Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Trịnh Gia Hòa cũng không nói gì nhìn Cố Ngôn Tử.
Tuổi hắn so với Cố Ngôn Tử quả thật lớn hơn một chút, nhưng hiện tại chỉ hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ khỏe mạnh… đỡ?
Cho nên, lúc trước Cố Ngôn Tử kéo hắn…. kỳ thật không phải kéo, mà là đỡ?
Trách không được hắn cảm thấy lạ.
Cố Ngôn Tử lập tức cưới cười lấy lòng với hắn, đồng thời nhanh chóng nghĩ ra một lý do: “Chú Trịnh, cháu chỉ là muốn biểu đạt một chút tình cảm cung kính đối với chú.”
Nụ cười này của Cố Ngôn Tử má lúm đồng tiền liền hiện ra, Trịnh Gia Hòa thấy bộ dạng gặp may mà con khoe mẽ của hắn, cũng không so đo: “Không cần cậu đỡ, tôi tự mình đi nghỉ ngơi. Phòng bên cạnh không có ai ở, buổi tối cậu có thể ở nơi đó.”
Ở khách sạn An Hoa hắn để lại cho mình một cái phòng xép, có hai buồng hai phòng hai nhà vệ sinh thêm một phòng để quần áo mà một cái phòng bếp mở, nơi ở rất lớn, Cố Ngôn Tử ở còn dư dả.
“Được.” Cố Ngôn Tử gật đầu, cho dù không gặp được Trịnh Gia Hòa, hắn cũng tính toán đêm nay thuê một phòng ở đây ngủ, hiện tại ở cùng Trịnh Gia Hòa, vậy thì không thể tốt hơn.
Nhìn thấy Cố Ngôn Tử đồng ý, Trịnh Gia Hòa lại nói: “Tôi kêu trợ lý của tôi mua quần áo cho cậu, cậu bình thường mặc loại nào?”
Cố Ngôn Tử lập tức báo ra loại, số đo và thương hiệu quần áo mà mình thường mặc.
Báo xong, hắn mới ý thức được mình đã báo một thương hiệu mà trước khi mình sống lại thường mặc, quần áo của thương hiệu này cũng không rẻ.
Thế nhưng Trịnh Gia Hòa cũng không thiếu chút tiền này….
Trịnh Gia Hòa gọi điện thoại cho trợ lý, kêu trợ lý đem quần áo lại đây, sau đó nói: “Cậu ở chỗ này chờ cậu ta một chút, tôi đi rửa mặt.”
“Chú Trịnh chú mau đi đi, nghỉ ngơi sớm chút.” Cố Ngôn Tử lại tươi cười với Trịnh Gia Hòa, cố gắng giả vờ ngoan ngoãn.
Trưởng bối…. bình thường đều thích đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Trịnh Gia Hòa cũng trở về phòng mình.
Nếu là trước kia, hắn sẽ không nhiệt tình tiếp đón người khác như vậy, mà trực tiếp về phòng mình, nhưng những hành vi hôm nay của Cố Ngôn Tử quá mức khác thường.
Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi đã bốn năm, bốn năm này tuy rằng mỗi tháng đều báo bình an về nhà, nhưng vẫn kiên cường không về nhà, trốn rất kín đáo, một chút dấu hiệu chịu thua cũng không có.
Nhưng hôm nay thì sao? Tư thái đối với hắn giống như đối với trưởng bối không nói, thế mà lại đồng ý liên hệ với người nhà.
Tuy nói hắn thấy phương thức lấy lòng này rất lạ, nhưng Cố Ngôn Tử là đại thiếu gia, không thể yêu cầu cao với hắn.
Hắn…. có phải ở bên ngoài có ủy khuất gì cần mình giúp đỡ?
Trịnh Gia Hòa đi vào trong phòng, liền gọi điện thoại cho trợ lý của mình, kêu hắn tới chỗ quản lý khách sạn nhìn xem, nghĩ cách biết rõ vài năm này Cố Ngôn Tử đã làm gì, lúc trước bị ai bắt nạt.
Mà hắn vừa cúp điện thoại, cha Cố liền gọi điện thoại tới.
Lúc trước nói chuyện với Cố Ngôn Tử, cha Cố chỉ là dạy dỗ một chút. Hiện tại là Trịnh Gia Hòa nhận điện thoại, sau đó lại biết được Cố Ngôn Tử không ở bên cạnh, hắn mới mềm giọng lại, không chỉ có nhờ Trịnh Gia Hòa chăm sóc Cố Ngôn Tử một chút, còn cảm ơn hắn lần nữa.
“Anh Cố yên tâm, tôi sẽ để ý Ngôn Tử, nhất định không để nó chịu ủy khuất.” Trịnh Gia Hòa cũng đồng ý, nhưng không nói hôm nay Cố Ngôn Tử khác thường.
Hắn tính toán biết rõ mọi chuyện trước, sau đó sẽ quyết định có nên nói cho cha Cố biết hay không.
Lúc Trịnh Gia Hòa trong phòng gọi điện thoại, Cố Ngôn Tử ở bên ngoài đùa nghịch di động.
Hắn vừa mở QQ lên liền nhìn thấy không ít tin tức, hắn nhìn thoáng qua, trả lời mấy cái, còn đem Bành Tĩnh Hoằng cùng những người có quan hệ tốt với Bành Tình Hoằng nhưng không có quan hệ gì với hắn tất cả đều kéo vào danh sách đen.
Đương nhiên, điện thoại cũng như vậy.
Sau khi làm xong tất cả, Cố Ngôn Tử liền lên mạng bắt đầu tìm hiểu về bệnh tim.
Hiện tại, hắn để ý nhất chính là thân thể của Trịnh Gia Hòa.
Từ lúc Cố Ngôn Tử thấy Trịnh Gia Hòa, tất cả tâm tư đều đặt trên người Trịnh Gia Hòa, vị ân nhân cứu mạng này, đương nhiên với hắn mà nói bạn trai trước đã chia tay hai năm còn có đám bạn tốt của bạn trai trước tất cả đều ném sau đầu.
Nhưng đám người Tôn Minh Nghĩa, lại nhớ thương hắn.
Bọ họ bị Cố Ngôn Tử đánh, một lòng muốn nói theo cách nói này, cũng muốn làm cho Cố Ngôn Tử trả giá tất cả.
Tuy rằng Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh Gia Hòa rồi, nhưng bọn hắn không biết Trịnh Gia Hòa là thực để ý tới Cố Ngôn Tử…. hay là Trịnh Gia Hòa đột nhiên nhìn thuận mắt Cố Ngôn Tử, mang đi chơi, dưới tình huống Cố Ngôn Tử thật sự làm sai, cũng không thể bao che cho hắn.
Nói không chừng sau khi biết chuyện của Cố Ngôn Tử, còn có thể chán ghét hắn!
Camera rất nhanh được chiếu lên, sau khi xem qua, Tôn Minh Nghĩa chờ không được liền vui vẻ nói: “Các người thấy rồi đấy, hắn đá tôi một cái! Việc này nên giải thích rõ ràng cho tôi! Khiến cho hắn lập tức giải thích với tôi!”
“Là các vị ra tay trước.” Quản lý nói, dựa vào camera, quả thật là mấy người này đuổi theo đánh Cố Ngôn Tử, chính là Cố Ngôn Tử không thiệt thòi gì, nhưng mấy người này lại có hại….
« Đó là bởi vì hắn quấy rối trong bữa tiệc đính hôn của bạn tôi ! hắn là nam hồ ly tinh không biết xấu hổ… » Tôn Minh Nghĩa cười lạnh một tiếng.
Lời hắn nói còn chưa xong, đã bị người ngắt lời : « quản lý Trương, Trịnh tổng kêu tôi tới nhìn xem. »
Một trong những trợ lý lúc trước đi theo bên người Trịnh Gia Hòa đi tới, ngay sau đó, Bành Tĩnh Hoằng cũng bước tới : « quản lý Trương, nghe nói bạn của tôi ở trong này… »
Hắn vừa tiến vào, liền nhìn thấy đám người Tôn Minh Nghĩa, lập tức hỏi : « không biết bọn họ làm gì ? »
« Bọn họ ở trong khách sạn đuổi theo đánh người khác. » quản lý Trương nói.
Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng thay đổi, tức giận nhìn về đám người Tôn Minh Nghĩa.
Cố Ngôn Tử đột nhiên làm ầm ĩ trong tiệc đính hôn của hắn làm hắn thật tức giận, nhưng đám người Tôn Minh Nghĩa nếu ra tay với Cố Ngôn Tử, điều này càng làm hắn tức giận hơn.
Trên thực tế, hắn thấy đám người Tôn Minh Nghĩa đuổi theo Cố Ngôn Tử ra sân thật lâu không thấy trở lại, không yên lòng sợ Cố Ngôn Tử bị thương, mới đi ra tìm người.
« Không có ! Bành ca, chúng tôi căn bản không có đánh hắn, thật ra còn bị hắn đánh ! » Tôn Minh Nghĩa vội vàng giải thích, lại cải thấm không hay ho gì.
Bành Tĩnh Hoằng đến đây, bọn họ nhất định không thể làm gì Cố Ngôn Tử… thế nhưng còn nhiều thời gian, thù này sớm muộn có thể báo.
Mặt mày Bành Tĩnh Hoằng nhăn lại, kêu quản lý Trương cho hắn xem camera thêm một lần nữa, sau khi xác định Cố Ngôn Tử không có việc gì, mới bình tĩnh lại.
Trong camera chiếu tới lúc Cố Ngôn Tử xin giúp đỡ từ hai bảo an, đã bị quản lý Trương dừng lại : « Mọi chuyện chỉ có như vậy, đây là do bạn của ngài gây chuyện ở trong khách sạn… »
Quản lý Trương rõ ràng thiên vị Cố Ngôn Tử….. Tôn Minh Nghĩa nhìn sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng liền thấy lúng túng, lại nói : « Bành ca anh có biết, là hắn hắt rượu vào chúng tôi trước ! »
« Quản lý Trương, nếu bọn họ cũng chưa gây ra chuyện gì lớn, việc này cho dù…. Tôi lập tức mang bọn họ đi. » Bành Tĩnh Hoằng nói. Mấy người bạn này của hắn không thích Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử cũng không thích những người bạn này của hắn, đây cũng là một chuyện làm cho hắn đau đầu, nhưng một bên là người mình thích, một bên lại là bạn bè từ nhỏ tới lớn, hắn cũng không thể bất công…. May mắn hôm nay không có chuyện gì, thế nhưng : « Cố Ngôn Tử đâu ? »
Bành Tinh Hoằng rõ ràng là muốn đem Cố Ngôn Tử cùng bạn bè của hắn cùng nhau mang đi….
Trợ lý của Trịnh Gia Hòa nghe vậy, cười nói : « Vị tiên sinh này, Cố tiên sinh sẽ không đi theo ngài. »
Bành Tĩnh Hoằng hơi không vui: « Cậu là ai ? »
Trợ lý không trả lời, mà nhìn về phía quản lý Trương : « quản lý Trương, chuyện này đã rõ ràng, không bằng hỏi Cố tiên sinh một chút, xem hắn có yêu cầu gì ? »
Quản lý Trương gật đầu, Bành Tĩnh Hoằng bị bọn họ xem là không khí, lại càng không vui : « Cố Ngôn Tử đâu ? »
« Cố tiên sinh đang ở cùng Trịnh tổng của chúng tôi. » Trợ lý nói.
Tôn Minh Nghĩa cũng nói : « Bành ca ! Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh tổng rồi ! » kỳ thật hắn muốn nói là Cố Ngôn Tử đã chạy theo Trịnh Gia Hòa rồi, nhưng lúc này nói những lời này, không chỉ sẽ đắc tội với Bành Tĩnh Hoằng, còn có thể đắc tội Trịnh Gia Hòa….
« Trịnh tổng của Minh Lợi ? » Bành Tĩnh Hoằng kinh ngạc hỏi.
« Đúng vậy ! Bành ca, Cố Ngôn Tử hắn…. » Tôn Minh Nghĩa nghiến răng nghiến lợi : « Hắn không biết xấu hổ ! »
Bành Tĩnh Hoằng nghe thấy Tôn Minh Nghĩa nói như vậy, trừng mắt nhìn Tôn Minh Nghĩa, lại nhìn về phía quản lý Trương : « Quản lý Trương, thật có lỗi lại gây phiền phức cho khách sạn. không biết Trịnh tổng ở nơi nào ? Ngôn tử hắn không hiểu chuyện, tôi lập tức mang hắn đi. »
Trợ lý không nói gì nhìn Bành Tĩnh Hoằng, không rõ Bành Tĩnh Hoằng sao có thể nói ra lời như vậy, giống như Cố Ngôn Tử là đồ vật của hắn.
Vẻ mặt quản lý Trương phức tạp liếc mặt nhìn Bành Tĩnh Hoằng.
Vừa rồi hắn cùng đám người Tôn Minh Nghĩa trao đổi qua, nghe được không ít chuyện, lắp ráp lại mọi chuyện, có thể hiểu được mọi chuyện từ đầu tới đuôi.
Cố Ngôn Tử kia, hẳn là có một đoạn thời gian yêu đương vời Bành Tĩnh Hoằng, mà hôm nay Bành Tĩnh Hoằng lại đính hôn.
Hắn đã đính hôn, vậy sao còn muốn mang Cố Ngôn Tử đi làm gì ?
Càng đừng nói…. Cố Ngôn Tử rõ ràng đã không cần hắn, coi trọng Trịnh tổng của bọn họ.
Lúc quản lý Trương gọi điện cho Trịnh Gia Hòa, Trịnh Gia Hòa mới từ trong phòng mình đi ra.
Bây giờ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, hắn đương nhiên không có khả năng thật sự sẽ rửa mặt đi ngủ.
« Chú không nghỉ ngơi sao ? » Cố Ngôn Tử nhanh chóng đóng mạng lại, nhìn về phía Trịnh Gia Hòa.
« Ừ, còn có chút việc cần làm xong. » Trịnh Gia Hòa cười cười : « Tôi đưa số điện thoại của trợ lý cho cậu, cậu nếu cần gì, tự mình nói với hắn. »
« Được, Cháu lưu lại đã. » Cố Ngôn Tử gật đầu.
Cố Ngôn Tử mở ra di động, vừa mới lưu số điện thoại, di động của Trịnh Gia Hòa liền vang lên.
Trịnh Gia Hòa cười cười nói thật có lỗi với hắn, sau đó mới nhận điện thoại, nghe xong một câu, lại bật loa ngoài, đưa điện thoại cho hắn.
Đây là muốn mình nhận điện thoại sao ? hay là cha mình lại gọi điện thoại tới ? Cố Ngôn Tử đang hơi lo lắng, chợt nghe thấy điện thoại trên tay truyền tới thanh âm của quản lý Trương : « Trịnh tổng, mọi chuyện đã điều tra xong, giống như Cố tiên sinh lúc trước đã nói… Cố tiên sinh ở trong khách sạn chúng ta bị kinh hách, không biết có yêu cầu gì không ? »
Kỳ thật quản lý Trương thôn qua camera cũng có thể đoán ra bộ dạng của Cố Ngôn Tử, liền cảm thấy hơi đau, đương nhiên cũng biết, Cố Ngôn Tử hẳn là không bị chấn kinh.
Nhưng Trịnh tổng bọn họ đã cho trợ lý tới đây….
Cố Ngôn Tử nghe được lời nói của quản lý, lập tức nhìn về phía Trịnh Gia Hòa : « Đây là…. »
Trịnh Gia Hòa nói : « Cậu xem rồi làm. » Cố Ngôn Tử là vãn bối của hắn, hắn khẳng định muốn che chở, việc hôm nay, cho dù Cố Ngôn Tử làm rất tốt, hoặc là Cố Ngôn Tử muốn báo cảnh sát mời luật sư lên tòa đòi tổn thất tinh thần, hắn cũng có thể làm tốt tất cả.
Cố Ngôn Tử nghe vậy liền cười hiện lên hai má lúm đồng tiền, sau đó tâm tình rất tốt nói với người ở đầu bên kia điện thoại : « Tôi chỉ là bị một chút kinh hách, nhưng không có vấn đề gì… thế nhưng bọn họ muốn hành hung ở khách sạn An Hoa, loại tình huống này cũng không thể xảy ra lần nữa… tôi nghĩ nên đưa bọn họ vào danh sách đen của khách sạn An Hoa. »
Kỳ thật hắn không sợ đám người Tôn Minh Nghĩa sẽ làm gì được mình, dù sao ngay cả lông tơ của hắn cũng không bị thương.
Nhưng hiện tại Trịnh Gia Hòa cũng mặc kệ hắn muốn ầm ĩ như thế nào thì làm thế ấy…
Trong lòng Cố Ngôn Tử nóng hầm hập, sau đó làm một chuyện có thể vả vào mặt đám người Tôn Minh Nghĩa, cũng không liên lụy Trịnh Gia Hòa bị mọi người nói.
Trịnh tổng che chở cho Cố Ngôn Tử ? quản lý Trương lập tức cảm thấy người này không thể đắc tội, lập tức đồng ý, sau đó liền nói với đám người Tôn Minh Nghĩa : « Các vị, các người gây chuyện ở khách sạn chúng tôi, sau này khách sạn chúng tôi không chào đón các vị nữa. »
« Các người có ý gì ? » mặt Tôn Minh Nghĩa đen sì, chỉ là một việc nhỏ như vậy, khách sạn An Hoa liền tẩy chay bọn họ sao ?
Khách sạn An Hoa chiếm diện tích rất lớn, hoàn cảnh lại tốt, người đính hôn kết hôn trong giới bọn họ, đều thích tới nơi này, nếu bọn họ sau này không thể tới, mặt mũi sẽ bị mất hết !
Lúc trước Tôn Minh Nghĩa muốn báo cảnh sát, chẳng qua là muốn tạo áp lực cho khách sạn, nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn báo cảnh sát… hắn bị đánh, quần áo bọn họ cũng bị rượu làm hư, sau khi báo cảnh sát, dù sao có thể làm cho Cố Ngôn Tử ra chút máu.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, Tôn Minh Nghĩa rất nhanh đè nó lại.
Bành Tĩnh Hoằng sẽ không để cho bọn họ báo cảnh sát, hắn nếu như muốn báo thật…. mặt mũi hắn cũng mất hết.
« Đây là ý của Trịnh tổng ? » Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa lông mày của mình, hôm nay hắn không gặp chuyện tốt nào cả !
« ….. » quản lý Trương nghĩ nghĩ, nói thật : « Đây là ý của Cố tiên sinh. »
« Điều đó không có khả năng ! » Bành Tĩnh Hoằng không chút nghĩ ngợi lên tiếng, Cố Ngôn Tử sao có thể làm ra chuyện như vậy ? cho dù hắn đưa ra quyết định như vậy, hắn sao có bản lãnh để cho quản lý của khách sạn An Hoa nghe hắn ?
Chú ý điện thoại trên tay của quản lý Trương cũng không có ngắt, Bành Tĩnh Hoằng nói : « Quản lý Trương, có thể cho tôi nói chuyện với Trịnh tổng được không ? » làm như vậy… hẳn là nhóm hắn khẳng định không cận thận đắc tội Trịnh Gia Hòa.
Quản lý Trương hơi do dự, nhưng Cố Ngôn Tử đã nghe thấy thanh âm của Bành Tĩnh Hoằng, ở bên kia điện thoại nói : « Quản lý Trương, anh đưa điện thoại cho hắn đi. »
Quản lý Trương nghe vậy, đem di động của mình cho Bành Tĩnh Hoằng.
Trên màn hình di động biểu hiện là cuộc trò chuyện với « Trịnh tổng », Bành Tĩnh Hoằng nhận lấy liền nói : « Xin chào Trịnh tổng, tôi là giải trí tinh duyệt… »
« Tôi là Cố Ngôn Tử. » Thanh âm của Cố Ngôn Tử truyền tới.
« Cố Ngôn Tử ! » Bành Tĩnh Hoằng hơi tức giận : « Sao lại là em ? Trịnh tổng đâu ? »
« Trịnh tổng ở bên cạnh tôi. » Cố Ngôn Tử nói.
« Cố Ngôn Tử, em gây chuyện còn chưa đủ sao ? » Bành Tĩnh Hoằng nhíu mày : « Em đưa điện thoại cho Trịnh tổng, anh phải nói chuyện với Trịnh tổng. »
« Trịnh tổng sẽ không nghe anh nói… khách sạn An Hoa đã tẩy chay bạn của anh, việc này không thể bàn bạc. » Cố Ngôn Tử nói, sau đó không thấy Bành Tĩnh Hoằng nói cái gì, liền lại nói : « Đúng rồi, chúng tôi buồn ngủ rồi, không đếm xỉa tới anh nữa ! »
Ngủ ?! hắn ngủ với ai ? tay nắm di động của Bành Tĩnh Hoằng siết chặt, hầu như muốn bóp nát nó.
Tuổi hắn so với Cố Ngôn Tử quả thật lớn hơn một chút, nhưng hiện tại chỉ hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ khỏe mạnh… đỡ?
Cho nên, lúc trước Cố Ngôn Tử kéo hắn…. kỳ thật không phải kéo, mà là đỡ?
Trách không được hắn cảm thấy lạ.
Cố Ngôn Tử lập tức cưới cười lấy lòng với hắn, đồng thời nhanh chóng nghĩ ra một lý do: “Chú Trịnh, cháu chỉ là muốn biểu đạt một chút tình cảm cung kính đối với chú.”
Nụ cười này của Cố Ngôn Tử má lúm đồng tiền liền hiện ra, Trịnh Gia Hòa thấy bộ dạng gặp may mà con khoe mẽ của hắn, cũng không so đo: “Không cần cậu đỡ, tôi tự mình đi nghỉ ngơi. Phòng bên cạnh không có ai ở, buổi tối cậu có thể ở nơi đó.”
Ở khách sạn An Hoa hắn để lại cho mình một cái phòng xép, có hai buồng hai phòng hai nhà vệ sinh thêm một phòng để quần áo mà một cái phòng bếp mở, nơi ở rất lớn, Cố Ngôn Tử ở còn dư dả.
“Được.” Cố Ngôn Tử gật đầu, cho dù không gặp được Trịnh Gia Hòa, hắn cũng tính toán đêm nay thuê một phòng ở đây ngủ, hiện tại ở cùng Trịnh Gia Hòa, vậy thì không thể tốt hơn.
Nhìn thấy Cố Ngôn Tử đồng ý, Trịnh Gia Hòa lại nói: “Tôi kêu trợ lý của tôi mua quần áo cho cậu, cậu bình thường mặc loại nào?”
Cố Ngôn Tử lập tức báo ra loại, số đo và thương hiệu quần áo mà mình thường mặc.
Báo xong, hắn mới ý thức được mình đã báo một thương hiệu mà trước khi mình sống lại thường mặc, quần áo của thương hiệu này cũng không rẻ.
Thế nhưng Trịnh Gia Hòa cũng không thiếu chút tiền này….
Trịnh Gia Hòa gọi điện thoại cho trợ lý, kêu trợ lý đem quần áo lại đây, sau đó nói: “Cậu ở chỗ này chờ cậu ta một chút, tôi đi rửa mặt.”
“Chú Trịnh chú mau đi đi, nghỉ ngơi sớm chút.” Cố Ngôn Tử lại tươi cười với Trịnh Gia Hòa, cố gắng giả vờ ngoan ngoãn.
Trưởng bối…. bình thường đều thích đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Trịnh Gia Hòa cũng trở về phòng mình.
Nếu là trước kia, hắn sẽ không nhiệt tình tiếp đón người khác như vậy, mà trực tiếp về phòng mình, nhưng những hành vi hôm nay của Cố Ngôn Tử quá mức khác thường.
Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi đã bốn năm, bốn năm này tuy rằng mỗi tháng đều báo bình an về nhà, nhưng vẫn kiên cường không về nhà, trốn rất kín đáo, một chút dấu hiệu chịu thua cũng không có.
Nhưng hôm nay thì sao? Tư thái đối với hắn giống như đối với trưởng bối không nói, thế mà lại đồng ý liên hệ với người nhà.
Tuy nói hắn thấy phương thức lấy lòng này rất lạ, nhưng Cố Ngôn Tử là đại thiếu gia, không thể yêu cầu cao với hắn.
Hắn…. có phải ở bên ngoài có ủy khuất gì cần mình giúp đỡ?
Trịnh Gia Hòa đi vào trong phòng, liền gọi điện thoại cho trợ lý của mình, kêu hắn tới chỗ quản lý khách sạn nhìn xem, nghĩ cách biết rõ vài năm này Cố Ngôn Tử đã làm gì, lúc trước bị ai bắt nạt.
Mà hắn vừa cúp điện thoại, cha Cố liền gọi điện thoại tới.
Lúc trước nói chuyện với Cố Ngôn Tử, cha Cố chỉ là dạy dỗ một chút. Hiện tại là Trịnh Gia Hòa nhận điện thoại, sau đó lại biết được Cố Ngôn Tử không ở bên cạnh, hắn mới mềm giọng lại, không chỉ có nhờ Trịnh Gia Hòa chăm sóc Cố Ngôn Tử một chút, còn cảm ơn hắn lần nữa.
“Anh Cố yên tâm, tôi sẽ để ý Ngôn Tử, nhất định không để nó chịu ủy khuất.” Trịnh Gia Hòa cũng đồng ý, nhưng không nói hôm nay Cố Ngôn Tử khác thường.
Hắn tính toán biết rõ mọi chuyện trước, sau đó sẽ quyết định có nên nói cho cha Cố biết hay không.
Lúc Trịnh Gia Hòa trong phòng gọi điện thoại, Cố Ngôn Tử ở bên ngoài đùa nghịch di động.
Hắn vừa mở QQ lên liền nhìn thấy không ít tin tức, hắn nhìn thoáng qua, trả lời mấy cái, còn đem Bành Tĩnh Hoằng cùng những người có quan hệ tốt với Bành Tình Hoằng nhưng không có quan hệ gì với hắn tất cả đều kéo vào danh sách đen.
Đương nhiên, điện thoại cũng như vậy.
Sau khi làm xong tất cả, Cố Ngôn Tử liền lên mạng bắt đầu tìm hiểu về bệnh tim.
Hiện tại, hắn để ý nhất chính là thân thể của Trịnh Gia Hòa.
Từ lúc Cố Ngôn Tử thấy Trịnh Gia Hòa, tất cả tâm tư đều đặt trên người Trịnh Gia Hòa, vị ân nhân cứu mạng này, đương nhiên với hắn mà nói bạn trai trước đã chia tay hai năm còn có đám bạn tốt của bạn trai trước tất cả đều ném sau đầu.
Nhưng đám người Tôn Minh Nghĩa, lại nhớ thương hắn.
Bọ họ bị Cố Ngôn Tử đánh, một lòng muốn nói theo cách nói này, cũng muốn làm cho Cố Ngôn Tử trả giá tất cả.
Tuy rằng Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh Gia Hòa rồi, nhưng bọn hắn không biết Trịnh Gia Hòa là thực để ý tới Cố Ngôn Tử…. hay là Trịnh Gia Hòa đột nhiên nhìn thuận mắt Cố Ngôn Tử, mang đi chơi, dưới tình huống Cố Ngôn Tử thật sự làm sai, cũng không thể bao che cho hắn.
Nói không chừng sau khi biết chuyện của Cố Ngôn Tử, còn có thể chán ghét hắn!
Camera rất nhanh được chiếu lên, sau khi xem qua, Tôn Minh Nghĩa chờ không được liền vui vẻ nói: “Các người thấy rồi đấy, hắn đá tôi một cái! Việc này nên giải thích rõ ràng cho tôi! Khiến cho hắn lập tức giải thích với tôi!”
“Là các vị ra tay trước.” Quản lý nói, dựa vào camera, quả thật là mấy người này đuổi theo đánh Cố Ngôn Tử, chính là Cố Ngôn Tử không thiệt thòi gì, nhưng mấy người này lại có hại….
« Đó là bởi vì hắn quấy rối trong bữa tiệc đính hôn của bạn tôi ! hắn là nam hồ ly tinh không biết xấu hổ… » Tôn Minh Nghĩa cười lạnh một tiếng.
Lời hắn nói còn chưa xong, đã bị người ngắt lời : « quản lý Trương, Trịnh tổng kêu tôi tới nhìn xem. »
Một trong những trợ lý lúc trước đi theo bên người Trịnh Gia Hòa đi tới, ngay sau đó, Bành Tĩnh Hoằng cũng bước tới : « quản lý Trương, nghe nói bạn của tôi ở trong này… »
Hắn vừa tiến vào, liền nhìn thấy đám người Tôn Minh Nghĩa, lập tức hỏi : « không biết bọn họ làm gì ? »
« Bọn họ ở trong khách sạn đuổi theo đánh người khác. » quản lý Trương nói.
Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng thay đổi, tức giận nhìn về đám người Tôn Minh Nghĩa.
Cố Ngôn Tử đột nhiên làm ầm ĩ trong tiệc đính hôn của hắn làm hắn thật tức giận, nhưng đám người Tôn Minh Nghĩa nếu ra tay với Cố Ngôn Tử, điều này càng làm hắn tức giận hơn.
Trên thực tế, hắn thấy đám người Tôn Minh Nghĩa đuổi theo Cố Ngôn Tử ra sân thật lâu không thấy trở lại, không yên lòng sợ Cố Ngôn Tử bị thương, mới đi ra tìm người.
« Không có ! Bành ca, chúng tôi căn bản không có đánh hắn, thật ra còn bị hắn đánh ! » Tôn Minh Nghĩa vội vàng giải thích, lại cải thấm không hay ho gì.
Bành Tĩnh Hoằng đến đây, bọn họ nhất định không thể làm gì Cố Ngôn Tử… thế nhưng còn nhiều thời gian, thù này sớm muộn có thể báo.
Mặt mày Bành Tĩnh Hoằng nhăn lại, kêu quản lý Trương cho hắn xem camera thêm một lần nữa, sau khi xác định Cố Ngôn Tử không có việc gì, mới bình tĩnh lại.
Trong camera chiếu tới lúc Cố Ngôn Tử xin giúp đỡ từ hai bảo an, đã bị quản lý Trương dừng lại : « Mọi chuyện chỉ có như vậy, đây là do bạn của ngài gây chuyện ở trong khách sạn… »
Quản lý Trương rõ ràng thiên vị Cố Ngôn Tử….. Tôn Minh Nghĩa nhìn sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng liền thấy lúng túng, lại nói : « Bành ca anh có biết, là hắn hắt rượu vào chúng tôi trước ! »
« Quản lý Trương, nếu bọn họ cũng chưa gây ra chuyện gì lớn, việc này cho dù…. Tôi lập tức mang bọn họ đi. » Bành Tĩnh Hoằng nói. Mấy người bạn này của hắn không thích Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử cũng không thích những người bạn này của hắn, đây cũng là một chuyện làm cho hắn đau đầu, nhưng một bên là người mình thích, một bên lại là bạn bè từ nhỏ tới lớn, hắn cũng không thể bất công…. May mắn hôm nay không có chuyện gì, thế nhưng : « Cố Ngôn Tử đâu ? »
Bành Tinh Hoằng rõ ràng là muốn đem Cố Ngôn Tử cùng bạn bè của hắn cùng nhau mang đi….
Trợ lý của Trịnh Gia Hòa nghe vậy, cười nói : « Vị tiên sinh này, Cố tiên sinh sẽ không đi theo ngài. »
Bành Tĩnh Hoằng hơi không vui: « Cậu là ai ? »
Trợ lý không trả lời, mà nhìn về phía quản lý Trương : « quản lý Trương, chuyện này đã rõ ràng, không bằng hỏi Cố tiên sinh một chút, xem hắn có yêu cầu gì ? »
Quản lý Trương gật đầu, Bành Tĩnh Hoằng bị bọn họ xem là không khí, lại càng không vui : « Cố Ngôn Tử đâu ? »
« Cố tiên sinh đang ở cùng Trịnh tổng của chúng tôi. » Trợ lý nói.
Tôn Minh Nghĩa cũng nói : « Bành ca ! Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh tổng rồi ! » kỳ thật hắn muốn nói là Cố Ngôn Tử đã chạy theo Trịnh Gia Hòa rồi, nhưng lúc này nói những lời này, không chỉ sẽ đắc tội với Bành Tĩnh Hoằng, còn có thể đắc tội Trịnh Gia Hòa….
« Trịnh tổng của Minh Lợi ? » Bành Tĩnh Hoằng kinh ngạc hỏi.
« Đúng vậy ! Bành ca, Cố Ngôn Tử hắn…. » Tôn Minh Nghĩa nghiến răng nghiến lợi : « Hắn không biết xấu hổ ! »
Bành Tĩnh Hoằng nghe thấy Tôn Minh Nghĩa nói như vậy, trừng mắt nhìn Tôn Minh Nghĩa, lại nhìn về phía quản lý Trương : « Quản lý Trương, thật có lỗi lại gây phiền phức cho khách sạn. không biết Trịnh tổng ở nơi nào ? Ngôn tử hắn không hiểu chuyện, tôi lập tức mang hắn đi. »
Trợ lý không nói gì nhìn Bành Tĩnh Hoằng, không rõ Bành Tĩnh Hoằng sao có thể nói ra lời như vậy, giống như Cố Ngôn Tử là đồ vật của hắn.
Vẻ mặt quản lý Trương phức tạp liếc mặt nhìn Bành Tĩnh Hoằng.
Vừa rồi hắn cùng đám người Tôn Minh Nghĩa trao đổi qua, nghe được không ít chuyện, lắp ráp lại mọi chuyện, có thể hiểu được mọi chuyện từ đầu tới đuôi.
Cố Ngôn Tử kia, hẳn là có một đoạn thời gian yêu đương vời Bành Tĩnh Hoằng, mà hôm nay Bành Tĩnh Hoằng lại đính hôn.
Hắn đã đính hôn, vậy sao còn muốn mang Cố Ngôn Tử đi làm gì ?
Càng đừng nói…. Cố Ngôn Tử rõ ràng đã không cần hắn, coi trọng Trịnh tổng của bọn họ.
Lúc quản lý Trương gọi điện cho Trịnh Gia Hòa, Trịnh Gia Hòa mới từ trong phòng mình đi ra.
Bây giờ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, hắn đương nhiên không có khả năng thật sự sẽ rửa mặt đi ngủ.
« Chú không nghỉ ngơi sao ? » Cố Ngôn Tử nhanh chóng đóng mạng lại, nhìn về phía Trịnh Gia Hòa.
« Ừ, còn có chút việc cần làm xong. » Trịnh Gia Hòa cười cười : « Tôi đưa số điện thoại của trợ lý cho cậu, cậu nếu cần gì, tự mình nói với hắn. »
« Được, Cháu lưu lại đã. » Cố Ngôn Tử gật đầu.
Cố Ngôn Tử mở ra di động, vừa mới lưu số điện thoại, di động của Trịnh Gia Hòa liền vang lên.
Trịnh Gia Hòa cười cười nói thật có lỗi với hắn, sau đó mới nhận điện thoại, nghe xong một câu, lại bật loa ngoài, đưa điện thoại cho hắn.
Đây là muốn mình nhận điện thoại sao ? hay là cha mình lại gọi điện thoại tới ? Cố Ngôn Tử đang hơi lo lắng, chợt nghe thấy điện thoại trên tay truyền tới thanh âm của quản lý Trương : « Trịnh tổng, mọi chuyện đã điều tra xong, giống như Cố tiên sinh lúc trước đã nói… Cố tiên sinh ở trong khách sạn chúng ta bị kinh hách, không biết có yêu cầu gì không ? »
Kỳ thật quản lý Trương thôn qua camera cũng có thể đoán ra bộ dạng của Cố Ngôn Tử, liền cảm thấy hơi đau, đương nhiên cũng biết, Cố Ngôn Tử hẳn là không bị chấn kinh.
Nhưng Trịnh tổng bọn họ đã cho trợ lý tới đây….
Cố Ngôn Tử nghe được lời nói của quản lý, lập tức nhìn về phía Trịnh Gia Hòa : « Đây là…. »
Trịnh Gia Hòa nói : « Cậu xem rồi làm. » Cố Ngôn Tử là vãn bối của hắn, hắn khẳng định muốn che chở, việc hôm nay, cho dù Cố Ngôn Tử làm rất tốt, hoặc là Cố Ngôn Tử muốn báo cảnh sát mời luật sư lên tòa đòi tổn thất tinh thần, hắn cũng có thể làm tốt tất cả.
Cố Ngôn Tử nghe vậy liền cười hiện lên hai má lúm đồng tiền, sau đó tâm tình rất tốt nói với người ở đầu bên kia điện thoại : « Tôi chỉ là bị một chút kinh hách, nhưng không có vấn đề gì… thế nhưng bọn họ muốn hành hung ở khách sạn An Hoa, loại tình huống này cũng không thể xảy ra lần nữa… tôi nghĩ nên đưa bọn họ vào danh sách đen của khách sạn An Hoa. »
Kỳ thật hắn không sợ đám người Tôn Minh Nghĩa sẽ làm gì được mình, dù sao ngay cả lông tơ của hắn cũng không bị thương.
Nhưng hiện tại Trịnh Gia Hòa cũng mặc kệ hắn muốn ầm ĩ như thế nào thì làm thế ấy…
Trong lòng Cố Ngôn Tử nóng hầm hập, sau đó làm một chuyện có thể vả vào mặt đám người Tôn Minh Nghĩa, cũng không liên lụy Trịnh Gia Hòa bị mọi người nói.
Trịnh tổng che chở cho Cố Ngôn Tử ? quản lý Trương lập tức cảm thấy người này không thể đắc tội, lập tức đồng ý, sau đó liền nói với đám người Tôn Minh Nghĩa : « Các vị, các người gây chuyện ở khách sạn chúng tôi, sau này khách sạn chúng tôi không chào đón các vị nữa. »
« Các người có ý gì ? » mặt Tôn Minh Nghĩa đen sì, chỉ là một việc nhỏ như vậy, khách sạn An Hoa liền tẩy chay bọn họ sao ?
Khách sạn An Hoa chiếm diện tích rất lớn, hoàn cảnh lại tốt, người đính hôn kết hôn trong giới bọn họ, đều thích tới nơi này, nếu bọn họ sau này không thể tới, mặt mũi sẽ bị mất hết !
Lúc trước Tôn Minh Nghĩa muốn báo cảnh sát, chẳng qua là muốn tạo áp lực cho khách sạn, nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn báo cảnh sát… hắn bị đánh, quần áo bọn họ cũng bị rượu làm hư, sau khi báo cảnh sát, dù sao có thể làm cho Cố Ngôn Tử ra chút máu.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, Tôn Minh Nghĩa rất nhanh đè nó lại.
Bành Tĩnh Hoằng sẽ không để cho bọn họ báo cảnh sát, hắn nếu như muốn báo thật…. mặt mũi hắn cũng mất hết.
« Đây là ý của Trịnh tổng ? » Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa lông mày của mình, hôm nay hắn không gặp chuyện tốt nào cả !
« ….. » quản lý Trương nghĩ nghĩ, nói thật : « Đây là ý của Cố tiên sinh. »
« Điều đó không có khả năng ! » Bành Tĩnh Hoằng không chút nghĩ ngợi lên tiếng, Cố Ngôn Tử sao có thể làm ra chuyện như vậy ? cho dù hắn đưa ra quyết định như vậy, hắn sao có bản lãnh để cho quản lý của khách sạn An Hoa nghe hắn ?
Chú ý điện thoại trên tay của quản lý Trương cũng không có ngắt, Bành Tĩnh Hoằng nói : « Quản lý Trương, có thể cho tôi nói chuyện với Trịnh tổng được không ? » làm như vậy… hẳn là nhóm hắn khẳng định không cận thận đắc tội Trịnh Gia Hòa.
Quản lý Trương hơi do dự, nhưng Cố Ngôn Tử đã nghe thấy thanh âm của Bành Tĩnh Hoằng, ở bên kia điện thoại nói : « Quản lý Trương, anh đưa điện thoại cho hắn đi. »
Quản lý Trương nghe vậy, đem di động của mình cho Bành Tĩnh Hoằng.
Trên màn hình di động biểu hiện là cuộc trò chuyện với « Trịnh tổng », Bành Tĩnh Hoằng nhận lấy liền nói : « Xin chào Trịnh tổng, tôi là giải trí tinh duyệt… »
« Tôi là Cố Ngôn Tử. » Thanh âm của Cố Ngôn Tử truyền tới.
« Cố Ngôn Tử ! » Bành Tĩnh Hoằng hơi tức giận : « Sao lại là em ? Trịnh tổng đâu ? »
« Trịnh tổng ở bên cạnh tôi. » Cố Ngôn Tử nói.
« Cố Ngôn Tử, em gây chuyện còn chưa đủ sao ? » Bành Tĩnh Hoằng nhíu mày : « Em đưa điện thoại cho Trịnh tổng, anh phải nói chuyện với Trịnh tổng. »
« Trịnh tổng sẽ không nghe anh nói… khách sạn An Hoa đã tẩy chay bạn của anh, việc này không thể bàn bạc. » Cố Ngôn Tử nói, sau đó không thấy Bành Tĩnh Hoằng nói cái gì, liền lại nói : « Đúng rồi, chúng tôi buồn ngủ rồi, không đếm xỉa tới anh nữa ! »
Ngủ ?! hắn ngủ với ai ? tay nắm di động của Bành Tĩnh Hoằng siết chặt, hầu như muốn bóp nát nó.
Bình luận facebook