Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ôn Hàn vốn muốn tiếp tục chơi đùa với Hạng Noãn, thấy dáng vẻ ủy khuất của, không nhẫn tâm tiếp tục. Vươn tay ra, nói: "Đưa bút cho anh."
Hạng Noãn nhanh chóng đưa bút ra: "To: Tiện Tiện, chúc cậu ngày càng đẹp trai."
Ôn Hàn vặn nắp bút, vừa viết vừa nói: "Tiện Tiện?"
Hạng Noãn gật đầu, bênh vực người mình* nói: "Anh đừng nghĩ tới tên cậu ấy là Phạm Tiện, con người cậu ấy không tồi."
Ôn Hàn cong khóe môi cười cười: "Tên người này rất tốt, đâu có chỗ nào phạm tiện chứ. Tiện Tiện, vừa nghe tên, người này lớn lên chắc chắn đẹp trai."
Hạng Noãn cẩn thận đặt chữ ký của mình vào túi: "Là một người bạn qua mạng của em mà thôi, em cũng chưa từng gặp."
Điện thoại của Ôn Hàn vang lên, là mẹ anh, Hàn Thư gọi tới. Nhận điện thoại.
Giọng nói đối phương cực kì kích động: "Con trai, mẹ nghe dì Quách của con nói, ở hiệp hội có một nữ tác giả đứng trước mặt mọi người thổ lộ với con, còn nói không phải con không gả!"
Người đó là Diệp Lâm Chi.
Ôn Hàn nhìn Hạng Noãn một cái, đi đến chỗ khác, bất đắc dĩ nói: "Vị nữ sĩ này*, mong ngài khống chế sức tưởng tượng của mình, không thể đâu." Chỉ cho một số điện thoại là có thể bổ não ra câu chuyện ngược luyến tình thâm, rốt cuộc đã thèm khát con dâu đến mức nào rồi?
Hàn Thư có vẻ mất mát: "Vậy lúc trước con gọi điện cho mẹ nói cái gì mà có con dâu tương lai?"
Ôn Hàn dựa cột dọc bên cạnh hành lang, đôi chân tùy ý gập lại, nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa, cầm điện thoại nói: "Con dâu thì có, nhưng không phải người đó."
Hàn Thư: "Vậy cuối tuần này con đua về nhà đi. Cô gái nhỏ đó thích ăn cái gì, mẹ và ba con chuẩn bị sớm một chút. Nhớ tới sớm, ăn cơm trưa."
Ôn Hàn vừa đi đến chỗ Hạng Noãn, vừa báo một danh sách: "Sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt, khoai tây xào giấm, canh rau đậu hủ......"
Anh cúp điện thoại, đi đến trước mặt Hạng Noãn, kéo tay cô.
Tay của cô vừa nhỏ vừa mềm, bị bàn tay anh bao lại, giống như cầm một cục bông vậy.
Cô muốn rút tay về, anh không nói, khóe mắt và đuôi lông mày đều chứa ý cười, ôn nhu thanh đạm, giống như nước suối chảy trong vách đá.
Ôn Hàn lái xe đưa Hạng Noãn về nhà. Hai người đã nói rõ mọi hiểu lầm trong quá khứ ở rừng trúc, không khí ở chung so với lúc trước vui vẻ hơn nhiều.
Ít nhất không nói lời nào cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Hạng Noãn đột nhiên nhớ tới, lúc ở trên sân khấu anh có nhắc đến vị giáo sư Ôn Tri Lâm, hỏi: "Anh vẫn còn liên lạc với vị giáo sư kia sao?"
Ôn Hàn gật gật đầu: "Lần trước gặp qua thầy, thầy có nhắc đến em."
Hạng Noãn nghi hoặc nói: "Em chỉ đi dự thính cùng anh có mấy lần thôi, thầy có thể nhớ được sao?"
Ôn Hàn nghiêm túc nói: "Đã nói rồi mà, em rất ưu tú, gặp được sẽ không thể quên."
Hạng Noãn cho rằng bởi vì Ôn Hàn quá mức nổi bật và chói mắt, cô được nhớ rõ như vậy là nhờ có vầng hào quang kia: "Giáo sư, ngài ấy vẫn khỏe chứ?"
Ôn Hàn nghiêm túc nói: "Sức khỏe của giáo sư rất tốt, đang ở cùng với vợ,con trai vừa tốt nghiệp đã dọn ra ngoài. Hai vợ chồng già rất cô đơn, thật đáng thương." Nói xong, anh thở dài một cái rất hợp hoàn cảnh.
Hạng Noãn suy nghĩ một chút: "Hình như con trai của giáo sư không giống như vậy."
Ôn Hàn: "Ý của anh là, cuối tuần này chúng ta đi thăm ngài ấy đi, rất đáng thương."
Hạng Noãn gật đầu: "Đợi chủ nhật đi, thứ bảy em phải về nhà."
Ôn Hàn hỏi: "Có cần anh đi cùng không?"
Hạng Noãn nói: "Không cần." Bây giờ anh và cô vẫn chưa tiến đến loại quan hệ đó. Năm đó lúc vẫn đang hẹn hò, cô cũng chưa từng dẫn anh về nhà. Bây giờ càng không.
Xe chạy đến dưới lầu, Hạng Noãn xuống xe về nhà. Chuyện đầu tiên là đưa ảnh chụp chữ kí của Ôn Hàn gửi đi.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện Tiện, chữ kí của Ôn Hàn nha, gọi một tiếng chị, kêu tôi là chị tôi sẽ đưa cho cậu. 】
Ôn Hàn dựa vào lưng ghế ô tô, khẽ cười cười, trêu chọc cô.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cậu thật sự có được sao, có thể lấy được chữ kí của Ôn Hàn, cậu thật lợi hại, sao cậu lấy được? 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Còn sao có thể lấy được gì chứ, tất nhiên là dùng mỹ nhân kế, mỹ nhân kế đó có hiểu không? 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Thật...... thật sự ngủ rồi? 】
Hạng Noãn ngồi trên sô pha, cầm ly uống nước, thấy Tiện Tiện trả lời, thiếu chút nữa đã phun hết nước ra.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Cậu nghĩ tôi là người không có tiết tháo* vậy sao? Đưa đị chỉ cho tôi, tôi gửi cho cậu. 】
Ôn Hàn cười cười, gửi địa chỉ cách rất xa nhà anh, không thể lấy chỗ gần nhà được. Bởi vì sợ cô nghi ngờ đến thân phận của anh.
Chủ nhật rất nhanh đã tới, Ôn Hàn đến đón Hạng Noãn.
Trên đường đi, Hàn Thư gọi tới vài cuộc điện thoại, giống như sợ con dâu tương lai chạy mất.
Đến cửa đại học Nam Thành, Hạng Noãn xuống xe mua một ít trái cây. Cô thích ăn trái cây, cũng thích nước ép trái cây, nghĩ đến người lớn tuổi bổ sung nhiều vitamin cũng khá tốt.
Ôn Hàn ngồi trong xe, nhìn cô đứng trong cửa hàng hoa quả chọn trái cây. Tài nghệ nấu ăn của cô không tốt, không nấu cơm, nhưng tay chọn hoa quả lại rất tốt.
Chỉ trong chốc lát lại xách hai bịch hoa quả lớn ra ngoài, quả táo hồng nhuận mọng nước, quả nho óng ánh màu tím, bên trên còn một tầng hơi nước tự nhiên. Bao nilong di chuyển theo từng bước chân, phát ra tiếng sột soạt sột soạt, Ôn Hàn cảm thấy thật thích.
Trên đường đi đến kí túc xá nhân viên của đại học thành phố Nam có hai hàng cây tươi tốt.Ôn Hàn xách trái cây đi song song với Hạng Noãn.
Người phụ nữ dáng người kiều tiếu*, mặc một bộ váy đỏ liền áo, gió thổi âu váy cô, lớp vải uyển chuyển bay đến bên ống quần màu đen của người đàn ông.
Anh nghiêng người nhìn cô, đưa tay lên giúp cô vén tóc lại. Chạm đến vành tai cô, đầu ngón tay ấm áp của anh giống như mang điện, trong nháy mắt nhuộm đỏ tai cô.
Bên cạnh là sân bóng rổ, có người đang chơi bóng, một trái bóng rổ bay đến, dừng lại bên chân cô. Sau đó có một sinh viên chạy đến, nhặt quả bóng trên mặt đất, đứng dậy và mỉm cười với Hạng Noãn, lúc muốn lại bắt chuyện, lại cảm thấy một ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, sinh viên kia cầm bóng rời đi.
Hạng Noãn nhìn sân bóng ở bên kia, quay đầu nói với Ôn Hàn: "Trước kia, vào giờ tan học buổi chiều, anh thích đến đây chơi bóng. Có không ít nữ sinh chạy đến vây quanh sân, bọn họ muốn tranh vị trí từ sớm."
Ôn Hàn chỉ ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà không hề thấy em."
Hạng Noãn chỉ về phía kí túc xá nữ: "Em ở trên lầu nhìn." Nói tiếp: "Em nhớ có một lần hoa hậu giảng đường đưa bóng cho anh."
Ôn Hàn nói: "Hoa hậu giảng đường cái gì, anh không nhớ rõ."
Hạng Noãn cười cười, hai người tiếp tục đi về phía nhà của vị giáo sư cô đơn đáng thương.
Hàn Thư đứng trên ban công, thấy con trai đi cùng một người đẹp đi tới từ phía xa, con trai ngốc vẫn luôn nhìn lén cô gái kia, tay còn đang muốn nắm tay người ta.
Ha ha ha, bị người ta ném ra.
Hàn Thư quay đầu la lên: "Lão Ôn, mau tới xem hiện trường giở trò lưu manh."
Ôn Tri Lâm đang ở bếp nấu ăn. Bình thường là Hàn Thư nấu, nhưng hôm nay là lần đầu con dâu tới, là người nấu ăn giỏi hơn nên Ôn Tri Lâm đi nấu.
Trong phòng sách có vài sinh viên đến thảo luận việc học, Hàn Thư đi tới cùng thảo luận. Bà là giáo viên âm nhạc, giáo viên soạn nhạc, tính cách không bảo thủ như giáo sư Ôn hệ tiếng Trung, có thể hòa nhập với sinh viên.
Tiếng dương cầm quanh quẩn trong phòng. Trong nhất thời, hoan thanh tiếu ngữ*, không khí vui vẻ. Tinh thần các sinh viên lại trở nên phấn chấn, ríu rít thảo luận.
Sinh viên A: " Giáo sư Hàn, một lát nữa đàn anh đến, em còn mang theo cả sách để xin chữ kí.."
Sinh viên B: "Nếu có thể soạn nhạc cho 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》, em cảm thấy đời này chết cũng không hối tiếc."
Sinh viên C: "Giáo sư Hàn, ý của em rất đơn giản, ngài có thiếu con dâu không?"
Sinh viên D: "Chồng của tôi, ấy không đúng, nam thần của tôi sao còn chưa tới?"
Sinh viên E: "A a a, thật kích động, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nam thần trong truyền thuyết!"
......
Ôn Hàn đưa Hạng Noãn đến cửa nhà, cách một lớp cửa chống trộm có thể nghe thấy hoan thanh tiếu ngữ ở bên trong.
Hạng Noãn: "Có phải đi sai cửa rồi không?" Làm gì thấy chỗ nào đáng thương đâu.
Ôn Hàn gõ cửa, anh có chìa khóa, nhưng anh không cần.
Hàn Thư ra mở cửa, Ôn Hàn nói chuyện giống như rất thường xuyên đến đây: " Giáo sư Ôn, người đẹp Hàn." Anh vẫn gọi như vậy, không phải chuyện xấu gì.
Hàn Thư thấy Hạng Noãn, cười cười, mời cô vào trong.
Có mấy sinh viên đứng cạnh cửa, giống một đội nghi lễ "Chào đàn anh, chào chị dâu*."
*ở đây mấy người này gọi là học tẩu, là vợ của đàn anh.
Hạng Noãn ngượng ngùng cười: "Chị cũng tốt nghiệp ở đại học Nam thành, gọi là đàn chị là được rồi."
Mấy sinh viên đưa sách ra, xin Ôn Hàn ký tên cho, anh rất có kiên nhẫn mà kí cho tất cả họ. Đám sinh viên lấy được chữ kí, không quấy rầy gia đình của giáo sư Ôn nữa, chạy lấy người.
Hàn Thư đưa Hạng Noãn tham quan khăp nơi một chút, nhiệt tình lấy ra tất cả các album ở dưới cùng của hộp. Là ảnh của Ôn Hàn từ lúc sinh ra đến khi lớn lên.
Hạng Noãn cảm thấy có chút kì quái, Hàn Thư lôi tay của Hạng Noãn nói: "Con trai nhà bác có khi dễ cháu, cháu nói cho bác biết, bác thay cháu đánh nó."
Con trai nhà bác? Hạng Noãn nhìn gương mặt có bảy tám phần giống Ôn Hàn này, cuối cùng cũng hiểu.
Ôn Hàn tựa người vào cửa, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, trước khi Hạng Noãn quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Hai vị trưởng bối đối với cô quá tốt, cô cũng không thể tức giận vào lúc này, nhưng cũng bắt đầu trở nên hồi hộp. Vốn chỉ muốn đến thăm hai vị giáo sư cô đơn, nhưng cuối cùng lại bay lên tới gặp gia đình nhà trai.
Huống chi bây giờ hai người cũng không phải quan hệ yêu đương. Nhưng cô lại không thể quẳng gánh giữa đường, nếu không hai vị trưởng bối sẽ cảm thấy khổ sở.
Hàn Thư vừa đi ra ngoài, Hạng Noãn nhanh chóng bắt Ôn Hàn đi vào, xoay người đóng cửa phòng.
Cô có chút tức giận nói: "Sao anh có thể gạt em như vậy?"
Ôn Hàn bước tới, ngồi ở trên giường, nằm xuống tới nhìn trần nhà: "Mẹ anh nói, nếu anh không dẫn bạn gái về cho họ gặp mặt, sẽ sắp xếp cho anh đi xem mắt, em nhẫn tâm vứt bỏ một người đàn ông hoàn hảo vậy sao, em đành lòng sao?"
Hạng Noãn bước tới, bất đắc dĩ đến không biết nên nói cái gì. Đột nhiên nhớ việc năm đó theo anh đi dự thính, bị giáo sư Ôn điểm danh.
Bị chính cha ruột bắt gặp yêu đương trong lớp, lúc đó mà mặt anh vẫn luôn thản nhiên. Đây là tố chất tâm lý kiểu gì không biết.
Nhớ đến đó cũng là lần đầu họ cầm tay nhau, dựa vào cửa sổ, một bông tường vi từ ngoài cửa sổ rũ vào. Ánh mắt cô ngày càng dịu dàng.
Cô đứng ở mép giường, anh ngồi trên giường, anh vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Tay cô lúc nào cũng hơi lạnh, tay anh lại ấm áp, anh bao lấy tay cô, từ từ biến thành mười ngón tay đan xen, giống như lần đầu nắm tay.
Anh đứng dậy, nắm tay cô, ấn vào trên mặt mình mà cọ: "Người lớn cũng đã gặp, chọn ngày kết hôn đi." nói xong lại đưa tay cô lên môi hôn một cái.
Hạng Noãn rút tay vè: "Em là bị anh lừa tới, anh còn muốn lừa cưới."
Ôn Hàn nói: "A, anh không ngại."
Hạng Noãn thật muốn bật cười, logic của người viết sách đúng là không thể chọc vào.
Ôn Hàn tới gần, cúi đầu, cọ mũi vào trán cô: "Nhà của chúng ta có hai vị giáo sư già, rất cô đơn, rất đáng thương, mỗi khi nhìn thấy người lớn tuổi nhà khác dẫn theo cháu trai cháu gái chơi đùa, hai vợ chồng già chỉ có thể im lặng rơi lệ sau lưng."
Hạng Noãn ngẩng đầu lên, nâng cằm nhìn anh: "Biên soạn tiếp cho em, tiếp tục soạn!"
Vừa gặp giáo sư Ôn và giáo sư Hàn là loại người sống nội tâm theo đuổi cuộc sống tinh thần, tuyệt đối sẽ không đưa hy vọng cuộc sống kì vọng trên người con cháu.
Ôn Hàn khẽ cười: "Cho nên, cùng anh sinh con đi."
Bảo anh biên soạn, anh thật sự thẳng thắng bịa chuyện. Da mặt quá dày!
Hạng Noãn cố khắc chế cảm xúc muốn đưa tay đánh người, nói: "Trước kia không nhận ra, anh có thể diễn tốt như vậy, đừng viết sách nữa, đi vào giới giải trí đi."
Ôn Hàn một tay ôm cô, một tay đưa những sợi tóc đùa nghịch trên trán cô ra sau tai. Nhìn thấy cô giận đến chu môi ra, nhịn không được muốn hôn cô.
Anh cúi đầu xuống, hơi thở tới gần. Lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hôn cô, hung mà hôn cô.
Cô đưa tay cản anh, môi anh hôn lên chỉ tay cô.
Hmm ~ Thì ra, cô thích điều này.
Anh một chút khách khí cũng không có mà cúi xuống hôn cô, từ đầu ngón tay xuống, chậm rãi tới lòng bàn tay. Trong mắt anh tràn đầy ý sắc dục.
Cô một bên giận anh sao lại không biết xấu hổ đến như thế, lại bị anh câu dẫn đến phát run, cảm giác từ đáy lòng lan đến xương sống, giống như có dòng điện chạy qua cơ thể.
Vẫn luôn là như vậy, cô không thể chống lại sự hấp dẫn của anh. Cô như bụi cỏ dại, mà anh là que diêm, có thể đốt cháy cô một cách dễ dàng, đốm lửa như lan ra khắp đồng cỏ, càng châm càng mãnh liệt.
Ngoại trừ hôm say rượu đó, đã ba năm họ chưa chạm vào nhau.
Anh dán lên lỗ tai cô, dùng giọng điệu trêu chọc nàng: "Em càng đẹp hơn so với trước kia."
Cô tự cắn môi mình, đỏ mặt, nâng cằm, tỏ ra trấn tĩnh nói: "Da mặt của anh ngày càng dày."
Anh buông cô ra, hơi nâng khóe môi, trong mắt mang theo ý cười: "Noãn Noãn, em cầu xin anh đi, cầu xin anh hầu hạ em."
Anh, tên này, thường ngày có bao nhiêu thanh cao lãnh nhạt cấm dục thì lên giường lại phóng đãng bấy nhiêu.
Hàn Thư ở bên ngoài la một tiếng, kêu hai người ra ăn cơm.
Hạng Noãn cực kì nhanh trí mà đáp lại một tiếng, nói sẽ lập tức ra ngay.
Ôn Hàn cười cười, đành phải để Hạng Noãn đi ra ngoài, anh thì đi vào toilet, rửa mặt mặt bằng nước lạnh, để bản thân bình tĩnh lại.
Cùng cô chơi cờ, anh cũng rất mệt, lại nghẹ thêm một lần nữa, sớm hay muộn gì cũng sẽ nghẹn chết
Sau giờ ăn cơm trưa, Ôn Hàn đi đến phòng sách cùng Ôn Tri Lâm thảo luận về văn học. Lúc đi ra, đã thấy hai người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở ban công.
Hàn Thư ở giúp Hạng Noãn cắt móng tay.
Ôn Hàn có chút cảm động. Quả nhiên, mẹ là người tri kỉ nhất.
Hạng Noãn nhanh chóng đưa bút ra: "To: Tiện Tiện, chúc cậu ngày càng đẹp trai."
Ôn Hàn vặn nắp bút, vừa viết vừa nói: "Tiện Tiện?"
Hạng Noãn gật đầu, bênh vực người mình* nói: "Anh đừng nghĩ tới tên cậu ấy là Phạm Tiện, con người cậu ấy không tồi."
Ôn Hàn cong khóe môi cười cười: "Tên người này rất tốt, đâu có chỗ nào phạm tiện chứ. Tiện Tiện, vừa nghe tên, người này lớn lên chắc chắn đẹp trai."
Hạng Noãn cẩn thận đặt chữ ký của mình vào túi: "Là một người bạn qua mạng của em mà thôi, em cũng chưa từng gặp."
Điện thoại của Ôn Hàn vang lên, là mẹ anh, Hàn Thư gọi tới. Nhận điện thoại.
Giọng nói đối phương cực kì kích động: "Con trai, mẹ nghe dì Quách của con nói, ở hiệp hội có một nữ tác giả đứng trước mặt mọi người thổ lộ với con, còn nói không phải con không gả!"
Người đó là Diệp Lâm Chi.
Ôn Hàn nhìn Hạng Noãn một cái, đi đến chỗ khác, bất đắc dĩ nói: "Vị nữ sĩ này*, mong ngài khống chế sức tưởng tượng của mình, không thể đâu." Chỉ cho một số điện thoại là có thể bổ não ra câu chuyện ngược luyến tình thâm, rốt cuộc đã thèm khát con dâu đến mức nào rồi?
Hàn Thư có vẻ mất mát: "Vậy lúc trước con gọi điện cho mẹ nói cái gì mà có con dâu tương lai?"
Ôn Hàn dựa cột dọc bên cạnh hành lang, đôi chân tùy ý gập lại, nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa, cầm điện thoại nói: "Con dâu thì có, nhưng không phải người đó."
Hàn Thư: "Vậy cuối tuần này con đua về nhà đi. Cô gái nhỏ đó thích ăn cái gì, mẹ và ba con chuẩn bị sớm một chút. Nhớ tới sớm, ăn cơm trưa."
Ôn Hàn vừa đi đến chỗ Hạng Noãn, vừa báo một danh sách: "Sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt, khoai tây xào giấm, canh rau đậu hủ......"
Anh cúp điện thoại, đi đến trước mặt Hạng Noãn, kéo tay cô.
Tay của cô vừa nhỏ vừa mềm, bị bàn tay anh bao lại, giống như cầm một cục bông vậy.
Cô muốn rút tay về, anh không nói, khóe mắt và đuôi lông mày đều chứa ý cười, ôn nhu thanh đạm, giống như nước suối chảy trong vách đá.
Ôn Hàn lái xe đưa Hạng Noãn về nhà. Hai người đã nói rõ mọi hiểu lầm trong quá khứ ở rừng trúc, không khí ở chung so với lúc trước vui vẻ hơn nhiều.
Ít nhất không nói lời nào cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Hạng Noãn đột nhiên nhớ tới, lúc ở trên sân khấu anh có nhắc đến vị giáo sư Ôn Tri Lâm, hỏi: "Anh vẫn còn liên lạc với vị giáo sư kia sao?"
Ôn Hàn gật gật đầu: "Lần trước gặp qua thầy, thầy có nhắc đến em."
Hạng Noãn nghi hoặc nói: "Em chỉ đi dự thính cùng anh có mấy lần thôi, thầy có thể nhớ được sao?"
Ôn Hàn nghiêm túc nói: "Đã nói rồi mà, em rất ưu tú, gặp được sẽ không thể quên."
Hạng Noãn cho rằng bởi vì Ôn Hàn quá mức nổi bật và chói mắt, cô được nhớ rõ như vậy là nhờ có vầng hào quang kia: "Giáo sư, ngài ấy vẫn khỏe chứ?"
Ôn Hàn nghiêm túc nói: "Sức khỏe của giáo sư rất tốt, đang ở cùng với vợ,con trai vừa tốt nghiệp đã dọn ra ngoài. Hai vợ chồng già rất cô đơn, thật đáng thương." Nói xong, anh thở dài một cái rất hợp hoàn cảnh.
Hạng Noãn suy nghĩ một chút: "Hình như con trai của giáo sư không giống như vậy."
Ôn Hàn: "Ý của anh là, cuối tuần này chúng ta đi thăm ngài ấy đi, rất đáng thương."
Hạng Noãn gật đầu: "Đợi chủ nhật đi, thứ bảy em phải về nhà."
Ôn Hàn hỏi: "Có cần anh đi cùng không?"
Hạng Noãn nói: "Không cần." Bây giờ anh và cô vẫn chưa tiến đến loại quan hệ đó. Năm đó lúc vẫn đang hẹn hò, cô cũng chưa từng dẫn anh về nhà. Bây giờ càng không.
Xe chạy đến dưới lầu, Hạng Noãn xuống xe về nhà. Chuyện đầu tiên là đưa ảnh chụp chữ kí của Ôn Hàn gửi đi.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện Tiện, chữ kí của Ôn Hàn nha, gọi một tiếng chị, kêu tôi là chị tôi sẽ đưa cho cậu. 】
Ôn Hàn dựa vào lưng ghế ô tô, khẽ cười cười, trêu chọc cô.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cậu thật sự có được sao, có thể lấy được chữ kí của Ôn Hàn, cậu thật lợi hại, sao cậu lấy được? 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Còn sao có thể lấy được gì chứ, tất nhiên là dùng mỹ nhân kế, mỹ nhân kế đó có hiểu không? 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Thật...... thật sự ngủ rồi? 】
Hạng Noãn ngồi trên sô pha, cầm ly uống nước, thấy Tiện Tiện trả lời, thiếu chút nữa đã phun hết nước ra.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Cậu nghĩ tôi là người không có tiết tháo* vậy sao? Đưa đị chỉ cho tôi, tôi gửi cho cậu. 】
Ôn Hàn cười cười, gửi địa chỉ cách rất xa nhà anh, không thể lấy chỗ gần nhà được. Bởi vì sợ cô nghi ngờ đến thân phận của anh.
Chủ nhật rất nhanh đã tới, Ôn Hàn đến đón Hạng Noãn.
Trên đường đi, Hàn Thư gọi tới vài cuộc điện thoại, giống như sợ con dâu tương lai chạy mất.
Đến cửa đại học Nam Thành, Hạng Noãn xuống xe mua một ít trái cây. Cô thích ăn trái cây, cũng thích nước ép trái cây, nghĩ đến người lớn tuổi bổ sung nhiều vitamin cũng khá tốt.
Ôn Hàn ngồi trong xe, nhìn cô đứng trong cửa hàng hoa quả chọn trái cây. Tài nghệ nấu ăn của cô không tốt, không nấu cơm, nhưng tay chọn hoa quả lại rất tốt.
Chỉ trong chốc lát lại xách hai bịch hoa quả lớn ra ngoài, quả táo hồng nhuận mọng nước, quả nho óng ánh màu tím, bên trên còn một tầng hơi nước tự nhiên. Bao nilong di chuyển theo từng bước chân, phát ra tiếng sột soạt sột soạt, Ôn Hàn cảm thấy thật thích.
Trên đường đi đến kí túc xá nhân viên của đại học thành phố Nam có hai hàng cây tươi tốt.Ôn Hàn xách trái cây đi song song với Hạng Noãn.
Người phụ nữ dáng người kiều tiếu*, mặc một bộ váy đỏ liền áo, gió thổi âu váy cô, lớp vải uyển chuyển bay đến bên ống quần màu đen của người đàn ông.
Anh nghiêng người nhìn cô, đưa tay lên giúp cô vén tóc lại. Chạm đến vành tai cô, đầu ngón tay ấm áp của anh giống như mang điện, trong nháy mắt nhuộm đỏ tai cô.
Bên cạnh là sân bóng rổ, có người đang chơi bóng, một trái bóng rổ bay đến, dừng lại bên chân cô. Sau đó có một sinh viên chạy đến, nhặt quả bóng trên mặt đất, đứng dậy và mỉm cười với Hạng Noãn, lúc muốn lại bắt chuyện, lại cảm thấy một ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, sinh viên kia cầm bóng rời đi.
Hạng Noãn nhìn sân bóng ở bên kia, quay đầu nói với Ôn Hàn: "Trước kia, vào giờ tan học buổi chiều, anh thích đến đây chơi bóng. Có không ít nữ sinh chạy đến vây quanh sân, bọn họ muốn tranh vị trí từ sớm."
Ôn Hàn chỉ ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà không hề thấy em."
Hạng Noãn chỉ về phía kí túc xá nữ: "Em ở trên lầu nhìn." Nói tiếp: "Em nhớ có một lần hoa hậu giảng đường đưa bóng cho anh."
Ôn Hàn nói: "Hoa hậu giảng đường cái gì, anh không nhớ rõ."
Hạng Noãn cười cười, hai người tiếp tục đi về phía nhà của vị giáo sư cô đơn đáng thương.
Hàn Thư đứng trên ban công, thấy con trai đi cùng một người đẹp đi tới từ phía xa, con trai ngốc vẫn luôn nhìn lén cô gái kia, tay còn đang muốn nắm tay người ta.
Ha ha ha, bị người ta ném ra.
Hàn Thư quay đầu la lên: "Lão Ôn, mau tới xem hiện trường giở trò lưu manh."
Ôn Tri Lâm đang ở bếp nấu ăn. Bình thường là Hàn Thư nấu, nhưng hôm nay là lần đầu con dâu tới, là người nấu ăn giỏi hơn nên Ôn Tri Lâm đi nấu.
Trong phòng sách có vài sinh viên đến thảo luận việc học, Hàn Thư đi tới cùng thảo luận. Bà là giáo viên âm nhạc, giáo viên soạn nhạc, tính cách không bảo thủ như giáo sư Ôn hệ tiếng Trung, có thể hòa nhập với sinh viên.
Tiếng dương cầm quanh quẩn trong phòng. Trong nhất thời, hoan thanh tiếu ngữ*, không khí vui vẻ. Tinh thần các sinh viên lại trở nên phấn chấn, ríu rít thảo luận.
Sinh viên A: " Giáo sư Hàn, một lát nữa đàn anh đến, em còn mang theo cả sách để xin chữ kí.."
Sinh viên B: "Nếu có thể soạn nhạc cho 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》, em cảm thấy đời này chết cũng không hối tiếc."
Sinh viên C: "Giáo sư Hàn, ý của em rất đơn giản, ngài có thiếu con dâu không?"
Sinh viên D: "Chồng của tôi, ấy không đúng, nam thần của tôi sao còn chưa tới?"
Sinh viên E: "A a a, thật kích động, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nam thần trong truyền thuyết!"
......
Ôn Hàn đưa Hạng Noãn đến cửa nhà, cách một lớp cửa chống trộm có thể nghe thấy hoan thanh tiếu ngữ ở bên trong.
Hạng Noãn: "Có phải đi sai cửa rồi không?" Làm gì thấy chỗ nào đáng thương đâu.
Ôn Hàn gõ cửa, anh có chìa khóa, nhưng anh không cần.
Hàn Thư ra mở cửa, Ôn Hàn nói chuyện giống như rất thường xuyên đến đây: " Giáo sư Ôn, người đẹp Hàn." Anh vẫn gọi như vậy, không phải chuyện xấu gì.
Hàn Thư thấy Hạng Noãn, cười cười, mời cô vào trong.
Có mấy sinh viên đứng cạnh cửa, giống một đội nghi lễ "Chào đàn anh, chào chị dâu*."
*ở đây mấy người này gọi là học tẩu, là vợ của đàn anh.
Hạng Noãn ngượng ngùng cười: "Chị cũng tốt nghiệp ở đại học Nam thành, gọi là đàn chị là được rồi."
Mấy sinh viên đưa sách ra, xin Ôn Hàn ký tên cho, anh rất có kiên nhẫn mà kí cho tất cả họ. Đám sinh viên lấy được chữ kí, không quấy rầy gia đình của giáo sư Ôn nữa, chạy lấy người.
Hàn Thư đưa Hạng Noãn tham quan khăp nơi một chút, nhiệt tình lấy ra tất cả các album ở dưới cùng của hộp. Là ảnh của Ôn Hàn từ lúc sinh ra đến khi lớn lên.
Hạng Noãn cảm thấy có chút kì quái, Hàn Thư lôi tay của Hạng Noãn nói: "Con trai nhà bác có khi dễ cháu, cháu nói cho bác biết, bác thay cháu đánh nó."
Con trai nhà bác? Hạng Noãn nhìn gương mặt có bảy tám phần giống Ôn Hàn này, cuối cùng cũng hiểu.
Ôn Hàn tựa người vào cửa, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, trước khi Hạng Noãn quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Hai vị trưởng bối đối với cô quá tốt, cô cũng không thể tức giận vào lúc này, nhưng cũng bắt đầu trở nên hồi hộp. Vốn chỉ muốn đến thăm hai vị giáo sư cô đơn, nhưng cuối cùng lại bay lên tới gặp gia đình nhà trai.
Huống chi bây giờ hai người cũng không phải quan hệ yêu đương. Nhưng cô lại không thể quẳng gánh giữa đường, nếu không hai vị trưởng bối sẽ cảm thấy khổ sở.
Hàn Thư vừa đi ra ngoài, Hạng Noãn nhanh chóng bắt Ôn Hàn đi vào, xoay người đóng cửa phòng.
Cô có chút tức giận nói: "Sao anh có thể gạt em như vậy?"
Ôn Hàn bước tới, ngồi ở trên giường, nằm xuống tới nhìn trần nhà: "Mẹ anh nói, nếu anh không dẫn bạn gái về cho họ gặp mặt, sẽ sắp xếp cho anh đi xem mắt, em nhẫn tâm vứt bỏ một người đàn ông hoàn hảo vậy sao, em đành lòng sao?"
Hạng Noãn bước tới, bất đắc dĩ đến không biết nên nói cái gì. Đột nhiên nhớ việc năm đó theo anh đi dự thính, bị giáo sư Ôn điểm danh.
Bị chính cha ruột bắt gặp yêu đương trong lớp, lúc đó mà mặt anh vẫn luôn thản nhiên. Đây là tố chất tâm lý kiểu gì không biết.
Nhớ đến đó cũng là lần đầu họ cầm tay nhau, dựa vào cửa sổ, một bông tường vi từ ngoài cửa sổ rũ vào. Ánh mắt cô ngày càng dịu dàng.
Cô đứng ở mép giường, anh ngồi trên giường, anh vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Tay cô lúc nào cũng hơi lạnh, tay anh lại ấm áp, anh bao lấy tay cô, từ từ biến thành mười ngón tay đan xen, giống như lần đầu nắm tay.
Anh đứng dậy, nắm tay cô, ấn vào trên mặt mình mà cọ: "Người lớn cũng đã gặp, chọn ngày kết hôn đi." nói xong lại đưa tay cô lên môi hôn một cái.
Hạng Noãn rút tay vè: "Em là bị anh lừa tới, anh còn muốn lừa cưới."
Ôn Hàn nói: "A, anh không ngại."
Hạng Noãn thật muốn bật cười, logic của người viết sách đúng là không thể chọc vào.
Ôn Hàn tới gần, cúi đầu, cọ mũi vào trán cô: "Nhà của chúng ta có hai vị giáo sư già, rất cô đơn, rất đáng thương, mỗi khi nhìn thấy người lớn tuổi nhà khác dẫn theo cháu trai cháu gái chơi đùa, hai vợ chồng già chỉ có thể im lặng rơi lệ sau lưng."
Hạng Noãn ngẩng đầu lên, nâng cằm nhìn anh: "Biên soạn tiếp cho em, tiếp tục soạn!"
Vừa gặp giáo sư Ôn và giáo sư Hàn là loại người sống nội tâm theo đuổi cuộc sống tinh thần, tuyệt đối sẽ không đưa hy vọng cuộc sống kì vọng trên người con cháu.
Ôn Hàn khẽ cười: "Cho nên, cùng anh sinh con đi."
Bảo anh biên soạn, anh thật sự thẳng thắng bịa chuyện. Da mặt quá dày!
Hạng Noãn cố khắc chế cảm xúc muốn đưa tay đánh người, nói: "Trước kia không nhận ra, anh có thể diễn tốt như vậy, đừng viết sách nữa, đi vào giới giải trí đi."
Ôn Hàn một tay ôm cô, một tay đưa những sợi tóc đùa nghịch trên trán cô ra sau tai. Nhìn thấy cô giận đến chu môi ra, nhịn không được muốn hôn cô.
Anh cúi đầu xuống, hơi thở tới gần. Lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hôn cô, hung mà hôn cô.
Cô đưa tay cản anh, môi anh hôn lên chỉ tay cô.
Hmm ~ Thì ra, cô thích điều này.
Anh một chút khách khí cũng không có mà cúi xuống hôn cô, từ đầu ngón tay xuống, chậm rãi tới lòng bàn tay. Trong mắt anh tràn đầy ý sắc dục.
Cô một bên giận anh sao lại không biết xấu hổ đến như thế, lại bị anh câu dẫn đến phát run, cảm giác từ đáy lòng lan đến xương sống, giống như có dòng điện chạy qua cơ thể.
Vẫn luôn là như vậy, cô không thể chống lại sự hấp dẫn của anh. Cô như bụi cỏ dại, mà anh là que diêm, có thể đốt cháy cô một cách dễ dàng, đốm lửa như lan ra khắp đồng cỏ, càng châm càng mãnh liệt.
Ngoại trừ hôm say rượu đó, đã ba năm họ chưa chạm vào nhau.
Anh dán lên lỗ tai cô, dùng giọng điệu trêu chọc nàng: "Em càng đẹp hơn so với trước kia."
Cô tự cắn môi mình, đỏ mặt, nâng cằm, tỏ ra trấn tĩnh nói: "Da mặt của anh ngày càng dày."
Anh buông cô ra, hơi nâng khóe môi, trong mắt mang theo ý cười: "Noãn Noãn, em cầu xin anh đi, cầu xin anh hầu hạ em."
Anh, tên này, thường ngày có bao nhiêu thanh cao lãnh nhạt cấm dục thì lên giường lại phóng đãng bấy nhiêu.
Hàn Thư ở bên ngoài la một tiếng, kêu hai người ra ăn cơm.
Hạng Noãn cực kì nhanh trí mà đáp lại một tiếng, nói sẽ lập tức ra ngay.
Ôn Hàn cười cười, đành phải để Hạng Noãn đi ra ngoài, anh thì đi vào toilet, rửa mặt mặt bằng nước lạnh, để bản thân bình tĩnh lại.
Cùng cô chơi cờ, anh cũng rất mệt, lại nghẹ thêm một lần nữa, sớm hay muộn gì cũng sẽ nghẹn chết
Sau giờ ăn cơm trưa, Ôn Hàn đi đến phòng sách cùng Ôn Tri Lâm thảo luận về văn học. Lúc đi ra, đã thấy hai người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở ban công.
Hàn Thư ở giúp Hạng Noãn cắt móng tay.
Ôn Hàn có chút cảm động. Quả nhiên, mẹ là người tri kỉ nhất.
Bình luận facebook