• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San (3 Viewers)

  • Chương 172

Bên trong phòng ngủ căn bản không có tên thích khách mà Dạ Nhai Tích đang nghĩ tới.
Hoa Dương công chúa đứng lặng một chỗ, thấy Dạ Nhai Tích xông vào thì hai mắt liền sáng lên, sau đó lại kinh hãi thở hổn hển.
Dạ Nhai Tích xông vào phòng liền lập tức cảm thấy hối hận.
Lý do là vì Hoa Dương công chúa vừa mới tắm xong, cô ta hoàn toàn trần trụi đứng đó, bộ y phục trên tay cũng rớt xuống sàn, kinh ngạc nhìn Dạ Nhai Tích, hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.
“Thuộc hạ lỗ mãng, mong công chúa thứ lỗi!” Dạ Nhai Tích lập tức dời tầm mắt đi hướng khác, trên nét mặt hiện rõ sự xấu hổ rồi vội vã xoay người rời đi.
“Này, ngươi đứng lại!” Hoa Dương công chúa không vui gọi lớn.
Dạ Nhai Tích không hề quay đầu, chỉ dùng mũi trường kiếm của mình hất nhẹ một cái, rồi một luồng kiếm khí nhẹ lướt qua thân thể Hoa Dương nhanh chóng cuốn lấy áo choàng sạch ở gần đó phủ lên thân thể cô ta với tốc độ cực nhanh khiến người ta không kịp có phản ứng.
Thu hồi trường kiếm, Dạ Nhai Tích lúc này mới xoay người lại, lẳng lặng nhìn Hoa Dương công chúa, trong mắt cũng không hề có lấy một chút dục niệm, “Vừa rồi sao công chúa lại sợ hãi kêu lớn như vậy? Có thích khách sao?”
Hoa Dương công chúa thấy Dạ Nhai Tích bình thản như vậy liền nhíu mày, “Không có, bản công chúa chỉ là bị trật chân lúc đang tắm mà thôi!”
Cố nén sự khó chịu trong lòng, Dạ Nhai Tích thản nhiên lên tiếng, “Công chúa nghỉ sớm đi, mai còn phải lên đường.”
“Này, Dạ Nhai Tích, ngươi không phải định đi như vậy chứ?” Hoa Dương công chúa sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự xem thường đó. Cô ta hướng về phía bóng lưng Dạ Nhai Tích hét lên.
Dạ Nhai Tích dừng bước, chớp mắt một cái rồi mới xoay người lại, ngữ khí bình thản lại vang lên, “Công chúa còn có việc?”
“Chân của ta bị trật, không thể đi về giường nghỉ ngơi được!”
Sắc mặt Dạ Nhai Tích hơi trầm xuống, “Thuộc hạ đi gọi nha hoàn!”
“Này, A…” Hoa Dương công chúa lập tức ngã nhào xuống sàn, thống khổ xoa xoa mắt cá chân, áo choàng trên đầu vai cũng rớt xuống để lộ mảng lớn da thịt bên trong, “Ngươi có phải nam nhân hay không? Sao lại dài dòng như vậy? Ta đã đau đến thế này, còn tìm nha hoàn cái gì chứ? Mau đỡ ta lên giường!”
Dạ Nhai Tích thấy không còn cách nào đành phải tiến lên. Vì Hoa Dương đang ngã ngồi trên sàn nên đành đặt trường kiếm xuống một bên, duỗi tay ôm lấy cô ta, sải bước đi về phía giường.
Khoé môi Hoa Dương công chúa hơi cong lên để lộ ý cười khi đã thực hiện được ý định. Hai tay cô ta âm thầm túm lấy trường bào hai bên người Dạ Nhai Tích, đợi khi Dạ Nhai Tích chuẩn bị buông tay ra thì sẽ dùng sức…
Dạ Nhai Tích cũng không mong dính lấy Hoa Dương nên vừa thấy bên sườn hơi bị túm lại liền lập tức duỗi hai tay, đem Hoa Dương đặt xuống giường, cô ta vừa muốn ôm choàng lấy người Dạ Nhai Tích thì lại bị đẩy ngược ra.
Áo choàng của Hoa Dương cũng theo đó trượt xuống khiến phần xương quai xanh khêu gợi cùng phần ngực cao ngất của cô ta hoàn toàn lộ ra dưới ánh nến lấp lánh. Cô ta khẽ cười nhưng cũng không hề kéo áo che đi thân thể.
Thật là nhàm chán!
Dạ Nhai Tích khẽ phủi tay. Nếu không phải vì thân phận công chúa thì cô ta đã sớm bị ném ra ngoài cửa sổ rồi.
“Chân của công chúa không giống như bị thương. Đã như vậy, ngày mai lên đường như bình thường!”
Lần này Hoa Dương cũng không lập tức gọi Dạ Nhai Tích lại mà chỉ đợi vị tướng quân hộ tống này cầm lấy trường kiếm chuẩn bị bước ra cửa thì mới chậm rãi lên tiếng, “Ngươi tưởng rằng nhìn thấy thân thể của bản công chúa rồi thì sẽ không có việc gì sao?”
Dạ Nhai Tích dừng bước, xoay người hờ hững nhìn Hoa Dương.
Hoa Dương công chúa cười cười, đem áo choàng khoác lên người rồi nhẹ nhàng bước về phía Dạ Nhai Tích, chân của cô ta quả nhiên không bị sao cả.
“Thì ra vừa rồi cô cố ý kêu lên như vậy!” Dạ Nhai Tích chợt cảm thấy buồn cười vì không ngờ rằng bản thân mình cũng có lúc mắc mưu.
Hoa Dương công chúa hơi nhíu mày, đi tới trước mặt Dạ Nhai Tích, bàn tay nhỏ bé chậm rãi vươn ra quấn lấy cổ Dạ Nhai Tích hệt như rắn nước, ánh mắt nhìn Dạ Nhai Tích cũng tràn ngập dụ hoặc.
“Dạ Nhai Tích, lúc bản công chúa tắm rửa, ngươi xông vào như vậy chính là xâm phạm bản công chúa, nay ngươi muốn đi thì đi dễ dàng vậy sao?
Dạ Nhai Tích vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, mặc cho thân thể của Hoa Dương kề sát lại, đáy mắt vẫn bình tĩnh như nước, khoé môi hơi cong lên, bình thản xem Hoa Dương bày trò này nọ.
“Các ngươi làm mưu sĩ chẳng phải vì muốn thăng quan tiến chức sao? Dạ Nhai Tích, ngươi có bản lãnh lớn vậy, chẳng lẽ chỉ cam nguyện làm một tướng quân?” Hoa Dương công chúa ngẩng đầu, cất tiếng khiêu khích.
Nam nhân trước mắt thật quá anh tuấn, thân hình cao lớn đủ làm nữ nhân say đắm, nếu không phải trong lòng cô ta đã sớm có Hách Liên Ngự Thuấn thì cô ta tin tưởng mình tuyệt đối sẽ yêu thương Dạ Nhai Tích bởi nam nhân này thực quá mức mê người.
“Công chúa tỉ mỉ diễn một màn kịch không phải vì muốn giúp Dạ mỗ mưa cầu quan tước đấy chứ?” Nụ cười trên môi Dạ Nhai Tích thoáng hiện một tia lạnh lẽo
“Chỉ cần ngươi có thể thoả mãn tâm nguyện của ta, ngươi sẽ được như nguyện.” Hoa Dương công chúa cười nói.
Dạ Nhai Tích đem tay cô ta đẩy ra, thản nhiên nói, "Công chúa muốn thế nào?”
Nụ cười trên môi Hoa Dương càng rạng rỡ, vỗ tay một cái, cửa phòng ngủ lại lần nữa bị đẩy ra, lần này là nha hoàn tuỳ thân của cô ta bước ra. Nhưng nha hoàn này lại mặc trang phục công chúa. Lúc nha hoàn này sợ hãi bước ra, Dạ Nhai Tích mới ý thức được thì ra vừa rồi ở trong phòng quả thực có giấu một người.
Thấy một màn trước mắt, Dạ Nhai Tích hơi nheo mắt lại cẩn thận đánh giá nha hoàn đang mặc y phục công chúa kia rồi lại nhìn về phía Hoa Dương công chúa…
“Công chúa không muốn hoà thân?”
Hoa Dương cười lắc đầu, “Không, ta muốn hòa thân, nhưng không phải hoà thân với tên nhị vương tử kia!”
“Công chúa muốn…”
“Ta muốn gả cho Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn chứ không phải là nhị vương tử Vu Đan. Dạ Nhai Tích, ngươi hiểu ý ta chứ?” Hoa Dương công chúa ngồi xuống, nở nụ cười lạnh.
Dạ Nhai Tích nhìn cô ta, “Cho nên công chúa định tìm nha hoàn này thay thế?”
“Đúng vậy, Vu Đan chưa từng thấy mặt ta, cho nên nữ nhân ở đây đều có thể trở thành công chúa đi hoà thân.” Hoa Dương công chúa đi đến trước mặt Dạ Nhai Tích, cười cười, “Chỉ cần đến lúc đó ngươi không nói gì là được rồi!”
Dạ Nhai Tích thản nhiên hỏi lại, “Vì sao công chúa lại làm thế?”
“Bởi vì người gả cho Tả hiền vương phải là ta chứ không phải con tiện nhân Nam Hoa kia!” Hoa Dương công chúa đột nhiên trở nên giận dữ, nắm tay cũng siết chặt lại, “Chỉ cần nha hoàn nay thay ta gả cho Vu Đan, ta tự nhiên có cách thu hút sự chú ý của Hách Liên Ngự Thuấn. Người Hách Liên Ngự Thuấn phải cưới là ta chứ không phải cô ta!”
Dạ Nhai Tích lẳng lặng nghe Hoa Dương phát tiết, thật lâu sau mặt không đổi sắc nói, “Cô điên rồi!” Nói xong, Dạ Nhai Tích lập tức quay đầu bước đi.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hoa Dương công chúa sao chịu từ bỏ ý định, ra hiệu cho nha hoàn kia lui ra, cô ta liền tiến lên phía trước chắn đường, ngẩng đầu nhìn Dạ Nhai Tích...
“Nếu ngươi không nhận lời giúp ta, ta sẽ gửi thư cấp báo cho hoàng thượng, nói ngươi cố ý xâm phạm ta, huỷ đi sự trong sạch của ta. Đến lúc đó, đừng nghĩ đến chuyện gia phong quan tước, ngay đến bảo vệ tính mạng cũng còn khó!”
Dạ Nhai Tích liền bật cười, “Công chúa thật sự đã hao tốn không ít tâm tư rồi!”
“Vì hạnh phúc của ta, ta phải làm như vậy. Dạ Nhai Tích, nhưng ta có lòng giúp ngươi, nếu ngươi nhận lời với ta, ta chắc chắn sẽ nói với hoàng thượng phong chức quan lớn cho ngươi, hơn nữa…” Hoa Dương công chúa hơi lùi về phía sau, dịu dàng nói, “Nếu ngươi có thể giúp ta, vậy đêm nay…ta là của ngươi!”
Nói xong, cô ta liền hất tay xuống khiến áo choàng rớt ra khiến thân hình khêu gợi hoàn toàn lộ rõ dưới ánh nến lung linh như mộng như ảo, mang theo vẻ dụ hoặc khiến người ta không khỏi cảm thấy hít thở không thông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom