-
Chương 1-5
Chương 1: Cửu vĩ thiên hồ
Trên đường núi của Thanh Vân Tông, một thiếu niên mặc áo bào màu xanh đen đang nắm tay một cô bé đi lên trên núi.
“Đại sư huynh Âu Tinh, còn xa lắm không ạ?”, cô bé thở hổn hển hỏi, trên gương mặt non nớt tinh xảo đã ướt đẫm mồ hôi, má phồng lên như chú sóc con.
Thiếu niên được gọi là “đại sư huynh Âu Tinh” dừng chân, ngước lên nhìn mặt trời, suy tư một chút rồi đáp: “Yên tâm đi, theo tốc độ hiện tại, trước hoàng hôn ngày mai, chúng ta sẽ lên được đỉnh núi”.
“Ngày mai á... hoàng hôn ngày mai?”, sắc mặt cô bé tái mét, tức giận ngồi bệt xuống đất, cố chấp không chịu đi thêm bước nào.
Đường núi phía trước quanh co uốn lượn, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Thấy cô bé nằm sấp trên bàn đá xanh im lìm như đang giả chết, Âu Tinh cũng chậm rãi ngồi cạnh bàn đá, tò mò đánh giá tiểu sư muội mới tới này của mình.
Trong mắt Âu Tinh, bên cạnh cô bé trước mặt lại xuất hiện một mặt phẳng chỉ hắn mới thấy:
Tên: Hồ Đồ Đồ (con non Cửu Vĩ Thiên Hồ)
Tu vi: Kết Đan tầng năm
Căn cốt: 10
Sức hấp dẫn: 10 (vị thành niên)
Giá trị may mắn: 8
Năng khiếu âm luật: 10
Kỹ năng đặc trưng: Mê Hoặc Chúng Sinh (chưa mở)
Đánh giá: Đây là một cô gái tai thú cực phẩm vị thành niên!
Trong lòng Âu Tinh vui vẻ, so với đám nghịch tử trên núi thì cuối cùng cũng có một em gái tai thú bình thường tới đây.
Cô bé này tên Hồ Đồ Đồ, hôm nay mới vừa tới Thanh Vân Tông, vị sư phụ gần cả năm không gặp mặt của Âu Tinh vừa báo cho hắn một tiếng rồi vội vàng đi mất, trước khi rời khỏi còn thở phào nhẹ nhõm như vừa vứt đi được một phiền toái.
Sau đó thì xuất hiện cảnh hai người leo núi, Âu Tinh cũng muốn tìm hiểu xem sư phụ đang có ý đồ gì, mặt khác là muốn xem thử tiểu sư muội khi nào mới lộ ra đuôi hồ ly.
Không sai, từ lúc mới gặp cô bé này, Âu Tinh đã biết tiểu sư muội này không phải người mà là một Linh Hồ có đạo thể Tiên Thiên.
Suy cho cùng, cái bảng thuộc tính màu vàng kè kè kế bên, hắn không muốn xem cũng không được.
Nhưng sư phụ là người đứng đầu một đỉnh núi tại Thanh Vân Tông, sao lại thu một yêu hồ làm đồ đệ?
Nếu tin tức này lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành tin giật gân của giới tu hành.
“Sư huynh, nhìn gì thế?”, Hồ Đồ Đồ tức giận trừng Âu Tinh, cái vị đại sư huynh trước mặt này trông cũng được nhưng chẳng có chút phong độ nào, dù không ngự kiếm để bay thì ít nhất cũng nên dùng pháp thuật hệ Phong giúp mình di chuyển chứ.
Rõ ràng mình chỉ là một cô bé, hắn lại cứ thế dẫn mình leo núi suốt hai canh giờ.
Hoàn toàn chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Hơn nữa, ánh mắt tên này nhìn mình ngày càng nóng bỏng, đừng bảo đây là một tên biến thái thích trẻ con đấy nhé?
Lẽ nào là do mình đẹp từ trong trứng nước, giờ là một em bé đáng yêu, khi trưởng thành chắc chắn sẽ là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên vị đại sư huynh trước mắt mới si mê dù mình chỉ mới là một cô bé?
Tuy mình là tiểu công chúa của Hồ tộc, mang vẻ đẹp sắc nước hương trời nhưng giờ mới năm tuổi mà thôi, hoàn toàn không có ý định yêu đương đâu.
Đồ Đồ này ghét nhất là sư huynh gì đó mà!
Nghĩ thế, ánh mắt Hồ Đồ Đồ trở nên cảnh giác, hai tay siết chặt đặt trước ngực như đang tự bảo vệ mình, đề phòng hỏi thử: “Sư huynh, ngươi đang nhìn gì thế?”
Nghe thấy Hồ Đồ Đồ hỏi lại lần nữa, Âu Tinh đang thả hồn bay xa cũng biết mình có hơi thất lễ, xấu hổ ho khan một tiếng, dời ánh nhìn đi.
Nhưng trong lòng hắn lại có sông cuộn biển gầm như thể đã biết đây là một tin tức quan trọng.
Má ơi, sư phụ họ Hồ, tiểu sư muội này cũng họ Hồ, chẳng lẽ tiểu sư muội này là con riêng của sư phụ?
Nhưng tiểu sư muội này là yêu hồ có đạo thể bẩm sinh mà!
Lẽ nào...
Shhh...
Sư phụ lại bắt giữ một con hồ ly?
Bạo dữ vậy sao? Không hổ là sư phụ ta!
Nhưng nói vậy thì những sư nương kia của mình phải làm sao đây?
Dù là người xuyên không nhưng Âu Tinh cũng phải mặc cảm khi đối mặt với sư phụ có danh hiệu lãng tử hào hoa trong giới tu tiên của mình.
Sư phụ hắn đúng là lam nhan hoạ thuỷ mà, lần nào hắn cũng phải xử lý đống phiền phức do ông ấy gây ra.
Giờ có cả con cơ đấy, nếu để mấy sư nương kia biết, họ chắc chắn sẽ đánh cho vị sư phụ không đàng hoàng kia lòi óc luôn mất!
Dù đầu là lo lắng cho gia đình hạnh phúc của sư phụ sẽ lục đục, lòng Âu Tinh lại phấn khích vô cùng.
Nhiều thóp như vậy bị mình nắm trong tay, mình nên có yêu cầu quá đáng gì đây nhỉ?
Nét mặt Âu Tinh không hề thay đổi, trong lòng lại mừng rơn.
Tiểu sư muội mới tới X, nhược điểm trí mạng của lão sư phụ √.
Khà khà khà!
Sư phụ, người cũng không muốn chuyện này bị nhóm sư nương biết đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Âu Tinh lại nhìn sang tiểu sư muội của mình, trưng ra một nụ cười ấm áp nói: “Tiểu sư muội, muội mới tới Thanh Vân Tông, chưa quen cuộc sống nơi này, sư huynh ta dẫn muội đi làm quen một chút đường xá trong Thanh Vân Tông nha, để sau này khi đi tới các đỉnh núi khác nghe giảng thì cũng không tới mức lạc đường”.
Thấy Âu Tinh lại trở nên nhiệt tình, Hồ Đồ Đồ lắc đầu, lớn tiếng nói:
“Sư phụ đã nói với Đồ Đồ ở trên đường rồi, Thanh Vân Tông là một trong chín môn phái tu tiên lớn ở giới tu chân”.
“Đệ tử nội môn của sư phụ hơn ngàn người, đệ tử ngoại môn là mười vạn, sở hữu toàn bộ động thiên phúc địa của Thanh Vân, bảy mươi hai đỉnh núi, chiếm diện tích mười vạn cây số trong môn phái, linh khí nồng đậm, bảo vật quý báu đâu đâu cũng có...”
“Vô số đại cơ duyên, đại phúc trạch, thiên tài xuất chúng, vào ngoại môn cũng như lên trời rồi”.
...
Lời giới thiệu về Thanh Vân Tông, Hồ Đồ Đồ đã thuộc nằm lòng, Âu Tinh lại nghe mà sững sờ.
“Thanh Vân Tông tốt vậy sao? Ta còn tưởng con chó cũng gia nhập được chứ!”, trong lòng Âu Tinh chậm rãi trồi lên một dấu chấm hỏi.
Chương 2: Tiểu sư đệ là Kiếm Tiên thượng cổ chuyển thế
Nhớ năm đó, khi hắn mới xuyên không qua, sư phụ từ trên trời giáng xuống, khóc lóc cầu xin hắn làm đồ đệ của ông ấy, hắn còn tưởng rằng bọn giang hồ lừa đảo từ đâu nhảy ra nữa cơ.
Vốn dĩ hắn muốn nói cho Hồ Đồ Đồ biết Thanh Vân Tông là nơi tập trung của một đám ngu ngốc, rồi chỗ nào ăn chùa ăn quỵt được, chỗ nào nên đi đường vòng để tránh né nhưng Âu Tinh thức thời ngậm miệng.
Đợi cho Hồ Đồ Đồ nói xong, Âu Tinh mới ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không sai, vốn dĩ ta định nói những chuyện này cho muội biết nhưng nếu muội đã biết, ta cũng không lặp lại làm gì, tiếp theo, ta muốn nói với muội chuyện quan trọng là chỗ của chúng ta... không phải... ngọn núi nhỏ của chúng ta có vài vấn đề!”
Thấy dáng vẻ Âu Tinh trịnh trọng như vậy, Hồ Đồ Đồ cũng nghiêm túc lắng nghe.
Dù sao đó cũng là cuộc sống tương lai của mình, Hồ Đồ Đồ tất nhiên là rất coi trọng.
Âu Tinh nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay mà nói: “Đỉnh núi chỗ chúng ta, trừ sư phụ, ta chính là đại ca!”
???
Chỉ thế?
Hồ Đồ Đồ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Âu Tinh thì hoài nghi là mình đang nghe nhầm.
Âu Tinh nhìn Hồ Đồ Đồ đang ngơ ngác, nói tiếp: “Từ nay về sau cứ theo ta lăn lộn, quy tắc của ta chính là quy tắc chung! Còn đám nghịch tử trên núi thì cách họ xa ra, cả đám đó đều có bệnh!”
Nói tới đây, Âu Tinh vô cùng đau đớn, chỉ vì mình không kịp lập uy khi đám nghịch tử kia mới tới nên khiến cho bản thân không hề được trải nghiệm cảm giác làm đại sư huynh.
“Ồ? Xem ra đại sư huynh có thành kiến khá sâu đối với chúng ta!”
Âu Tinh vừa dứt lời, sau lưng truyền tới một âm thanh hoà nhã, dù giọng điệu ôn hoà nhưng ngữ điệu thì lạnh tanh.
Thân thể Âu Tinh cứng đờ, hắn xấu hổ xoay người lại thì thấy một thiếu niên mặc đạo bào đứng phía sau.
Âu Tinh cố rặn ra một nụ cười: “Ui cha, chẳng phải là Tiểu Bạch đấy à? Đệ cũng tới leo núi ư, trùng hợp dữ hen!”
Đứng đối diện Âu Tinh là một thiếu niên, Âu Tinh cũng có thể thấy bảng thuộc tính kế bên đối phương.
Tên: Bạch Phi Vũ (Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp)
Tu vi: Trúc Cơ tầng năm
Căn cốt: 9
Sức hấp dẫn: 10+1
Giá trị may mắn: 1
Tư chất kiếm đạo: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Vạn vật đều có thể thành kiếm của ta
Đánh giá: Tiểu sư đệ còn trẻ nhưng đã có phong thái siêu ngầu của một Kiếm Tiên!
Mỗi lần nhìn bảng thuộc tính của Bạch Phi Vũ, Âu Tinh đều không nhịn được mà cảm thán.
Vị sư đệ này của mình có gốc gác bự dữ!
Nhìn thôi cũng biết sư đệ này là nhân vật chính được ông trời chọn rồi!
Nhưng độ may mắn chỉ có 1 thế này thì cũng biết ngay là không phải con cưng của ông trời rồi.
Mà Bạch Phi Vũ xuất hiện cũng làm hai mắt Hồ Đồ Đồ toả sáng.
Thiếu niên có gương mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, khoé miệng mỉm cười, mang lại cảm giác nhẹ nhàng như gió nhẹ phớt qua mặt.
Áo bào trắng, giày lưu vân, bên hông còn đeo thanh kiếm Tam Xích Thanh Phong.
Dáng người như cây tùng đứng sừng sững, gió nhẹ thổi qua núi, quần áo phấp phới như tiên giáng trần.
Toàn thân đứng trong ánh sáng làm hắn ta trông vô cùng ấm áp.
“Đẹp trai quá!”, Hồ Đồ Đồ mở to mắt, nhìn người vừa tới thì có cảm giác như trái tim, nội tạng mới năm năm tuổi của mình đều đang nhảy nhót.
Quá ư là ngầu! So với vị đại sư huynh kế bên, người trước mắt mới là sư huynh trong tưởng tượng của mình.
Có ngôi sao nhỏ nhảy ra từ trong mắt Hồ Đồ Đồ rồi, gương mặt bụ bẫm nhỏ nhắn hồng lên, bên môi vô thức chảy ra một giọt nước bọt.
Nhưng thiếu niên kia không nhìn cô bé, ngược lại mỉm cười ngó Âu Tinh.
Dù là cười nhưng Âu Tinh cảm thấy như đang có vô số thanh phi đao bắn ra từ trong đôi mắt kia, ghim mình tại chỗ này.
“Khụ! Tiểu Bạch, ta giới thiệu với đệ một chút, đây là tiểu sư muội Hồ Đồ Đồ do sư phụ mang về. Tiểu sư muội, đây là tứ sư huynh Bạch Phi Vũ của muội!”, Âu Tinh giới thiệu hai người với nhau.
“Sư... sư huynh? Thật sự là sư huynh của ta sao? Đồ Đồ thích sư huynh nhất!”, Hồ Đồ Đồ bị niềm vui bất ngờ này làm cho ngơ ngác, lắp ba lắp bắp.
Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình và phu quân đẹp trai sẽ... không, là sư huynh... bên nhau hàng ngày, Hồ Đồ Đồ có cảm giác như mình đang được vô số sợi bông bao bọc, vô cùng ấm áp.
“Ha ha ha...”, nghĩ tới cuộc sống sau này với sư huynh Phi Vũ, trên gương mặt năm tuổi của Hồ Đồ Đồ xuất hiện nụ cười của bà dì ba mươi.
Mà nghe Âu Tinh giới thiệu xong thì Bạch Phi Vũ cũng nhìn sang Hồ Đồ Đồ.
Ánh mắt hắn ta chợt đọng lại, mày đẹp nhíu chặt, Hồ Đồ Đồ trước mặt hoàn toàn không thể che giấu gì trước mặt hắn ta. Bạch Phi Vũ bất mãn nói: “Sư phụ lại sao nữa, tự dưng thu một con hồ... ưm ưm ưm...”
Âu Tinh nhào lên che miệng Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ vừa định tạo kiếm quyết cho phi kiếm bên hông bay ra chém rụng cái móng chó trước miệng thì...
Âu Tinh vươn một tay khác đè lại phi kiếm, đồng thời tiến lên thấp giọng thì thầm bên tai Bạch Phi Vũ: “Sư phụ nhắn là đừng có nói ra thân phận thật trước mặt cô bé, với lại cô bé tên Hồ Đồ Đồ, sư phụ tên Hồ Vân đó!”
Đồng tử Bạch Phi Vũ phóng to, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Âu Tinh, đều họ Hồ?
Chẳng lẽ con hồ ly này là con riêng của sư phụ?
Sư phụ bắt một có hồ yêu để nâng cao việc tu hành?
Người tu tiên hiện tại đều phóng khoáng thế sao?
Hay là do mình già rồi.
Tay Bạch Phi Vũ vuốt ve “móng vuốt” của Âu Tinh, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Hồ Đồ Đồ, sau đó lại vô cảm nói: “Đã vào sơn môn thì hãy tu hành cho tốt! Sau này cách xa đại sư huynh một chút, đầu hắn có vấn đề!”
Giọng điệu ra “dẻ”, như ông cụ non vậy.
Thân là Linh Hồ, Hồ Đồ Đồ rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của Bạch Phi Vũ, hình như sư huynh đẹp trai không ưa mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chương 3: Tiểu sư đệ là Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp (2)
Một cô bé xinh xắn đáng yêu như mình mà cũng không thích sao
Ngoài việc cảm thấy mất mát thì Hồ Đồ Đồ còn cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ vị sư huynh trước mắt giống như các thúc thúc ở núi Thanh Khâu sao?
Nhớ tới các thúc thúc điển trai luôn tụm năm tụm ba vui đùa trên núi Thanh Khâu, họ luôn làm ngơ các dì xinh đẹp.
Trai đẹp chỉ thích trai đẹp thôi ư?
“Này, người ta chỉ mới là một cô bé, đừng nghiêm túc như thế”, Âu Tinh vươn tay nhéo má Bạch Phi Vũ, muốn cho người sư đệ trước mặt nở một nụ cười.
Bạch Phi Vũ túm lấy cổ tay Âu Tinh nhanh như chớp, sau đó lật tay đè Âu Tinh lên vách đá.
“Đau, đau, đau quá! Cái tên nghịch tử này! Ta là đại sư huynh của đệ đó!”, Âu Tinh vừa la vừa hét toáng lên.
Hồ Đồ Đồ nhìn hai vị sư huynh đùa giỡn nhau thì trong lòng bỗng hiểu ra gì đó, thảo nào lại lạnh lùng với mình như thế...
Hoá ra là sợ mỹ nhân xinh đẹp từ trong trứng là mình cướp đi đại sư huynh?
Người môn phái này kỳ quái thật!
Bạch Phi Vũ đùa giỡn với Âu Tinh một hồi, trong tiếng xin tha của Âu Tinh, Bạch Phi Vũ mới thả lỏng bả vai của đối phương.
Âu Tinh xoa vai, nhe răng trợn mắt mà nói: “Đệ không ở trên núi tu luyện mà xuống làm gì thế? Chẳng lẽ cố ý tới đón chúng ta?”
Bạch Phi Vũ lắc đầu: “Hôm nay là ngày chưởng môn giảng bài, ta muốn đi nghe giảng, chưởng môn lại rất bất mãn đối với phong của chúng ta, nói là khi ông ấy giảng, chúng ta chẳng bao giờ đi, là không tôn trọng ông ấy. Còn bảo nếu trong đại hội thi đấu của tông môn tháng sau, phong của chúng ta vẫn từ chối tham dự thì sẽ xoá tên tất cả, bao gồm cả sư phụ, lần này giảng bài ông ấy còn chỉ đích danh bảo ta đi, nếu không đi nữa thì chưởng môn sư bá sẽ rất tức giận”.
“Lão già đó toàn rung đùi ngồi giảng “Đạo khả đạo, phi thường Đạo*”, giảng tới mức chính mình ngủ gật thì đi học cái gì? Xoá tên á? Bảo ông ta xoá đi, lần trước ông ta lén tới Ngọc Nữ Phong xong bị đánh đuổi, bị người ta dùng tiên lục thạch quay lại toàn bộ để lưu giữ rồi, thậm chí họ còn gửi cho ta nữa. Chậc chậc, ta kể cho đệ nghe, dấu giày trên mặt ông ta thấy rõ luôn nhé!”, Âu Tinh hoàn toàn không cảm thấy nghiêm trọng.
* Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường – Trích Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Bạch Phi Vũ gật đầu, từ nhỏ đại sư huynh của hắn ta đã có trình xã giao rất đỉnh, Thanh Vân Tông có bảy mươi hai phong, ở đâu cũng có bạn bè của hắn.
Trong tay nắm nhược điểm của chưởng môn thì cũng không có gì phải sợ.
Chính hắn ta cũng đang trong giai đoạn quan trọng của mài kiếm tâm, không có thời gian để lãng phí vào những việc này, từ lúc chuyển kiếp tới bây giờ cũng đã bao nhiêu năm rồi.
Kiếp trước hắn ta vẫn luôn không mài được kiếm tâm hoàn mỹ, hiện tại đang là thời khắc then chốt, không muốn phung phí thêm thời gian.
Nhìn đại sư huynh đang thở hồng hộc trước mặt, suy nghĩ của Bạch Phi Vũ đã bay rất xa.
Trong lòng Bạch Phi Vũ che giấu một bí mật lớn mà không ai hay biết, đó là chuyện hắn ta từng là Kiếm Tiên thượng cổ vào kiếp trước.
Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, Bạch Phi Vũ nhanh chóng gia nhập vào một trong chín môn phái lớn đương thời – Thanh Vân Tông.
Trừ thiên phú bẩm sinh và công pháp, thứ quan trọng nhất đối với người tu hành là tài nguyên, khi thực lực chưa đủ mạnh, nên tiến vào một môn phái lớn để có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành.
Từ ngày gia nhập Thanh Vân Tông vào năm năm trước, hắn ta cảm thấy mình đã bị vị đại sư huynh trước mặt dạy hư.
Tâm cảnh vốn không còn sợ hãi gì lại bị khơi dậy lửa giận hàng ngày.
Nhưng kiếp trước, thân là Kiếm Tiên, Bạch Phi Vũ chỉ mải tu luyện, kiếp này lại có thể yên tâm thả lỏng hưởng thụ thời niên thiếu tươi đẹp cũng là một điều mà Bạch Phi Vũ quý trọng.
Bạch Phi Vũ tỉnh táo lại, nét mặt trở nên điềm đạm, hắn ta lên tiếng: “Ta về trước!”
“Chờ đã!”, Âu Tinh mới rồi còn thở hổn hển nhanh chóng lật mặt, gọi lại Bạch Phi Vũ.
“Còn có việc?”, Bạch Phi Vũ hỏi.
Âu Tinh có chút nịnh nọt nói: “Nghe nói dạo này thuật ngự kiếm của sư đệ đã tiến bộ thêm nhiều? Không bằng để sư huynh được mở mang tầm mắt?”
Bạch Phi Vũ dùng vẻ mặt như cười như không nhìn Âu Tinh: “Mở mang tầm mắt? Chẳng lẽ không phải là muốn ta mang theo hai người? À, ta quên mất, bây giờ sư huynh vẫn chỉ mới là Luyện Khí Kỳ, chưa thể ngự kiếm”.
Gương mặt “già nua” của Âu Tinh đỏ lên, hắn ngượng ngùng đáp: “Đâu phải ta không muốn thăng cấp, với lại giữa sư huynh đệ đồng môn mà cũng gọi là mang à?”
Nói xong Âu Tinh lại trở nên đắc ý: “Nhiều lắm sao? Không nhiều lắm!”*
*câu này ngắt từ một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ.
Vụt!
Kiếm Tam Xích Thanh Phong bên hông Bạch Phi Vũ bay lên, biến thành tia sáng phóng ra, nâng Bạch Phi Vũ lao về phía Âu Tinh.
Âu Tinh còn đang nghiền ngẫm từng chữ, nhìn lại thì giật mình, cái tên nghịch tử này lại muốn giết sư huynh! Hắn vội né sang bên cạnh, vừa lúc tránh được Bạch Phi Vũ mới lao tới.
Mà Bạch Phi Vũ lại nắm lấy tay Hồ Đồ Đồ kéo lên phi kiếm, Hồ Đồ Đồ thét to.
Tam Xích Thanh Phong dưới chân hoá thành một tia sáng xanh, Bạch Phi Vũ “xách” theo Hồ Đồ Đồ bay vọt lên ngọn núi phía xa, chỉ để lại giọng nói còn quanh quẩn trong sơn cốc:
“Nếu trước hoàng hôn mà sư huynh chưa về thì không chừa cơm!”
“Đáng ghét, xây dựng lại sự uy nghiêm của đại sư huynh là nhiệm vụ không thể thoái thác của ta!”, Âu Tinh vừa bò lên núi vừa nghĩ ngợi trong lòng.
Ting! Tiền lời treo máy đã về, lần này chân khí lợi nhuận thu được là +1000!
Nghe thấy âm thanh trong đầu, Âu Tinh bất đắc dĩ thu hồi suy nghĩ, một luồng khí ấm áp từ dưới bụng chạy khắp tứ chi căn cốt, sau đó lại biến mất tăm.
Âu Tinh dùng ý niệm mở ra bảng thuộc tính của mình:
Tên: Âu Tinh (người xuyên không)
Tu vi: Luyện Khí tầng chín
Căn cốt: 1
Sức hấp dẫn: 6
Giá trị may mắn: 1
Thiên phú bẩm sinh: giá trị chân khí
Kỹ năng đặc trưng: Chưa mở
Đánh giá: Cậu là ký chủ kém nhất mà tôi từng hợp tác.
Chương 4: Ta không buff thì cũng là treo máy
Hệ thống treo máy mạnh nhất lịch sử! Đây là phúc lợi dành cho người xuyên không.
Chỉ cần nằm yên, để treo máy là sau đó có thể thu được giá trị chân khí lúc treo máy tu luyện.
Nhưng khuyết điểm là không được nhúc nhích, không được làm gì cả!
Từ lúc có hệ thống này rồi thì hắn chỉ biết cười nhạt với nó.
Hắn từng muốn dùng thiên phú xuất chúng của mình để đạt được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, leo lên đỉnh thực lực.
Dù có chết, dù phải nhảy xuống từ đỉnh núi thì quyết tâm không dùng cái hệ thống ăn hôi này!
Nhưng hiện tại, quay xe kiểu này cũng thích phết, he he he!
Dù sao thì mình mệt sống mệt chết tu luyện một ngày cũng không bằng mười phút treo máy tăng giá trị.
Ban đầu Âu Tinh còn có thể tự an ủi bản thân: Ta không bám váy hệ thống, ta chỉ là thích nằm khi rảnh rỗi...
Mà giờ: Gia ngả bài, gia xài tool!
Nhưng thời gian lâu dần, Âu Tinh cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Hệ thống này có một khuyết điểm cực lớn là không thể thăng cấp!
Mẹ nó!
Chỉ có thể treo máy tăng giá trị chân khí chứ không thể thăng cấp.
Cấp độ của thế giới tu tiên này giống như trong mấy quyển tiểu thuyết đã viết, còn tại sao giống ấy hả, bởi vì tác giả không muốn động não thôi!
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. Chín cảnh giới lớn, mà trong từng cảnh giới này lại phân thành chín tầng.
Lấy ý là chín-chín quy về một.
Hướng lên trên nữa là cảnh giới Tiên Nhân mà người tu tiên nào cũng mơ ước.
Sau khi nhận chân khí treo máy, đột phá thuận lợi tới Luyện Khí tầng chín thì hắn không cách nào thăng lên một cấp nữa.
Tu vi vĩnh viễn dừng tại Luyện Khí tầng chín.
Còn nguyên nhân vì sao, Âu Tinh cảm thấy là có liên quan tới hệ thống.
Cho dù hắn mạnh hơn Luyện Khí bình thường gấp ngàn vạn lần thì Luyện Khí vẫn chỉ là Luyện Khí.
Không có cách nào ngưng tụ chân khí thành chân nguyên chứ đừng nói gì tới việc biến chân nguyên thành kim đan, sau đó là vỡ đan thành anh.
Từ tiểu thiên tài tu luyện tới Luyện Khí tầng chín chỉ trong một đêm, Âu Tinh biến thành phế vật mãi mãi dừng chân ở cảnh giới Luyện Khí.
Tâm lý của Âu Tinh chênh lệch như kiểu té từ trên trời xuống dưới đất vậy.
Trong tu tiên, tiến vào cảnh giới Trúc Cơ mới được coi là nhập môn.
Chỉ có đạt tới Trúc Cơ thì hắn mới có cơ hội tiếp xúc những pháp bảo và đạo pháp siêu ngầu kia.
Mà hiện tại hắn còn cách nhập môn đúng một bước chân thôi nhưng một bước này lại xa xôi như lạch trời, hắn không thể bước qua.
Tuy cảnh giới không thể nâng lên nhưng lượng chân khí tích trữ đã lên tới con số đáng sợ nhờ vào sự giúp đỡ của hệ thống treo máy.
Hiện tại hắn đã không còn cảm giác gì với chân khí nữa, dù sao cũng chỉ là con số thôi, có nhiều hơn đi nữa, chúng có thể giúp hắn đột phá lên Trúc Cơ sao?
Ngự kiếm phi hành là đạo pháp mà chỉ tới Trúc Cơ mới có thể lĩnh ngộ.
Ước mơ dẫm lên kiếm bay tới bay lui đã tan vỡ.
Không thể đạp lên kiếm ôm em gái tiên nữ phi hành thì khác nào đã mất đi linh hồn của việc tu tiên.
Mỗi khi nhớ về chuyện này, Âu Tinh đều trằn trọc khó ngủ.
Mà một khuyết điểm khác của việc cảnh giới thấp là tuổi thọ.
Luyện Khí Kỳ sẽ làm vẻ ngoài dừng ở tuổi mười tám nhưng không thể sống lâu như tu sĩ có cảnh giới cao
So với tu sĩ Đại Thừa Kỳ hở ra là có thể sống mấy ngàn cho tới vạn năm.
Thì số năm nhiều nhất mà Luyện Khí có thể sống là hai trăm, đó là đã coi như thọ lắm rồi đó.
Xem ra, nếu không đột phá thì khoảng hai trăm năm sau, mình phải dùng tài khoản (acc) khác để luyện lại rồi!
Hai trăm năm chỉ là chuyện trong nháy mắt đối với người tu tiên, còn đối với Âu Tinh, đó là cả cuộc đời.
Âu Tinh bình tĩnh lại, có chút phiền muộn lắc đầu, móc ra một lá bùa vàng từ trong ngực, là bùa Thần Hành mà tam sư đệ Trần Trường Sinh đưa cho hắn.
Chỉ cần xé bùa, truyền chân khí vào thì có thể kích hoạt trận pháp trên lá bùa.
Làm cho tốc độ của con người tăng lên gấp hai.
Bỏ những thứ phiền lòng kia qua một bên, về ăn cơm trước đã.
Vừa rồi tên nghịch tử kia đã nói trước hoàng hôn mà không về là không có phần cơm của mình.
Trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.
Âu Tinh thấp giọng thì thầm: “Phong!”
Đột nhiên trên đường núi nổi gió, cơn gió lạ từ dưới chân núi vọt lên trên giúp Âu Tinh tiến về phía trước.
Âu Tinh truyền chân khí vào lá bùa vào, nó lập tức bốc lên đốm lửa rồi biến mất không còn gì, sau đó là luồng kim quang bao phủ toàn thân.
Âu Tinh vươn tay về phía đỉnh núi, nhanh chóng chạy về phía đó.
Chương 5: Tam sư đệ sống lại
Lúc mặt trời lặn, cuối cùng Âu Tinh cũng đã chạy được vào ngọn núi nhỏ nhất nằm tại góc khuất của Thanh Vân Tông.
Lọt vào tầm nhìn là một tiểu viện vuông vức, Âu Tinh lau mồ hôi không tồn tại trên trán, sửa sang lại quần áo đã luộm thuộm, ho khan một tiếng rồi đẩy cửa ra.
Trong tiểu viện kia, một cái cây đại thụ đứng sừng sững trong sân, hai chân Bạch Phi Vũ đứng trên nhánh cây hướng về phía trời chiều, hắn ta đang đứng chắp tay.
Áo trắng nhẹ nhàng như tiên giáng trần.
Tiểu sư muội mới tới đang co người trên chiếc ghế dưới gốc cây, hai tay ôm chân, vẻ mặt háo sắc nhìn Bạch Phi Vũ trên cây.
“Hàng ngày đứng trên cây hướng về mặt trời tạo nét, chẳng phải chỉ có con khỉ mới đứng trên cây mỗi ngày thôi sao?”, Âu Tinh ghen ghét khịa một câu trong lòng.
Bất chợt, mũi Âu Tinh cử động, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ trong phòng bếp.
Ha ha, tới sớm không bằng kịp lúc, ngay thời điểm ăn cơm!
Âu Tinh đi tới trước bàn cơm dưới cái cây, lôi ra một chiếc ghế, đặt mông xuống ngồi cạnh Hồ Đồ Đồ, giơ tay búng lên trán cô bé một cái: “Đừng nhìn nữa, đẹp cũng thể biến thành cơm ăn được đâu”.
“Ui cha! Đại sư huynh, đau quá!”, Hồ Đồ Đồ ôm cái đầu bù xù, bất mãn than đau.
Ngay khi Hồ Đồ Đồ chuẩn bị “giương nanh múa vuốt” đánh về phía Âu Tinh thì một thiếu niên có vẻ ngoài chất phác phúc hậu bưng mâm cơm ra.
Thiếu niên thấy Âu Tinh thì cười nói: “Đại sư huynh, huynh về rồi, vừa hay cơm mới nấu xong!”
Âu Tinh đứng lên, tiến tới trước mặt thiếu niên, cười hì hì đáp: “Trường Sinh à, hôm nay nấu món gì thế? Ta có bắt gà Tam Nhãn Hoa Linh từ Linh Thú Phong về đó, có hầm nó không thế?”
“Hầm rồi, hầm rồi! Không phải nhị sư huynh đang trong thời điểm quan trọng để đột phá sao? Lời huynh dặn dò ta không dám quên”, thiếu niên nhanh chóng trả lời, vẻ mặt cẩn thận vô cùng.
Âu Tinh thấy dáng vẻ thiếu niên sợ sệt thì cũng không để bụng, sư đệ nhà hắn là thế đấy, nói bao nhiêu lần cũng không sửa được, hắn nhìn sang Hồ Đồ Đồ nói: “Đó là tiểu sư muội mới tới của chúng ta, Tiểu Bạch giới thiệu với đệ chưa?”
“Chúng ta vừa bắt chuyện rồi, ánh mắt sư phụ vẫn tinh tường như cũ!”, thiếu niên cảm thán một tiếng.
Dù hiện tại sư phụ không có ở đây, giọng của thiếu niên vẫn tràn đầy sự sùng bái.
Nếu không phải Âu Tinh thấy bảng thuộc tính của sư đệ này thì chắc hắn cũng tin đây là người chất phác thật thà.
Tên: Trần Trường Sinh (người sống lại)
Tu vi: Kết Đan tầng ba
Căn cốt: 8
Sức hấp dẫn: 9
Giá trị may mắn: 7
Năng khiếu về trận pháp: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Thuật rối sống
Đánh giá: Một kẻ sống lại bị chứng vọng tưởng bị hại đáng khinh!
Không sai, sư đệ này là người sống lại tới từ tương lai.
Vốn dĩ Âu Tinh cho rằng Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp – Bạch Phi Vũ là đã biến thái lắm rồi, nhưng so với chuyển kiếp đầu thai thì sống lại càng khiến người ta khó tin hơn.
Có lẽ vì trước khi sống lại, sư đệ này đã chết rất thảm nên sau khi sống lại, hắn ta rất cẩn trọng và cẩn thận.
Âu Tinh đột nhiên nhéo mặt Trần Trường Sinh: “Sư đệ, hiện tại người đứng đây chắc không phải con rối chứ!”
Sư đệ trước mặt được tận 11 điểm năng khiếu trận pháp mà còn có thêm kỹ năng chế tạo con rối, dù là hệ thống thì vẫn có thể bị lừa gạt.
Cơ thể Trần Trường Sinh cứng đờ, lui ra sau một cách kín đáo, miễn cưỡng cười nói: “Sao có thể chứ, đại sư huynh, ta ở trong đàn tràng của sư môn mình thì dùng tượng gỗ làm chi?”
Nghe Trần Trường Sinh nói vậy, Âu Tinh biết trước mắt là con rối do sư đệ Trần Trường Sinh chế tạo.
Chứng vọng tưởng bị hại của nghịch tử này trầm trọng hơn rồi.
Khi chén đũa dọn xong, Trần Trường Sinh xin lỗi một tiếng rồi rời sân, về phòng mình.
“Đại sư huynh, vị sư huynh này có vẻ kỳ lạ quá! Trên người không có hơi thở của người sống! Hơn nữa ta đã quan sát mặt mũi của huynh ấy nhưng bây giờ đã quên mất trông ra sao rồi!”, Hồ Đồ Đồ nhỏ giọng nói với Âu Tinh.
“À, chuyện này muội kệ đi! Sư huynh này có chút kỳ quái nhưng tính cách rất tốt, mà ta nhắc nhở muội nhé, ở phong chúng ta, muội chọc ai cũng được nhưng tuyệt đối không được chọc giận tam sư huynh này đâu nha!”, Âu Tinh nói với Hồ Đồ Đồ vài lời thấm thía.
Hồ Đồ Đồ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.
Thấy vẻ mặt không mấy đồng tình của Hồ Đồ Đồ, Âu Tinh còn nói thêm: “Nếu không chết thế nào cũng không biết đâu!”
Lông măng trên người Hồ Đồ Đồ dựng đứng, cảm thấy nụ cười vừa rồi của tam sư huynh quá giả tạo, rõ ràng cũng là tu sĩ Kết Đan nhưng Hồ Đồ Đồ lại nhạy cảm nhận thấy gì đó.
Nếu như đánh nhau, mình sẽ chết rất thảm.
Rõ ràng mình có thể dựa vào sức mạnh huyết mạch để trở thành vô địch trong cùng cấp mà!
Tam sư huynh này chắc chắn có vấn đề.
Hồ Đồ Đồ ôm chén, lẳng lặng đưa Trần Trường Sinh vào danh sách nhân vật nguy hiểm nhất phong.
Đúng lúc này, Bạch Phi Vũ từ trên cây nhảy xuống, nhìn thoáng qua Âu Tinh và Hồ Đồ Đồ, nghi ngờ hỏi: “Nhị sư huynh còn đang bế quan à?”
“Chắc vậy, Thanh Tùng nói là mình có thêm lý giải mới đối với kiếm đạo nên bế quan ba ngày rồi”, Âu Tinh gắp một cái đùi gà vào trong chén Hồ Đồ Đồ, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp.
Bạch Phi Vũ ừ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía phòng của nhị sư huynh.
Thân là Kiếm Tiên thượng cổ, lần đầu hắn ta cảm nhận được áp lực từ trên một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng chính là nhị sư huynh kiếp này của mình.
Trên đường núi của Thanh Vân Tông, một thiếu niên mặc áo bào màu xanh đen đang nắm tay một cô bé đi lên trên núi.
“Đại sư huynh Âu Tinh, còn xa lắm không ạ?”, cô bé thở hổn hển hỏi, trên gương mặt non nớt tinh xảo đã ướt đẫm mồ hôi, má phồng lên như chú sóc con.
Thiếu niên được gọi là “đại sư huynh Âu Tinh” dừng chân, ngước lên nhìn mặt trời, suy tư một chút rồi đáp: “Yên tâm đi, theo tốc độ hiện tại, trước hoàng hôn ngày mai, chúng ta sẽ lên được đỉnh núi”.
“Ngày mai á... hoàng hôn ngày mai?”, sắc mặt cô bé tái mét, tức giận ngồi bệt xuống đất, cố chấp không chịu đi thêm bước nào.
Đường núi phía trước quanh co uốn lượn, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Thấy cô bé nằm sấp trên bàn đá xanh im lìm như đang giả chết, Âu Tinh cũng chậm rãi ngồi cạnh bàn đá, tò mò đánh giá tiểu sư muội mới tới này của mình.
Trong mắt Âu Tinh, bên cạnh cô bé trước mặt lại xuất hiện một mặt phẳng chỉ hắn mới thấy:
Tên: Hồ Đồ Đồ (con non Cửu Vĩ Thiên Hồ)
Tu vi: Kết Đan tầng năm
Căn cốt: 10
Sức hấp dẫn: 10 (vị thành niên)
Giá trị may mắn: 8
Năng khiếu âm luật: 10
Kỹ năng đặc trưng: Mê Hoặc Chúng Sinh (chưa mở)
Đánh giá: Đây là một cô gái tai thú cực phẩm vị thành niên!
Trong lòng Âu Tinh vui vẻ, so với đám nghịch tử trên núi thì cuối cùng cũng có một em gái tai thú bình thường tới đây.
Cô bé này tên Hồ Đồ Đồ, hôm nay mới vừa tới Thanh Vân Tông, vị sư phụ gần cả năm không gặp mặt của Âu Tinh vừa báo cho hắn một tiếng rồi vội vàng đi mất, trước khi rời khỏi còn thở phào nhẹ nhõm như vừa vứt đi được một phiền toái.
Sau đó thì xuất hiện cảnh hai người leo núi, Âu Tinh cũng muốn tìm hiểu xem sư phụ đang có ý đồ gì, mặt khác là muốn xem thử tiểu sư muội khi nào mới lộ ra đuôi hồ ly.
Không sai, từ lúc mới gặp cô bé này, Âu Tinh đã biết tiểu sư muội này không phải người mà là một Linh Hồ có đạo thể Tiên Thiên.
Suy cho cùng, cái bảng thuộc tính màu vàng kè kè kế bên, hắn không muốn xem cũng không được.
Nhưng sư phụ là người đứng đầu một đỉnh núi tại Thanh Vân Tông, sao lại thu một yêu hồ làm đồ đệ?
Nếu tin tức này lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành tin giật gân của giới tu hành.
“Sư huynh, nhìn gì thế?”, Hồ Đồ Đồ tức giận trừng Âu Tinh, cái vị đại sư huynh trước mặt này trông cũng được nhưng chẳng có chút phong độ nào, dù không ngự kiếm để bay thì ít nhất cũng nên dùng pháp thuật hệ Phong giúp mình di chuyển chứ.
Rõ ràng mình chỉ là một cô bé, hắn lại cứ thế dẫn mình leo núi suốt hai canh giờ.
Hoàn toàn chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Hơn nữa, ánh mắt tên này nhìn mình ngày càng nóng bỏng, đừng bảo đây là một tên biến thái thích trẻ con đấy nhé?
Lẽ nào là do mình đẹp từ trong trứng nước, giờ là một em bé đáng yêu, khi trưởng thành chắc chắn sẽ là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên vị đại sư huynh trước mắt mới si mê dù mình chỉ mới là một cô bé?
Tuy mình là tiểu công chúa của Hồ tộc, mang vẻ đẹp sắc nước hương trời nhưng giờ mới năm tuổi mà thôi, hoàn toàn không có ý định yêu đương đâu.
Đồ Đồ này ghét nhất là sư huynh gì đó mà!
Nghĩ thế, ánh mắt Hồ Đồ Đồ trở nên cảnh giác, hai tay siết chặt đặt trước ngực như đang tự bảo vệ mình, đề phòng hỏi thử: “Sư huynh, ngươi đang nhìn gì thế?”
Nghe thấy Hồ Đồ Đồ hỏi lại lần nữa, Âu Tinh đang thả hồn bay xa cũng biết mình có hơi thất lễ, xấu hổ ho khan một tiếng, dời ánh nhìn đi.
Nhưng trong lòng hắn lại có sông cuộn biển gầm như thể đã biết đây là một tin tức quan trọng.
Má ơi, sư phụ họ Hồ, tiểu sư muội này cũng họ Hồ, chẳng lẽ tiểu sư muội này là con riêng của sư phụ?
Nhưng tiểu sư muội này là yêu hồ có đạo thể bẩm sinh mà!
Lẽ nào...
Shhh...
Sư phụ lại bắt giữ một con hồ ly?
Bạo dữ vậy sao? Không hổ là sư phụ ta!
Nhưng nói vậy thì những sư nương kia của mình phải làm sao đây?
Dù là người xuyên không nhưng Âu Tinh cũng phải mặc cảm khi đối mặt với sư phụ có danh hiệu lãng tử hào hoa trong giới tu tiên của mình.
Sư phụ hắn đúng là lam nhan hoạ thuỷ mà, lần nào hắn cũng phải xử lý đống phiền phức do ông ấy gây ra.
Giờ có cả con cơ đấy, nếu để mấy sư nương kia biết, họ chắc chắn sẽ đánh cho vị sư phụ không đàng hoàng kia lòi óc luôn mất!
Dù đầu là lo lắng cho gia đình hạnh phúc của sư phụ sẽ lục đục, lòng Âu Tinh lại phấn khích vô cùng.
Nhiều thóp như vậy bị mình nắm trong tay, mình nên có yêu cầu quá đáng gì đây nhỉ?
Nét mặt Âu Tinh không hề thay đổi, trong lòng lại mừng rơn.
Tiểu sư muội mới tới X, nhược điểm trí mạng của lão sư phụ √.
Khà khà khà!
Sư phụ, người cũng không muốn chuyện này bị nhóm sư nương biết đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Âu Tinh lại nhìn sang tiểu sư muội của mình, trưng ra một nụ cười ấm áp nói: “Tiểu sư muội, muội mới tới Thanh Vân Tông, chưa quen cuộc sống nơi này, sư huynh ta dẫn muội đi làm quen một chút đường xá trong Thanh Vân Tông nha, để sau này khi đi tới các đỉnh núi khác nghe giảng thì cũng không tới mức lạc đường”.
Thấy Âu Tinh lại trở nên nhiệt tình, Hồ Đồ Đồ lắc đầu, lớn tiếng nói:
“Sư phụ đã nói với Đồ Đồ ở trên đường rồi, Thanh Vân Tông là một trong chín môn phái tu tiên lớn ở giới tu chân”.
“Đệ tử nội môn của sư phụ hơn ngàn người, đệ tử ngoại môn là mười vạn, sở hữu toàn bộ động thiên phúc địa của Thanh Vân, bảy mươi hai đỉnh núi, chiếm diện tích mười vạn cây số trong môn phái, linh khí nồng đậm, bảo vật quý báu đâu đâu cũng có...”
“Vô số đại cơ duyên, đại phúc trạch, thiên tài xuất chúng, vào ngoại môn cũng như lên trời rồi”.
...
Lời giới thiệu về Thanh Vân Tông, Hồ Đồ Đồ đã thuộc nằm lòng, Âu Tinh lại nghe mà sững sờ.
“Thanh Vân Tông tốt vậy sao? Ta còn tưởng con chó cũng gia nhập được chứ!”, trong lòng Âu Tinh chậm rãi trồi lên một dấu chấm hỏi.
Chương 2: Tiểu sư đệ là Kiếm Tiên thượng cổ chuyển thế
Nhớ năm đó, khi hắn mới xuyên không qua, sư phụ từ trên trời giáng xuống, khóc lóc cầu xin hắn làm đồ đệ của ông ấy, hắn còn tưởng rằng bọn giang hồ lừa đảo từ đâu nhảy ra nữa cơ.
Vốn dĩ hắn muốn nói cho Hồ Đồ Đồ biết Thanh Vân Tông là nơi tập trung của một đám ngu ngốc, rồi chỗ nào ăn chùa ăn quỵt được, chỗ nào nên đi đường vòng để tránh né nhưng Âu Tinh thức thời ngậm miệng.
Đợi cho Hồ Đồ Đồ nói xong, Âu Tinh mới ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không sai, vốn dĩ ta định nói những chuyện này cho muội biết nhưng nếu muội đã biết, ta cũng không lặp lại làm gì, tiếp theo, ta muốn nói với muội chuyện quan trọng là chỗ của chúng ta... không phải... ngọn núi nhỏ của chúng ta có vài vấn đề!”
Thấy dáng vẻ Âu Tinh trịnh trọng như vậy, Hồ Đồ Đồ cũng nghiêm túc lắng nghe.
Dù sao đó cũng là cuộc sống tương lai của mình, Hồ Đồ Đồ tất nhiên là rất coi trọng.
Âu Tinh nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay mà nói: “Đỉnh núi chỗ chúng ta, trừ sư phụ, ta chính là đại ca!”
???
Chỉ thế?
Hồ Đồ Đồ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Âu Tinh thì hoài nghi là mình đang nghe nhầm.
Âu Tinh nhìn Hồ Đồ Đồ đang ngơ ngác, nói tiếp: “Từ nay về sau cứ theo ta lăn lộn, quy tắc của ta chính là quy tắc chung! Còn đám nghịch tử trên núi thì cách họ xa ra, cả đám đó đều có bệnh!”
Nói tới đây, Âu Tinh vô cùng đau đớn, chỉ vì mình không kịp lập uy khi đám nghịch tử kia mới tới nên khiến cho bản thân không hề được trải nghiệm cảm giác làm đại sư huynh.
“Ồ? Xem ra đại sư huynh có thành kiến khá sâu đối với chúng ta!”
Âu Tinh vừa dứt lời, sau lưng truyền tới một âm thanh hoà nhã, dù giọng điệu ôn hoà nhưng ngữ điệu thì lạnh tanh.
Thân thể Âu Tinh cứng đờ, hắn xấu hổ xoay người lại thì thấy một thiếu niên mặc đạo bào đứng phía sau.
Âu Tinh cố rặn ra một nụ cười: “Ui cha, chẳng phải là Tiểu Bạch đấy à? Đệ cũng tới leo núi ư, trùng hợp dữ hen!”
Đứng đối diện Âu Tinh là một thiếu niên, Âu Tinh cũng có thể thấy bảng thuộc tính kế bên đối phương.
Tên: Bạch Phi Vũ (Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp)
Tu vi: Trúc Cơ tầng năm
Căn cốt: 9
Sức hấp dẫn: 10+1
Giá trị may mắn: 1
Tư chất kiếm đạo: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Vạn vật đều có thể thành kiếm của ta
Đánh giá: Tiểu sư đệ còn trẻ nhưng đã có phong thái siêu ngầu của một Kiếm Tiên!
Mỗi lần nhìn bảng thuộc tính của Bạch Phi Vũ, Âu Tinh đều không nhịn được mà cảm thán.
Vị sư đệ này của mình có gốc gác bự dữ!
Nhìn thôi cũng biết sư đệ này là nhân vật chính được ông trời chọn rồi!
Nhưng độ may mắn chỉ có 1 thế này thì cũng biết ngay là không phải con cưng của ông trời rồi.
Mà Bạch Phi Vũ xuất hiện cũng làm hai mắt Hồ Đồ Đồ toả sáng.
Thiếu niên có gương mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, khoé miệng mỉm cười, mang lại cảm giác nhẹ nhàng như gió nhẹ phớt qua mặt.
Áo bào trắng, giày lưu vân, bên hông còn đeo thanh kiếm Tam Xích Thanh Phong.
Dáng người như cây tùng đứng sừng sững, gió nhẹ thổi qua núi, quần áo phấp phới như tiên giáng trần.
Toàn thân đứng trong ánh sáng làm hắn ta trông vô cùng ấm áp.
“Đẹp trai quá!”, Hồ Đồ Đồ mở to mắt, nhìn người vừa tới thì có cảm giác như trái tim, nội tạng mới năm năm tuổi của mình đều đang nhảy nhót.
Quá ư là ngầu! So với vị đại sư huynh kế bên, người trước mắt mới là sư huynh trong tưởng tượng của mình.
Có ngôi sao nhỏ nhảy ra từ trong mắt Hồ Đồ Đồ rồi, gương mặt bụ bẫm nhỏ nhắn hồng lên, bên môi vô thức chảy ra một giọt nước bọt.
Nhưng thiếu niên kia không nhìn cô bé, ngược lại mỉm cười ngó Âu Tinh.
Dù là cười nhưng Âu Tinh cảm thấy như đang có vô số thanh phi đao bắn ra từ trong đôi mắt kia, ghim mình tại chỗ này.
“Khụ! Tiểu Bạch, ta giới thiệu với đệ một chút, đây là tiểu sư muội Hồ Đồ Đồ do sư phụ mang về. Tiểu sư muội, đây là tứ sư huynh Bạch Phi Vũ của muội!”, Âu Tinh giới thiệu hai người với nhau.
“Sư... sư huynh? Thật sự là sư huynh của ta sao? Đồ Đồ thích sư huynh nhất!”, Hồ Đồ Đồ bị niềm vui bất ngờ này làm cho ngơ ngác, lắp ba lắp bắp.
Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình và phu quân đẹp trai sẽ... không, là sư huynh... bên nhau hàng ngày, Hồ Đồ Đồ có cảm giác như mình đang được vô số sợi bông bao bọc, vô cùng ấm áp.
“Ha ha ha...”, nghĩ tới cuộc sống sau này với sư huynh Phi Vũ, trên gương mặt năm tuổi của Hồ Đồ Đồ xuất hiện nụ cười của bà dì ba mươi.
Mà nghe Âu Tinh giới thiệu xong thì Bạch Phi Vũ cũng nhìn sang Hồ Đồ Đồ.
Ánh mắt hắn ta chợt đọng lại, mày đẹp nhíu chặt, Hồ Đồ Đồ trước mặt hoàn toàn không thể che giấu gì trước mặt hắn ta. Bạch Phi Vũ bất mãn nói: “Sư phụ lại sao nữa, tự dưng thu một con hồ... ưm ưm ưm...”
Âu Tinh nhào lên che miệng Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ vừa định tạo kiếm quyết cho phi kiếm bên hông bay ra chém rụng cái móng chó trước miệng thì...
Âu Tinh vươn một tay khác đè lại phi kiếm, đồng thời tiến lên thấp giọng thì thầm bên tai Bạch Phi Vũ: “Sư phụ nhắn là đừng có nói ra thân phận thật trước mặt cô bé, với lại cô bé tên Hồ Đồ Đồ, sư phụ tên Hồ Vân đó!”
Đồng tử Bạch Phi Vũ phóng to, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Âu Tinh, đều họ Hồ?
Chẳng lẽ con hồ ly này là con riêng của sư phụ?
Sư phụ bắt một có hồ yêu để nâng cao việc tu hành?
Người tu tiên hiện tại đều phóng khoáng thế sao?
Hay là do mình già rồi.
Tay Bạch Phi Vũ vuốt ve “móng vuốt” của Âu Tinh, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Hồ Đồ Đồ, sau đó lại vô cảm nói: “Đã vào sơn môn thì hãy tu hành cho tốt! Sau này cách xa đại sư huynh một chút, đầu hắn có vấn đề!”
Giọng điệu ra “dẻ”, như ông cụ non vậy.
Thân là Linh Hồ, Hồ Đồ Đồ rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của Bạch Phi Vũ, hình như sư huynh đẹp trai không ưa mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chương 3: Tiểu sư đệ là Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp (2)
Một cô bé xinh xắn đáng yêu như mình mà cũng không thích sao
Ngoài việc cảm thấy mất mát thì Hồ Đồ Đồ còn cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ vị sư huynh trước mắt giống như các thúc thúc ở núi Thanh Khâu sao?
Nhớ tới các thúc thúc điển trai luôn tụm năm tụm ba vui đùa trên núi Thanh Khâu, họ luôn làm ngơ các dì xinh đẹp.
Trai đẹp chỉ thích trai đẹp thôi ư?
“Này, người ta chỉ mới là một cô bé, đừng nghiêm túc như thế”, Âu Tinh vươn tay nhéo má Bạch Phi Vũ, muốn cho người sư đệ trước mặt nở một nụ cười.
Bạch Phi Vũ túm lấy cổ tay Âu Tinh nhanh như chớp, sau đó lật tay đè Âu Tinh lên vách đá.
“Đau, đau, đau quá! Cái tên nghịch tử này! Ta là đại sư huynh của đệ đó!”, Âu Tinh vừa la vừa hét toáng lên.
Hồ Đồ Đồ nhìn hai vị sư huynh đùa giỡn nhau thì trong lòng bỗng hiểu ra gì đó, thảo nào lại lạnh lùng với mình như thế...
Hoá ra là sợ mỹ nhân xinh đẹp từ trong trứng là mình cướp đi đại sư huynh?
Người môn phái này kỳ quái thật!
Bạch Phi Vũ đùa giỡn với Âu Tinh một hồi, trong tiếng xin tha của Âu Tinh, Bạch Phi Vũ mới thả lỏng bả vai của đối phương.
Âu Tinh xoa vai, nhe răng trợn mắt mà nói: “Đệ không ở trên núi tu luyện mà xuống làm gì thế? Chẳng lẽ cố ý tới đón chúng ta?”
Bạch Phi Vũ lắc đầu: “Hôm nay là ngày chưởng môn giảng bài, ta muốn đi nghe giảng, chưởng môn lại rất bất mãn đối với phong của chúng ta, nói là khi ông ấy giảng, chúng ta chẳng bao giờ đi, là không tôn trọng ông ấy. Còn bảo nếu trong đại hội thi đấu của tông môn tháng sau, phong của chúng ta vẫn từ chối tham dự thì sẽ xoá tên tất cả, bao gồm cả sư phụ, lần này giảng bài ông ấy còn chỉ đích danh bảo ta đi, nếu không đi nữa thì chưởng môn sư bá sẽ rất tức giận”.
“Lão già đó toàn rung đùi ngồi giảng “Đạo khả đạo, phi thường Đạo*”, giảng tới mức chính mình ngủ gật thì đi học cái gì? Xoá tên á? Bảo ông ta xoá đi, lần trước ông ta lén tới Ngọc Nữ Phong xong bị đánh đuổi, bị người ta dùng tiên lục thạch quay lại toàn bộ để lưu giữ rồi, thậm chí họ còn gửi cho ta nữa. Chậc chậc, ta kể cho đệ nghe, dấu giày trên mặt ông ta thấy rõ luôn nhé!”, Âu Tinh hoàn toàn không cảm thấy nghiêm trọng.
* Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường – Trích Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Bạch Phi Vũ gật đầu, từ nhỏ đại sư huynh của hắn ta đã có trình xã giao rất đỉnh, Thanh Vân Tông có bảy mươi hai phong, ở đâu cũng có bạn bè của hắn.
Trong tay nắm nhược điểm của chưởng môn thì cũng không có gì phải sợ.
Chính hắn ta cũng đang trong giai đoạn quan trọng của mài kiếm tâm, không có thời gian để lãng phí vào những việc này, từ lúc chuyển kiếp tới bây giờ cũng đã bao nhiêu năm rồi.
Kiếp trước hắn ta vẫn luôn không mài được kiếm tâm hoàn mỹ, hiện tại đang là thời khắc then chốt, không muốn phung phí thêm thời gian.
Nhìn đại sư huynh đang thở hồng hộc trước mặt, suy nghĩ của Bạch Phi Vũ đã bay rất xa.
Trong lòng Bạch Phi Vũ che giấu một bí mật lớn mà không ai hay biết, đó là chuyện hắn ta từng là Kiếm Tiên thượng cổ vào kiếp trước.
Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, Bạch Phi Vũ nhanh chóng gia nhập vào một trong chín môn phái lớn đương thời – Thanh Vân Tông.
Trừ thiên phú bẩm sinh và công pháp, thứ quan trọng nhất đối với người tu hành là tài nguyên, khi thực lực chưa đủ mạnh, nên tiến vào một môn phái lớn để có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành.
Từ ngày gia nhập Thanh Vân Tông vào năm năm trước, hắn ta cảm thấy mình đã bị vị đại sư huynh trước mặt dạy hư.
Tâm cảnh vốn không còn sợ hãi gì lại bị khơi dậy lửa giận hàng ngày.
Nhưng kiếp trước, thân là Kiếm Tiên, Bạch Phi Vũ chỉ mải tu luyện, kiếp này lại có thể yên tâm thả lỏng hưởng thụ thời niên thiếu tươi đẹp cũng là một điều mà Bạch Phi Vũ quý trọng.
Bạch Phi Vũ tỉnh táo lại, nét mặt trở nên điềm đạm, hắn ta lên tiếng: “Ta về trước!”
“Chờ đã!”, Âu Tinh mới rồi còn thở hổn hển nhanh chóng lật mặt, gọi lại Bạch Phi Vũ.
“Còn có việc?”, Bạch Phi Vũ hỏi.
Âu Tinh có chút nịnh nọt nói: “Nghe nói dạo này thuật ngự kiếm của sư đệ đã tiến bộ thêm nhiều? Không bằng để sư huynh được mở mang tầm mắt?”
Bạch Phi Vũ dùng vẻ mặt như cười như không nhìn Âu Tinh: “Mở mang tầm mắt? Chẳng lẽ không phải là muốn ta mang theo hai người? À, ta quên mất, bây giờ sư huynh vẫn chỉ mới là Luyện Khí Kỳ, chưa thể ngự kiếm”.
Gương mặt “già nua” của Âu Tinh đỏ lên, hắn ngượng ngùng đáp: “Đâu phải ta không muốn thăng cấp, với lại giữa sư huynh đệ đồng môn mà cũng gọi là mang à?”
Nói xong Âu Tinh lại trở nên đắc ý: “Nhiều lắm sao? Không nhiều lắm!”*
*câu này ngắt từ một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ.
Vụt!
Kiếm Tam Xích Thanh Phong bên hông Bạch Phi Vũ bay lên, biến thành tia sáng phóng ra, nâng Bạch Phi Vũ lao về phía Âu Tinh.
Âu Tinh còn đang nghiền ngẫm từng chữ, nhìn lại thì giật mình, cái tên nghịch tử này lại muốn giết sư huynh! Hắn vội né sang bên cạnh, vừa lúc tránh được Bạch Phi Vũ mới lao tới.
Mà Bạch Phi Vũ lại nắm lấy tay Hồ Đồ Đồ kéo lên phi kiếm, Hồ Đồ Đồ thét to.
Tam Xích Thanh Phong dưới chân hoá thành một tia sáng xanh, Bạch Phi Vũ “xách” theo Hồ Đồ Đồ bay vọt lên ngọn núi phía xa, chỉ để lại giọng nói còn quanh quẩn trong sơn cốc:
“Nếu trước hoàng hôn mà sư huynh chưa về thì không chừa cơm!”
“Đáng ghét, xây dựng lại sự uy nghiêm của đại sư huynh là nhiệm vụ không thể thoái thác của ta!”, Âu Tinh vừa bò lên núi vừa nghĩ ngợi trong lòng.
Ting! Tiền lời treo máy đã về, lần này chân khí lợi nhuận thu được là +1000!
Nghe thấy âm thanh trong đầu, Âu Tinh bất đắc dĩ thu hồi suy nghĩ, một luồng khí ấm áp từ dưới bụng chạy khắp tứ chi căn cốt, sau đó lại biến mất tăm.
Âu Tinh dùng ý niệm mở ra bảng thuộc tính của mình:
Tên: Âu Tinh (người xuyên không)
Tu vi: Luyện Khí tầng chín
Căn cốt: 1
Sức hấp dẫn: 6
Giá trị may mắn: 1
Thiên phú bẩm sinh: giá trị chân khí
Kỹ năng đặc trưng: Chưa mở
Đánh giá: Cậu là ký chủ kém nhất mà tôi từng hợp tác.
Chương 4: Ta không buff thì cũng là treo máy
Hệ thống treo máy mạnh nhất lịch sử! Đây là phúc lợi dành cho người xuyên không.
Chỉ cần nằm yên, để treo máy là sau đó có thể thu được giá trị chân khí lúc treo máy tu luyện.
Nhưng khuyết điểm là không được nhúc nhích, không được làm gì cả!
Từ lúc có hệ thống này rồi thì hắn chỉ biết cười nhạt với nó.
Hắn từng muốn dùng thiên phú xuất chúng của mình để đạt được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, leo lên đỉnh thực lực.
Dù có chết, dù phải nhảy xuống từ đỉnh núi thì quyết tâm không dùng cái hệ thống ăn hôi này!
Nhưng hiện tại, quay xe kiểu này cũng thích phết, he he he!
Dù sao thì mình mệt sống mệt chết tu luyện một ngày cũng không bằng mười phút treo máy tăng giá trị.
Ban đầu Âu Tinh còn có thể tự an ủi bản thân: Ta không bám váy hệ thống, ta chỉ là thích nằm khi rảnh rỗi...
Mà giờ: Gia ngả bài, gia xài tool!
Nhưng thời gian lâu dần, Âu Tinh cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Hệ thống này có một khuyết điểm cực lớn là không thể thăng cấp!
Mẹ nó!
Chỉ có thể treo máy tăng giá trị chân khí chứ không thể thăng cấp.
Cấp độ của thế giới tu tiên này giống như trong mấy quyển tiểu thuyết đã viết, còn tại sao giống ấy hả, bởi vì tác giả không muốn động não thôi!
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. Chín cảnh giới lớn, mà trong từng cảnh giới này lại phân thành chín tầng.
Lấy ý là chín-chín quy về một.
Hướng lên trên nữa là cảnh giới Tiên Nhân mà người tu tiên nào cũng mơ ước.
Sau khi nhận chân khí treo máy, đột phá thuận lợi tới Luyện Khí tầng chín thì hắn không cách nào thăng lên một cấp nữa.
Tu vi vĩnh viễn dừng tại Luyện Khí tầng chín.
Còn nguyên nhân vì sao, Âu Tinh cảm thấy là có liên quan tới hệ thống.
Cho dù hắn mạnh hơn Luyện Khí bình thường gấp ngàn vạn lần thì Luyện Khí vẫn chỉ là Luyện Khí.
Không có cách nào ngưng tụ chân khí thành chân nguyên chứ đừng nói gì tới việc biến chân nguyên thành kim đan, sau đó là vỡ đan thành anh.
Từ tiểu thiên tài tu luyện tới Luyện Khí tầng chín chỉ trong một đêm, Âu Tinh biến thành phế vật mãi mãi dừng chân ở cảnh giới Luyện Khí.
Tâm lý của Âu Tinh chênh lệch như kiểu té từ trên trời xuống dưới đất vậy.
Trong tu tiên, tiến vào cảnh giới Trúc Cơ mới được coi là nhập môn.
Chỉ có đạt tới Trúc Cơ thì hắn mới có cơ hội tiếp xúc những pháp bảo và đạo pháp siêu ngầu kia.
Mà hiện tại hắn còn cách nhập môn đúng một bước chân thôi nhưng một bước này lại xa xôi như lạch trời, hắn không thể bước qua.
Tuy cảnh giới không thể nâng lên nhưng lượng chân khí tích trữ đã lên tới con số đáng sợ nhờ vào sự giúp đỡ của hệ thống treo máy.
Hiện tại hắn đã không còn cảm giác gì với chân khí nữa, dù sao cũng chỉ là con số thôi, có nhiều hơn đi nữa, chúng có thể giúp hắn đột phá lên Trúc Cơ sao?
Ngự kiếm phi hành là đạo pháp mà chỉ tới Trúc Cơ mới có thể lĩnh ngộ.
Ước mơ dẫm lên kiếm bay tới bay lui đã tan vỡ.
Không thể đạp lên kiếm ôm em gái tiên nữ phi hành thì khác nào đã mất đi linh hồn của việc tu tiên.
Mỗi khi nhớ về chuyện này, Âu Tinh đều trằn trọc khó ngủ.
Mà một khuyết điểm khác của việc cảnh giới thấp là tuổi thọ.
Luyện Khí Kỳ sẽ làm vẻ ngoài dừng ở tuổi mười tám nhưng không thể sống lâu như tu sĩ có cảnh giới cao
So với tu sĩ Đại Thừa Kỳ hở ra là có thể sống mấy ngàn cho tới vạn năm.
Thì số năm nhiều nhất mà Luyện Khí có thể sống là hai trăm, đó là đã coi như thọ lắm rồi đó.
Xem ra, nếu không đột phá thì khoảng hai trăm năm sau, mình phải dùng tài khoản (acc) khác để luyện lại rồi!
Hai trăm năm chỉ là chuyện trong nháy mắt đối với người tu tiên, còn đối với Âu Tinh, đó là cả cuộc đời.
Âu Tinh bình tĩnh lại, có chút phiền muộn lắc đầu, móc ra một lá bùa vàng từ trong ngực, là bùa Thần Hành mà tam sư đệ Trần Trường Sinh đưa cho hắn.
Chỉ cần xé bùa, truyền chân khí vào thì có thể kích hoạt trận pháp trên lá bùa.
Làm cho tốc độ của con người tăng lên gấp hai.
Bỏ những thứ phiền lòng kia qua một bên, về ăn cơm trước đã.
Vừa rồi tên nghịch tử kia đã nói trước hoàng hôn mà không về là không có phần cơm của mình.
Trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.
Âu Tinh thấp giọng thì thầm: “Phong!”
Đột nhiên trên đường núi nổi gió, cơn gió lạ từ dưới chân núi vọt lên trên giúp Âu Tinh tiến về phía trước.
Âu Tinh truyền chân khí vào lá bùa vào, nó lập tức bốc lên đốm lửa rồi biến mất không còn gì, sau đó là luồng kim quang bao phủ toàn thân.
Âu Tinh vươn tay về phía đỉnh núi, nhanh chóng chạy về phía đó.
Chương 5: Tam sư đệ sống lại
Lúc mặt trời lặn, cuối cùng Âu Tinh cũng đã chạy được vào ngọn núi nhỏ nhất nằm tại góc khuất của Thanh Vân Tông.
Lọt vào tầm nhìn là một tiểu viện vuông vức, Âu Tinh lau mồ hôi không tồn tại trên trán, sửa sang lại quần áo đã luộm thuộm, ho khan một tiếng rồi đẩy cửa ra.
Trong tiểu viện kia, một cái cây đại thụ đứng sừng sững trong sân, hai chân Bạch Phi Vũ đứng trên nhánh cây hướng về phía trời chiều, hắn ta đang đứng chắp tay.
Áo trắng nhẹ nhàng như tiên giáng trần.
Tiểu sư muội mới tới đang co người trên chiếc ghế dưới gốc cây, hai tay ôm chân, vẻ mặt háo sắc nhìn Bạch Phi Vũ trên cây.
“Hàng ngày đứng trên cây hướng về mặt trời tạo nét, chẳng phải chỉ có con khỉ mới đứng trên cây mỗi ngày thôi sao?”, Âu Tinh ghen ghét khịa một câu trong lòng.
Bất chợt, mũi Âu Tinh cử động, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ trong phòng bếp.
Ha ha, tới sớm không bằng kịp lúc, ngay thời điểm ăn cơm!
Âu Tinh đi tới trước bàn cơm dưới cái cây, lôi ra một chiếc ghế, đặt mông xuống ngồi cạnh Hồ Đồ Đồ, giơ tay búng lên trán cô bé một cái: “Đừng nhìn nữa, đẹp cũng thể biến thành cơm ăn được đâu”.
“Ui cha! Đại sư huynh, đau quá!”, Hồ Đồ Đồ ôm cái đầu bù xù, bất mãn than đau.
Ngay khi Hồ Đồ Đồ chuẩn bị “giương nanh múa vuốt” đánh về phía Âu Tinh thì một thiếu niên có vẻ ngoài chất phác phúc hậu bưng mâm cơm ra.
Thiếu niên thấy Âu Tinh thì cười nói: “Đại sư huynh, huynh về rồi, vừa hay cơm mới nấu xong!”
Âu Tinh đứng lên, tiến tới trước mặt thiếu niên, cười hì hì đáp: “Trường Sinh à, hôm nay nấu món gì thế? Ta có bắt gà Tam Nhãn Hoa Linh từ Linh Thú Phong về đó, có hầm nó không thế?”
“Hầm rồi, hầm rồi! Không phải nhị sư huynh đang trong thời điểm quan trọng để đột phá sao? Lời huynh dặn dò ta không dám quên”, thiếu niên nhanh chóng trả lời, vẻ mặt cẩn thận vô cùng.
Âu Tinh thấy dáng vẻ thiếu niên sợ sệt thì cũng không để bụng, sư đệ nhà hắn là thế đấy, nói bao nhiêu lần cũng không sửa được, hắn nhìn sang Hồ Đồ Đồ nói: “Đó là tiểu sư muội mới tới của chúng ta, Tiểu Bạch giới thiệu với đệ chưa?”
“Chúng ta vừa bắt chuyện rồi, ánh mắt sư phụ vẫn tinh tường như cũ!”, thiếu niên cảm thán một tiếng.
Dù hiện tại sư phụ không có ở đây, giọng của thiếu niên vẫn tràn đầy sự sùng bái.
Nếu không phải Âu Tinh thấy bảng thuộc tính của sư đệ này thì chắc hắn cũng tin đây là người chất phác thật thà.
Tên: Trần Trường Sinh (người sống lại)
Tu vi: Kết Đan tầng ba
Căn cốt: 8
Sức hấp dẫn: 9
Giá trị may mắn: 7
Năng khiếu về trận pháp: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Thuật rối sống
Đánh giá: Một kẻ sống lại bị chứng vọng tưởng bị hại đáng khinh!
Không sai, sư đệ này là người sống lại tới từ tương lai.
Vốn dĩ Âu Tinh cho rằng Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp – Bạch Phi Vũ là đã biến thái lắm rồi, nhưng so với chuyển kiếp đầu thai thì sống lại càng khiến người ta khó tin hơn.
Có lẽ vì trước khi sống lại, sư đệ này đã chết rất thảm nên sau khi sống lại, hắn ta rất cẩn trọng và cẩn thận.
Âu Tinh đột nhiên nhéo mặt Trần Trường Sinh: “Sư đệ, hiện tại người đứng đây chắc không phải con rối chứ!”
Sư đệ trước mặt được tận 11 điểm năng khiếu trận pháp mà còn có thêm kỹ năng chế tạo con rối, dù là hệ thống thì vẫn có thể bị lừa gạt.
Cơ thể Trần Trường Sinh cứng đờ, lui ra sau một cách kín đáo, miễn cưỡng cười nói: “Sao có thể chứ, đại sư huynh, ta ở trong đàn tràng của sư môn mình thì dùng tượng gỗ làm chi?”
Nghe Trần Trường Sinh nói vậy, Âu Tinh biết trước mắt là con rối do sư đệ Trần Trường Sinh chế tạo.
Chứng vọng tưởng bị hại của nghịch tử này trầm trọng hơn rồi.
Khi chén đũa dọn xong, Trần Trường Sinh xin lỗi một tiếng rồi rời sân, về phòng mình.
“Đại sư huynh, vị sư huynh này có vẻ kỳ lạ quá! Trên người không có hơi thở của người sống! Hơn nữa ta đã quan sát mặt mũi của huynh ấy nhưng bây giờ đã quên mất trông ra sao rồi!”, Hồ Đồ Đồ nhỏ giọng nói với Âu Tinh.
“À, chuyện này muội kệ đi! Sư huynh này có chút kỳ quái nhưng tính cách rất tốt, mà ta nhắc nhở muội nhé, ở phong chúng ta, muội chọc ai cũng được nhưng tuyệt đối không được chọc giận tam sư huynh này đâu nha!”, Âu Tinh nói với Hồ Đồ Đồ vài lời thấm thía.
Hồ Đồ Đồ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.
Thấy vẻ mặt không mấy đồng tình của Hồ Đồ Đồ, Âu Tinh còn nói thêm: “Nếu không chết thế nào cũng không biết đâu!”
Lông măng trên người Hồ Đồ Đồ dựng đứng, cảm thấy nụ cười vừa rồi của tam sư huynh quá giả tạo, rõ ràng cũng là tu sĩ Kết Đan nhưng Hồ Đồ Đồ lại nhạy cảm nhận thấy gì đó.
Nếu như đánh nhau, mình sẽ chết rất thảm.
Rõ ràng mình có thể dựa vào sức mạnh huyết mạch để trở thành vô địch trong cùng cấp mà!
Tam sư huynh này chắc chắn có vấn đề.
Hồ Đồ Đồ ôm chén, lẳng lặng đưa Trần Trường Sinh vào danh sách nhân vật nguy hiểm nhất phong.
Đúng lúc này, Bạch Phi Vũ từ trên cây nhảy xuống, nhìn thoáng qua Âu Tinh và Hồ Đồ Đồ, nghi ngờ hỏi: “Nhị sư huynh còn đang bế quan à?”
“Chắc vậy, Thanh Tùng nói là mình có thêm lý giải mới đối với kiếm đạo nên bế quan ba ngày rồi”, Âu Tinh gắp một cái đùi gà vào trong chén Hồ Đồ Đồ, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp.
Bạch Phi Vũ ừ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía phòng của nhị sư huynh.
Thân là Kiếm Tiên thượng cổ, lần đầu hắn ta cảm nhận được áp lực từ trên một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng chính là nhị sư huynh kiếp này của mình.
Bình luận facebook