Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-109
Chương 109
Thân ảnh cao lớn cạnh đầu giường, không phải Tam ca ca của nàng thì là ai!
Trạm Liên ngồi bật dậy, vội vàng từ từ trên giường đứng lên. Nàng mở to mắt không dám tin, trời ơi, là Tam ca ca, thực sự là Tam ca ca.
Nàng nhào tới, nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Chậm thôi." Nàng cố chấp, ánh mắt tham lam lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc dưới ánh nến mờ tối, trên gương mặt trở nên vừa đen vừa gầy của hắn bị đông cứng đến đỏ lên, đôi môi kia cũng bị khô đến mức nứt da! Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng Tam ca ca như thế này! Mũi Trạm Liên cay cay, nam nhân trở nên xa lạ trước mắt này, lại thật sự là A Huyên của nàng!
Trạm Liên lui lại một bước, quan sát trên dưới, mới phát hiện hắn vẫn mặc một thân quân trang, mang theo hàn khí thấu xương phả vào mặt. Tốt rồi, tốt rồi, tay ở đây, hai chân cũng ở đây! Chỉ là dưới vạt áo toàn bụi đất, có lẽ là dọc đường vất vả mệt mỏi. Vốn dĩ ngày mai mới đón Tam ca ca, nửa đêm canh ba hắn lại xuất hiện trước mặt nàng, Trạm Liên vừa vui mừng vừa đau lòng, vui mừng vì có thể gặp Tam ca ca sớm hơn một ngày, rồi lại đau lòng hắn bôn ba suốt đêm.
Tim Trạm Liên như thủy triều cuồn cuộn, nhìn Trạm Huyên không chớp mắt, ánh mắt Trạm Huyên cũng không rời trên dung nhan kiều diễm của nàng, ánh mắt hai người giao nhau, bốn mắt chăm chú hồi lâu, Trạm Liên kêu khẽ một tiếng, nhào vào ngực hắn lần nữa, Trạm Huyên ôm chặt nàng, hai người không kìm lòng được ôm hôn nhau, đôi môi dán lấy nhau thật chặt!
Tư vị ngọt ngào này dẫn dắt linh hồn con người ta vào giấc mộng!
Trạm Huyên giống như nắng hạn gặp được mưa rào, tham lam chiếm đoạt từng chút mật ngọt của nàng, hắn dùng sức gặm cắn cánh môi nàng. Lưỡi hắn tiến vào trong miệng nàng, mãnh liệt gần như muốn nuốt chửng nàng vào bụng. Trạm Liên vịn cổ hắn, hưởng thụ nụ hôn như cuồng phong bạo vũ của hắn.
"Huynh nói, sẽ sớm quay về..." Trạm Liên thở dốc, mang theo tiếng khóc nức nở oán giận.
"Trẫm nhận phạt, muội muốn phạt cái gì, trẫm đều nhận hết!" Trạm Huyên thở gấp, không biết đủ mà lấp kín môi nàng.
Trạm Liên ậm ờ bị động, cái lưỡi to dò sâu vào trong, nàng không cần hắn dẫn dắt, đã dịu dàng mút lấy, nàng từng chút từng chút mút đầu lưỡi của hắn, còn chủ động vươn lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của hắn, như để thỏa mãn miệng lưỡi của hắn. Trạm Huyên cấm dục đã lâu làm sao chịu nổi sự mê hoặc này, hắn kích động ôm chặt nàng, như thể muốn khảm sâu nàng vào xương cốt mới thôi.
Ai ngờ Trạm Liên mềm mại trắng nõn như tuyết ở trong tấm giáp cứng cáp như đá, lại không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng.
Trạm Huyên buông nàng ra: "Bị thương à?"
Trạm Liên lắc đầu, vươn tay muốn cởi bỏ áo giáp của hắn: "Nhưng mà ca ca bị thương ư?"
"Trẫm không bị thương." Trạm Huyên thành kẻ nghiện, một khắc cũng không rời khỏi môi nàng, hắn khom lưng lại muốn hôn nàng, Trạm Liên quay đi khiến hắn hôn sượt qua, nói rằng: "Muội không tin, muội muốn tận mắt nhìn."
"Ngay cả ta cũng không tin, đáng đánh!" Trạm Huyên nói qua loa, hung hăng cắn miệng nàng một cái, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Trạm Liên cùng cởi đại huy và áo giáp. Qua một lúc lâu, hai người mới chật vật cởi áo giáp xuống, bên trong Trạm Huyên mặc trường bào màu đen, Trạm Liên một khắc cũng không rời tay tiếp tục cởi nút áo hắn, đồng thời còn quỵ trên giường ngửa đầu tiếp nhận Trạm Huyên vẫn đang đói khát hôn nàng.
Trạm Liên cởi bỏ đai hông của hắn, mềm nhũn nói: "Ca ca lên giường đã." Nàng muốn kiểm tra cẩn thận trong ngoài một phen.
Trạm Huyên đè tay nàng lại, lui lại một bước, hít sâu một hơi: "Trẫm đi ra ngoài trước..."
"Ca ca còn muốn đi đâu!" Hai tay Trạm Liên ôm cánh tay của hắn, cho là hắn còn muốn trở về quân doanh: "Ngày mai chờ đại quân vào thành cũng không muộn, chẳng lẽ nửa đêm còn muốn chạy đi chạy về!"
"Trẫm không đi, trên người trẫm bẩn, đi tắm một cái..." Để sớm quay về đế đô, hắn gấp rút lên đường suốt đêm mấy ngày liền, đã lâu chưa tắm rửa rồi, ngay cả hắn cũng cảm thấy bẩn, vậy thì khỏi phải nói người thích sạch sẽ như Trạm Liên sẽ cảm thấy thế nào.
"Đâu có bẩn, không bẩn chút nào, đừng đi, không cho huynh đi!" Trạm Liên không muốn xa hắn dù chỉ một khắc, mạnh mẽ lôi kéo hắn ngã trên giường, ngang ngược đưa tay kéo áo bào hắn, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Bàn tay nhỏ bé non mềm mà lành lạnh lướt trên người hắn một phen, Trạm Huyên lập tức cứng rắn như sắt.
Trạm Liên hài lòng vì trước ngực hắn không hề có vết thương, bàn tay nhỏ bé lại muốn trượt xuống dưới, bị Trạm Huyên dục lửa đốt người bắt lại, hắn đảo khách thành chủ đè nàng dưới thân thô lỗ hôn.
Chốc lát âm thanh quất quít không ngừng, Trạm Liên phát ra tiếng kêu yêu kiều khiến Trạm Huyên không kiềm chế được, chỉ là mùi mồ hôi trên người quá nồng nặc, hắn nâng người đến lần thứ hai thì muốn rời khỏi, Trạm Liên ôm đầu hắn liên tục kêu lên: "Muội thích hôi, muội không cho huynh đi!"
Vừa nghe thấy lời này, Trạm Huyên đâu còn quan tâm đến gì nữa, gầm nhẹ một tiếng cúi xuống, động thân, tiến vào miệng nàng nuốt lấy âm thanh như mật của nàng.
Hai người xa cách lâu ngày gặp lại, đêm nay Trạm Huyên không bảo Trạm Liên nhắm mắt, quay về dáng vẻ mãnh liệt bá đạo, trong miệng không ngừng gọi Liên Hoa nhi, Liên Hoa Nhi, trẫm nhớ muội, trẫm nhớ muội.
"A Huyên... ca ca... A Huyên... ca ca..."
Tiếng gọi đứt quãng cuối cùng biến thành những tiếng thở dốc.
Sáng hôm sau, bị lăn qua lăn lại đến mềm nhũn Trạm Liên mới được buông tha, ngủ thiếp đi. Tay nàng còn nắm chặt bàn tay to của Trạm Huyên không buông. Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khẽ: "Bệ hạ, sắp tới giờ rồi."
Trạm Huyên chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ còn vương vệt nước mắt của Trạm Liên, vốn còn có chút buồn ngủ, nghe vậy liền lên tinh thần, nặng nề lên tiếng.
Một lát sau, hắn mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, rón rén định xuống giường, muốn kéo tay nàng ra, người yêu kiều nào đó đáng lẽ ra đang ngủ say chợt mở mắt ra: "A Huyên, huynh đi đâu vậy?"
"Ngoan, muội ngủ đi, trẫm tập hợp cùng đại quân."
"Muội cũng muốn đi." Rõ ràng mí mắt cũng không mở ra được, Trạm Liên còn giãy giụa muốn đứng dậy.
Trạm Huyên buồn cười, đè nàng xuống: "Trẫm chỉ đi một lát, buổi chiều vào đế đô, thì trẫm đã quay về hoàng cung rồi. Muội cứ nghỉ ngơi cho tốt, rồi hồi cung chờ trẫm."
"Muội không muốn xa huynh." Trạm Liên cọ cọ bàn tay hắn, đôi mắt mềm nhũn nhìn hắn.
Trạm Huyên nghe vậy, chỉ muốn nằm lại trên giường liều chết cùng nàng triền miên, cái khác không để ý tới nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Thân ảnh cao lớn cạnh đầu giường, không phải Tam ca ca của nàng thì là ai!
Trạm Liên ngồi bật dậy, vội vàng từ từ trên giường đứng lên. Nàng mở to mắt không dám tin, trời ơi, là Tam ca ca, thực sự là Tam ca ca.
Nàng nhào tới, nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Chậm thôi." Nàng cố chấp, ánh mắt tham lam lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc dưới ánh nến mờ tối, trên gương mặt trở nên vừa đen vừa gầy của hắn bị đông cứng đến đỏ lên, đôi môi kia cũng bị khô đến mức nứt da! Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng Tam ca ca như thế này! Mũi Trạm Liên cay cay, nam nhân trở nên xa lạ trước mắt này, lại thật sự là A Huyên của nàng!
Trạm Liên lui lại một bước, quan sát trên dưới, mới phát hiện hắn vẫn mặc một thân quân trang, mang theo hàn khí thấu xương phả vào mặt. Tốt rồi, tốt rồi, tay ở đây, hai chân cũng ở đây! Chỉ là dưới vạt áo toàn bụi đất, có lẽ là dọc đường vất vả mệt mỏi. Vốn dĩ ngày mai mới đón Tam ca ca, nửa đêm canh ba hắn lại xuất hiện trước mặt nàng, Trạm Liên vừa vui mừng vừa đau lòng, vui mừng vì có thể gặp Tam ca ca sớm hơn một ngày, rồi lại đau lòng hắn bôn ba suốt đêm.
Tim Trạm Liên như thủy triều cuồn cuộn, nhìn Trạm Huyên không chớp mắt, ánh mắt Trạm Huyên cũng không rời trên dung nhan kiều diễm của nàng, ánh mắt hai người giao nhau, bốn mắt chăm chú hồi lâu, Trạm Liên kêu khẽ một tiếng, nhào vào ngực hắn lần nữa, Trạm Huyên ôm chặt nàng, hai người không kìm lòng được ôm hôn nhau, đôi môi dán lấy nhau thật chặt!
Tư vị ngọt ngào này dẫn dắt linh hồn con người ta vào giấc mộng!
Trạm Huyên giống như nắng hạn gặp được mưa rào, tham lam chiếm đoạt từng chút mật ngọt của nàng, hắn dùng sức gặm cắn cánh môi nàng. Lưỡi hắn tiến vào trong miệng nàng, mãnh liệt gần như muốn nuốt chửng nàng vào bụng. Trạm Liên vịn cổ hắn, hưởng thụ nụ hôn như cuồng phong bạo vũ của hắn.
"Huynh nói, sẽ sớm quay về..." Trạm Liên thở dốc, mang theo tiếng khóc nức nở oán giận.
"Trẫm nhận phạt, muội muốn phạt cái gì, trẫm đều nhận hết!" Trạm Huyên thở gấp, không biết đủ mà lấp kín môi nàng.
Trạm Liên ậm ờ bị động, cái lưỡi to dò sâu vào trong, nàng không cần hắn dẫn dắt, đã dịu dàng mút lấy, nàng từng chút từng chút mút đầu lưỡi của hắn, còn chủ động vươn lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của hắn, như để thỏa mãn miệng lưỡi của hắn. Trạm Huyên cấm dục đã lâu làm sao chịu nổi sự mê hoặc này, hắn kích động ôm chặt nàng, như thể muốn khảm sâu nàng vào xương cốt mới thôi.
Ai ngờ Trạm Liên mềm mại trắng nõn như tuyết ở trong tấm giáp cứng cáp như đá, lại không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng.
Trạm Huyên buông nàng ra: "Bị thương à?"
Trạm Liên lắc đầu, vươn tay muốn cởi bỏ áo giáp của hắn: "Nhưng mà ca ca bị thương ư?"
"Trẫm không bị thương." Trạm Huyên thành kẻ nghiện, một khắc cũng không rời khỏi môi nàng, hắn khom lưng lại muốn hôn nàng, Trạm Liên quay đi khiến hắn hôn sượt qua, nói rằng: "Muội không tin, muội muốn tận mắt nhìn."
"Ngay cả ta cũng không tin, đáng đánh!" Trạm Huyên nói qua loa, hung hăng cắn miệng nàng một cái, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Trạm Liên cùng cởi đại huy và áo giáp. Qua một lúc lâu, hai người mới chật vật cởi áo giáp xuống, bên trong Trạm Huyên mặc trường bào màu đen, Trạm Liên một khắc cũng không rời tay tiếp tục cởi nút áo hắn, đồng thời còn quỵ trên giường ngửa đầu tiếp nhận Trạm Huyên vẫn đang đói khát hôn nàng.
Trạm Liên cởi bỏ đai hông của hắn, mềm nhũn nói: "Ca ca lên giường đã." Nàng muốn kiểm tra cẩn thận trong ngoài một phen.
Trạm Huyên đè tay nàng lại, lui lại một bước, hít sâu một hơi: "Trẫm đi ra ngoài trước..."
"Ca ca còn muốn đi đâu!" Hai tay Trạm Liên ôm cánh tay của hắn, cho là hắn còn muốn trở về quân doanh: "Ngày mai chờ đại quân vào thành cũng không muộn, chẳng lẽ nửa đêm còn muốn chạy đi chạy về!"
"Trẫm không đi, trên người trẫm bẩn, đi tắm một cái..." Để sớm quay về đế đô, hắn gấp rút lên đường suốt đêm mấy ngày liền, đã lâu chưa tắm rửa rồi, ngay cả hắn cũng cảm thấy bẩn, vậy thì khỏi phải nói người thích sạch sẽ như Trạm Liên sẽ cảm thấy thế nào.
"Đâu có bẩn, không bẩn chút nào, đừng đi, không cho huynh đi!" Trạm Liên không muốn xa hắn dù chỉ một khắc, mạnh mẽ lôi kéo hắn ngã trên giường, ngang ngược đưa tay kéo áo bào hắn, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Bàn tay nhỏ bé non mềm mà lành lạnh lướt trên người hắn một phen, Trạm Huyên lập tức cứng rắn như sắt.
Trạm Liên hài lòng vì trước ngực hắn không hề có vết thương, bàn tay nhỏ bé lại muốn trượt xuống dưới, bị Trạm Huyên dục lửa đốt người bắt lại, hắn đảo khách thành chủ đè nàng dưới thân thô lỗ hôn.
Chốc lát âm thanh quất quít không ngừng, Trạm Liên phát ra tiếng kêu yêu kiều khiến Trạm Huyên không kiềm chế được, chỉ là mùi mồ hôi trên người quá nồng nặc, hắn nâng người đến lần thứ hai thì muốn rời khỏi, Trạm Liên ôm đầu hắn liên tục kêu lên: "Muội thích hôi, muội không cho huynh đi!"
Vừa nghe thấy lời này, Trạm Huyên đâu còn quan tâm đến gì nữa, gầm nhẹ một tiếng cúi xuống, động thân, tiến vào miệng nàng nuốt lấy âm thanh như mật của nàng.
Hai người xa cách lâu ngày gặp lại, đêm nay Trạm Huyên không bảo Trạm Liên nhắm mắt, quay về dáng vẻ mãnh liệt bá đạo, trong miệng không ngừng gọi Liên Hoa nhi, Liên Hoa Nhi, trẫm nhớ muội, trẫm nhớ muội.
"A Huyên... ca ca... A Huyên... ca ca..."
Tiếng gọi đứt quãng cuối cùng biến thành những tiếng thở dốc.
Sáng hôm sau, bị lăn qua lăn lại đến mềm nhũn Trạm Liên mới được buông tha, ngủ thiếp đi. Tay nàng còn nắm chặt bàn tay to của Trạm Huyên không buông. Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khẽ: "Bệ hạ, sắp tới giờ rồi."
Trạm Huyên chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ còn vương vệt nước mắt của Trạm Liên, vốn còn có chút buồn ngủ, nghe vậy liền lên tinh thần, nặng nề lên tiếng.
Một lát sau, hắn mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, rón rén định xuống giường, muốn kéo tay nàng ra, người yêu kiều nào đó đáng lẽ ra đang ngủ say chợt mở mắt ra: "A Huyên, huynh đi đâu vậy?"
"Ngoan, muội ngủ đi, trẫm tập hợp cùng đại quân."
"Muội cũng muốn đi." Rõ ràng mí mắt cũng không mở ra được, Trạm Liên còn giãy giụa muốn đứng dậy.
Trạm Huyên buồn cười, đè nàng xuống: "Trẫm chỉ đi một lát, buổi chiều vào đế đô, thì trẫm đã quay về hoàng cung rồi. Muội cứ nghỉ ngơi cho tốt, rồi hồi cung chờ trẫm."
"Muội không muốn xa huynh." Trạm Liên cọ cọ bàn tay hắn, đôi mắt mềm nhũn nhìn hắn.
Trạm Huyên nghe vậy, chỉ muốn nằm lại trên giường liều chết cùng nàng triền miên, cái khác không để ý tới nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook