Dạ Nhai Tích đã bước vào trong trướng, nhận lấy khăn từ Sở Lăng Thường lau bớt nước mưa trên người nhưng những lời nói vừa rồi vẫn khiến cho cả Châu Á Phu và thám tử đều giật mình sửng sốt. Sợi tóc của Dạ Nhai Tích cũng ướt nhẹp, có lẽ do bên ngoài khí lạnh quá nặng nên sắc mặt vị sư huynh này cũng có chút tái nhợt khiến cho vẻ tiên phong đạo cốt càng thể hiện rõ.
Sau khi mọi người cùng Châu Á Phu đều ngồi xuống, thám tử cũng lui ra ngoài, bên trong doanh trướng cũng dần khôi phục lại sự an tĩnh.
“Sư huynh, tình hình ra sao rồi?” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Dạ Nhai Tích gật đầu cười nhẹ, “Tất cả đều đúng như sự tính toán của chúng ta!”
Châu Á Phu nghe vậy không hiểu ra sao, vội vàng lên tiếng. “Hai vị quân sư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Dạ Nhai Tích cũng không có ý định giấu diếm, nhìn về phía Châu Á Phu trả lời, “Tôi biết Châu tướng quân đối với việc đóng quân tại nơi này vẫn luôn cảm thấy hoài nghi. Nay Tuy Dương báo nguy, theo lý thì chúng ta phải xuất binh trợ giúp, nhưng trong lúc tác chiến, nếu thời cơ chưa tới thì tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ. Tôi cùng Lăng Thường từ lúc còn ở thành Trường An đã tính được vào ngày giờ này sẽ xảy ra giá rét. Phản quân Ngô - Sở lấy bộ binh làm chủ lực, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể đánh lâu dài. Nhưng chúng ta không giống vậy, chúng ta có lương thảo sung túc, lại có binh lực, có thể chống lại bọn chúng trong thời gian dài. Thành Tuy Dương có tường cao hào sâu, binh cường mã tráng, chỉ cần Lương vương tử thủ, cho dù muốn công thành thì trong một năm rưỡi tới cũng không thể làm được gì.”
“Vậy chúng ta thì sao? Chẳng lẽ…” Châu Á Phu cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, nghe xong mấy lời này thì ánh mắt lập tức có sự chuyển biến, trở nên sáng ngời, “Chẳng lẽ quân sư muốn tìm cơ hội chặt đứt nguồn hậu cần của phản quân Ngô - Sở?”
“Đúng vậy!” Nụ cười nhẹ trên môi Sở Lăng Thường cũng lan tràn trong ánh mắt. Nàng vẫn cực kỳ bình thản, bình thản tiếp tục hoạch địch những sách lược cần thiết, “Hậu cần của phản quân Ngô - Sở chính là lương thảo, đã nhiều ngày nay thời tiết chuyển lạnh, hôm nay lại đổ mưa lớn, chỉ cần chúng ta đợi thêm ba ngày nữa thôi. Ba ngày sau, Châu tướng quân chỉ cần phái một đội kỵ binh tới cửa sông Hoài, Tứ cắt đứt đường vận lương của liên quân Ngô - Sở. Nếu không có lương thảo, hơn nữa trời lại giá rét, phản quân không còn chỗ dựa, quân lính sẽ tan rã.”
“Diệu kế! Quân sử quả nhiên tính toán như thần, Á Phu tâm phục khẩu phục.” Châu Á Phu kích động đứng bật dậy, tinh thần bừng bừng khí thế hào hứng tiếp lời, “Không có lương thảo, liên quân Ngô - Sở tất sẽ đại loạn, nếu theo tính cách của Ngô vương, Tuy Dương thành trong thời gian ngắn không đánh chiếm được, đương nhiên hắn sẽ không thể chờ thêm, lúc đó hắn sẽ chuyển sang tấn công Xương Ấp.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cong môi, “Ông ta sẽ tìm sự cứu viện từ quân Triệu, đáng tiếc lúc đó bảy nước đã rơi vào cảnh nội chiến, Ngô vương chỉ còn lại một mình mà thôi.”
“Nhưng quân sư chỉ để Đậu Anh giám sát đại quân nước Triệu, làm sao có thể kiềm chế cả quân của Ngô và Triệu đây?” Châu Á Phu thắc mắc hỏi lại.
Sở Lăng Thường cầm lấy bản đồ, ngón tay thon mềm mại chỉ tới một điểm trên đó, “Châu tướng quân đừng quên, khoảng cách giữa nước Triệu và Hung Nô là ngắn nhất, nếu chúng ta tính toán đúng, binh lực của bảy nước là phân thành ba đường, ngoài phản quân Ngô - Sở cùng nước Tề, Giao Đông làm loạn bên ngoài, nước Triệu chủ yếu là muốn liên kết với Hung Nô xâm phạm biên giới phía Bắc của Đại Hán, chỉ cần chúng ta khiến cho kế hoạch của Ngô vương ngay từ đầu đã tan tành, để Đậu Anh kiềm chết nước Triệu không thể xuất binh đúng hạn, như vậy sự uy hiếp của bảy nước chỉ còn lại khoảng ba mươi vạn liên quân mà thôi.”
Dạ Nhai Tích lại bổ sung thêm một câu, “Trên thực tế, thám tử đã tra rõ, Tả hiền vương đã tự mình dẫn mười vạn đại quân cùng Bắc Triệu liên hợp lại.”
“Man di thật đáng hận, rõ ràng là đã hòa thân, nay lại phá bỏ giao tình với Đại Hán, còn liên hợp phản công tấn công Hán thất!” Châu Á Phu tức giận đấm một quyền xuống bàn, hai con mắt cơ hồ sắp phát hỏa.
Sở Lăng Thường khẽ chớp hàng mi dài cong vút, đem tâm tư có chút run rẩy khéo léo che dấu đi. Hắn rốt cuộc vẫn tới, vẫn là nhất định muốn gặp lại trên sa trường sao? Không, nàng chính là quân sư sau trướng, đương nhiên có biện pháp quét sạch mười vạn đại quân của hắn.
“Đại quân của Hung Nô cũng không phải không có cách kiềm chế. Bọn họ tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng bởi thời gian không cho phép, nên khi bọn họ cùng quân Bắc Triệu đến được nước Lương thì chúng ta đã sớm cắt đứt đường vận lương thảo, đến lúc đó đại quân Ngô - Sở còn khó bảo toàn, nếu ta chiếm được ba mươi vạn đại quân Ngô thì cần gì phải sợ mười vạn quân của Tả hiền vương kia chứ?”
Dạ Nhai Tích nhìn thoáng qua Sở Lăng Thường, những lời này của nàng tuy rằng nhu hòa hữu lực nhưng lại là nghĩ một đằng nói một nẻo. Dạ Nhai Tích có thể nhận ra lúc nàng cầm lấy miếng ngọc bội kia, trong mắt không khỏi dâng lên sự lo âu.
Châu Á Phu thì không để tâm quan sát những chuyện đó, nghe xong mấy lời của Sở Lăng Thường liền liên tục cất lời khen ngợi, không khỏi nhìn hai huynh muội họ bằng cặp mắt khác xưa, ôm quyền thốt lên những lời từ tận đáy lòng, “Á Phu thật sự tâm phục khẩu phục. Người ta đều nói người của Quỷ Cốc phái có năng lực bày mưu tính kế như thần, cho dù đang ở trong quân doanh cũng có thể đẩy lui mấy vạn đại quân, hôm nay được nghe hai vị nói chuyện, thật sự là được mở mang tầm mắt. Bội phục! Bội phục!”
“Châu tướng quân quá lời rồi! Kế sách của tôi cùng sư huynh dù sao cũng phải có được sự phối hợp của tướng quân mới được. Chúng ta đều là vì giang sơn Đại Hán, không cần đa lễ như vậy!” Sở Lăng Thường không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại vô cùng lễ độ khiến Châu Á Phu càng thêm kính nể.
***
Tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó đều diễn ra theo đúng sự phán đoán cùng sắp xếp của Sở Lăng Thường và Dạ Nhai Tích. Ba ngày sau cơn mưa lớn cũng ngừng lại, khí hậu càng trở nên lạnh lẽo hệt như giá rét tháng chạp. Từng kế hoạch mà Ngô vương vạch ra lúc trước đều lần lượt bị Sở Lăng Thường phá tan, Tề vương bởi bị Hán quân kiềm chế nên không thể phái binh trợ giúp, phản quân Giao Tây, Giao Đông bao vây lâu ngày cũng phát sinh mâu thuẫn nội bộ, nước Triệu cũng bởi bị Đậu Anh kiềm hãm nên không thể phát binh cứu viện, Hung Nô thì bị Lý Quảng ngăn chặn nên cũng khiến thời gian chậm trễ thêm.
Mà bên này Ngô vương vây thành Tuy Dương, lại thấy Hán quân không đến cứu viện, tưởng lầm là Đại Hán cùng nước Lương phát sinh mâu thuẫn lại càng thêm đắc ý.
Tin báo nguy từ thành Tuy Dương cũng báo về Vị Ương cung. Cảnh Đế không ngờ tới Sở Lăng Thường cùng Châu Á Phu chậm chạp không phát quân cứu viện nước Lương, mà Đậu thái hậu cũng cảm thấy sốt ruột, Lương vương Lưu Vũ là đứa con trai được bà ta yêu thương nhất, thấy vậy liền không ngừng thúc giục Cảnh Đế ra lệnh cho Châu Á Phu phát binh cứu viện.
Thánh chỉ rất nhanh chóng được đưa tới Xương Ấp nhưng Châu Á Phu vẫn một mực kiên trì thực hiện theo kế sách của Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích nên khi thánh chỉ đến chỉ nói một câu, “Tướng ở bên ngoài mặt trận có thể không nghe lệnh vua” để từ chối mệnh lệnh cùng áp lực từ trong cung đưa tới.
Lương vương tuy rằng rất phẫn hận nhưng cũng chỉ có thể tử thủ trong thành mà thôi.
Rất nhanh ba ngày sau, ông ta y theo kế của Sở Lăng Thường phái người cắt đứt đường vận lương thảo của Ngô vương. Ngô vương vẫn đang dương dương tự đắc, đến lúc này lương thảo xảy ra vấn đề, quân lại toàn bộ binh, không thể kéo dài thời gian công thành, lại thấy quân cứu viện mãi không tới, cuối cùng hết cách đành quay ngược lại tấn công Sở Lăng Thường cùng Châu Á Phu đang đóng quân ở Xương Ấp.
Sở Lăng Thường vẫn duy trì mệnh lệnh lúc trước, yêu cầu Châu Á Phu kiên trì phòng thủ không ra đánh. Liên quân Ngô - Sở đã tới đường cùng, chỉ là đang cố giãy giụa lần chót mà thôi.
Bình luận facebook