Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-77
Chương 77: Nguy cơ không còn cảm giác lái (hạ)
Mà Lôi Động, cũng mở hai tay ra, cũng không ngăn chúng chạy tới bên cạnh thân thể, biểu lộ lạnh lùng nhìn qua Ngô Thiên Thu đang sợ hãi đổ mồ hôi đầm đìa. Trên thực tế tuyệt đại đa số người cũng biết, thú hồn một khi bị diệt, như vậy Ngô Thiên Thu cách cái chết cũng không còn xa nữa.
Nhưng mà Lôi Động, vẫn vô cùng cẩn thận như cũ. Dù sao ngày đầu tiên nhập tông, một màn lật bàn trong buổi thi đấu mười năm kia, chỉ sợ cả đời này hắn khó mà quên được chuyện đó.
Đợi đến khi ba con quỷ tốt ăn no xong, Lôi Động lúc này mới chỉ huy chúng thành trận hình, ngay ngắn hướng về phía Ngô Thiên Thu đánh tới. Sắc mặt Ngô Thiên Thu trắng bệch như người chết, vội vàng cầu xin tha thứ nói:
- Lôi sư huynh, cầu ngài tha ta một mạng. Ta nguyện ý dâng tất cả tài sản của ta ra, ta đem theo rất nhiều đồ vật, đều đặt ở những địa phương bí ẩn...
Phương thức hắn cầu xin tha thứ, so với Chu Minh Hoa lúc trước còn thông minh hơn nhiều, nhưng Lôi Động vẫn bất động thanh sắc như cũ, chỉ huy quỷ tốt xung phong liều chết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Vietwriter.com
Ngô Thiên Thu thấy cầu xin tha thứ vô vọng, trên mặt lập tức biến thành dữ tợn hung ác, nói:
- Họ Lôi, sao tâm của ngươi sắt đá như thế? Ta liều với ngươi.
Dứt lời, giơ phi kiếm hỏa hồng lên, hung hăng chém vào quỷ tốt. Chắc hẳn biết rõ mình không thể làm gì Lôi Động được, chỉ muốn trước khi chết, giết được hai con quỷ tốt của hắn là tốt rồi.
BÌNH~
U Hỏa Kiếm của Lôi Động đâm ra, lăng không đón đỡ phi kiếm hỏa hồng của hắn.
- Ngô Thiên Thu ngươi là ngu ngốc sao? Sinh tử đấu là ngươi nói ra, hôm nay đánh không lại thì cầu xin tha thứ, còn trách ta tâm như sắt đá, quả thực là buồn cười.
Lôi Động cười lạnh vài tiếng, càng thúc dục quỷ tốt giết tới.
Oanh ~
Huyền Âm Thuẫn của Ngô Thiên Thu bị quỷ tốt liên thủ đập nát, ngay sau đó lại đánh tan cái mặt Thượng phẩm pháp thuẫn vừa được thay ra kia, cũng bị quỷ tốt nện trùng trùng điệp điệp nên vỡ nát. Kế tiếp là Ngô Thiên Thu, lúc đối mặt với ba con quỷ tốt, hắn giống như một nữ nhân trần truồng không có sức lực bị một đại hán vạm vỡ đang ép tới, hắn đành phải lái thượng phẩm phi kiếm chạy vào trong đám người đứng xem, nhưng cuối cùng cũng không cải biến được kết cục phải chết, toàn bộ huyết nhục sinh hồn bị cắn nuốt.
U Minh Quỷ Trảo thò ra, nhưng trảo này lại thu hồi đai lưng trữ vật của Ngô Thiên Thu. Sau khi thu hồi, lại nhìn qua đám người đứng vây xem ở phía dưới. Dù trong đám người, có hai tên tu vi cao tới tám chín tầng, nhưng đối mặt với ánh mắt âm lãnh của Lôi Động, cũng nhịn không được mà cúi đầu, không dám đối mặt, rất sợ rước họa vào thân.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai người kia đã quan sát sinh tử đấu ngay từ lúc đầu, bọn họ cũng muốn được tham gia tỷ thí một phen. Nhưng thình lình phát hiện, bọn họ đã tu luyện mười bảy năm, nhưng so với Lôi sư đệ ở trước mặt mà nói, lại không phải đối thủ của hắn.
Thế giới tu tiên, cường giả vi tôn, Âm Sát Tông càng phải như vậy. Về phần những lời cầu xin tha thứ của đối phương khi yếu thế trong cuộc đấu sinh tử không cần quan tâm, cứ giết thẳng tay, bởi vì đối với đệ tử Âm Sát Tông mà nói, căn bản là chuyện đương nhiên.
Một ít người vốn chuẩn bị chê cười Lôi Động, cũng phải kính sợ. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không ít lần lời ong tiếng ve sau lưng của Lôi sư huynh này.
Nhưng vạn nhất rơi vào lỗ tai của hắn, sẽ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, vậy thì ai cũng không đảm đương nổi.
Nhưng Trần Qua và Vệ Hoa, nhìn thấy uy thế của Lôi Động, trong ánh mắt cũng toát ra ý kính sợ.
Sau khi trở lại, Lôi Động mới cảm thấy có chút mệt mỏi không nói nên lời, cũng âm thầm kinh hãi không thôi. Vốn cho rằng mình dựa vào một thân trang bị, cộng thêm ba con quỷ tốt không tầm thường, đủ để quét ngang tất cả tồn tại đồng cấp. Nhưng hôm nay sau một trận chiến với Ngô Thiên Thu, mới hiểu được, thì ra thực lực của mình ở trong đồng cấp cũng chỉ là không tệ thôi, còn xa mới tới tình trạng vô địch đồng cấp.
Ngô Thiên Thu dựa vào một chút vận khí, phát bút tiền của phi nghĩa, sau đó đạt được tài nguyên không tầm thường, cũng có thể đánh với mình tới tình trạng thế này. Nếu đổi thành những người có xuất thuân rất tốt, trên người đầy Cực phẩm pháp khí, lại mang theo mấy con Thượng phẩm linh quỷ quỷ tốt, hoặc mang theo thú hồn cường đại hơn thì sao?
Càng nghĩ càng có chút mát lạnh, trong khoảng thời gian này thực lực của mình bạo tăng, cũng bắt đầu có chút coi trời bằng vung. Trên thực tế, Lôi Động có thể dám cam đoan, trong tu tiên giới rộng lớn thế này, trong Luyện Khí kỳ tầng sáu có thể đánh thắng tất cả, hơn nữa số lượng tuyệt đối không phải thưa thớt.
Nếu không như thế, khắp thế giới này còn có rất nhiều người có tu vi cao hơn mình, tài sản còn giàu hơn mình vô số lần. Muốn nói thời điểm mình mới nhập môn, trong mắt của cường giả thì mình chỉ là con sâu cái kiến. Nhưng hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ là con kiến hơi mạnh một chút mà thôi. Lời nói không dễ nghe, trên thế giới này có người chỉ cần hắt hơi một cái cũng có thể giết mình, nhiều tới mức đếm không hết. Tỷ như Quỷ Sát lão tổ, động động ngón tay cũng có thể đánh chết mình. Vừa nghĩ tới điểm này, Lôi Động đã cảm thấy sợ hãi, cảm giác nguy cơ lại tăng lên vài phần.
Lôi Động nhịn không được lắc đầu cười khổ, cho dù mình là kẻ xuyên việt, cũng không phải dễ lăn lộn như thế.
Ngẫm lại trước kia mình xem các loại tiểu thuyết YY về kẻ xuyên việt, nhân vật chính vận khí tốt đến nghịch thiên, tự tin cao đến tận trời, ưu thế tâm lý rất mạnh, làm cái gì cũng xem thường người của thế giới bản địa, Lôi Động ngẫm lại đúng là buồn cười, nếu có những suy nghĩ đó, hoàn toàn có thể bị cường giả tùy tâm sở dục bóp chết mình, mình có tư cách gì coi rẻ bọn họ?
Nói đi cũng phải nói lại, Lôi Động đúng là phải cám ơn Ngô Thiên Thu. Hắn cho mình cơ hội tỉnh ngộ. Mạng cũng chỉ có một cái đầu, phải cực kỳ thận trọng. Càng nghĩ, vẫn cảm thấy nên gia tăng thủ đoạn bảo vệ tính mạng mới được.
Mấy ngày sau, Lôi Động lại đi ra ngoài vơ vét những âm hồn dã quỷ kém cỏi.
Bởi vì, sau khi cân nhắc thật lâu, Lôi Động vẫn cảm thấy khả năng duy nhất của mình, cũng là ưu thế lớn nhất chính là Phệ Hồn Tháp nghịch thiên kia. Nếu muốn gia tăng thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nên lấy Phệ Hồn Tháp làm trung tâm. Hôm nay có ba con Trung phẩm quỷ tốt, tư chất coi như cũng được, được dưỡng hồn làm thoải mái, cho nên tốc độ không kém hơn mình. Nếu như dốc lòng bồi dưỡng một chút, có lẽ mình sẽ làm ra một số quỷ tốt cao cấp.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu cứ đánh đấm một cách bình thường, thậm chí có ưu thế hơn tu sĩ đồng cấp, cũng có thể chiếm được ưu thế rất lớn. Nhưng đối phó một ít thế hệ có tài lực và khả năng cao hơn mình, chỉ có ba con quỷ tốt tư chất Trung phẩm, cũng không có khả năng nhét kẽ răng cho người ta.
Lúc trước Vạn Quỷ lão tổ có thể bằng vào một con Cực phẩm linh quỷ, chiếm cứ chút ít ưu thế, cuối cùng nhất từng bước một bước vào Kim Đan đại đạo.
Mà Lôi Động, cũng mở hai tay ra, cũng không ngăn chúng chạy tới bên cạnh thân thể, biểu lộ lạnh lùng nhìn qua Ngô Thiên Thu đang sợ hãi đổ mồ hôi đầm đìa. Trên thực tế tuyệt đại đa số người cũng biết, thú hồn một khi bị diệt, như vậy Ngô Thiên Thu cách cái chết cũng không còn xa nữa.
Nhưng mà Lôi Động, vẫn vô cùng cẩn thận như cũ. Dù sao ngày đầu tiên nhập tông, một màn lật bàn trong buổi thi đấu mười năm kia, chỉ sợ cả đời này hắn khó mà quên được chuyện đó.
Đợi đến khi ba con quỷ tốt ăn no xong, Lôi Động lúc này mới chỉ huy chúng thành trận hình, ngay ngắn hướng về phía Ngô Thiên Thu đánh tới. Sắc mặt Ngô Thiên Thu trắng bệch như người chết, vội vàng cầu xin tha thứ nói:
- Lôi sư huynh, cầu ngài tha ta một mạng. Ta nguyện ý dâng tất cả tài sản của ta ra, ta đem theo rất nhiều đồ vật, đều đặt ở những địa phương bí ẩn...
Phương thức hắn cầu xin tha thứ, so với Chu Minh Hoa lúc trước còn thông minh hơn nhiều, nhưng Lôi Động vẫn bất động thanh sắc như cũ, chỉ huy quỷ tốt xung phong liều chết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Vietwriter.com
Ngô Thiên Thu thấy cầu xin tha thứ vô vọng, trên mặt lập tức biến thành dữ tợn hung ác, nói:
- Họ Lôi, sao tâm của ngươi sắt đá như thế? Ta liều với ngươi.
Dứt lời, giơ phi kiếm hỏa hồng lên, hung hăng chém vào quỷ tốt. Chắc hẳn biết rõ mình không thể làm gì Lôi Động được, chỉ muốn trước khi chết, giết được hai con quỷ tốt của hắn là tốt rồi.
BÌNH~
U Hỏa Kiếm của Lôi Động đâm ra, lăng không đón đỡ phi kiếm hỏa hồng của hắn.
- Ngô Thiên Thu ngươi là ngu ngốc sao? Sinh tử đấu là ngươi nói ra, hôm nay đánh không lại thì cầu xin tha thứ, còn trách ta tâm như sắt đá, quả thực là buồn cười.
Lôi Động cười lạnh vài tiếng, càng thúc dục quỷ tốt giết tới.
Oanh ~
Huyền Âm Thuẫn của Ngô Thiên Thu bị quỷ tốt liên thủ đập nát, ngay sau đó lại đánh tan cái mặt Thượng phẩm pháp thuẫn vừa được thay ra kia, cũng bị quỷ tốt nện trùng trùng điệp điệp nên vỡ nát. Kế tiếp là Ngô Thiên Thu, lúc đối mặt với ba con quỷ tốt, hắn giống như một nữ nhân trần truồng không có sức lực bị một đại hán vạm vỡ đang ép tới, hắn đành phải lái thượng phẩm phi kiếm chạy vào trong đám người đứng xem, nhưng cuối cùng cũng không cải biến được kết cục phải chết, toàn bộ huyết nhục sinh hồn bị cắn nuốt.
U Minh Quỷ Trảo thò ra, nhưng trảo này lại thu hồi đai lưng trữ vật của Ngô Thiên Thu. Sau khi thu hồi, lại nhìn qua đám người đứng vây xem ở phía dưới. Dù trong đám người, có hai tên tu vi cao tới tám chín tầng, nhưng đối mặt với ánh mắt âm lãnh của Lôi Động, cũng nhịn không được mà cúi đầu, không dám đối mặt, rất sợ rước họa vào thân.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai người kia đã quan sát sinh tử đấu ngay từ lúc đầu, bọn họ cũng muốn được tham gia tỷ thí một phen. Nhưng thình lình phát hiện, bọn họ đã tu luyện mười bảy năm, nhưng so với Lôi sư đệ ở trước mặt mà nói, lại không phải đối thủ của hắn.
Thế giới tu tiên, cường giả vi tôn, Âm Sát Tông càng phải như vậy. Về phần những lời cầu xin tha thứ của đối phương khi yếu thế trong cuộc đấu sinh tử không cần quan tâm, cứ giết thẳng tay, bởi vì đối với đệ tử Âm Sát Tông mà nói, căn bản là chuyện đương nhiên.
Một ít người vốn chuẩn bị chê cười Lôi Động, cũng phải kính sợ. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không ít lần lời ong tiếng ve sau lưng của Lôi sư huynh này.
Nhưng vạn nhất rơi vào lỗ tai của hắn, sẽ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, vậy thì ai cũng không đảm đương nổi.
Nhưng Trần Qua và Vệ Hoa, nhìn thấy uy thế của Lôi Động, trong ánh mắt cũng toát ra ý kính sợ.
Sau khi trở lại, Lôi Động mới cảm thấy có chút mệt mỏi không nói nên lời, cũng âm thầm kinh hãi không thôi. Vốn cho rằng mình dựa vào một thân trang bị, cộng thêm ba con quỷ tốt không tầm thường, đủ để quét ngang tất cả tồn tại đồng cấp. Nhưng hôm nay sau một trận chiến với Ngô Thiên Thu, mới hiểu được, thì ra thực lực của mình ở trong đồng cấp cũng chỉ là không tệ thôi, còn xa mới tới tình trạng vô địch đồng cấp.
Ngô Thiên Thu dựa vào một chút vận khí, phát bút tiền của phi nghĩa, sau đó đạt được tài nguyên không tầm thường, cũng có thể đánh với mình tới tình trạng thế này. Nếu đổi thành những người có xuất thuân rất tốt, trên người đầy Cực phẩm pháp khí, lại mang theo mấy con Thượng phẩm linh quỷ quỷ tốt, hoặc mang theo thú hồn cường đại hơn thì sao?
Càng nghĩ càng có chút mát lạnh, trong khoảng thời gian này thực lực của mình bạo tăng, cũng bắt đầu có chút coi trời bằng vung. Trên thực tế, Lôi Động có thể dám cam đoan, trong tu tiên giới rộng lớn thế này, trong Luyện Khí kỳ tầng sáu có thể đánh thắng tất cả, hơn nữa số lượng tuyệt đối không phải thưa thớt.
Nếu không như thế, khắp thế giới này còn có rất nhiều người có tu vi cao hơn mình, tài sản còn giàu hơn mình vô số lần. Muốn nói thời điểm mình mới nhập môn, trong mắt của cường giả thì mình chỉ là con sâu cái kiến. Nhưng hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ là con kiến hơi mạnh một chút mà thôi. Lời nói không dễ nghe, trên thế giới này có người chỉ cần hắt hơi một cái cũng có thể giết mình, nhiều tới mức đếm không hết. Tỷ như Quỷ Sát lão tổ, động động ngón tay cũng có thể đánh chết mình. Vừa nghĩ tới điểm này, Lôi Động đã cảm thấy sợ hãi, cảm giác nguy cơ lại tăng lên vài phần.
Lôi Động nhịn không được lắc đầu cười khổ, cho dù mình là kẻ xuyên việt, cũng không phải dễ lăn lộn như thế.
Ngẫm lại trước kia mình xem các loại tiểu thuyết YY về kẻ xuyên việt, nhân vật chính vận khí tốt đến nghịch thiên, tự tin cao đến tận trời, ưu thế tâm lý rất mạnh, làm cái gì cũng xem thường người của thế giới bản địa, Lôi Động ngẫm lại đúng là buồn cười, nếu có những suy nghĩ đó, hoàn toàn có thể bị cường giả tùy tâm sở dục bóp chết mình, mình có tư cách gì coi rẻ bọn họ?
Nói đi cũng phải nói lại, Lôi Động đúng là phải cám ơn Ngô Thiên Thu. Hắn cho mình cơ hội tỉnh ngộ. Mạng cũng chỉ có một cái đầu, phải cực kỳ thận trọng. Càng nghĩ, vẫn cảm thấy nên gia tăng thủ đoạn bảo vệ tính mạng mới được.
Mấy ngày sau, Lôi Động lại đi ra ngoài vơ vét những âm hồn dã quỷ kém cỏi.
Bởi vì, sau khi cân nhắc thật lâu, Lôi Động vẫn cảm thấy khả năng duy nhất của mình, cũng là ưu thế lớn nhất chính là Phệ Hồn Tháp nghịch thiên kia. Nếu muốn gia tăng thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nên lấy Phệ Hồn Tháp làm trung tâm. Hôm nay có ba con Trung phẩm quỷ tốt, tư chất coi như cũng được, được dưỡng hồn làm thoải mái, cho nên tốc độ không kém hơn mình. Nếu như dốc lòng bồi dưỡng một chút, có lẽ mình sẽ làm ra một số quỷ tốt cao cấp.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu cứ đánh đấm một cách bình thường, thậm chí có ưu thế hơn tu sĩ đồng cấp, cũng có thể chiếm được ưu thế rất lớn. Nhưng đối phó một ít thế hệ có tài lực và khả năng cao hơn mình, chỉ có ba con quỷ tốt tư chất Trung phẩm, cũng không có khả năng nhét kẽ răng cho người ta.
Lúc trước Vạn Quỷ lão tổ có thể bằng vào một con Cực phẩm linh quỷ, chiếm cứ chút ít ưu thế, cuối cùng nhất từng bước một bước vào Kim Đan đại đạo.
Bình luận facebook