Sau 12 giờ, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thư viện, chiếu vào gần cửa sổ, Đường Viên ngồi trên đó chăm chú mở laptop ra gõ chữ.
Sau khi thư viện mới của đại học Tây được xây dựng xong, người đến thư viện cũ cũng ít hơn một nửa, nhưng Đường Viên vẫn có thói quen đến thư viện cũ tự học.
Thư viện cũ rất lớn, cầu thang xoay tròn, trần nhà cao, đèn treo to làm bằng đồng cùng với những song cửa sổ bằng gỗ, khiến xung quanh tràn ngập dấu vết tháng năm, ngoài cửa sổ những cành cây lá rậm rạp, xanh um tươi tốt nhẹ lắc lư theo gió, tiếng gõ phím laptop khe khẽ, trong phòng yên tĩnh mà tuyệt đẹp.
Nhưng mà hôm nay Đường Viên không đến để làm bài tập, năm hai vừa mới khai giảng, còn chưa có bài tập gì, cô đang chuẩn bị viết kịch bản truyền thanh.
Ngày hôm qua Cố Cầu Cầu cho cô nghe kịch truyền thành, giọng nói trầm thấp, mát lạnh, ôn nhuận, từ tình... Những giọng nam dễ nghe mà Cố Cầu Cầu tốn học bổng một năm mới mua được, Đường Viên đã bị Cố Cầu Cầu đưa vào vòng tròn trên mạng.
Đường Viên bị ủy thác trách nhiệm, dùng sức mạnh học bài lúc thi đại học, nghiêm túc đọc tiểu thuyết, còn làm cả ghi chép về quan hệ các nhân vật.
Ánh nắng ấm áp khiến người ta dễ buồn ngủ, Đường Viên viết viết một lúc đã không thể mở mắt ra được rồi.
Cô bị một tiếng gõ bàn đánh thức, cái bàn hơi rung lên, Đường Viên mở mắt ra thì cảm thấy mình bị một bóng đen trùm lên, một giọng nói mát rượi vang lên, có lẽ do không muốn quấy rầy người khác, cho nên nói rất nhỏ, nghe trầm thấp mà từ tính: “Bạn học, ở đây có ai không?”
Giọng nói này... Đôi tai Đường Viên run rẩy.
Cô không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào ngón tay ở cách đó không xa, bàn tay vừa rồi gõ bàn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, còn có thể nhìn thấy mạch máu trong lòng bàn tay, trên đường số mệnh còn có một nốt ruồi đỏ nho nho.
Là Dung Giản.
“Không có, không có.” Đường Viên nhanh chóng đứng dậy nhặt sách vở trên bàn vào, ngồi lại vùi đầu viết ghi chép.
Dung Giản ngồi đối diện cô lấy ra một quyển sách, sau lưng anh là ánh nắng chiếu qua cửa sổ cũ, có thể hòa tan cả người.
Đường Viên liếc mắt nhìn ngón tay thon dài đang mở trang sách của anh, cô có chút không yên lòng, ánh mắt luôn nhìn Dung Giản.
Lúc anh xuất hiện bên cạnh cô, cả không khí cũng ngọt ngào hơn.
Đúng là nam thần, dù là dáng ngồi cũng không hề lười nhác, bóng lưng thẳng tắp mà cao lớn.
Từ góc của Đường Viên nhìn sang, vẻ mặt anh chăm chú, cái kính đằng sau hàng mi đậm màu hơi tuột xống, che đôi mắt màu nâu nhạt. Trước kia lúc cô ngồi cùng bàn với Dung Giản, Đường Viên cũng rất thích vụng trộm nhìn ánh mắt anh, hốc mắt Dung Giản rất sau, màu của mắt hơi nhạt hơn một chút, vẻ mặt bình thường có loại khí chất lạnh lùng. Thỉnh thoảng Dung giản dừng lại chuyển bút máy giữa hai ngón tay, ghi lại gì đó trên laptop, bàn tay nắm bút máy màu xanh đậm nhìn rắn rỏi, ngón tay trắng nõn hơi cong lên.
Dường như Dung Giản cảm nhận được ánh mắt nữ sinh đối diện, bút máy hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt vừa to vừa tròn.
Đường Viên nhanh chóng cúi đầu xuống, như một học sinh tiểu học bị thầy giáo bắt gặp đang không tập trung, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh lấy một quyển sách kế toán chuẩn bị học bài. Ánh mắt Dung Giản vừa nhìn cô, vô cùng bình tĩnh. Đường Viên biết rõ, đối với cô là xa cách lâu gặp lại, nhưng với anh thì có lẽ là lần đầu gặp mặt.
Đến khi Đường Viên đọc hết nửa quyển sách, ngoài trời đã tối rồi. Cô nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, Dung Giản vẫn ngồi chưa đi, anh hơi cau mày, ngón tay đánh nhanh trên bàn phím. Đường Viên có chút lưu luyến, không muốn đứng lên dọn dẹp sách vỡ, nhưng còn nửa tiếng nữa ký túc xá sẽ đóng cửa, cho dù không nỡ rời xa nam thần thì cô cũng phải mau chóng đi.
Lúc xuống lầu, trong lòng Đường Viên vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, cơ thể hơn 65kg mà cảm giác như chỉ có 45kg, vừa nghĩ tới hôm nay ngồi học cùng Dung Gian cô đã thấy vui rồi. Đáng tiếc cô chỉ vui được ba giây, vừa đẩy xe đạp ra cô phát hiện xe đạp bị hỏng, Đường Viên khom người, dựa vào ánh đèn mờ mờ bên hồ Mã Đề, cô nhìn thấy mấy miếng thủy tinh lấp lánh. Cô nhéo nhéo lốp, quả nhiên, lốp xe mới bơm căng mấy hôm trước đã xẹp lép rồi.
Đường Viên xoa xoa khuôn mặt, chỉ có thể chạy về.
Vừa khai giang, lại là hơn nửa đêm, trên đường đã không có người nào, đèn đường của trường đại học Tây cũng mờ mờ, trước kia có Cố Cầu Cầu đi chung, hôm nay Cố Cầu Cầu ra ngoài vui chơi, một mình cô nửa đêm chạy trên ‘Bảo nghiên lộ’, đúng là cảm giác con đường này vừa u ám vừa đáng sợ.
‘Quỷ lâu’ đang được sửa sang của đại học Tây không an toàn cho lắm, mấy hôm trước còn có nữ sinh xảy ra chuyện tại bảo nghiên lộ. Đường Viên càng nghĩ càng sợ hãi, cô chạy càng lúc càng nhanh, chạy như là chạy trốn, tiếng túi sách đập vào mông, cùng tiếng thở gấp của cô, nặng nề mà quỷ dị trong màn đêm yên tĩnh.
Đường Viên đứng tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Tiếng xe đạp càng lúc càng lớn, cô nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe đạp địa hình chạy nhanh qua người cô, vù một tiếng.
Bóng lưng kia là Dung Giản!
Đường Viên hăng hái lên, đeo túi sách chạy theo sau xe anh, cố gắng giữ một đoạn khoảng cách không xa với anh, xa hơn thì cô sẽ sợ, tới gần cô... càng sợ hơn.
Dung Giản đạp rất nhanh, cô chạy rất nhanh, thở hồng hộc.
Rất nhanh, khoảng cách giữa xe và người đã bị kéo ra, bước chân Đường Viên càng lúc càng nặng nề, phù, Đường Viên dừng lại, hai tay vịn đầu gối thở dốc, cô đưa tay lau khuôn mặt đầy mồ hôi, ngay cả trên lông mi cũng là mồ hôi, cô xoa xoa con mắt bị mồ hôi chảy vào, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy đôi chân dài trên mặt đất.
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói mát lạnh đó, Đường Viên khẩn trương đứng thẳng người, nói lắp ba lắp bắp: “Xe đạp mình bị hỏng, mình đang trở lại ký túc xá, trên đường không có người cho nên hơi sợ, vậy mới chạy sau lưng cậu.”
Xe Dung Giản dừng trước mặt Đường Viên, lúc trước ở thư viện còn không phát hiện, bây giờ ở gần thế này, Đường Viên mới phát hiện anh đã cao hơn. Dung Giản dựa vào ưu thế cao lớn, đứng nhìn cô từ trên cao, cảm giác rất áp lực, trên người anh hơi thở sạch sẽ mà nhẹ nhàng, không có mùi mồ hôi của nam sinh, cũng không có mùi thuốc lá.
“Cậu ở đâu?” Dưới ánh đèn mờ mờ, mặt Dung Giản bị ánh nét mờ của lông mi, nhạt đến mức nhìn càng thâm thúy, con mắt lại sáng ngời.
“Ký túc hai mươi.” Đường Viên bị anh nhìn, trái tim đập rất nhanh, hô hấp cũng càng dồn dập.
Ký túc hai mươi ở phía tây của đại học Tây, cách nơi này rất xa.
Đường Viên nhìn Dung Giản, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hơi cau mày. Nhìn từ góc độ đó, lông mày anh có cảm giác rất sắc bén. Đường Viên đang muốn nói không việc gì, một mình chạy cũng được, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dung Giản.
“Đi lên.” Dung Giản không xuống xe, chân sau giữ đất, hơi hất cằm về phía cô.
“A, được.” Đường Viên đồng ý, nhìn chiếc xe địa hình rất đẹp, nhưng lại không có chỗ ngồi phía sau...
“Cậu ngồi phía trước.” Giống như cảm giác được nghi ngờ của cô, Dung Giản thản nhiên nói.
“Mình hơi béo.” Đường Viên bất an nhỏ giọng nói.
“Đi lên.” Dung Giản không để ý, nói lại một lần, gõ gõ vào tay lái.
“Cảm ơn.” Đường Viên sợ anh không kiên nhẫn, hóp bụng lại, đi qua. Dung Giản thả tay lái bên trái, lấy túi sách của cô đặt lên vai.
Tim Đường Viên như nổi trống, cô cẩn thận vịn tay lái, giơ chân ngồi lên. Lúc tay phải vịn tay lái không cẩn thận chạm vào mu bàn tay Dung Giản, tay anh lành lạnh, trên mặt Đường Viên lại nóng lên, cô hơi dịch tay, chăm chú cầm vào thành kim loại bên cạnh tay lái, trong lòng bàn tay cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng, tay vừa trợt lại chạm vào tay cái của Dung Giản.
Cũng may Dung Giản không có phản ứng gì, Đường Viên giấu diếm phần si mê của mình, vịn chặt lấy thanh kim loại.
Rốt cuộc ngồi nghiêng một bên, Đường Viên vẫn hơi căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào.
Nhìn cô ngồi vững vàng, Dung Giản cũng cầm tay lái, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.
Hai tay Dung Giản nắm tay lái bên người cô, cả người Đường Viên cũng ngồi trong ngực Dung Giản.
Trái tim cô đập thình thịch, không tự chủ được hô hấp của mình, chăm chú nhìn thanh kim loại.
Đường Viên được hơi thở khoan khoái sạch sẽ của anh bao quanh, bị gió lành lạnh khẽ thôi, cô có cảm giác không chân thực. Vào giờ này, trên đường gần như không có ai, cô yên tĩnh ngồi trên xe Dung Giản, được anh chở ngang qua cả sân trường.
Bọn họ không nói gì cả
Dung Giản đạp rất nhanh, đường Viên cho rằng anh phát hiện ra cô rất nặng. Cô cẩn thận ngồi trên thanh sắt, chân không biết đặt ở đâu chỉ có thể rụt lại, cô không dám lộn xộn, cả người cũng cứng ngắc.
Cô cúi đầu nhìn Dung Giản nắm tay lái, tay của anh rất đpẹ, trắng nõn thon dài, khi nắm tay lái, khớp xương hơi nhô lên, mu bàn tay còn có vết lõm nho nhỏ, thoạt nhìn khớp xương rõ ràng.
Đường Viên cảm thấy, hôm nay rất là vui vẻ.
Gần đến ký túc hai mươi thì tốc độ xe hơi chậm lại, Đường Viên nhìn chuẩn cơ hội để đặt chân xuống đát, muốn nhảy xuống khỏi xe trước, không ngờ khi cô đặt được mũi chân lên đất thì cả người lại bị cánh tay Dung Giản vây lấy, hơn nữa Dung Giản không đỗ xe mà rẽ ngang sang đường nhỏ chỗ bồn hoa, có lẽ định thả cô ở cửa ký túc xá. Đường Viên có chút lúng rút rút chân về, bi kịch xảy ra trong nháy mắt đó ——
Bánh xe từ từ chuyển động, quấn lấy đầu ngón chân đang vểnh lên của Đường Viên.
Bình luận facebook