Hai tên thị vệ lại lần nữa tiến lên.
Trong đôi mắt đẫm lệ của Hoa Dương công chúa chợt xẹt qua một tia lãnh ý. Thật tiếc là lần này vẫn chưa khiến cô ta được hài lòng.
Ngoài điện lại lần nữa vang lên một giọng nói. Lần này là Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường đồng thời bước vào.
Thiền Vu Quân Thần cùng Yên thị thoáng có chút sửng sốt.
Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường sánh bước đi tới trước điện, song song quỳ xuống. Hành động này của họ khiến khoé miệng đang mím lại của Thiền Vu hơi dãn ra đôi chút.
“Thiền Vu, Thanh Tụ là nha hoàn của Lăng Thường, Hổ Mạc là đại tướng dưới trướng của nhi thần. Hai người họ tính tình thế nào nhi thần hiểu rất rõ. Bọn họ tuyệt đối không dám mạo phạm Thiền Vu, kính xin người xử lý khoan hậu, để cho nhi thần đem họ về quản giáo nghiêm ngặt.”
“Thái tử…” Hổ Mạc có nằm mơ cũng không ngờ Hách Liên Ngự Thuấn sẽ đích thân tới đại điện xin tha ình nên trong lòng càng ngập tràn sự cảm kích.
Thanh Tụ gắt gao cắn chặt môi, từ nay về sau nha đầu này thật không dám nói năng lộn xộn nữa. Làm vậy không những không giải quyết được vấn đề mà còn làm liên luỵ tới thái tử cùng tiểu thư phải hao tâm.
Thiền Vu Quân Thần liếc mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn rồi lại nhìn Sở Lăng Thường, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Một là người của thái tử, một là người của thái tử phi. Ngự Thuấn, nếu như là ta, ngươi sẽ xử lý thế nào? Chẳng lẽ chỉ bằng một câu đơn giản như vậy thì thả người hay sao?”
Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập sự nghiêm túc, cung kính trả lời, “Nhi thần sao dám đánh đồng cùng Thiền Vu. Nhi thần cho rằng đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết phải dấy lên sóng gió trong cung. Thiền Vu luôn có tấm lòng nhân hậu, mà nha đầu Thanh Tụ giống như muội muội của Lăng Thường, nha đầu đó tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng tuyệt đối không có ý đồ xấu. Hổ Mạc tướng quân lại càng không cần phải nói. Hắn cùng nhi thần chinh chiến sa trường bao năm nay, đối với Hung Nô đã lập nhiều kỳ công, là nhân tài rường cột của Hung Nô ta. Thiền Vu cần gì phải vì một chút chuyện mà huỷ đi một nhân tài đây?”
Sắc mặt Thiền Vu Quân Thần liền hiện lên chút do dự. Thật ra vừa rồi ông ta cũng đã đắn đo, nếu không phải Hoa Dương cùng Yên thị ở một bên nói này nói nọ thì hoả khí của ông ta cũng không lớn đến vậy.
Yên thị nghe vậy đương nhiên cảm thấy bất mãn, không vui lên tiếng, “Thái tử nói vậy không được thoả đáng cho lắm. Đừng nói là một nha hoàn nho nhỏ hay tướng quân gì, ngay cả Thiền Vu nếu phạm vào quy củ cũng phải nhận sự trừng phạt nữa là. Thái tử nên biết, đầu tiên là nha đầu Thanh Tụ kia phạm thượng chống đối vương phi Hoa Dương, sau lại đem Thượng Phúc vương ném vào đống tuyết, làm hại Thượng Phúc vương bị nhiễm lạnh nghiêm trọng. Lại nói một chút về Hổ Mạc kia, thân là tướng quân, thân là thủ lĩnh thị vệ, hắn không những không trừng phạt nặng nha hoàn kia mà ngược lại dám tự tiện giảm nhẹ hình phạt. Thái tử nói xem, không có quy củ như vậy chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?”
“Yên thị nói nghe rất hay! Hung Nô ta trước giờ vẫn luôn coi trọng luật lệ, đó nguyên bản là chuyện rất tốt. Nhưng có câu “Người không phải thánh hiền sao có thể không mắc lỗi” huống chi hai người bọn họ không phải có lòng dạ xấu.” Hách Liên Ngự Thuấn nhìn về phía Yên thị với ánh mắt đầy lãnh ý, khoé môi hơi nhếch lên lộ vẻ châm chọc, “Biết sai sửa sai mới là chuyện đáng khen. Yên thị ở ngôi cao, không phải chưa từng phạm một chút lỗi lầm nào đấy chứ? Thiền Vu nhân từ nên Yên thị mới có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này, không phải sao?”
“Ngươi…” Ánh mắt Yên thị hiện rõ sự run rẩy, sau một lúc sự run rẩy đó thấm cả vào giọng nói của bà ta. Yên thị đương nhiên hiểu Hách Liên Ngự Thuấn đang ám chỉ chuyện gì nên chỉ có thể tức giận mà cắn chặt hàm răng.
Thiền Vu Quân Thần cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Hách Liên Ngự Thuấn, lại nghĩ tới mẫu thân hắn, trong lòng lại dâng lên sự cảm thán. Một hồi lâu sau ông ta mới khẽ thở dài, cất tiếng “Các ngươi đều đứng cả lên đi!”
“Đa tạ Thiền Vu!” Hách Liên Ngự Thuấn đỡ Sở Lăng Thường, cùng nhau đứng dậy.
Sắc mặt của Yên thị cùng Hoa Dương công chúa chuyển thành rất khó coi.
“Các ngươi cũng lui ra!” Thiền Vu ra lệnh với mấy tên thị vệ vừa tiến vào đại điện.
Yên thị thấy thái độ của Thiền Vu hoà hoãn lại, trong lòng hiểu rõ là do Hách Liên Ngự Thuấn nói trúng tử huyệt của ông ta bởi cái chết của Dung nương không lúc nào không tác động đến tâm tư của Thiền Vu. Nghĩ tới đây, trong lòng Yên thị lại càng thêm u oán cùng thống hận.
“Thiền Vu, chẳng lẽ chuyện này cứ để như vậy? Người đừng quên, Thượng Phúc vương còn đang mắc bệnh, nhiễm lạnh là chuyện tuy nhỏ mà lớn, lỡ như…” Yên thị cố ý bỏ lửng câu nói, để phần còn lại cho Thiền Vu tự cân nhắc.
“Thiền Vu…” Hoa Dương công chúa đương nhiên hiểu ý tứ của Yên thị, lập tức quỳ gối trước đại điện nghe “cộp” một tiếng, nước mắt lại chảy ra, “Nếu như Thượng Phúc vương có mệnh hệ nào, Hoa Dương cũng không sống nổi. Thượng Phúc vương là tính mệnh của thần thiếp, kính xin Thiền Vu dùng sự bác ái của mình bảo vệ Thượng Phúc vương, đó cũng là tôn nhi người yêu thương nhất mà…”
Trên gương mặt Thiền Vu Quân Thần hiện rõ sự khổ sở.
Một mặt, ông ta không muốn phát sinh xung đột với con trai của mình, mặt khác khí thế của Yên thị cùng Hoa Dương vô cùng bức người. Hơn nữa, Thượng Phúc vương quả thực lâm bệnh, phạt hay không phạt giống như một vụ kéo co không ngừng hành hạ ông ta.
Khi Hoa Dương công chúa còn đang nức nở động lòng người, thanh âm của Sở Lăng Thường vốn vẫn một mực không nói chuyện lúc trước dịu dàng vang lên, “Bệnh tình của hài nhi mình thế nào, vương phi lại không biết hay sao?”
Một câu nói này của nàng khiến Hoa Dương ngừng khóc, cô ta kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thường, ánh mắt nhanh chóng bắn ra những tia nhìn đầy chán ghét, “Cô ở đây nói loạn cái gì? Ta là mẫu thân ruột của Thượng Phúc vương, đương nhiên hiểu bệnh tình của nhi tử mình.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cất lời, thái độ vô cùng ung dung nhàn nhã, “Vậy thì cô nên biết Thượng Phúc vương bất quá chỉ bị hắt hơi mấy cái mà thôi, làm gì có chuyện bệnh thành nghiêm trọng. Nhiễm phong hàn với hơi bị dính gió lạnh biểu hiện không giống nhau. Người biết sẽ cho rằng Hoa Dương công chúa đau lòng vì nhi tử, không biết sẽ nghĩ rằng Hoa Dương công chúa mượn bệnh tình của Thượng Phúc vương để làm cớ gây sóng gió cũng không chừng.”
“Sở Lăng Thường, cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Cô không thấy tình hình của Thượng Phúc vương, sao dám ở đây nói lời vô căn cứ?” Hoa Dương công chúa hướng về phía nàng giận dữ gầm lên.
So với sự tức giận của Hoa Dương, Sở Lăng Thường vẫn cực kỳ bình thản, đợi cô ta hò hét một hồi, nàng mới hướng về phía Thiền Vu, mỉm cười lên tiếng, “Thiền Vu, không biết Hoa Dương hành động như vậy có tính là phạm thượng hay không?”
Dám gọi thẳng tên họ của thái tử phi chính là đại kỵ!
Hoa Dương công chúa lúc này mới có lại phản ứng, tức giận gườm gườm nhìn nàng.
Thiền Vu Quân Thần bị làm cho nhức đầu, lại không thể nói gì. Sở Lăng Thường là người thông minh, đương nhiên sẽ không làm cho vấn đề nơi này thêm phức tạp. Nàng khẽ cười nhẹ rồi tiếp lời, “Thiền Vu, Lăng Thường biết người yêu thương Thượng Phúc vương, đương nhiên nghe được Thượng Phúc vương bị bệnh sẽ cảm thấy nóng giận. Lăng Thường vì nghĩ như vậy nên đã tới Tiêu Vân điện thăm Thượng Phúc vương một chuyến.”
“Cô làm gì với hài nhi của ta?” Hoa Dương vừa nghe, toàn thân lại nổi lên lãnh ý.
Hách Liên Ngự Thuấn ở một bên đột nhiên cất tiếng cười lạnh, trầm giọng nói, “Thế nào, cô cũng có lúc cảm thấy sợ?”
Hoa Dương vốn rất e dè Hách Liên Ngự Thuấn nên đương nhiên không dám đối đầu với hắn. Ngược lại, Yên thị với khuôn mặt âm trầm, nhìn về phía Sở Lăng Thường cất tiếng hỏi, “Rốt cuộc cô đi Tiêu Vân điện làm cái gì?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự nóng lòng của Thiền Vu, lại nhìn thoáng qua Yên thị, Sở Lăng Thường bình thản hé mở đôi môi anh đào, chậm rãi nói ra hai chữ, “Chữa bệnh!”
Bình luận facebook