• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI (1 Viewer)

  • Chương 13

Edit by Panh & Beta by Hằng

Ngay sau khi scandal Dao Quang thuê người vẽ hộ vừa mới bị khui ra, Hứa Tĩnh Vi đã nhanh chóng liên lạc với Dao Quang để chất vấn xem bản thiết kế nhân vật của《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 là do cô ta tự vẽ hay nhờ người khác vẽ thay.
Dao Quang ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, trả lời rằng bản thiết kế của Ôn Hàn là do cô ta tự tay vẽ.
Vẽ tranh minh hoạ cho Ôn Hàn chính là mong ước từ lâu của Dao Quang, nếu không thì trước kia, khi bên nhà xuất bản còn chưa tìm được hoạ sĩ, cô ta cũng chẳng cần phải vẽ mấy bức tranh đăng lên mạng để thu hút sự chú ý của bọn họ làm gì.
Bố mẹ của Dao Quang ly dị từ khi cô ta còn nhỏ, sau đó bố cô ta vì chạy theo người tình mà lấy hết toàn bộ tài sản trong nhà đi, mẹ cô ta phải làm mấy việc lặt vặt để kiếm sống, vất vả nuôi cô ta lớn lên từng ngày. Nửa năm trước, mẹ Dao Quang được chẩn đoán là mắc phải bệnh suy thận, hơn nữa thân thể của bà vốn không tốt cho nên tiền chữa bệnh vô cùng đắt đỏ.
Mặc dù Dao Quang cũng tích cóp được ít tiền nhưng mà số tiền mà cô ta tiết kiệm được so với phí chữa bệnh kia, quả thật trông chẳng khác nào đổ muối xuống biển.
Trên thế giới này, mẹ là người thân duy nhất của Dao Quang. Vậy nên cô ta không thể nào chấp nhận được chuyện tính mạng của mẹ mình sẽ tắt phụt như ngọn nến, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cũng chính từ lúc ấy, cô ta bắt đầu thành lập phòng thuê người vẽ hộ.
Đèn chờ của phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ bước ra từ bên trong, tháo khẩu trang xuống, giọng đầy tiếc nuối: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, ca phẫu thuật đã thất bại."
...
Sau khi gọi điện cho Dao Quang xong thì Hứa Tĩnh Vi liên lạc với Dạ Miên, dù Ôn Hàn đã tỏ thái độ không hài lòng nhưng đôi khi, chuyện đã tới nước này rồi, có rất nhiều thứ không muốn cũng phải chấp nhận.
Những bức tranh do Dạ Miên vẽ không nhất thiết phải dùng nhưng Hứa Tĩnh Vi muốn phải chuẩn bị thật tốt để có thể lo trước tai hoạ sau này, nhỡ đâu Ôn Hàn lại gật đầu thay đổi ý định thì làm sao đây.
Hứa Tĩnh Vi đăng nhập vào tài khoản của bên nhà xuất bản rồi gửi tin nhắn cho Dạ Miên.
【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa: Chào cô, tôi là biên tập phụ trách xuất bản cuốn sách Đông Cung Phong Vân Lục . 】
【 Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên: Chào cô, hâm mộ đã lâu. 】
【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa: Tôi muốn hỏi một chút, trên Weibo của cô có nói rằng bản thiết kế nhân vật kia là do tự tay cô vẽ, bên phía nhà xuất bản muốn hợp tác, cô thấy có được không? 】
【 Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên: Tôi cực kỳ thích sách của đại thần Ôn Hàn, đặc biệt là những nhân vật trong sách, cảm giác họ giống như là những con người có thật vậy, sao đại thần lại có thể lợi hại tới vậy kia chứ, yêu chết đi được. 】
【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa: À vâng... Tôi chỉ muốn hỏi xem bản thiết kế kia có phải là do cô vẽ hay không, với cả không biết cô thấy thế nào về chuyện hợp tác? 】
【 Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên: Tranh là do tôi vẽ, ký hợp đồng thì lúc nào cũng được, có thể vẽ tranh cho nam thần là niềm vinh hạnh của tôi. À nhưng mà, nếu hợp tác thì liệu tôi có cơ hội gặp mặt nam thần không? 】

【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa: Cái này thì tùy duyên. 】

【Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên: Vậy trước tiên có thể cho tôi phương thức liên hệ với Ôn Hàn được không? Tôi muốn bàn về bản thiết kế với anh ấy. 】

【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa: Cô đừng vội, bên chúng tôi còn phải mở họp để thảo luận trước đã. 】

Năm phút sau, nhóm vẽ tranh minh hoạ trên QQ của Hạng Noãn bắt đầu náo nhiệt lên hẳn.

Quản trị viên vừa mới thêm người vào nhóm, đây đúng là Dạ Miên - người trước đây từng cá cược với Hạng Noãn nhưng bị thua, không muốn bị chê cười nên giận dữ bỏ trốn.

Hiện tại cô ta trở lại, tám chín phần có lẽ là vì muốn rửa sạch mối nhục năm xưa.

【 Tiểu Hùng: Hoan nghênh người mới, tung hoa, tung hoa. 】

【 Tiểu Hùng: Mà người này trông quen thật đấy, Dạ Miên? 】

【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Chào, cuối cùng cũng sửa xong biệt danh, là tôi, chị gái Dạ Miên bé nhỏ của mọi người đây. 】

【 Trương Quân Hổ: À. 】

【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Phi Vãn cũng ở đây đúng không? Hai chúng tôi sắp thành cộng sự rồi, vừa nãy chủ biên của nhà xuất bản Tri Hoa có liên hệ với tôi, nói rằng Ôn Hàn cực kỳ thích tranh tôi vẽ, còn mời tôi làm hoạ sĩ thiết kế nhân vật nữa haha. 】

【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Không bao lâu nữa là tôi có thể có được cách thức liên hệ với nam thần rồi, khoảng cách giữa tôi và nam thần cũng rút ngắn lại thêm một bước. 】

【 Bánh xe bí ngô: Cô khoác lác vừa thôi, nam thần nhà tôi nổi tiếng thanh cao lạnh lùng, làm sao có thể cho cô cách thức liên hệ được chứ. Hừ, tôi đây còn chưa nói là đại thần yêu thầm tôi đâu. 】

【 Tiểu Hùng: Đại thần là chồng của tôi. 】

【 Phi Vãn: Đại thần là bạn trai cũ của tôi. 】

【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Mấy người bên trên làm tôi cười chết luôn rồi. 】

【 Phi Vãn: Tôi nói thật, mấy người có dám cược không? 】

【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Nếu như mấy lời cô nói là thật, bà đây sẽ chém đầu rồi đem vứt cho cô. 】

【 Phi Vãn: Đã chụp lại màn hình. 】

【 Bánh xe bí ngô: Phi Vãn, cậu đừng đùa nữa, ai mà không biết Dạ Miên đã cược với người ta thì chắc chắn sẽ không bao giờ thực hiện lời hứa kia chứ. 】


【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Bí đỏ, cậu đừng có mà chèn ép tôi, tôi thấy cậu chính là ghen tị với tài năng và vẻ đẹp trời ban của tôi thì có. Mà thôi không nói nữa, tôi phải đi sửa lại bản thiết kế nhân vật rồi đi cửa hiệu làm tóc đây, rất nhanh là có thể gặp được nam thần rồi haha! 】

【 Bánh xe bí ngô: Tôi muốn đánh chết lầu trên ghê, không biết phải làm sao bây giờ? 】

Hạng Noãn chìm vào suy tư, hiện tại bản thiết kế của Dao Quang đã không còn dùng được nữa, thời gian cũng không còn nhiều, nếu nhà xuất bản thật sự muốn dùng tranh vẽ của Dạ Miên thì liệu Ôn Hàn có đồng ý không?

Cô hiểu rõ tính tình của anh, đối với mọi việc anh đều yêu cầu hai chữ "hoàn mỹ", từ lúc quen nhau cô đã biết rằng, trong cuộc đời của anh chưa từng có ba chữ "bất đắc dĩ", trước nay anh đều là người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nếu mà cô có thể lợi hại giống như Dao Quang thì tốt rồi, như vậy thì có thể giúp được anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạng Noãn nhấn nút nghe, giọng nói đàn ông đầy gợi cảm ngay lập tức truyền tới: "Noãn Noãn, anh muốn em."

Hạng Noãn mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Mấu chốt là, sao anh lại còn có thể có tâm trạng... Đùa giỡn cô.

Anh tiếp tục nói: "Anh muốn mời em làm hoạ sĩ thiết kế nhân vật cho cuốn《 Đông Cung Phong Vân Lục 》."

Hạng Noãn nói theo bản năng: "Không được đâu, em không am hiểu vẽ con trai, không chừng sẽ làm hỏng cả quyển sách của anh mất."

Ôn Hàn ngồi trước máy tính, anh nhìn vào bức tranh nam nhân rút kiếm chuẩn bị ra trận trên màn hình, giọng đầy dịu dàng: "Em có tin anh không?"

Giọng nói của anh như ẩn chứa ma lực, dễ dàng xua đuổi mọi sự bất an lo lắng của cô, Hạng Noãn vô thức nhỏ giọng 'vâng' một tiếng.

"Em dọn đồ đạc cùng với mấy bộ quần áo đem theo đi, tất nhiên là cả mấy dụng cụ mà em hay dùng để vẽ nữa, mấy phần mềm thiết kế em có thể dùng trên máy tính của anh, nửa tiếng sau anh muốn nhìn thấy em đang đứng ở dưới tầng."

Giọng của anh nghe vô cùng trầm ổn, hai ba câu liền quyết định xong tất cả mọi chuyện, trong giọng nói của anh thậm chí còn mang theo một tia đắc ý không dễ phát hiện.

Anh nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, bá đạo mà kỳ cục.

Hạng Noãn sửng sốt, ý của Ôn Hàn là muốn cô dọn tới nhà anh ở?

Đặc biệt là trước đó không lâu bọn họ còn ngủ với nhau, hoàn cảnh trai đơn gái chiếc như này, quả thật là củi khô rất dễ bốc lửa......

Điện thoại bỗng có tin nhắn gửi đến.

【 Ôn Hàn: Mời em tới nhà là bởi vì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu như ở cùng một chỗ thì sẽ dễ dàng thảo luận về bản thiết kế hơn, anh sẽ dọn phòng khách cho em ngủ, căn phòng lần trước mà em ngủ là phòng của anh, đừng suy nghĩ nhiều. 】

Nếu là vì công việc thì cứ vì công việc đi, sao mà người này lại còn phải lôi chuyện cũ của cô ra nói kia chứ, rốt cuộc là khuyên cô không cần nghĩ nhiều hay là nhắc nhở cô đã nghĩ nhiều quá rồi đây.

Hạng Noãn nhanh chóng thu dọn ít hành lý rồi xuống tầng dưới đứng chờ Ôn Hàn.


Không lâu sau Ôn Hàn tới rồi đưa cô lên xe.

Hạng Noãn ngồi ở ghế phụ, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nghe Ôn Hàn gọi điện thoại cho Hứa Tĩnh Vi.

"Bản thiết kế nhân vật không cần phải nhờ tới người kia......"

Anh quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Noãn một cái.

Hạng Noãn nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Dạ Miên."

Anh tiếp tục nói: "Không cần tìm Dạ Miên nữa, cứ để cho Phi Vãn làm, hôm nay là ngày 13, buổi sáng ngày 16 sẽ gửi bản thảo cho cô."

Hứa Tĩnh Vi nói: "Được, vậy hợp đồng và tiền nhuận bút sẽ giống với của Dao Quang trước kia."

Hạng Noãn cảm thấy ngượng ngùng, Dao Quang là hoạ sĩ tuyến 1 hàng đầu trong khi cô chỉ là một hoạ sĩ tầm thường tuyến 16, như này hình như có chút không đúng lắm thì phải...

Quả nhiên, cô nghe thấy Ôn Hàn nói: "Không được."

Sau đó anh tiếp tục nói: "Phía bên nhà xuất bản trả tiền nhuận bút cho Dao Quang bao nhiêu thì phải trả cho Phi Vãn gấp ba."

Hạng Noãn hoảng sợ, anh vừa nói gì vậy?

Bên kia Hứa Tĩnh Vi do dự một chút rồi nói: "Được."

Thời gian còn lại chỉ có hai ngày ít ỏi, Ôn Hàn yêu cầu như vậy cũng không có gì là quá đáng cả.

Hạng Noãn quay đầu nhìn trộm Ôn Hàn, anh một tay tháo tai nghe Bluetooth xuống, vẻ mặt chăm chú nhìn đường trước mặt, sống mũi cao, đôi môi hơi hé mở, lông mi dài hơi rũ xuống, sườn mặt hoàn mỹ tới nỗi không chê vào đâu được.

Tim cô bỗng đập lỡ hai nhịp.

Dáng vẻ đòi tiền của anh trông đẹp thật đấy.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhẹ nhàng ngoảnh đầu sang nhìn cô, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên làn môi hồng hào no đủ của cô, yết hầu hơi giật giật, anh im lặng không nói chuyện.

Bên trong xe vẫn còn vương vấn mùi hương nhàn nhạt của cam quýt, ánh mắt của cả hai khẽ lướt qua nhau. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Nhìn đường kìa, đừng nhìn anh."

Cô ngẩn ra một chút rồi hất cằm ưỡn ngực phản bác lại lời anh: "Anh không nhìn em thì sao có thể biết được là em đang nhìn anh chứ!"

Anh cười cười, khóe môi hơi hơi cong lên, đôi mắt của anh híp lại, chăm chú nhìn vào cô.

Cảm giác tựa như vừa mới ngậm vào một múi cam quýt vậy, gió khẽ thổi qua, hương vị thơm mát khẽ thấm vào ruột gan, quanh quẩn trong lòng mãi không tan.

Vừa chua nhưng lại vừa ngọt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom