Edit: Thanh Hưng
Vậy mà dù Nguyễn Tâm đã nói xin lỗi nhưng vẫn không nhận được đáp án giống như cô ta mong đợi, tài liệu mã hóa còn sót lại trong máy vi tính của cô ta vẫn không được phá giải.
Ngón tay Nguyễn Tâm từ đầu đến cuối đều không rời khỏi phím F5, không ngừng làm mới trang, vội vàng muốn thấy được tin nhắn trả lời của Dung Giản.
Không có.
Sau khi cô ta nói xin lỗi, có mấy người đứng ra ủng hộ cô ta như cô ta mong muốn ——
Vây xem: Chỉ có tôi cảm thấy là, Nguyễn Tâm chỉ đang tung bát quái thôi, học thần phản ứng như vậy (di.da.l.qy.do) có phải quá khích rồi không? Phải biết, sau khi vất vả viết xong luận văn lại bị người ta xóa sạch thật sự là hủy cả đời đấy!
Có mấy người bị làm cảm động lây cũng ở dưới thêm một cộng đồng cảm.
Thần kinh căng thẳng của Nguyễn Tâm hơi được buông lỏng một chút, may mắn tự viết xin lỗi còn có chỗ tốt, giữ lại đường sống cho mình. Cô ta quả thật rất nóng lòng muốn lấy lại phần tài liệu đó, nhưng về sau cũng lại muốn ở lại trường, tên của cô ta đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, cô ta không thể giữ lại vết đen trên BBS được.
Nguyễn Tâm kéo xuống dưới một chút, thấy được một bình luận ——
Dương Thụ thật cao: Nguyễn Tâm cô thôi đi, đừng có mà giả vờ vô tội nữa. Chẳng lẽ không phải cô muốn làm hại Đường Viên mất sạch danh tiếng sau đó không có cách nào ở lại trường, hủy hoại cả đời em ấy ư, cũng may là cô ngu xuẩn nên cuối cùng vẫn không làm được, Dung Giản hoàn toàn có thể giải quyết chuyện này. Không công khai hết những việc xấu của cô ra thì cô đã nên vụng trộm mà vui mừng đi, ít giả bộ thôi.
Tài khoản này vừa nhìn đã biết là Cao Dương.
Nguyễn Tâm không để ý đến anh ta, tiếp tục làm mới trang, đáng tiếc vẫn không thấy được câu trả lời của Dung Giản.
Nguyễn Tâm hung hăng cắn môi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Sau khi lý trí trở về, cô ta cẩn thận phân tích tình cảnh của mình. Bây giờ cô ta đã đắc tội với giáo sư Đường rồi, vậy thì không thể để cho giáo viên hướng dẫn của cô ta thất vọng được. Phần tài liệu kia thật sự quá quan trọng với cô ta, cô ta không thể không thỏa hiệp với Dung Giản.
Hắc Đại Y không trả lời yêu cầu xóa topic của cô ta, vậy thì cô ta cũng hoàn toàn có thể chờ sau khi Dung Giản mở mật khẩu tài liệu mã hóa, lại đi tìm giáo viên quản lý web. Cô ta có thể lấy cớ có người ở trong lầu giả danh mình cầu xin giáo viên xóa bỏ bài đăng này, tận lực giảm tác dụng phụ của bài đăng này đến cô ta xuống mức thấp nhất.
Nguyễn Tâm lại lần nữa nghiêm túc viết một phần giải thích lời đồn cùng công khai nói xin lỗi đăng lên.
Cô ta gõ en¬ter một cái, dòng bình luận nói xin lỗi mới nhất của cô ta vừa ra, trừ thu hoạch được vài ba quần chúng vây xem giễu cợt cùng xem thường ra, không có gì cả.
Tất cả thời gian một buổi chiều của Nguyễn Tâm đều uổng phí trên diễn đàn, cô ta viết rất nhiều bình luận công khai nói xin lỗi dưới bài viết kia, một câu so với một câu càng thành khẩn, một câu so với một câu càng tình chân ý thiết. . . . . .
Vậy mà Dung Giản đã sớm khép lại laptop, lên giường trêu chọc con trai anh.
Tiểu Bịch đường rất yêu thích cảm giác mềm nhũn cùng không gian rộng rãi trên giường lớn, bé ngoan ngoãn nằm trong giường đơn, một đoàn nho nhỏ thoạt nhìn trắng noãn như một viên thịt nhỏ.
Đứa bé lúc ngủ mắt không phải nhắm rất chặt, Dung Giản đứng ở bên cạnh cúi người nhìn một hồi, xác định bé thật sự ngủ thiếp đi mới ôm bé từ trên giường lên.
"Oa ——" Mới vừa bị ôm khỏi giường lớn, Bịch đường lại khóc, giống như là bé ý thức được mình lại bị đưa về trong giường trẻ con, dùng sức đạp chân ngắn, ra sức giãy giụa ở trong tay Dung Giản.
"Con không thể ngủ ở chỗ này được." Cổ nhỏ của Bịch đường đã có thể đỡ được đầu của mình, không cần người đỡ nữa, Dung Giản nói một không hai, hai tay giữ bộ ngực mềm nhũn của con trai đi ra ngoài, mặc cho Bịch đường làm loạn trong tay anh.
Trên lông mi Bịch đường treo giọt nước mắt lớn, thương tâm nằm trên bả vai Dung Giản, đưa móng vuốt nhỏ trắng noãn về phía Đường Viên cầu cứu: "A a a, ô. . . . . ."
Thật đáng yêu! Đường Viên ngồi thẳng người.
"Con quá nhỏ, ngủ ở giữa sẽ bị thiếu dưỡng khí." Thái độ của Dung Giản vô cùng kiên quyết, tính nguyên tắc cực mạnh, anh đưa một cái tay ra xoa xoa đầu con trai mình, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài phòng ngủ.
"Ưmh." Bịch đường phồng má, nhíu lông mi nhỏ màu nhạt, xem ra vô cùng uất ức.
Đường Viên bị vẻ đáng yêu của bé làm cho run rẩy, cô phất tay với Bịch đường một cái, cầm điện thoại lên "Tách tách" chụp ảnh con trai của mình, định cài làm màn hình khóa.
Bịch đường nằm trên bả vai Dung Giản, đưa mu bàn tay dụi dụi con mắt, nhìn mẹ ruột bé cách bé càng ngày càng xa.
Bị bỏ vào trong giường trẻ con quen thuộc, Bịch đường còn không phải thật vui vẻ, hai cánh tay nhỏ bé béo ụt ịt của bé ôm thật chặt đầu ngón tay của ba mình (lqd) định nhét vào trong miệng, Dung Giản cúi đầu nhìn bộ dáng của bé, rút ngón tay ra chọc chọc gương mặt của bé: ". . . . . . Con trai."
Bịch đường thật sự rất giống Đường Viên, còn nhỏ như vậy đã biết làm nũng.
Dung Giản ho nhẹ một tiếng, biết rõ Bịch đường còn nhỏ nên sẽ không thể nói chuyện, vậy mà mới vừa rồi một câu "Gọi ba" vẫn thiếu chút nữa bị anh bật thốt lên.
Bịch đường làm ầm ĩ một lát, rất nhanh đã ngáp một cái, nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Dung Giản đưa tay đặt ngay ngắn đầu cho bé xong mới tắt đèn đi ra khỏi phòng trẻ.
Trong phòng ngủ, Đường Viên mệt mỏi nên đã sớm đi ngủ rồi.
"Nhột. . . . . ." Cảm thấy bàn tay lành lạnh của Dung Giản đặt lên bụng mình, Đường Viên bắt lấy ngón tay của anh, ngón tay thon dài của anh dính thuốc mỡ mát mẻ.
Bác sĩ nói sinh mổ thì ba tháng sau mới có thể bôi thuốc trừ sẹo, mấy ngày trước Dung Giản đã mua rồi, trước khi ngủ thì giúp cô bôi thuốc, sau khi thuốc mỡ mát mẻ được xoa đều lên bụng cô thì tản ra hơi nóng, có chút nhột.
Từ nhỏ Đường Viên đã đặc biệt sợ nhột, động tác trên tay Dung Giản lại nhẹ. Mỗi lần anh bôi thuốc cho cô, cô đều ngứa đến buồn cười.
"Đừng động." Một cái tay khác của Dung Giản vững vàng bắt được hai cổ tay của cô, cái tay dính thuốc mỡ kia lại tiếp tục di động qua lại trên vết mổ trên bụng cô, giống như là muốn nhét luôn cả thuốc mỡ vào trong.
"Ha ha ha" Hai tay Đường Viên đều bị Dung Giản nắm, cô hoàn toàn không nhịn được: "Tốt lắm, tốt lắm, được rồi."
Dung Giản vẫn thờ ơ.
Cuối cùng Đường Viên thỏa hiệp, cô cố gắng tìm một đề tài khác để dời đi sự chú ý của mình: "Đúng rồi, Nguyễn Tâm viết nhiều câu xin lỗi trong topic như thế rồi, anh sẽ thật sự trả lại tài liệu mã hóa kia cho cô ta sao?"
Nguyễn Tâm đã nóng nảy, bắt đầu không ngừng thúc giục Dung Giản trong bài viết kia rồi.
"Tại sao phải trả lại cho cô ta chứ?" Dung Giản lạnh giọng hỏi ngược lại.
Trừ giữ lại một tài liệu mã hóa ra, anh hoàn toàn không tỏ thái độ gì, cũng không nói những lời như nếu cô ta công khai xin lỗi thì sẽ mở mật khẩu tài liệu cho cô ta.
Viết xong câu xin lỗi vô cùng thành khẩn cuối cùng, Nguyễn Tâm vẫn đang ngồi trước máy vi tính rốt cuộc cũng ý thức được điểm này, cuối cùng cô ta vẫn không thể lấy được tài liệu mã hóa trong thư mục kia. Ngày hôm sau cô ta không lấy ra nổi tài liệu, vì thế bị buộc phải rút lui ra khỏi hạng mục kia của giáo viên hướng dẫn.
Về phần bài đăng trên BBS Tôi yêu Tây đại, giáo viên quản lý đã giúp cô ta xóa đi rồi, nhưng bạn trai cũ Chử Tự lại chụp lại bài đăng đó sau đó công khai tất cả những tài khoản phụ của cô ta cùng lời giải thích và xin lỗi mà cô ta viết lần nữa ghim lên đầu trang.
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Tâm vô cùng “nổi tiếng” trên BBS, quần chúng vây xem hợp lại tàn sát cô ta ước chừng mấy ngày.
Ngay cả bạn cùng phòng và chị cùng khóa thân thiết nhất với cô ta sau khi thấy bài đăng kia đều không tin tưởng cô ta nữa, sợ cô ta đâm chọc sau lưng, rõ ràng xa cách cô ta.
Giống như cắn trả, đến cuối cùng tất cả hậu quả xấu của cuộc nháo kịch kia ngược lại là cô ta tự mình nếm.
**
Tây đại đã được nghỉ hè.
Sáng sớm, giáo sư Đường đi tới viện Y khoa lấy tài liệu, năm nay thời gian nghỉ hè rất dài, ông định đi thăm Lê Họa một chút.
Giáo sư Đường đẩy cửa kính xoay tròn ra, sau khi đi vào đại sảnh lại thấy có rất nhiều giảng viên trẻ (di.da.l.qy.do) tuổi đều đang nhìn ông, sau khi bị ông phát hiện thì bọn họ lại ngượng ngùng cười cười đi mất.
Không giải thích được.
Giáo sư Đường đi vào thang máy đưa mắt về phía gương lớn trước cửa thang máy cẩn thận quan sát bản thân từ đầu đến chân một lần, trên mặt sạch bóng, không mặc sai quần áo, không đi giày sai. . . . . .
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng mười sáu.
Giáo sư Đường đi ra khỏi thang máy lại đụng phải đối thủ của ông —— lão Triệu, lão Triệu và ông là đồng môn, cả nửa đời đều cùng nhau ở Tây đại giáo dục học sinh, vốn dĩ quan hệ rất tốt. Lão Triệu có một người con trai, giáo sư Đường có một cô con gái, hai người bọn họ bất hòa cũng là bởi vì con trai lão Triệu coi trọng con gái của ông.
Lão Triệu đã sớm muốn ôm cháu, khổ nổi nàng dâu của con trai của ông ta lại sớm chạy theo người khác, con trai ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi còn chưa tìm được đối tượng thích hợp, vì thế lập tức đánh chủ ý lên người khuê nữ nhà ông.
Lúc ấy giáo sư Đường tức tới nổ tung, nhưng lại ngại mặt mũi, chỉ có thể uyển chuyển nói khuê nữ nhà ông hai mươi tám tuổi mới suy tính đến chuyện kết hôn.
"Đường lão đệ, chào buổi sáng nhé!" Lão Triệu nhìn thấy ông thì theo thường lệ vui tươi hớn hở lên tiếng chào hỏi: "Tôi thật sự rất hâm mộ ông đấy!"
"Ông năm nay bốn mươi mấy, 44 đi, thế mà đã làm ông ngoại rồi! Mặc dù chuyện này ông làm không phúc hậu lắm, nhưng vẫn là chúc mừng ông!" Lão Triệu vẻ mặt hâm mộ.
Hôm nay lão Triệu đối với ông cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình đến mức có chút giả dối, ông ta nói tiếp: "Học sinh kia của tôi không hiểu chuyện, ông đừng so đo với con bé."
Ông ngoại?! Những lời nói sau đó của lão Triệu đã hoàn toàn vô ích, giáo sư Đường không còn tâm trí nghe tiếp, đầy trong đầu ông đều là hai chữ ông ngoại.
Vừa nghĩ tới hai chữ ông ngoại này trong lòng ông đã lộp bộp, sau khi lên tiếng hỏi lão Triệu thấy tin tức ở nơi nào, giáo sư Đường vội vàng mở cửa phòng làm việc ra, lên BBS, ấn vào bài đăng hot nhất.
Liếc nhìn tựa đề, sau đó lại nhìn thấy bức ảnh Đường Viên mà chủ topic đăng lên. . . . . .
Sắc mặt giáo sư Đường đã tái xanh.
Ông đè ép lửa giận trong lòng, kiên nhẫn xem hết tất cả nội dung bài viết. Ông cứ như vậy không biết gì cả mà làm ông ngoại, còn làm ông ngoại lâu như vậy!
Thậm chí giáo sư Đường còn không thèm để ý tới cô nữ sinh công kích khuê nữ của ông, lập tức lên mạng đặt mua vé máy bay chuyến sớm nhất.
Được lắm, lần này ông đã không biết nên đi chất vấn Lê Họa trước, hay là đi xử lý khuê nữ của ông trước nữa rồi!
Trước khi đi ông có gọi điện thoại cho Đường Viên.
Lúc nhận được điện thoại của giáo sư Đường thì Đường Viên đang ở trong phòng trẻ trêu đùa Bịch đường, cô nhìn tên ngươi gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, giơ ngón trỏ đè lên đôi môi Bịch đường, Bịch đường há miệng là sẽ cắn vào ngón tay của cô.
Xong đời rồi.
Ban đầu lúc thấy bài viết kia, cô thế nhưng hoàn toàn không ngờ nó lại nóng như vậy, ngay cả giáo sư Đường chắc cũng đã thấy rồi!
Thật ra thì ban đầu là cô sợ giáo sư Đường sẽ ngăn cản không cho cô sinh Bịch đường, sau khi Bịch đường được sinh ra, cô đã muốn nói cho giáo sư Đường rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Càng kéo dài càng sợ, càng sợ lại càng kéo dài.
Đường Viên cảm giác cuối cùng cô vẫn không thể chạy khỏi, vậy thì không bằng dừng lại để bị đánh còn tốt hơn.
"A lô, ba." Lần này, chột dạ là Đường Viên.
Cô hối hận, sớm biết thì đêm hôm đó lúc gọi điện thoại cho giáo sư Đường cô đã nói rồi, như vậy còn có thể hòa nhau. . . . . .
"Ba xem bài đăng rồi." Giáo sư Đường một câu nói nhảm cũng không có, nói thẳng vào điểm chính: "Là thật sao?"
"A ô." Bịch đường vỗ hai tay vào tiểu Trác tử biết ca hát trước mặt, theo âm nhạc nãi thanh nãi khí kêu lên.
". . . . . ."
"Dạ, là thật." Giọng nói của Đường Viên càng lúc càng nhỏ.
"Tốt!" Âm thanh của giáo sư Đường càng ngày càng cao: "Con chờ đấy, trước tiên ba sẽ đi tìm mẹ con, sau đó sẽ xử lý con, còn có Dung Giản!"
Xưa nay chưa bao giờ bị giáo sư Đường cúp điện thoại, Đường Viên có chút sợ hãi, lần này là giáo sư Đường giận thật, cô đưa tay nắm gương mặt mập mạp của con trai ngốc: "Bịch đường, con nhất định phải làm nũng cho tốt, cứu lấy mẹ."
"Ưmh." Bịch đường ngoẹo đầu, nháy mắt với cô.
Bình luận facebook