Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý đến vẻ mặt của Vu Đan cùng Y Kha mà chỉ chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt Thiền Vu. Trên gương mặt anh tuấn của hắn lúc này cũng thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Không ngờ hắn tính toán kỹ càng như vậy nhưng vẫn để sót một chuyện. Thì ra đêm mà thích khách xông vào hoàng thành đã bị thị vệ đâm bị thương. Ngày đó nếu ở trên đại điện, Thiền Vu Quân Thần kiểm tra cánh tay hắn thì đã có thể chứng minh hết thảy mọi chuyện rốt cục là thế nào.
Nhưng Thiền Vu không hề nói ra điều đó.
Xuất phát từ sự hiểu biết của mình đối với Thiền Vu, Hách Liên Ngự Thuấn hoàn toàn loại bỏ khả năng ông ta có lòng giúp đỡ hắn. Hẳn là lúc đó, ông ta đã có tâm hoài nghi hắn rồi nên mới không nói ra tình hình thực tế. Nghĩ đến đây, Hách Liên Ngự Thuấn lại âm thầm hít sâu một hơi. Nếu loại chuyện như vậy phát sinh ở những gia đình bách tính bình thường, hắn nhất định sẽ cảm động vì tình thương vĩ đại của phụ thân, nhưng đây là nơi hoàng thành quyền quý nên hết thảy đều mang một hương vị khác.
Điều này có nghĩa là phụ vương của hắn đang có tâm đề phòng hắn.
Hít sâu một hơi, đè nén cảm giác ức chế trong lòng xuống, nét mặt Hách Liên Ngự Thuấn lại khôi phục vẻ bình thản lạnh lùng thường ngày.
Thiền Vu Quân Thần nghe xong lời của thích khách, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi, phất tay ra hiệu cho hắn lui ra sau. Ông ta khẽ dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, chân mày cũng nhíu chặt. Thật không ngờ một đời kiêu hùng như vậy cuối cùng lại lâm vào cảnh thê lương thế này.
Yên thị thấy tất cả bất lợi đều tập trung vào con trai mình thì sắc mặt tái đi nhưng cũng không dám mở miệng nói gì mà chỉ cẩn thận quan sát nét mặt Thiền Vu, chờ quyết định của ông ta.
“Phụ vương…” Vu Đan vô lực kêu lên. Đúng là hắn đã làm sai rất nhiều chuyện như bớt xén trân bảo cống phẩm, phái gian tế đầu tiên là độc hại thập hoàng tử, sau đó là Hàn Thiền Tử. Hắn thật sự có tâm hãm hại Hách Liên Ngự Thuấn, cũng ngầm cho phép Y Kha hạ độc trong ly rượu của Nam Hoa công chúa nhưng hắn không hề giấu binh thư trong vương phủ, cũng không ra lệnh giết người diệt khẩu. Hắn cũng không giống như lời quản gia vừa nói là sai người lấy Ma đằng hạ trong chén của Thiền Vu, cũng không biết cuối cùng người bị độc chết là Đề Nhã quận chúa. Hắn thực sự oan uổng mà.
Cả phủ đệ lớn như vậy trở nên tĩnh lặng không chút tiếng động khiến một cảm giác tĩnh mịch bao trùm hết thảy. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định sau cùng của Thiền Vu Quân Thần.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng đang chờ đợi. Hắn tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ như vậy chính là vì muốn đưa Vu Đan vào chỗ chết, còn về phần Y Kha, hắn sẽ từ từ xử lý.
Một lúc lâu sau, Thiền Vu Quân Thần mới mở miệng, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi, “Mọi người hẳn biết rõ Hung Nô ta lập quốc như thế nào chứ?”
Câu nói của ông ta vang lên khiến mọi người có chút không hiểu.
“Vu Đan, ngươi nói thử xem!” Thiền Vu khẽ ra lệnh.
Vu Đan cũng không hiểu tâm tư Thiền Vu ra sao, hắn khó nhọc nuốt nước miếng rồi trả lời với giọng có chút sợ sệt, “Lúc đó Hung Nô chỉ là một bộ lạc du mục, thủ lĩnh Hung Nô là Đầu Mạn sủng ái một người thiếp, muốn lập đứa con nhỏ của bà ta kế vị nên nảy sinh ý nghĩ muốn sát hại đứa con trưởng là Mặc Đốn. Ông ta phái Mặc Đốn đến tộc Nguyệt Chi làm con tin, sau đó lại phái binh xâm lược Nguyệt Chi, mục đích là mượn tay tộc Nguyệt Chi giết chết Mặc Đốn. Mặc Đốn tinh tường phát hiện ra âm mưu này nên đã cướp lấy một con chiến mã trốn về Hung Nô. Sau khi biết được chân tướng sự việc, Mặc Đốn liền nảy sinh lòng hận thù đối với phụ vương cùng kế mẫu của mình. Ông âm thầm huấn luyện binh mã, rốt cục chờ được thời cơ phát động chính biến, giết chết Đầu Mạn, sau đó cũng giết luôn kế mẫu cùng các tướng lĩnh không chịu phục tùng. Từ khi ông kế vị, nước Hung Nô cũng chính thức được thành lập.”
Lúc Vu Đan trả lời, Thiền Vu Quân Thần vẫn một mực nhắm mắt. Đến khi hắn nói xong, ông ta mới gật đầu rồi đem vấn đề chuyển qua Hách Liên Ngự Thuấn, “Ngự Thuấn, con cảm thấy câu chuyện cũ này thế nào?”
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn Thiền Vu, nghĩ một chút rồi trả lời, “Sống ở nơi quyền quý vốn không thể làm theo ý mình. Cho dù là cốt nhục thân tình cũng có thể tương tàn.”
Thân thể Thiền Vu Quân Thần khẽ run lên, ông ta chậm rãi mở mắt nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, trên nét mặt hiện rõ vẻ suy tính. Một lúc lâu sau, ông ta mới than nhẹ một tiếng, “Bởi vì quyền lực cùng vinh hoa phú quý đúng là có thể không nhận người thân, từ xưa tới nay loại chuyện như vậy cũng đã có không ít. Nhưng hôm nay, ta không muốn chính tay giết chết con trai mình. Ta mệt mỏi, cũng già rồi, chỉ hy vọng có thể an hưởng tuổi già, cả đời không nuối tiếc mà chết. Ta không hy vọng lúc mình chết hai tay lại dính máu của chính con trai mình.”
“Phụ vương?” Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo mắt lại.
Hai mắt Vu Đan liền sáng lên, vừa quỳ vừa tiến lại gần Thiền Vu, kéo áo ông ta, khó tin hỏi lại, “Phụ vương, người bằng lòng tha thứ cho nhi thần?”
Thiền Vu khẽ hất tay ra, nhíu mày nói, “Thiên hạ chỉ có đứa con bất hiếu, làm gì có phụ mẫu sài lang.”
“Phụ vương…” Vu Đan nghe vậy thì cực kỳ kích động, nước mắt cũng chảy ra, “Phụ vương, nhi thần thật sự bị oan!”
“Không cần nói gì nữa!” Thiền Vu mệt mỏi cắt ngang lời hắn, xoa xoa thái dương đau nhức, “Vu Đan, tội chết của ngươi có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Người đâu!”
Vu Đan kinh hoàng cứng đờ người.
Thị vệ lập tức tiến lên nhận lệnh.
“Tước bỏ danh vị của Hữu hiền vương, thu hồi đất phong cùng vương phủ, đem binh thư cùng trân bảo thu về quốc khố.” Thiền Vu vô lực nói.
“Vâng!” Thị vệ lập tức tiến lên, áp sát hai bên người Vu Đan.
“Phụ vương, phụ vương…” Vu Đan liều mạng giãy giụa, “Nhi thần thật sự bị oan, là Hách Liên Ngự Thuấn hại nhi thần, là hắn…”
Yên thị cũng khóc rống quỳ trên sàn, đau khổ cầu xin, “Thiền Vu, Đan nhi từ nhỏ lớn lên bên cạnh người, van cầu người tha cho nó đi. Coi như để nó tỉnh táo lại cũng không cần nhốt vào thiên lao…”
Câu nói này của bà ta lại lần nữa chọc giận Thiền Vu, ông ta rất vất vả để áp chế lửa giận, ngón tay lúc chỉ vào Vu Đan cũng vẫn còn run run, gằn từng lời….
“Ngươi xem lại con trai của mình đi. Nó là một cao thủ dụng độc đấy. Đầu tiên là độc hại Hàn Thiền Tử, sau đó còn muốn độc chết phụ vương của mình. Hôm nay đem nó nhốt vào thiên lao là đã khai ân lắm rồi. Từ nay về sau, ta không có đứa con trai này!”
“Thiền Vu!” Yên thị thất thanh kêu lên.
“Còn Y Kha!” Thiền Vu Quân Thần phẫn hận nhìn chằm chằm hắn, “Uổng phí ta nhiều năm nay vẫn tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại cùng Vu Đan làm ra chuyện thế này. Cho dù là bị nó sai khiến hay ngươi cam tâm tình nguyện đều đáng ghê tởm.”
Y Kha kinh hãi vội liều mạng dập đầu, “Thiền Vu, thần thực sự bị oan. Thần bất quá chỉ nghe theo lệnh của nhị vương tử, cho dù có không tình nguyện cũng không dám trái lệnh. Thần vốn cũng không tán thành để nhị vương tử làm ra những chuyện đó….”
“Y Kha, cái tên tiểu nhân…phản đồ! Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!” Vu Đan nghe vậy thì lạnh cả người, tức giận gào lên.
Thiền Vu Quân Thần đang tức giận tới cực điểm, đâu thể nghe thêm những lời như vậy nữa. Ông ta phất tay ra lệnh, “Đem hắn nhốt vào thiên lao, chờ ngày hành quyết!”
“Thiền Vu…” Y Kha lúc bị kéo đi vẫn cố gọi với theo…
Sau đó, Thiền Vu tức giận bỏ đi, Yên thị thì khóc đến chết đi sống lại, nhưng cũng không có cách nào cứu được con trai mình.
Đợi hết thảy mọi chuyện đều yên ổn, Dạ Nhai Tích vẫn trước sau quan sát tình hình hệt như một người ngoài cuộc mới bước lên, nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, lãnh đạm lên tiếng, “Lăng Thường rốt cục đang ở đâu?”
Bình luận facebook