• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại lý tự khanh (1 Viewer)

  • Chương 67-68

Chương 67:


Ngọn đèn của Tử Thần Diện vừa mới nghỉ ngơi chưa đầy ba tiếng đồng hồ thì đã bị người khác thắp sáng trở lại.


Tô Mạch Ức đã đợi sẵn ở ngoài điện, chỉ chờ Vĩnh Huy đế triệu kiến. Phú Quý ra ngoài mời hắn vào trong.


Trong đại điện sáng rực ánh đèn, lần đầu tiên không dùng Long Tiên hương dành riêng cho Hoàng gia mà là đốt hương bạc hà giúp nâng cao tinh thần.


Vĩnh Huy đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Hắn ta nhìn thấy Tô Mạch Ức bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng lại vô thức thả lỏng, buông bàn tay đang xoa thái dương xuống.


“Tống Chính Hành đã chết.” Vĩnh Huy đế nói, nhưng lại đi thẳng vào vấn đề.


“Vâng.” Tô Mạch Ức cũng không lấy làm ngạc nhiên, dù sao hôm nay hắn đến diện thánh cũng là vì chuyện này.


Vĩnh Huy đế không thể đoán ra suy nghĩ của Tô Mạch Ức, hơi lo lắng nói: “Theo ý kiến của ái khanh, chuyện này là do Lương Vương làm sao?”


Tô Mạch Ức khẽ nở nụ cười, hơi ngước mắt lên nói: “Thần không biết.”


Hắn ngừng một chút, lại nói thêm: “Nhưng thần cho rằng, việc này có phải do Lương Vương làm hay không cũng không quan trọng.”


“Ồ?” Vĩnh Huy đế ngạc nhiên: “Thử nói xem?”


Tô Mạch Ức gật đầu: “Bởi vì triều đình đã điều tra rõ ràng chuyện ở Hồng Châu, nên ngay cả khi Tống Chính Hành đã chết, chỉ cần triều đình tiếp tục ngăn chặn các quan chức buôn lậu quặng sắt ở Hồng Châu thì Lương Vương chắc chắn sẽ cho rằng Tống Chính Hành đã cung khai hành vi phạm tội của ông ta. Cho nên chỉ cần Tống Chính Hành vẫn còn ở trong đại lao, việc ông ta không nói gì, hoặc nói bao nhiêu thực chất cũng không có gì khác cả.”


Nghe hắn nói vậy, lúc này Vĩnh Huy đế mới phát hiện quả thực là như thế, trái tim lơ lửng trên cao nhất thời thả xuống, mặt mày cũng giãn ra một chút.


“Vậy theo ái khánh, tiếp theo Lương Vương sẽ có hành động gì?”


Tô Mạch Ức thong thả nói rõ từng câu từng chữ: “Hành vi phạm tội đã bị bại lộ, trước mắt Lương Vương có ba con đường để đi. Thứ nhất, chịu đòn nhận tội quy hàng triều đình.”


Vĩnh Huy đế nhíu mày, dường như cho rằng điều này là không thể.


Tô Mạch Ức không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Thứ hai, phản nghịch chống lại triều đình, dẫn binh vào kinh, thứ ba…”


“Âm thầm hành động, khiến bệ hạ chỉ mũi giáo về phía thần, lấy danh nghĩa đánh quân Thanh vào kinh, hành thích vua buộc thần phải ủng hộ lập Thái tử, sau đó dựa vào thế lực của bản thân và quan hệ thông gia với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu để nắm quyền nhiếp chính, dần dần thay thế.”


Vĩnh Huy đế gật đầu, im lặng không nói gì.


Thế cuộc trước mắt thực chất đã quá rõ ràng.


Nếu Lương Vương muốn làm phản, muốn đối đầu trực tiếp với triều đình thì còn thiếu thời cơ. Sở dĩ Tô Mạch Ức muốn nhanh chóng quyết định bắt Tống Chính Hành, không còn nghi ngờ gì nữa chính là cố ý ép ông ta đến đường cùng.


Cứ thế, nếu ông ta quy hàng, triều đình không cần sử dụng bất cứ binh tốt nào, đương nhiên Vĩnh Huy đế sẽ rất vui mừng; Điều tệ nhất sẽ là, nếu ông ta chọn cách bí quá hoá liều, triều đình cũng có thể nắm được lý do chính đáng để tru sát.


Vĩnh Huy đế suy nghĩ một cái, nói: “Có lẽ Thái hậu đã nói cho khanh biết, Lương Vương đã sắp xếp người ở trong cung…”


“Là Vệ Thù.” Không chờ Vĩnh Huy đế nói hết lời, Tô Mạch Ức đã tiếp lời: “Thần đã nói với Thái hậu, lúc đó bị Chương Nhân thăm dò ở Hồng Châu, người duy nhấtđể lộ tin tức với hắn ta chỉ có thể là Vệ Thù.”


“Ừ.” Vĩnh Huy đế gật đầu, im lặng một lát rồi nói: “Hoàng hậu…”


Tô Mạch Ức hiểu rõ ý của hắn ta, rũ mắt xuống nói: “Theo lời dặn dò của Thái hậu, thần đã phái người đến nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu để tìm hiểu nơi Thù công chúa được chữa khỏi năm xưa, nhưng không thể tìm thấy gì cả.”


Nghe hắn uyển chuyển nói như vậy, Vĩnh Huy đế lập tức hiểu ra.


Không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất.


Bởi vì điều này chứng tỏ có người đang cố tình che giấu giúp Vệ Thù.


Ngay cả Thái Hậu và Tô Mạch Ức cũng có thể nhìn ra vấn đề, thân là mẹ đẻ, Hoàng hậu không những đã phát hiện mà thậm chí nhà mẹ đẻ còn chuẩn bị chu đáo tất cả mọi chuyện, như thể đã sớm đoán được sẽ có người điều tra.


Sắc mặt của Vĩnh Huy đế lập tức trở nên thâm trầm, dù sao cũng là phu thê mười mấy năm, mặc dù không ân ái yêu thương nhưng tốt xấu gì cũng cử án tề mi, tương kính như tân.


Tô Mạch Ức hơi ngước mắt lên, bổ sung thêm một câu: “Hoàng hậu là mẹ để của Thái tử, thần nghĩ rằng ngài ấy sẽ không bỏ mặc tiền đồ của Thái tử mà lựa chọn cấu kết với một loạn thần tặc tử như Lương Vương.”


Câu nói này đang lặng lẽ nhắc nhở Vĩnh Huy đế rằng, Hoàng hậu than gia vụ án này, có lẽ sau lưng hoặc có thứ gì đó bị Lương Vương bắt được nhược điểm.


Quả nhiên sắc mặt của Vĩnh Huy đế càng khó coi hơn nữa.


Tô Mạch Ức vừa thấy có chuyển biến tốt đã kiềm chế lại, đổi chủ đề khác nói: “Nếu lần này Lương Vương có ý đồ phản nghịch, có lẽ ông ta sẽ xuống tay với Vệ Thù hoặc cung cấp tin tức, Hoàng thượng chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế.”


“Ừ.” Vĩnh Huy đế gật đầu, nói tiếp: “Đến lúc đó để Thái Hậu lấy lý do tránh rét rồi đưa Hoàng hậu rời khỏi Đại Minh cung, như thế chỉ còn một mình Vệ Thù cũng dễ khống chế.”


“Vâng.” Tô Mạch Ức đồng ý.


Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, cánh cửa Tử Thần điện bị mở ra, một tiểu thái giám ghé sát vào tai Phú Quý nói gì đó, sau đó Phú Quý cầm lấy bức thư kín trong tay hắn ta, đi đến cúi đầu nói với Tô Mạch Ức và Vĩnh Huy đế: “Bức thư kín này là Thái hậu muốn giao cho thế tử.”


Nói xong lại vái chào, hai tay dâng lá thư kia lên.


Thái hậu gửi bức thư kín vào thời điểm này cho hắn sợ là có chuyện gì đó quan trọng, thế là hắn cũng không trì hoãn nữa, lập tức mở ra đọc.


Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Tô Mạch Ức thay đổi rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Sắc mặt vốn dĩ đã không tí huyết sắc nào, bây giờ càng ngày càng tái nhợt như trang giấy, khí thế bày mưu tính kế trong triều đình, định liệu kỹ lưỡng trước lúc nãy cũng ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại sự bất lực và lo lắng không yên.


Vĩnh Huy đế chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt này của hắn.


Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì Vĩnh Huy đế đã thấy hắn chắp tay cúi đầu nói: “Thần có việc gấp phải trở về Đại Lý Tự một chuyến…”


Giọng nói cũng run rẩy.


*


Trưa hôm đó, Thịnh Kinh lại bỗng nhiên đổ tuyết lớn.


Lâm Vãn Khanh đã quên mất mình trở về sân như thế nào.


Nàng chỉ nhớ rõ những đoá mai đỏ rơi rụng trên mặt đất giống như vết máu bắn tung toé trên áo tù của Tống Chính Hành.


Những suy nghĩ hỗn loạn giống như tuyết rơi ngoài cửa sổ- Tất cả mọi thứ đều đang khuấy đảo, không nhớ nổi bất cứ điều gì. Nàng hồn bay phách lạc ôm đầu gối ngồi trên giường, chân tay đông cứng đến lạnh ngắt.


“Cô nương.” Có người đẩy cửa bước vào, là Lai Lạc.


Lâm Vãn Khanh ngơ ngác nhìn nàng, mặt không cảm xúc.


Lai Lạc không khỏi thả nhẹ bước chân, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng, cẩn thận gọi: “Cô nương?”


Trong mắt đều là vẻ dò hỏi.


“Làm sao bây giờ…” Lâm Vãn Khanh lẩm bẩm lầu bầu, giọng nói run rẩy tụa như tuyết rơi hỗn độn lên ngoài cửa sổ.


Trong ánh mắt hơi hoảng loạn của Lai Lạc loé lên một tia u ám, nàng ta nắm lấy tay Lâm Vãn Khanh vỗ vỗ: “Xảy ra chuyện gì?”


Lâm Vãn Khanh không trả lời, chỉ nhìn những bông tuyết rơi rào rạt trong viện, vừa cô đơn vừa lo sợ không yên.


Tống Chính Hành đã chết.


Nàng phải làm sao bây giờ?


Tất cả mọi thứ đều giống như quay trở lại năm bốn tuổi ấy, trở về khoảnh khắc bất lực khi nàng phải trơ mắt nhìn nhà họ Tiểu bị diệt tộc. Mười mấy năm chịu đựng những đau khổ đó, nhẫn nhịn những oán hận đó, chỉ trong một sớm một chiều, tất cả đều trở nên vô nghĩa.


Hy vọng bị dập tắt, tuyệt vọng bao vây truy chặn đường.


Tuyết càng lúc càng lớn, xé bông kéo vải, giống như muốn đảo lộn tất cả mọi thứ lên rồi mới bằng lòng bỏ qua.


Trong lòng nàng giằng xé tứ phía giống như những sợi chỉ rối ren, hoàn toàn không thể tìm ra đầu đuôi.


Nàng phải nói rõ với Tô Mạch Ức sao? Hắn sẽ tin sao? Cho dù hắn tin đi chăng nữa, nhưng Thái hậu thì sao? Vĩnh Huy đế thì sao?


Hoàng thất vô tình.


Năm đó người cô cô đang mang long thai cũng không thể may mắn thoát khỏi, huống chi là nàng?


Nàng tuyệt vọng nhìn màn tuyết hỗn độn, khuôn mặt của Tô Mạch Ức không đúng lúc hiện ra trước mắt nàng.


Nàng nhớ lúc hắn gọi nàng là Khanh Khanh, con ngươi kia lấp lánh ánh nước, nàng nhớ đến cảnh tượng triền miên giữa hắn và nàng trong cái đêm ấm áp tuyết rơi đầu mùa hôm ấy.


Nàng nhớ đến hai chữ “tin tưởng” mà hắn đã hứa với nàng trong hồ nước ấm.


Nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ Tô Mạch Ức không tin nàng, càng sợ chỉ có Tô Mạch Ức tin nàng.


Hai tay siết chặt lấy chiếc áo choàng, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, một lúc lâu sau trong căn phòng vẫn không có âm thanh gì, chỉ có tiếng tuyết bay rào rạt và vỗ đánh.


“Chẳng phải ngươi muốn đến một nơi bốn mùa như xuân sao?” Nàng đột nhiên hỏi, giọng nói khàn khàn.


“Ta sẽ đi theo ngươi.”


Thu thập hành lý thực sự rất mau, bởi vì nàng gần như không muốn mang theo bất cứ thứ gì.


Những thứ Tô Mạch Ức tặng cho nàng chất đầy một hộp, nàng đặt chúng ngay ngắn trên bàn, chỉ muốn vật trở về với chủ cũ của nó.


“Cô nương.” Lai Lạc ở phía sau gọi nàng lại: “Đây là cái gì? Muốn mang theo không?”


Hai cái dấu tay in chồng lên nhau xuyên thấu qua tờ giấy hơi mỏng, một lớn một nhỏ, nàng nhìn mà lòng đau như cắt, khoé miệng kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: “Không mang theo, đặt cùng những cái đó đi.”


Nếu đã quyết định vứt bỏ thì hãy lặng lẽ để nó trở về còn số không đi. Sau khi trải qua hoa rơi nước chảy* lên bờ, đã đến lúc phơi khô người rồi.


(*Thất bại thảm hại.)


Đừng hỏi sông, cũng đừng hỏi thuyền.


“Thế thì xong rồi.” Lai Lạc vỗ vỗ tay, giọng điệu nhẹ nhàng.


Lâm Vãn Khanh gật đầu, “ừ” một tiếng, cầm lấy tay nải trong tầm tay định rời đi, nhưng vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy một bóng dáng màu tím đứng trước cửa.


Là Tô Mạch Ức.


Hắn vẫn còn mặc triều phục, những bỗng tuyết lớn dính ướt mũ quan và quần áo của hắn, ướt đẫm một mảnh. Một người luôn thích sạch sẽ như hắn lúc này vẻ mặt lại đầy mệt mỏi, ngay cả dưới cằm cũng mơ hồ mọc một lớp râu màu xanh lá, dáng vẻ chật vật hiếm thấy.


Bàn tay đang cầm lấy tay nải bỗng nhiên siết chặt, Lâm Vãn Khanh nhất thời ngơ ngẩn, mang tai bị tiếng tim đập che trời lấp đất của mình kích thích.


“Ta…” Lời giải thích mắc kẹt trong cổ họng, nàng không thể nói nên lời.


Vốn dĩ cũng không có gì để giải thích.


Tô Mạch Ức chỉ đứng đó, nhìn nàng, gió tuyết sau lưng khắc hoạ anh thành một bóng dáng mơ hồ, vừa xa cách vừa xa xôi, lãnh đạm tự như một người đứng ngoài cuộc.


Lai Lạc giang tay ra, chắn trước mặt Lâm Vãn Khanh.


“Lai Lạc.” Nàng gọi nàng ta, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng màu tím ở cửa: “Ngươi đứng bên ngoài chờ ta.”


“Nhưng…” Lai Lạc không yên tâm, cảnh giác nhìn Tô Mạch Ức, ánh mắt tràn ngập sự đề phòng.


“Không sao đâu.” Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi đi đi.”


Lúc này Lai Lạc với đi ra ngoài, đóng cửa lại.


Căn phòng không có ánh đèn lập tức trở nên mờ tối, ánh sáng và gió tuyết đều bị khoá ở ngoài.


Chỉ còn lại hắn và nàng.


Đôi mắt thâm thuý của Tô Mạch Ức cuối cùng cũng chuyển động, dừng lại trên tay nải trên tay Lâm Vãn Khanh.


Ánh mắt hắn hơi ngơ ngác, lập tức chuyển dời tầm mắt, sau đó còn bật cười- Ba phần thoải mái, ba phần hiểu ra, còn lại đều là sự tự giễu.


“Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?” Hắn nói, ánh mắt ảm đạm.


Lâm Vãn Khanh như bị ánh mắt ấy của hắn đâm vào, cuống quýt nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Ta không thể gả cho ngài.”


“Ừ.” Hắn không hề truy hỏi, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một, tựa như đã sớm biết câu trả lời.


Lâm Vãn Khanh rũ mắt xuống, không trả lời.


“Bởi vì Tống Chính Hành đã chết?” Hắn hỏi: “Hay là vì vụ án của gia đình nàng không thể lật lại được nữa?”


“Hay là vì thân phận của nàng… Không thể che giấu được?”


Dẫm lên ba câu hỏi liên tiếp, Tô Mạch Ức đi đến trước mặt Lâm Vãn Khanh. Lâm Vãn Khanh vẫn luôn cúi đầu xuống, lúc nghe thấy câu hỏi cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu lên.


“Ngài…” Trong mắt nàng loé lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó biến mất, hoá thành sự bình tĩnh giống như trút bỏ được gánh nặng.


Ô cửa sổ nhỏ bên ngoài bị gió lạnh thổi bay, bầu trời tuyết bên ngoài tràn vào, bóng tối bị thổi bay, sáng đến mức khiến người ta không biết phải làm như thế nào.


Có cảm giác như cuối cùng cũng ngả bài.


“Ngài đã biết rồi.”


Nàng thở dài: “Cho nên đại nhân định đến bắt ta hỏi tội sao?”


Chương 68:


Mặc dù đã sớm đoán trước được điều đó nhưng khi nghe chính miệng nàng hỏi như vậy, trái tim Tô Mạch Ức vẫn không khỏi thắt lại.


Hắn ngẩng đầu lên, nụ cười có chút bi thương.


Trong mắt nàng, hắn chỉ là một Đại Lý Tự Khanh thiết diện vô tư thôi sao?


Nhưng, khi sau khi Đại Lý Tự Khanh này nhìn thấy bức thư kín của Thái hậu, suy nghĩ đầu tiên lại không phải là muốn bắt nàng hỏi tội mà là muốn bảo vệ nàng chu toàn.


Nhưng, hoá ra đó là những điều nàng chưa bao giờ nghĩ đến hoặc chưa bao giờ để ý đến.


Một khoảng lặng thật dài, cơn gió lạnh phất phơ.


Tô Mạch Ức nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy dường như mình chưa bao giờ hiểu rõ nàng. Trong lòng lại đột nhiên trào dâng chút đau nhói, nhưng vẫn khẽ mỉm cười: “Cho nên… Khanh Khanh đã từng hoàn toàn tin tưởng vào ta chưa?”


Lâm Vãn Khanh bị câu hỏi của hắn làm cho ngẩn người, trong đáy mắt không hề gợn sóng cuối cùng cũng xuất hiện một tia hoảng loạn, nàng mở miệng mấy lần, nhưng đều do dự muốn nói lại thôi.


Đã từng tin chưa?


Tin rồi.


Lúc hai người cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau vượt qua nguy hiểm, nói không tin là giả. Tuy nhiên nếu hắn muốn hoàn toàn tin tưởng thì Lâm Vãn Khanh tự hỏi nhưng không thể làm được.


Suốt mười năm qua, nàng là một người sống trong bóng tối vô biên. Suốt cả hành trình lặn lội đường xa đều chỉ một mình đối mặt, chưa từng có bất cứ bạn đồng hành nào. Nàng đã sớm quen với việc độc hành lẻ loi trong yên tĩnh, che giấu là thủ đoạn sinh tồn, là con đường ra duy nhất.


Không còn bất cứ điều gì có thể bảo vệ gánh nặng trên lưng nàng hơn sự cô độc.


Tô Mạch Ức là người đầu tiên xông vào thế giới của nàng, lột bỏ lớp nguỵ trang của nàng.


Lâm Vãn Khanh cho rằng như vậy là đủ rồi, bởi vì nếu tiến thêm một bước nữa, hắn sẽ lột sạch trái tim nàng ra.


Sau đó, hai người chỉ sẽ máu chảy đầm đìa nằm bên cạnh nhau.


Nàng là người đã thoát ra từ trong cõi chết, biết rõ điều đó không hề có ý nghĩa, cho nên ngay cả khi đang ở trong đoạn tình cảm sôi sục nhất, nàng cũng sẽ lặng lẽ bỏ vào đó một khối băng.


Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng khối băng đó sẽ làm tổn thương người trước mặt, càng không thể ngờ được rằng, thấy hắn tổn thương, nàng cũng sẽ đau đớn theo.


Những bông tuyết lớn rơi dày đặc nhuộm trắng cả một mảng cỏ tươi tốt bên ngoài căn phòng, giống như thể tất cả mọi chuyện đã đi đến hồi kết, chỉ còn lại khoảng lặng trống rỗng.


Hai người nhìn nhau, gần trong gang tấc nhưng lại cách nhau một khoảng cách xa nhất.


“Cảnh Triệt.” Nàng bỗng bỗng mở miệng, nhưng lại giống như bị bịt chặt miệng mũi, giọng nói chua xót: “Tội gì chứ?”


Tội gì phải chấp nhất, phải cắn chặt không buông như vậy, tội gì phải từng bước ép sát lưỡi đao tự sát.


Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy Tô Mạch Ức thở dài nở một nụ cười tự giễu, tựa như thiên ngôn vạn ngữ đều theo tiếng thở dài đó hoá thành sương trắng giữa đôi môi.


Hắn vẫn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.


“Ta có thể hỏi nàng ba câu được không?” Hắn nói: “Nàng phải trả lời đúng sự thật, đừng gạt ta.”


Lâm Vãn Khanh cắn môi, lặng lẽ gật đầu.


“Trong đêm mưa bão đó, ta bị người ta hạ dược, nàng cứu ta có mang theo suy nghĩ lợi dụng nào không?”


Cả người Lâm Vãn Khanh có thể thể kiềm chế được sự run rẩy, răng môi mấp máy nhưng lại không thể thốt ra một chữ.


“Nàng đã hứa sẽ không gạt ta.” Tô Mạch Ức nhìn nàng, ánh mắt hơi bi thương.


Bàn tay đang cầm lấy tay nải siêt chặt, một lúc lâu sau, từ trong hơi thở của Lâm Vãn Khanh mới thốt ra một chữ.


Nàng nói: “Có.”


Tô Mạch Ức ngẩn người, tiếp tục hỏi: “Trong đêm ở Hồng Châu, nàng uống Hoặc Tâm, ngoại trừ cứu ta, còn có ý định muốn lật lại bản án của nhà họ Tiêu không?”


Lại một tiếng “có”, lần này, nàng không hề chần chờ.


Sắc mặt của Tô Mạch Ức vốn đã rất khó coi, một tia lửa nhỏ trong đôi mắt sâu thẳm lúc nãy cũng giống như củi lửa bị gió tuyết tàn phá, dần dần trở nên lạnh lẽo rồi biến thành một mảnh trắng xoá.


Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Nếu ta không ép nàng, có phải nàng… Cũng không bao giờ nghĩ đến việc gả cho ta đúng không?”


“Phải.”


Một chữ nhỏ nhẹ, cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại giống như những bông tuyết rơi xung quanh- Không gợn sóng mà lạnh thấu lòng người.


“Ừ.” Tô Mạch Ức gật đầu: “Ta biết rồi.”


Giọng nói bình tĩnh như muốn đóng băng.


Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, xoay người đi lấy đèn dầu rồi thắp lửa.


“Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không làm khó người khác.”


Ánh lửa dần dần sáng lên, nhảy nhót nơi đầu ngón tay của hắn, ánh sáng ấm áp phản chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn nhưng lại không thể sưởi ấm đôi mắt ấy.


Hắn nghiêng người cầm lấy tờ “hôn thư” kia, rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng manh nhưng lúc cầm nó trên tay lại giống như nặng ngàn cân.


Ngón tay thon dài trông có vẻ hơi gầy guộc dưới ánh nến rực rỡ, hắn chậm rãi giơ tay lên, lúc xuyên qua ánh nến mới dừng lại.


Ánh lửa dần dần nhuốm vàng trang giấy, trở nên cháy đượm, chữ viết trên lá thư cuộn tròn theo ngọn lửa rồi biến thành một ngọn khói nhẹ.


“Tình cảm chỉ có mình Khanh; Nguyện đời người yên ổn, năm tháng bình an; Một đời một kiếp, đầu bạc không rời.”


Từng chữ từng chữ giống như tằm ăn lên, Lâm Vãn Khanh cảm thấy lồng ngực của mình giống như bị một con dao cùn cắm vào, từ nhát từng nhát, cắt đến mức nàng máu tươi đầm đìa.


“Khanh Khanh, ta thích nàng.”


“Đừng sợ, đã có ta ở đây.”


“Khanh Khanh, tin ta đi.”


“Ngủ đi, ta sẽ đưa nàng trở về.”


“Khanh Khanh… Khanh Khanh…”


“Dừng… Dừng lại… Tô Mạch Ức, ngài dừng tay lại!” Giọng nói của nàng từ ngập ngừng biến thành khóc lóc nghẹn ngào, giống như một người sắp chết vớ được cọng rơm duy nhất.


Tiếng “leng keng” vang lên, ngọn đèn dầu bị ném trên mặt đất.


“Leng keng” kinh vang, đèn dầu bị ném đi trên mặt đất.


Lâm Vãn Khanh liều mạng che chở tờ “hôn thư” đã bị đốt đến hoàn toàn biến dạng trong tay, nước mắt chực trào, khóc không thành tiếng.


Trên tay bị dầu nóng làm cho bỏng rát nhưng cũng không thể sánh được với nỗi đau trong lòng nàng.


Nàng nhớ mình không thích khóc trước mặt người khác.


Trong phòng lại trở nên tối mịt một lần nữa, tuyết vẫn rơi, cơn gió thổi thành tứng đám sương mù tuyết, thê lương thảm thương giống như người nào đó vừa khóc vừa kể lể.


“Ta sẽ giúp nàng điều tra vụ án của nhà họ Tiêu. Nàng rời khỏi Đại Lý Tự, chúng ta… Kết thúc ở đây.”


Tô Mạch Ức đi rồi.


Lâm Vãn Khanh không dám nhìn hắn.


Nàng nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa của hắn, từng chút từng chút bước ra khỏi thế giới của nàng, lặng lẽ không tiếng động, giống như khi đến vậy.


Trên con đường mòn trong viện lưu giữ dấu chân của hắn, hắn rời đi không chút do dự.


Trận tuyết rơi này giống như kéo dài vô tận, hơi mang theo sự thê lương lạnh lẽo, giống như vào năm bốn tuổi đó.


Bầu trời bên ngoài cửa sổ bị song cửa sổ và mái hiên cắt thành vô số mảnh nhỏ, ánh mắt bị bầu trời tuyết trắng chiếu rọi đến sưng húp.


Thịnh Kinh của Chiêu Nguyên năm thứ mười, nàng giống như bị chôn vùi trong trận tuyết lớn vào mười ba năm trước một lần nữa.


*


“Haiza…”


Trong xe ngựa đốt than đỏ rực, Thái hậu buông rèm xe trong tay xuống, đau xót thở dài.


Quý ma ma đứng bên cạnh xe hậu hạ thấy thế, bèn đẩy chậu than dưới chân đến gần bà ta, hỏi: “Thái hậu lạnh sao?”


Thái hậu lắc đầu, vẻ mặt u sầu: “Ngoại tôn này của ai gia đúng là… Haiza… Qúa khổ.”


Thân là lão nhân bên cạnh Thái hậu, đương nhiên Quý ma ma hiểu rõ bà ta đang nói gì.


Nhưng mấy chuyện tình cảm trăng hoa này từ trước đến nay vẫn luôn có cắt đứt, huống chi Thái hậu cũng chỉ là một người ngoài cuộc bàng quan, lại càng không tiện nói gì đó. Cho nên bà ta cũng an ủi một câu không đau không ngứa: “Có lẽ một thời gian nữa sẽ buông bỏ thôi, Thái hậu không cần phải lo lắng cho thế tử.”


“Haiza…” Thái hậu lại thở dài.


Ai cũng biết rằng Tô Mạch Ức là là ngoại tôn bà ta yêu thương giống như tròng mắt của mình, kể từ khi An Dương công chúa qua đời, bà ta chưa từng để hắn chịu bất cứ ấm ức nào.


Hắn vẫn luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, sự nho nhã lễ độ, ổn trọng khiếm tốn phần lớn thời gian chỉ là làm bộ làm tịch, thực ra với tính tình trước sau như một của hắn, đương nhiên là không để bất cứ kẻ nào vào mắt.


Nhưng bây giờ lại bị một tiểu nha đầu làm tổn thương đến thế.


Thái hậu không khỏi tức giận đến cả người đau nhấc, ngẩng đầu lên đỡ thái dương.


Thấy bà ta như vậy, Quý ma ma cuống quít bước đến xoa huyệt thái dương cho bà ta: “Nếu trong lòng Thái hậu tức giận thì nên bắt nha đầu kia lại, dù sao nàng ta cũng là con gái của khâm phạm, đáng lẽ không nên sống đến bây giờ.”


Thái hậu hừ lạnh, hậm hực nói: “Khâm phạm thì sao chứ? Đường đường là Đại Lý Tự Khanh cũng mặc kệ khâm phạm, ai gia dám quản sao?”


Quý ma ma tự biết mình nói sai rồi, nhanh chóng ngậm miệng


Thân phận của của Lâm Vãn Khanh là do Thái hậu âm thầm sai người đi điều tra.


Bà ta lại nuông chiều Tô Mạch Ức, nhưng cũng không thể không suy xét đến sự an toàn của hắn.


Thực ra ngay từ lúc đầu bà ta chỉ nghi ngờ Lâm Vãn Khanh là mật thám do đảng phái của Lương Vương sắp xếp ở bên cạnh Tô Mạch Ức. Nhưng thấy nàng ta giống như cũng có chút thật lòng với Tô Mạch Ức nên Thái hậu cũng không sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.


Nhưng không ngờ chỉ muốn điều tra một phe, lại điều tra ra được một bí mật kinh thiên động địa như thế.


Nếu trực tiếp bắt người đi, với tính tình của Tô Mạch Ức, chắc chắn hắn sẽ trở mặt với bà ta, nhưng nếu vờ như hoàn toàn không biết, bà ta lại thực sự không thể làm được.


Cho nên bà ta dứt khoát giao chuyện này cho Tô Mạch Ức xử lý.


Dù sao về tình, hắn là nhi tử duy nhất của An Dương, về lý, hắn là Đại Lý Tự Khanh của triều đình.


Về tình về lý, hắn ra mặt sẽ tốt hơn bà ta.


Nhưng…


Thái hậu xoa xoa lồng ngực, không ngờ mấy năm nay mình lại nuôi dưỡng là một ngoại tôn lấy việc công làm việc tư, mê muội sắc đẹp.


Nhưng mà cũng may nha đầu kia không phải là người mặt dày vô sỉ, kể từ sau khi thân phận bị vạch trần, nàng cũng không lì lợm la liếm.


Lúc này Thái hậu mới buông bỏ suy nghĩ muốn giết nàng ta.


Đã hơn mười mấy năm kể từ khi sự việc xảy ra, ngay cả khi Tiêu Cảnh Nham, Tiêu Lương đệ có tội đi chăng nữa thì một cô nương bốn tuổi vào thời điểm đó như nàng ta có thể hiểu gì chứ.


Huống hồ nàng không cha không mẹ, không nơi nương tựa suốt bao nhiêu năm như vậy, những tội lỗi, vất vả nên chịu cũng đã đủ rồi.


Nể mặt nàng năm lần bảy lượt cứu Tô Mạch Ức, Thái hậu cũng không muốn so đo với nàng ta nữa.


“Thôi, thôi…” Thái hậu vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Quý ma ma dừng lại: “Bây giờ trên triều xảy ra nhiều chuyện như vậy, ai gia cũng không có tâm tư đi gây chuyện với một tiểu cô nương, nếu Cảnh Triệt muốn giữ nàng ta lại, vậy thì cứ để mặc nó đi, chỉ là…”


Thái hậu dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc: “Ngươi phái người nhìn chằm chằm vào nàng ta thật kỹ, nếu nàng ta còn dám tiếp cận hoặc quyến rũ Cảnh Triệt thì ai gia cũng không tốt bụng giữ lại một mạng cho nàng ta đâu.”


Quý ma ma đáp lời, gật gật đầu.


Chiếc xe ngựa dừng lại ở Đan Phượng môn.


Dựa theo kế hoạch, hôm nay là ngày Thái hậu sẽ dẫn theo Hoàng hậu đến hành cung tránh rét.


Bởi vì bận rộn chính sự nên Tô Mạch Ức thay mặt Hoàng thượng đến tiễn đưa.


Mấy ngày gần đây ở Thịnh Kinh đổ tuyết lớn, từ sáng sớm các cung nhân đã bắt đầu quét tuyết loại bỏ băng, nhưng ngay cả khi như vây, trên đường chính vẫn mênh mông sương mù.


Tô Mạch Ức xoay người xuống ngựa, từ đội ngũ phía sau đi đến, từ biệt với Thái hậu.


Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, Thái hậu luôn cảm thấy hình như hắn lại gầy đi rất nhiều, ngũ quan vốn dĩ đã lạnh thấu xương, bây giờ nhìn có vẻ càng thêm phần khoảng cách, hờ hững.


“Cảnh Triệt.” Thái hậu không nhịn được gọi hắn một tiếng, bước đến kéo chặt chiếc áo lông cừu nhung trên người hắn.


“Trong khoảng thời gian ai gia đi vắng, cho dù bận thế này đi nữa cũng phải biết chăm sóc mình, biết không?”


Tô Mạch Ức mặt không biểu cảm gật đầu.


Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía như một cái xác không hồn này của hắn, trong lòng cứng lại, nháy mắt ra hiệu với Quý ma ma ở bên cạnh.


Quý ma ma lập tức hiểu rõ, lấy từ trong lồng ngực ra một xấp thiệp, dâng hai tay lên cho Tô Mạch Ức.“Đây là nhưng quý nữ còn chưa đính hôn ở Thịnh Kinh, con nghe ai gia nói xong đã…”


Thấy Tô Mạch Ức muốn mở miệng cắt ngang, Thái hậu bèn trừng mắt nhìn hắn, xua xua tay tiếp tục nói: “Trước kia con là một người lầm lì cô độc, ít tiếp xúc với nữ tử. Nhưng chuyện tình cảm khác với luật pháp, không thể xử án dựa theo luật, không phải người nào đó thì không thể. Nếu con muốn mở lòng thì có thể thử thêm một chút, không cần phải tự làm khó mình.”


Tô Mạch Ức mặt không biểu cảm đứng đó, một lúc lâu sau vẫn không có động tác gì.


Thái hậu dứt khoát kéo tay hắn, cầm lấy toàn bộ đồ trong tay Quý ma ma nhét vào trong lòng hắn.


“Nguyệt An quận chúa mà con gặp năm ngoái cũng si tâm chung tình với con, đã lâu như vậy nhưng biết bao nhiêu thiệp cầu thân đến cửa nàng ấy đều một mực từ chối, cho nên con có muốn…”


“Tôn nhi đã biết.” Tô Mạch Ức vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng quạnh quẽ, cúi chào với Thái hậu, giống như đang thúc giục nàng ta nhanh chóng lên đường một chút: “Cung mong Hoàng tổ mẫu có thể tự chăm sóc mình, đừng phiền lòng vì mấy chuyện vặt vãnh.”


Được rồi, ý tứ của tên tiểu tử là chuyện của ta, tổ mẫu đừng động vào.


Thái hậu phải ngậm bồ hòn, chỉ có thể bất đắc sĩ trừng hắn một cái, xoay người lên xe ngựa.


Tô Mạch Ức nhìn đội người ngựa mênh mông cuồn cuộn đi xa, siết chặt xấp thiệp trong tay.


Đúng vậy, chuyện tình cảm không thể nói đạo lý.


Hơn nữa cũng không phải không phải nàng thì không thể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom