Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-910
Chương 909: Điện quang hoả thạch
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tâm niệm Thẩm Lạc thúc giục, trên hai chân loé lên tinh quang, lần nữa phát động Di Hình Hoán Ảnh.
Nhưng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lần này thân hình của hắn khó khăn lướt ngang không đến một trượng, liền bị ép ngừng lại, hư không xung quanh bị vết trảo to lớn kia áp bách, phát sinh vặn vẹo, một cỗ áp lực không cách nào nói rõ từ bốn phương tám hướng ép tới.
Thẩm Lạc bất đắc dĩ, đành phải hai tay đưa ngang Lục Trần Tiên đón đỡ.
"Tranh" một tiếng bén nhọn vang lên.
Một đạo móng nhọn hắc diễm to lớn xẹt qua Lục Trần Tiên, lập tức bắn ra một chuỗi hoả tinh xích hồng, lực lượng khổng lồ từ trên Lục Trần Tiên truyền đến, hai tay Thẩm Lạc bỗng nhiên khẽ cong, cảm thấy như có sơn nhạc ép xuống.
Nơi hai chân hắn đứng, truyền đến một tiếng vang, đại địa trên Ngũ Chỉ sơn vốn đã bị phá toái lập tức băng liệt, xuất hiện một rãnh sâu ngàn trượng chia hai nửa ngọn núi, Thẩm Lạc một đường rơi xuống chân núi.
Nam tử áo khoác đen đứng ở trên đỉnh núi, cười gằn huy động hai bàn tay, không ngừng đập xuống khe núi, hư ảnh cự lang sau người gã với hai móng nhọn sắc bén không gì sánh được như cuồng phong bạo vũ đập xuống phía.
"Ầm ầm."
Tiếng nổ rung trời không ngừng vang lên, cả tòa Ngũ Chỉ sơn chấn động không thôi, núi đá nhao nhao sụp đổ lăn xuống, bốn chỗ dâng lên đầy trời khói bụi.
Bạch Linh chạy trối chết trong khói bụi loạn thạch, phóng xuống phía dưới núi, trong lòng một mực nghĩ: "Xong, xong rồi..."
Mười hai Tinh Quan cùng Thiên Binh Thiên Tướng giao chiến với nhau cũng nhao nhao bị tách ra, đồng thời tiêu tán giữa thiên địa.
Hồi lâu sau, nam tử áo khoác đen tựa như phát tiết xong, rốt cuộc dừng động tác lại, có chút ảo não nói:
"Tuyệt đối đừng bị hỏng nha, nếu không lãng phí một thân tinh huyết kia.."
Gã còn chưa dứt lời, bên dưới Ngũ Chỉ sơn đã hoàn toàn sụp đổ bỗng truyền đến một tiếng quát lớn, một đoàn kim quang loá mắt sáng lên, sáu đầu Cự Long màu vàng phát ra từng tiếng gào thét phóng lên tận trời, sáu đầu voi lớn răng vàng xé mở khói bụi, từ đó lao nhanh ra.
Cả tòa Ngũ Chỉ sơn giống như giếng phun, từ chân núi nổ tung vô số đá vụn, bắn lên không trung vạn trượng.
Hai bàn tay to lớn màu vàng óng bỗng nhiên từ lòng đất nhô ra, chống trên mặt đất, ngay sau đó một đầu lâu to lớn màu vàng cũng từ lòng đất chậm rãi dâng lên, khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng khí tức trên thân lại hết sức khủng bố.
Chỉ thấy cự nhân màu vàng kia nhảy lên, cả người giống như núi cao đột ngột từ mặt đất mọc lên, thân thể đứng thẳng giữa không trung, thình lình chính là Thẩm Lạc.
Giờ phút này, toàn thân hắn dào dạt kim quang, toàn bộ thân hình gần như thông thấu, phía trên hai tay áo quấn quanh Kim Long, giữa quần áo phiêu đãng ẩn ẩn chớp động lôi điện, nhìn giống như Thần Minh giáng thế.
Giao thủ với nam tử áo khoác đen một lát, hắn đại khái đã nhìn ra lực lượng đối phương, không đủ gây sợ.
Nam tử áo khoác đen chỉ nói Thẩm Lạc sơ đạp Thái Ất cảnh, tu vi căn cơ bất ổn, cho là pháp lực hắn không đủ, nhưng gã làm sao biết Thẩm Lạc vốn thiên phú dị bẩm, trên thân pháp mạch số lượng pháp mạch trên thân cũng vượt xa thường nhân.
Thêm nữa bây giờ hắn bước vào Thái Ất cảnh, loại cảm giác Thiên Nhân tương giao càng phát ra mãnh liệt, tốc độ thu nạp thiên địa nguyên khí càng như thôn tính, bất quá khí tượng vốn sẽ bày ra to lớn, bị hắn tận lực áp chế xuống mà thôi.
Ai bảo nam tử áo khoác đen này không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, căn bản nhìn không ra chứ.
Thẩm Lạc nhìn như tùy ý vung tay lên, ống tay áo phiêu diêu lên, mảng lớn lôi điện chớp động trong ống tay áo, "Đôm đốp" rung động, Kim Long quấn quanh trong ống tay cũng theo đó uốn lượn ra, nhào về phía nam tử áo khoác đen.
Kim Thân pháp tướng sau người hắn cũng giơ cánh tay lên theo, năm ngón tay cùng tung một chưởng về phía trước.
Chỉ một thoáng, hư không chấn động, thiên địa biến sắc!
Trong lòng bàn tay pháp tướng màu vàng kia hiện ra quang mang chói mắt, Ngũ Lôi tích lũy, ngưng tụ ra lôi quang sáng ngời, bao phủ xuống đầu nam tử áo khoác đen.
"Đến rất đúng lúc!"
Nam tử áo khoác đen hét lớn một tiếng, trong mắt đại phát hung tính, không những không lùi, ngược lại bước tới một bước, song chưởng đồng thời mãnh kích ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra đạo đạo quang mang xanh đen, nhào đến Thẩm Lạc.
Cự lang màu đen phía sau càng bay vượt qua đỉnh đầu của gã, bốn chân như bay chạy đến phía Thẩm Lạc, con mắt dọc chỗ mi tâm đột nhiên mở ra, bên trong không thấy ánh mắt và con ngươi, chỉ có một mảnh tử khí màu lục mênh mông.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Mảng lớn quang mang xanh đen bị Kim Long xông lên mà tán, giống như thuỷ triều tuôn ra bốn phía, mà Kim Long cũng giống như bơi vào một chỗ nước cạn, bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, tốc độ giảm đi rất nhiều, kim quang trên thân cũng nhanh chóng bị làm hao mòn, dần dần trở nên ảm đạm vô quang.
Theo sát phía sau, trong con mắt dọc cự lang loé lên dị quang, giống như đột nhiên mở ra như miệng cống vỡ đê, từng luồng từng luồng tử khí nồng đậm màu xanh sẫm mãnh liệt tuôn ra, lao thẳng tới Thẩm Lạc.
Nơi tử khí chảy xuôi qua, lập tức trở nên tối tăm mờ mịt, con Kim Long kia bị xâm nhiễm qua, Kim Lân trên thân cũng tróc ra từng mảng, cuối cùng toàn bộ mục nát, tiêu tán trong vô hình.
Thẩm Lạc thấy vậy, chỉ nhăn mày một cái, động tác trên tay lại không ngừng chút nào. Dịch tại bạch ngọc sáchh.
Kim Thân pháp tướng sau lưng hắn đột nhiên đập bàn tay xuống, trong lòng bàn tay tích lũy đám Ngũ Lôi kim quang bỗng nhiên sáng rõ, ầm vang vỡ ra.
Trong hư không, chỉ thấy một đạo bạch quang chói mắt như kiêu dương dâng lên, tiếp theo hóa thành ngàn vạn đầu xà điện tuyết trắng, bắn ra bốn phương tám hướng, nhao nhao quấy vào trong tử khí cuồn cuộn kia.
Từng đạo lôi điện phích lịch giăng khắp nơi không ngừng, vô số lít nha lít nhít tia điện bắn ra va chạm, không ngừng bộc phát ra uy năng kinh người, tử khí màu xanh sẫm bị điện quang không ngừng đánh trúng, lại như tuyết trắng gặp kiêu dương, nhanh chóng tan rã.
Thấy tất cả tử khí sắp bị tan rã không còn, trong mắt dọc cự lang lần nữa tỏa ra ánh sáng.
Nhưng ngay lúc nó kiềm chế uy năng sắp bộc phát, một tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, một cây trường côn màu vàng như mũi tên từ trong hư không vạch qua một cái, trực tiếp phá vỡ trùng điệp lực cản, đâm vào trong mắt dọc cự lang.
"A..."
Một tiếng gào thét thảm thiết từ trong miệng nam tử áo khoác đen vang lên, sau đó chợt im bặt dừng lại.
Hư ảnh cự lang mở ra miệng to như chậu máu, phẫn nộ gào thét, giãy dụa không thôi.
Lúc này trong hư không, Kim Thân pháp tướng đột nhiên biến mất không thấy, một bóng người nhỏ bé lóe lên trong hư không, đi tới trên đỉnh đầu nam tử áo khoác đen.
Chỉ thấy hai tay nó nắm Trấn Hải Tấn Thiết Côn đang cắm vào mắt dọc cự lang, quay thân đưa trường côn vác trên vai, lấy thế vác núi đột nhiên vẩy một cái, trường côn lập tức như đòn bẩy bay lên, sinh sinh đâm cự lang cao ngàn trượng kia bay ra ngoài.
Ngay sau đó, hai chân hắn lấp lóe quang mang tinh thần, thân hình giống như núi cao hạ xuống, ầm vang rơi xuống đất, trong nháy mắt lại vội xông tới nam tử áo khoác đen pía trước.
Hết thảy phát sinh thực sự quá nhanh, đợi đến lúc nam tử áo khoác đen kịp thời phản ứng, hiển nhiên đã trễ.
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tâm niệm Thẩm Lạc thúc giục, trên hai chân loé lên tinh quang, lần nữa phát động Di Hình Hoán Ảnh.
Nhưng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lần này thân hình của hắn khó khăn lướt ngang không đến một trượng, liền bị ép ngừng lại, hư không xung quanh bị vết trảo to lớn kia áp bách, phát sinh vặn vẹo, một cỗ áp lực không cách nào nói rõ từ bốn phương tám hướng ép tới.
Thẩm Lạc bất đắc dĩ, đành phải hai tay đưa ngang Lục Trần Tiên đón đỡ.
"Tranh" một tiếng bén nhọn vang lên.
Một đạo móng nhọn hắc diễm to lớn xẹt qua Lục Trần Tiên, lập tức bắn ra một chuỗi hoả tinh xích hồng, lực lượng khổng lồ từ trên Lục Trần Tiên truyền đến, hai tay Thẩm Lạc bỗng nhiên khẽ cong, cảm thấy như có sơn nhạc ép xuống.
Nơi hai chân hắn đứng, truyền đến một tiếng vang, đại địa trên Ngũ Chỉ sơn vốn đã bị phá toái lập tức băng liệt, xuất hiện một rãnh sâu ngàn trượng chia hai nửa ngọn núi, Thẩm Lạc một đường rơi xuống chân núi.
Nam tử áo khoác đen đứng ở trên đỉnh núi, cười gằn huy động hai bàn tay, không ngừng đập xuống khe núi, hư ảnh cự lang sau người gã với hai móng nhọn sắc bén không gì sánh được như cuồng phong bạo vũ đập xuống phía.
"Ầm ầm."
Tiếng nổ rung trời không ngừng vang lên, cả tòa Ngũ Chỉ sơn chấn động không thôi, núi đá nhao nhao sụp đổ lăn xuống, bốn chỗ dâng lên đầy trời khói bụi.
Bạch Linh chạy trối chết trong khói bụi loạn thạch, phóng xuống phía dưới núi, trong lòng một mực nghĩ: "Xong, xong rồi..."
Mười hai Tinh Quan cùng Thiên Binh Thiên Tướng giao chiến với nhau cũng nhao nhao bị tách ra, đồng thời tiêu tán giữa thiên địa.
Hồi lâu sau, nam tử áo khoác đen tựa như phát tiết xong, rốt cuộc dừng động tác lại, có chút ảo não nói:
"Tuyệt đối đừng bị hỏng nha, nếu không lãng phí một thân tinh huyết kia.."
Gã còn chưa dứt lời, bên dưới Ngũ Chỉ sơn đã hoàn toàn sụp đổ bỗng truyền đến một tiếng quát lớn, một đoàn kim quang loá mắt sáng lên, sáu đầu Cự Long màu vàng phát ra từng tiếng gào thét phóng lên tận trời, sáu đầu voi lớn răng vàng xé mở khói bụi, từ đó lao nhanh ra.
Cả tòa Ngũ Chỉ sơn giống như giếng phun, từ chân núi nổ tung vô số đá vụn, bắn lên không trung vạn trượng.
Hai bàn tay to lớn màu vàng óng bỗng nhiên từ lòng đất nhô ra, chống trên mặt đất, ngay sau đó một đầu lâu to lớn màu vàng cũng từ lòng đất chậm rãi dâng lên, khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng khí tức trên thân lại hết sức khủng bố.
Chỉ thấy cự nhân màu vàng kia nhảy lên, cả người giống như núi cao đột ngột từ mặt đất mọc lên, thân thể đứng thẳng giữa không trung, thình lình chính là Thẩm Lạc.
Giờ phút này, toàn thân hắn dào dạt kim quang, toàn bộ thân hình gần như thông thấu, phía trên hai tay áo quấn quanh Kim Long, giữa quần áo phiêu đãng ẩn ẩn chớp động lôi điện, nhìn giống như Thần Minh giáng thế.
Giao thủ với nam tử áo khoác đen một lát, hắn đại khái đã nhìn ra lực lượng đối phương, không đủ gây sợ.
Nam tử áo khoác đen chỉ nói Thẩm Lạc sơ đạp Thái Ất cảnh, tu vi căn cơ bất ổn, cho là pháp lực hắn không đủ, nhưng gã làm sao biết Thẩm Lạc vốn thiên phú dị bẩm, trên thân pháp mạch số lượng pháp mạch trên thân cũng vượt xa thường nhân.
Thêm nữa bây giờ hắn bước vào Thái Ất cảnh, loại cảm giác Thiên Nhân tương giao càng phát ra mãnh liệt, tốc độ thu nạp thiên địa nguyên khí càng như thôn tính, bất quá khí tượng vốn sẽ bày ra to lớn, bị hắn tận lực áp chế xuống mà thôi.
Ai bảo nam tử áo khoác đen này không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, căn bản nhìn không ra chứ.
Thẩm Lạc nhìn như tùy ý vung tay lên, ống tay áo phiêu diêu lên, mảng lớn lôi điện chớp động trong ống tay áo, "Đôm đốp" rung động, Kim Long quấn quanh trong ống tay cũng theo đó uốn lượn ra, nhào về phía nam tử áo khoác đen.
Kim Thân pháp tướng sau người hắn cũng giơ cánh tay lên theo, năm ngón tay cùng tung một chưởng về phía trước.
Chỉ một thoáng, hư không chấn động, thiên địa biến sắc!
Trong lòng bàn tay pháp tướng màu vàng kia hiện ra quang mang chói mắt, Ngũ Lôi tích lũy, ngưng tụ ra lôi quang sáng ngời, bao phủ xuống đầu nam tử áo khoác đen.
"Đến rất đúng lúc!"
Nam tử áo khoác đen hét lớn một tiếng, trong mắt đại phát hung tính, không những không lùi, ngược lại bước tới một bước, song chưởng đồng thời mãnh kích ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra đạo đạo quang mang xanh đen, nhào đến Thẩm Lạc.
Cự lang màu đen phía sau càng bay vượt qua đỉnh đầu của gã, bốn chân như bay chạy đến phía Thẩm Lạc, con mắt dọc chỗ mi tâm đột nhiên mở ra, bên trong không thấy ánh mắt và con ngươi, chỉ có một mảnh tử khí màu lục mênh mông.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Mảng lớn quang mang xanh đen bị Kim Long xông lên mà tán, giống như thuỷ triều tuôn ra bốn phía, mà Kim Long cũng giống như bơi vào một chỗ nước cạn, bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, tốc độ giảm đi rất nhiều, kim quang trên thân cũng nhanh chóng bị làm hao mòn, dần dần trở nên ảm đạm vô quang.
Theo sát phía sau, trong con mắt dọc cự lang loé lên dị quang, giống như đột nhiên mở ra như miệng cống vỡ đê, từng luồng từng luồng tử khí nồng đậm màu xanh sẫm mãnh liệt tuôn ra, lao thẳng tới Thẩm Lạc.
Nơi tử khí chảy xuôi qua, lập tức trở nên tối tăm mờ mịt, con Kim Long kia bị xâm nhiễm qua, Kim Lân trên thân cũng tróc ra từng mảng, cuối cùng toàn bộ mục nát, tiêu tán trong vô hình.
Thẩm Lạc thấy vậy, chỉ nhăn mày một cái, động tác trên tay lại không ngừng chút nào. Dịch tại bạch ngọc sáchh.
Kim Thân pháp tướng sau lưng hắn đột nhiên đập bàn tay xuống, trong lòng bàn tay tích lũy đám Ngũ Lôi kim quang bỗng nhiên sáng rõ, ầm vang vỡ ra.
Trong hư không, chỉ thấy một đạo bạch quang chói mắt như kiêu dương dâng lên, tiếp theo hóa thành ngàn vạn đầu xà điện tuyết trắng, bắn ra bốn phương tám hướng, nhao nhao quấy vào trong tử khí cuồn cuộn kia.
Từng đạo lôi điện phích lịch giăng khắp nơi không ngừng, vô số lít nha lít nhít tia điện bắn ra va chạm, không ngừng bộc phát ra uy năng kinh người, tử khí màu xanh sẫm bị điện quang không ngừng đánh trúng, lại như tuyết trắng gặp kiêu dương, nhanh chóng tan rã.
Thấy tất cả tử khí sắp bị tan rã không còn, trong mắt dọc cự lang lần nữa tỏa ra ánh sáng.
Nhưng ngay lúc nó kiềm chế uy năng sắp bộc phát, một tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, một cây trường côn màu vàng như mũi tên từ trong hư không vạch qua một cái, trực tiếp phá vỡ trùng điệp lực cản, đâm vào trong mắt dọc cự lang.
"A..."
Một tiếng gào thét thảm thiết từ trong miệng nam tử áo khoác đen vang lên, sau đó chợt im bặt dừng lại.
Hư ảnh cự lang mở ra miệng to như chậu máu, phẫn nộ gào thét, giãy dụa không thôi.
Lúc này trong hư không, Kim Thân pháp tướng đột nhiên biến mất không thấy, một bóng người nhỏ bé lóe lên trong hư không, đi tới trên đỉnh đầu nam tử áo khoác đen.
Chỉ thấy hai tay nó nắm Trấn Hải Tấn Thiết Côn đang cắm vào mắt dọc cự lang, quay thân đưa trường côn vác trên vai, lấy thế vác núi đột nhiên vẩy một cái, trường côn lập tức như đòn bẩy bay lên, sinh sinh đâm cự lang cao ngàn trượng kia bay ra ngoài.
Ngay sau đó, hai chân hắn lấp lóe quang mang tinh thần, thân hình giống như núi cao hạ xuống, ầm vang rơi xuống đất, trong nháy mắt lại vội xông tới nam tử áo khoác đen pía trước.
Hết thảy phát sinh thực sự quá nhanh, đợi đến lúc nam tử áo khoác đen kịp thời phản ứng, hiển nhiên đã trễ.
Bình luận facebook