.
Củng Hạ cả kinh, vội vàng đứng dậy khom mình thi lễ:
- Hạ quan Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Củng Hạ, bái kiến Quận Vương.
- Miễn lễ.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Củng đại nhân làm việc nhiều năm ở Tây Vực, rất ra quen thuộc nhiều tình huống ở Tây Vực, đối với chuyện Phu Mông Lăng thua trận Tiểu Bột Luật, Tiêu mỗ muốn nghe xem cái nhìn của Củng đại nhân.
Củng Hạ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt giao nhau với ánh mắt Tiêu Duệ, hắn rõ ràng thấy được một tia sát khí từ trong mắt Tiêu Duệ, mà đúng là tia sát khí này, khiến Củng Hạ hạ quyết định rồi. Ánh mắt hắn hơi dừng trên người Phu Mông Lăng, liền dứt khoát cất cao giọng nói:
- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng, tình có nguyên do, tội này khó tha. Bất kể có bao nhiêu lý do, 3000 quân ta táng thân Tiểu Bột Luật chính là sự thật, mà Phu Mông tướng quân một mình chạy trốn trở về Khách Thập cũng là sự thật. Chỉ điểm này, Phu Mông tướng quân cũng khó thoát khỏi chịu tội!
Mọi người cả kinh, mà Phu Mông Lăng bỗng nhiên quay đầu nhìn hầm hầm vào Củng Hạ. Phu Mông Lăng nằm mơ cũng thật không ngờ, không ngờ Củng Hạ lại như thế, Củng Hạ là người tâm phúc của Phu Mông Linh năm đó. Phu Mông Lăng không kìm nổi cúi đầu trách mắng:
- Củng Hạ, hay cho một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi chẳng qua là một sĩ tử nghèo túng lưu lạc đầu đường…
Nháy mắt Củng Hạ trở nên mặt đỏ tai hồng, hắn hơi lui về phía sau một bước, sau khi nghẹn thật lâu mới thốt ra một câu:
- Ân của Phu Mông đại soái, hạ quan suốt đời khó quên. Nhưng ân tình cá nhân là ân tình cá nhân, hạ quan là mệnh quan triều đình, quan viên thuộc về phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, tự nhiên là tận trung với Đại Đường hướng về Đại đô đốc có trách nhiệm.
Khóe miệng Tiêu Duệ hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn hiểu được, người này đang cho mình thấy thái đó của hắn. Đây là một người thông minh, là một người ổn trọng cẩn thận. Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, quăng ánh mắt ôn hòa qua, chợt đổi giọng âm lãnh:
- Phu Mông tướng quân, đây là đại sảnh Nha môn phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, không phải phòng khách nhà ngươi, không nên nói ân tình giữa Phu Mông lão gia cùng Củng Hạ tại đây…
Nói tới đây, Tiêu Duệ đột nhiên dừng lại, hắn khoát tay áo:
- Chính như lời Củng đại nhân nói, tình có nguyên do nhưng tội này khó tha. Phu Mông tướng quân, ngươi xúc phạm luật pháp Đại Đường, Tiêu mỗ không thể không trừng trị tội của ngươi.
Không đợi Phu Mông Lăng phản ứng lại, Tiêu Duệ lại âm u nói:
- Ngay từ hôm nay, Phu Mông Lăng, bổn Vương miễn đi quân chức của ngươi, ngươi tự mình về quê đi.
Phu Mông Lăng chấn động cả người, tuyệt đối thật sự không ngờ, Tiêu Duệ lại trực tiếp bãi miễn chức quan của hắn. Lửa giận trong lòng hắn dâng lên, căm giận nói:
- Ta chính là mệnh quan triều đình ngũ phẩm, tuy ngươi là Đại đô đốc An Tây, cũng không có quyền miền quân chức của ta.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Đương nhiên ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, dâng sớ tới Bộ binh, Phu Mông Lăng, ngươi lui ra đi.
- Ta không phục!
Phu Mông Lăng bướng bỉnh ngửa cổ, sắc mặt đỏ lên, hổn hển nói:
- Nhà Phu Mông chúng ta trấn thủ biên cương cho Đại Đường nhiều năm… Cũng không phải dễ bắt nạt!
Tiêu Duệ biến sắc, đột nhiên vỗ bàn:
- Lui ra!
Lúc này Phu Mông Lăng thở gấp thẹn quá thành giận, cũng có chút không đếm xỉa gì hết, cười loạn một tiếng:
- Tiêu Duệ, người khác sợ quyền của ngươi, nhưng lão tử cũng không sợ ngươi. Ngươi chẳng qua là ỷ vào Hàm Nghi công chúa tác oai tác quái thôi. Hừ, ngươi bãi quân chức của lão tử, ngươi không nên hối hận!
- Hối hận?
Tiêu Duệ đột nhiên cười ha ha lên, nhưng tiếng cười hắn lập tức dừng lại đột ngột, hắn tiến lên một bước lạnh lùng nói:
- Lão tử của ngươi?
Trong mắt Tiêu Duệ lòe ra một tia lệ mang, âm trầm nói:
- Tướng bên thua, lâm trận bỏ chạy, tội này khó tha. Đối mặt với thượng quan, mở miệng vũ nhục bổn Vương… Ngươi đâu, bắt Phu Mông Lăng cho bổn Vương, đưa đi chém đầu thị chúng!
Vào đại sảnh phủ Đô hộ, Tiêu Duệ tự đi vào trong.
Sau đó, Ca Thư Hàn mang theo một đám quan liêu tướng lãnh của phủ Đô hộ, dựa theo thứ tự phẩm bậc chức quan vào trong. Đang lúc Ca Thư Hàn trầm ngâm, lại nghe Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Ca Thư đại nhân, Tiêu mỗ nghe thấy biết được Tiểu Bột Luật mưu phản, quân ta thảm bại, không biết tình trạng cụ thể thế nào?
Ca Thư Hàn vui vẻ trong lòng, đang muốn nói chuyện tình Phu Mông Lăng thua trận mà chạy ra, nhưng Phu Mông Lăng lại giành trước đứng dậy, trước khom người thi lễ nói:
- Quận Vương, mạt tướng đúng là Trung lang tướng Chỉ huy sứ Khách Thập Phu Mông Lăng, thảo phạt Tiểu Bột Luật đúng là mạt tướng.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, cẩn thận đánh giá thanh niên nam tử trong thần thái hơi lộ ra vài phần kiêu căng trước mắt này, trầm ngâm không nói, chờ đợi câu tiếp theo của hắn. Làm tướng bại trận, thấy thượng quan, đã không có vài phần hổ thẹn ngược lại có chút có lý chẳng sợ. Chẳng lẽ, chỉ bởi vì là con trai Phu Mông Linh sao?
Tiêu Duệ âm thầm cười trong lòng.
Trên đường trước khi tới Tây Vực, hắn đã nhận được bản tấu của Ca Thư Hàn. Vừa nhận được tin này, kỳ thật trong lòng có vài phần ý niệm muốn mượn Phu Mông Lăng mà lập uy trong đầu, lúc này thấy Phu Mông Lăng “lo lắng” rất đủ, liền càng kiên định ý nghĩ này.
Nếu không phải mau chóng nắm cục diện Tây Vực, có lẽ Tiêu Duệ sẽ không lấy Phu Mông Lăng khai đao. Nhưng vì kế hoạch chỉnh thế của hắn phải nắm chặt chẽ toàn bộ quân quyền phủ Đô hộ An Tây trong tay trong thời gian ngắn nhất, lập uy đã trở thành bước đầu tiên.
Về phần bối cảnh xuất thân của Phu Mông Lăng, Tiêu Duệ cũng không có quá để trong mắt. Xét kỹ có lẽ Phu Mông Linh là đại thần quyền cao chức trọng, nhưng trong mắt Tiêu Duệ, Phu Mông Linh căn bản không tính là cái gì. Hơn nữa, Phu Mông Linh này sớm có cấu kết với Lý Tông, sớm hay muộn sẽ làm tay sai cho Lý Tông, Tiêu Duệ đã sớm xếp vào hàng ngũ kẻ thù.
Đứa con của kẻ thù lại là cấp dưới của mình, là một cấp dưới phạm vào lỗi lớn, điều này cho Tiêu Duệ một lý do hợp tình hợp lý.
Lập uy, liền khai đao con trai của Phu Mông Linh.
Phu Mông Linh nắm quyền ở Tây Vực nhiều năm, thế lực này cũng không nhỏ. Nếu không, Phu Mông Lăng cũng sẽ không thế này. Lấy Phu Mông Lăng khai đao là ngụy trang, hoàn toàn trừ tận gốc thế lực Phu Mông Linh bên trong phủ Đô hộ An Tây, đây mới là mục đích chân chính của Tiêu Duệ.
- Quận Vương, mặc dù mạt tướng lãnh binh đi thảo phạt Tiểu Bột Luật. Nhưng mà, Ca Thư đại nhân chỉ cho mạt tướng 3000 nhân mã… Dưới tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi, hơn nữa Tiểu Bột Luật liên hợp hơn mười quốc gia chung quanh, thế lực khổng lồ, mạt tướng địch không lại chúng, đành lui về Khách Thập.
Phu Mông Lăng thản nhiên nói, tuy rằng trên mặt mang theo một chút kính cẩn, nhưng không có bao nhiêu sợ hãi.
Hai quân giao chiến, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, khi hắn thảo phạt Tiểu Bột Luật, Giáo úy Tôn Tử Phúc đóng quân ở Đô hộ phủ An Tây tại Tiểu Bột luật cũng chạy trốn về Tây Vực, cũng là toàn quân bị diệt. Nghĩ tới một quốc gia nhỏ như Tiểu Bột Luật lại có thể tự tập vạn binh mã? Phu Mông Lăng cảm giác đây không phải lỗi của mình. Nếu muốn nói sai, thì đó là sai ở Đại Đường mất đi thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ca Thư Hàn nghe vậy, thấy không ngờ Phu Mông Lăng dẫn nguyên nhân thua trận lên trên người hắn, không khỏi có vài phần căm tức, bỗng nhiên đứng lên nổi giận nói:
- Phu Mông Lăng, có lẽ Tiểu Bột Luật thế lớn là sự thật, nhưng đang lúc nguy nan người mang theo thân binh bỏ lại đại quân không để ý tự mình chạy trốn về, rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng là ngươi phán sai quân cơ, chỉ huy không hợp lý, lúc này mới khiến toàn quân 3000 người bị diệt, ngươi còn có gì để nói?
Phu Mông Lăng không sợ lúc nào, chuyển tay qua nhìn Ca Thư Hàn:
- Ca Thư đại nhân ngài không ở trong quân, ngài như nào biết là mạt tướng phán sai quân cơ chỉ huy không thích hợp? Về phần lâm trận bỏ chạy quả nhiên là chê cười, ít người đánh không lại số đông, tại hạ không lùi chẳng lẽ còn phải chết theo sao?
Ca Thư Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Quân chết trận, làm chủ tướng, ngươi lâm trận mà chạy, tội này khó thoát khỏi, sỉ nhục này chẳng tiêu tan.
Hai người đối chọi gay gắt, Tiêu Duệ ở một bên trầm mặc không nói, đồng thời âm thầm quan sát biểu hiện của quan liêu trong sảnh. Tiêu Duệ quan sát qua từng khuôn mặt xa lạ theo thứ tự, có hơn phân nữa người lộ ra thần sắc không cho là đúng.
Bởi vậy, nói ra hai vấn đề: thứ nhất, lực ảnh hưởng của Phu Mông Linh ở Tây Vực rất lớn, Phu Mông Lăng con dựa vào cha che chở, kiêu ngạo không phải ngày một ngày hai; thứ hai, chỗ đứng của Ca Thư Hàn ở An Tây chưa ổn định, gần như không có quyền nói chuyện.
Hắn là Tiết độ phó sự An Tây khâm mệnh hoàng đế Đại Đường, ở An Tây chính là thủ trưởng quân chính trên thực tế, theo lý hẳn là nói một không hai, nhưng sự thật lại tương phản. Mà cho dù là Tiêu Duệ đến nhận chức vị chính này, hắn cũng là nắm trong tay phủ Đô hộ An Tây, nhưng tướng lãnh thuộc hạ của Phu Mông Lăng, không ngờ có thể kiêu ngạo với hắn, hơn nữa còn ngay trước mặt Tiêu Duệ, điều này sớm nói lên hết thảy.
Nhưng Ca Thư Hàn sao có thể là một nhân vật đơn giản, nếu Tiêu Duệ không đến Tây Vực nhận chức, Tiết độ phó sứ hắn, sẽ áp dụng thủ đoạn khác biệt nắm chắc quyền lực Tây Vực từng chút. Nhưng hôm nay, chức phó này của hắn thì không phải tiếp tục làm việc của chim đầu đàn này nữa.
Ca Thư Hàn bĩu môi, không hề “tranh luận” với Phu Mông Lăng, mà xoay người cúi người thi lễ, đưa hòn núi phỏng tay này tới tay Tiêu Duệ:
- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng, Phu Mông Lăng chỉ huy không thỏa đáng, hỏng việc quân cơ, lâm trận bỏ chạy, tội này phải nghiêm trị không tha.
Đuôi mày Tiêu Duệ nhướng lên, ánh mắt sáng sủa dừng trên người Ca Thư Hàn:
- Các vị đại nhân, ý các vị như thế nào?
Đám quan viên phủ Đô hộ An Tây, đều là thủ hạ của Phu Mông Lăng nhiều năm, tuy rằng chưa chắc đều là người tâm phúc của hắn nhưng, nhưng đều xem sắc mặt Phu Mông Linh, có vài phần “che chở” đối với Phu Mông Lăng. Hơn nữa mặc dù Phu Mông Linh rời chức An Tây nhưng vẫn là phiên trấn một phương của Đại Đường, đám quan liêu trung hạ tầng này dám đắc tội với hắn?
- Quận Vương, tuy rằng Phu Mông tướng quân bại trận, nhưng chuyện phát sinh có nguyên nhân…
- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng…
…
… Mặt Tiêu Duệ không chút thay đổi, bên cạnh vang lên tiếng cầu tình hỗn loạn của đám quan viên, chỉ có Ca Thư Hàn và Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Củng Hạ một bên liếc thấy đôi tay hắn nắm chặt thành nắm tay.
Củng Hạ chậm rãi cúi đầu, hắn tính tình cẩn thận, luôn làm việc khiêm tốn, không quen nhìn hành vi của Phu Mông Lăng, cũng cho rằng tội này nên nghiêm trị. Nhưng dưới tình huống không rõ tâm tính của Tiêu Duệ, hắn vẫn không biểu đạt ý kiến.
Nhưng Củng Hạ vừa mới cúi thấp xuống, chợt nghe Tiêu Duệ cao giọng gọi hắn:
- Củng Hạ Củng đại nhân.
Củng Hạ cả kinh, vội vàng đứng dậy khom mình thi lễ:
- Hạ quan Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Củng Hạ, bái kiến Quận Vương.
- Miễn lễ.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Củng đại nhân làm việc nhiều năm ở Tây Vực, rất ra quen thuộc nhiều tình huống ở Tây Vực, đối với chuyện Phu Mông Lăng thua trận Tiểu Bột Luật, Tiêu mỗ muốn nghe xem cái nhìn của Củng đại nhân.
Củng Hạ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt giao nhau với ánh mắt Tiêu Duệ, hắn rõ ràng thấy được một tia sát khí từ trong mắt Tiêu Duệ, mà đúng là tia sát khí này, khiến Củng Hạ hạ quyết định rồi. Ánh mắt hắn hơi dừng trên người Phu Mông Lăng, liền dứt khoát cất cao giọng nói:
- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng, tình có nguyên do, tội này khó tha. Bất kể có bao nhiêu lý do, 3000 quân ta táng thân Tiểu Bột Luật chính là sự thật, mà Phu Mông tướng quân một mình chạy trốn trở về Khách Thập cũng là sự thật. Chỉ điểm này, Phu Mông tướng quân cũng khó thoát khỏi chịu tội!
Mọi người cả kinh, mà Phu Mông Lăng bỗng nhiên quay đầu nhìn hầm hầm vào Củng Hạ. Phu Mông Lăng nằm mơ cũng thật không ngờ, không ngờ Củng Hạ lại như thế, Củng Hạ là người tâm phúc của Phu Mông Linh năm đó. Phu Mông Lăng không kìm nổi cúi đầu trách mắng:
- Củng Hạ, hay cho một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi chẳng qua là một sĩ tử nghèo túng lưu lạc đầu đường…
Nháy mắt Củng Hạ trở nên mặt đỏ tai hồng, hắn hơi lui về phía sau một bước, sau khi nghẹn thật lâu mới thốt ra một câu:
- Ân của Phu Mông đại soái, hạ quan suốt đời khó quên. Nhưng ân tình cá nhân là ân tình cá nhân, hạ quan là mệnh quan triều đình, quan viên thuộc về phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, tự nhiên là tận trung với Đại Đường hướng về Đại đô đốc có trách nhiệm.
Khóe miệng Tiêu Duệ hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn hiểu được, người này đang cho mình thấy thái đó của hắn. Đây là một người thông minh, là một người ổn trọng cẩn thận. Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, quăng ánh mắt ôn hòa qua, chợt đổi giọng âm lãnh:
- Phu Mông tướng quân, đây là đại sảnh Nha môn phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, không phải phòng khách nhà ngươi, không nên nói ân tình giữa Phu Mông lão gia cùng Củng Hạ tại đây…
Nói tới đây, Tiêu Duệ đột nhiên dừng lại, hắn khoát tay áo:
- Chính như lời Củng đại nhân nói, tình có nguyên do nhưng tội này khó tha. Phu Mông tướng quân, ngươi xúc phạm luật pháp Đại Đường, Tiêu mỗ không thể không trừng trị tội của ngươi.
Không đợi Phu Mông Lăng phản ứng lại, Tiêu Duệ lại âm u nói:
- Ngay từ hôm nay, Phu Mông Lăng, bổn Vương miễn đi quân chức của ngươi, ngươi tự mình về quê đi.
Phu Mông Lăng chấn động cả người, tuyệt đối thật sự không ngờ, Tiêu Duệ lại trực tiếp bãi miễn chức quan của hắn. Lửa giận trong lòng hắn dâng lên, căm giận nói:
- Ta chính là mệnh quan triều đình ngũ phẩm, tuy ngươi là Đại đô đốc An Tây, cũng không có quyền miền quân chức của ta.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Đương nhiên ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, dâng sớ tới Bộ binh, Phu Mông Lăng, ngươi lui ra đi.
- Ta không phục!
Phu Mông Lăng bướng bỉnh ngửa cổ, sắc mặt đỏ lên, hổn hển nói:
- Nhà Phu Mông chúng ta trấn thủ biên cương cho Đại Đường nhiều năm… Cũng không phải dễ bắt nạt!
Tiêu Duệ biến sắc, đột nhiên vỗ bàn:
- Lui ra!
Lúc này Phu Mông Lăng thở gấp thẹn quá thành giận, cũng có chút không đếm xỉa gì hết, cười loạn một tiếng:
- Tiêu Duệ, người khác sợ quyền của ngươi, nhưng lão tử cũng không sợ ngươi. Ngươi chẳng qua là ỷ vào Hàm Nghi công chúa tác oai tác quái thôi. Hừ, ngươi bãi quân chức của lão tử, ngươi không nên hối hận!
- Hối hận?
Tiêu Duệ đột nhiên cười ha ha lên, nhưng tiếng cười hắn lập tức dừng lại đột ngột, hắn tiến lên một bước lạnh lùng nói:
- Lão tử của ngươi?
Trong mắt Tiêu Duệ lòe ra một tia lệ mang, âm trầm nói:
- Tướng bên thua, lâm trận bỏ chạy, tội này khó tha. Đối mặt với thượng quan, mở miệng vũ nhục bổn Vương… Ngươi đâu, bắt Phu Mông Lăng cho bổn Vương, đưa đi chém đầu thị chúng!
Bình luận facebook