Thấy Sở Lăng Thường tĩnh lặng tựa tiên nữ trên cung Quảng Hàn, khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn lại gợn lên ý cười. Hắn đưa tay tính tự mình thay hỉ bào cho nàng, nhưng vừa chạm đến tà áo trắng tinh khôi thì nàng liền đưa tay ngăn cản hành động của hắn.
“Đề Nhã quận chúa….” Giọng nói của Sở Lăng Thường có chút chần chừ, “…có phải đã thành người chết thế ta hay không?”
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ thở dài, kéo Sở Lăng Thường ôm vào trong ngực rồi dịu dàng thì thầm bên tai nàng, “Lăng Thường, bất luận kẻ nào cũng không thể làm tổn thương nàng. Kẻ cố làm chuyện đó sẽ chỉ có con đường chết!”
Lẳng lặng vùi trong ngực hắn, nghe tuyên cáo bá đạo của hắn, tận đáy lòng Sở Lăng Thường lại dâng trào một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời.
“Trách ta sao?” Cũng với dáng vẻ hệt như hôm đó, hắn khẽ cất tiếng hỏi nàng.
Vẫn dựa dẫm vào trong ngực hắn, Sở Lăng Thường nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngày đó ta cũng đã nói, ta không trách chàng, một chút cũng không trách.”
Hách Liên Ngự Thuấn cười, dịu dàng nâng cằm nàng lên, “Cho nên, có thể hiểu ta, trên thế gian này chỉ có một mình nàng.”
“Ta muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!” Sở Lăng Thường nhẹ giọng nói.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, “Được, nhưng mà…” Ngữ điệu của hắn lập tức có sự thay đổi, mi tâm cũng dâng lên nét tà mị, đôi môi mỏng kề sát vành tai nàng nhẹ nhàng phả hơi nóng, “Tối nay ngày đẹp giờ lành, không nên làm chậm trễ việc bái thiên địa của chúng ta.”
“Chàng…” Mặt mũi Sở Lăng Thường đỏ hồng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn.
“Xấu hổ?” Hách Liên Ngự Thuấn dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, nét yêu thương trên gương mặt hắn càng thêm nồng đậm, giọng nói lạnh lùng thường ngày cũng biến thành trầm thấp ôn nhu, khẽ đưa tay mơn man gò má nàng, “Là chính miệng nàng đồng ý gả cho ta, giờ hối hận cũng không được.”
“Nhưng….nhưng ta không nghĩ sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.” Sở Lăng Thường yếu ớt thốt lên một câu từ tận đáy lòng. Khung cảnh đêm nay thực sự làm say lòng người. Bởi nàng vốn không hề thích một hôn lễ náo nhiệt nên chỉ cần có trời đất làm chứng cho hai người yêu thương nhau kết thành phu phụ thì đối với nàng đã là chuyện cả đời không thể nào quên.
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cất tiếng cười nhẹ, “Lăng Thường, ta biết rõ nàng không thích những lễ tiết rườm rà, cho nên có trời đất cùng rừng hoa đào làm chứng, đối với nàng và ta chính là hôn lễ đẹp nhất.”
Những lời của hắn khiến Sở Lăng Thường thực sự cảm động. Tâm tư của hắn nàng có thể hiểu được. Nếu như hôn lễ của nàng có sự làm chứng của một người nào đó thì người làm chứng ấy cũng chỉ có một cuộc đời ngắn ngủi mà thôi, nhưng trời đất thứ mãi mãi trường tồn, nên có thể trọn đời trọn kiếp chứng kiến sự kết hợp của nàng và hắn.
“Chàng…” Sở Lăng Thường ngập ngừng một chút, có một câu nàng vẫn chôn giấu trong lòng từ lâu, đến hôm nay rốt cục cũng không nhịn được mà thốt ra, “Vì sao nhất định phải lấy ta?”
Hắn yêu nàng sao?
Từ ánh mắt của hắn, từ việc hắn tỉ mỉ làm mọi chuyện vì nàng thì xem chừng việc hắn thích nàng là không giả. Mà nàng, cũng thực sự yêu hắn. Cho dù hắn có thành thân với người khác, tình yêu của nàng dành cho hắn vẫn không có cách nào tiêu tán. Còn hắn? Có phải cũng có tâm tư giống như nàng hay không?
Hách Liên Ngự Thuấn chăm chú nhìn Sở Lăng Thường, một lúc lâu sau đem nàng ôm chặt vào lòng, khẽ thở dài một tiếng rồi trả lời, “Bởi vì, ta không thể rời bỏ nàng!”
Những lời này hắn đã từng nói lúc trước, hôm nay nhắc lại cũng vẫn với ngữ điệu trầm thấp êm ái nhưng lại có thêm phần nghiêm túc cùng quyết tâm. Hắn không nói ra lời nàng muốn nghe, nhưng câu nói cũ này của hắn, cho dù nghe tới lần thứ hai vẫn cảm thấy rung động như trước.
Sở Lăng Thường ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hắn, con ngươi màu hổ phách của hắn cũng chăm chú nhìn nàng, mang theo thâm tình cùng lưu luyến.
“Như vậy không công bằng…” Nàng dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi, đối mặt với chuyện lớn như vậy thì tâm tính trẻ con cũng vô thức nảy sinh. Khẽ cắn cắn môi, Sở Lăng Thường vô thức thốt ra câu nói mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận thức được, “Ta cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.”
“Nàng thông minh như vậy thì cũng đoán được bảy tám phần rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn bật cười nhẹ.
“Vậy còn hai, ba phần kia? Ta vẫn chưa được biết.” Nàng hướng về phía hắn trợn mắt một chút, trong giọng nói lại lộ ra sự nũng nịu chưa từng có.
Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên là người cực kỳ mưu trí, lại dày dặn kinh nghiệm hơn nàng rất nhiều. So về thủ đoạn cùng tâm cơ, hắn rõ ràng cao hơn nàng một bậc. Khẽ nâng hỉ bào trong tay lên, hắn cất giọng đầy dụ hoặc, “Ngoan ngoãn mặc cái này vào, bái trời đất xong, ta đương nhiên sẽ nói cho nàng biết tất cả.”
“Sao chàng có thể xấu xa như vậy?” Sở Lăng Thường có thể nhận ra ý cười đầy tà mị trong mắt hắn.
“À không, phải là…” Hách Liên Ngự Thuấn cố ý kéo dài giọng, rồi đột ngột ôm chặt lấy nàng, trong mắt dâng tràn tà ý, xấu xa thì thầm bên vành tai nhỏ xinh, “Ta cùng nương tử vào động phòng rồi, nương tử muốn biết chuyện gì, phu quân ta cũng sẽ cho nàng biết, được chứ?”
Trái tim Sở Lăng Thường theo câu nói của hắn lại đập loạn lên, thân thể cũng bị lời nói đầy ẩn ý của hắn đốt nóng, bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên, thẹn thùng đấm vào ngực hắn, “Chàng….chàng không biết xấu hổ…”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không hề tránh né, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, “Cưới thê tử đương nhiên da mặt phải dày rồi. Lăng Thường, từ tối nay trở đi, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta, suốt đời suốt kiếp không cho phép rời đi. Không đúng….” Hắn suy nghĩ một chút rồi lại bá đạo nhìn nàng tuyên bố, “Còn có đời sau, đời sau nữa…chỉ cần chỗ nào có ta, nàng nhất định phải ở bên cạnh bầu bạn.”
Sở Lăng Thường nghe vậy lại càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu khẽ lên án, “Tự đại, cuồng ngạo!”
Trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng tràn ngập nét vui vẻ, thấp giọng thì thầm bên tai nàng, “Ta giúp nàng thay hỉ bào, được chứ?”
“Ta…tự ta làm thì được rồi!” Đối với chuyện nam nữ, Sở Lăng Thường vẫn rất đơn thuần. Nói xong những lời này, nàng mới chợt nhận ra trong mắt hắn lại hiện ra ý cười đầy hài hước thì gò má lại đỏ hồng lên.
Hắn sao lại có thể hư hỏng như vậy?
Xong rồi, nàng thực là đồ ngốc mà.
Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ thích tâm tư đơn thuần như tờ giấy trắng này của nàng, trong lòng hắn còn có chút cảm động khi nghe những lời như vậy. Từ nay về sau, tình cảm của nàng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn. Dịu dàng nâng bàn tay áp lên má nàng, mơn man nhẹ nhàng để nàng bớt đi cảm giác lúng túng, hắn thấp giọng nói, “Ta nguyện vì nàng làm như vậy.”
Sở Lăng Thường ngượng ngùng vô thức cắn môi, nhỏ giọng nói, “Chàng…chàng sắp là thái tử, là Thiền Vu tương lai. Đừng…đừng làm vậy, đừng vì một nữ tử mà làm hao tổn uy nghiêm của mình.”
“Giang sơn có mỹ lệ hơn nữa cũng không bằng một nụ cười của nàng.”
Sở Lăng Thường thực sự sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Trái tim nàng, không hiểu sao lại bắt đầu dâng lên cảm giác đau đớn quen thuộc.
Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ dịu dàng, hắn nhẹ nhàng đem hỉ bào đã chuẩn bị giúp nàng thay, còn cực kỳ kiên nhẫn trong từng động tác, không những thế hắn còn đem đồ trang sức tinh xảo đã sai người chế tác từ trước cài lên mái tóc nàng bằng thái độ thâm tình vạn chủng.
Bộ trang sức này có hình con phượng hoàng đang giang cánh, từng chi tiết đều được làm tỉ mỉ vô cùng sống động, trên mũ phượng còn gắn bảo thạch toả ra những ánh sáng lấp lánh, không khó nhận ra những thứ này có giá trị liên thành.
Gương mặt Sở Lăng Thường dưới ánh trăng lung linh càng thêm ngời sáng, toát lên nét mê hoặc động lòng người khiến hắn càng nhìn càng thêm si mê.
Hách Liên Ngự Thuấn không kìm lòng được khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, dưới ánh trăng sáng ngời, hắn chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, trên môi tràn ngập ý cười đầy thâm tình.
Sở Lăng Thường bị động tác của hắn làm cho rung động đến tận đáy lòng, gương mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng lên, nhưng vẫn cùng hắn đan tay vào nhau, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh hắn, cùng hắn xin lời chúc phúc của trời đất.
Bình luận facebook