• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI (2 Viewers)

  • Chương 30

Trải qua trận vừa rồi trên sô pha, bữa cơm tối này yên lặng đến kỳ lạ.



Giống như một cái khinh khí cầu bị chọc thủng, toàn bộ bầu không khí đều tản ra sự nguy hiểm, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, cũng có thể dẫn tới một vụ nổ lớn.



Hạng Noãn cúi đầu xới xới cơm, lúc gắp thức ăn cũng không nhìn người kia, khuôn mặt hồng hồng, thiếu chút nữa nuốt luôn xương cá vào cổ họng, cô ho khan một tiếng, anh lập tức đưa ly nước qua cho cô.



Cô nhận lấy, uống vài ngụm, tiếp tục cúi đầu xới cơm.



Ngay cả Ôn Hàn luôn không trêu ghẹo cô thì không chịu nổi, lúc này cũng ngậm miệng.



Không khí nhất thời vừa xấu hổ vừa ám muội.



Ôn Hàn gắp miếng dưa leo cho vào chén của Hạng Noãn, tìm lời mà nói: "Dưa leo hôm nay không tồi, rất tươi, hợp với em."



Nói xong lại thấy có gì đó không đúng, lập tức bổ sung: "Ý anh là, dưa leo thanh nhiệt giải độc, nên ăn nhiều một chút."



Giải thích này của anh, quả thật là giấu đầu lòi đuôi, vì vậy bầu không khí càng yên lặng.



Ôn Hàn ngậm miệng, Hạng Noãn cũng không nói câu nào. Lúc này anh như một tội nhân mang áo mưa, nên ít nói đi thì hơn, ít nói ít sai.



Hai người ăn xong bữa cơm trong bầu không khí im lặng kỳ lạ, Hạng Noãn phụ giúp dọn dẹp bàn ăn.



Cả căn phòng chỉ có thể nghe được tiếng chén đũa va vào nhau. Cùng với âm thanh Cẩu Tử chơi đùa đụng ngã cái ghế nhỏ trong phòng khách.



Tay cô không cẩn thận đụng vào tay anh, giống như bị điện giật, nhanh chóng rút trở về.



Nếu là bình thường, anh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy trêu ghẹo cô vài câu. Nhưng đến khi anh mở miệng nói chuyện, mới phát hiện dường như không phát ra được âm thanh nào.



Trong lúc rửa chén, lát nữa phải lên lầu tắm nước lạnh.



Sàn phòng bếp có chút trơn, Hạng Noãn đứng không vững, trượt chân một cái. Ôn Hàn phản ứng nhanh nhạy bắt lại cổ tay của cô, ôm cô vào trong lòng anh, cô mới không bị ngã.



Anh ôm cô, lỗ tai cô dán vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim của anh đập như sấm, từng nhịp từng nhịp dội vào trong màng nhĩ của cô.



Anh giật giật môi, nhìn cô thật sâu, khàn giọng nói: "Em rất nóng." Lúc ánh mắt của anh rơi xuống môi cô, không cách nào dời đi được.



Anh cúi đầu, muốn hôn cô, anh đã không thể kiềm chế được. Anh muốn hòa cô vào trong thân thể mình.



Cô hơi ngẩng đầu, thấy anh chậm rãi đến gần, động tác của anh thoạt nhìn rất chậm, nhưng cô biết sâu trong đó đang cuộn trào mãnh liệt, chỉ cần hai đôi môi chạm vào nhau, hormone sẽ bùng nổ mạnh.



Có lẽ là ý trời, điện thoại di động của Hạng Noãn đang đặt trên bàn trà vang lên.



Cô tách ra khỏi người anh, lao ra khỏi phòng bếp, cầm lấy di động chạy về phòng ngủ.



Người gọi tới là tác giả Như Mộng Tự Huyễn của "Phượng hoàng tuyệt sắc", trao đổi với cô về nội dung trên tranh minh họa.



Cúp điện thoại, Hạng Noãn tắm rửa một lần nữa, cầm lấy tablet trong phòng ngủ, sau đó không đi ra ngoài nữa.



Ôn Hàn rửa chén xong, đến phòng cô gõ cửa một cái: "Anh mang con trai xuống lầu chơi một chút, em có muốn đi không?"



Người bên trong hô: "Không đi."



Ôn Hàn mang Cẩu Tử đến bên chỗ thiết bị tập thể hình ở phía sau tiểu khu ngồi một hồi.



Anh sờ sờ môi của mình, lại nhìn tay của chính mình, khóe môi hơi nhếch lên cười cười.



Anh và cô đều không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, từ khi còn ở bên nhau lúc trước, còn làm nhiều chuyện hoang đường hơn thế này, nhớ lại hình ảnh vừa nãy, lại khẩn trương như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đối mặt với cô gái mình thích, không biết phải làm gì mới tốt.



Ôn Hàn dẫn Cẩu Tử đến cửa tiểu khu, mua đủ loại kẹo que từ các cửa hàng lớn nhỏ xung quanh, rồi mua thêm chút giấy gói, ngồi ở bồn hoa nhỏ dưới lầu, mất nửa tiếng để gói thành một bó hoa kẹo.



Anh không có chìa khóa nhà cô, đứng ngoài cửa nhấn chuông.



Hạng Noãn mở cửa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bó hoa nhiều màu sắc, đều được làm từ kẹo. Cô cười cười nhận lấy.



Anh đột nhiên đưa tay lên, búng vào trán cô một cái, thì thầm: "Chuyện đã xảy ra tối hôm nay đều quên hết đi."



Giống như phù thủy đang niệm chú.



Hạng Noãn sờ chỗ da bị anh chạm vào, nói: "Đừng làm loạn." Nói xong tìm một cái bình hoa nhỏ, cắm bó hoa từ kẹo que kia vào.



Đặt trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.



Ôn Hàn đi theo, đứng ngoài cửa phòng của cô, chân thăm dò, muốn đi vào.



Hạng Noãn quay đầu nói: "Ba điều quy ước."



Ôn Hàn thu chân lại. Anh dựa vào cửa, nhìn cô nói: "Kịch bản đã tiến vào giai đoạn kết thúc, đại khái khoảng năm sáu ngày nữa là xong, mấy ngày nay phiền em chăm sóc Cẩu Tử một chút. Đợi viết xong mấy cái kịch bản, anh sẽ mang Cẩu Tử về."



Hạng Noãn ngồi xổm xuống, vuốt vuốt đầu Cẩu Tử, cúi đầu hỏi: "Vậy còn anh?"



Ôn Hàn cũng ngồi xổm xuống, duy trì ánh mắt ngang tầm với cô: "Trước tiên cứ chứa chấp anh mấy ngày nữa, đảm bảo không động vào em."



Lại nói: "Anh nói được thì làm được."



Hạng Noãn đứng lên, đi đến cửa, dừng ở trước mặt anh, đột nhiên nhón chân lên, hôn lên môi anh một cái, nói: "Cho em thêm chút thời gian nữa."



Anh sờ sờ môi của mình, ôm chặt cô vào trong ngực, một lúc lâu sau cũng chưa buông ra. Cằm anh cà cà trên tóc cô, dịu dàng nói: "Noãn Noãn, ngủ ngon."



Nói xong còn giúp cô đóng cửa phòng, trở về phòng của mình ngủ.



Mấy ngày tiếp theo, hình thức ở chung giữa hai người giống như một đôi vợ chồng già, trừ việc không có ngủ chung một phòng.



Ôn Hàn tan làm trở về, mua đồ ăn xong, bắt đầu nấu cơm, Hạng Noãn ngồi trên sô pha bên ngoài chơi đùa với Cẩu Tử, có đôi khi sẽ xuống phòng bếp lén ăn vụng.



Ăn cơm xong, Ôn Hàn rửa chén, Hạng Noãn ngồi chơi điện thoại di động một hồi, sau đó hai người cùng nhau xuống lầu dẫn chó đi dạo.



Trở về, Hạng Noãn đi tắm trước, cô tắm xong về phòng, anh mới đi tắm.



Sáng sớm ngày thứ hai, anh làm điểm tâm xong thì đi làm, cô dậy ăn điểm tâm xong, dọn dẹp sơ chén đũa một chút, sau đó bắt đầu giặt quần áo, giặt quần áo xong, bắt đầu làm việc.



Kết thúc công việc phải hao phí nhiều tinh lực nhất từ trước tới nay, từ xưa đến nay Ôn Hàn luôn yêu cầu rất nghiêm ngặt với câu văn của bản thân, rất nhiều chỗ viết rồi sửa sau đó lại sửa, đến khi thấy hài lòng mới thôi.



Thậm chí có khi đã xét duyệt xong các cửa, anh thấy không hài lòng, cũng sẽ sửa lại lần nữa.



Buổi tối mỗi ngày, anh cũng đem công việc buổi sáng chưa làm xong về nhà làm, ăn cơm cùng Hạng Noãn xong, đi rửa chén, xong rồi mới đến thư phòng tiếp tục làm việc đến khuya.



Nhiều lần nửa đêm Hạng Noãn tỉnh lại đi rót nước uống, thấy đèn ở thư phòng vẫn sáng.



Cô đau lòng cho anh, rót hai ly nước, đẩy cửa đang khép hờ đi vào, đưa cho anh một ly: "Anh làm vậy, tốn điện của em, mau đi ngủ."



Ôn Hàn ngồi trên ghế cầm lấy ly nước, uống một ngụm, đặt cái ly lên bàn sách, giơ tay lên ôm cổ cô, hung hăng hôn môi cô một cái: "Đau lòng cho anh sao?" Khẽ mỉm cười một cái lại nói tiếp: "Em đồng ý làm bạn gái anh, anh lập tức đi ngủ, sao nào?"



Quả nhiên thành công chọc Hạng Noãn tức giận bỏ đi.



Anh cười cười, nói với bóng lưng của cô: "Em cứ sưởi ấm giường trước, ông xã đến ngay đây."



Sau đó anh nghe thấy một tiếng Rầm, cô đóng cửa phòng lại, chắc là còn khóa trái cửa lại.



Khóe môi anh hơi nhếch lên, trong lòng vui vẻ nghĩ, cô nhất định đang đỏ mặt rồi.



Sau một giờ, Hạng Noãn còn chưa ngủ được, cô nhìn đồng hồ một cái, đã hơn nửa đêm rồi.



Cô xuống giường, mở cửa, thấy đèn trong thư phòng còn sáng, lần này cô không đi vào, đứng ngoài cửa, nhìn người đàn ông trước bàn sách.



Ngón tay anh linh hoạt gõ chữ trên bàn phím, khi thì tạm dừng nhìn xuống dưới, khẽ nhíu mày tự hỏi. Lúc nảy ra ý tưởng, đầu ngón tay nhảy lên như yêu tinh. Có khi không biết là đang viết cái gì, mà sườn mặt ẩn ẩn có thể nhìn ra vẻ mặt vui vẻ hoặc ưu thương, chắc là đang chìm vào cốt truyện trong kịch bản.



Anh không có mở đèn lớn, chỉ mở đèn nhỏ trên bàn, ánh đèn ấm áp chiếu vào người anh, cả người tản ra một loại ánh sáng ôn hòa dễ dàng cản ánh đèn vàng kia lại.



Hạng Noãn nhìn một lúc lâu, mới nhớ đến hôm Đại hội, anh đứng trên đài phát biểu, quanh người tản ra một loại hơi thở mạnh mẽ, hai ba câu đã vượt qua hết thảy người dưới đài. Anh vẫn luôn như vậy, vĩnh viễn đứng ở vị trí trung tâm nổi bật nhất trong một đám người, tỏa sáng lấp lánh.



Cô lặng lẽ trở về, không có quấy rầy anh.



Đợi đến khi cô trở thành người như anh, đợi đến khi cô xứng đôi với anh, cô sẽ chạy đến ôm lấy anh.



Lúc ở trong công ty, mở cuộc họp lập kế hoạch viết xong kịch bản, bởi vì đã tiến vào giai đoạn kết thúc của công việc, tất cả mọi người rất vui vẻ, tỏ ý khi viết xong kịch bản, tụ tập đi chơi một chút.



Chỉ có Ôn Hàn, anh thật sự không muốn kết thúc, kịch bản này viết xong, anh cũng phải rời khỏi nhà Hạng Noãn, lần sau trở lại, cũng không biết phải tìm lí do gì.



Tương tự khó chịu trong lòng còn có Diệp Lâm Chi.



Ôn Hàn vốn chính là thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, quá ít khi tham dự sự kiện này hay hoạt động kia, lần này cũng vì sáng tác kịch bản, anh mới xuất hiện ở công ty điện ảnh nhiều như vậy.



Lần này tách ra, hẳn là đến khi bộ phim bắt đầu quay mới có thể gặp lại.



Ôn Hàn sửa đổi xong cảnh cuối cùng, thu dọn xong máy tính xách tay và tài liệu của mình, ngày mai anh sẽ không đến. Đến trước khi phim truyền hình khởi động máy, gặp mặt diễn viên trao đổi một chút là được rồi.



Anh lái xe, đi về nhà Hạng Noãn.



Bữa tối nấu mấy món cô thích ăn, sau khi rửa chén xong, lại làm rất nhiều hoành thánh để trong tủ lạnh.



"Lúc em ở nhà một mình, không nên cứ ăn mỳ gói và cơm hộp."



Lúc Hạng Noãn nghe được mấy chữ ở nhà một mình mà anh nói, đột nhiên trong lòng có chút chua xót.



Trong ba năm nay, cô vẫn luôn ở một mình, cho đến bây giờ cũng không cảm thấy có gì cả, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy có chút cô đơn, nhưng chưa từng cảm thấy khó chịu như bây giờ.



Tất cả đơn giản vì, hơn nửa tuần này, trong nhà có thêm một người.



Nhưng mà chỉ có mười ngày.



Lại cảm thấy như đã qua rất lâu, lâu như đã trải qua mấy mùa xuân hạ dài dằng dặc.



Ôn Hàn tiếp tục nói: "Dầu và gạo cũng đã mua xong, thỉnh thoảng tự nấu chút cháo ăn, rau xanh thì xào lên, cho chút dầu, muối, xào vài cái là được."



"Thịt cũng không khó xử lý, lúc mua thì nhờ người ta cắt nhỏ, dầu, muối, gia vị, xào xào vài cái, không biết chín chưa, thì xào thêm một chút, đừng xào đến khét là được."



"Còn cá, em thích ăn cá chưng giấm đường, món này cũng không khó làm, muốn ăn..."



Anh còn chưa nói xong, đã nghe cô thấp giọng nói: "Em sẽ không."



Anh cười cười, nhìn cô nói: "Anh nấu cho em ăn."



Ôn Hàn ngồi trên sô pha vuốt vuốt Cẩu Tử, cúi đầu nói với nó: "Mẹ con nuôi con đến béo rồi."



Cẩu Tử nghe không hiểu, vùi bên chân Ôn Hàn, nằm vô cùng thoải mái, một lúc lại ngẩng đầu nhìn ba, rồi nhìn mẹ.



Anh tiếp tục nói: "Ngày mai ba phải đi rồi, con trai, con muốn ở cùng ba, hay ở cùng mẹ?" Cẩu Tử vẫn nghe không hiểu, không trả lời anh.



Hạng Noãn ngồi xổm xuống, vuốt vuốt người Cẩu Tử, nói rằng: "Nếu không, cứ để nó ở lại đây một thời gian nữa đi!" Cô ở một mình, bình thường cũng không có bạn, ngoại trừ bản thân cô, ngay cả một vật có thể phát ra âm thanh cũng không có, lạnh lẽo.



Ôn Hàn cười một cái, nói: "Vậy nếu anh nhớ con trai thì phải làm sao?"



Hạng Noãn đứng lên, thấp giọng nói: "Lúc anh nhớ nó, có thể đến thăm một chút."



Ôn Hàn quơ quơ di động, phát ra một đoạn ghi âm, là đối thoại vừa rồi của hai người. Anh cười cười nói: "Chứng cứ ở đây. Đến khi anh nhớ con trai, đến đây thăm nó, em cũng không thể đuổi anh đi."



Hạng Noãn nhìn vào mắt của anh: "Chỉ cần anh không khi dễ em, sao em lại muốn đuổi anh chứ?"



Ôn Hàn rũ mắt xuống, đau khổ chậm rãi nói: "Dù sao anh cũng nên rời khỏi đây, anh nghĩ là em chán ghét anh."



Hạ Noãn giải thích: "Không phải vậy, em không có."



Trong lòng cô suy nghĩ tìm từ, làm sao mới an ủi được anh, dù sao dáng vẻ của anh thoạt nhìn rất đáng thương.



Không ngờ khi người đàn ông ngước mắt lên, lại khẽ mỉm cười một cái: "Em nói em không ghét anh, vậy tại sao không cho anh bước vào phòng ngủ của em nửa bước?"



Hạng Noãn cảm thấy vừa nãy mình nhất định bị điên rồi, mới có thể cảm thấy người này rất đáng thương. Cô đứng lên đi về phòng ngủ.



Anh giữ chặt cổ tay cô lại, nhẹ giọng nói: "Ngày mai phải đi rồi, để anh ngắm em nhiều một chút, Noãn Noãn."



Một câu ngày mai phải đi, lại làm cô mềm lòng nữa rồi.



Ôn Hàn vừa mang Hạng Noãn đi đến căn phòng ngủ nhỏ, vừa nói: "Tuy là phòng ngủ của em không cho phép người ta vào, nhưng anh là người rất hiếu khách, không chỉ cho phép em bước vào, nếu em muốn ngủ lại, anh cũng đồng ý."



Hạng Noãn giơ tay đấm lên tay anh vài cái. Nhưng mấy cái này đối với anh, chỉ giống như gãi ngứa.



Ôn Hàn lấy từng bộ quần áo trong tủ ra bỏ vào vali, vừa nói với Hạ Noãn đang ngồi ở mép giường: "Bộ đồ anh mặc hôm qua còn đang phơi ngoài ban công, anh không lấy theo, tạm để ở chỗ này của em, còn bộ đang mặc này, ngày mai em giúp anh giặt sạch, cũng để lại ở đây."



Dù sao cũng phải lưu lại dấu vết ở nhà cô mới tốt.



Ôn Hàn lấy hai hộp miếng dán xương cổ từ trong vali ra, đứng dậy nói với Hạ Noãn: "Lát nữa tắm rửa xong, anh dán giúp em nhé."



Thấy cô không nói gì, anh tiếp tục nói: "Anh sắp phải đi rồi."



Cô gật gật đầu: "Vậy cảm ơn anh."



Thực ra anh có thể bắt buộc cô, biết cô vừa nhẹ dạ lại còn hiền lành. Ban đầu lúc thích cô, vẻ đẹp của cô chỉ là một phần, thật sự khiến anh động tâm chính là sự lương thiện và giỏi đoán ý người khác của cô.



Hiện tại trên mạng thịnh hành quan niệm, anh mắng tôi một câu, tôi chửi lại mười tám câu, anh đánh tôi một cái, tôi chém chết anh, kiểu phụ nữ tính cách mạnh mẽ.



Hạng Noãn lại không giống vậy, cô là kiểu, anh mắng tôi một câu, tôi cũng mắng lại một câu, anh đánh tôi một cái, tôi cũng đánh lại một cái, nhiều nhất chỉ đánh thêm một cái nữa. Nếu như anh có nỗi khổ khó nói, vậy tôi có thể suy nghĩ lại một chút đánh hay không.



Cô gái dịu dàng lương thiện như vậy, anh thầm muốn ôm vào lòng, yêu thương cô thật tốt.



Ôn Hàn thu thập hành lí xong, ngồi bên cạnh Hạng Noãn, sau lại nằm lên giường, nghiêng mặt nhìn cô nói: "Mấy ngày nay, anh rất vui vẻ."



Hạng Noãn cười cười.



Nằm xuống, song song với anh.



Cô nhìn trần nha, anh nhìn cô.



Gò má của cô rất đẹp, cái mũi xinh xắn, đôi môi bé nhỏ đỏ mọng khẽ mím lại, lông mi khẽ rung động khi tròng mắt di chuyển, tóc dài xõa ra trải trên ga giường màu xanh nhạt, cả người giống như một bức tranh sơn dầu vừa tĩnh vừa động, vẻ đẹp tinh khiết đến nỗi anh tạm thời quên đi ý đồ xấu của một người đàn ông tinh lực dồi dào.



Cuối cùng, Hạng Noãn đứng dậy, lúc chuẩn bị đi ra, lại nghe người đàn ông phía sau nói rằng: "Hình như anh còn có một món đồ để ở chỗ này của em, hộp áo mưa của anh đâu?"



Lại nói: "Được rồi, em thích thì cứ giữ lại, lần sau anh đỡ mắc công mang đến nữa."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom