Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-801
Chương 800: Sánh vai đi
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu sánh vai cùng đi, cả hai giữ một khoảng cách, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
"Biểu muội, chuyện tu hành, sau khi chăm chỉ cũng nên thuận theo tự nhiên mới đúng, sao lại liều mạng như vậy?" Cuối cùng, vẫn là Thẩm Lạc phá vỡ trầm mặc trước, mở miệng hỏi.
Chỉ nói là xong, hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, bây giờ tu vi Nhiếp Thải Châu cao hơn hắn không ít, nói như vậy có vẻ thích lên mặt dạy đời.
"Không có cách nào khác, sau khi bị sư phụ mang về sơn môn, ta vẫn luôn muốn trở về, nhưng người từ đầu đến cuối không đồng ý, hạ mệnh lệnh, tu vi không đạt tới Đại Thừa kỳ, tuyệt không cho phép rời khỏi sơn môn." Nhiếp Thải Châu nói.
"Người không tốt với nàng sao?" Trong lòng Thẩm Lạc khẽ động, hỏi.
"Không, ngươi không nên hiểu lầm, sư phụ rất tốt với ta. Nàng thân là chườn môn Phổ Đà sơn bây giờ, bản thân sự vụ bận rộn, nhưng dạy bảo ta tu hành chưa từng qua loa lười biếng. Nếu không ta dù cần cù thế nào, cũng không thể có tu vi trước mắt." Nhiếp Thải Châu nghe vậy, vội vàng khoát tay, giải thích.
"Vậy là tốt rồi... Ta vốn tưởng phải qua rất nhiều năm mới có thể gặp lại nàng, không nghĩ tới... Nhanh như vậy đã đến Phổ Đà sơn.." Thẩm Lạc thở dài, mở miệng nói.
Nhiếp Thải Châu dừng bước lại, quay người nhìn kỹ Thẩm Lạc, đột nhiên hốc mắt hơi phiếm hồng.
"Thế nào?" Thẩm Lạc thấy thế, cho là mình nói sai, thần sắc lập tức có mấy phần bối rối.
"Sau khi ta tu hành, mới biết nguyên lai tu luyện phải ăn nhiều đau khổ như vậy. Có sư môn trợ giúp, ta nhiều lần cảm thấy không tiếp tục kiên trì được, ngươi cũng tu luyện, nhất định cũng rất vất vả?" Nhiếp Thải Châu cau mày, thăm thẳm nói.
Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng ấm áp, nhìn nữ tử trước mắt đã không còn ngây thơ như trước, phảng phất lại về tới Xuân Hoa thành năm đó, nhịn không được giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng.
"Ta mặc dù không có tông môn đỡ đâu, đến nay cũng gặp không ít quý nhân, cho nên không khổ cực như nàng nghĩ." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
Dù từng ấy năm mấy lần xuất sinh nhập tử, lúc nào thọ nguyên cũng gần như tuyệt cảnh, phảng phất cũng đều thật không khó khăn như vậy.
"A, đó là Nhiếp sư muội sao?" Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Lúc này Thẩm Lạc mới phát hiện, hai người bọn họ trong bất tri bất giác đi tới trên một quảng trường nhỏ, mặc dù ban đêm không có nhiều người, nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy.
Bên kia phát hiện là hai nữ đệ tử kêu ra tiếng, chung quanh còn lại ba, bốn người cũng đều ném ánh mắt tới.
"Người kia là ai, nhìn không giống đệ tử bản môn..."
"Tại sao có thể như vậy, Nhiếp sư muội sao lại thân cận với người này thế?"
"Vậy không phải Chu Ngọc sư huynh..."
"Bộ dáng người kia nhìn cũng không tệ, nhưng còn kém xa Chu Ngọc sư huynh..."
...
Trong lúc nhất thời, trận trận tiếng nghị luận vang lên chung quanh.
Thẩm Lạc nhíu mày, nhưng không do dự, trực tiếp nắm tay ngọc Nhiếp Thải Châu, chậm rãi đi tới phía trước.
Nhiếp Thải Châu cũng không mảy may kháng cự, chỉ là bên tai hơi nóng lên, không nói một lời đi theo hắn, chỉ để lại những đệ tử Phổ Đà sơn bị một màn này làm cho khiếp sợ, phát ra trận trận tiếng kinh hô.
Trong một chỗ tối bóng cây che đậy, một tay Võ Minh nắm lấy thân cây bên cạnh, năm ngón tay gắt gao móc vào trong vỏ cây, trong mắt khó nén cảm xúc ghen tỵ và tức giận.
Chỉ là sau một lát, hai con mắt gã bỗng nhiên sáng lên, thở phào một hơi, tự lẩm bẩm: "Xem ra chí hắn không phải ở Lý Thục sư muội, lần này đến lượt gấp cũng không phải ta, hắc hắc..."
Nói xong, gã khó nén kích động trong lòng, trong đêm đi về hướng động phủ Chu Ngọc.
Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu đi ra phạm vi quảng trường kia, chung quanh lần nữa yên lặng lại, hai người ai cũng không buông tay ra.
"Nàng biết ta đến Phổ Đà sơn lúc nào?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
Hắn biết, Nhiếp Thải Châu hôm nay đột nhiên xuất quan, khẳng định không phải trùng hợp.
"Lúc gần chạng vạng tối, Lư Dĩnh sư tỷ đột nhiên truyền tin, nói có đăng đồ tử Đại Đường quan phủ tới, tự xưng là vị hôn phu của ta, hỏi ta có cần giúp một tay giáo huấn hay không. Ngay từ đầu ta cũng không dám tin tưởng là ngươi, nhưng trong lòng vẫn hi vọng là ngươi, liền kết thúc bế quan, sớm đi ra. Chỉ là không ngờ, gặp lại ngươi ngay tại Tử Trúc Lâm này." Nhiếp Thải Châu chậm rãi nói.
"Chắc là Lý Thục đạo hữu nói với nàng." Thẩm Lạc không khỏi cười nói.
"Biểu ca, ngươi sao lại đại biểu Đại Đường quan phủ tới tham gia Tiên Hạnh đại hội này?" Nhiếp Thải Châu nghi ngờ hỏi.
"Cái này nói đến có chút dài dòng..." Thẩm Lạc nhất thời cũng không biết giải thích từ chỗ nào.
"Không sao, ngươi từ từ nói, ta nghe được." Nhiếp Thải Châu nhếch miệng cười, nói.
Hai người lúc bắt đầu còn có chút rụt rè, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì.
"Lúc trước, nàng rời đi không bao lâu, ta cũng rời Xuân Hoa huyện, một đường đi..." Thẩm Lạc bắt đầu êm tai kể lại từng giờ từng phút, kinh lịch những năm qua.
Chỉ là liên quan tới gối ngọc cùng nhập mộng hắn giấu hết, chuyện này thực sự quá mức không thể tưởng tượng, cho dù Nhiếp Thải Châu cũng chưa chắc hoàn toàn tin tưởng.
Tiếng bước chân hai người nhỏ nhẹ, cùng âm thanh Thẩm Lạc nói nhỏ quanh quẩn trong sơn đạo, tôn lên bóng đêm trong núi càng thêm tĩnh mịch.
Nghe Thẩm Lạc bình tĩnh kể lại, Nhiếp Thải Châu lại có thể từ trong đó phát hiện không ít chỗ hung hiểm, tâm tình cũng giống như ngự phong lăng không, chợt cao chợt thấp, chập chùng khó bình.
Thẩm Lạc không nói thọ nguyên của mình sắp hết cho Nhiếp Thải Châu biết, chỉ là nàng nghe được từ trong giọng hắn một chút mánh khóe, ngậm miệng nửa ngày không nói gì.
Đúng lúc này, một đạo thanh quang đột ngột từ trên không trung rủ xuống, hiện lên hư không trên đỉnh đầu cách hai người ba thước, hiển hóa ra một đạo thân ảnh thướt tha.
Nàng mang quần lụa mỏng màu xanh, chân tuyết trần trụi, đứng lơ lửng trên không, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, một đầu tóc dài màu xanh biếc choàng sau lưng, toàn thân tản ra khí chất thanh lãnh xuất trần.
Thẩm Lạc nhận ra được, người này chính là tiên sư Phổ Đà sơn năm đó mang đi Nhiếp Thải Châu.
"Sư phụ." Nhiếp Thải Châu thấy thế, cũng vội vàng buông bàn tay Thẩm Lạc ra, tiến lên hành lễ.
"Bái kiến Thanh Liên chân nhân." Thẩm Lạc cũng ôm quyền hành lễ theo.
"Cho dù đưa người, đến nơi này cũng kém không nhiều, cần phải trở về thôi." Thần sắc trên mặt nữ tử kia không biến hóa, mở miệng nói.
Nhiếp Thải Châu nghe vậy, có chút không nỡ nhìn Thẩm Lạc một chút.
Thẩm Lạc cười gật đầu nhẹ với nàng, lúc này Nhiếp Thải Châu mới có chút không tình nguyện nói "Vâng".
Nàng quay người đi vài bước, quay đầu lại phát hiện sư phụ Thanh Liên chân nhân còn đứng tại chỗ, xem ra tựa hồ không định laoaj tức rời đi.
Nàng nhíu mày, vốn định đi về nói cái gì, lại nhìn thấy Thẩm Lạc phất phất tay với nàng.
"Nàng đi về trước đi." Thẩm Lạc nói như vậy.
Nhiếp Thải Châu mím môi, lúc này mới triệt để rời đi.
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu sánh vai cùng đi, cả hai giữ một khoảng cách, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
"Biểu muội, chuyện tu hành, sau khi chăm chỉ cũng nên thuận theo tự nhiên mới đúng, sao lại liều mạng như vậy?" Cuối cùng, vẫn là Thẩm Lạc phá vỡ trầm mặc trước, mở miệng hỏi.
Chỉ nói là xong, hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, bây giờ tu vi Nhiếp Thải Châu cao hơn hắn không ít, nói như vậy có vẻ thích lên mặt dạy đời.
"Không có cách nào khác, sau khi bị sư phụ mang về sơn môn, ta vẫn luôn muốn trở về, nhưng người từ đầu đến cuối không đồng ý, hạ mệnh lệnh, tu vi không đạt tới Đại Thừa kỳ, tuyệt không cho phép rời khỏi sơn môn." Nhiếp Thải Châu nói.
"Người không tốt với nàng sao?" Trong lòng Thẩm Lạc khẽ động, hỏi.
"Không, ngươi không nên hiểu lầm, sư phụ rất tốt với ta. Nàng thân là chườn môn Phổ Đà sơn bây giờ, bản thân sự vụ bận rộn, nhưng dạy bảo ta tu hành chưa từng qua loa lười biếng. Nếu không ta dù cần cù thế nào, cũng không thể có tu vi trước mắt." Nhiếp Thải Châu nghe vậy, vội vàng khoát tay, giải thích.
"Vậy là tốt rồi... Ta vốn tưởng phải qua rất nhiều năm mới có thể gặp lại nàng, không nghĩ tới... Nhanh như vậy đã đến Phổ Đà sơn.." Thẩm Lạc thở dài, mở miệng nói.
Nhiếp Thải Châu dừng bước lại, quay người nhìn kỹ Thẩm Lạc, đột nhiên hốc mắt hơi phiếm hồng.
"Thế nào?" Thẩm Lạc thấy thế, cho là mình nói sai, thần sắc lập tức có mấy phần bối rối.
"Sau khi ta tu hành, mới biết nguyên lai tu luyện phải ăn nhiều đau khổ như vậy. Có sư môn trợ giúp, ta nhiều lần cảm thấy không tiếp tục kiên trì được, ngươi cũng tu luyện, nhất định cũng rất vất vả?" Nhiếp Thải Châu cau mày, thăm thẳm nói.
Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng ấm áp, nhìn nữ tử trước mắt đã không còn ngây thơ như trước, phảng phất lại về tới Xuân Hoa thành năm đó, nhịn không được giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng.
"Ta mặc dù không có tông môn đỡ đâu, đến nay cũng gặp không ít quý nhân, cho nên không khổ cực như nàng nghĩ." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
Dù từng ấy năm mấy lần xuất sinh nhập tử, lúc nào thọ nguyên cũng gần như tuyệt cảnh, phảng phất cũng đều thật không khó khăn như vậy.
"A, đó là Nhiếp sư muội sao?" Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Lúc này Thẩm Lạc mới phát hiện, hai người bọn họ trong bất tri bất giác đi tới trên một quảng trường nhỏ, mặc dù ban đêm không có nhiều người, nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy.
Bên kia phát hiện là hai nữ đệ tử kêu ra tiếng, chung quanh còn lại ba, bốn người cũng đều ném ánh mắt tới.
"Người kia là ai, nhìn không giống đệ tử bản môn..."
"Tại sao có thể như vậy, Nhiếp sư muội sao lại thân cận với người này thế?"
"Vậy không phải Chu Ngọc sư huynh..."
"Bộ dáng người kia nhìn cũng không tệ, nhưng còn kém xa Chu Ngọc sư huynh..."
...
Trong lúc nhất thời, trận trận tiếng nghị luận vang lên chung quanh.
Thẩm Lạc nhíu mày, nhưng không do dự, trực tiếp nắm tay ngọc Nhiếp Thải Châu, chậm rãi đi tới phía trước.
Nhiếp Thải Châu cũng không mảy may kháng cự, chỉ là bên tai hơi nóng lên, không nói một lời đi theo hắn, chỉ để lại những đệ tử Phổ Đà sơn bị một màn này làm cho khiếp sợ, phát ra trận trận tiếng kinh hô.
Trong một chỗ tối bóng cây che đậy, một tay Võ Minh nắm lấy thân cây bên cạnh, năm ngón tay gắt gao móc vào trong vỏ cây, trong mắt khó nén cảm xúc ghen tỵ và tức giận.
Chỉ là sau một lát, hai con mắt gã bỗng nhiên sáng lên, thở phào một hơi, tự lẩm bẩm: "Xem ra chí hắn không phải ở Lý Thục sư muội, lần này đến lượt gấp cũng không phải ta, hắc hắc..."
Nói xong, gã khó nén kích động trong lòng, trong đêm đi về hướng động phủ Chu Ngọc.
Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu đi ra phạm vi quảng trường kia, chung quanh lần nữa yên lặng lại, hai người ai cũng không buông tay ra.
"Nàng biết ta đến Phổ Đà sơn lúc nào?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
Hắn biết, Nhiếp Thải Châu hôm nay đột nhiên xuất quan, khẳng định không phải trùng hợp.
"Lúc gần chạng vạng tối, Lư Dĩnh sư tỷ đột nhiên truyền tin, nói có đăng đồ tử Đại Đường quan phủ tới, tự xưng là vị hôn phu của ta, hỏi ta có cần giúp một tay giáo huấn hay không. Ngay từ đầu ta cũng không dám tin tưởng là ngươi, nhưng trong lòng vẫn hi vọng là ngươi, liền kết thúc bế quan, sớm đi ra. Chỉ là không ngờ, gặp lại ngươi ngay tại Tử Trúc Lâm này." Nhiếp Thải Châu chậm rãi nói.
"Chắc là Lý Thục đạo hữu nói với nàng." Thẩm Lạc không khỏi cười nói.
"Biểu ca, ngươi sao lại đại biểu Đại Đường quan phủ tới tham gia Tiên Hạnh đại hội này?" Nhiếp Thải Châu nghi ngờ hỏi.
"Cái này nói đến có chút dài dòng..." Thẩm Lạc nhất thời cũng không biết giải thích từ chỗ nào.
"Không sao, ngươi từ từ nói, ta nghe được." Nhiếp Thải Châu nhếch miệng cười, nói.
Hai người lúc bắt đầu còn có chút rụt rè, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì.
"Lúc trước, nàng rời đi không bao lâu, ta cũng rời Xuân Hoa huyện, một đường đi..." Thẩm Lạc bắt đầu êm tai kể lại từng giờ từng phút, kinh lịch những năm qua.
Chỉ là liên quan tới gối ngọc cùng nhập mộng hắn giấu hết, chuyện này thực sự quá mức không thể tưởng tượng, cho dù Nhiếp Thải Châu cũng chưa chắc hoàn toàn tin tưởng.
Tiếng bước chân hai người nhỏ nhẹ, cùng âm thanh Thẩm Lạc nói nhỏ quanh quẩn trong sơn đạo, tôn lên bóng đêm trong núi càng thêm tĩnh mịch.
Nghe Thẩm Lạc bình tĩnh kể lại, Nhiếp Thải Châu lại có thể từ trong đó phát hiện không ít chỗ hung hiểm, tâm tình cũng giống như ngự phong lăng không, chợt cao chợt thấp, chập chùng khó bình.
Thẩm Lạc không nói thọ nguyên của mình sắp hết cho Nhiếp Thải Châu biết, chỉ là nàng nghe được từ trong giọng hắn một chút mánh khóe, ngậm miệng nửa ngày không nói gì.
Đúng lúc này, một đạo thanh quang đột ngột từ trên không trung rủ xuống, hiện lên hư không trên đỉnh đầu cách hai người ba thước, hiển hóa ra một đạo thân ảnh thướt tha.
Nàng mang quần lụa mỏng màu xanh, chân tuyết trần trụi, đứng lơ lửng trên không, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, một đầu tóc dài màu xanh biếc choàng sau lưng, toàn thân tản ra khí chất thanh lãnh xuất trần.
Thẩm Lạc nhận ra được, người này chính là tiên sư Phổ Đà sơn năm đó mang đi Nhiếp Thải Châu.
"Sư phụ." Nhiếp Thải Châu thấy thế, cũng vội vàng buông bàn tay Thẩm Lạc ra, tiến lên hành lễ.
"Bái kiến Thanh Liên chân nhân." Thẩm Lạc cũng ôm quyền hành lễ theo.
"Cho dù đưa người, đến nơi này cũng kém không nhiều, cần phải trở về thôi." Thần sắc trên mặt nữ tử kia không biến hóa, mở miệng nói.
Nhiếp Thải Châu nghe vậy, có chút không nỡ nhìn Thẩm Lạc một chút.
Thẩm Lạc cười gật đầu nhẹ với nàng, lúc này Nhiếp Thải Châu mới có chút không tình nguyện nói "Vâng".
Nàng quay người đi vài bước, quay đầu lại phát hiện sư phụ Thanh Liên chân nhân còn đứng tại chỗ, xem ra tựa hồ không định laoaj tức rời đi.
Nàng nhíu mày, vốn định đi về nói cái gì, lại nhìn thấy Thẩm Lạc phất phất tay với nàng.
"Nàng đi về trước đi." Thẩm Lạc nói như vậy.
Nhiếp Thải Châu mím môi, lúc này mới triệt để rời đi.
Bình luận facebook