Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng tại chỗ, dường như không hề tỏ ra kinh ngạc bởi sắc mặt nàng không có lấy một chút biến hoá. Hách Liên Ngự Thuấn lập tức tiến lên, vươn tay kéo nàng ôm vào lòng, quắc mắt nhìn thẳng Vu Đan, “Vu Đan, đây là kết quả điều tra của ngươi?”
Y Trĩ Tà cũng tiến tới, không vui nhìn Vu Đan, “Nhị vương tử, làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Chỉ trông vào một câu nói mà muốn định tội người khác thực sự quá mức nực cười!”
“Những lời của ta có đáng cười hay không chỉ có trong lòng Sở Lăng Thường là rõ ràng nhất. À không, có lẽ còn có một người nữa cũng biết rõ!” Vu Đan liếc mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, nụ cười cũng tràn ngập sự âm lãnh, “Tả hiền vương, Sở Lăng Thường là nữ nhân của ngươi, không phải ngay việc nữ nhân của mình làm gì ngươi cũng không biết đấy chứ?”
Ngụ ý của Vu Đan đã cực kỳ rõ ràng, đem mũi dùi đang chĩa về Sở Lăng Thường chuyển sang Hách Liên Ngự Thuấn.
Khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn cũng nhếch lên đầy lạnh lùng, cơ hồ có thể khiến người ta cảm thấy rét lạnh đến tận xương tuỷ.
“”Sao đây? Bản lĩnh của nhị vương tử cũng chỉ dừng lại ở chỗ gán tội cho người khác ư?”
Những lời châm chọc khiến Vu Đan biến sắc mặt. Hắn nghiến chặt răng, trong mắt cơ hồ sắp bốc hoả. Đối diện với Hách Liên Ngự Thuấn lúc này, trong mắt, trong lòng Vu Đan chỉ toàn sự thù địch cùng hận ý.
“Con nói gì vậy? Sở cô nương sao có thể là thích khách?” Thiền Vu bị Vu Đan làm cho rối tung lên, đưa tay day thái dương rồi khẽ hỏi.
Từ khi ông ta đưa Hách Liên Ngự Thuấn về Hung Nô, tình trạng đối địch thế này đã không còn là chuyện hiếm thấy. Trước kia Hách Liên Ngự Thuấn cũng có chút kiềm chế, nhưng từ khi quyền thế trong tay hắn không ngừng tăng lên, hắn đương nhiên cũng bắt đầu thẳng thừng đối đầu, khiến hai huynh đệ trở nên thế nước lửa.
Vu Đan thu lại ánh mắt thù địch, nhìn về phía Thiền Vu…
“Thiền Vu, mọi người đều biết Tôn Tẫn binh pháp vốn xuất xứ từ Trung Nguyên, do Tôn Vũ soạn ra. Sau trận chiến Mã Lăng, tướng nước Tề là Điền Kỵ bị hãm hại phải lưu vong sang nước Sở. Tôn Vũ liền từ quan về quy ẩn, sau đó viết ra bộ binh thư hoàn chỉnh này. Cuốn binh pháp này được chia thành mười ba chương là Kế, Tác chiến, Công mưu, Quân hình, Binh thế, Hư thực, Quân tranh, Cửu biến, Hành quân, Địa hình, Cửu địa, Hoả công, Dụng gián. Từ khi Lão Thiền Vu đoạt được binh thư luôn chỉ thắng không bại, thậm chí còn có lần bức Hán Cao Tổ Lưu Bang vào tuyệt cảnh. Hán cung đối với binh thư này bao lâu nay vẫn như hổ đói rình mồi, mấy năm gần đây còn không ngừng phái mật thám tới hòng cướp lấy binh thư. Nhi thần hoài nghi, Sở Lăng Thường chính là mật thám mà Hán cung phái tới!”
Thiền Vu hơi ngẩn ra, một lúc sau mới lên tiếng, “Sở cô nương xuất thân từ Hán cung là sự thật, nhưng sao có thể trở thành mật thám chứ? Vu Đan, những lời này không thể nói bừa!”
Vu Đan nhìn về phía Sở Lăng Thường cười lạnh, “Thiền Vu, nhi thần phân tích như vậy là có lý của nó. Chẳng lẽ Thiền Vu đã quên, Tôn Tẫn là đệ tử đắc ý nhất của Quỷ Cốc Tử, nghe đồn Quỷ Cốc Tử đã đem sở học cả đời truyền thụ cho Tôn Tẫn, mà Tôn Tẫn sau khi ẩn cư cũng thu đồ đệ, đồ đệ đó chính là Hàn Thiền Tử.” Nói tới đây, hắn lại hướng về phía Sở Lăng Thường lớn tiếng hỏi, “Chẳng lẽ Hàn Thiền Tử không phải sư phụ ngươi sao? Đây là chuyện mà mọi người đều biết rõ mười mươi rồi!”
“Vậy thì sao?” Hách Liên Ngự Thuấn thay Sở Lăng Thường trả lời câu hỏi này. Rõ ràng là hắn rất có lòng bảo vệ nàng.
“Chuyện đó sẽ khiến tất cả trở nên sáng tỏ!” Vu Đan lại cất tiếng cười châm chọc, “Tôn Tẫn là tổ tiên sư của cô ta, vật của tổ tiên sư bị thất lạc, cô ta đương nhiên muốn tìm lại. Nhà Hán luôn tự xưng là thiên quốc, nhưng lại không trân trọng vật chí bảo, nay biết được binh thư ở trong tay người Hung Nô ta đã ba bốn lần sai người tới đoạt. Sở Lăng Thường cũng là người của Quỷ Cốc phái, đương nhiên có tâm tư đó. Hơn nữa cô ta thông hiểu số mệnh, kỳ môn độn giáp, nếu muốn ban đêm xông vào hoàng thành tự do chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy, khoé môi lại cong lên, sau đó hắn nhìn về phía Sở Lăng Thường trong lòng mình, đáy mắt mang theo ý cười đầy sủng ái, “Thì ra nàng ở trong mắt nhị vương tử là người mà không chuyện gì là không làm được. Thật khó để hắn khen người ta như vậy!”
Dáng vẻ của hắn cực kỳ dịu dàng đối với nàng nhưng lại là sự khinh thường với Vu Đan. Hắn dùng thái độ như vậy biểu đạt cực kỳ rõ ràng sự châm chọc cùng khiêu khích của mình đối với Vu Đan.
Sở Lăng Thường thực sự bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, tâm tình đang khẩn trương cũng dịu lại rất nhiều.
Nhưng hiện giờ, nàng lo lắng nhất vẫn là thương thế của hắn. Lúc ở trong vương phủ, tâm tình nàng cứ bồi hồi không yên, lại nghĩ đến ánh mắt âm hiểm của Vu Đan thì nhất định sẽ gây khó dễ cho Hách Liên Ngự Thuấn lúc ở trên đại điện. Vu Đan nếu đã biết chuyện Hách Liên Ngự Thuấn bị thương, tất nhiên sẽ tìm cách thử giữa điện.
Vu Đan lúc này đã bị vẻ mặt đầy sự khinh thường của Hách Liên Ngự Thuấn bức cho phát rồ. Cố nén lại lửa giận trong lòng, hắn nhìn về phía Thiền Vu, “Thiền Vu, Sở Lăng Thường ban đêm xông vào hoàng thành bị vây khốn, Tả hiền vương lại tới tương trợ, hết thảy chuyện này không phải do nhi thần phán đoán. Đêm qua, bên cạnh nhi thần có một dũng sĩ dũng mãnh phi thường là Ba Thác đã giao thủ với thích khách, hơn nữa còn đâm bị thương một tên. Ba Thác vốn thích tìm hiểu các loại chiêu thức võ công, chỉ cần cùng đối phương giao thủ sẽ biết rõ lộ số của chiêu thức đó. Vậy sao không truyền Ba Thác lên điện để hỏi cho rõ ràng?”
Thiền Vu Quân Thần vốn là người hiếu chiến, phàm là người có tính cách này đương nhiên sẽ cảm thấy bán tín bán nghi với mọi chuyện. Nghe Vu Đan nói vậy, ông ta hơi nheo mắt lại, dường như đang cân nhắc độ chân thật trong lời nói của hắn.
Hữu Cốc Lễ vương lại tiến lên, trầm giọng nói, “Thiền Vu cũng biết rõ bản tính của Ba Thác, hắn trời sinh đã có tính tình thành thật, cẩn trọng, cũng không nói dối nửa lời. Nếu Tả hiền vương cùng Sở cô nương trong sạch, vậy Ba Thác cũng tuyệt đối không nói oan cho họ nửa lời.”
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy có chút suy nghĩ rồi gật đầu, nhưng vẫn nhìn về phía Sở Lăng Thường một cái.
Sở Lăng Thường thấy vậy cũng chậm rãi lên tiếng có chút hờ hững, “Lăng Thường không muốn làm Thiền Vu khó xử, nếu Ba Thác là người trung hậu thành thật, vậy xin Thiền Vu hãy hạ lệnh triệu kiến.”
Thiền Vu Quân Thần liền ra lệnh tuyên triệu Ba Thác.
Rất nhanh chóng, Ba Thác đã tiến vào đại điện, hành lễ xong liền đứng dậy, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh đứng qua một bên chờ được hỏi.
Sở Lăng Thường lúc này mới cẩn thận đánh giá kẻ đã đâm Hách Liên Ngự Thuấn bị thương. Tuy rằng đêm qua khá tối trời, nàng cũng không thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng bởi liên tục ngăn cản sự tấn công của hắn lên nàng cũng đã lĩnh giáo sức mạnh kinh người kia. Ba Thác này có sức khoẻ vô song, trong lúc giao thủ, nàng có thể cảm nhận được trường kiếm trong tay mình dội lại khiến ngón tay run lên khe khẽ.
Đầu ngón tay nàng theo bản năng hơi nắm lại, liền sau đó cảm thấy bàn tay cực kỳ ấm áp, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn đang cầm tay mình nên nàng ngước mắt lên, nhìn hắn mỉm cười.
Có lẽ tâm tư rõ ràng như vậy cũng là chuyện tốt. Cho dù sau này phải đối mặt với sóng gió cỡ nào, cho dù sau này hắn đối đãi với nàng thế nào, lòng của nàng đã sớm ngả về hắn, cho dù thật sự vạn kiếp bất phục cũng cam lòng.
Ba Thác cũng lập tức đem chuyện tối qua thuật lại, lúc nhắc tới người giao thủ cùng mình, khoé mắt hắn hơi giật giật, không dám nói tiếp mà quỳ gối đánh “cộp” một cái xuống sàn.
Thiền Vu thấy vậy liền nhíu mày, “Ba Thác, ngươi làm vậy là sao?”
Ba Thác khó nhọc liếm môi, nhưng lại cẩn thận nói, “Thiền Vu, ty chức không dám nói ra tên tuổi của thích khách!”
Bình luận facebook