Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Lúc nhà Lưu Khánh Đống chuẩn bị xây nhà mới, cuối cùng Lưu Khánh Đống không kiềm chế cảm xúc được nữa, hoàn toàn bùng nổ. Tựa như ngọn núi lửa trầm tích nhiều năm phun trào vào khoảnh khắc này, chỉ là cảm xúc của anh không quá kịch liệt mà thôi.
Bởi vì sau khi nghe chuyện này, rất nhiều người trong thôn thấy Lưu Khánh Đống đều bất giác hỏi anh – Nhà cháu xây nhà mới à, xây để cháu cưới vợ đúng không? Bao giờ cháu kết hôn thế?
Người trong thôn đương nhiên không có suy nghĩ khác, càng không biết chuyện giữa Lưu Khánh Đống và người nhà, họ chỉ bất giác hỏi thăm mà thôi. Bởi vì không chỉ thôn Cửu Sơn mà mấy thôn gần đó đều thế, xây nhà phân nửa là để cho con trai kết hôn, đôi khi còn có thể thu hút cô gái có điều kiện không tệ nhờ vào một căn nhà đẹp, dẫu sao người làm mối cũng có thể lấy đó để nói này nói nọ với người khác.
Nhưng Lưu Khánh Đống thầm hiểu, nhà mình xây căn nhà mới không liên quan một chút xíu nào đến anh, họ xây nhà chỉ là vì nhà anh trai anh nhiều trẻ con, không ở nổi nữa mà thôi.
Lúc xây nhà rất ầm ĩ, anh nhìn thấy từ lúc trời còn chưa sáng bố mẹ mình đã bắt đầu đào từng gùi cát hay đá vụn để giúp đỡ việc xây nhà, chẳng hiểu sao trái tim anh chua xót.
Tâm trạng Lưu Khánh Đống không tốt, cảm xúc cũng cực kì kém. Lúc này, hội Tạ Trường Du đương nhiên phải ở bên anh.
Ngay tại cửa hàng nhỏ trong thôn, hai bàn ghép thành một, họ vừa ăn vừa uống rượu, sau đó nói ra vài chuyện phiền lòng của bản thân.
Lưu Khánh Đống uống nhiều nhất. Rượu này tựa như một chất dẫn, dẫn ra nút thắt trong lòng anh bao nhiêu năm nay.
“Tao không trách bố mẹ tao, thật sự không trách họ… Nếu phải trách thì đều tại tao, tại bản thân tao.” Lưu Khánh Đống đỏ hoe mắt, một tay siết thành nắm, không ngừng nện vào ngực mình.
Dư Đại Khánh ngồi bên cạnh vội giữ Lưu Khánh Đống lại. “Mày làm gì thế? Điên à.”
Lưu Khánh Đống không nhịn được nữa mà bật khóc.
Có thể trách ai đây? Trách bản thân anh. Anh vẫn luôn biết, nhưng lại không chịu đối mặt, ngược lại để mặc người khác nghĩ bố mẹ anh quá thiên vị.
Thiên vị, có lẽ là có đúng không.
Khi người trong thôn nói – Lưu Khánh Đống nhà anh nghe lời thật đấy, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.
Câu trả lời của bố anh là – Gia Đống nhà tôi mới nghe lời, có tiền đồ cơ!
Là “mới”, không phải “cũng”.
Khi ấy, dường như một cách vô thức, rất nhiều thứ đã khác.
Anh không ngừng tìm kiếm nguyên nhân. Sau khi thật sự tìm được, trái lại bản thân anh lại không thể đối mặt.
Thực ra anh còn có một em trai nhỏ hơn anh hai tuổi. Hồi nhỏ bố mẹ đều ra đồng làm ruộng, giao em trai cho anh và Lưu Gia Đống trông, dặn hai anh em chăm sóc tốt cho em trai.
Sau đó Lưu Gia Đống lại bảo anh trông em trai, còn bản thân Lưu Gia Đống chạy ra ngoài chơi. Lưu Khánh Đống ở nhà trông em, cảm thấy phiền phức, liền bảo em trai tự chơi, đừng chạy lung tung, rồi anh cũng chạy đi chơi với người khác.
Sau đó khi em trai mất tích, bản thân anh sợ tái mặt. Cuối cùng sự tình ầm ĩ, cả thôn cùng đi tìm em trai anh nhưng vẫn không tìm thấy.
Vẫn là trưởng thôn hỏi dò một câu – Liệu có rơi xuống nước không?
Khi ấy cạnh thôn có một ao nước rất nông, cũng chỉ tới bắp chân người trưởng thành mà thôi, sau này nó bị lấp đi.
Người trong thôn đi mò trong nước, quả thật vớt được em trai anh…
Khi ấy Lưu Khánh Đống liền biết, đều là lỗi của mình, anh không trông chừng em trai nên mới khiến em trai gặp chuyện.
Sau khi xảy ra chuyện, trong nhà dường như không thay đổi quá nhiều, nhưng dường như lại thay đổi rất lớn.
……
Sau khi Lưu Khánh Đống kể chuyện này ra, mọi người mới vỡ lẽ, thì ra là vì chuyện đó. Họ đều bênh Lưu Khánh Đống, cho nên dù Lưu Khánh Đống tự trách tội bản thân về chuyện đó thì họ vẫn không nhịn được mà nói giúp anh.
Dựa vào đâu mà chỉ trách Lưu Khánh Đống chứ, không phải Lưu Gia Đống cũng đi chơi đấy ư? Hơn nữa, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ, cũng nên bảo ông bà trông coi mới phải, sao cuối cùng đều trách tội lên Lưu Khánh Đống chứ.
Nhưng bởi vậy, họ cũng hiểu tại sao khi người nhà đòi tiền, Lưu Khánh Đống lại đưa một cách thoải mái như thế.
Người trong thôn, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng vậy, cơ bản là tự kiếm tự tiêu tiền, cùng lắm là bố mẹ dặn dò tiết kiệm nhiều một chút, đừng tiêu linh tinh. Nếu bố mẹ thật sự dùng tiền của con cái thì nhà cửa chắc chắn sẽ ầm ĩ.
Càng đừng nhắc đến gia đình nhà Lưu Gia Đống - bố mẹ còn đòi tiền của con trai bé rồi đưa cho anh trai dùng.
Phong tục của người dân địa phương là rất hiền từ với con cháu.
Như Đội sản xuất số Ba ban đầu có một hộ gia đình lạ đời vậy. Cô con dâu đuổi bà mẹ chồng ra ngoài nấu cơm, bà mẹ chồng hết cách, chỉ có thể bắc một cái ổ nhỏ chỗ cửa hứng nắng để nấu cơm ăn, trú mưa chắn gió nhờ vào chút ngói nhô ra từ căn nhà, lúc mưa to, củi lửa đều ướt đẫm.
Vậy mà cô con dâu kia tuyệt đối không cho bà cụ vào nhà nấu cơm, bà cụ còn bị mắng, chỉ buổi tối bà cụ mới được cho phép vào nhà ngủ. Ngày nào cô con dâu đó và con trai bà cụ cũng cãi nhau, nhưng bà cụ vẫn nấu cơm bên ngoài. Người trong thôn đều cảm thấy đáng thương, thi thoảng giúp đỡ đôi chút, nói cô con dâu kia hơi quá đáng.
Sau đó bà cụ qua đời, anh con trai và cô con dâu tìm một khe núi chôn bà cụ vào, bên ngoài dùng vôi bịt là xong, đến tang lễ cũng không tổ chức.
Xảy ra chuyện như thế, không có ai chỉ trỏ cô con dâu, nhiều nhất là cảm thấy hơi quá đáng, sau đó đoán chắc mẩm rằng hồi trẻ bà cụ kia đối xử không tốt với cô con dâu nên về già mới bị đối xử như thế.
Những chuyện này được người ta dùng để cảnh cáo bản thân đừng chì chiết, tệ bạc với con dâu, nếu không khi về già người ta sẽ “chỉnh” bạn. Tuy là nói đùa, nhưng cũng có thể nhìn ra quan điểm bình thường của mọi người: suy nghĩ đầu tiên là bản thân bà cụ đã làm sai chứ không phải là anh con trai và chị con dâu bất hiếu đến mức nào.
Đôi vợ chồng đó có báo ứng không?
Họ sinh ra hai cậu con trai, hai anh con trai đều đỗ đại học. Bây giờ sau khi tốt nghiệp, anh con cả làm việc rất tốt, anh con út tuy kém hơn nhưng cũng không thiếu thốn gì. Hai anh con trai mua nhà trên huyện cho bố mẹ, đón bố mẹ đến hưởng phúc rồi, báo ứng cái rắm.
Từ những chuyện đó có thể nhìn ra phong tục của người bản địa: trừ phi con cháu làm chuyện cực kì quá đáng, nếu không dù là bậc trưởng bối hay người khác trong thôn đều sẽ không dễ dàng nói phận con cháu không đúng. Đương nhiên, trong phần lớn tình huống, bậc trưởng bối khoan dung nhân ái, đám con cháu cũng cực kì hiếu thảo.
Cho nên khi Lưu Khánh Đống đưa tiền của mình cho bố mẹ, hội Tạ Trường Du không thể hiểu nổi.
Nói hơi không biết xấu hổ một chút thì tiền của bố mẹ là của mình, tiền của mình lại không phải là của bố mẹ. Đối với phần lớn các gia đình, đây là chân lý cuộc đời.
Lưu Khánh Đống buồn như thế, hội Tạ Trường Du cũng không tiện nói gì. Dẫu sao xảy ra chuyện đó, chỉ có người trong cuộc mới biết nó khó chịu thế nào, người khác chẳng thể hiểu và cảm nhận được.
Khi mọi người đang uống rượu, vợ của Dư Đại Khánh và vợ của Tôn Hữu Vi chạy đến.
Dịch Liên vừa thấy Dư Đại Khánh lại đang hút thuốc thì lập tức đỏ hoe mắt, vừa đi qua liền phát vào lưng Dư Đại Khánh. “Đã nói bao nhiêu lần bảo anh không hút thuốc rồi cơ mà? Không phải anh đã đồng ý rồi hả? Sao lại hút tiếp?”
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, hút thuốc không tốt, không tốt gì hết. Anh không biết bác sĩ đã nói là người hút thuốc bụng đều đen xì à, đều đen xì đấy… Anh còn hút, còn hút nữa…”
Dịch Liên nói mãi, nói mãi thì bật khóc. “Lúc nào cũng chỉ biết ậm ừ cho qua với em…”
Nhất thời, Dư Đại Khánh cảm thấy cực kì lúng túng, muốn giải thích là nghe Lưu Khánh Đống kể những chuyện đó, anh khó chịu trong lòng nên mới hút một điếu.
“Đừng nói nữa, được không? Có chuyện gì vợ chồng mình về nhà rồi nói, nói ở đây không xấu mặt à?” Dư Đại Khánh nhíu mày, rõ ràng anh chàng rất khó chịu.
“Anh nói lời không giữ lời thì không xấu mặt hả?”
Dư Đại Khánh hết cách, thấy Dịch Liên không chịu dừng, bấy giờ mới chào mọi người, kéo Dịch Liên về nhà giải quyết mâu thuẫn gia đình.
Còn vợ Tôn Hữu Vi là Trần Thủy Nguyệt càng quyết tuyệt, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Hữu Vi.
Tôn Hữu Vi bị vợ mình nhìn mà sởn gai ốc, vội vã kéo Trần Thủy Nguyệt sang một bên, nghiêm túc kể chuyện đã xảy ra hôm nay, không phải anh chàng muốn uống, mà là mọi người cùng uống, chẳng lẽ anh lại là ngoại lệ?
Tôn Hữu Vi nói tốt nói xấu mới khiến Trần Thủy Nguyệt không làm ầm lên. Lúc rời đi, Trần Thủy Nguyệt cho Tôn Hữu Vi một ánh mắt “anh hãy tự lo cho mình đi”.
Sau khi ngồi xuống, Tôn Hữu Vi nhớ đến nét mặt vợ, ít nhiều cảm thấy bất an, cũng viện cớ vội về dỗ dành vợ, nếu không đợi lát nữa về nhà không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
……
Cứ vậy, cũng chỉ còn lại mấy người.
Lưu Khánh Đống say mèm đến mức nói năng linh tinh, may mà không gây chuyện.
Lúc này, Mạnh Yên Nhiên đi cùng họ nói với Trương Thành An: “Đưa anh ấy về đi, đã uống thành như vậy rồi mà.”
Trương Thành An gật đầu, cùng Quách Chí Cường đỡ Lưu Khánh Đống về. Họ không về nhà họ Lưu mà về nhà Trương Thành An. Lí do đã có: nhà họ Lưu xây nhà, không có nhiều chỗ ở.
Vì thế trong quán nhỏ chỉ còn lại Tạ Trường Du và Mạnh Yên Nhiên.
Bát đũa vung vãi và thức ăn thừa trên bàn khá lộn xộn, vừa nhìn đã thấy cực kì hoang tàn. Món ăn dùng dầu, sau khi lạnh, dầu nổi trên bề mặt, trông hoang hoải lạ thường.
Mạnh Yên Nhiên bưng một chén rượu nhỏ từ từ nhấm nháp. Động tác ấy cực kì tao nhã, mê người. Còn bàn thức ăn khá trống trải kia dường như chỉ tôn lên khí chất tao nhã của cô.
Tất cả chìm thành bối cảnh cho cô.
Có vẻ đã nhận ra điều gì, Tạ Trường Du nhíu mày. “Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về à?”
Mạnh Yên Nhiên không nhìn anh, ngược lại hỏi anh một vấn đề: “Tạ Trường Du, nghe nói ban đầu, vì vợ anh nên anh mới đến Nhất Trung của bọn em học và thi vào đại học Vân, đúng không?”
“Những chuyện này từ lâu lẩu lầu lâu, đã bị hỏi cả đống lần rồi, em không thể không nhắc đến nữa cho khác mọi người à?”
Lúc này Mạnh Yên Nhiên đặt rượu xuống, dường như khóe miệng thoáng cười. “Hồi đó anh nghĩ gì thế?”
Tạ Trường Du càng nhíu chặt mày. “Cũng không nghĩ gì cả, con người dù sao cũng phải dốc hết sức mình một lần, đánh đổi rồi, nỗ lực rồi, khi kết quả đến, cho dù sẽ tiếc nuối thì cũng không hối hận.”
Cho dù sẽ tiếc nuối thì cũng không hối hận.
Bấy giờ Mạnh Yên Nhiên mới nhìn xoáy vào anh, ánh mắt có thêm cảm xúc khác. “Anh đang ám chỉ em à?”
Tạ Trường Du lắc đầu. “Anh chỉ cảm thấy, con người ta đừng nên hại người hại mình, làm chậm trễ người khác, sau đó lại làm chậm trễ chính bản thân mình.”
Tạ Trường Du đứng dậy. Sau khi thanh toán, anh đưa cho Mạnh Yên Nhiên một đồng xu. Anh nói: “Đồng xu này sẽ cho em đáp án.”
Mạnh Yên Nhiên cầm đồng xu. “Xem ý trời hả?”
Trong lòng có hai suy nghĩ, mỗi mặt là một suy nghĩ, ném rồi nghe ông trời sắp đặt, là mặt nào thì sẽ làm như thế.
Tạ Trường Du lắc đầu. “Không phải, đồng xu này có thể cho em đáp án 100%.”
“Lời nói của kinh nghiệm hử?”
Tạ Trường Du cười, song không nói gì.
Anh căn bản không cần đồng xu.
……
Về đến Tạ trạch, Tạ Trường Du liền trông thấy Lâm Tố Mỹ đang ngồi trong đình uống rượu.
Đây là rượu dâu mà cô ủ thành từ rất nhiều dâu lên men. Nhưng vì cô không thích rượu quá nồng nên thời gian lên men khá ngắn, vì vậy vị rượu rất ít, phần nhiều là vị ngọt, so với rượu thì giống nước ngọt hơn.
Tạ Trường Du đi qua, muốn tự rót cho mình một ly, song lại bị Lâm Tố Mỹ ngăn cản.
“Uống rượu với đại mỹ nữ vẫn chưa đủ à? Về lại còn muốn uống tiếp.”
Tạ Trường Du liếc nhìn cô. “Em phải chú ý đấy nhé.”
Lâm Tố Mỹ nhướng mày.
“Tô Uyển lén lút đi điều tra, thăm dò bọn anh, không quan tâm chồng con bé mà lại quan sát chồng em, em không chú ý đến à?”
“Anh ít đánh trống lảng thôi. Được rồi, Tô Uyển nói là anh và một đại mỹ nữ ngồi với nhau, ừm, ngồi một mình.”
“Nếu thật sự là ngồi một mình thì còn có thể bị người khác phát hiện ra chắc? Hôm nay anh chỉ làm cố vấn tình cảm một lần thôi.”
“Ồ, anh giỏi ghê.”
Tạ Trường Du không nhịn được mà cười nhẹ. “Thế này không phải là nhờ phúc của em đấy sao? Đều tại em quá ưu tú, anh có thể lấy được em, người khác đều tới xin anh chỉ dạy, hại anh bận bù đầu đây này.”
“Phải ha, đều tại em, sao lại đui như thế chứ.”
Bấy giờ Tạ Trường Du đứng dậy, nửa người trên vươn qua bàn đá, hai tay ấn vai cô. “Để anh nhìn xem nào, sao lại nói mắt mình có vấn đề chứ, anh thấy rõ ràng vẫn sáng mà.”
“Đáng ghét, buông em ra.”
“Không buông.” Tạ Trường Du cười hì hì. “Em cũng nhìn anh xem, nhìn cho kĩ vào… Là em mắt tinh hay mắt đui mà vớ phải anh?”
Lâm Tố Mỹ hừ một tiếng, cầm ly rượu trước mặt mình lên, sau đó bón cho anh.
Mỹ nhân bón rượu, đương nhiên là phải tiếp đến cùng rồi.
Bằng ngay động tác đó, Tạ Trường Du hôn môi cô. Lúc này, chất lỏng đỏ đến độ ngả đen kia phô bày ra hương vị kì lạ mà mê hoặc.
Lâm Tố Mỹ im lặng hôn anh. Xung quanh yên tĩnh tới nỗi chỉ có thể nghe thấy âm thanh của gió, sau đó mới là nhịp đập con tim đối phương.
Khoảnh khắc lại đứng thẳng dậy, Tạ Trường Du ngồi luôn lên bàn đá, sau đó kéo cô vào trong lòng mình. Anh ngồi trên bàn đá, chỉ có ánh trăng và ngọn đèn trong đình, nhìn ra bầu trời đêm xanh thẫm.
Anh ôm cô rất chặt.
Mùi rượu trên người anh nồng nặc, tựa như một lớp sương mỏng, mãi không tiêu tan.
“Sao thế?” Cô dựa vào lòng anh, dường như cảm nhận được sự bất thường của anh lúc này.
“Không sao, chỉ là cảm thấy thật tốt… Anh thật may mắn.”
“Hử?”
Anh hôn lên trán cô. “Anh có thể thích em rồi có được em, thật tốt biết bao.”
Lâm Tố Mỹ khẽ lắc đầu. “Lại chịu kích thích thích gì đấy?”
“Ầy, người phụ nữ này chẳng lãng mạn gì cả. Không thể đáp lại một câu là em thích anh có được anh cũng rất tốt à?”
Lâm Tố Mỹ cười khẽ. “Không thể.”
Cứ vậy, Tạ Trường Du cùng cười theo cô.
- ---------------------------
Năm nay, ngoài những tin ngồi lê đôi mách về tập đoàn Du Mỹ mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ gây dựng nên, tin “hài” nhất vẫn do nhà Tống Thiết cung cấp.
Sau khi con trai đỗ đại học, vợ chồng ông Tống Thiết và bà Cát Hồng bắt đầu đi khắp nơi bốc phét con trai họ giỏi giang đến mức nào.
Ngay cả việc Tống Uyên dẫn bạn gái về nhà nhưng chỉ ăn một bữa cơm rồi lập tức rời đi cũng không ảnh hưởng đến việc ông Tống Thiết bà Cát Hồng khen con dâu mình ngút trời.
Ông Tống Thiết và bà Cát Hồng giấu hết tất cả mọi thứ trong nhà, tự mình không nỡ ăn không nỡ mặc, sau đó đưa tất cả cho con trai và con dâu mang đi.
Thế rồi sao, mỗi lần ông Tống Thiết và bà Cát Hồng giấu đồ đi, anh con rể của họ đều đi lục tìm cho vợ và con gái mình dùng.
Bây giờ mâu thuẫn đã thăng cấp.
Có lẽ vì anh con rể kia thực sự thấy họ phiền quá bèn thu dọn quần áo đồ đạc của họ, sau đó đích thân dẫn ông Tống Thiết và bà Cát Hồng đi tìm Tống Uyên. Nếu ông Tống Thiết và bà Cát Hồng vẫn một mực khen con trai họ hiếu thảo, vẫn luôn muốn để dành đồ tốt đồ ngon cho cậu con trai và cô con dâu chẳng thấy bóng dáng đâu kia, vậy thì đi theo con trai con dâu họ, còn sống ở cái căn nhà nghèo khổ này làm gì?
Nếu nói chồng của Tống Vũ tức Chu Thế Thành cũng là một nhân tài, nói làm là làm thì cũng chẳng ngoa chút nào.
Cũng phải thôi, nếu hai ông bà đã thích con trai mình như thế, ngày nào cũng khen nó hiếu thảo, ngày nào cũng muốn để dành đồ tốt cho nó, vậy thì sống cùng vợ chồng Tống Uyên không phải là lẽ đương nhiên hay sao?
Vì thế Chu Thế Thành dẫn hai ông bà đến nhà Tống Uyên, chỉ nói một câu, bố mẹ sống cùng con trai là đạo lý thường tình, cho nên bây giờ anh ta đưa người đến.
Sau đó chẳng được mấy ngày, vợ chồng ông Tống Thiết bà Cát Hồng đã ôm hành lý tiu nghỉu quay về. Nguyên nhân ư, rất đơn giản, con dâu họ đương nhiên không muốn sống cùng họ, xúi Tống Uyên mau bảo họ quay về.
Bấy giờ, ông Tống Thiết và bà Cát Hồng đã biết con rể mình là người thế nào rồi.
Còn Tống Vũ chỉ lo trông con mình, căn bản mặc kệ chuyện của họ.
……
Chuyện của nhà họ Tống được coi như một bộ phim hài.
Mà điều Lâm Tố Mỹ không ngờ tới là nhà mình cũng chẳng ngưng nghỉ.
Chuyện này, vẫn phải nói từ bên nhà bà ngoại Lâm Tố Mỹ.
Trần Thu Sinh muốn mua nhà, giống như hồi đó Trần Thu Sinh đòi mua xe đạp vậy. Bây giờ ông cứ đòi mua nhà, còn chưa xem nhà xong đã vay tiền Trần Đông Mai trước rồi, vay không nhiều mà cũng chẳng ít. Trần Đông Mai nể mặt hai người là anh em, không thể không cho vay.
Bây giờ vấn đề đã đến.
Trần Thu Sinh nghe nói bên nhà họ Trương muốn bán nhà, nhà họ Trương đó là một đứa con của chị gái bà ngoại Lâm Tố Mỹ. Trần Thu Sinh còn đến tận nơi xem và cảm thấy không tệ.
Khi hai nhà đã bàn bạc gần xong xuôi thì đối phương lại giở quẻ, bán luôn nhà cho người khác.
Chuyện này khiến Trần Thu Sinh cáu điên người.
Nếu chê bán cho nhà họ hàng, cảm thấy ít tiền thì cũng chẳng sao, anh cần bao nhiêu cứ nói thằng, việc gì phải chơi cái trò giả dối ấy, tiền đã chuẩn bị xong rồi, nhà lại bán cho người khác.
Trần Thu Sinh nổi đóa, muốn đi tìm người đó nói chuyện cho hẳn hoi.
Trần Thu Sinh chỉ nói cho bõ tức, nhưng không ngăn được bà ngoại Lâm Tố Mỹ là Vương Thục Vân ra mặt, cứ níu lấy không cho Trần Thu Sinh đi.
Lý do của Vương Thục Vân là đến Tết, gia đình người ta sẽ cho bà cụ tiền hiếu kính, nếu Trần Thu Sinh đi gây chuyện, đến Tết người ta không tới nữa thì chẳng phải là bớt đi rất nhiều tiền hay sao.
Chuyện này khiến Trần Thu Sinh cáu tiết, vừa mắng Vương Thục Vân vừa ném đồ đạc, trông như thể sắp phá cả căn nhà.
Mà bà cụ Vương Thục Vân thì ngồi khóc dưới đất, nói bà cụ bị chê ghét, không sống nữa cho xong…
Nhà họ Trần nháo nhào hết cả lên, Trần Đông Mai mệt lòng chạy qua khuyên.
Sau đó Trần Đông Mai cũng bất lực. Đã xảy ra chuyện này rồi, hoặc là bà cụ Vương Thục Vân im miệng, hoặc là giúp con trai chỉ trích nhà kia mấy câu, ngược lại sẽ không thêm chuyện. Thế mà vào lúc này rồi, bà cụ còn nghĩ cho người khác, khiến Trần Thu Sinh suýt tức chết.
Trần Thu Sinh ném thẳng cho bà cụ Vương Thục Vân một ít tiền. Nếu đã thích tiền như thế thì cho bà, cho rồi đấy, được rồi chứ?
……
Lâm Tố Mỹ nghe Trần Đông Mai oán than mà khá bất đắc dĩ.
Cách giải quyết cuối cùng là rốt cuộc Trần Thu Sinh cũng mua nhà, bà cụ Vương Thục Phân móc hết tất cả của nải của mình ra, hí ha hí hửng ủng hộ con trai nhỏ, muốn theo con trai nhỏ cùng lên huyện sống.
- -------------------------
Hôm nay, vừa tan làm về nhà, Lâm Tố Mỹ đã nghe thấy hai đứa cháu đang xì xầm. Cô chợt tò mò, không nhịn được cũng sán đến, thế là liền biết tất cả chuyện xảy ra trong nhà.
Sự tình hả, rất hài hước, chí ít thì khi nghe thấy, Lâm Tố Mỹ phải đứng hình.
Chuyện này phải kể từ việc phòng vệ sinh của nhà họ Lâm bây giờ có hai gian. Một gian là nhà vệ sinh cũ, khá bẩn và thối. Còn một gian khác là xí xổm Tạ Trường Du mua về hồi đó, vì là nơi chuyên để đi vệ sinh nên mặt đất trát xi măng, rất bằng phẳng.
Trong nhà họ Lâm, chỉ có Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp còn sử dụng nhà vệ sinh cũ. Dẫu sao nhà họ nhiều người, một nhà vệ sinh không đủ dùng. Hơn nữa, chẳng lẽ lại bỏ luôn cái nhà vệ sinh ngày trước hay sao?
Hôm nay, vì nhà vệ sinh cũ bị Lâm Kiến Nghiệp chiếm đóng nên Trần Đông Mai dùng nhà vệ sinh mới…
Sau đó…
Trần Đông Mai cứ nói cái nhà vệ sinh đó không chảy nước, nước thì được chứa ở trên đầu. Vì thế Trần Đông Mai cầm thứ để đập đá tảng, chỉ mấy nhát đã đập chiếc xí xổm ra một cái lỗ. Sau khi có lỗ, Trần Đông Mai đã hài lòng.
Lâm Thần và Lâm Dạ không ngừng giải thích với bà nội chúng, nhà vệ sinh đó chảy nước, tuy không nhìn thấy nhưng thực sự có chảy nước, thật sự chảy ra nước.
Nhưng mà có giải thích nữa cũng vô dụng, đã bị đục một cái lỗ rồi…
Lâm Tố Mỹ cũng đi xem, nhìn cái lỗ trong nhà vệ sinh, đột nhiên không biết nên làm thế nào mới tốt. Hẳn là nên thấy may vì ở nông thôn nhỉ? Nếu như ở thành phố, trời ạ, khó mà tưởng tượng gia đình ở tầng dưới sẽ thế nào.
Lâm Tố Mỹ xem xét không bao lâu thì Tạ Trường Du cũng chạy tới xem.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“Không được nhắc đến chuyện này.” Lâm Tố Mỹ thở dài thườn thượt. “Có khi tắc thật cũng nên…”
“Đảm bảo là vậy.” Tạ Trường Du vội hùa theo.
Lâm Tố Mỹ: “…”
Còn Trần Đông Mai, từ sau khi nhà vệ sinh bị đục một cái lỗ, dì bắt đầu dùng nhà vệ sinh mới, cảm thấy như vậy rất tốt.
Thế là Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du từ bỏ suy nghĩ mua thêm một bồn xí xổm nữa về lắp.
Hai người về đến nhà, Tạ Trường Du che miệng không nhịn được cười. Lúc chuyện chưa xảy ra, thật sự không ngờ được rằng vì trong đó chứa nước nên bị người ta nghi ngờ là không chảy nước…
Lâm Tố Mỹ lườm Tạ Trường Du cháy mắt. “Đã nói rồi, không được nhắc đến chuyện này.”
“Anh có nhắc đâu.”
“Vậy anh lại còn cười…”
“Không phải, chỉ là anh đột nhiên phát hiện, cảnh giới tư tưởng của mẹ rất khác với chúng mình.”
Lâm Tố Mỹ: “…”
……
Lâm Tố Mỹ tự ngẫm nghĩ, sau đó rút thời gian đi giải thích với Trần Đông Mai về nguyên lý của nhà vệ sinh kia, tại sao bên trong lại đựng nước, nước từ đâu chảy ra.
Vì không dễ nói, cô còn vẽ một bức tranh, giải thích hết lần này đến lần khác cho Trần Đông Mai.
Thực ra Trần Đông Mai nghe không hiểu lắm, chỉ nhìn con gái nói hết lần này đến lần khác. Đương nhiên, tâm tư của dì không đặt vào đây.
Lâm Tố Mỹ nhìn ánh mắt của mẹ mình, sực hiểu ra điều gì, lòng chua xót, mắt cũng hoe đỏ.
Sau khi cô và Tạ Trường Du thành lập tập đoàn Du Mỹ, trong mắt người khác họ càng trở nên khác biệt. Rất nhiều người đều thích đến hỏi họ vấn đề, dường như chỉ cần nhận được sự khẳng định của họ thì chuyện đó có thể làm, nhất định có thể thành công. Họ đã trở thành sự tồn tại quyền uy nào đó.
Anh trai, chị dâu cô cũng thế. Họ mong nhận được sự khẳng định của cô. Sau khi được cô khen ngợi, họ sẽ trở nên càng thêm tự tin.
Còn mẹ cô lại vẫn luôn coi cô là trẻ con. Chỉ có điều, bây giờ con càng ngày càng bận, đến thời gian cùng ăn một bữa cơm cũng ít như thế, huống hồ là ngồi nói chuyện riêng với nhau thế này.
Lâm Tố Mỹ lại tiếp tục nói nguyên lý hết lần này đến đến khác, Trần Đông Mai có hiểu hay không nào có quan trọng gì?
Cô khẽ ôm lấy Trần Đông Mai. “Mẹ ơi.”
“Ơi?” Suy nghĩ của Trần Đông Mai đã trôi đi rất xa. “Vừa rồi nhìn con, mẹ cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, con đã trưởng thành, còn kết hôn rồi… Mẹ thật sự không ngờ con gái mẹ lại có thể giỏi giang như thế.”
Trần Đông Mai nói tiếp: “Hồi còn nhỏ, con chỉ bé tí xíu… Vì người khác nói con gái hồi nhỏ mà xinh đẹp thì lớn lên chưa chắc đã xinh, rất nhiều người đều không xinh nữa, có đứa còn đi trừng người khác rồi khóc… Con lớn rồi, vẫn xinh đẹp như thế, ừm, cho mấy người đó nói vớ vẩn này, lại còn nói mệnh con không tốt, cái đám đó đúng là ghen tị mà…”
“Con ấy à, đúng là đã làm bố mẹ nở mày nở mặt.”
Lâm Tố Mỹ khẽ nắm tay Trần Đông Mai. “Mẹ ơi, sau này con sẽ dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn…”
Trần Đông Mai vội xua tay. “Ấy, mấy đứa bận việc của mấy đứa, bố mẹ đều biết con rất bận, cứ sống hạnh phúc với Trường Du là được, chuyện trong nhà con không cần lo. Huống hồ còn có hai anh trai con nữa mà, có chuyện gì chúng nó sẽ xử lý ngon ơ thôi.”
“Các anh ấy là các anh ấy, con là con…”
Lâm Tố Mỹ nói không nên lời được nữa.
Trần Đông Mai cũng không nhịn được mà đỏ hoe mắt. Con cái trưởng thành rồi, dường như phải chấp nhận việc chúng cách mình càng ngày càng xa…
Bởi vì sau khi nghe chuyện này, rất nhiều người trong thôn thấy Lưu Khánh Đống đều bất giác hỏi anh – Nhà cháu xây nhà mới à, xây để cháu cưới vợ đúng không? Bao giờ cháu kết hôn thế?
Người trong thôn đương nhiên không có suy nghĩ khác, càng không biết chuyện giữa Lưu Khánh Đống và người nhà, họ chỉ bất giác hỏi thăm mà thôi. Bởi vì không chỉ thôn Cửu Sơn mà mấy thôn gần đó đều thế, xây nhà phân nửa là để cho con trai kết hôn, đôi khi còn có thể thu hút cô gái có điều kiện không tệ nhờ vào một căn nhà đẹp, dẫu sao người làm mối cũng có thể lấy đó để nói này nói nọ với người khác.
Nhưng Lưu Khánh Đống thầm hiểu, nhà mình xây căn nhà mới không liên quan một chút xíu nào đến anh, họ xây nhà chỉ là vì nhà anh trai anh nhiều trẻ con, không ở nổi nữa mà thôi.
Lúc xây nhà rất ầm ĩ, anh nhìn thấy từ lúc trời còn chưa sáng bố mẹ mình đã bắt đầu đào từng gùi cát hay đá vụn để giúp đỡ việc xây nhà, chẳng hiểu sao trái tim anh chua xót.
Tâm trạng Lưu Khánh Đống không tốt, cảm xúc cũng cực kì kém. Lúc này, hội Tạ Trường Du đương nhiên phải ở bên anh.
Ngay tại cửa hàng nhỏ trong thôn, hai bàn ghép thành một, họ vừa ăn vừa uống rượu, sau đó nói ra vài chuyện phiền lòng của bản thân.
Lưu Khánh Đống uống nhiều nhất. Rượu này tựa như một chất dẫn, dẫn ra nút thắt trong lòng anh bao nhiêu năm nay.
“Tao không trách bố mẹ tao, thật sự không trách họ… Nếu phải trách thì đều tại tao, tại bản thân tao.” Lưu Khánh Đống đỏ hoe mắt, một tay siết thành nắm, không ngừng nện vào ngực mình.
Dư Đại Khánh ngồi bên cạnh vội giữ Lưu Khánh Đống lại. “Mày làm gì thế? Điên à.”
Lưu Khánh Đống không nhịn được nữa mà bật khóc.
Có thể trách ai đây? Trách bản thân anh. Anh vẫn luôn biết, nhưng lại không chịu đối mặt, ngược lại để mặc người khác nghĩ bố mẹ anh quá thiên vị.
Thiên vị, có lẽ là có đúng không.
Khi người trong thôn nói – Lưu Khánh Đống nhà anh nghe lời thật đấy, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.
Câu trả lời của bố anh là – Gia Đống nhà tôi mới nghe lời, có tiền đồ cơ!
Là “mới”, không phải “cũng”.
Khi ấy, dường như một cách vô thức, rất nhiều thứ đã khác.
Anh không ngừng tìm kiếm nguyên nhân. Sau khi thật sự tìm được, trái lại bản thân anh lại không thể đối mặt.
Thực ra anh còn có một em trai nhỏ hơn anh hai tuổi. Hồi nhỏ bố mẹ đều ra đồng làm ruộng, giao em trai cho anh và Lưu Gia Đống trông, dặn hai anh em chăm sóc tốt cho em trai.
Sau đó Lưu Gia Đống lại bảo anh trông em trai, còn bản thân Lưu Gia Đống chạy ra ngoài chơi. Lưu Khánh Đống ở nhà trông em, cảm thấy phiền phức, liền bảo em trai tự chơi, đừng chạy lung tung, rồi anh cũng chạy đi chơi với người khác.
Sau đó khi em trai mất tích, bản thân anh sợ tái mặt. Cuối cùng sự tình ầm ĩ, cả thôn cùng đi tìm em trai anh nhưng vẫn không tìm thấy.
Vẫn là trưởng thôn hỏi dò một câu – Liệu có rơi xuống nước không?
Khi ấy cạnh thôn có một ao nước rất nông, cũng chỉ tới bắp chân người trưởng thành mà thôi, sau này nó bị lấp đi.
Người trong thôn đi mò trong nước, quả thật vớt được em trai anh…
Khi ấy Lưu Khánh Đống liền biết, đều là lỗi của mình, anh không trông chừng em trai nên mới khiến em trai gặp chuyện.
Sau khi xảy ra chuyện, trong nhà dường như không thay đổi quá nhiều, nhưng dường như lại thay đổi rất lớn.
……
Sau khi Lưu Khánh Đống kể chuyện này ra, mọi người mới vỡ lẽ, thì ra là vì chuyện đó. Họ đều bênh Lưu Khánh Đống, cho nên dù Lưu Khánh Đống tự trách tội bản thân về chuyện đó thì họ vẫn không nhịn được mà nói giúp anh.
Dựa vào đâu mà chỉ trách Lưu Khánh Đống chứ, không phải Lưu Gia Đống cũng đi chơi đấy ư? Hơn nữa, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ, cũng nên bảo ông bà trông coi mới phải, sao cuối cùng đều trách tội lên Lưu Khánh Đống chứ.
Nhưng bởi vậy, họ cũng hiểu tại sao khi người nhà đòi tiền, Lưu Khánh Đống lại đưa một cách thoải mái như thế.
Người trong thôn, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng vậy, cơ bản là tự kiếm tự tiêu tiền, cùng lắm là bố mẹ dặn dò tiết kiệm nhiều một chút, đừng tiêu linh tinh. Nếu bố mẹ thật sự dùng tiền của con cái thì nhà cửa chắc chắn sẽ ầm ĩ.
Càng đừng nhắc đến gia đình nhà Lưu Gia Đống - bố mẹ còn đòi tiền của con trai bé rồi đưa cho anh trai dùng.
Phong tục của người dân địa phương là rất hiền từ với con cháu.
Như Đội sản xuất số Ba ban đầu có một hộ gia đình lạ đời vậy. Cô con dâu đuổi bà mẹ chồng ra ngoài nấu cơm, bà mẹ chồng hết cách, chỉ có thể bắc một cái ổ nhỏ chỗ cửa hứng nắng để nấu cơm ăn, trú mưa chắn gió nhờ vào chút ngói nhô ra từ căn nhà, lúc mưa to, củi lửa đều ướt đẫm.
Vậy mà cô con dâu kia tuyệt đối không cho bà cụ vào nhà nấu cơm, bà cụ còn bị mắng, chỉ buổi tối bà cụ mới được cho phép vào nhà ngủ. Ngày nào cô con dâu đó và con trai bà cụ cũng cãi nhau, nhưng bà cụ vẫn nấu cơm bên ngoài. Người trong thôn đều cảm thấy đáng thương, thi thoảng giúp đỡ đôi chút, nói cô con dâu kia hơi quá đáng.
Sau đó bà cụ qua đời, anh con trai và cô con dâu tìm một khe núi chôn bà cụ vào, bên ngoài dùng vôi bịt là xong, đến tang lễ cũng không tổ chức.
Xảy ra chuyện như thế, không có ai chỉ trỏ cô con dâu, nhiều nhất là cảm thấy hơi quá đáng, sau đó đoán chắc mẩm rằng hồi trẻ bà cụ kia đối xử không tốt với cô con dâu nên về già mới bị đối xử như thế.
Những chuyện này được người ta dùng để cảnh cáo bản thân đừng chì chiết, tệ bạc với con dâu, nếu không khi về già người ta sẽ “chỉnh” bạn. Tuy là nói đùa, nhưng cũng có thể nhìn ra quan điểm bình thường của mọi người: suy nghĩ đầu tiên là bản thân bà cụ đã làm sai chứ không phải là anh con trai và chị con dâu bất hiếu đến mức nào.
Đôi vợ chồng đó có báo ứng không?
Họ sinh ra hai cậu con trai, hai anh con trai đều đỗ đại học. Bây giờ sau khi tốt nghiệp, anh con cả làm việc rất tốt, anh con út tuy kém hơn nhưng cũng không thiếu thốn gì. Hai anh con trai mua nhà trên huyện cho bố mẹ, đón bố mẹ đến hưởng phúc rồi, báo ứng cái rắm.
Từ những chuyện đó có thể nhìn ra phong tục của người bản địa: trừ phi con cháu làm chuyện cực kì quá đáng, nếu không dù là bậc trưởng bối hay người khác trong thôn đều sẽ không dễ dàng nói phận con cháu không đúng. Đương nhiên, trong phần lớn tình huống, bậc trưởng bối khoan dung nhân ái, đám con cháu cũng cực kì hiếu thảo.
Cho nên khi Lưu Khánh Đống đưa tiền của mình cho bố mẹ, hội Tạ Trường Du không thể hiểu nổi.
Nói hơi không biết xấu hổ một chút thì tiền của bố mẹ là của mình, tiền của mình lại không phải là của bố mẹ. Đối với phần lớn các gia đình, đây là chân lý cuộc đời.
Lưu Khánh Đống buồn như thế, hội Tạ Trường Du cũng không tiện nói gì. Dẫu sao xảy ra chuyện đó, chỉ có người trong cuộc mới biết nó khó chịu thế nào, người khác chẳng thể hiểu và cảm nhận được.
Khi mọi người đang uống rượu, vợ của Dư Đại Khánh và vợ của Tôn Hữu Vi chạy đến.
Dịch Liên vừa thấy Dư Đại Khánh lại đang hút thuốc thì lập tức đỏ hoe mắt, vừa đi qua liền phát vào lưng Dư Đại Khánh. “Đã nói bao nhiêu lần bảo anh không hút thuốc rồi cơ mà? Không phải anh đã đồng ý rồi hả? Sao lại hút tiếp?”
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, hút thuốc không tốt, không tốt gì hết. Anh không biết bác sĩ đã nói là người hút thuốc bụng đều đen xì à, đều đen xì đấy… Anh còn hút, còn hút nữa…”
Dịch Liên nói mãi, nói mãi thì bật khóc. “Lúc nào cũng chỉ biết ậm ừ cho qua với em…”
Nhất thời, Dư Đại Khánh cảm thấy cực kì lúng túng, muốn giải thích là nghe Lưu Khánh Đống kể những chuyện đó, anh khó chịu trong lòng nên mới hút một điếu.
“Đừng nói nữa, được không? Có chuyện gì vợ chồng mình về nhà rồi nói, nói ở đây không xấu mặt à?” Dư Đại Khánh nhíu mày, rõ ràng anh chàng rất khó chịu.
“Anh nói lời không giữ lời thì không xấu mặt hả?”
Dư Đại Khánh hết cách, thấy Dịch Liên không chịu dừng, bấy giờ mới chào mọi người, kéo Dịch Liên về nhà giải quyết mâu thuẫn gia đình.
Còn vợ Tôn Hữu Vi là Trần Thủy Nguyệt càng quyết tuyệt, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Hữu Vi.
Tôn Hữu Vi bị vợ mình nhìn mà sởn gai ốc, vội vã kéo Trần Thủy Nguyệt sang một bên, nghiêm túc kể chuyện đã xảy ra hôm nay, không phải anh chàng muốn uống, mà là mọi người cùng uống, chẳng lẽ anh lại là ngoại lệ?
Tôn Hữu Vi nói tốt nói xấu mới khiến Trần Thủy Nguyệt không làm ầm lên. Lúc rời đi, Trần Thủy Nguyệt cho Tôn Hữu Vi một ánh mắt “anh hãy tự lo cho mình đi”.
Sau khi ngồi xuống, Tôn Hữu Vi nhớ đến nét mặt vợ, ít nhiều cảm thấy bất an, cũng viện cớ vội về dỗ dành vợ, nếu không đợi lát nữa về nhà không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
……
Cứ vậy, cũng chỉ còn lại mấy người.
Lưu Khánh Đống say mèm đến mức nói năng linh tinh, may mà không gây chuyện.
Lúc này, Mạnh Yên Nhiên đi cùng họ nói với Trương Thành An: “Đưa anh ấy về đi, đã uống thành như vậy rồi mà.”
Trương Thành An gật đầu, cùng Quách Chí Cường đỡ Lưu Khánh Đống về. Họ không về nhà họ Lưu mà về nhà Trương Thành An. Lí do đã có: nhà họ Lưu xây nhà, không có nhiều chỗ ở.
Vì thế trong quán nhỏ chỉ còn lại Tạ Trường Du và Mạnh Yên Nhiên.
Bát đũa vung vãi và thức ăn thừa trên bàn khá lộn xộn, vừa nhìn đã thấy cực kì hoang tàn. Món ăn dùng dầu, sau khi lạnh, dầu nổi trên bề mặt, trông hoang hoải lạ thường.
Mạnh Yên Nhiên bưng một chén rượu nhỏ từ từ nhấm nháp. Động tác ấy cực kì tao nhã, mê người. Còn bàn thức ăn khá trống trải kia dường như chỉ tôn lên khí chất tao nhã của cô.
Tất cả chìm thành bối cảnh cho cô.
Có vẻ đã nhận ra điều gì, Tạ Trường Du nhíu mày. “Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về à?”
Mạnh Yên Nhiên không nhìn anh, ngược lại hỏi anh một vấn đề: “Tạ Trường Du, nghe nói ban đầu, vì vợ anh nên anh mới đến Nhất Trung của bọn em học và thi vào đại học Vân, đúng không?”
“Những chuyện này từ lâu lẩu lầu lâu, đã bị hỏi cả đống lần rồi, em không thể không nhắc đến nữa cho khác mọi người à?”
Lúc này Mạnh Yên Nhiên đặt rượu xuống, dường như khóe miệng thoáng cười. “Hồi đó anh nghĩ gì thế?”
Tạ Trường Du càng nhíu chặt mày. “Cũng không nghĩ gì cả, con người dù sao cũng phải dốc hết sức mình một lần, đánh đổi rồi, nỗ lực rồi, khi kết quả đến, cho dù sẽ tiếc nuối thì cũng không hối hận.”
Cho dù sẽ tiếc nuối thì cũng không hối hận.
Bấy giờ Mạnh Yên Nhiên mới nhìn xoáy vào anh, ánh mắt có thêm cảm xúc khác. “Anh đang ám chỉ em à?”
Tạ Trường Du lắc đầu. “Anh chỉ cảm thấy, con người ta đừng nên hại người hại mình, làm chậm trễ người khác, sau đó lại làm chậm trễ chính bản thân mình.”
Tạ Trường Du đứng dậy. Sau khi thanh toán, anh đưa cho Mạnh Yên Nhiên một đồng xu. Anh nói: “Đồng xu này sẽ cho em đáp án.”
Mạnh Yên Nhiên cầm đồng xu. “Xem ý trời hả?”
Trong lòng có hai suy nghĩ, mỗi mặt là một suy nghĩ, ném rồi nghe ông trời sắp đặt, là mặt nào thì sẽ làm như thế.
Tạ Trường Du lắc đầu. “Không phải, đồng xu này có thể cho em đáp án 100%.”
“Lời nói của kinh nghiệm hử?”
Tạ Trường Du cười, song không nói gì.
Anh căn bản không cần đồng xu.
……
Về đến Tạ trạch, Tạ Trường Du liền trông thấy Lâm Tố Mỹ đang ngồi trong đình uống rượu.
Đây là rượu dâu mà cô ủ thành từ rất nhiều dâu lên men. Nhưng vì cô không thích rượu quá nồng nên thời gian lên men khá ngắn, vì vậy vị rượu rất ít, phần nhiều là vị ngọt, so với rượu thì giống nước ngọt hơn.
Tạ Trường Du đi qua, muốn tự rót cho mình một ly, song lại bị Lâm Tố Mỹ ngăn cản.
“Uống rượu với đại mỹ nữ vẫn chưa đủ à? Về lại còn muốn uống tiếp.”
Tạ Trường Du liếc nhìn cô. “Em phải chú ý đấy nhé.”
Lâm Tố Mỹ nhướng mày.
“Tô Uyển lén lút đi điều tra, thăm dò bọn anh, không quan tâm chồng con bé mà lại quan sát chồng em, em không chú ý đến à?”
“Anh ít đánh trống lảng thôi. Được rồi, Tô Uyển nói là anh và một đại mỹ nữ ngồi với nhau, ừm, ngồi một mình.”
“Nếu thật sự là ngồi một mình thì còn có thể bị người khác phát hiện ra chắc? Hôm nay anh chỉ làm cố vấn tình cảm một lần thôi.”
“Ồ, anh giỏi ghê.”
Tạ Trường Du không nhịn được mà cười nhẹ. “Thế này không phải là nhờ phúc của em đấy sao? Đều tại em quá ưu tú, anh có thể lấy được em, người khác đều tới xin anh chỉ dạy, hại anh bận bù đầu đây này.”
“Phải ha, đều tại em, sao lại đui như thế chứ.”
Bấy giờ Tạ Trường Du đứng dậy, nửa người trên vươn qua bàn đá, hai tay ấn vai cô. “Để anh nhìn xem nào, sao lại nói mắt mình có vấn đề chứ, anh thấy rõ ràng vẫn sáng mà.”
“Đáng ghét, buông em ra.”
“Không buông.” Tạ Trường Du cười hì hì. “Em cũng nhìn anh xem, nhìn cho kĩ vào… Là em mắt tinh hay mắt đui mà vớ phải anh?”
Lâm Tố Mỹ hừ một tiếng, cầm ly rượu trước mặt mình lên, sau đó bón cho anh.
Mỹ nhân bón rượu, đương nhiên là phải tiếp đến cùng rồi.
Bằng ngay động tác đó, Tạ Trường Du hôn môi cô. Lúc này, chất lỏng đỏ đến độ ngả đen kia phô bày ra hương vị kì lạ mà mê hoặc.
Lâm Tố Mỹ im lặng hôn anh. Xung quanh yên tĩnh tới nỗi chỉ có thể nghe thấy âm thanh của gió, sau đó mới là nhịp đập con tim đối phương.
Khoảnh khắc lại đứng thẳng dậy, Tạ Trường Du ngồi luôn lên bàn đá, sau đó kéo cô vào trong lòng mình. Anh ngồi trên bàn đá, chỉ có ánh trăng và ngọn đèn trong đình, nhìn ra bầu trời đêm xanh thẫm.
Anh ôm cô rất chặt.
Mùi rượu trên người anh nồng nặc, tựa như một lớp sương mỏng, mãi không tiêu tan.
“Sao thế?” Cô dựa vào lòng anh, dường như cảm nhận được sự bất thường của anh lúc này.
“Không sao, chỉ là cảm thấy thật tốt… Anh thật may mắn.”
“Hử?”
Anh hôn lên trán cô. “Anh có thể thích em rồi có được em, thật tốt biết bao.”
Lâm Tố Mỹ khẽ lắc đầu. “Lại chịu kích thích thích gì đấy?”
“Ầy, người phụ nữ này chẳng lãng mạn gì cả. Không thể đáp lại một câu là em thích anh có được anh cũng rất tốt à?”
Lâm Tố Mỹ cười khẽ. “Không thể.”
Cứ vậy, Tạ Trường Du cùng cười theo cô.
- ---------------------------
Năm nay, ngoài những tin ngồi lê đôi mách về tập đoàn Du Mỹ mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ gây dựng nên, tin “hài” nhất vẫn do nhà Tống Thiết cung cấp.
Sau khi con trai đỗ đại học, vợ chồng ông Tống Thiết và bà Cát Hồng bắt đầu đi khắp nơi bốc phét con trai họ giỏi giang đến mức nào.
Ngay cả việc Tống Uyên dẫn bạn gái về nhà nhưng chỉ ăn một bữa cơm rồi lập tức rời đi cũng không ảnh hưởng đến việc ông Tống Thiết bà Cát Hồng khen con dâu mình ngút trời.
Ông Tống Thiết và bà Cát Hồng giấu hết tất cả mọi thứ trong nhà, tự mình không nỡ ăn không nỡ mặc, sau đó đưa tất cả cho con trai và con dâu mang đi.
Thế rồi sao, mỗi lần ông Tống Thiết và bà Cát Hồng giấu đồ đi, anh con rể của họ đều đi lục tìm cho vợ và con gái mình dùng.
Bây giờ mâu thuẫn đã thăng cấp.
Có lẽ vì anh con rể kia thực sự thấy họ phiền quá bèn thu dọn quần áo đồ đạc của họ, sau đó đích thân dẫn ông Tống Thiết và bà Cát Hồng đi tìm Tống Uyên. Nếu ông Tống Thiết và bà Cát Hồng vẫn một mực khen con trai họ hiếu thảo, vẫn luôn muốn để dành đồ tốt đồ ngon cho cậu con trai và cô con dâu chẳng thấy bóng dáng đâu kia, vậy thì đi theo con trai con dâu họ, còn sống ở cái căn nhà nghèo khổ này làm gì?
Nếu nói chồng của Tống Vũ tức Chu Thế Thành cũng là một nhân tài, nói làm là làm thì cũng chẳng ngoa chút nào.
Cũng phải thôi, nếu hai ông bà đã thích con trai mình như thế, ngày nào cũng khen nó hiếu thảo, ngày nào cũng muốn để dành đồ tốt cho nó, vậy thì sống cùng vợ chồng Tống Uyên không phải là lẽ đương nhiên hay sao?
Vì thế Chu Thế Thành dẫn hai ông bà đến nhà Tống Uyên, chỉ nói một câu, bố mẹ sống cùng con trai là đạo lý thường tình, cho nên bây giờ anh ta đưa người đến.
Sau đó chẳng được mấy ngày, vợ chồng ông Tống Thiết bà Cát Hồng đã ôm hành lý tiu nghỉu quay về. Nguyên nhân ư, rất đơn giản, con dâu họ đương nhiên không muốn sống cùng họ, xúi Tống Uyên mau bảo họ quay về.
Bấy giờ, ông Tống Thiết và bà Cát Hồng đã biết con rể mình là người thế nào rồi.
Còn Tống Vũ chỉ lo trông con mình, căn bản mặc kệ chuyện của họ.
……
Chuyện của nhà họ Tống được coi như một bộ phim hài.
Mà điều Lâm Tố Mỹ không ngờ tới là nhà mình cũng chẳng ngưng nghỉ.
Chuyện này, vẫn phải nói từ bên nhà bà ngoại Lâm Tố Mỹ.
Trần Thu Sinh muốn mua nhà, giống như hồi đó Trần Thu Sinh đòi mua xe đạp vậy. Bây giờ ông cứ đòi mua nhà, còn chưa xem nhà xong đã vay tiền Trần Đông Mai trước rồi, vay không nhiều mà cũng chẳng ít. Trần Đông Mai nể mặt hai người là anh em, không thể không cho vay.
Bây giờ vấn đề đã đến.
Trần Thu Sinh nghe nói bên nhà họ Trương muốn bán nhà, nhà họ Trương đó là một đứa con của chị gái bà ngoại Lâm Tố Mỹ. Trần Thu Sinh còn đến tận nơi xem và cảm thấy không tệ.
Khi hai nhà đã bàn bạc gần xong xuôi thì đối phương lại giở quẻ, bán luôn nhà cho người khác.
Chuyện này khiến Trần Thu Sinh cáu điên người.
Nếu chê bán cho nhà họ hàng, cảm thấy ít tiền thì cũng chẳng sao, anh cần bao nhiêu cứ nói thằng, việc gì phải chơi cái trò giả dối ấy, tiền đã chuẩn bị xong rồi, nhà lại bán cho người khác.
Trần Thu Sinh nổi đóa, muốn đi tìm người đó nói chuyện cho hẳn hoi.
Trần Thu Sinh chỉ nói cho bõ tức, nhưng không ngăn được bà ngoại Lâm Tố Mỹ là Vương Thục Vân ra mặt, cứ níu lấy không cho Trần Thu Sinh đi.
Lý do của Vương Thục Vân là đến Tết, gia đình người ta sẽ cho bà cụ tiền hiếu kính, nếu Trần Thu Sinh đi gây chuyện, đến Tết người ta không tới nữa thì chẳng phải là bớt đi rất nhiều tiền hay sao.
Chuyện này khiến Trần Thu Sinh cáu tiết, vừa mắng Vương Thục Vân vừa ném đồ đạc, trông như thể sắp phá cả căn nhà.
Mà bà cụ Vương Thục Vân thì ngồi khóc dưới đất, nói bà cụ bị chê ghét, không sống nữa cho xong…
Nhà họ Trần nháo nhào hết cả lên, Trần Đông Mai mệt lòng chạy qua khuyên.
Sau đó Trần Đông Mai cũng bất lực. Đã xảy ra chuyện này rồi, hoặc là bà cụ Vương Thục Vân im miệng, hoặc là giúp con trai chỉ trích nhà kia mấy câu, ngược lại sẽ không thêm chuyện. Thế mà vào lúc này rồi, bà cụ còn nghĩ cho người khác, khiến Trần Thu Sinh suýt tức chết.
Trần Thu Sinh ném thẳng cho bà cụ Vương Thục Vân một ít tiền. Nếu đã thích tiền như thế thì cho bà, cho rồi đấy, được rồi chứ?
……
Lâm Tố Mỹ nghe Trần Đông Mai oán than mà khá bất đắc dĩ.
Cách giải quyết cuối cùng là rốt cuộc Trần Thu Sinh cũng mua nhà, bà cụ Vương Thục Phân móc hết tất cả của nải của mình ra, hí ha hí hửng ủng hộ con trai nhỏ, muốn theo con trai nhỏ cùng lên huyện sống.
- -------------------------
Hôm nay, vừa tan làm về nhà, Lâm Tố Mỹ đã nghe thấy hai đứa cháu đang xì xầm. Cô chợt tò mò, không nhịn được cũng sán đến, thế là liền biết tất cả chuyện xảy ra trong nhà.
Sự tình hả, rất hài hước, chí ít thì khi nghe thấy, Lâm Tố Mỹ phải đứng hình.
Chuyện này phải kể từ việc phòng vệ sinh của nhà họ Lâm bây giờ có hai gian. Một gian là nhà vệ sinh cũ, khá bẩn và thối. Còn một gian khác là xí xổm Tạ Trường Du mua về hồi đó, vì là nơi chuyên để đi vệ sinh nên mặt đất trát xi măng, rất bằng phẳng.
Trong nhà họ Lâm, chỉ có Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp còn sử dụng nhà vệ sinh cũ. Dẫu sao nhà họ nhiều người, một nhà vệ sinh không đủ dùng. Hơn nữa, chẳng lẽ lại bỏ luôn cái nhà vệ sinh ngày trước hay sao?
Hôm nay, vì nhà vệ sinh cũ bị Lâm Kiến Nghiệp chiếm đóng nên Trần Đông Mai dùng nhà vệ sinh mới…
Sau đó…
Trần Đông Mai cứ nói cái nhà vệ sinh đó không chảy nước, nước thì được chứa ở trên đầu. Vì thế Trần Đông Mai cầm thứ để đập đá tảng, chỉ mấy nhát đã đập chiếc xí xổm ra một cái lỗ. Sau khi có lỗ, Trần Đông Mai đã hài lòng.
Lâm Thần và Lâm Dạ không ngừng giải thích với bà nội chúng, nhà vệ sinh đó chảy nước, tuy không nhìn thấy nhưng thực sự có chảy nước, thật sự chảy ra nước.
Nhưng mà có giải thích nữa cũng vô dụng, đã bị đục một cái lỗ rồi…
Lâm Tố Mỹ cũng đi xem, nhìn cái lỗ trong nhà vệ sinh, đột nhiên không biết nên làm thế nào mới tốt. Hẳn là nên thấy may vì ở nông thôn nhỉ? Nếu như ở thành phố, trời ạ, khó mà tưởng tượng gia đình ở tầng dưới sẽ thế nào.
Lâm Tố Mỹ xem xét không bao lâu thì Tạ Trường Du cũng chạy tới xem.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“Không được nhắc đến chuyện này.” Lâm Tố Mỹ thở dài thườn thượt. “Có khi tắc thật cũng nên…”
“Đảm bảo là vậy.” Tạ Trường Du vội hùa theo.
Lâm Tố Mỹ: “…”
Còn Trần Đông Mai, từ sau khi nhà vệ sinh bị đục một cái lỗ, dì bắt đầu dùng nhà vệ sinh mới, cảm thấy như vậy rất tốt.
Thế là Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du từ bỏ suy nghĩ mua thêm một bồn xí xổm nữa về lắp.
Hai người về đến nhà, Tạ Trường Du che miệng không nhịn được cười. Lúc chuyện chưa xảy ra, thật sự không ngờ được rằng vì trong đó chứa nước nên bị người ta nghi ngờ là không chảy nước…
Lâm Tố Mỹ lườm Tạ Trường Du cháy mắt. “Đã nói rồi, không được nhắc đến chuyện này.”
“Anh có nhắc đâu.”
“Vậy anh lại còn cười…”
“Không phải, chỉ là anh đột nhiên phát hiện, cảnh giới tư tưởng của mẹ rất khác với chúng mình.”
Lâm Tố Mỹ: “…”
……
Lâm Tố Mỹ tự ngẫm nghĩ, sau đó rút thời gian đi giải thích với Trần Đông Mai về nguyên lý của nhà vệ sinh kia, tại sao bên trong lại đựng nước, nước từ đâu chảy ra.
Vì không dễ nói, cô còn vẽ một bức tranh, giải thích hết lần này đến lần khác cho Trần Đông Mai.
Thực ra Trần Đông Mai nghe không hiểu lắm, chỉ nhìn con gái nói hết lần này đến lần khác. Đương nhiên, tâm tư của dì không đặt vào đây.
Lâm Tố Mỹ nhìn ánh mắt của mẹ mình, sực hiểu ra điều gì, lòng chua xót, mắt cũng hoe đỏ.
Sau khi cô và Tạ Trường Du thành lập tập đoàn Du Mỹ, trong mắt người khác họ càng trở nên khác biệt. Rất nhiều người đều thích đến hỏi họ vấn đề, dường như chỉ cần nhận được sự khẳng định của họ thì chuyện đó có thể làm, nhất định có thể thành công. Họ đã trở thành sự tồn tại quyền uy nào đó.
Anh trai, chị dâu cô cũng thế. Họ mong nhận được sự khẳng định của cô. Sau khi được cô khen ngợi, họ sẽ trở nên càng thêm tự tin.
Còn mẹ cô lại vẫn luôn coi cô là trẻ con. Chỉ có điều, bây giờ con càng ngày càng bận, đến thời gian cùng ăn một bữa cơm cũng ít như thế, huống hồ là ngồi nói chuyện riêng với nhau thế này.
Lâm Tố Mỹ lại tiếp tục nói nguyên lý hết lần này đến đến khác, Trần Đông Mai có hiểu hay không nào có quan trọng gì?
Cô khẽ ôm lấy Trần Đông Mai. “Mẹ ơi.”
“Ơi?” Suy nghĩ của Trần Đông Mai đã trôi đi rất xa. “Vừa rồi nhìn con, mẹ cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, con đã trưởng thành, còn kết hôn rồi… Mẹ thật sự không ngờ con gái mẹ lại có thể giỏi giang như thế.”
Trần Đông Mai nói tiếp: “Hồi còn nhỏ, con chỉ bé tí xíu… Vì người khác nói con gái hồi nhỏ mà xinh đẹp thì lớn lên chưa chắc đã xinh, rất nhiều người đều không xinh nữa, có đứa còn đi trừng người khác rồi khóc… Con lớn rồi, vẫn xinh đẹp như thế, ừm, cho mấy người đó nói vớ vẩn này, lại còn nói mệnh con không tốt, cái đám đó đúng là ghen tị mà…”
“Con ấy à, đúng là đã làm bố mẹ nở mày nở mặt.”
Lâm Tố Mỹ khẽ nắm tay Trần Đông Mai. “Mẹ ơi, sau này con sẽ dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn…”
Trần Đông Mai vội xua tay. “Ấy, mấy đứa bận việc của mấy đứa, bố mẹ đều biết con rất bận, cứ sống hạnh phúc với Trường Du là được, chuyện trong nhà con không cần lo. Huống hồ còn có hai anh trai con nữa mà, có chuyện gì chúng nó sẽ xử lý ngon ơ thôi.”
“Các anh ấy là các anh ấy, con là con…”
Lâm Tố Mỹ nói không nên lời được nữa.
Trần Đông Mai cũng không nhịn được mà đỏ hoe mắt. Con cái trưởng thành rồi, dường như phải chấp nhận việc chúng cách mình càng ngày càng xa…
Bình luận facebook