Bầu trời lúc này tràn ngập cánh hoa đòa bay bay cơ hồ khiến ánh trăng cũng bị che khuất. Từ sau một tàng cây anh đào xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn khoác trên người thứ trang phục vô cùng quý giá đưa mắt nhìn theo bóng trắng từ y phục của Sở Lăng Thường đang khuất dần, khẽ lẩm bẩm, “Giỏi cho người Hung Nô, dám ở trong Hán cung của ta ngang nhiên bắt nạt người khác.”
“Thập hoàng tử, Sở cô nương đã an toàn rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi.” Một lão ma ma vẫn đứng bên cạnh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu ta, “Nếu không, mấy cung nữ kia không tìm thấy hoàng tử nhất định sẽ bẩm báo với phu nhân mất.”
“Được!” Lưu Triệt gật đầu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng dáng vẻ đã toát lên sự thành thục đầy trí tuệ.
Hai người đó cũng một trước một sau lặng lẽ rời đi.
…..
Dưới ánh trăng, trên sảnh chính trước cửa đại điện là bóng dáng cao lớn của Hách Liên Ngự Thuấn đổ dài trên mặt đất. Hắn cũng không lập tức quay trở vào trong mà chỉ chắp tay sau lưng đứng đó, gương mặt anh tuấn dưới bóng trăng khi mờ khi tỏ cũng trở nên lúc sáng lúc tối.
Một lúc lâu sau, hắn đột ngột mở miệng, giọng nói đầy mạnh mẽ cất lên trong bóng đêm tĩnh mịch, “Hổ Mạc, mọi chuyện làm đến đâu rồi?”
Từ trong khoảng tối mịt phía sau xuất hiện một thân hình nam nhân cao lớn. Hắn tựa như một cái bóng bước tới bên cạnh Hách Liên Ngự Thuấn, cung kính đáp, “Vương gia, mạt tướng suốt cả đêm nay đã điều tra rất rõ ràng. Binh lực của Hán cung hiện giờ không đủ mạnh, chỉ có thể đối chọi với phản quân chứ không thể có chút uy hiếp nào đối với đế quốc Hung Nô ta.” Nói xong, hắn hơi ngẩng lên, hai mắt sáng quắc, ngũ quan cân đối vô cùng mạnh mẽ, xét về hình dáng cũng có thể thấy được hắn đã có không ít kinh nghiệm chinh chiến sa trường.
Binh thư có câu “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Lần này Tả hiền vương đến Đại Hán, hòa thân chỉ là mục đích đầu tiên, mục đích quan trọng hơn chính là…tra xét dân tình cùng binh lực của Đại Hán. Dân tộc Hung Nô luôn có dã tâm tiến quân vào Trung Nguyên mà Đại Hán hiện lại loạn như vậy nên càng thôi thúc quyết tâm xâm lược hơn nữa. Ngay đêm nay khi Cảnh Đế đãi yến, Tả hiền vương đã phái người đi dò xét quân tình, chuẩn bị mọi chuyện cho dân tộc Hung Nô dễ dàng hành động sau này.
“Ngựa chiến của Trung Nguyên sao có thể so với hãn huyết mã của Hung Nô ta chứ. Từ đời Cao Tổ Lưu Bang, hoàng đế Hán triều lúc nào cũng muốn đưa hãn huyết mã của chúng ta vào Trung Nguyên rồi. Xem ra tiến hành việc này bây giờ cũng khá thuận tiện. Thật đúng là trời giúp ta mà.” Hách Liên Ngự Thuấn nhếch môi nở nụ cười đầy quỷ dị, đôi mắt thâm thúy cũng lộ rõ vẻ chiếm hữu của bản tính hoang dã.
“Vương gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao? Thập hoàng tử…”
Hách Liên Ngự Thuấn khoát tay cắt ngang lời Hổ Mạc, “Loại độc mà thập hoàng tử trúng đã tra ra chưa?”
“Vương gia, là độc Vấn hương.”
“Nói vậy tức là trong Hán cung cũng có mật thám người Hung Nô?” Sở dĩ hắn nói như vậy là vì Vấn hương là loại độc dùng bảy loại trùng độc chỉ có ở Hung Nô tinh luyện mà thành. Nó có khả năng phát tán trong không khí, lại dễ dàng hòa tan trong nước, có vị ngọt như sữa nhưng có thể khiến người trúng độc hít thở không thông mà chết ngay lập tức.
Khi hắn vừa vào cung chưa bao lâu đã thấy thập hoàng tử bị trúng loại độc này, lẳng lặng đi theo thì lại thấy thập hoàng tử được Sở Lăng Thường cứu.
“Có lẽ là như vậy, mấy năm nay Hán cung luôn phái mật thám tới các nước thăm dò tình hình, mà dân tộc Hung Nô ta cũng phái vài mật thám xâm nhập Hán cung, chỉ là vương gia…” Hổ Mạc hơi chau mày, “Mạt tướng thực sự không rõ, vì sao lại có người ra tay với thập hoàng tử như vậy?”
Đôi mắt của Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhướng lên, đối với chiến tướng đã theo hắn chinh chiến nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn giấu diếm điều gì nên chỉ chậm rãi lên tiếng, “Hán đế vẫn đang có ý lập thái tử. Không chỉ mình Hung Nô ta mà các nước chư hầu của nhà Hán vẫn luôn dõi theo mấy hoàng tử Hán triều. Trưởng tử Lưu Vinh là con của Lật phi. Mẫu thân được sủng ái thì con có cơ hội ngồi lên ngôi thái tử là chuyện dễ hiểu. Nhưng theo bản vương, đứa bé Lưu Triệt kia rất có tướng mạo đế vương. Lưu Vinh trời sinh bản tính đã rất ôn hòa nhưng Lưu Triệt thì khác. Từ nhỏ Lưu Triệt đã rất thông minh, tỉnh táo. Nói không chừng, sau này nó sẽ thành mối họa lớn của Hung Nô ta.”
Anh vương gia đã bộc lộ dã tâm muốn "xua ngựa" vào Trung Nguyên rồi. Mục đích thăm dò quân tình đã thực hiện xong, vậy tiếp theo anh ý sẽ làm thế nào để túm nàng Lăng Thường về theo? Anh ý có thực hiện được nốt ý đồ này không?
Bình luận facebook