Edit: Thanh Hưng
Hơn mười giờ, Đường Viên một người kéo theo rương hành lý đi lại trên đường lớn, khuỷu tay của cô lại bị muỗi chích sưng thành một cái bọc lớn. Đường Viên đưa tat sờ, thì ra là cô vẫn có thể sờ thấy đầu khớp xương...... Nơi ít thịt bị đốt đúng thật là vừa đau vừa ngứa, lúc này Đường Viên mới nhớ ra cô có thể lấy áo khoác ra ngăn cản.
Cô ngồi xổm xuống mở rương hành lý của mình (lqd) ra, sau đó lập tức bị dọa sợ ngây người, rương hành lý trống rỗng.
Đường Viên ngại tiếp tục làm phiền Cố Cầu Cầu, hôm nay Nam An An cũng chưa chuyển đến trong kí túc xá, vì thế cô cũng không thể ngủ trên giường của An An.
Cô lại càng không thể trở về tìm Dung Giản.
Như vậy tam cố mao lư không phải là Dung Giản, mà là cô......
Vừa mệt lại đói, Đường Viên quyết định thỏa mãn ham mê ăn uống trước, cô kéo theo rương hành lý đi tới một siêu thị trên đường Tây Môn mua hai phần cơm nắm, một phần Kantō lớn và một chai sữa chua.
Hà Khánh Nguyên trả tiền xong, cầm một hộp thuốc lá cùng hai lon Red Bull trên quầy thu tiền lên đi ra ngoài, còn chưa tới cửa anh ta đã hút một điếu thuốc, tiện tay hít một hơi thật dài.
Trước khi vào học mấy ngày anh ta đột nhiên bị điều đến học viện thương mại, cả người Hà Khánh Nguyên cũng không thoải mái, mấy ngày nay loay hoay đến sứt đầu bể trán.
Hà Khánh Nguyên ngậm lấy điếu thuốc, đưa tay đẩy cửa kính, mới vừa đẩy được một nửa anh ta chợt buông tay ra, trên cửa kính có bóng dáng của Đường Viên. Hà Khánh Nguyên dập tắt thuốc lá trong tay, ném vào thùng rác.
"Bàn Bàn." Hà Khánh Nguyên sải bước đi quay lại quầy thu ngân, nhìn về phía Đường Viên cùng với rương hành lý trong tay cô. Có lẽ là cảm thấy trời quá nóng, Đường Viên không xõa tóc giống như buổi sáng, cô búi tóc thành một cái vòng tròn trên đầu lộ ra cả gương mặt tròn trắng nõn, trên người mặc một chiếc váy hồng xinh đẹp, còn có vẻ rất gầy. Không biết có phải là rương hành lý quá lớn hay không, Đường Viên đứng ở bên cạnh rương hành lý có vẻ đặc biệt nhỏ: "Em ngu ngốc à, hơn nửa đêm không ngủ lôi kéo rương hành lý làm gì?"
"Bỏ nhà ra đi á." Trả tiền xong, Đường Viên cắn một miệng lớn cơm nắm, cơm nắm nhập khẩu thơm thơm mềm mềm, cô cảm giác cả người vui vẻ tới muốn bay lên, quả nhiên, chỉ có thức ăn ngon không thể cô phụ a!
"Ách ——" Hà Khánh Nguyên kéo dài âm thanh, nói rõ ràng: "Em và ba em cãi nhau à?"
Ba em!
"Khụ khụ." Đường Viên đang vui vẻ ăn, nghe được từ “ba em” kém chút nữa bị mắc nghẹn.
"Bàn Bàn, em nhìn em này!" Hà Khánh Nguyên tay mắt lanh lẹ cầm điện thoại vỗ vỗ gò má Đường Viên: "Mặt như khí cầu."
"Kí túc xá còn chưa thu dọn xong đâu, đi, anh trai chứa chấp em một đêm." Hà Khánh Nguyên cất điện thoại di động, hết sức phấn khởi cướp đi rương hành lý trong tay cô, lôi kéo cô đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi, Hà Khánh Nguyên ý vị sâu xa an ủi Đường Viên: "Bàn Bàn không khóc, ba em và em tranh cãi cũng không có vấn đề gì, em còn có anh trai mà!"
Hà Khánh Nguyên được nước lấn tới: "Trên đời này vẫn chỉ có anh trai là tốt, có đúng hay không?"
Anh ta nói xong còn quay đầu lại tìm Đường Viên cầu xin tán thành, đoạn đường Tây Môn kia mới vừa thay mới đèn đường, ánh đèn sáng ngời rắc lên trên người Đường Viên. Cô đang cầm cơm nắm ăn đến ngon lành, Hà Khánh Nguyên định thần nhìn lại, đột nhiên phát hiện buổi sáng khuôn mặt Đường Viên vẫn còn trắng noãn nhưng nay lại nhiều hơn một vòng tròn chấm đỏ, anh ta không nhịn được duỗi ngón tay ra đụng một cái......
Một ánh đèn chói mắt lập tức chiếu thẳng vào mặt anh ta, mắt Hà Khánh Nguyên kém chút nữa bị chiếu mù rồi.
"Bệnh thần kinh à!" Anh ta bị dọa cho phát hoảng, thu tay lại chỉ, nhìn về phía chiếc xe cách đó không xa đột nhiên chiếu đèn kia.
Thân xe màu đen gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội đụng chạm Đường Viên nhà anh ta thế mà lại còn bị quấy rầy, Hà Khánh Nguyên có chút tức giận bất bình, anh ta kéo rương hành lý sải bước đi tới chiếc xe kia, còn chưa đi đến bên cạnh, chiếc xe màu đen kia đã quay đầu, để lại cho anh ta một thân hơi khói xe, trực tiếp lái ra khỏi Tây đại.
Hà Khánh Nguyên hung hăng giơ ngón giữa về phương hướng chiếc xe kia: "Tao nhớ kỹ biển số xe của mày rồi đấy!"
Anh ta trút giận xong quay về, lại nghe được Đường Viên tò mò hỏi: "Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?" Hà Khánh Nguyên không rõ chân tướng.
"Anh nhớ biển số xe á!" Đường Viên ngẩng mặt nhìn về phía Hà Khánh Nguyên, xe Dung Giản cũng là màu đen. Cô đang suy nghĩ có phải Dung Giản hay không, lại nghe được Hà Khánh Nguyên nói nhớ biển số xe, ánh mắt Đường Viên sáng lên.
Hà Khánh Nguyên: "......"
Cái này rất lúng túng!
Hà Khánh Nguyên gãi gãi đầu: "Anh không nhớ đâu."
"Bàn Bàn." Hà Khánh Nguyên lúng túng ngoắc ngoắc tay về phía Đường Viên, nói sang chuyện khác: "Đi thôi, anh dẫn em đi tới nhà trọ độc thân của anh."
Năm đầu tiên trở về Tây đại dạy, Hà Khánh Nguyên đã mua một căn nhà dành cho người nghèo trong khu nhà dành cho giáo sư ở phụ cận Tây đại, thỉnh thoảng lúc làm thêm giờ lười phải lái xe trở về sẽ tới đây ứng phó một đêm.
Gian nhà nhỏ của đàn ông độc thân cũng không sửa sang thế nào, chỉ là dù gì điều kiện cũng tốt hơn kí túc xá sinh viên nhiều.
Đường Viên nhìn Hà Khánh Nguyên đi tới cửa đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay sờ soạng nửa ngày dưới tấm thảm màu đỏ trước cửa nhà lấy ra một cái chìa khóa. Anh ta mở cửa, lại tiện tay bật đèn phòng khách lên: "Vào đi, nhưng mà còn bừa bãi hơn phòng làm việc của anh nữa."
Đâu chỉ là bừa bãi, hoàn toàn là không có chỗ nào để đặt chân.
Đường Viên cẩn thận từng li từng tí tìm một khe hở giữa một đống sách chồng chất để đặt chân, Hà Khánh Nguyên quay đầu lại nhìn cô một cái, vội vàng đi tới đá văng đống sách trên đất ra, mở cho cô một con "Đường máu".
"Em ngồi trong này đi, anh đi tìm chăn cho em." Hà Khánh Nguyên chỉ chỉ ghế sa lon, ý bảo Đường Viên ngồi xuống, sau đó vén tay áo lên đi tới phòng chứa đồ kiểm tra toàn bộ.
"Cám ơn anh." Đường Viên ngồi trên ghế sa lon ăn từng miếng từng miếng Kantō, nhìn Hà Khánh Nguyên từ trong tủ quần áo tìm ra một cái chăn cùng một cái gối, còn đặc biệt hiền huệ giúp cô trải giường.
"Cảm ơn cái gì." Hà Khánh Nguyên dọn dẹp ra chỗ ngủ cho cô xong lập tức đi ra cửa: "Em ngủ đi, anh trở về phòng làm việc lấy tài liệu."
Khu nhà trọ dành cho giáo sư Tây đại này cũng có học sinh thuê trọ, Đường Viên còn nhỏ, anh ta lại là thầy giáo của Đường Viên. Vì loại quan hệ này, nên Hà Khánh Nguyên không muốn người khác thấy Đường Viên ở chung với anh ta, cho dù là một đêm, ngộ nhỡ bị thấy, đến lúc đó bị (di.da.l.qy.do) nói bóng nói gió thì tổn thương vẫn là Bàn Bàn nhà anh ta.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, gian phòng yên tĩnh lại.
Chạy cả ngày, Đường Viên đã sớm mệt mỏi.
Chỉ là, sau khi ăn uống no đủ, cô cũng chẳng phải không chịu nổi.
Đường Viên đi phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ nằm ở trên giường đơn trong chốc lát đã ngủ mất rồi.
###
Trong thư phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng huỳnh quang trên màn hình laptop chiếu lên đường nét sắc sảo trên gương mặt của Dung Giản.
Dung Giản nhíu lông mày, ngón tay thon dài lạch cạch gõ bàn phím, tốc độ tay nhanh đến mức gần như không nhìn thấy ngón tay, số liệu gõ được một nửa, anh "Pằng" một tiếng khép máy vi tính lại.
Cảnh tượng tối nay anh nhìn thấy khi ngồi trong xe không ngừng chui vào trong đầu, Đường Viên đứng ở dưới ánh đèn đường sáng ngời, Hà Khánh Nguyên một tay nắm rương hành lý của cô, một tay nhéo mặt của cô.
Đường Viên đưa lưng về phía anh, nên Dung Giản không thấy được vẻ mặt của cô.
Nhưng hình ảnh đó lại vì vậy mà định dạng, giống như là khắc rõ ràng ở trong mắt anh.
"Chỉ có hai chuyện, em vẫn kiên trì đến bây giờ......"
"Một là mập, còn có một, là yêu thích anh."
Dung Giản làm việc luôn luôn chuyên chú, đây là lần đầu tiên, anh hoàn toàn không tĩnh tâm được để hoàn thành công việc anh dự tính đã lâu. Anh thừa nhận, lúc Đường Viên nói muốn ở trường, anh đã thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Tống Thưởng đã trở lại, anh cũng đang có kế hoạch muốn thực hiện.
Trước kia anh còn có thể chần chừ, nhưng hiện tại anh không muốn tiếp tục kéo dài nữa.
Bây giờ Đường Viên đã đi, thế nhưng anh lại......
Anh có chút nhớ cô.
Lúc cô cười ngọt ngào.
Cô len lén hôn anh.
Vẻ mặt ngượng ngùng của cô.
Lúc cô chui vào trong chăn không ra được.
......
Thật ra thì mỗi một lần anh mở cửa, khi ở trước cửa đã nghe được âm thanh huyên náo trên TV, thấy ánh đèn sáng choang trong phòng khách thì cả người cũng sẽ buông lỏng. Anh biết, Đường Viên đang vùi ở trên sô pha chờ anh.
Buổi tối lúc anh từ thư phòng trở về phòng ngủ thì phòng ngủ cũng vẫn có một chiếc đèn trên tường được bật sáng.
Mà bây giờ, cả căn phòng cũng đen như mực, không có một tia sáng nào.
Dung Giản kéo ngăn kéo ra, từ bên trong tìm ra một hộp thuốc lá và một cái bật lửa.
"Tách."
Ngọn lửa bập bùng đốt cháy điếu thuốc lá trên đầu ngón tay anh, Dung Giản ném cái bật lửa vào trên bàn.
Anh luôn luôn cực ít khi hút thuốc lá.
Trong căn phòng tối đen chỉ có điểm đỏ lúc sáng lúc tối giữa ngón tay của anh, Dung Giản cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đường Viên, âm thanh "Đô đô" bị thư phòng an tĩnh phóng đại đến mức tận cùng......
Không người nào nghe.
Sắc trời mờ sáng, trong thư phòng tàn thuốc đầy đất, mùi thuốc lá nồng đậm khó chịu.
......
Quân huấn dành cho học sinh mới của Tây đại đúng hạn mà tới.
Làm phụ đạo viên, Đường Viên cũng phải mặc quân trang màu xanh dương theo học sinh mới của học viện thương mại cùng nhau quân huấn.
Cường độ quân huấn của Tây đại cũng không cao, chỉ là mấy ngày này thật sự quá nóng, Đường Viên thật sự cảm nhận được cái từ mặt trời ban trưa này, cô sắp bị phơi khô rồi.
Học viện thương mại và học viện kinh tế đã đấu đá nhau rất nhiều năm, lần này Đường Viên tiếp nhận học sinh mới của học viện thương mại, Nam An An lại dẫn dắt học sinh mới của học viện kinh tế, vậy nên hai người bọn họ cũng bị cuốn theo hình thức đấu đá.
Quá khứ là như vậy, chỉ cần học viện thương mại không có học sinh xin nghỉ, học viện kinh tế cũng sẽ không có một ai xin nghỉ.
Bây giờ là như vậy, chỉ cần học viện kinh tế có một người xin nghỉ, học viện thương mại cũng có hai học sinh theo sát bên kia.
Nam An An nói ký giấy nghỉ phép cũng giống như ký tên, hoàn toàn tùy tiện, ai đến cũng không cự tuyệt. Quân huấn rạng sáng ngày hôm sau, Nam An An và Đường Viên cũng bởi vì làm việc bất lực bị Phó Viện Trưởng của từng người gọi tới phòng làm việc dạy dỗ.
Hai giờ chiều, ánh sáng mặt trời trên sân thể dục vừa đúng lúc rực rỡ, nướng chín mỗi người trên mảnh đất này.
Tất cả mọi người đều chịu khổ, Đường Viên cũng cùng Nam An An cùng nhau đứng phơi bên dưới ánh mặt trời, cô đã sắp bị phơi tới bốc khói luôn rồi.
Tập một hồi, huấn luyện viên vừa hô giải tán, mọi người lập tức giống như người điên lao về phía mấy gốc cây còn sống. Đường Viên vẫn đứng ở dưới ánh mặt trời sống động nghe Nam An An nói Phó Viện Trưởng học viện kinh tế mắng cô ấy thế nào, cô ấy đang nói đến □□, lại nghe được sau lưng tằng hắng một tiếng.
Đường Viên xoay người lại, thấy được vị huấn luyện viên trẻ tuổi của học viện thương mại: "Xin chào hai vị huấn luyện viên!"
Đường Viên cười híp mắt lên tiếng chào anh ta.
Vị huấn luyện viên này bị phơi tối đen như mực, nhưng là khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên nghị, cộng thêm ngũ quan ngày thường rất được, vì thế vẫn bắt được không ít trái tim của nữ sinh học viện thương mại.
Anh ta đứng ở sau lưng Đường Viên đã lâu rồi, Đường Viên đang vui vẻ mặt mày hớn hở nói chuyện, mấy lần anh ta há mồm nhưng cũng không chen được một câu.
Lần này Đường Viên rốt cuộc nhìn anh ta rồi, còn nghiêm túc chờ anh ta mở miệng, vị huấn luyện viên này lại bị cặp mắt đen nhánh kia nhìn đến ngượng ngùng, càng không nói ra lời.
Một hồi lâu, anh ta mới nói ra được một câu: "Một lát nữa cô có thể đi tới dưới tàng cây nghỉ ngơi."
Anh ta nói xong lại bổ sung: "Tôi thấy cô không quá thoải mái, mặt của cô đều trắng bệch rồi."
"Không có, không có." Đường Viên cười hì hì khoát khoát tay: "Tôi trời sinh."
Vị huấn luyện viên: "......"
"Cám ơn anh nhé!" Đường Viên nói cám ơn với anh ta, cùng Nam An An đi tới (lqd) ngồi dưới tàng cây, mới vừa hưng phấn nói không cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc bước đi Đường Viên mới phát giác đầu váng mắt hoa.
Cô ngồi dưới tàng cây thật lâu, cho đến khi đám học sinh đều đi ăn cơm tối, Nam An An cũng đi tìm nam thần của cô ấy rồi, Đường Viên cũng còn chưa đứng lên.
Sân thể dục to như vậy chỉ còn lại một mình cô thôi, Đường Viên liếc nhìn điện thoại di động, hai ngày nay Dung Giản cũng không gọi điện thoại cho cô. Hoàn toàn không muốn tìm cô, đừng nói gì mà tam cố mao lư chứ.
Đường Viên cất điện thoại di động, từ dưới đất đứng lên, vừa mới đứng dậy cô đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một hồi trời đất quay cuồng, cô thiếu chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất.
Trên eo cô nhiều hơn một đôi tay, vững vàng đỡ lấy cô.
"Đường Viên."
#Thanh Hưng: ú òa, tớ đã quay lại rồi đây
Đoán xem ai đỡ Đường Viên kia nhỉ, đúng tớ đăng chương mới luôn ạ ^_^
Bình luận facebook