Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Ôn Hàn vừa đi khỏi, Hạng Noãn liền mở Weibo.+
Cô mở giao diện, đã thấy một loạt tin nhắn mới. Bởi vì có quá nhiều tin nhắn, nó tự động thoát ra ngoài.
Hạng Noãn ngồi lên sofa rồi mở lại ứng dụng. Lần này nó không tự thoát ra nữa,fans mới theo dõi cùng với tin nhắn thiếu chút nữa đã lấp kín màn hình của cô
Nhớ lúc nãy Ôn Hàn phát Weibo, cô click mở trạng thái mới nhất của anh ra xem, một từ thừa ra cũng không có, chỉ @ cô một cái
"@ họa sĩ Phi Vãn."
Trong hình là cẩu tử, cùng với một bàn tay đang vuốt lông cẩu tử.
Bàn tay mảnh khảnh tinh tế, nổi bật trên lớp lông của cẩu tử, trắng hơn cả tuyết, móng tay hồng nhạt như cánh hoa đào, nhìn qua mềm mại tinh xảo.
Vừa thấy đã biết, chủ nhân của bàn tay này là mỹ nhân cực phẩm, là loại có dáng người siêu tốt.
Trong đầu Hạng Noãn nổ tung @ cô, lại đăng một bức hình ái muội như vậy, là có ý gì?
Nghĩ đến lúc trước Diệp Lâm Chi đăng một bức ảnh không rõ ràng, cô đã hoàn toàn hiểu rồi, là anh đang giải thích với cô, anh muốn nói với cô, nói cho mọi người, anh đã có người trong lòng, anh không muốn thấy những suy đoán cùng lời đồn tai tiếng.
Bức ảnh này khác với ảnh Diệp Lâm Chi đã đăng, lời đồn về anh cũng nữ tác giả kia hoàn toàn biến mất.
Anh dùng hành động thực tế nói cho cô, anh đem sẽ không để cô một lần nữa không có cảm giác an toàn, phải lo được lo mất, lo lắng khi nào mình sẽ mất đi người yêu.
Hạng Noãn nằm ở trên sô pha, nhìn màn hình điện thoại, một làn hơi ấm chợt tiến vào tim cô, như mùa đông đứng dưới mặt trời ban trưa không gió rét, dễ chịu.
Một nửa bình luận đang thảo luận ồn ào, một nửa như quỷ khóc sói gào, cực kỳ xuất sắc.
Bàn tán ồn ào là fans nam và fans sách, kêu khóc là fans bạn gái và fans vợ.
Hạng Noãn mở bình luận, bình luận đề cử là.
【 quay tròn: Nam thần đang tuyên bố tình yêu?!!!! 】
Ôn Hàn trả lời ở phía dưới.
【 tác giả Ôn Hàn: Đang theo đuổi phụ nữ. 】
Nếu không có sự đồng ý của cô, anh sẽ không bắt ép cô phải chấp nhận anh. Bởi vậy anh chỉ nói anh đang theo đuổi cô, không phải công bố tình yêu.
Đồng thời cũng ra một thông báo, người phụ nữ này là của anh.
Dưới bình luận này là mấy lời cổ vũ cho anh, giống như cổ động cho đại hội thể thao.
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Cố lên, Thư Hữu Hội hậu nhuẩn mạnh mẽ của nam thần! 】
【 Ôn Hàn là nam thần của tôi: Nam thần sắp phải gả chồng, luyến tiếc. Làm sao bây giờ, ngoài chúc phúc chỉ có thể chúc phúc. 】
【 tĩnh oa oa: @ họa sĩ Phi Vãn, là họa sĩ tranh minh hoạ cho 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 đúng không? 】
【 thụ tinh 123: @ họa sĩ Phi Vãn, cô trả nam nhân lại cho tôi!!!! 】
【 Bánh xe bí đỏ: Tôi không phải bị mù chứ, @ họa sĩ tranh minh họa Dạ Miên, mau đến xem! 】
【 Hứa Tĩnh Vi: Tôi biết mà, tôi biết mà, tôi sớm đã nhận ra! 】
【 Văn Đình cư sĩ: Móa nó, móa nó, móa nó!!! 】
......
Ôn Hàn về đến nhà, mở ra điện thoại ra nhìn. Triệu Văn Đình liên tiếp đã nhắn N tin nhắn mạnh mẽ lên án anh.
【 Văn Đình cư sĩ: Tra nam, tra nam chân đạp hai thuyền, xin hãy tự nổ chết tại chỗ! 】
【 Văn Đình cư sĩ: Độc chiếm một mĩ nhân ở quán cà phê còn chưa đủ, lại theo đuổi Phi Vãn, quá cặn bã rồi, mình sao có thể quen biết với người cặn bã như vậy, bây giờ còn chưa có người nào biết, nhanh chóng quay đầu lại đi, cậu muốn theo đuổi Phi Vãn, mình theo đuổi mĩ nhân quán cà phê, dù sao mình cũng có WeChat của cô ấy. 】
【 Văn Đình cư sĩ: Mình quyết định lấy hình tượng của cậu để làm nhân vật phản diện. Ác quỷ, với tư cách là nam chính, từ trên trời đi xuống, giải cứu kẻ yếu, những kẻ mềm yếu. Đứng trên nhóm thiếu nữ, rồi sau đó cùng các mỹ thiếu nữ triền triền miên miên đến chân trời. 】
......
Ôn Hàn cầm điện thoại, trả lời một câu.
【 tác giả Ôn Hàn: Chuẩn bị tốt bao lì xì đi. 】
【 Văn Đình cư sĩ: Làm gì, bây giờ ăn Tết còn hơi sớm nhá, gọi anh trai, mình cho cậu một bao thật lớn. 】
【 tác giả Ôn Hàn: Tiền mừng cưới. 】
Ôn Hàn cất điện thoại, đi tắm, trước khi ngủ lại gọi điện cho Hạng Noãn.
Ôn Hàn: "Con trai của chúng ta ngủ chưa, anh sợ nó ngủ không ngon."
Hạng Noãn suy nghĩ một hồi mới biết anh đang nói cái gì, cô đáp: "Nó...... Ngủ rất ngon mà."
Ôn Hàn dựa vào gối đầu giường, hơi cong khóe môi: "Em chuẩn bị ngủ sao?"
Hạng Noãn nhìn trần nhà, nói: "Đã nằm xuống." Dừng một chút rồi tiếp lời: "Anh đăng bài Weibo kia, là có ý gì?"
Ôn Hàn đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi nói: "Ý trên mặt chữ." Lại nói: "Anh đang theo đuổi em, Noãn Noãn."
Giọng nói của anh từ đầu đã rất dễ nghe, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, trầm thấp gợi cảm đến kỳ lạ, cách đầu điện thoại, Hạng Noãn cảm thấy mình như bị giật điện nhẹ, trong lòng mềm nhũn.
Nàng phục hồi tinh thần, do dự một chút nói: "Thật ra, anh không cần gióng trống khua chiêng như vậy. Em tin anh."
Cô đang nói là bài Weibo ái muội của Diệp Lâm Chi.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng anh cảm thấy vui nói không nên lời, anh đang cố gắng từng bước dẫn cô đi ra từ trong trở ngại của quá khứ. Khi đó còn trẻ, một người không biết giải thích, một không muốn tin tưởng.
Ánh sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuyên qua cửa sổ. Bây giờ đã là tháng 10, nhưng anh lại giống như nghe tiếng băng đá tan chảy, mai này sẽ là hoa nở xuân về.
Cô cầm điện thoại, hình như nghe thấy anh thấp giọng cười một tiếng, giọng nói tràn ngập từ tính truyền đến: "Đồng ý cho anh theo đuổi em sao, Noãn Noãn?" Một chữ cuối cùng mang theo sự tùy ý, khiến người khác trầm luân.
Lúc trước trong thời điểm thân mật, anh thích cắn vào lỗ tai của cô, dùng giọng nói tràn ngập từ tính cùng hormone gọi tên cô, Noãn Noãn.
Cô đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, nói: "Đó là tự do của anh."
Từ trước tới nay, một người đàn ông thích một người phụ nữ, muốn theo đuổi người ta, đều là trực tiếp đuổi theo. Nào có ai hỏi thừa, em đồng ý cho anh theo đuổi em sao. Cho nên cô rất chắc chắn, anh đang dùng mỹ nam kế, nói lời dễ nghe như vậy để khiến cô động tình.
Vậy mà anh lại thành công.
Hạng Noãn cố bình tĩnh nói: "Nếu không có việc gì, em đi ngủ trước."
Người đàn ông bên đầu dây bên kia dịu dàng nói: "Ngày mai gặp."
Hạng Noãn nói: "Ngày mai thì không được, tối mai sau khi cho cẩu tử ăn thì em sẽ tới nhà của Đào Hủy Hủy ngủ, cô ấy thất tình, em đi an ủi cô ấy."
Ôn Hàn ừ một tiếng: "Ngày mai gặp."
Hạng Noãn cười cười: "Được."
Sau khi tốt nghiệp đại học thì Đào Hủy Hủy đã dọn ra khỏi nhà, gia đình cô ấy mở một công xưởng,điều kiện không tệ, lại là con gái một, ở trong một căn nhà lớn, hoàn toàn khác với Hạng Noãn, mỗi tháng phải trả nợ tiền nhà.
Hạng Noãn có chìa khóa của nhà Đào Hủy Hủy, vừa mở cửa đã nghe thấy mùi khói.
Đèn lớn của phòng khách không mở, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ được bật lên. Dưới không gian tối tăm, Đào Hủy Hủy ngồi ở trên sô pha, trong gạt tàn đầy vụn thuốc lá, ánh mắt cô ấy trống rỗng, mặt không cảm xúc, nhả từng ngụm khói, sương khói bay lượn rồi biến mất.
Đào Hủy Hủy nhìn qua không có tinh thần, cùng vị thiếu nữ tràn đầy năng lượng xinh đẹp thường ngày không giống nhau.
Hạng Noãn đưa tay mở đèn lớn, lúc đi không cẩn thận đá phải một chai bia, tạo ra một chuỗi tiếng động. Nàng dật lấy diêud thuốc trên tay Đào Hủy Hủy, ấn lên gạt tàn.
"Thật sự chỉ có một chuyện trong năm tháng kia?"
Đào Hủy Hủy không nói gì, coi như cam chịu.
Hạng Noãn đi xuống bếp rót nước, đưa cho cô ấy, nói: "Uống nước, môi khô cả rồi, chưa ăn cơm tối đúng không, cùng mình đi ra ngoài một chút."
Đào Hủy Hủy nhận ly nước rồi uống một ngụm, không nói.
Hạng Noãn thấy cô ấy không muốn nói chuyện, ngồi một bên yên lặng bồi cô ấy, ôm bả vai cô ấy, im lặng an ủi.
Một lúc lâu sau, Đào Hủy Hủy cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
"Mình phát hiện trên người anh ta có tóc phụ nữ, cổ áo sơmi còn có vết son mờ mờ. Sau đó anh ta thừa nhận, rồi chia tay."
"Mình không cam lòng, Noãn Nhi, cậu đi cùng mình gặp người phụ nữ kia đi. Cậu yên tâm, mình chỉ tò mò, muốn nhìn xem là loại phụ nữ gì."
Hạng Noãn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Đào Hủy Hủy, nói: "Đừng đi, thất rồi sẽ càng nóng nảy. Thất được gương mặt thật của hắn sớm cũng tốt, kịp thời rút ra."1
Cô không thể nói chỉ qua mấy tháng, tình cảm chưa sâu, chỉ cần quay đầu đã quên đi mọi thứ để an ủi Đào Hủy Hủy. Năm đó cô và Ôn Hàn, chính thức hẹn hò cũng chỉ có 3 tháng, thời gian ngắn như vậy, đến bây giờ cô cũng chưa bỏ được. Có đôi lúc, tình cảm sâu đậm không hề liên quan đến thời gian.
Hạng Noãn nấu cháo cho Đào Hủy Hủy, chuẩn bị để cho cô ấy ăn no bụng.
Đào Hủy Hủy ngồi trong phòng bếp, nhìn dáng vẻ chân tay bận rộn của khuê mật, trong lòng dâng lên cảm giác cảm động.
Hạng Noãn nấu cháo xong, Đào Hủy Hủy gần như đã khôi phục tâm trạng, cô ấy cầm lấy muỗng, mỉm cười nói: "Cảm ơn Ôn phu nhân."
Hạng Noãn đứng hình một lúc mới hiểu khêu mật của mình đang nói gì, nhanh chóng giải thích: "Không phải, cậu đừng nói bừa."
Đào Hủy Hủy không đáp lại, cúi đầu ăn từng muỗng cháo.
Hạng Noãn im lặng, nói lời an ủi Đào Hủy Hủy: "Hủy Hủy nhà chúng ta tốt như vậy, xứng đáng với đàn ông tốt hơn."
Bạn trai của Đào Hủy Hủy, Hạng Noãn đã gặp qua vài lần, ưu điểm lớn nhất là lớn lên đẹp, khuyết điểm là không nói lớn chuyện yêu đương, cả người tỏa ra vẻ tối tăm, lúc ấy Đào Hủy Hủy thích, Hạng Noãn cũng không dám nói gì.
Đào Hủy Hủy ăn xong cháo: "Minh đi tắm một cái, lát nữa cùng mình ra ngoài chơi."
Hạng Noãn có chút lo lắng mà đi theo sau Đào Hủy Hủy, cô ấy đi đâu cô đi theo tới đó, giống một cái đuôi nhỏ.
Đào Hủy Hủy đứng ở cửa toilet, xoay người ôm Hạng Noãn: "Mình đã hiểu vì sao nam thần của mình thích cậu rồi, Noãn Nhi, cậu cũng thật quá đáng yêu đi."
Nói xong lại xoay người đi vào trong tắm rửa.
Hạng Noãn đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nước ào ào mới yên tâm.
Lần này Đào Hủy Hủy tắm rất lâu, Hạng Noãn không thúc giục cô ấy, đang tính xem khi nào cô ấy tự sửa tâm trạng xong.
Chờ cô ấy bước ra khỏi toilet, đã như biến thành một người khá. Giống với cô gái xinh đẹp năng động thường ngày. Nụ cười của một người có thể là giả, nhưng ánh mắt không hề nói dối, trong mắt cô ấy rõ ràng không có ý cười.
Hạng Noãn đau lòng, hai người bàn đầu đã bàn đến chuyện cưới hỏi, ảnh cưới cũng chuẩn bị chụp, nói quên là quên, sao có thể dễ như vậy.
Đào Hủy Hủy nhìn Hạng Noãn mỉm cười nói: "Cô em xinh đẹp, chờ chị Hủy Hủy trang điểm xong, mang em đi nhảy, có thể tình cờ gặp anh đẹp trai." rồi lại như nhớ tới gì đó: "A không được, Noãn Nhi, cậu thì bỏ đi, mình phải trông chừng cậu thay nam thần."
Hạng Noãn không yên tâm cho Đào Hủy Hủy đi một mình đến quán bar, khăng khăng muốn đi cùng cô ấy.
Ôn Hàn bận rộn cả ngày, kịch bản có mấy đoạn cao trào rất khó, mất thời gian xử lý đến gần như hoàn hảo. Lúc tan làm, nhà sản xuất đề nghị mời cơm.
Hạng Noãn đêm nay không có ở nhà, nếu anh đi qua đó cũng không thể gặp, lập tức đi theo đoàn người. Muốn nhanh chóng xử lý hết mọi việc một lần, sau hôn nay, về sau cũng không phải xử lý mấy chuyện như vậy, thời gian sau này đều có thể trở về bên Hạng Noãn.
Ôn Hàn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngồi kế bên là chủ đoàn và người có kinh nghiệm nhất trong đoàn. Mấy cô gái nhỏ muốn mà không thể chen vào được, hai ba người một nhóm ngồi tụm lại thảo luận về người đàn ông anh tuấn mê người phía đối diện.
Một cô gái gan lớn nói đùa: "Ngày hôm qua thầy Ôn Hàn Weibo rất đẹp trai nha, còn bá đạo khiến người khác phải mê muội, nhất định là có thể theo đuổi họa sĩ tranh minh họa kia!"
Nói đến Hạng Noãn, trên mặt người đàn ông luôn mang vẻ lạnh lùng cũng xuất hiện chút ý cười, gương mặt đầy dịu dàng đáp lại: "Tôi sẽ cố gắng."
Cô bé kia ôm ngực: "Ôi không, nam thần, anh đừng cười như vậy với em, sẽ làm trái tim thiếu nữ già cỗi của em xao xuyến đó."
Người một bài đều cười ha ha.
Diệp Lâm Chi ngồi đối diện Ôn Hàn, nhìn anh nói chuyện với đạo diễn bên cạnh, giống như đang thảo luận kịch bản. Anh chính là như vậy, lúc đề cập đến công việc, biểu tình của anh chỉ còn lại cứng rắn và nghiêm túc, khiến người khác mê mẩn đến kì lạ.
Weibo của Ôn Hàn, cô ta đã nhìn thấy, người gọi là họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn, bọn họ quen biết như thế nào, là nhờ đến 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 cho họa sĩ minh họa kia thông đồng với Ôn Hàn đi? Đúng là đủ vô sỉ.1
Diệp Lâm Chi bưng ly rượu nho lên, đôi môi tái nhợt nhấm một ngụm, ánh mắt lại nhìn lên người đàn ông phía đối diện đánh giá một lần nữa. Ngũ quan của anh rất hoàn mĩ, đường nét cơ thể cũng rất mạnh mẽ, cùng với linh hồn to lớn gợi cảm kia, là điểm hấp dẫn chí mạng đối với cô ta.
Điện thoại vang lên, Diệp Lâm Chi thoáng qua rồi không kiên nhẫn tát đi, đối phương tiếp tục gọi lại, ba lần tiếp theo cô ta đều tắt máy.
Có một nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy, trêu ghẹo: "Diệp đại mĩ nữ của chúng ta xem ra đã bị người theo đuổi làm cho phiền chán rồi, thì ra lớn lên làm mĩ nhân cũng là một loại ưu phiền."
Những người ngồi ở đây đều đã thành tinh, Diệp Lâm Chi lớn lên xinh đẹp không phải nói phét, những lời này không ít thì nhiều cũng có ý khen ngợi. Vì thế những người khác cũng phụ họa theo vài câu.
"Mấy ngày nay Lâm Lâm đều ở công ty viết kịch bản, quầy lễ tân gần như bị biển hoa dìm xuống rồi."
"Lâm Lâm dáng người cũng rất đẹp, sao có thể giữ được vậy, nhìn eo nhỏ này, chân dài này, một phụ nữ như tôi cũng phải ngo ngheo rục rịch."
Ánh mắt Diệp Lâm Chi vẫn luôn dính lên người của Ôn Hàn. Nghe thấy những lời này, trên mặt anh cũng không thay đổi chút gì, mắt cũng không thèm liếc cô ta một cái.
Ôn Hàn trong lúc ăn cơm vẫn lấy điện thoại ra nhìn vài lần, không có cuộc gọi nào của Hạng Noãn, mở QQ nhìn một lần, cũng không có tin nhắn mới nào.
Vì vậy, các món ăn trên bàn trở nên vô vị.
Chờ đến lúc anh bắt đầu ăn, thứ anh chọn đều là mấy món cô thích ăn nhất. Khóe môi anh khẽ cong lên, ý cười chợt lướt qua.
Ăn xong come, mọi người bắt đầu kheis nhau muốn đi đến bar chơi.
Ôn Hàn trước nay đều im lặng, không thích đến nơi ồn ào náo nhiệt. Lúc đang chuẩn bị từ chối, điện thoại vang lên.
Triệu Văn Đình la lớn từ đầu bên kia: "Đang ở đâu đó, đi uống rượu, ông đây thất tình."
Ôn Hàn hỏi: "Cậu bắt đầu yêu từ khi nào, sao có thể thất tình được?"
Triệu Văn Đình đầu bên kia như là rít qua kẽ răng: "Còn không phải bởi vì cậu!" Sau đó thương tâm nói: "Cậu không phải tuyên bố theo đuổi Phi Vãn sao, mình liền muốn đi thông đồng với mỹ nhân quán cà phê."
Mệt cho Triệu Văn Đình không nói ở trước mặt Ôn Hàn. Nếu không chắc chắn sẽ bị lu dấm nào đó đá đến Bắc Băng Dương ha?!
"Cô ấy từ chối lời mời hẹn hò của mình, còn sẵn dịp rắc cẩu lương cho mình. Nói cái gì mà đã có người mình thích, còn nói rất thích, rất rất thích, sẽ không muốn tìm hiểu người đàn ông khác. Sao mệnh của ông đây lại khổ như vậy."
Lúc đầu là người đàn ông nào đó đang đắm chìm trong bể giấm chuẩn bị nổi lửa, nhưng nghe xong mấy câu đó, tâm tình đột nhiên tốt lên kì lạ, mặt mày như chứa nước xuân, khóe môi tràn nhập ý cười, sau đó nói: " Ở quán bar 989 chờ cậu."
Cô mở giao diện, đã thấy một loạt tin nhắn mới. Bởi vì có quá nhiều tin nhắn, nó tự động thoát ra ngoài.
Hạng Noãn ngồi lên sofa rồi mở lại ứng dụng. Lần này nó không tự thoát ra nữa,fans mới theo dõi cùng với tin nhắn thiếu chút nữa đã lấp kín màn hình của cô
Nhớ lúc nãy Ôn Hàn phát Weibo, cô click mở trạng thái mới nhất của anh ra xem, một từ thừa ra cũng không có, chỉ @ cô một cái
"@ họa sĩ Phi Vãn."
Trong hình là cẩu tử, cùng với một bàn tay đang vuốt lông cẩu tử.
Bàn tay mảnh khảnh tinh tế, nổi bật trên lớp lông của cẩu tử, trắng hơn cả tuyết, móng tay hồng nhạt như cánh hoa đào, nhìn qua mềm mại tinh xảo.
Vừa thấy đã biết, chủ nhân của bàn tay này là mỹ nhân cực phẩm, là loại có dáng người siêu tốt.
Trong đầu Hạng Noãn nổ tung @ cô, lại đăng một bức hình ái muội như vậy, là có ý gì?
Nghĩ đến lúc trước Diệp Lâm Chi đăng một bức ảnh không rõ ràng, cô đã hoàn toàn hiểu rồi, là anh đang giải thích với cô, anh muốn nói với cô, nói cho mọi người, anh đã có người trong lòng, anh không muốn thấy những suy đoán cùng lời đồn tai tiếng.
Bức ảnh này khác với ảnh Diệp Lâm Chi đã đăng, lời đồn về anh cũng nữ tác giả kia hoàn toàn biến mất.
Anh dùng hành động thực tế nói cho cô, anh đem sẽ không để cô một lần nữa không có cảm giác an toàn, phải lo được lo mất, lo lắng khi nào mình sẽ mất đi người yêu.
Hạng Noãn nằm ở trên sô pha, nhìn màn hình điện thoại, một làn hơi ấm chợt tiến vào tim cô, như mùa đông đứng dưới mặt trời ban trưa không gió rét, dễ chịu.
Một nửa bình luận đang thảo luận ồn ào, một nửa như quỷ khóc sói gào, cực kỳ xuất sắc.
Bàn tán ồn ào là fans nam và fans sách, kêu khóc là fans bạn gái và fans vợ.
Hạng Noãn mở bình luận, bình luận đề cử là.
【 quay tròn: Nam thần đang tuyên bố tình yêu?!!!! 】
Ôn Hàn trả lời ở phía dưới.
【 tác giả Ôn Hàn: Đang theo đuổi phụ nữ. 】
Nếu không có sự đồng ý của cô, anh sẽ không bắt ép cô phải chấp nhận anh. Bởi vậy anh chỉ nói anh đang theo đuổi cô, không phải công bố tình yêu.
Đồng thời cũng ra một thông báo, người phụ nữ này là của anh.
Dưới bình luận này là mấy lời cổ vũ cho anh, giống như cổ động cho đại hội thể thao.
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Cố lên, Thư Hữu Hội hậu nhuẩn mạnh mẽ của nam thần! 】
【 Ôn Hàn là nam thần của tôi: Nam thần sắp phải gả chồng, luyến tiếc. Làm sao bây giờ, ngoài chúc phúc chỉ có thể chúc phúc. 】
【 tĩnh oa oa: @ họa sĩ Phi Vãn, là họa sĩ tranh minh hoạ cho 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 đúng không? 】
【 thụ tinh 123: @ họa sĩ Phi Vãn, cô trả nam nhân lại cho tôi!!!! 】
【 Bánh xe bí đỏ: Tôi không phải bị mù chứ, @ họa sĩ tranh minh họa Dạ Miên, mau đến xem! 】
【 Hứa Tĩnh Vi: Tôi biết mà, tôi biết mà, tôi sớm đã nhận ra! 】
【 Văn Đình cư sĩ: Móa nó, móa nó, móa nó!!! 】
......
Ôn Hàn về đến nhà, mở ra điện thoại ra nhìn. Triệu Văn Đình liên tiếp đã nhắn N tin nhắn mạnh mẽ lên án anh.
【 Văn Đình cư sĩ: Tra nam, tra nam chân đạp hai thuyền, xin hãy tự nổ chết tại chỗ! 】
【 Văn Đình cư sĩ: Độc chiếm một mĩ nhân ở quán cà phê còn chưa đủ, lại theo đuổi Phi Vãn, quá cặn bã rồi, mình sao có thể quen biết với người cặn bã như vậy, bây giờ còn chưa có người nào biết, nhanh chóng quay đầu lại đi, cậu muốn theo đuổi Phi Vãn, mình theo đuổi mĩ nhân quán cà phê, dù sao mình cũng có WeChat của cô ấy. 】
【 Văn Đình cư sĩ: Mình quyết định lấy hình tượng của cậu để làm nhân vật phản diện. Ác quỷ, với tư cách là nam chính, từ trên trời đi xuống, giải cứu kẻ yếu, những kẻ mềm yếu. Đứng trên nhóm thiếu nữ, rồi sau đó cùng các mỹ thiếu nữ triền triền miên miên đến chân trời. 】
......
Ôn Hàn cầm điện thoại, trả lời một câu.
【 tác giả Ôn Hàn: Chuẩn bị tốt bao lì xì đi. 】
【 Văn Đình cư sĩ: Làm gì, bây giờ ăn Tết còn hơi sớm nhá, gọi anh trai, mình cho cậu một bao thật lớn. 】
【 tác giả Ôn Hàn: Tiền mừng cưới. 】
Ôn Hàn cất điện thoại, đi tắm, trước khi ngủ lại gọi điện cho Hạng Noãn.
Ôn Hàn: "Con trai của chúng ta ngủ chưa, anh sợ nó ngủ không ngon."
Hạng Noãn suy nghĩ một hồi mới biết anh đang nói cái gì, cô đáp: "Nó...... Ngủ rất ngon mà."
Ôn Hàn dựa vào gối đầu giường, hơi cong khóe môi: "Em chuẩn bị ngủ sao?"
Hạng Noãn nhìn trần nhà, nói: "Đã nằm xuống." Dừng một chút rồi tiếp lời: "Anh đăng bài Weibo kia, là có ý gì?"
Ôn Hàn đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi nói: "Ý trên mặt chữ." Lại nói: "Anh đang theo đuổi em, Noãn Noãn."
Giọng nói của anh từ đầu đã rất dễ nghe, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, trầm thấp gợi cảm đến kỳ lạ, cách đầu điện thoại, Hạng Noãn cảm thấy mình như bị giật điện nhẹ, trong lòng mềm nhũn.
Nàng phục hồi tinh thần, do dự một chút nói: "Thật ra, anh không cần gióng trống khua chiêng như vậy. Em tin anh."
Cô đang nói là bài Weibo ái muội của Diệp Lâm Chi.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng anh cảm thấy vui nói không nên lời, anh đang cố gắng từng bước dẫn cô đi ra từ trong trở ngại của quá khứ. Khi đó còn trẻ, một người không biết giải thích, một không muốn tin tưởng.
Ánh sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuyên qua cửa sổ. Bây giờ đã là tháng 10, nhưng anh lại giống như nghe tiếng băng đá tan chảy, mai này sẽ là hoa nở xuân về.
Cô cầm điện thoại, hình như nghe thấy anh thấp giọng cười một tiếng, giọng nói tràn ngập từ tính truyền đến: "Đồng ý cho anh theo đuổi em sao, Noãn Noãn?" Một chữ cuối cùng mang theo sự tùy ý, khiến người khác trầm luân.
Lúc trước trong thời điểm thân mật, anh thích cắn vào lỗ tai của cô, dùng giọng nói tràn ngập từ tính cùng hormone gọi tên cô, Noãn Noãn.
Cô đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, nói: "Đó là tự do của anh."
Từ trước tới nay, một người đàn ông thích một người phụ nữ, muốn theo đuổi người ta, đều là trực tiếp đuổi theo. Nào có ai hỏi thừa, em đồng ý cho anh theo đuổi em sao. Cho nên cô rất chắc chắn, anh đang dùng mỹ nam kế, nói lời dễ nghe như vậy để khiến cô động tình.
Vậy mà anh lại thành công.
Hạng Noãn cố bình tĩnh nói: "Nếu không có việc gì, em đi ngủ trước."
Người đàn ông bên đầu dây bên kia dịu dàng nói: "Ngày mai gặp."
Hạng Noãn nói: "Ngày mai thì không được, tối mai sau khi cho cẩu tử ăn thì em sẽ tới nhà của Đào Hủy Hủy ngủ, cô ấy thất tình, em đi an ủi cô ấy."
Ôn Hàn ừ một tiếng: "Ngày mai gặp."
Hạng Noãn cười cười: "Được."
Sau khi tốt nghiệp đại học thì Đào Hủy Hủy đã dọn ra khỏi nhà, gia đình cô ấy mở một công xưởng,điều kiện không tệ, lại là con gái một, ở trong một căn nhà lớn, hoàn toàn khác với Hạng Noãn, mỗi tháng phải trả nợ tiền nhà.
Hạng Noãn có chìa khóa của nhà Đào Hủy Hủy, vừa mở cửa đã nghe thấy mùi khói.
Đèn lớn của phòng khách không mở, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ được bật lên. Dưới không gian tối tăm, Đào Hủy Hủy ngồi ở trên sô pha, trong gạt tàn đầy vụn thuốc lá, ánh mắt cô ấy trống rỗng, mặt không cảm xúc, nhả từng ngụm khói, sương khói bay lượn rồi biến mất.
Đào Hủy Hủy nhìn qua không có tinh thần, cùng vị thiếu nữ tràn đầy năng lượng xinh đẹp thường ngày không giống nhau.
Hạng Noãn đưa tay mở đèn lớn, lúc đi không cẩn thận đá phải một chai bia, tạo ra một chuỗi tiếng động. Nàng dật lấy diêud thuốc trên tay Đào Hủy Hủy, ấn lên gạt tàn.
"Thật sự chỉ có một chuyện trong năm tháng kia?"
Đào Hủy Hủy không nói gì, coi như cam chịu.
Hạng Noãn đi xuống bếp rót nước, đưa cho cô ấy, nói: "Uống nước, môi khô cả rồi, chưa ăn cơm tối đúng không, cùng mình đi ra ngoài một chút."
Đào Hủy Hủy nhận ly nước rồi uống một ngụm, không nói.
Hạng Noãn thấy cô ấy không muốn nói chuyện, ngồi một bên yên lặng bồi cô ấy, ôm bả vai cô ấy, im lặng an ủi.
Một lúc lâu sau, Đào Hủy Hủy cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
"Mình phát hiện trên người anh ta có tóc phụ nữ, cổ áo sơmi còn có vết son mờ mờ. Sau đó anh ta thừa nhận, rồi chia tay."
"Mình không cam lòng, Noãn Nhi, cậu đi cùng mình gặp người phụ nữ kia đi. Cậu yên tâm, mình chỉ tò mò, muốn nhìn xem là loại phụ nữ gì."
Hạng Noãn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Đào Hủy Hủy, nói: "Đừng đi, thất rồi sẽ càng nóng nảy. Thất được gương mặt thật của hắn sớm cũng tốt, kịp thời rút ra."1
Cô không thể nói chỉ qua mấy tháng, tình cảm chưa sâu, chỉ cần quay đầu đã quên đi mọi thứ để an ủi Đào Hủy Hủy. Năm đó cô và Ôn Hàn, chính thức hẹn hò cũng chỉ có 3 tháng, thời gian ngắn như vậy, đến bây giờ cô cũng chưa bỏ được. Có đôi lúc, tình cảm sâu đậm không hề liên quan đến thời gian.
Hạng Noãn nấu cháo cho Đào Hủy Hủy, chuẩn bị để cho cô ấy ăn no bụng.
Đào Hủy Hủy ngồi trong phòng bếp, nhìn dáng vẻ chân tay bận rộn của khuê mật, trong lòng dâng lên cảm giác cảm động.
Hạng Noãn nấu cháo xong, Đào Hủy Hủy gần như đã khôi phục tâm trạng, cô ấy cầm lấy muỗng, mỉm cười nói: "Cảm ơn Ôn phu nhân."
Hạng Noãn đứng hình một lúc mới hiểu khêu mật của mình đang nói gì, nhanh chóng giải thích: "Không phải, cậu đừng nói bừa."
Đào Hủy Hủy không đáp lại, cúi đầu ăn từng muỗng cháo.
Hạng Noãn im lặng, nói lời an ủi Đào Hủy Hủy: "Hủy Hủy nhà chúng ta tốt như vậy, xứng đáng với đàn ông tốt hơn."
Bạn trai của Đào Hủy Hủy, Hạng Noãn đã gặp qua vài lần, ưu điểm lớn nhất là lớn lên đẹp, khuyết điểm là không nói lớn chuyện yêu đương, cả người tỏa ra vẻ tối tăm, lúc ấy Đào Hủy Hủy thích, Hạng Noãn cũng không dám nói gì.
Đào Hủy Hủy ăn xong cháo: "Minh đi tắm một cái, lát nữa cùng mình ra ngoài chơi."
Hạng Noãn có chút lo lắng mà đi theo sau Đào Hủy Hủy, cô ấy đi đâu cô đi theo tới đó, giống một cái đuôi nhỏ.
Đào Hủy Hủy đứng ở cửa toilet, xoay người ôm Hạng Noãn: "Mình đã hiểu vì sao nam thần của mình thích cậu rồi, Noãn Nhi, cậu cũng thật quá đáng yêu đi."
Nói xong lại xoay người đi vào trong tắm rửa.
Hạng Noãn đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nước ào ào mới yên tâm.
Lần này Đào Hủy Hủy tắm rất lâu, Hạng Noãn không thúc giục cô ấy, đang tính xem khi nào cô ấy tự sửa tâm trạng xong.
Chờ cô ấy bước ra khỏi toilet, đã như biến thành một người khá. Giống với cô gái xinh đẹp năng động thường ngày. Nụ cười của một người có thể là giả, nhưng ánh mắt không hề nói dối, trong mắt cô ấy rõ ràng không có ý cười.
Hạng Noãn đau lòng, hai người bàn đầu đã bàn đến chuyện cưới hỏi, ảnh cưới cũng chuẩn bị chụp, nói quên là quên, sao có thể dễ như vậy.
Đào Hủy Hủy nhìn Hạng Noãn mỉm cười nói: "Cô em xinh đẹp, chờ chị Hủy Hủy trang điểm xong, mang em đi nhảy, có thể tình cờ gặp anh đẹp trai." rồi lại như nhớ tới gì đó: "A không được, Noãn Nhi, cậu thì bỏ đi, mình phải trông chừng cậu thay nam thần."
Hạng Noãn không yên tâm cho Đào Hủy Hủy đi một mình đến quán bar, khăng khăng muốn đi cùng cô ấy.
Ôn Hàn bận rộn cả ngày, kịch bản có mấy đoạn cao trào rất khó, mất thời gian xử lý đến gần như hoàn hảo. Lúc tan làm, nhà sản xuất đề nghị mời cơm.
Hạng Noãn đêm nay không có ở nhà, nếu anh đi qua đó cũng không thể gặp, lập tức đi theo đoàn người. Muốn nhanh chóng xử lý hết mọi việc một lần, sau hôn nay, về sau cũng không phải xử lý mấy chuyện như vậy, thời gian sau này đều có thể trở về bên Hạng Noãn.
Ôn Hàn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngồi kế bên là chủ đoàn và người có kinh nghiệm nhất trong đoàn. Mấy cô gái nhỏ muốn mà không thể chen vào được, hai ba người một nhóm ngồi tụm lại thảo luận về người đàn ông anh tuấn mê người phía đối diện.
Một cô gái gan lớn nói đùa: "Ngày hôm qua thầy Ôn Hàn Weibo rất đẹp trai nha, còn bá đạo khiến người khác phải mê muội, nhất định là có thể theo đuổi họa sĩ tranh minh họa kia!"
Nói đến Hạng Noãn, trên mặt người đàn ông luôn mang vẻ lạnh lùng cũng xuất hiện chút ý cười, gương mặt đầy dịu dàng đáp lại: "Tôi sẽ cố gắng."
Cô bé kia ôm ngực: "Ôi không, nam thần, anh đừng cười như vậy với em, sẽ làm trái tim thiếu nữ già cỗi của em xao xuyến đó."
Người một bài đều cười ha ha.
Diệp Lâm Chi ngồi đối diện Ôn Hàn, nhìn anh nói chuyện với đạo diễn bên cạnh, giống như đang thảo luận kịch bản. Anh chính là như vậy, lúc đề cập đến công việc, biểu tình của anh chỉ còn lại cứng rắn và nghiêm túc, khiến người khác mê mẩn đến kì lạ.
Weibo của Ôn Hàn, cô ta đã nhìn thấy, người gọi là họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn, bọn họ quen biết như thế nào, là nhờ đến 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 cho họa sĩ minh họa kia thông đồng với Ôn Hàn đi? Đúng là đủ vô sỉ.1
Diệp Lâm Chi bưng ly rượu nho lên, đôi môi tái nhợt nhấm một ngụm, ánh mắt lại nhìn lên người đàn ông phía đối diện đánh giá một lần nữa. Ngũ quan của anh rất hoàn mĩ, đường nét cơ thể cũng rất mạnh mẽ, cùng với linh hồn to lớn gợi cảm kia, là điểm hấp dẫn chí mạng đối với cô ta.
Điện thoại vang lên, Diệp Lâm Chi thoáng qua rồi không kiên nhẫn tát đi, đối phương tiếp tục gọi lại, ba lần tiếp theo cô ta đều tắt máy.
Có một nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy, trêu ghẹo: "Diệp đại mĩ nữ của chúng ta xem ra đã bị người theo đuổi làm cho phiền chán rồi, thì ra lớn lên làm mĩ nhân cũng là một loại ưu phiền."
Những người ngồi ở đây đều đã thành tinh, Diệp Lâm Chi lớn lên xinh đẹp không phải nói phét, những lời này không ít thì nhiều cũng có ý khen ngợi. Vì thế những người khác cũng phụ họa theo vài câu.
"Mấy ngày nay Lâm Lâm đều ở công ty viết kịch bản, quầy lễ tân gần như bị biển hoa dìm xuống rồi."
"Lâm Lâm dáng người cũng rất đẹp, sao có thể giữ được vậy, nhìn eo nhỏ này, chân dài này, một phụ nữ như tôi cũng phải ngo ngheo rục rịch."
Ánh mắt Diệp Lâm Chi vẫn luôn dính lên người của Ôn Hàn. Nghe thấy những lời này, trên mặt anh cũng không thay đổi chút gì, mắt cũng không thèm liếc cô ta một cái.
Ôn Hàn trong lúc ăn cơm vẫn lấy điện thoại ra nhìn vài lần, không có cuộc gọi nào của Hạng Noãn, mở QQ nhìn một lần, cũng không có tin nhắn mới nào.
Vì vậy, các món ăn trên bàn trở nên vô vị.
Chờ đến lúc anh bắt đầu ăn, thứ anh chọn đều là mấy món cô thích ăn nhất. Khóe môi anh khẽ cong lên, ý cười chợt lướt qua.
Ăn xong come, mọi người bắt đầu kheis nhau muốn đi đến bar chơi.
Ôn Hàn trước nay đều im lặng, không thích đến nơi ồn ào náo nhiệt. Lúc đang chuẩn bị từ chối, điện thoại vang lên.
Triệu Văn Đình la lớn từ đầu bên kia: "Đang ở đâu đó, đi uống rượu, ông đây thất tình."
Ôn Hàn hỏi: "Cậu bắt đầu yêu từ khi nào, sao có thể thất tình được?"
Triệu Văn Đình đầu bên kia như là rít qua kẽ răng: "Còn không phải bởi vì cậu!" Sau đó thương tâm nói: "Cậu không phải tuyên bố theo đuổi Phi Vãn sao, mình liền muốn đi thông đồng với mỹ nhân quán cà phê."
Mệt cho Triệu Văn Đình không nói ở trước mặt Ôn Hàn. Nếu không chắc chắn sẽ bị lu dấm nào đó đá đến Bắc Băng Dương ha?!
"Cô ấy từ chối lời mời hẹn hò của mình, còn sẵn dịp rắc cẩu lương cho mình. Nói cái gì mà đã có người mình thích, còn nói rất thích, rất rất thích, sẽ không muốn tìm hiểu người đàn ông khác. Sao mệnh của ông đây lại khổ như vậy."
Lúc đầu là người đàn ông nào đó đang đắm chìm trong bể giấm chuẩn bị nổi lửa, nhưng nghe xong mấy câu đó, tâm tình đột nhiên tốt lên kì lạ, mặt mày như chứa nước xuân, khóe môi tràn nhập ý cười, sau đó nói: " Ở quán bar 989 chờ cậu."
Bình luận facebook