Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Hạng Noãn vẽ tranh một lúc, bữa trà chiều cô định ăn bột củ sen quế hoa.
Cô tới phòng bếp đun một ly nước ấm, đổ bột củ sen màu trắng gạo vào chiếc chén sứ xanh biếc, rồi đổ nước vào, mùi hương ngọt ngào lập tức tràn vào khoang mũi.
Một tay cô cầm chiếc muỗng sứ trắng khuấy khuấy chén, tay còn lại cầm điện thoại di động lướt Weibo. Cẩu Tử chạy tới, ngửi ngửi chân cô, rồi ngồi xuống.
Thường ngày vào giờ này, Ôn Hàn sẽ nhắn tin cho cô, bảo cô uống nước hay ăn chút điểm tâm, hoặc là đi tản bộ gì đó.
Hạng Noãn mở giao diện trò chuyện với Ôn Hàn, ảnh đại diện của anh màu xám, có vẻ anh không online.
Ăn bột củ sen xong, Hạng Noãn ngâm chén vào bồn rửa sạch, rồi đặt vào tủ khử trùng.
Ảnh đại diện của anh trên điện thoại di động vẫn màu xám.
Hạng Noãn ngồi trên ghế mây ở ban công, vừa định nhắn tin cho anh, thì màn hình điện thoại bỗng xuất hiện một cuộc gọi tới từ người lạ.
Bình thường những cuộc gọi rác thế này rất nhiều, nhưng cũng có thể là khách hàng gọi, Hạng Noãn lập tức bấm trả lời cuộc gọi.
Không ngờ giọng nói phát ra từ loa điện thoại lại là giọng nói của Triệu Văn Đình.
"Hạng Noãn phải không, xin hãy tới Lục Viện, Ôn Hàn bị tai nạn giao thông."
Hạng Noãn cầm điện thoại di động, ngón tay run rẩy, ngay cả giọng nói cũng không khỏi run lên: "Làm sao vậy?"
Triệu Văn Đình nói: "Cô cứ tới đây trước đi." Vừa nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Đi từ ban công đến phòng ngủ, quãng đường này bỗng nhiên trở nên vô cùng khó khăn, cô cảm giác bàn chân không bước vững được, tựa như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Tâm trí cô rối bời, ngày hôm qua còn ở bên nhau thân mật như thế, sao có thể nói xảy ra chuyện là lập tức có chuyện được, sạo lại gặp phải tai nạn giao thông, từ trước đến nay anh lái xe rất ổn mà, đi bộ qua đường cũng không bao giờ vượt đèn đỏ.
Đầu óc cô trống rỗng. Cô không thể tưởng tượng được nếu anh xảy ra chuyện gì, cô phải làm như thế nào.
Hạng Noãn cầm lấy chiếc túi trên bàn rồi ra ngoài.
Tới bệnh viện, Triệu Văn Đình đang đứng chờ cô ở hành lang. Bên cạnh là anh ta là một vài người cô không quen, nhìn dáng vẻ có lẽ là đồng nghiệp của Ôn Hàn, anh gặp chuyện ngay dưới lầu của công ty.
Diệp Lâm Chi cũng ở trong đám người đó.
Triệu Văn Đình đưa Hạng Noãn sang một bên, nói: "Lúc ấy đèn xanh, một chiếc xe Toyota màu đen xông thẳng tới, Ôn Hàn phản ứng nhanh, cậu ấy ngã về phía sau, phần gáy đập xuống đất, cánh tay trầy xước, bác sĩ vẫn đang kiểm tra."
Anh ta nói tiếp: "Chiếc xe bị mất khống chế, đâm vào lan can, chủ chiếc xe cũng đang cấp cứu, phía cảnh sát giao thông cũng tới rồi."
Hạng Noãn nhìn Triệu Văn Đình: "Phần gáy?"
Triệu Văn Đình gật đầu: "Lát nữa bác sĩ ra là biết." Anh ta nói tiếp: "Về phần cha mẹ của Ôn Hàn, tôi vẫn chưa thông báo, chờ đến khi có kết quả kiểm tra, tôi mới nói cho họ biết, không nên khiến hai bác lo sợ."
Hạng Noãn gật đầu, đi về phía cửa phòng cấp cứu.
Đạo diễn nói chuyện với Diệp Lâm Chi nói chuyện: "Người gây tai nạn, cô có quen không?"
Diệp Lâm Chi vội phủ nhận: "Không quen biết."
Lúc ở dưới lầu của công ty, đạo diễn nghe thấy Diệp Lâm Chi gọi tên người chủ xe gây tai nạn, nhưng bây giờ cô ta không chịu nói, đạo diễn cũng không hỏi nhiều, trước mắt tất cả sự quan tâm của mọi người đều dồn cho Ôn Hàn đang trong phòng cấp cứu.
Hạng Noãn dựa vào tường cạnh cửa phòng cấp cứu, hơi ngửa đầu về sau, cô đã có kế hoạch phòng ngừa trường hợp xấu nhất, nếu sau khi ngã, đầu óc anh có vấn đề, cô sẽ ngay lập tức kết hôn với anh, chăm sóc anh cả đời, dù anh không muốn cũng không được.
Trong nửa giờ chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu, Hạng Noãn rất hối hận, vì sao cô không biết quý trọng khoảng thời gian của quá khứ. Vì sao ba năm trước cô lại muốn ra đi mãi mãi, rồi ba năm sau, cô lại vì chút lòng tự trọng của bản thân mà không đồng ý ở bên anh.
Triệu Văn Đình đứng bên cạnh Hạng Noãn, nhìn cô một cái, nói: "Cậu ấy thật sự rất thích em. Nếu cậu ấy bình an, tôi sẽ làm phù rể cho hai người được chứ."
Như để điều chỉnh bầu không khí đang quá căng thẳng, anh ta cười nhẹ, nói: "Phí lên sân khấu của tôi cao lắm đấy."
Hạng Noãn nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn."
Sau đó tất cả lại chìm vào im lặng.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ mang khẩu trang trắng bác sĩ bước ra hỏi: "Người nhà của Ôn Hàn có ở đây không?"
Triệu Văn Đình chạm vào Hạng Noãn một chút, nói với bác sĩ: "Có, đây là vợ chưa cưới của anh ấy."
Lúc này Hạng Noãn một lòng lo lắng cho Ôn Hàn, cô không chú ý tới cách dùng từ của Triệu Văn Đình, mà dù có chú ý, cô cũng không có hơi sức nói gì. Cứ vậy đi, vậy cũng tốt, vợ chưa cưới.
Bác sĩ nhìn thoáng qua bệnh án trên tay, nói: "Phần đầu bị chấn động não nhẹ, khuỷu tay tay trái trầy xước, không có gì đáng ngại, chuyển về phòng điều trị để quan sát."
Cuối cùng Hạng Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo trên cao cũng hạ xuống.
Nhóm người đi tới phòng bệnh, Triệu Văn Đình đứng một bên gọi điện thoại cho cha mẹ của Ôn Hàn, đạo diễn và mấy đồng nghiệp đến nhìn một lúc rồi bị y tá đuổi đi, quá đông người sẽ không có lợi cho việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Bây giờ chỉ còn một mình Hạng Noãn trong phòng bệnh.
Cô ngồi trước giường bệnh, trong lòng vẫn chưa tin lắm, mới ngày hôm qua anh còn nhảy nhót tung tăng vui đùa với cô, sao hôm nay lại nằm bất động trên giường bệnh.
Trông anh có vẻ nhợt nhạt hơn ngày thường. Trên người là bộ quần áo bệnh nhân, cổ áo hơi trùng xuống, có thể thấy được dấu hôn cô để lại trên cổ anh.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên.
Người trên giường khẽ động lông mày.
Ôn Hàn chậm rãi mở mắt, thấy Hạng Noãn, anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt cô,bàn tay hơi run, nói: "Em khóc cái gì?"
Vừa mở miệng lập tức phát hiện cổ họng hơi khô.
Hạng Noãn đứng dậy muốn rót nước cho anh, nhưng anh kéo tay cô: "Em đừng nhúc nhích, để anh nhìn một chút."
Cô quay đầu đi, lau sạch nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không phải hôm qua đã nhìn rồi à."
Ôn Hàn nhếch khóe môi: "Nhìn chưa đủ."
Hạng Noãn rút tay về, đứng dậy rót một ly nước, cô đỡ anh ngồi dậy, dựa vào đệm, rồi ấn chiếc chuông ở đầu giường.
Y tá vào phòng xem xét, hỏi sơ về tình hình sức khỏe của bệnh nhân rồi ra ngoài.
Ôn Hàn đưa tay muốn lấy ly, Hạng Noãn ngăn anh lại, nói: "Anh đừng cử động, để em đút anh."
Ôn Hàn mỉm cười nhìn đôi môi của cô một chút.
Hạng Noãn vừa nhìn đã hiểu, cô liếc nhẹ: "Không đút bằng miệng được." Nói rồi, đưa ly tới bên miệng anh.
Ôn Hàn uống nước xong, cười cười nói: "Ước gì anh được nằm thế này mãi mãi."
Hạng Noãn đặt ly nước đặt lên bàn nói: "Anh phải mau khỏe lại."
Ôn Hàn tỏ vẻ không còn luyến tiếc cuộc sống nữa: "Anh cũng đâu có vợ, khỏe để làm gì." Vừa nói vừa đưa mắt nhìn trộm Hạng Noãn.
Triệu Văn Đình bước vào, vừa lúc thấy cảnh này, anh ta đi đến trước giường bệnh nói: "Xem cậu kìa, đã bị thương như vậy, mà vẫn còn rất bỉ ổi." Anh ta quay đầu nói với Hạng Noãn: "Khoảng nửa giờ nữa ba mẹ chồng của em sẽ đến."
Hạng Noãn đỏ mặt: "Đại đại anh đừng nói bậy."
Triệu Văn Đình xua tay: "Sau này chúng ta đều là người một nhà, đại đại gì chứ, gọi anh Văn Đình là được."
Nếu không phải thân thể Ôn Hàn không khỏe, anh đã cho tên kia hai đấm.
Triệu Văn Đình nói với Ôn Hàn: "Tình hình của tài xế gây tai nạn không ổn lắm, bác sĩ đã liên hệ người nhà anh ta rồi. Lát nữa cảnh sát sẽ tới nói chuyện với cậu, người tài xế đó tên là Tiền Quân, anh ta có thù oán gì với cậu không?"
Ôn Hàn lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Triệu Văn Đình ồ một tiếng: "Vậy là một vụ tai nạn giao thông bình thường."
Hạng Noãn hỏi: "Tiền Quân?"
Triệu Văn Đình: "Em biết sao?" Nói xong anh nhìn đưa mắt nhìn Ôn Hàn: "Hay là, giết vì tình?"
Hạng Noãn giải thích: "Không phải, đó là bạn trai cũ của Đào Hủy Hủy. Không biết có phải là trùng tên hay không."
Ngay sau đó, điện thoại di động của Hạng Noãn vang lên.
Là Đào Hủy Hủy gọi.
"Noãn Nhi, Tiền Quân bị tai nạn giao thông rồi, nghe nói anh ấy sắp chết, anh ấy nhờ bác sĩ gọi điện thoại cho mình. Mình đang trên đường đến Lục Viện."
Hạng Noãn ừ một tiếng: "Mình cũng đang ở bệnh viện, cậu cứ đến đây trước rồi nói sau." Nói rồi, cô cúp điện thoại.
Triệu Văn Đình ngồi bên mép giường nói chuyện với Ôn Hàn, nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh, anh ta trêu ghẹo: "Ban nãy bác sĩ có nói cậu bị thương ở cổ đâu nhỉ, sao lại thế này?"
Ôn Hàn nói: "Cậu là cẩu độc thân, không hiểu cũng phải."
Triệu Văn Đình cãi lại: "Tuy hiện giờ con người đẹp trai này đang độc thân, nhưng không phải tôi chưa từng có bạn gái nhé."
Ôn Hàn: "Vậy cậu còn hỏi gì nữa."
Trong khi hai người đang nói chuyện, Ôn Tri Lâm và Hàn Thư đã đến.
Hạng Noãn đi đón Đào Hủy Hủy.
Từ Hiệp hội nhà văn, Đào Hủy Hủy tới thẳng bệnh viện, nhìn thấy Hạng Noãn, cô ấy hỏi: "Noãn, sao cậu cũng ở đây?"
Hạng Noãn kể sơ qua tình hình.
Đào Hủy Hủy nhìn thoáng qua phòng chăm sóc đặc biệt: "Lát nữa mình sẽ hỏi anh ấy, rốt cuộc là cố ý hay chỉ trùng hợp tông phải đại thần của chúng ta." Nói rồi, cô đi vào phòng bệnh.
Hạng Noãn ngồi trên chiếc ghế bên cửa.
Đào Hủy Hủy bước vào, thấy Tiền Quân, trên người anh ta ghim đủ thứ dụng cụ hình ống, anh ta không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt vẫn hoạt động.
Thấy Đào Hủy Hủy, khóe mắt Tiền Quân giật giật, nhìn thoáng qua phía bình dưỡng khí.
Đào Hủy Hủy im lặng tháo mặt nạ oxy giúp anh ta.
Tiền Quân yếu ớt cất giọng: "Hủy Hủy, anh không cố ý đâm phải cậu ta. Có lẽ không ai tin anh đâu." Nói xong anh ta mỉm cười tự giễu.
Đào Hủy Hủy ngồi xuống, không nói gì.
Tiền Quân nghỉ ngơi một lúc, rồi thở hổn hển nói: "Thật xin lỗi, anh không nên phụ lòng em." Trước khi chết, người mà anh ta muốn gặp nhất thật không ngờ lại là người bạn gái cũ đã bị anh ta vứt bỏ.
Đào Hủy Hủy hơi xúc động, cô nàng định giúp anh ta đeo mặt nạ oxy.
Tiền Quân không chịu, anh ta vẫn muốn nói chuyện.
Đào Hủy Hủy đành nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, nhất định có thể sống." Dù sao anh ta cũng là người cô ấy từng yêu, cô ấy không nỡ nhìn anh ta chết.
Đào Hủy Hủy tiếp tục nói: "Em sẽ gọi điện cho ba mẹ anh." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Và cả bạn gái của anh nữa."
Tiền Quân nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng gọi cho ba mẹ anh." Giọng anh ta dần trầm xuống, không biết là do quá mệt mỏi hay do tâm trạng không tốt, anh ta nói tiếp: "Gọi điện cho cô ấy giúp anh."
Đào Hủy Hủy cầm lấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường, không ngờ mật mã lại là sinh nhật của cô ấy, điều này khiến cô ấy khựng lại một chút, rồi cô mở danh bạ.
"Diệp Lâm Chi?"
Là nữ nhà văn xinh đẹp nhất kia, Đào Hủy Hủy ngỡ mình nghe lầm, cô ấy hỏi lại.
Tiền Quân gật đầu.
Điện thoại đổ từng hồi chuông dài, Đào Hủy Hủy thầm nghĩ chờ Diệp Lâm Chi tới, cô sẽ đi ngay. Cô ấy không có hứng thú ngồi xem bạn trai cũ diễn trò sinh ly tử biệt với bạn gái anh ta.
Chuông cứ đổ thật lâu mà vẫn không ai trả lời, rồi cuối cùng nó cũng tự ngừng.
Đào Hủy Hủy nhìn thoáng qua Tiền Quân, hỏi: "Gọi lại lần nữa?"
Tiền Quân gật đầu.
Đào Hủy Hủy vừa gọi, đầu dây bên kia đã cúp ngay lập tức, gọi lại một lần nữa thì đối phương đã tắt nguồn điện thoại.
Tiền Quân nhắm mắt lại, thở dốc nói: "Xem ra cô ta đã hoàn toàn vứt bỏ anh." Nói rồi, ánh mắt anh ta dần dần tối đi, tựa như ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong lòng anh ta đã bị nước lạnh dập tắt, cuối cùng anh ta nói: "Vậy cô đừng trách tôi không tình không nghĩa."
Đào Hủy Hủy không nói gì.
Tiền Quân nói: "Sau khi anh chết, căn hộ của anh, xin em nhận lấy." Rồi nói tiếp: "Nhờ em làm giúp anh một việc cuối cùng."
Đào Hủy Hủy không muốn nhận căn hộ kia, cô ấy chỉ đồng ý hoàn thành di nguyện của anh ta.
"Trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh có một túi hồ sơ, em gửi đi giúp anh, ngoài bìa hồ sơ có ghi địa chỉ rồi."
Đào Hủy Hủy gật đầu.
Cô vừa mới ra khỏi phòng bệnh thì có mấy y tá chạy vào, qua khung cửa kính, Đào Hủy Hủy nhìn thấy khuôn mặt đã không còn chút sức sống của Tiền Quân bị phủ một tấm vải trắng.
Hạng Noãn kéo Đào Hủy Hủy: "Đi thôi."
Hai người đến phòng bệnh của Ôn Hàn.
Vừa lúc có hai cảnh sát bước ra.
Triệu Văn Đình nói với Hạng Noãn và Đào Hủy Hủy: "Theo điều tra của cảnh sát giao thông, không phải cố ý gây tai nạn, mà là chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên tài xế mất kiểm soát cảm xúc, dây an toàn còn chưa thắt mà đã lao thẳng vào lan can. Tài xế bị mất lái vừa lúc Ôn Hàn đi ngang qua, là ngoài ý muốn, không phải mưu sát."
Đào Hủy Hủy nhớ tới lời nói của Tiền Quân ở phòng bệnh, có lẽ thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Triệu Văn Đình nói với Hạng Noãn: "Ba mẹ chồng của em tới rồi, mau vào đi."
Hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để Đào Hủy Hủy vào phòng, cô và Triệu Văn Đình cùng ngồi trên chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh.
Triệu Văn Đình gõ trán một cái: "Sao tôi lại cảm thấy nhìn cô rất quen nhỉ, lần trước ở quán bar, cô gái nôn lên người tôi, có phải là cô hay không nhỉ, có phải là cô hay không."
Tuy chột dạ nhưng Đào Hủy Hủy vẫn biện hộ: "Tôi không nhớ lắm, tôi chưa bao giờ gặp anh mà, quán bar gì, sao tôi không hiểu."
Triệu Văn Đình cười cười: "Không phải chúng ta từng gặp nhau ở Hiệp hội nhà văn rồi à, lúc họp đó. Cô lo sợ gì chứ, tôi cũng đâu có đòi bồi thường quần áo." Ant ta nói tiếp: "Cô mời tôi ăn một bữa cơm là được."
Đào Hủy Hủy: "Tôi chỉ có thể gửi anh tiền giặt quần áo thôi, không bỏ ra nhiều tiền hơn được đâu."
Triệu Văn Đình: "Vậy tổn thất tinh thần của tôi thì sao."
Đào Hủy Hủy: "Một người đàn ông như anh, tổn thất tinh thần gì chứ."
......
Hạng Noãn vào phòng bệnh, chào hai vị giáo sư.
Đúng lúc đang nói đến chuyện sau khi xuất viện thì làm thế nào.
Ôn Hàn kiên quyết không về với ba mẹ.
Hàn Thư nói: "Nhưng con về bên kia không có ai chăm sóc, ba mẹ không yên tâm." Nói xong bà lén nhìn Hạng Noãn một cái.
Ôn Hàn kéo tay Hạng Noãn: "Bạn gái của con sẽ chăm sóc con."
Tuy nói vậy, nhưng anh ta cũng không chắc chắn lắm.
Hạng Noãn nắm chặt tay Ôn Hàn, nói với ba mẹ anh: "Hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Hàn Thư vẫn còn lo lắng: "Hai đứa ở xa mà, cứ đi đi lại lại có phiền phức không?"
Hạng Noãn nói: "Con dọn qua ở cùng anh ấy một thời gian, đến khi anh ấy khỏe lại thì thôi."
Nhân lúc Hạng Noãn không chú ý, hai mẹ con kia thầm ra hiệu với nhau, hai ánh mắt gian trá nhìn nhau nói, kế hoạch thành công. Ôn giáo sư là người ngoài cuộc biết rõ toàn bộ âm mưu của bọn họ chỉ có thể bất lực đỡ trán.
Cô tới phòng bếp đun một ly nước ấm, đổ bột củ sen màu trắng gạo vào chiếc chén sứ xanh biếc, rồi đổ nước vào, mùi hương ngọt ngào lập tức tràn vào khoang mũi.
Một tay cô cầm chiếc muỗng sứ trắng khuấy khuấy chén, tay còn lại cầm điện thoại di động lướt Weibo. Cẩu Tử chạy tới, ngửi ngửi chân cô, rồi ngồi xuống.
Thường ngày vào giờ này, Ôn Hàn sẽ nhắn tin cho cô, bảo cô uống nước hay ăn chút điểm tâm, hoặc là đi tản bộ gì đó.
Hạng Noãn mở giao diện trò chuyện với Ôn Hàn, ảnh đại diện của anh màu xám, có vẻ anh không online.
Ăn bột củ sen xong, Hạng Noãn ngâm chén vào bồn rửa sạch, rồi đặt vào tủ khử trùng.
Ảnh đại diện của anh trên điện thoại di động vẫn màu xám.
Hạng Noãn ngồi trên ghế mây ở ban công, vừa định nhắn tin cho anh, thì màn hình điện thoại bỗng xuất hiện một cuộc gọi tới từ người lạ.
Bình thường những cuộc gọi rác thế này rất nhiều, nhưng cũng có thể là khách hàng gọi, Hạng Noãn lập tức bấm trả lời cuộc gọi.
Không ngờ giọng nói phát ra từ loa điện thoại lại là giọng nói của Triệu Văn Đình.
"Hạng Noãn phải không, xin hãy tới Lục Viện, Ôn Hàn bị tai nạn giao thông."
Hạng Noãn cầm điện thoại di động, ngón tay run rẩy, ngay cả giọng nói cũng không khỏi run lên: "Làm sao vậy?"
Triệu Văn Đình nói: "Cô cứ tới đây trước đi." Vừa nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Đi từ ban công đến phòng ngủ, quãng đường này bỗng nhiên trở nên vô cùng khó khăn, cô cảm giác bàn chân không bước vững được, tựa như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Tâm trí cô rối bời, ngày hôm qua còn ở bên nhau thân mật như thế, sao có thể nói xảy ra chuyện là lập tức có chuyện được, sạo lại gặp phải tai nạn giao thông, từ trước đến nay anh lái xe rất ổn mà, đi bộ qua đường cũng không bao giờ vượt đèn đỏ.
Đầu óc cô trống rỗng. Cô không thể tưởng tượng được nếu anh xảy ra chuyện gì, cô phải làm như thế nào.
Hạng Noãn cầm lấy chiếc túi trên bàn rồi ra ngoài.
Tới bệnh viện, Triệu Văn Đình đang đứng chờ cô ở hành lang. Bên cạnh là anh ta là một vài người cô không quen, nhìn dáng vẻ có lẽ là đồng nghiệp của Ôn Hàn, anh gặp chuyện ngay dưới lầu của công ty.
Diệp Lâm Chi cũng ở trong đám người đó.
Triệu Văn Đình đưa Hạng Noãn sang một bên, nói: "Lúc ấy đèn xanh, một chiếc xe Toyota màu đen xông thẳng tới, Ôn Hàn phản ứng nhanh, cậu ấy ngã về phía sau, phần gáy đập xuống đất, cánh tay trầy xước, bác sĩ vẫn đang kiểm tra."
Anh ta nói tiếp: "Chiếc xe bị mất khống chế, đâm vào lan can, chủ chiếc xe cũng đang cấp cứu, phía cảnh sát giao thông cũng tới rồi."
Hạng Noãn nhìn Triệu Văn Đình: "Phần gáy?"
Triệu Văn Đình gật đầu: "Lát nữa bác sĩ ra là biết." Anh ta nói tiếp: "Về phần cha mẹ của Ôn Hàn, tôi vẫn chưa thông báo, chờ đến khi có kết quả kiểm tra, tôi mới nói cho họ biết, không nên khiến hai bác lo sợ."
Hạng Noãn gật đầu, đi về phía cửa phòng cấp cứu.
Đạo diễn nói chuyện với Diệp Lâm Chi nói chuyện: "Người gây tai nạn, cô có quen không?"
Diệp Lâm Chi vội phủ nhận: "Không quen biết."
Lúc ở dưới lầu của công ty, đạo diễn nghe thấy Diệp Lâm Chi gọi tên người chủ xe gây tai nạn, nhưng bây giờ cô ta không chịu nói, đạo diễn cũng không hỏi nhiều, trước mắt tất cả sự quan tâm của mọi người đều dồn cho Ôn Hàn đang trong phòng cấp cứu.
Hạng Noãn dựa vào tường cạnh cửa phòng cấp cứu, hơi ngửa đầu về sau, cô đã có kế hoạch phòng ngừa trường hợp xấu nhất, nếu sau khi ngã, đầu óc anh có vấn đề, cô sẽ ngay lập tức kết hôn với anh, chăm sóc anh cả đời, dù anh không muốn cũng không được.
Trong nửa giờ chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu, Hạng Noãn rất hối hận, vì sao cô không biết quý trọng khoảng thời gian của quá khứ. Vì sao ba năm trước cô lại muốn ra đi mãi mãi, rồi ba năm sau, cô lại vì chút lòng tự trọng của bản thân mà không đồng ý ở bên anh.
Triệu Văn Đình đứng bên cạnh Hạng Noãn, nhìn cô một cái, nói: "Cậu ấy thật sự rất thích em. Nếu cậu ấy bình an, tôi sẽ làm phù rể cho hai người được chứ."
Như để điều chỉnh bầu không khí đang quá căng thẳng, anh ta cười nhẹ, nói: "Phí lên sân khấu của tôi cao lắm đấy."
Hạng Noãn nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn."
Sau đó tất cả lại chìm vào im lặng.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ mang khẩu trang trắng bác sĩ bước ra hỏi: "Người nhà của Ôn Hàn có ở đây không?"
Triệu Văn Đình chạm vào Hạng Noãn một chút, nói với bác sĩ: "Có, đây là vợ chưa cưới của anh ấy."
Lúc này Hạng Noãn một lòng lo lắng cho Ôn Hàn, cô không chú ý tới cách dùng từ của Triệu Văn Đình, mà dù có chú ý, cô cũng không có hơi sức nói gì. Cứ vậy đi, vậy cũng tốt, vợ chưa cưới.
Bác sĩ nhìn thoáng qua bệnh án trên tay, nói: "Phần đầu bị chấn động não nhẹ, khuỷu tay tay trái trầy xước, không có gì đáng ngại, chuyển về phòng điều trị để quan sát."
Cuối cùng Hạng Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo trên cao cũng hạ xuống.
Nhóm người đi tới phòng bệnh, Triệu Văn Đình đứng một bên gọi điện thoại cho cha mẹ của Ôn Hàn, đạo diễn và mấy đồng nghiệp đến nhìn một lúc rồi bị y tá đuổi đi, quá đông người sẽ không có lợi cho việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Bây giờ chỉ còn một mình Hạng Noãn trong phòng bệnh.
Cô ngồi trước giường bệnh, trong lòng vẫn chưa tin lắm, mới ngày hôm qua anh còn nhảy nhót tung tăng vui đùa với cô, sao hôm nay lại nằm bất động trên giường bệnh.
Trông anh có vẻ nhợt nhạt hơn ngày thường. Trên người là bộ quần áo bệnh nhân, cổ áo hơi trùng xuống, có thể thấy được dấu hôn cô để lại trên cổ anh.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên.
Người trên giường khẽ động lông mày.
Ôn Hàn chậm rãi mở mắt, thấy Hạng Noãn, anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt cô,bàn tay hơi run, nói: "Em khóc cái gì?"
Vừa mở miệng lập tức phát hiện cổ họng hơi khô.
Hạng Noãn đứng dậy muốn rót nước cho anh, nhưng anh kéo tay cô: "Em đừng nhúc nhích, để anh nhìn một chút."
Cô quay đầu đi, lau sạch nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không phải hôm qua đã nhìn rồi à."
Ôn Hàn nhếch khóe môi: "Nhìn chưa đủ."
Hạng Noãn rút tay về, đứng dậy rót một ly nước, cô đỡ anh ngồi dậy, dựa vào đệm, rồi ấn chiếc chuông ở đầu giường.
Y tá vào phòng xem xét, hỏi sơ về tình hình sức khỏe của bệnh nhân rồi ra ngoài.
Ôn Hàn đưa tay muốn lấy ly, Hạng Noãn ngăn anh lại, nói: "Anh đừng cử động, để em đút anh."
Ôn Hàn mỉm cười nhìn đôi môi của cô một chút.
Hạng Noãn vừa nhìn đã hiểu, cô liếc nhẹ: "Không đút bằng miệng được." Nói rồi, đưa ly tới bên miệng anh.
Ôn Hàn uống nước xong, cười cười nói: "Ước gì anh được nằm thế này mãi mãi."
Hạng Noãn đặt ly nước đặt lên bàn nói: "Anh phải mau khỏe lại."
Ôn Hàn tỏ vẻ không còn luyến tiếc cuộc sống nữa: "Anh cũng đâu có vợ, khỏe để làm gì." Vừa nói vừa đưa mắt nhìn trộm Hạng Noãn.
Triệu Văn Đình bước vào, vừa lúc thấy cảnh này, anh ta đi đến trước giường bệnh nói: "Xem cậu kìa, đã bị thương như vậy, mà vẫn còn rất bỉ ổi." Anh ta quay đầu nói với Hạng Noãn: "Khoảng nửa giờ nữa ba mẹ chồng của em sẽ đến."
Hạng Noãn đỏ mặt: "Đại đại anh đừng nói bậy."
Triệu Văn Đình xua tay: "Sau này chúng ta đều là người một nhà, đại đại gì chứ, gọi anh Văn Đình là được."
Nếu không phải thân thể Ôn Hàn không khỏe, anh đã cho tên kia hai đấm.
Triệu Văn Đình nói với Ôn Hàn: "Tình hình của tài xế gây tai nạn không ổn lắm, bác sĩ đã liên hệ người nhà anh ta rồi. Lát nữa cảnh sát sẽ tới nói chuyện với cậu, người tài xế đó tên là Tiền Quân, anh ta có thù oán gì với cậu không?"
Ôn Hàn lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Triệu Văn Đình ồ một tiếng: "Vậy là một vụ tai nạn giao thông bình thường."
Hạng Noãn hỏi: "Tiền Quân?"
Triệu Văn Đình: "Em biết sao?" Nói xong anh nhìn đưa mắt nhìn Ôn Hàn: "Hay là, giết vì tình?"
Hạng Noãn giải thích: "Không phải, đó là bạn trai cũ của Đào Hủy Hủy. Không biết có phải là trùng tên hay không."
Ngay sau đó, điện thoại di động của Hạng Noãn vang lên.
Là Đào Hủy Hủy gọi.
"Noãn Nhi, Tiền Quân bị tai nạn giao thông rồi, nghe nói anh ấy sắp chết, anh ấy nhờ bác sĩ gọi điện thoại cho mình. Mình đang trên đường đến Lục Viện."
Hạng Noãn ừ một tiếng: "Mình cũng đang ở bệnh viện, cậu cứ đến đây trước rồi nói sau." Nói rồi, cô cúp điện thoại.
Triệu Văn Đình ngồi bên mép giường nói chuyện với Ôn Hàn, nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh, anh ta trêu ghẹo: "Ban nãy bác sĩ có nói cậu bị thương ở cổ đâu nhỉ, sao lại thế này?"
Ôn Hàn nói: "Cậu là cẩu độc thân, không hiểu cũng phải."
Triệu Văn Đình cãi lại: "Tuy hiện giờ con người đẹp trai này đang độc thân, nhưng không phải tôi chưa từng có bạn gái nhé."
Ôn Hàn: "Vậy cậu còn hỏi gì nữa."
Trong khi hai người đang nói chuyện, Ôn Tri Lâm và Hàn Thư đã đến.
Hạng Noãn đi đón Đào Hủy Hủy.
Từ Hiệp hội nhà văn, Đào Hủy Hủy tới thẳng bệnh viện, nhìn thấy Hạng Noãn, cô ấy hỏi: "Noãn, sao cậu cũng ở đây?"
Hạng Noãn kể sơ qua tình hình.
Đào Hủy Hủy nhìn thoáng qua phòng chăm sóc đặc biệt: "Lát nữa mình sẽ hỏi anh ấy, rốt cuộc là cố ý hay chỉ trùng hợp tông phải đại thần của chúng ta." Nói rồi, cô đi vào phòng bệnh.
Hạng Noãn ngồi trên chiếc ghế bên cửa.
Đào Hủy Hủy bước vào, thấy Tiền Quân, trên người anh ta ghim đủ thứ dụng cụ hình ống, anh ta không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt vẫn hoạt động.
Thấy Đào Hủy Hủy, khóe mắt Tiền Quân giật giật, nhìn thoáng qua phía bình dưỡng khí.
Đào Hủy Hủy im lặng tháo mặt nạ oxy giúp anh ta.
Tiền Quân yếu ớt cất giọng: "Hủy Hủy, anh không cố ý đâm phải cậu ta. Có lẽ không ai tin anh đâu." Nói xong anh ta mỉm cười tự giễu.
Đào Hủy Hủy ngồi xuống, không nói gì.
Tiền Quân nghỉ ngơi một lúc, rồi thở hổn hển nói: "Thật xin lỗi, anh không nên phụ lòng em." Trước khi chết, người mà anh ta muốn gặp nhất thật không ngờ lại là người bạn gái cũ đã bị anh ta vứt bỏ.
Đào Hủy Hủy hơi xúc động, cô nàng định giúp anh ta đeo mặt nạ oxy.
Tiền Quân không chịu, anh ta vẫn muốn nói chuyện.
Đào Hủy Hủy đành nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, nhất định có thể sống." Dù sao anh ta cũng là người cô ấy từng yêu, cô ấy không nỡ nhìn anh ta chết.
Đào Hủy Hủy tiếp tục nói: "Em sẽ gọi điện cho ba mẹ anh." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Và cả bạn gái của anh nữa."
Tiền Quân nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng gọi cho ba mẹ anh." Giọng anh ta dần trầm xuống, không biết là do quá mệt mỏi hay do tâm trạng không tốt, anh ta nói tiếp: "Gọi điện cho cô ấy giúp anh."
Đào Hủy Hủy cầm lấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường, không ngờ mật mã lại là sinh nhật của cô ấy, điều này khiến cô ấy khựng lại một chút, rồi cô mở danh bạ.
"Diệp Lâm Chi?"
Là nữ nhà văn xinh đẹp nhất kia, Đào Hủy Hủy ngỡ mình nghe lầm, cô ấy hỏi lại.
Tiền Quân gật đầu.
Điện thoại đổ từng hồi chuông dài, Đào Hủy Hủy thầm nghĩ chờ Diệp Lâm Chi tới, cô sẽ đi ngay. Cô ấy không có hứng thú ngồi xem bạn trai cũ diễn trò sinh ly tử biệt với bạn gái anh ta.
Chuông cứ đổ thật lâu mà vẫn không ai trả lời, rồi cuối cùng nó cũng tự ngừng.
Đào Hủy Hủy nhìn thoáng qua Tiền Quân, hỏi: "Gọi lại lần nữa?"
Tiền Quân gật đầu.
Đào Hủy Hủy vừa gọi, đầu dây bên kia đã cúp ngay lập tức, gọi lại một lần nữa thì đối phương đã tắt nguồn điện thoại.
Tiền Quân nhắm mắt lại, thở dốc nói: "Xem ra cô ta đã hoàn toàn vứt bỏ anh." Nói rồi, ánh mắt anh ta dần dần tối đi, tựa như ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong lòng anh ta đã bị nước lạnh dập tắt, cuối cùng anh ta nói: "Vậy cô đừng trách tôi không tình không nghĩa."
Đào Hủy Hủy không nói gì.
Tiền Quân nói: "Sau khi anh chết, căn hộ của anh, xin em nhận lấy." Rồi nói tiếp: "Nhờ em làm giúp anh một việc cuối cùng."
Đào Hủy Hủy không muốn nhận căn hộ kia, cô ấy chỉ đồng ý hoàn thành di nguyện của anh ta.
"Trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh có một túi hồ sơ, em gửi đi giúp anh, ngoài bìa hồ sơ có ghi địa chỉ rồi."
Đào Hủy Hủy gật đầu.
Cô vừa mới ra khỏi phòng bệnh thì có mấy y tá chạy vào, qua khung cửa kính, Đào Hủy Hủy nhìn thấy khuôn mặt đã không còn chút sức sống của Tiền Quân bị phủ một tấm vải trắng.
Hạng Noãn kéo Đào Hủy Hủy: "Đi thôi."
Hai người đến phòng bệnh của Ôn Hàn.
Vừa lúc có hai cảnh sát bước ra.
Triệu Văn Đình nói với Hạng Noãn và Đào Hủy Hủy: "Theo điều tra của cảnh sát giao thông, không phải cố ý gây tai nạn, mà là chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên tài xế mất kiểm soát cảm xúc, dây an toàn còn chưa thắt mà đã lao thẳng vào lan can. Tài xế bị mất lái vừa lúc Ôn Hàn đi ngang qua, là ngoài ý muốn, không phải mưu sát."
Đào Hủy Hủy nhớ tới lời nói của Tiền Quân ở phòng bệnh, có lẽ thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Triệu Văn Đình nói với Hạng Noãn: "Ba mẹ chồng của em tới rồi, mau vào đi."
Hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để Đào Hủy Hủy vào phòng, cô và Triệu Văn Đình cùng ngồi trên chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh.
Triệu Văn Đình gõ trán một cái: "Sao tôi lại cảm thấy nhìn cô rất quen nhỉ, lần trước ở quán bar, cô gái nôn lên người tôi, có phải là cô hay không nhỉ, có phải là cô hay không."
Tuy chột dạ nhưng Đào Hủy Hủy vẫn biện hộ: "Tôi không nhớ lắm, tôi chưa bao giờ gặp anh mà, quán bar gì, sao tôi không hiểu."
Triệu Văn Đình cười cười: "Không phải chúng ta từng gặp nhau ở Hiệp hội nhà văn rồi à, lúc họp đó. Cô lo sợ gì chứ, tôi cũng đâu có đòi bồi thường quần áo." Ant ta nói tiếp: "Cô mời tôi ăn một bữa cơm là được."
Đào Hủy Hủy: "Tôi chỉ có thể gửi anh tiền giặt quần áo thôi, không bỏ ra nhiều tiền hơn được đâu."
Triệu Văn Đình: "Vậy tổn thất tinh thần của tôi thì sao."
Đào Hủy Hủy: "Một người đàn ông như anh, tổn thất tinh thần gì chứ."
......
Hạng Noãn vào phòng bệnh, chào hai vị giáo sư.
Đúng lúc đang nói đến chuyện sau khi xuất viện thì làm thế nào.
Ôn Hàn kiên quyết không về với ba mẹ.
Hàn Thư nói: "Nhưng con về bên kia không có ai chăm sóc, ba mẹ không yên tâm." Nói xong bà lén nhìn Hạng Noãn một cái.
Ôn Hàn kéo tay Hạng Noãn: "Bạn gái của con sẽ chăm sóc con."
Tuy nói vậy, nhưng anh ta cũng không chắc chắn lắm.
Hạng Noãn nắm chặt tay Ôn Hàn, nói với ba mẹ anh: "Hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Hàn Thư vẫn còn lo lắng: "Hai đứa ở xa mà, cứ đi đi lại lại có phiền phức không?"
Hạng Noãn nói: "Con dọn qua ở cùng anh ấy một thời gian, đến khi anh ấy khỏe lại thì thôi."
Nhân lúc Hạng Noãn không chú ý, hai mẹ con kia thầm ra hiệu với nhau, hai ánh mắt gian trá nhìn nhau nói, kế hoạch thành công. Ôn giáo sư là người ngoài cuộc biết rõ toàn bộ âm mưu của bọn họ chỉ có thể bất lực đỡ trán.
Bình luận facebook