Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: C12: Chương 12
-Huyền nhi cuối cùng ngươi cũng trở về, cả nhà đều rất nhớ ngươi! –Cố Vân Hi trông thấy hài tử của nàng trở về liền mừng đến rơi nước mắt.
-Dạ Huyền, sao ngươi về không thông báo trước để tỷ cho người đến đón. –Vu Nguyệt Giao cũng không khác nhạc mẫu đại nhân là bao.
Cảnh tượng mẫu tử tỷ đệ đoàn tụ khiến ta cũng thực xúc động. Nhưng bất giác thực chua chát, cùng ghen tị. Có lẽ bởi ta là cô nhi chăng rồi cái cảm giác được gặp người thân sau bao năm xa cách trước đây ta cũng chưa từng trải qua.
-Đây hẳn là tỷ phu!
Đang chìm trong những suy nghĩ, đến lúc sực tỉnh liền phát hiện Vu Dạ Huyền đang đứng trước mặt. Ta nhanh nhẹn, ôm quyền chào hỏi.
-Đệ tức, lần đầu gặp mặt, ta là Mục Y Lăng, ngươi có thể gọi ta là Lăng ca cũng được.
-Ân, Lăng ca, ngươi cũng gọi ta là Dạ Huyền đi. Thật ngại quá, ngày thành hôn của các người ta công việc bộn bề không thể trở về kịp. Cũng không nghĩ phu quân của tỷ tỷ lại anh tuấn đến vậy.
-Dạ Huyền đệ đã quá khen, bản thân ta được làm rể của Vu gia, làm phu quân của đại tiểu thư là cái phúc lớn của ta.
-Ha ha ha...không nghĩ Lăng ca lại khiêm tốn vậy.
-Không có không có! Là sự thật mà thôi ha ha ha...
Đúng là thực thú vị a, Vu Dạ Huyền này cùng Vu Nguyệt Giao là song thai từ nhạc mẫu đại nhân mà ra, khuôn mặt đều giống nhau, đẹp đến khuynh thành, nhưng tuyệt nhiên tính cách thực khác, Vu Dạ Huyền cho cảm giác thân thiết gần gũi bao nhiêu, thì Vu Nguyệt Giao lại cho cảm giác vừa nóng lại vừa lạnh, chưa kể toàn đi bắt nạt ta. Thực không biết có phải bị Vu Dạ Huyền lấy hết tính tốt của nàng ta đi không biết.
-Được rồi, thức ăn đã dọn lên rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi. –Cố Vân Hi phá bỏ cuộc giao hữu giữa ta với Vu Dạ Huyền, tất cả đều quây quần một chỗ.
-Mẫu thân, những món ăn này thực lạ mà cũng rất là ngon, không biết phủ ta mới tuyển trù sư sao? –Vu Dạ Huyền đã lâu mới được thưởng thức đồ ăn nhà nấu, nhưng hắn không ngờ lại được thưởng thức một bàn yến tiệc đầy mỹ vị đến thế.
-Không có, những món này đều do tỷ phu của ngươi dạy cho trù phòng làm cả đấy! –Cố Vân Hi kể lại thành tích của ta trong phủ. Có thể thấy trên đời này có mấy nam nhân có thể được như ta đây.
-Thật không nghĩ Lăng ca lại biết nấu nhiều món ăn ngon vậy? –Vu Dạ Huyền cũng trố mắt, thực sự hắn coi ta không giống như nam tử bình thường khác.
-Quá khen rồi, ta chỉ là rảnh rỗi muốn làm chút việc cho mọi người cùng vui thôi. –Ta bị khen đến muốn phổng mũi nhưng vẫn cố làm dáng chút.(^o^)
-Hừ đồ ăn ngon thì làm sao, đường đường là một nam tử lại đi làm mấy chuyện của nữ nhân, thực chẳng ra thể thống.
-Có lẽ nói như Lý công tử cũng có lý, tuy nhiên ta vốn là ở rể Vu gia, những chuyện này cũng chỉ là muốn cùng thê tử ta san sẻ chút công việc mà thôi, không như ai đó, chỉ là một ngoại nhân vậy mà ngày ngày ở trong phủ ăn bám nữ nhân, ra ngoài phủ lại đi lấy danh nghĩa của Vu gia để đi ăn quỵt. - Loại người như Lý Uông thực chẳng có chút tiền đồ, muốn tìm cách bắt bẻ ta thì nên kiếm cái lý do nào tốt một chút.
-Ngươi! Ý ngươi nói là gì!!! –Lý Uông quả nhiên có tật giật mình, nghe ta nói xong liền tức đến mặt đầy hắc tuyến.
-Đủ rồi! Lý Yến, ngươi nên bảo cháu của ngươi nên biết thân phận của hắn là ở đâu. –Cố Vân Hi lên tiếng.
-Lý Uông, ngồi xuống! –Lý Yến vốn ý định dung túng cho Lý Uông hạ nhục ta, nhưng chẳng thể ngờ lại bị ta cho gậy ông đập lưng ông, giờ mặt mũi của bọn họ đều chẳng có, mà Lý Uông lúc này cũng chỉ đành cố nén cơn giận của hắn xuống.
-Được rồi, ăn cơm đi nào, để nguội sẽ không ngon đâu. –Cố Vân Hi, nhạc mẫu đại nhân thực đáng nể, mới lúc trước mặt nghiêm nghị, một lúc sau lại thành vị mẫu thân hiền từ, xem ra Vu Nguyệt Giao có kiểu tính cách đó đều là nhờ hết nhạc mẫu đại nhân rồi.
-Tỷ tỷ, không nghĩ tỷ phu nói chuyện thực có lực sát thương a.
-Ngươi tính vẫn cũ, vẫn thích trêu chọc tỷ tỷ ngươi sao?
Ai nha! Ta nghe hết cả đó, các ngươi muốn nói gì về ta thì nói trước mặt ta đi, hừ toàn lén lén lút lút thực khó chịu a...
Bữa cơm cuối cùng diễn ra yên bình.
....
-Tiểu Mai, ngươi có cầm theo cây sáo không?
-Cô gia, của người đây.
-Ân.
Ba mẫu tử Vu Nguyệt Giao đã lâu không gặp mặt liền sau bữa cơm ngồi lại tâm sự, bản thân ta dù mang danh con rể Vu gia, phu quân Vu Nguyệt Giao thì sao chứ? Cuối cùng vẫn chỉ là một ngoại nhân không hơn không kém, hoặc có lẽ bởi vì nhìn mẫu tử các nàng nên liền có những hồi tưởng trong kiếp trước, thực tiếc bản thân ta lại chưa từng một lần gặp mặt phụ mẫu của mình. Cuối cùng một bầu tâm sự cứ vô định đi tới chiếc hồ mà ta từng cùng Vu Nguyệt Giao nói chuyện khi nào không hay, bước vào trong đình đặt giữa lòng hồ, gặp được ánh trăng sáng chiếu lên nó, như một cảm hứng ta tấu lên khúc nhạc. Bây giờ ta có thể hiểu những thi nhân ngày xưa mỗi khi gặp cảnh tượng này đều có cảm giác tức cảnh sinh tình rồi. Trăng một mình, ta cũng một mình, dùng một khúc nhạc để tỏ tâm tình của nhau.
Cầm trên tay chiếc sao ngọc chạm khắc tỉ mỉ, âm thanh thổi vừa cao vút lại thanh tuyền trong trẻo nhưng có thể lột tả hết cảm xúc của ta ngay bây giờ. Từng nốt lại từng nốt, từng cảm xúc của ta nhờ tiếng sáo mà đi ra theo. Thổi tròn một khúc liền cảm giác trên mặt có dòng nước nóng hổi. Lệ! Là lệ! ta quả thực đang là khóc, suốt 20 năm qua có lẽ đây là lần đầu tiên ta có thể chảy ra những giọt nước nóng hổi như vậy.
-Ngươi đang có tâm sự gì sao?
Giật mình bởi tiếng nói quen thuộc, ta quay đầu lại thì nhận ra tiểu Mai đã rời khỏi đó, giờ chỉ còn Vu Nguyệt Giao đang đứng trong đình, ta lại trốn tránh, sợ rằng cảm xúc bị phát hiện, ta cố gắng lau đi những vết tích cũ, lại cố gắng nở một nụ cười như thường ngày, quay lại đối mặt cùng Vu Nguyệt Giao.
-Không có ta chỉ thổi vu vơ.
-Ngươi có thể lừa ta bằng lời nói nhưng tiếng sáo sẽ không có nói dối, chưa kể ngươi còn mới khóc. –Vu Nguyệt Giao, ngươi thực hiểu ta sao, có thể chỉ lắng nghe tiếng sáo liền hiểu ra, ta chỉ mới rơi vài giọt lệ ngươi cũng để ý sao.
-Bị ngươi nhận ra rồi. –Ánh mắt ta vu vơ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
-Thực không giống như ngươi mọi ngày. –Vu Nguyệt Giao không còn khoảng cách với ta, nàng đi lại gần bên cạnh cùng ngắm nhìn cảnh vật.
-Có lẽ.
-Khúc nhạc ngươi thổi tên gì?
-Là Đại ngư hải đường.
1
-Đại ngư hải đường sao?
-Đúng chính là con cá lớn bơi dưới biển lớn, cô đơn, chỉ có một mình.
-Ngươi là đang nhớ thân nhân sao?
-Ngươi thực giỏi đoán đại tiểu thư! Đúng thế! Ta thấy mẫu tử các ngươi nên liền nhớ đến thân nhân của ta, nhưng tiếc thay bọn họ đã rời ta khi ta chỉ là một tiểu hài tử rồi, những hình ảnh ký ức với họ đều không còn nữa. –Ta vẫn luôn tự hỏi trong lòng, nếu đã không thương ta thì tại sao lại sinh ta, nếu đã thương ta thì tại sao lại bỏ ta một mình trước viện cô nhi...
-Ngươi nếu đã không còn thân nhân ngươi có thể coi ta là thân của ngươi, coi mẫu thân ta là mẫu thân ngươi, coi nhị đệ, tam đệ là đệ đệ của ngươi, chúng ta sẽ luôn bên cạnh ngươi. –Vu Nguyệt Giao hôm nay nói những lời thực không giống như trước kia, nàng dùng tay nàng phủ lên tay ta, ánh mắt đó, không còn dùng ánh mắt băng lãnh nhìn vạn vật nữa, mà giờ đây nàng đang trân thành mong muốn ta có thể trở thành thân nhân của nàng.
-Nghe những lời của ngươi nói khiến ta rất vui, cảm ơn. –Dù phải hay không thì hiện tại ta đã rất vui.
-Không cần, chỉ cần ngươi muốn là được.
Lời của Vu Nguyệt Giao có ý nghĩa gì đây? Nàng có thể đoán được ta, nhưng ta lại chưa bao giờ hiểu hết về nàng...
.
.
.
.
-Dạ Huyền, sao ngươi về không thông báo trước để tỷ cho người đến đón. –Vu Nguyệt Giao cũng không khác nhạc mẫu đại nhân là bao.
Cảnh tượng mẫu tử tỷ đệ đoàn tụ khiến ta cũng thực xúc động. Nhưng bất giác thực chua chát, cùng ghen tị. Có lẽ bởi ta là cô nhi chăng rồi cái cảm giác được gặp người thân sau bao năm xa cách trước đây ta cũng chưa từng trải qua.
-Đây hẳn là tỷ phu!
Đang chìm trong những suy nghĩ, đến lúc sực tỉnh liền phát hiện Vu Dạ Huyền đang đứng trước mặt. Ta nhanh nhẹn, ôm quyền chào hỏi.
-Đệ tức, lần đầu gặp mặt, ta là Mục Y Lăng, ngươi có thể gọi ta là Lăng ca cũng được.
-Ân, Lăng ca, ngươi cũng gọi ta là Dạ Huyền đi. Thật ngại quá, ngày thành hôn của các người ta công việc bộn bề không thể trở về kịp. Cũng không nghĩ phu quân của tỷ tỷ lại anh tuấn đến vậy.
-Dạ Huyền đệ đã quá khen, bản thân ta được làm rể của Vu gia, làm phu quân của đại tiểu thư là cái phúc lớn của ta.
-Ha ha ha...không nghĩ Lăng ca lại khiêm tốn vậy.
-Không có không có! Là sự thật mà thôi ha ha ha...
Đúng là thực thú vị a, Vu Dạ Huyền này cùng Vu Nguyệt Giao là song thai từ nhạc mẫu đại nhân mà ra, khuôn mặt đều giống nhau, đẹp đến khuynh thành, nhưng tuyệt nhiên tính cách thực khác, Vu Dạ Huyền cho cảm giác thân thiết gần gũi bao nhiêu, thì Vu Nguyệt Giao lại cho cảm giác vừa nóng lại vừa lạnh, chưa kể toàn đi bắt nạt ta. Thực không biết có phải bị Vu Dạ Huyền lấy hết tính tốt của nàng ta đi không biết.
-Được rồi, thức ăn đã dọn lên rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi. –Cố Vân Hi phá bỏ cuộc giao hữu giữa ta với Vu Dạ Huyền, tất cả đều quây quần một chỗ.
-Mẫu thân, những món ăn này thực lạ mà cũng rất là ngon, không biết phủ ta mới tuyển trù sư sao? –Vu Dạ Huyền đã lâu mới được thưởng thức đồ ăn nhà nấu, nhưng hắn không ngờ lại được thưởng thức một bàn yến tiệc đầy mỹ vị đến thế.
-Không có, những món này đều do tỷ phu của ngươi dạy cho trù phòng làm cả đấy! –Cố Vân Hi kể lại thành tích của ta trong phủ. Có thể thấy trên đời này có mấy nam nhân có thể được như ta đây.
-Thật không nghĩ Lăng ca lại biết nấu nhiều món ăn ngon vậy? –Vu Dạ Huyền cũng trố mắt, thực sự hắn coi ta không giống như nam tử bình thường khác.
-Quá khen rồi, ta chỉ là rảnh rỗi muốn làm chút việc cho mọi người cùng vui thôi. –Ta bị khen đến muốn phổng mũi nhưng vẫn cố làm dáng chút.(^o^)
-Hừ đồ ăn ngon thì làm sao, đường đường là một nam tử lại đi làm mấy chuyện của nữ nhân, thực chẳng ra thể thống.
-Có lẽ nói như Lý công tử cũng có lý, tuy nhiên ta vốn là ở rể Vu gia, những chuyện này cũng chỉ là muốn cùng thê tử ta san sẻ chút công việc mà thôi, không như ai đó, chỉ là một ngoại nhân vậy mà ngày ngày ở trong phủ ăn bám nữ nhân, ra ngoài phủ lại đi lấy danh nghĩa của Vu gia để đi ăn quỵt. - Loại người như Lý Uông thực chẳng có chút tiền đồ, muốn tìm cách bắt bẻ ta thì nên kiếm cái lý do nào tốt một chút.
-Ngươi! Ý ngươi nói là gì!!! –Lý Uông quả nhiên có tật giật mình, nghe ta nói xong liền tức đến mặt đầy hắc tuyến.
-Đủ rồi! Lý Yến, ngươi nên bảo cháu của ngươi nên biết thân phận của hắn là ở đâu. –Cố Vân Hi lên tiếng.
-Lý Uông, ngồi xuống! –Lý Yến vốn ý định dung túng cho Lý Uông hạ nhục ta, nhưng chẳng thể ngờ lại bị ta cho gậy ông đập lưng ông, giờ mặt mũi của bọn họ đều chẳng có, mà Lý Uông lúc này cũng chỉ đành cố nén cơn giận của hắn xuống.
-Được rồi, ăn cơm đi nào, để nguội sẽ không ngon đâu. –Cố Vân Hi, nhạc mẫu đại nhân thực đáng nể, mới lúc trước mặt nghiêm nghị, một lúc sau lại thành vị mẫu thân hiền từ, xem ra Vu Nguyệt Giao có kiểu tính cách đó đều là nhờ hết nhạc mẫu đại nhân rồi.
-Tỷ tỷ, không nghĩ tỷ phu nói chuyện thực có lực sát thương a.
-Ngươi tính vẫn cũ, vẫn thích trêu chọc tỷ tỷ ngươi sao?
Ai nha! Ta nghe hết cả đó, các ngươi muốn nói gì về ta thì nói trước mặt ta đi, hừ toàn lén lén lút lút thực khó chịu a...
Bữa cơm cuối cùng diễn ra yên bình.
....
-Tiểu Mai, ngươi có cầm theo cây sáo không?
-Cô gia, của người đây.
-Ân.
Ba mẫu tử Vu Nguyệt Giao đã lâu không gặp mặt liền sau bữa cơm ngồi lại tâm sự, bản thân ta dù mang danh con rể Vu gia, phu quân Vu Nguyệt Giao thì sao chứ? Cuối cùng vẫn chỉ là một ngoại nhân không hơn không kém, hoặc có lẽ bởi vì nhìn mẫu tử các nàng nên liền có những hồi tưởng trong kiếp trước, thực tiếc bản thân ta lại chưa từng một lần gặp mặt phụ mẫu của mình. Cuối cùng một bầu tâm sự cứ vô định đi tới chiếc hồ mà ta từng cùng Vu Nguyệt Giao nói chuyện khi nào không hay, bước vào trong đình đặt giữa lòng hồ, gặp được ánh trăng sáng chiếu lên nó, như một cảm hứng ta tấu lên khúc nhạc. Bây giờ ta có thể hiểu những thi nhân ngày xưa mỗi khi gặp cảnh tượng này đều có cảm giác tức cảnh sinh tình rồi. Trăng một mình, ta cũng một mình, dùng một khúc nhạc để tỏ tâm tình của nhau.
Cầm trên tay chiếc sao ngọc chạm khắc tỉ mỉ, âm thanh thổi vừa cao vút lại thanh tuyền trong trẻo nhưng có thể lột tả hết cảm xúc của ta ngay bây giờ. Từng nốt lại từng nốt, từng cảm xúc của ta nhờ tiếng sáo mà đi ra theo. Thổi tròn một khúc liền cảm giác trên mặt có dòng nước nóng hổi. Lệ! Là lệ! ta quả thực đang là khóc, suốt 20 năm qua có lẽ đây là lần đầu tiên ta có thể chảy ra những giọt nước nóng hổi như vậy.
-Ngươi đang có tâm sự gì sao?
Giật mình bởi tiếng nói quen thuộc, ta quay đầu lại thì nhận ra tiểu Mai đã rời khỏi đó, giờ chỉ còn Vu Nguyệt Giao đang đứng trong đình, ta lại trốn tránh, sợ rằng cảm xúc bị phát hiện, ta cố gắng lau đi những vết tích cũ, lại cố gắng nở một nụ cười như thường ngày, quay lại đối mặt cùng Vu Nguyệt Giao.
-Không có ta chỉ thổi vu vơ.
-Ngươi có thể lừa ta bằng lời nói nhưng tiếng sáo sẽ không có nói dối, chưa kể ngươi còn mới khóc. –Vu Nguyệt Giao, ngươi thực hiểu ta sao, có thể chỉ lắng nghe tiếng sáo liền hiểu ra, ta chỉ mới rơi vài giọt lệ ngươi cũng để ý sao.
-Bị ngươi nhận ra rồi. –Ánh mắt ta vu vơ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
-Thực không giống như ngươi mọi ngày. –Vu Nguyệt Giao không còn khoảng cách với ta, nàng đi lại gần bên cạnh cùng ngắm nhìn cảnh vật.
-Có lẽ.
-Khúc nhạc ngươi thổi tên gì?
-Là Đại ngư hải đường.
1
-Đại ngư hải đường sao?
-Đúng chính là con cá lớn bơi dưới biển lớn, cô đơn, chỉ có một mình.
-Ngươi là đang nhớ thân nhân sao?
-Ngươi thực giỏi đoán đại tiểu thư! Đúng thế! Ta thấy mẫu tử các ngươi nên liền nhớ đến thân nhân của ta, nhưng tiếc thay bọn họ đã rời ta khi ta chỉ là một tiểu hài tử rồi, những hình ảnh ký ức với họ đều không còn nữa. –Ta vẫn luôn tự hỏi trong lòng, nếu đã không thương ta thì tại sao lại sinh ta, nếu đã thương ta thì tại sao lại bỏ ta một mình trước viện cô nhi...
-Ngươi nếu đã không còn thân nhân ngươi có thể coi ta là thân của ngươi, coi mẫu thân ta là mẫu thân ngươi, coi nhị đệ, tam đệ là đệ đệ của ngươi, chúng ta sẽ luôn bên cạnh ngươi. –Vu Nguyệt Giao hôm nay nói những lời thực không giống như trước kia, nàng dùng tay nàng phủ lên tay ta, ánh mắt đó, không còn dùng ánh mắt băng lãnh nhìn vạn vật nữa, mà giờ đây nàng đang trân thành mong muốn ta có thể trở thành thân nhân của nàng.
-Nghe những lời của ngươi nói khiến ta rất vui, cảm ơn. –Dù phải hay không thì hiện tại ta đã rất vui.
-Không cần, chỉ cần ngươi muốn là được.
Lời của Vu Nguyệt Giao có ý nghĩa gì đây? Nàng có thể đoán được ta, nhưng ta lại chưa bao giờ hiểu hết về nàng...
.
.
.
.
Bình luận facebook