Marvellous
Moderator
-
Chương-87
Chương 87
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Đào thấy a Huyên sắp ngủ, liền chuyên tâm dỗ a Huyên, không phản ứng lại hắn. Hoắc Trầm nhân cơ hội này, vội vàng nhấc chân lên giường đất, nhanh chân nhanh tay chui vào chăn của Tiểu Đào.
Tiểu Đào quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, hung hăng mà đẩy hắn đi ra: " đi ra ngoài."
" ta không."
" chàng đi ra ngoài." Tiểu Đào đánh một cái lên vai hắn, đối với thân thể của Hoắc Trầm mà nói, chút sức lực này cũng không khác gãi ngứa là mấy, nếu bị đánh liền không phải đi đến đông phòng ngủ, hắn tình nguyện để Tiểu Đào hung hắng đánh hắn.
" không."
Tiểu Đào nắm cổ tay hắn, cúi đầu cắn mạnh một cái, lưu lại hai dấu răng thật sau, thở phì phì trừng hắn: " nhanh đi đi."
" ta không đi, Tiểu Đào, nàng đánh cũng đánh rồi, cắn cũng cắn rồi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?" Hoắc Trầm quyết tâm không chịu đi, cho dù Tiểu Đào đánh chết hắn, hắn cũng không đi.
A Huyên ngủ rồi, Tiểu Đào dịch lại góc chăn cho con, xuống giường, đi sang đông phòng. Hoắc Trầm rũ đầu đi theo: " Tiểu Đào, nàng nhất quyết phải như vậy sao?"
" nếu chàng một hai phải ở phòng ngủ, vậy chàng trông a Huyên đi, buổi tối con đói bụng, chàng cho con ăn, ta ở đông phòng ngủ."
" nàng đừng như vậy, đông phòng lạnh, chúng ta cùng ở bên kia rất tốt." Hoắc Trầm lôi kéo tay nương tử liên tục cầu xin, Tiểu Đào luôn luôn mềm lòng, lúc này đây, lại cứng rắn không chịu tha cho hắn.
Thật sự không có biện pháp, Hoắc Trầm chỉ có thể ở lại đông phòng ngủ một mình để Tiểu Đào ở bên cạnh a Huyên.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hoắc Trầm lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, liền âm thầm hồi tưởng lại qoàn bộ chuyện đã trải qua. Hắn biết thật sự mình sai rồi, không nên có bất luận quan hệ liên quan nào với Mông thị, cho dù muốn cho nàng ta mượn tiền cũng là nên chờ Tiểu Đào về thương lượng lại. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, bởi vì sợ Tiểu Đào tức giận, liền nói dối nàng, nói dối một lần, liền phải nói dối thêm trăm lần nữa để lấp liếm đi, về sau có khả năng lại càng nhiều thêm.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, về sau, không thể cùng Tiểu Đào nói dối, cho dù là bản thân nhất thời xúc động làm sai chuyện gì, cũng sẽ giải thích với Tiểu Đào, nàng cũng có thể hiểu cho hắn. Nương tử nhà mình thông tình đạt lý, là người tốt, điểm này không thể hoài nghi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Trầm mang theo hai quầng thâm mắt đen sì lúc ẩn lúc hiện đứng trước mắt Tiểu Đào. Nhớ con gái bảo bối cả đêm, ăn xong cơm sáng, hắn liền ôm a Huyên không chịu buông tay, muốn cùng con gái chơi một lát.
Tiểu Đào nhìn hai cha con dính lấy nhau như tương hồ, có chút không đành lòng, chính là nàng không thể nào mềm lòng được, đã nói thì nhất định phải làm đến cùng, bằng không hắn liền không ghi nhớ được lần giáo huấn này.
" chàng nhìn con đi, ta đi ra ngoài mua đồ ăn." Tiểu Đào cầm rổ đi ra ngoài, Hoắc Trầm ôm a Huyên vội vàng chạy theo: " hai chúng ta cùng đi với nàng."
Trên đường, sáng sớm tinh mơ đi mua đồ ăn tuyệt đại đa số là nữ nhân. Nam nhân có chuyện muốn làm đã sớm đi làm việc, còn những cá nhân lười biếng không làm việc, có khả năng còn đang nằm trên giường đất còn chưa chịu dậy đâu, còn giống như Hoắc Trầm ôm con gái đi theo mông nương tử, hộ tống nàng đi mua đồ ăn thì chính là tuyệt vô cận hữu.( hiếm có, không có một ai)
Thấy phu thê hai người, Lưu đại thẩm bán đồ ăn nhẹ giọng cười: " Đại Trầm, có phải ngươi sợ Mông thị cùng Tiểu Đào đánh nhau có phải hay không, ta nói ngươi này, ngày hôm qua các ngươi ném nàng ta ra đường như vậy, sau một lúc nàng lại bị tẩu tử hung hăng chửi bới một trận, đã mang theo nhi tử đi tìm người cha không có lương tâm kia rồi."
Hoắc Trầm nhìn cái ót của nương tử, bất đắc dĩ cười: " cũng không hẳn là đi bảo vệ nàng, là a Huyên ở nhà dỗ không được, nghĩ muốn ra đường chơi, ta liền ôm ra ngoài đi dạo."
Mọi người sôi nổi khen hoắc trầm là cha tốt, hảo trượng phu, thương thê ái tử, lại biết kiếm tiền, lại chịu khó trông con. bị mọi người khen, Hoắc Trầm đương nhiên là cao hứng, chính là trong lòng lại bất đắc dĩ cực kì, thầm nghĩ trong lòng: các người khen ta thì được cái gì? Tiểu Đào nhà ta nói ta tốt mới là tốt a.
Cắn răng chịu đựng qua 10 ngày, đêm nào ngủ cũng không được, thời điểm ăn cơm cũng chán chường, Hoắc Trầm nhanh chóng gầy xuống một vòng. Tiểu Đào nhìn trong mắt, đau trong lòng, nhưng vẫn không hủy bỏ hình phạt với hắn.
Hôm nay là sinh thần của a Huyên, phu thê Điền Mãn Thương mang theo Điền Tùng cùng Anh Tử đi tới trấn trên, cả nhà Tiểu Liễu cũng tới đây, còn có hai nhà nhị thúc cùng tam thúc của Hoắc Trầm, đều đến đông đủ.
Một phòng đông vui, đều mang quà tới cho a Huyên lễ chọn đồ vật. Hoắc Trầm đặt a Huyên ở trên ghế, tay giữ trên bàn đem bé quây trong ngực, không lo sợ bị ngã: " a Huyên mau chọn đi, chọn cái con thích nhất."
Trên bàn bát tiên đặt rất nhiều đồ vật rực rỡ muôn màu, có hộp kim chỉ, giày thêu, trâm hoa, bánh màn thầu, đất cứng, Trần Mẫn Đạt lại còn cố ý mang tới bút lông, sách, lúc đi ngang qua tiệm rèn thuận tay cầm theo một cái chùy nhỏ để lên bàn.
Mắt to ngập nước của a Huyên di chuyển tới lui một hồi, cuối cùng dán chặt lên chùy nhỏ kia, bé mỗi ngày đều nhìn cha cầm cái to đùng như này đánh xuống kêu rất to nha, nhưng lại không cho bé chạm vào. Vòng tay trâm hoa nương mỗi ngày đều cho bé chơi, đã chơi chán rồi, không có gì mới mẻ.
Nhưng chùy thì bé chưa từng chạm qua, tuy nhỏ hơn cái cha đùng hàng ngày rất nhiều, nhưng với tiểu bằng hữu a Huyên thì lại vô cùng tò mò với chùy nhỏ này a.
Vì thế, a Huyên đưa tay chuẩn xác cực kì đem chùy nhỏ chộp vào trong tay. Đừng nhìn chùy nhỏ này nhỏ, cũng không hề nặng chút nào, đối với tiểu bằng hữu a Huyên mới được 1 tuổi mà nói thì cũng tốn rất nhiều sức.
Hoắc Trầm cau mày, nhìn con gái bảo bối nhà mình đang chiến đấu hăng hái cùng với chùy nhỏ, cố ý chỉ nhìn mà không đi giúp. Hy vọng bé nhanh thay đổi ý định, đổi cái khác đi.
A Huyên tính tình cứng đầu, đối với những đồ vật khác không hề thích thú, mặc kệ mọi người đều khuyên nhủ, bé lại càng ôm chặt vào trong ngực. Hoắc Trầm thật sự không còn cách, chỉ có thể nắm tay nhỏ của con gái, giúp bé cầm chùy nhỏ để ở gần: " a Huyên, con học cái gì không tốt sao, mà một hai phải học cha làm nghề rèn? Cha làm nghề rèn có thể cưới được nàng dâu, nhưng con học nghề này chưa chắc gả được ra ngoài đâu."
Mọi người cười ha ha, a Huyên tò mò mà ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đều đang vui vể cười, bé cũng theo đó mà cười lên.
Trần Mẫn Đạt đưa tay sờ đỉnh đầu a Huyên: " a Huyên ngoan, ai nói con không thể kế nghiệp cha con nha? Con gái cũng có thể kế nghiệp gia đình, trưởng nữ Hoắc gia, đây là muốn thổi một làn gió mới tới nha, kế thừa tay nghề của lão cha nhà con...."
Hắn bên này trêu chọc người khác đến sung sướng, Hoắc Trầm nghe không nổi nữa, thở phì phì đẩy hắn ra: " sang một bên ngốc đi, ý của a Huyên nhà ta là tương lai muốn bắt lấy một nam nhân làm thợ rèn về làm cô gia."
Nhị thẩm tam thẩm vội vàng đứng một bên phụ họa: " đúng đúng, Đại Trầm nói không sai, nam nhân là nghề này rất tốt, lại có thể kiếm được tiền, thân thể lại tốt, tay nghề này không phải ai cũng có thể làm được, rất tốt."
Lễ chọn đồ vật là ngày lành, ai cũng không vì một chuyện nhỏ này mà nháo đến không thoải mái, còn không phải là cầm lấy một cái chùy nhỏ thôi sao? cái mày có thể là cái gì, mọi người đều cười cho qua.
Vui vẻ qua lễ chọn đồ vật, nhưng hắn còn chưa chơi đủ với con gái đâu, buổi tối hắn liền ủ rũ, nhìn con gái ngoan đang ngủ say, Hoắc Trầm lưu luyến không muốn đi: " Tiểu Đào, đã quá nửa tháng rồi, nàng để ta dọn về đây ngủ đi. Ta xin nàng đấy được không?"
" chàng đừng cầu xin, ta đã nói một tháng là một tháng, xin cũng vô dụng."
Hoắc Trầm bất đắc dĩ thở dài: " ai! ta có cùng nàng nói một tháng đâu, là nàng tự mình định đoạt, ta vốn dĩ là không đồng ý ngay từ đầu."
" vậy chuyện chàng cho Mông thị 200 văn tiền, ta còn chưa có đồng ý đâu, có phải là tiền chàng kiếm ra thì thích làm gì thì làm đúng không, không để ta vào mắt?"
" Tiểu Đào, nàng biết là ta không có ý như vậy, tiền của nhà chúng ta, không phải là do nàng quản sao? nàng để ta về ngủ đây ngủ đi, ta ngủ dưới đất, ta tới đây ngủ đất có được hay không?"
Hoắc Trầm bỗng nhiên nghĩ tới biện pháp ngủ dưới đất, nói liền làm, ôm chiếu trúc tới, trải trên mặt đất. Đi tới đông phòng lấy đệm chăn của mình ôm tới, trải trên chiếu ngủ.
Tiểu Đào gối đầu trên gối, nhìn hắn đang nhắm hai mắt bộ dạng đang giả vờ ngủ, trong lòng chính là đau lòng. Cũng tại nam nhân nhà nàng quá thành thật, nếu đổi lại thành người khác, có khả năng đã không thèm nghe cái trừng phạt này của nàng.
" chàng mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh. Trời lạnh rồi, ngủ trên mặt đất như vậy còn không phải sẽ sinh bệnh sao?"
" sinh bệnh ta cũng không dậy, ta phải ngủ cùng nàng trong phòng này." Hoắc trầm tính tình quật cường,đã quyết việc gì thì có 8 tám con trâu cũng không kéo đi được, hôm nay hắn quyết tâm, mặc kệ Tiểu Đào nói cái gì, hắn cũng không đứng dậy.
Tiểu Đào thoáng ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên giường đất, gắt gao nhìn hắn chằm chằm. Hoắc Trầm hai mắt nhắm chặt không mở ra, nằm ngay đơ dưới nền nhà, cũng không nhúc nhích một cái.
Hai người liền như vậy dưới ánh nến dây dưa, rốt cuộc Tiểu Đào chịu thua: " chàng mau đứng lên đi, lên giường ngủ, nếu không lên, vĩnh viễn cũng đừng lên nữa."
Hoắc Trầm vừa nghe lời này, vèo một cái tung chăn nhảy lên, chân dài nhấc lên liền bước lên giường đất, ôm nương tử chui vào chăn: " Tiểu Đào, gấp chết ta rồi, nhiều ngày như vậy, nàng không cho ta gần nàng, ta sắp nghẹn phát điên rồi."
Tiểu Đào dẩu miệng, giận mà trừng mắt liếc hắn: " chàng vứt đêm j chăn dưới đó, chạy người lên đây làm gì? Vác mỗi người lên vậy lát nữa đắp bằng cái gì?"
" ta cần đệm chăn làm cái gì? Đương nhiên là ngủ cùng chăn với nàng rồi." Hoắc Trầm phân trần, sau đó liền ôm nương tử vào trong ngực.
Nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống, Tiểu Đào phản ứng lại không kịp, ngốc trệ dưới áp bức của trượng phu đã nghẹn rất lâu.
Góc cảm nhận:
Xem ảnh 1
Chai xì dầu ngon bá cháy bọ chét, tên Việt là nhất phẩm tiên, ăn xong loại này k thể ăn được nước tương của Chinsu hay Maggie nữa. Nhưng mà nó ngon thật!!!!!!!!
Xem ảnh 2
Cốt lẩu tứ xuyên
Xem ảnh 3
Gói lẩu hải đế lao
Gói lẩu tứ xuyên cắt một góc 1/4 bỏ vào nồi, ăn thật sự cay vưaf cay vừa tê hết cả mồm ( ╥ω╥) gói lẩu hải đế lao cx ngon nữa. Nhg tê mồm đến bh vẫn tê -)))
Nhiều mỡ bò.... hớt mãi không hết mỡ.))
Nhận ra mấy nhà hàng chuyên lẩu Trung Hoa đúng thật ra là đã gia giảm cho vừa với người Việt!
( mấy cái này mị đặt trên shopee của mấy shop trên Lào Cai)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Đào thấy a Huyên sắp ngủ, liền chuyên tâm dỗ a Huyên, không phản ứng lại hắn. Hoắc Trầm nhân cơ hội này, vội vàng nhấc chân lên giường đất, nhanh chân nhanh tay chui vào chăn của Tiểu Đào.
Tiểu Đào quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, hung hăng mà đẩy hắn đi ra: " đi ra ngoài."
" ta không."
" chàng đi ra ngoài." Tiểu Đào đánh một cái lên vai hắn, đối với thân thể của Hoắc Trầm mà nói, chút sức lực này cũng không khác gãi ngứa là mấy, nếu bị đánh liền không phải đi đến đông phòng ngủ, hắn tình nguyện để Tiểu Đào hung hắng đánh hắn.
" không."
Tiểu Đào nắm cổ tay hắn, cúi đầu cắn mạnh một cái, lưu lại hai dấu răng thật sau, thở phì phì trừng hắn: " nhanh đi đi."
" ta không đi, Tiểu Đào, nàng đánh cũng đánh rồi, cắn cũng cắn rồi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?" Hoắc Trầm quyết tâm không chịu đi, cho dù Tiểu Đào đánh chết hắn, hắn cũng không đi.
A Huyên ngủ rồi, Tiểu Đào dịch lại góc chăn cho con, xuống giường, đi sang đông phòng. Hoắc Trầm rũ đầu đi theo: " Tiểu Đào, nàng nhất quyết phải như vậy sao?"
" nếu chàng một hai phải ở phòng ngủ, vậy chàng trông a Huyên đi, buổi tối con đói bụng, chàng cho con ăn, ta ở đông phòng ngủ."
" nàng đừng như vậy, đông phòng lạnh, chúng ta cùng ở bên kia rất tốt." Hoắc Trầm lôi kéo tay nương tử liên tục cầu xin, Tiểu Đào luôn luôn mềm lòng, lúc này đây, lại cứng rắn không chịu tha cho hắn.
Thật sự không có biện pháp, Hoắc Trầm chỉ có thể ở lại đông phòng ngủ một mình để Tiểu Đào ở bên cạnh a Huyên.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hoắc Trầm lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, liền âm thầm hồi tưởng lại qoàn bộ chuyện đã trải qua. Hắn biết thật sự mình sai rồi, không nên có bất luận quan hệ liên quan nào với Mông thị, cho dù muốn cho nàng ta mượn tiền cũng là nên chờ Tiểu Đào về thương lượng lại. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, bởi vì sợ Tiểu Đào tức giận, liền nói dối nàng, nói dối một lần, liền phải nói dối thêm trăm lần nữa để lấp liếm đi, về sau có khả năng lại càng nhiều thêm.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, về sau, không thể cùng Tiểu Đào nói dối, cho dù là bản thân nhất thời xúc động làm sai chuyện gì, cũng sẽ giải thích với Tiểu Đào, nàng cũng có thể hiểu cho hắn. Nương tử nhà mình thông tình đạt lý, là người tốt, điểm này không thể hoài nghi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Trầm mang theo hai quầng thâm mắt đen sì lúc ẩn lúc hiện đứng trước mắt Tiểu Đào. Nhớ con gái bảo bối cả đêm, ăn xong cơm sáng, hắn liền ôm a Huyên không chịu buông tay, muốn cùng con gái chơi một lát.
Tiểu Đào nhìn hai cha con dính lấy nhau như tương hồ, có chút không đành lòng, chính là nàng không thể nào mềm lòng được, đã nói thì nhất định phải làm đến cùng, bằng không hắn liền không ghi nhớ được lần giáo huấn này.
" chàng nhìn con đi, ta đi ra ngoài mua đồ ăn." Tiểu Đào cầm rổ đi ra ngoài, Hoắc Trầm ôm a Huyên vội vàng chạy theo: " hai chúng ta cùng đi với nàng."
Trên đường, sáng sớm tinh mơ đi mua đồ ăn tuyệt đại đa số là nữ nhân. Nam nhân có chuyện muốn làm đã sớm đi làm việc, còn những cá nhân lười biếng không làm việc, có khả năng còn đang nằm trên giường đất còn chưa chịu dậy đâu, còn giống như Hoắc Trầm ôm con gái đi theo mông nương tử, hộ tống nàng đi mua đồ ăn thì chính là tuyệt vô cận hữu.( hiếm có, không có một ai)
Thấy phu thê hai người, Lưu đại thẩm bán đồ ăn nhẹ giọng cười: " Đại Trầm, có phải ngươi sợ Mông thị cùng Tiểu Đào đánh nhau có phải hay không, ta nói ngươi này, ngày hôm qua các ngươi ném nàng ta ra đường như vậy, sau một lúc nàng lại bị tẩu tử hung hăng chửi bới một trận, đã mang theo nhi tử đi tìm người cha không có lương tâm kia rồi."
Hoắc Trầm nhìn cái ót của nương tử, bất đắc dĩ cười: " cũng không hẳn là đi bảo vệ nàng, là a Huyên ở nhà dỗ không được, nghĩ muốn ra đường chơi, ta liền ôm ra ngoài đi dạo."
Mọi người sôi nổi khen hoắc trầm là cha tốt, hảo trượng phu, thương thê ái tử, lại biết kiếm tiền, lại chịu khó trông con. bị mọi người khen, Hoắc Trầm đương nhiên là cao hứng, chính là trong lòng lại bất đắc dĩ cực kì, thầm nghĩ trong lòng: các người khen ta thì được cái gì? Tiểu Đào nhà ta nói ta tốt mới là tốt a.
Cắn răng chịu đựng qua 10 ngày, đêm nào ngủ cũng không được, thời điểm ăn cơm cũng chán chường, Hoắc Trầm nhanh chóng gầy xuống một vòng. Tiểu Đào nhìn trong mắt, đau trong lòng, nhưng vẫn không hủy bỏ hình phạt với hắn.
Hôm nay là sinh thần của a Huyên, phu thê Điền Mãn Thương mang theo Điền Tùng cùng Anh Tử đi tới trấn trên, cả nhà Tiểu Liễu cũng tới đây, còn có hai nhà nhị thúc cùng tam thúc của Hoắc Trầm, đều đến đông đủ.
Một phòng đông vui, đều mang quà tới cho a Huyên lễ chọn đồ vật. Hoắc Trầm đặt a Huyên ở trên ghế, tay giữ trên bàn đem bé quây trong ngực, không lo sợ bị ngã: " a Huyên mau chọn đi, chọn cái con thích nhất."
Trên bàn bát tiên đặt rất nhiều đồ vật rực rỡ muôn màu, có hộp kim chỉ, giày thêu, trâm hoa, bánh màn thầu, đất cứng, Trần Mẫn Đạt lại còn cố ý mang tới bút lông, sách, lúc đi ngang qua tiệm rèn thuận tay cầm theo một cái chùy nhỏ để lên bàn.
Mắt to ngập nước của a Huyên di chuyển tới lui một hồi, cuối cùng dán chặt lên chùy nhỏ kia, bé mỗi ngày đều nhìn cha cầm cái to đùng như này đánh xuống kêu rất to nha, nhưng lại không cho bé chạm vào. Vòng tay trâm hoa nương mỗi ngày đều cho bé chơi, đã chơi chán rồi, không có gì mới mẻ.
Nhưng chùy thì bé chưa từng chạm qua, tuy nhỏ hơn cái cha đùng hàng ngày rất nhiều, nhưng với tiểu bằng hữu a Huyên thì lại vô cùng tò mò với chùy nhỏ này a.
Vì thế, a Huyên đưa tay chuẩn xác cực kì đem chùy nhỏ chộp vào trong tay. Đừng nhìn chùy nhỏ này nhỏ, cũng không hề nặng chút nào, đối với tiểu bằng hữu a Huyên mới được 1 tuổi mà nói thì cũng tốn rất nhiều sức.
Hoắc Trầm cau mày, nhìn con gái bảo bối nhà mình đang chiến đấu hăng hái cùng với chùy nhỏ, cố ý chỉ nhìn mà không đi giúp. Hy vọng bé nhanh thay đổi ý định, đổi cái khác đi.
A Huyên tính tình cứng đầu, đối với những đồ vật khác không hề thích thú, mặc kệ mọi người đều khuyên nhủ, bé lại càng ôm chặt vào trong ngực. Hoắc Trầm thật sự không còn cách, chỉ có thể nắm tay nhỏ của con gái, giúp bé cầm chùy nhỏ để ở gần: " a Huyên, con học cái gì không tốt sao, mà một hai phải học cha làm nghề rèn? Cha làm nghề rèn có thể cưới được nàng dâu, nhưng con học nghề này chưa chắc gả được ra ngoài đâu."
Mọi người cười ha ha, a Huyên tò mò mà ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đều đang vui vể cười, bé cũng theo đó mà cười lên.
Trần Mẫn Đạt đưa tay sờ đỉnh đầu a Huyên: " a Huyên ngoan, ai nói con không thể kế nghiệp cha con nha? Con gái cũng có thể kế nghiệp gia đình, trưởng nữ Hoắc gia, đây là muốn thổi một làn gió mới tới nha, kế thừa tay nghề của lão cha nhà con...."
Hắn bên này trêu chọc người khác đến sung sướng, Hoắc Trầm nghe không nổi nữa, thở phì phì đẩy hắn ra: " sang một bên ngốc đi, ý của a Huyên nhà ta là tương lai muốn bắt lấy một nam nhân làm thợ rèn về làm cô gia."
Nhị thẩm tam thẩm vội vàng đứng một bên phụ họa: " đúng đúng, Đại Trầm nói không sai, nam nhân là nghề này rất tốt, lại có thể kiếm được tiền, thân thể lại tốt, tay nghề này không phải ai cũng có thể làm được, rất tốt."
Lễ chọn đồ vật là ngày lành, ai cũng không vì một chuyện nhỏ này mà nháo đến không thoải mái, còn không phải là cầm lấy một cái chùy nhỏ thôi sao? cái mày có thể là cái gì, mọi người đều cười cho qua.
Vui vẻ qua lễ chọn đồ vật, nhưng hắn còn chưa chơi đủ với con gái đâu, buổi tối hắn liền ủ rũ, nhìn con gái ngoan đang ngủ say, Hoắc Trầm lưu luyến không muốn đi: " Tiểu Đào, đã quá nửa tháng rồi, nàng để ta dọn về đây ngủ đi. Ta xin nàng đấy được không?"
" chàng đừng cầu xin, ta đã nói một tháng là một tháng, xin cũng vô dụng."
Hoắc Trầm bất đắc dĩ thở dài: " ai! ta có cùng nàng nói một tháng đâu, là nàng tự mình định đoạt, ta vốn dĩ là không đồng ý ngay từ đầu."
" vậy chuyện chàng cho Mông thị 200 văn tiền, ta còn chưa có đồng ý đâu, có phải là tiền chàng kiếm ra thì thích làm gì thì làm đúng không, không để ta vào mắt?"
" Tiểu Đào, nàng biết là ta không có ý như vậy, tiền của nhà chúng ta, không phải là do nàng quản sao? nàng để ta về ngủ đây ngủ đi, ta ngủ dưới đất, ta tới đây ngủ đất có được hay không?"
Hoắc Trầm bỗng nhiên nghĩ tới biện pháp ngủ dưới đất, nói liền làm, ôm chiếu trúc tới, trải trên mặt đất. Đi tới đông phòng lấy đệm chăn của mình ôm tới, trải trên chiếu ngủ.
Tiểu Đào gối đầu trên gối, nhìn hắn đang nhắm hai mắt bộ dạng đang giả vờ ngủ, trong lòng chính là đau lòng. Cũng tại nam nhân nhà nàng quá thành thật, nếu đổi lại thành người khác, có khả năng đã không thèm nghe cái trừng phạt này của nàng.
" chàng mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh. Trời lạnh rồi, ngủ trên mặt đất như vậy còn không phải sẽ sinh bệnh sao?"
" sinh bệnh ta cũng không dậy, ta phải ngủ cùng nàng trong phòng này." Hoắc trầm tính tình quật cường,đã quyết việc gì thì có 8 tám con trâu cũng không kéo đi được, hôm nay hắn quyết tâm, mặc kệ Tiểu Đào nói cái gì, hắn cũng không đứng dậy.
Tiểu Đào thoáng ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên giường đất, gắt gao nhìn hắn chằm chằm. Hoắc Trầm hai mắt nhắm chặt không mở ra, nằm ngay đơ dưới nền nhà, cũng không nhúc nhích một cái.
Hai người liền như vậy dưới ánh nến dây dưa, rốt cuộc Tiểu Đào chịu thua: " chàng mau đứng lên đi, lên giường ngủ, nếu không lên, vĩnh viễn cũng đừng lên nữa."
Hoắc Trầm vừa nghe lời này, vèo một cái tung chăn nhảy lên, chân dài nhấc lên liền bước lên giường đất, ôm nương tử chui vào chăn: " Tiểu Đào, gấp chết ta rồi, nhiều ngày như vậy, nàng không cho ta gần nàng, ta sắp nghẹn phát điên rồi."
Tiểu Đào dẩu miệng, giận mà trừng mắt liếc hắn: " chàng vứt đêm j chăn dưới đó, chạy người lên đây làm gì? Vác mỗi người lên vậy lát nữa đắp bằng cái gì?"
" ta cần đệm chăn làm cái gì? Đương nhiên là ngủ cùng chăn với nàng rồi." Hoắc Trầm phân trần, sau đó liền ôm nương tử vào trong ngực.
Nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống, Tiểu Đào phản ứng lại không kịp, ngốc trệ dưới áp bức của trượng phu đã nghẹn rất lâu.
Góc cảm nhận:
Xem ảnh 1
Chai xì dầu ngon bá cháy bọ chét, tên Việt là nhất phẩm tiên, ăn xong loại này k thể ăn được nước tương của Chinsu hay Maggie nữa. Nhưng mà nó ngon thật!!!!!!!!
Xem ảnh 2
Cốt lẩu tứ xuyên
Xem ảnh 3
Gói lẩu hải đế lao
Gói lẩu tứ xuyên cắt một góc 1/4 bỏ vào nồi, ăn thật sự cay vưaf cay vừa tê hết cả mồm ( ╥ω╥) gói lẩu hải đế lao cx ngon nữa. Nhg tê mồm đến bh vẫn tê -)))
Nhiều mỡ bò.... hớt mãi không hết mỡ.))
Nhận ra mấy nhà hàng chuyên lẩu Trung Hoa đúng thật ra là đã gia giảm cho vừa với người Việt!
( mấy cái này mị đặt trên shopee của mấy shop trên Lào Cai)
Bình luận facebook