Đêm đã khuya, bọn thị vệ canh giữ trong đại lao cũng đã ngủ gà ngủ gật. Sự u tối cùng cảm giác đè nén khiến người ta hít thở không thông cũng tạm thời lắng xuống trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tí tách thỉnh thoảng phát ra từ cây đuốc đang cháy.
Nam Hoa công chúa cũng đã tỉnh lại, vô lực dựa vào người Sở Lăng Thường, máu từ khoé miệng chảy xuống nhuộm đỏ cả xiêm y trước ngực.
Trước lúc Nam Hoa tỉnh lại, Sở Lăng Thường cũng đã cẩn thận kiểm tra vết thương cho cô. Thật may là Nam Hoa chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng gì tới gân cốt. Có thể thấy là Yên thị còn chưa muốn lập tức đánh chết Nam Hoa.
Bất giác nhớ lại chuyện cũ, Sở Lăng Thường thực sự cảm thấy thế sự quá đùa bỡn con người. Nàng cùng Nam Hoa đều tới từ Hán cung, đến Hung Nô rồi đều cùng ở trong phủ Tả hiền vương, rồi lại cùng vào hoàng thành. Hôm nay, bọn họ lại cùng bị định tội và nhốt chung trong đại lao này.
Sở Lăng Thường bất đắc dĩ nở nụ cười khổ nhưng lại cảm thấy cổ họng khô khốc. Đây là kết quả của một thời gian dài không được uống nước. Đưa mắt nhìn khung cảnh an tĩnh xung quanh, nàng thực không biết đến lúc nào mới có thể ra ngoài, càng không biết hiện giờ Hách Liên Ngự Thuấn ra sao?
Nàng sợ hắn sẽ quay trở lại, thực sự sợ!
Hơi điều chỉnh tư thế, Sở Lăng Thường vô lực dựa vào vách tường lạnh băng. Dù tiết trời cực kỳ lạnh giá nhưng nơi đại lao này lúc nào cũng ở trong tình trang âm lãnh ẩm ướt. Đưa ngón tay ra định nhẩm tính một chút thì nàng lại phát hiện ngón tay đã cóng đến mức không còn cảm giác.
Dựa vào ngực nàng, Nam Hoa công chúa rốt cục cũng có phản ứng, yếu ớt lên tiếng, “Lăng Thường, là tôi đã hại mọi người.” Giọng của Nam Hoa đã trở nên khàn khàn trầm thấp hệt như những viên đá nhỏ khẽ quệt qua đám lá cây.
Trong lòng Sở Lăng Thường tuy cực kỳ căng thẳng nhưng vẫn cố gắng an ủi, “Đừng nói vậy, chuyện không liên quan đến cô.”
Nghe vậy, Nam Hoa khó nhọc đưa tay chống tường ngồi dậy. Sở Lăng Thường cũng vội vàng đỡ lấy cô, trong mắt lộ rõ sự ân cần.
Nam Hoa cười, nụ cười nhẹ bẫng tựa đám mây hờ hững nơi cuối chân trời, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy. Cô nhìn Sở Lăng Thường, ánh mắt hàm chứa ý tự giễu, “Là tôi quá sơ suất, không ngờ tới cuối cùng lại thua trong tay Ổ Giai cùng Hoa Dương.” Nói đến đây, khẽ liếm đôi môi khô khốc, vị máu tanh trên đó lại lần nữa tràn ngập hô hấp của Nam Hoa, “Lăng Thường, chẳng lẽ cô không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”
Trong lòng Sở Lăng Thường lại dâng lên một hồi chua xót. Nhìn Nam Hoa, ánh mắt nàng cũng trở nên nhu hoà đi rất nhiều, “Nam Hoa, tôi biết cô hạ quyết tâm này có nhiều khổ cực. Khiến Ngự Thuấn mất đi binh quyền cũng tốt hơn là mất đi tính mạng. Chuyện này cũng không phải do cô tình nguyện. Có thể khiến cô cam tâm từ bỏ người mình yêu cùng cơ hội ở bên người đó, trong chuyện này nhất định có nỗi khổ tâm.”
Thần sắc Nam Hoa hơi có sự biến đổi, có chút khó tin nhìn Sở Lăng Thường bởi không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy. Đôi mắt Nam Hoa rất nhanh chóng bị màn lệ làm cho ướt đẫm. Cô nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt lớn thi nhau chảy xuống, “Lăng Thường, thái tử là người cô yêu thương nhất, tôi sao có thể không xin lỗi cô đây? Tôi vốn muốn giả truyền tin tức thái tử âm mưu làm phản, Thiền Vu nể tình cốt nhục nhiều lắm chỉ tước đi binh quyền chứ không tổn hại đến tính mạng của thái tử. Không ngờ Yên thị lại bày ra thiên la địa võng như vậy. Lúc này, tôi thật sự hy vọng thái tử đừng quay trở lại.”
Sở Lăng Thường lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt dâng lên một tia bi phẫn, “Yên thị đi tới bước này là đã có sự chuẩn bị từ lâu. E rằng Ngự Thuấn trước sau đều có địch như vậy sẽ gặp nguy đến tính mạng. Nam Hoa, cô cũng không cần tự trách, tai hoạ này đã định sớm muộn cũng phải tới rồi!”
“Lăng Thường, Yên thị không chỉ muốn tính mạng của thái tử, bà ta còn muốn hài tử trong bụng cô, thậm chí cả mạng của cô nữa.” Nam Hoa khó khăn hít thở, nước mắt lại theo đó trào ra.
Sở Lăng Thường khó nhọc cất tiếng nói từ cổ họng khô đến tắc nghẹn, “Sẽ có cách mà! Tôi nhất định sẽ không để bà ta tổn thương hài nhi của mình.” Nàng nhắm đôi mắt lại, nắm tay cũng siết chặt. Một lúc lâu sau, nàng mở mắt ra nhặt mấy viên đá trên nền đất, cố gắng dùng thuật kỳ môn độn giáp đoán định một số dị tượng sắp xảy ra.
Nhìn mấy viên đá tán loạn trên sàn, nàng khẽ lắc đầu rồi thử lại lần nữa nhưng kết quả vẫn là như vậy.
Nam Hoa khó nhọc cất tiếng hỏi, “Lăng Thường, cô đoán ra chuyện gì sao?”
“Nhân mạng khó dò, thiên tai không cách nào ngăn trở.” Chậm rãi thả ống tay áo xuống, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, mi tâm không khỏi dâng lên sự chua xót. Nhớ lại lúc trước nàng từng đoán vận nước của Hung Nô, giờ thế lớn đã qua, kiếp nạn sắp tới không ai có thể ngăn cản.
Nam Hoa cũng không hỏi kỹ mà chỉ cười khổ, “Thị vệ cai ngục cũng đã nói từ trên trời giáng xuống vô số cự thạch khiến dân chúng trong thành bàng hoàng bất an. Bọn họ ngày ngày cầu xin ông trời thương xót, còn bọn tay sai của Yên thị thì không ngừng xúi giục dân chúng, định đem cô tế trời. Thật sự là một lũ ngu muội!
Sở Lăng Thường cũng không hề cảm thấy kỳ quái mà chỉ bình thản lên tiếng, “Trời giáng tai hoạ còn có thể tránh, tự gây nghiệt sẽ chẳng còn đường sống. Cự thạch rơi xuống nhiều như vậy đương nhiên sẽ huỷ hoại các thôn trang lân cận, lại gặp đúng tiết trời đông giá, tuyết lở cũng là điều bình thường. Chỉ tiếc hoàng thành không hề có sự phòng bị, sau này tai hoạ sẽ còn tiếp tục kéo dài.” Nàng khẽ liếm cánh môi, chỉnh lại thế ngồi rồi nói tiếp, “Mùa đông không tích trữ, khi xuân đến sẽ có nạn đói. Nạn đói xảy ra sẽ kéo theo ôn dịch hoành hành. Hung Nô khó tránh khỏi kiếp số rồi!”
“Thật sự trời cao đang trừng phạt con người hay sao?” Nam Hoa lần nữa tự giễu mình.
“Cự thạch rơi xuống cũng không đáng sợ, đáng sợ là con người không có sự phòng bị. Thượng cổ cũng từng có thời kỳ vô số cự thạch rớt xuống như ghi chép lại trong Sơn Hải Kinh. Đất đai khi đó bị ngăn cách bởi bốn biển, sự phân chia ngày đêm cũng theo đó mà thành. Chiếu theo sự vận động của mặt trời, mặt trăng mà hình thành nên bốn mùa, các vị thần linh cũng theo đó mà sinh ra, từ đó cũng xuất hiện không ít những sinh vật mới.Yên thị chính là muốn dựa vào chuyện này để diệt trừ chúng ta, nhưng tôi thấy những phiền phức kia bà ta cũng không hề ngờ đến.” Sở Lăng Thường lặng lẽ phân tích.
Nam Hoa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng khó nén được nỗi bi thương. Thiên mệnh cùng nhân mệnh đều khó phạm, cô chỉ mong người mình thương yêu có thể thoát khỏi bể khổ này mà thôi.
Không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng thì hai người họ nghe thấy bên tai có tiếng gọi khe khẽ. Mở mắt ra nhìn thì thấy đó là Y Trĩ Tà, còn bọn thị vệ canh gác bên ngoài đều đã ngã gục cả.
Dạ Nhai Tích cũng tới, chỗ cổ tay còn có thương tích nên phải băng bó khá dày. Đem thân thể hư nhược của Nam Hoa dựa vào ngực mình, nhìn vết thương trên người cô, Dạ Nhai Tích không khỏi thầm rơi lệ. Khẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Y Trĩ Tà, ông ta lập tức đỡ Sở Lăng Thường ngồi dậy, thấp giọng nói, “Đi mau!”
Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy chân tay hoàn toàn bủn rủn. Cướp ngục như vậy chính là phạm vào tử tội.
“Chúng ta làm sao trốn được?” Bên ngoài đều là người của Yên thị và Vu Đan, chỉ bằng sức của bốn người bọn họ sao có thể an toàn rút lui chứ?
Dạ Nhai Tích không trả lời, chỉ ra hiệu bảo mọi người nhanh lên một chút.
Ra khỏi thiên lao, Sở Lăng Thường rốt cục cũng hiểu rõ vì sao bọn họ dám cướp ngục. Thượng Phúc vương đang bị Y Trĩ Tà không chế, gương mặt đã tái nhợt nhưng cũng không dám khóc thành tiếng. Nàng nhìn mà không đành lòng nhưng cũng hiểu đây là biện pháp duy nhất.
Đang là giờ Tý, bóng đêm dày đặc tựa như phủ kín bầu trời. Bốn phía đều an tĩnh dị thường, mấy người bọn họ theo đường nhỏ tiến về hướng bắc bởi nơi đó có một đường hầm có thể thông ra ngoài.
Suốt dọc đường, Y Trĩ Tà đều ôm lấy Sở Lăng Thường, một tay kia không quên kéo theo Thượng Phúc vương, cảnh giác quan sát tình huống xung quanh. Y Trĩ Tà dẫn đầu, còn Dạ Nhai Tích ôm Nam Hoa theo sát phía sau.
Ánh trăng hoàn toàn bị mây đen che kín, mà tuyết lại bắt đầu rơi dày thêm.
“Ai ui…” Thượng Phúc vương bị kéo đi, vấp phải một tảng đá trượt ngã xuống đất, không biết là bởi đau hay sợ hãi mà bắt đầu khóc rống lên.
Gương mặt Y Trĩ Tà tràn ngập sự căng thẳng, chưa kịp mở miệng thì thấy xung quanh xuất hiện vô số ánh đuốc rồi những tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tiến về phía họ.
Chỉ trong nháy mắt, mấy người bọn họ đã hoàn toàn bị bọn thị vệ vây chặt.
Một mũi tên lạnh lẽo đột ngột xuyên qua màn tuyết hướng về phía Nam Hoa bắn tới. Cô kinh hoàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dạ Nhai Tích vươn tay ra, sau đó mũi tên bị đẩy mạnh trở lại rồi trong đám người phía trước có một tên thị vệ ngã nhào xuống.
Trong bốn người họ, Nam Hoa không biết võ công. Sở Lăng Thường lại đang có mang, ăn uống không được bao nhiêu nên thân thể cũng rất yếu ớt. Y Trĩ Tà mặc dù cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhưng bàn về võ công thì không phải cao cường, cho nên chỉ còn lại một mình Dạ Nhai Tích. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ bắt Thượng Phúc vương làm quân cờ.
Trong màn đêm chợt có tiếng người nào đó vỗ tay rồi ánh sáng từ vô số ngọn đuốc lại được thắp lên. Lúc này mấy người họ mới nhìn rõ mình đã bị vây chặt đến thế nào. Những mũi trường mâu bén nhọn cùng vô số cung tên đã lên dây đều đang chĩa về phía họ. Yên thị từ trong bóng tối đi ra, những bông tuyết lạnh giá cũng không đủ để xua đi ánh mắt lạnh băng của bà ta.
“Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà phạm thượng làm loạn, bắt cóc Thượng Phúc vương, còn cùng khâm phạm cướp ngục. Y Trĩ Tà, những tội danh đó đều là tử tội cả!”
Theo bước chân của Yên thị, ánh sáng cũng tăng lên đáng kể, phía sau bà ta chính là Hoa Dương công chúa cùng Vu Đan. Thượng Phúc vương nhìn thấy người thân thì lại bắt đầu oa oa khóc lớn khiến Hoa Dương đau lòng hướng về phía mấy người họ hô to, “Các ngươi dám làm tổn thương hài nhi của ta, ta sẽ khiến các ngươi phải đền mạng.”
Dạ Nhai Tích đỡ Nam Hoa qua một bên, tay kia kéo lấy Thượng Phúc vương, lạnh lùng nói, “Các ngươi còn dám tiến lên, ta sẽ bóp chết nó!” Cũng không phải Dạ Nhai Tích tâm địa ác độc, hài tử vốn vô tội nhưng đây đã là cách duy nhất của bọn họ rồi.
Yên thị dừng bước khiến bọn thị vệ cũng không dám tiến thêm.
Hoa Dương công chúa chảy nước mắt ròng ròng, Vu Đan cũng siết chặt nắm đấm, phẫn hận nói, “Các ngươi đừng có tổn thương Thượng Phúc vương!”
“Kêu thị vệ lui cả ra, chúng ta chỉ muốn an toàn rút lui. Chỉ cần chúng ta được an toàn, Thượng Phúc vương tự nhiên sẽ giữ được tính mạng, nếu không…” Y Trĩ Trà cũng đứng bên cạnh Thượng Phúc vương, đem hai nữ nhân bảo hộ sau lưng mình.
“Mẫu hậu, xin người đáp ứng bọn họ đi. Thả bọn họ đi! Nhi thần không thể mất đi hài nhi của mình!” Hoa Dương công chúa không kìm lòng được, vội đi tới trước mặt Yên thị cầu xin.
Yên thị gắt gao nhìn chằm chằm mấy người Dạ Nhai Tích, đáy mắt lạnh băng càng thêm giá buốt, “Dạ Nhai Tích, ta biết ngươi lần này tới vì Nam Hoa công chúa. Ngươi cùng cô ta quả nhiên là đồng mưu. Tất cả các ngươi đều là gian tế của Đại Hán. Ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”
“Mẫu hậu…” Vu Đan cùng Hoa Dương kinh hãi kêu lên.
Dạ Nhai Tích hơi nheo mắt, lên tiếng, “Ta không tin bà hoàn toàn không để ý tới tính mạng tôn nhi của mình.” Nói xong, Dạ Nhai Tích liền gia tăng một chút lực ở ngón tay khiến Thượng Phúc vương bị siết đau đến trợn trắng mắt.
“Thượng Phúc vương….” Hoa Dương đau lòng kêu lên…
Yên thị hung hăng phất tay áo, “Có thể nhổ đi mấy cái đinh trong mắt như các ngươi, tính mạng một hài nhi thì đáng kể gì. Các ngươi nghĩ rằng giữ thằng bé đó thì có thể uy hiếp được ta? Ta nói cho các ngươi biết, trên đời này không ai có thể uy hiếp được ta!” Giọng của Yên thị lạnh tựa hàn băng, ánh mặt lộ rõ sự âm ngoan, “Dạ Nhai Tích, ta biết võ công của ngươi cao cường, ngay cả khoá phòng giam cũng không giữ được ngươi. Được, ta cũng muốn xem xem đêm nay ngươi làm cách nào mang mấy kẻ đó đi. Bắn tên!”
Yên thị vừa ra lệnh, kèm theo tiếng tên bắn như mưa hướng về phía mấy người họ là tiếng kêu thét của Hoa Dương thê thảm như xé rách bầu không khí lạnh lẽo.
Bình luận facebook