Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 56: Hộp đá thần bí
Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Dưới đáy sông ánh sáng có chút mờ, dòng nước lại chảy xiết nên Thẩm Lạc cũng không thấy rõ đồ vật mình đang nắm là thứ gì. Hắn chỉ có thể hình dung ra, đây là một vật nhỏ dài.
Do hắn mải nhìn đồ vật trong tay, dưới chân lại không tìm chỗ đứng vững chắc, nên khi một dòng nước chảy xiết cuốn tới làm cả người lảo đảo, suýt chút nữa thì bị cuốn theo.
“Lấy được rồi!”
Hắn thầm hô một tiếng, rồi vội nhét đồ vật đó vào trong ngực, sau đó ra bơi lên mặt nước.
Nhưng Thẩm Lạc còn chưa kịp ngoi lên, thì một bóng đen đã hiện ra ở trước mặt, thì ra đó là một tảng đá lớn dưới đáy sông.
“Binh” một tiếng, do hắn tránh không kịp, thân thể lại bị dòng nước xiết cuốn theo nên va đập vào mọi thứ xung quanh.
Thẩm Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, nửa người cực kỳ đau nhức. Càng xui xẻo hơn là đầu hắn đập vào tảng đá một cái, làm cả người choáng váng, tạm thời mất đi năng lực hành động.
Trong miệng liên tiếp phun ra chuỗi dài bong bóng khí, thân thể lại bị dòng nước cuốn đi.
Nhưng ngay lúc này, dây thừng trên lưng Thẩm Lạc bỗng nhiên thẳng băng, do chiều đài đã đến cực hạn nên mới kéo thân thể hắn lại.
Dòng nước chảy quá xiết, làm bên hông hắn bị một cỗ sức lực to lớn ghìm chặt, khiến xương sườn trở nên đau nhức kịch liệt, nhưng cũng nhờ vậy mà ý thức còn đang mơ hồ đã được thanh tỉnh lại. Sau đó hắn bèn dùng cả hai tay và chân cố sức bơi lên mặt sông.
Thẩm Lạc liên tiếp nuốt mấy ngụm lớn nước sông, nhưng cuối cùng tại lúc trước khi kiệt sức đã nổi lên được mặt nước. Miệng hắn mở lớn thở dốc, trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi không ngừng.
Vừa rồi hắn chỉ cần tỉnh lại chậm một chút, thì giờ đã chết đuối trong sông rồi.
Thẩm Lạc hít vào thật sâu, cố gắng tích cóp từng chút sức lực, giữ chặt dây thừng dùng hết sức bơi về phía chiếc thuyền ở bên cạnh.
Sau đó, hắn dùng cả tay và chân để bò lên thuyền nhỏ, một chút sức lực cuối cùng của cơ thể cũng hao sạch sẽ, bèn nằm ngửa tại khoang thuyền, thở ra hổn hển.
Qua một lúc lâu, sức lực trong cơ thể của Thẩm Lạc mới dần được khôi phục một ít. Hắn lập tức ngồi dậy, tay tìm tòi trong ngực, khuôn mặt vốn căng thẳng mới từ từ buông lỏng.
Vật kia vẫn còn, may mà không bị rơi ra.
Thẩm Lạc bèn lấy nó ra. Vật đó là một hộp đá màu trắng, rộng chừng bàn tay, dài khoảng ba xích, bên trên còn dính không ít bùn lầy.
Hộp đá nhìn có vẻ không nhỏ, nhưng cầm trong tay lại có chút nhẹ.
Thẩm Lạc cầm lên ước chừng, lại đặt bên tay lắc lắc, mơ hồ nghe được bên trong có chút tiếng động.
Lúc này mưa càng ngày càng lớn, nước sông không ngừng ập vào, kéo thuyền nhỏ trôi theo. May mà chiếc thuyền này Vu Đại Đảm làm có chút kiên cố, hơn nữa lúc trước hắn mới gia cố thêm dây thừng nên mới không bị cuốn đi.
Thế nhưng tạm thời, hắn cũng không thể nào trở về được.
Thẩm Lạc lau đi giọt nước trên mặt và cả bùn đất trên hộp đá, rồi để trước chiếc bàn vuông thấp kia, cẩn thận quan sát.
Màu sắc của hộp đá cùng phẩm chất đều giống như ngọc thạch, nhưng hoa văn phía trên lại khác xa các loại ngọc mà trước đây Thẩm Lạc đã từng thấy qua. Hơn nữa trên hộp cũng không có các loại cơ quan để khóa lại, hoa văn được khắc trên đó cũng không rõ ràng, giống như là do tự nhiên hình thành. Chỉ có nơi nối nhau giữa nắp hộp và thân mơ hồ có một đường vân nhỏ.
Thẩm Lạc có hơi chần chờ, lại dùng móng tay đâm vào trên đường vân kia, dùng sức tách ra.
“Két” một tiếng vang nhỏ truyền tới, móng tay từ nắp hộp xước ra, một cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, làm cho hắn nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Hắn một bên giũ giũ bàn tay để giảm bớt đâu đớn, bên này lại đem hộp đá lật qua, muốn thử xem có thể từ bên kia mở ra hay không. Nhưng kết quả cũng y như vậy, căn bản không thể mở nó ra được.
Đạo văn bên trên hộp đá lộ ra, dường như thực sự chỉ là một đạo hoa văn, cũng không phải là chỗ nối của năp hộp.
Thế nên, Thẩm Lạc lại lật qua lật lại, mang hộp đá xem xét kỹ càng, cong dùng ngón tay dọc sờ từng góc cạnh của hộp đá, xem có giấu giếm cơ quan gì hay không.
Nhưng mặc hắn tìm kiếm như thế nào, cuối cùng đều không tìm thấy bất kỳ chỗ dị thường nào.
"Việc này có chút khó à..." Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào hộp đá, vô kế khả thi.
Hắn do dự một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, giống như đã quyết định điều gì đó.
Hắn quay người tại trong khoang thuyền tìm kiếm một hồi, "Bá" một chút, từ trong một đống lưới đánh cá bên cạnh rút ra chuôi búa sắt hài hơn một xích, rồi nắm trong tay.
Búa này là Vu Đại Đảm thường ngày dùng để chẻ củi, bởi vì trong khoang thuyền ẩm ướt, nên trên búa có nhiều rỉ sét, nhưng chỉ là một tầng mỏng. Sau đó nó được Thẩm Lạc dùng khăn lau nhẹ nhàng một vòng, thì tất cả đều mất rồi.
Hắn lại dùng một tay nắm chặt cán búa, đưa lưỡi búa tới gần bên trên hộp đá, không dám sử dụng quá lớn sức lực, chỉ nhẹ nhàng chọc mấy cái. Nhưng hắn nhìn mải không thấy hộp đá có dấu hiệu mở ra, cũng không tổn hại, lúc này mới từ từ tăng lớn sức lực lên.
"Leng keng..."
Thẩm Lạc một búa đánh xuống, một âm thanh chạm nhau của sắt và đá từ chỗ hộp đá bất ngờ vang lên.
Trong khoang thuyền bàn thấp chấn động mạnh một cái, hộp đá trên bàn rung lên, đột nhiên nhảy dựng, thiếu chút nữa thì bay đi. Thẩm Lạc thấy vậy vội vàng bỏ qua búa, bắt lấy hộp đá, cẩn thận xem xét.
Kết quả, phía trên hộp đá ́ngay cả nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại, ngược lại chính giữa bàn thấp, bị đập xuống một vết sâu.
"Quả nhiên là bảo bối, cùng gối ngọc kia một dạng." Thẩm Lạc bổ không ra hộp đá, cũng không quá bất ngờ, ngược lại ra vẻ đoán trước nên là như vậy.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng tại hộp đá vuốt ve, bống nhiên trong lòng hiện lên một cái ý niệm. Nếu như nó là vật của Tiên gia thì dùng phương pháp phàm tục mở tất nhiên không ra, vậy sao không dùng phù lục thử một chút, không chừng một đạo "Tiểu Lôi phù" có thể bổ ra nó ra thì sao?
Trong lòng Thẩm Lạc vừa hiện ra ý này, liền có chút do dự.
Tiểu Lôi phù uy lực không tầm thường, lỡ như không cẩn thận, làm đồ vật bên trong hủy đi thì sao? Đây chẳng phải là lợi bất cập hại?
Nhưng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp khác, với sự chắc chắn của hộp đá này thì, tám chín phần mười là vô sự đấy.
Thẩm Lạc nghĩ thế, bèn từ trong lòng ngực lấy một tờ Tiểu Lôi phù cuối cùng ra, đặt ở phía trên hộp đá, lại mang Nguyên Thạch đặt ở trên Tiểu Lôi phù. Hắn chuẩn bị từ bên trong Tiểu Lôi phù dẫn xuất ra một chút xíu lực lượng lôi điẹn, để thử một chút.
Kết quả còn chưa chờ hắn vận chuyển Dương Cương chi khí dẫn dắt, bên trong Nguyên Thạch một đám màu trắng thể khí, liền bắt đầu tự mình kịch liệt quay cuồng, sau đó một luồng ánh sáng trắng xuất hiện.
Hai mắt của Thẩm Lạc trợn tròn, kinh ngạc nhìn nó, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trắng, bên trên hộp đá vốn trơn nhẵn không tỳ vết, lại xuất hiện từng đạo ánh sáng vết tích, giăng khắp nơi, như dây leo bện lại.
Chỉ là ở giữa "Dây leo", có một nơi như lõm xuống ở chỗ nối tiếp, chỉ lớn khoảng đầu ngón tay, bên trong hào quang ảm đạm, không sáng ngời như xung quanh.
Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Dưới đáy sông ánh sáng có chút mờ, dòng nước lại chảy xiết nên Thẩm Lạc cũng không thấy rõ đồ vật mình đang nắm là thứ gì. Hắn chỉ có thể hình dung ra, đây là một vật nhỏ dài.
Do hắn mải nhìn đồ vật trong tay, dưới chân lại không tìm chỗ đứng vững chắc, nên khi một dòng nước chảy xiết cuốn tới làm cả người lảo đảo, suýt chút nữa thì bị cuốn theo.
“Lấy được rồi!”
Hắn thầm hô một tiếng, rồi vội nhét đồ vật đó vào trong ngực, sau đó ra bơi lên mặt nước.
Nhưng Thẩm Lạc còn chưa kịp ngoi lên, thì một bóng đen đã hiện ra ở trước mặt, thì ra đó là một tảng đá lớn dưới đáy sông.
“Binh” một tiếng, do hắn tránh không kịp, thân thể lại bị dòng nước xiết cuốn theo nên va đập vào mọi thứ xung quanh.
Thẩm Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, nửa người cực kỳ đau nhức. Càng xui xẻo hơn là đầu hắn đập vào tảng đá một cái, làm cả người choáng váng, tạm thời mất đi năng lực hành động.
Trong miệng liên tiếp phun ra chuỗi dài bong bóng khí, thân thể lại bị dòng nước cuốn đi.
Nhưng ngay lúc này, dây thừng trên lưng Thẩm Lạc bỗng nhiên thẳng băng, do chiều đài đã đến cực hạn nên mới kéo thân thể hắn lại.
Dòng nước chảy quá xiết, làm bên hông hắn bị một cỗ sức lực to lớn ghìm chặt, khiến xương sườn trở nên đau nhức kịch liệt, nhưng cũng nhờ vậy mà ý thức còn đang mơ hồ đã được thanh tỉnh lại. Sau đó hắn bèn dùng cả hai tay và chân cố sức bơi lên mặt sông.
Thẩm Lạc liên tiếp nuốt mấy ngụm lớn nước sông, nhưng cuối cùng tại lúc trước khi kiệt sức đã nổi lên được mặt nước. Miệng hắn mở lớn thở dốc, trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi không ngừng.
Vừa rồi hắn chỉ cần tỉnh lại chậm một chút, thì giờ đã chết đuối trong sông rồi.
Thẩm Lạc hít vào thật sâu, cố gắng tích cóp từng chút sức lực, giữ chặt dây thừng dùng hết sức bơi về phía chiếc thuyền ở bên cạnh.
Sau đó, hắn dùng cả tay và chân để bò lên thuyền nhỏ, một chút sức lực cuối cùng của cơ thể cũng hao sạch sẽ, bèn nằm ngửa tại khoang thuyền, thở ra hổn hển.
Qua một lúc lâu, sức lực trong cơ thể của Thẩm Lạc mới dần được khôi phục một ít. Hắn lập tức ngồi dậy, tay tìm tòi trong ngực, khuôn mặt vốn căng thẳng mới từ từ buông lỏng.
Vật kia vẫn còn, may mà không bị rơi ra.
Thẩm Lạc bèn lấy nó ra. Vật đó là một hộp đá màu trắng, rộng chừng bàn tay, dài khoảng ba xích, bên trên còn dính không ít bùn lầy.
Hộp đá nhìn có vẻ không nhỏ, nhưng cầm trong tay lại có chút nhẹ.
Thẩm Lạc cầm lên ước chừng, lại đặt bên tay lắc lắc, mơ hồ nghe được bên trong có chút tiếng động.
Lúc này mưa càng ngày càng lớn, nước sông không ngừng ập vào, kéo thuyền nhỏ trôi theo. May mà chiếc thuyền này Vu Đại Đảm làm có chút kiên cố, hơn nữa lúc trước hắn mới gia cố thêm dây thừng nên mới không bị cuốn đi.
Thế nhưng tạm thời, hắn cũng không thể nào trở về được.
Thẩm Lạc lau đi giọt nước trên mặt và cả bùn đất trên hộp đá, rồi để trước chiếc bàn vuông thấp kia, cẩn thận quan sát.
Màu sắc của hộp đá cùng phẩm chất đều giống như ngọc thạch, nhưng hoa văn phía trên lại khác xa các loại ngọc mà trước đây Thẩm Lạc đã từng thấy qua. Hơn nữa trên hộp cũng không có các loại cơ quan để khóa lại, hoa văn được khắc trên đó cũng không rõ ràng, giống như là do tự nhiên hình thành. Chỉ có nơi nối nhau giữa nắp hộp và thân mơ hồ có một đường vân nhỏ.
Thẩm Lạc có hơi chần chờ, lại dùng móng tay đâm vào trên đường vân kia, dùng sức tách ra.
“Két” một tiếng vang nhỏ truyền tới, móng tay từ nắp hộp xước ra, một cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, làm cho hắn nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Hắn một bên giũ giũ bàn tay để giảm bớt đâu đớn, bên này lại đem hộp đá lật qua, muốn thử xem có thể từ bên kia mở ra hay không. Nhưng kết quả cũng y như vậy, căn bản không thể mở nó ra được.
Đạo văn bên trên hộp đá lộ ra, dường như thực sự chỉ là một đạo hoa văn, cũng không phải là chỗ nối của năp hộp.
Thế nên, Thẩm Lạc lại lật qua lật lại, mang hộp đá xem xét kỹ càng, cong dùng ngón tay dọc sờ từng góc cạnh của hộp đá, xem có giấu giếm cơ quan gì hay không.
Nhưng mặc hắn tìm kiếm như thế nào, cuối cùng đều không tìm thấy bất kỳ chỗ dị thường nào.
"Việc này có chút khó à..." Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào hộp đá, vô kế khả thi.
Hắn do dự một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, giống như đã quyết định điều gì đó.
Hắn quay người tại trong khoang thuyền tìm kiếm một hồi, "Bá" một chút, từ trong một đống lưới đánh cá bên cạnh rút ra chuôi búa sắt hài hơn một xích, rồi nắm trong tay.
Búa này là Vu Đại Đảm thường ngày dùng để chẻ củi, bởi vì trong khoang thuyền ẩm ướt, nên trên búa có nhiều rỉ sét, nhưng chỉ là một tầng mỏng. Sau đó nó được Thẩm Lạc dùng khăn lau nhẹ nhàng một vòng, thì tất cả đều mất rồi.
Hắn lại dùng một tay nắm chặt cán búa, đưa lưỡi búa tới gần bên trên hộp đá, không dám sử dụng quá lớn sức lực, chỉ nhẹ nhàng chọc mấy cái. Nhưng hắn nhìn mải không thấy hộp đá có dấu hiệu mở ra, cũng không tổn hại, lúc này mới từ từ tăng lớn sức lực lên.
"Leng keng..."
Thẩm Lạc một búa đánh xuống, một âm thanh chạm nhau của sắt và đá từ chỗ hộp đá bất ngờ vang lên.
Trong khoang thuyền bàn thấp chấn động mạnh một cái, hộp đá trên bàn rung lên, đột nhiên nhảy dựng, thiếu chút nữa thì bay đi. Thẩm Lạc thấy vậy vội vàng bỏ qua búa, bắt lấy hộp đá, cẩn thận xem xét.
Kết quả, phía trên hộp đá ́ngay cả nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại, ngược lại chính giữa bàn thấp, bị đập xuống một vết sâu.
"Quả nhiên là bảo bối, cùng gối ngọc kia một dạng." Thẩm Lạc bổ không ra hộp đá, cũng không quá bất ngờ, ngược lại ra vẻ đoán trước nên là như vậy.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng tại hộp đá vuốt ve, bống nhiên trong lòng hiện lên một cái ý niệm. Nếu như nó là vật của Tiên gia thì dùng phương pháp phàm tục mở tất nhiên không ra, vậy sao không dùng phù lục thử một chút, không chừng một đạo "Tiểu Lôi phù" có thể bổ ra nó ra thì sao?
Trong lòng Thẩm Lạc vừa hiện ra ý này, liền có chút do dự.
Tiểu Lôi phù uy lực không tầm thường, lỡ như không cẩn thận, làm đồ vật bên trong hủy đi thì sao? Đây chẳng phải là lợi bất cập hại?
Nhưng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp khác, với sự chắc chắn của hộp đá này thì, tám chín phần mười là vô sự đấy.
Thẩm Lạc nghĩ thế, bèn từ trong lòng ngực lấy một tờ Tiểu Lôi phù cuối cùng ra, đặt ở phía trên hộp đá, lại mang Nguyên Thạch đặt ở trên Tiểu Lôi phù. Hắn chuẩn bị từ bên trong Tiểu Lôi phù dẫn xuất ra một chút xíu lực lượng lôi điẹn, để thử một chút.
Kết quả còn chưa chờ hắn vận chuyển Dương Cương chi khí dẫn dắt, bên trong Nguyên Thạch một đám màu trắng thể khí, liền bắt đầu tự mình kịch liệt quay cuồng, sau đó một luồng ánh sáng trắng xuất hiện.
Hai mắt của Thẩm Lạc trợn tròn, kinh ngạc nhìn nó, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trắng, bên trên hộp đá vốn trơn nhẵn không tỳ vết, lại xuất hiện từng đạo ánh sáng vết tích, giăng khắp nơi, như dây leo bện lại.
Chỉ là ở giữa "Dây leo", có một nơi như lõm xuống ở chỗ nối tiếp, chỉ lớn khoảng đầu ngón tay, bên trong hào quang ảm đạm, không sáng ngời như xung quanh.
Bình luận facebook