Dù gì Hoa Dương công chúa cũng vẫn còn trẻ chưa trải sự đời, vừa nghe rằng con mình sẽ bị liên luỵ thì đã sợ đến mất tự chủ, vội vã gật đầu, “Đúng vậy, con tuyệt đối không để hắn có cơ hội làm hại nhi tử của mình.”
“Mẫu hậu, nhưng hiện Hách Liên Ngự Thuấn đang nắm quyền lớn trong tay, chúng ta phải đối phó hắn thế nào đây?” Vu Đan không hiểu hỏi lại.
“Đi tìm Y Kha! Mặc dù vì chuyện năm đó, hắn không còn được phụ vương ngươi coi trọng nhưng người này nhất định cũng cực kỳ thống hận Hách Liên Ngự Thuấn. Con à, nhất định phải nhớ cho kỹ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của ta. Chỉ có những người như vậy mới có thể giúp ta được.” Yên thị lại tiếp tục nhấn mạnh, “Còn một người nữa, chính là Sở Lăng Thường. Ta có thể nhận ra cô ta chính là điểm yếu của Hách Liên Ngự Thuấn.”
Vu Đan suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu.
Yên thị lại quay sang Hoa Dương công chúa, “Ta biết chuyện lần này của Vu Đan đã khiến con tức giận, nhưng dù sao nó cũng là phu quân của con, là phụ thân của Thượng Phúc vương. Việc cưới Xảo Nhi về cũng sẽ không làm lớn, hy vọng con có thể hiểu. Hiện giờ ngoài Y Kha, con chính là người có thể giúp Vu Đan đoạt lại ngôi vị thái tử. Sau lưng con là Đại Hán, như vậy cũng đủ để tìm mấy người tới giúp nó rồi.”
Hoa Dương công chúa hít sâu một hơi, nhìn Vu Đan với ánh mắt đầy chán ghét nhưng vẫn nói, “Mẫu hậu, người yên tâm đi, vì hài nhi của mình, con sẽ làm như vậy!”
Lúc này Yên thị mới có thể âm thầm trút được gánh nặng, gật đầu, “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”
Những âm mưu thâm độc, dường như cũng bắt đầu lặng lẽ lan tràn…
***
Sở Lăng Thường thực không ngờ tới Ấp Thành lại là nơi có bầu không khí an ổn đến vậy. Tuy vừa trải qua một trận thiên tai nặng nề nhưng cũng không khó để nhận ra vẻ đẹp trong từng đường nét kiến trúc của nơi này. Bởi đây là con đường độc nhất thông với các nước bên ngoài nên dân chúng trong thành không chỉ có người Hán, người Hồ, mà thậm chí còn có cả những gương mặt với những đường nét sâu sắc của người xứ lạ.
Trên đường, người đi lại ăn mặc cũng rất khác nhau, thậm chí nhìn qua còn cảm thấy có chút quái dị. Nhưng người Ấp Thành dường như đã quen như vậy nên họ vẫn trò chuyện rất vui vẻ với những người ngoại lai, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Hổ Mạc cùng Thanh Tụ tạm thời nghỉ lại trong một khách điếm. Hách Liên Ngự Thuấn thì tự mình dẫn Sở Lăng Thường đi dạo khắp mọi nơi ở Ấp Thành.
Sở Lăng Thường lại lần nữa giả trang thành nam nhi nhưng cùng Hách Liên Ngự Thuấn đi trên đường thế này lại càng thu hút sự chú ý hơn. Ấp Thanh rất khác so với Bắc quốc Hung Nô cho nên người ở nơi này cho dù là nam hay nữ thì làn da cũng có chút ngăm đen, nhưng da dẻ Sở Lăng Thường thì lại trắng nõn còn Hách Liên Ngự Thuấn thì cao lớn anh tuấn như vậy nếu không muốn người ta chú ý cũng thật khó.
Nhưng cũng may là người dân ở đây tuy biết người cứu trợ thiên tai cho họ là Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn, cũng là đương kim thái tử, nhưng dù sao cũng không có mấy người biết dáng vẻ thực sự của hắn cho nên hai người họ vẫn có thể tự do thoải mái đi dạo quanh thành.
Có thể nhận thấy Ấp Thành đang dần khôi phục lại hoạt động giao thương thường ngày. Tuy rằng nó không có được sự phồn hoa như Trung Nguyên, cũng không sánh bằng Bắc quốc Hung Nô nhưng Ấp Thành cũng có đặc sắc riêng của mình. Bởi vì là cửa ngõ giao thương nên nó thu hút rất nhiều thương nhân nước ngoài tới đây buôn bán, đồng thời đem lại sự phồn thịnh cùng náo nhiệt mà những nơi kia khó có được.
Đây là lần đầu tiên Sở Lăng Thường có thể tự do đi dạo trên đường như vậy. Bên cạnh còn có Hách Liên Ngự Thuấn nên nàng cao hứng hệt một trẻ nhỏ, một hồi cầm cái này lên xem một chút, một hồi lại cầm cái kia lên xem một chút. Có rất nhiều đồ lúc ở Trung Nguyên hay Bắc quốc nàng đều chưa từng nhìn thấy, cho nên cực kỳ thích thú không muốn rời tay.
Dáng vẻ Hách Liên Ngự Thuấn thì đúng như một vị phu quân tốt, chỉ cần là thứ khiến nàng vui thích, bất kể là gì hắn đều lập tức mua hết, trên môi còn thường trực nụ cười vui vẻ.
Đến khi hai người họ trở lại khách điếm, Sở Lăng Thường mới phát hiện ra những đồ vật hắn mua về thực sự không ít khiến cho nàng trong lúc nhất thời lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
Sau khi chia một ít cho Thanh Tụ, chọc cho nha đầu kia vui vẻ hoạt bát hẳn lên thì chuyến du ngoạn tới Ấp Thành này thực sự rất tuyệt vời.
Đêm xuống, chủ quán đã chuẩn bị đồ ăn ngon và rượu thượng hạng, sau khi dùng xong, mọi người đều trở về phòng mình.
Nơi bọn họ đang ở là khách điếm duy nhất trong thành. Bởi thiên tai nên nơi này cũng ngừng đón khách một thời gian, nay khai trương lại cũng bắt đầu khôi phục lại sự náo nhiệt trước kia. Trên tầng ba, các phòng tốt nhất đều được chọn cả. Thứ nhất là bởi phòng ở tầng này khá an tĩnh, thứ hai là vì nó nhìn ra đường, nên khi có chuyện gì sẽ có thể biết được trước tiên.
Màn đêm ở Ấp Thành cũng không hề giống với Bắc quốc. Ngoài phố vẫn giăng đèn kết hoa, vài cửa tiệm còn chưa đóng cửa, trên đường vẫn có không ít người đi lại, trong đó không thiếu những người ngoại quốc.
Sở Lăng Thường vẫn một mực ngồi bên cửa sổ, hào hứng ngắm cảnh bên ngoài. Hách Liên Ngự Thuấn từ phía sau ôm lấy nàng, khẽ cười nhẹ, “Ngồi xe lâu như vậy, không thấy mệt mỏi sao?”
Nàng xoay người, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ dịu dàng của hắn, còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, “Ta rất thích nơi này!”
“Ta biết!” Hách Liên Ngự Thuấn cúi xuống hôn lên trán nàng. Từ lúc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của nàng thì hắn đã biết điều này.
Sở Lăng Thường mỉm cười kéo tay hắn, cùng đi đến trước cửa sổ, “Ngự Thuấn, chàng xem này! Đã muộn như vậy mà trên đường vẫn náo nhiệt như thế, nhà nhà đều không khoá cửa, đủ thấy nơi này thân thiện, hoà hảo đến chừng nào. Nơi như vậy sao ta lại không thích chứ?”
Trước giờ, nàng vốn chỉ thích nơi an tĩnh, giống như sơn cốc nơi nàng đã lớn lên từ nhỏ, hoặc như khu tịnh xá kia. Nhưng không nghĩ rằng tới nơi này, nàng lại bị sự thuần phác của Ấp Thành hấp dẫn. Nơi này mặc dù vừa trải qua thiên tai, nhưng trên gương mặt dân chúng không hề nhìn thấy vẻ oán thán hay tức giận, bọn họ vẫn vui vẻ tươi cười, vẫn ở lại nơi cũ nghiêm túc sinh sống.
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ gật đầu, “Ấp Thành trước khi xảy ra thiên tai thì còn náo nhiệt hơn hiện giờ rất nhiều. Bởi vì nhiều người nước ngoài phải đi qua nơi này để trở về cố quốc nên ban đêm ở đây cũng rất náo nhiệt. Cũng có thể coi đây như một toà thành không ngủ.”
“So với Trung Nguyên cùng Bắc quốc, nơi này thật giống như thế ngoại đào nguyên, mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ thanh bình.” Sở Lăng Thường khẽ thở dài, nhẹ giọng nói. Ông trời quả thực rất biết trêu người, một nơi đẹp như vậy mà lại phải hứng chịu thiên tai.
Hách Liên Ngự Thuấn cười ôm chặt lấy nàng.
Một lúc lâu sau, dường như nghĩ tới điều gì, Sở Lăng Thường quay đầu hỏi Hách Liên Ngự Thuấn, “Nơi này ở phía đông của Hung Nô phải không?”
“Đúng vậy!” Hắn đáp.
Gương mặt đang tràn ngập vẻ thư thái của Sở Lăng Thường chợt hơi cứng lại, mi tâm thoáng hiện lên nét lo âu không tự chủ.
“Nàng sao vậy?” Hách Liên Ngự Thuấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dịu dàng hỏi.
Ngước mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, suy nghĩ một chút, Sở Lăng Thường mới chậm rãi lên tiếng, “Ta cũng không biết phải nói với chàng thế nào nữa. Tóm lại Ấp Thành này rất quan trọng đối với chàng, cho dù thế nào chàng cũng nhất định phải giữ lấy nó.”
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng không chớp mắt, từ trong ánh mắt của nàng, hắn có thể nhìn ra sự nghiêm túc tột độ, vẻ mặt hắn cũng chuyển thành nghiêm trọng, “Lăng Thường, là chính miệng nàng đã hứa với ta sẽ không xem trước vận mệnh nữa!”
Vào ngày gả cho hắn, hắn cũng đã nói lên yêu cầu này. Không phải hắn không tin vào số mệnh, mà là mỗi việc đều có sự ràng buộc nhất định. Hắn chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ làm thái tử phi, nếu có thể làm một nữ tử bình thường thì càng tốt.
Bình luận facebook