Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2:
“Này Đỗ Tiểu Vỹ, cậu nghỉ ngơi ở nhà ba tháng rồi đấy! Khi nào cậu mới đi tìm việc thế? Cậu lại ở nhà nữa thì tớ làm sao giảm cân được.” Liễu My xoa xoa bụng nhỏ mới nhô lên gần đây đầy oán hận.
Từ sau khi bạn thân bị người ta đuổi việc thì mỗi ngày đều ru rú trong nhà không gượng dậy nổi. Tuy mỗi ngày đều có người quét dọn phòng sạch sẽ và làm các loại đồ ăn vặt khác nhau cho cô ấy nhưng nếu cứ tiếp tục thì cô ấy sẽ thành heo mất. Cũng không rõ Đỗ Tiểu Vỹ học ở đâu, làm đồ ăn vặt rõ là ngon. Thậm chí có khi còn mân mê ra mấy món ngọt cao cấp trong nhà hàng nữa. Liễu My hoàn toàn không có sức kháng cự, chỉ có thể thúc giục bạn đi tìm việc mới thoát được tình cảnh này.
“Ha ha, chờ một thời gian nữa đi.” Đỗ Tiểu Vỹ cười gượng nói, sau đó bày một mâm đồ ăn vặt đầy đủ sắc hương vị trước mặt Liễu My.
Liễu My lần nữa bại bởi đồ ăn ngon, lập tức thò tay nhón một miếng cho vào miệng, sau đó hỏi: “Còn chờ nữa hả? Vậy khi nào cậu mới thực hiện được giấc mộng du lịch Paris nước Pháp chứ? Oa, ngon quá đi mất!”
Nói đến ăn ngon Liễu My lại chuyển đề tài: “Rốt cuộc cậu học nấu ăn ở đâu thế! Gần đây tay nghề cao ghê, lại vài ngày nữa là cậu có thể đi nhà hàng làm đầu bếp luôn rồi!”
“Tớ nghĩ chắc mộng du lịch Paris vẫn là chờ đến khi nào kết hôn biến thành tuần trăng mật luôn là được. Bây giờ tiền của tớ chỉ đủ mua vé máy bay chiều đi, chiều về không biết bao giờ mới đủ!” Đỗ Tiểu Vỹ nhún vai, thấy Liễu My ăn miệng bóng nhẫy thì vội hỏi.
“Thế nào? Ngon không! Kể cho cậu nghe, lần trước tớ giúp một bà cụ ở chợ bắt trộm, bà ấy dạy tớ nấu ăn để cảm ơn! Trời ơi Liễu My, cậu biết không, thì ra bà cụ kia làm đầu bếp trong một nhà có tiền đấy! Tớ theo bà ấy vài lần, trong nhà xa hoa cực kỳ, chắc cũng ngang ngang với ông chủ biến thái của tớ ấy!” Hai mắt Đỗ Tiểu Vỹ sáng lấp lánh.
“Là lần cậu bị thương tay đấy à?”
“Ừ, sau lần ấy tớ cũng gặp bà ngoài chợ vài lần, qua lại mấy lượt liền quen. Có lần tớ nấu sủi cảo mang cho bà ăn, bà nói chủ nhà tình cờ ăn được, sau đó khen không dứt miệng. Sau đó bà mời tớ đến nhà nấu sủi cảo, ngược lại bà cũng dạy tớ vài món.”
“Tớ còn nói sao gần đây công lực nấu ăn của cậu tăng nhanh thế chứ, thì ra gặp được cao nhân à.” Liễu My phồng miệng nói.
“Này, sao cậu ăn hết mất rồi! Tớ còn chưa ăn mà!” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chiếc đĩa trống rỗng thì kêu lên.
“Chậc chậc!” Liễu My táp lưỡi: “Ngon lắm luôn ý.”
Khen xong lập tức bật dậy chạy trốn, mặc cho Đỗ Tiểu Vỹ ở tại chỗ kêu gào ầm ĩ.
“Bà Chương, chủ của bà thích ăn sủi cảo lắm ạ?” Đỗ Tiểu Vỹ đứng trong căn phòng bếp đủ chứa mười người hỏi bà Chương. Dạo này bà ấy thường xuyên gọi cô đến làm sủi cảo.
“Đúng thế, từ sau lần trước nếm thử vẫn luôn rất thích ăn.” Bà Chương cười tủm tỉm nói.
“Nhưng bà gói nhiều như vậy anh ta cũng ăn không hết mà?” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chồng bánh sắp xếp thành núi nhỏ trước mặt, bắt đầu nghi ngờ liệu chủ nhà của bà Chương có phải một gã béo không? Một bữa cơm cần ăn hết năm cân sủi cảo mới no à? Nếu thế thì chẳng phải mệt chết bà Chương ư? Biệt thự to thế này mà mọi thứ đều do mình bà Chương làm hết. Rõ có tiền mà lại keo kiệt như thế, đúng là công tử Bạc Liêu.
Hừ! Khinh bỉ anh ta!
“Tất nhiên là cậu ấy ăn không hết nhiều như vậy, bà định gói nhiều chút để trong tủ lạnh, chờ khi nào cậu ấy muốn ăn thì bảo người hầu khác nấu lên là được. Bà sắp phải đi rồi!”
“Sao? Sao bà lại phải đi?” Bà Chương đi thì sau này cô học nấu nướng với ai bây giờ?
“À, con dâu bà ở quê sắp sinh, bà phải về chăm mẹ con nó. Sau này con dâu đi làm thì bà ở nhà trông đứa nhỏ nữa, nên chắc sau này sẽ không đến đâu! Haizz, làm ở đây mười mấy năm rồi, bà cũng không nỡ đi!” Bà Chương quyến luyến nói.
“Bà Chương, cháu cũng rất không nỡ để bà đi. Cháu không có người thân, cháu coi bà như bà của cháu vậy. Bà tốt với cháu như thế, bà đi rồi cháu sẽ nhớ bà lắm.” Đỗ Tiểu Vỹ khổ sở nói.
“Ôi bé ngốc, khóc cái gì? Gặp gỡ ly biệt là chuyện thường đời người thôi. Sau này cháu nhớ bà thì đến nhà bà Chương ở quê chơi, mà phải dắt bạn trai về nha, nếu không đóng cửa không cho vào!”
“Ôi, bạn trai gì chứ! Làm sao nói tìm là tìm được ngay!” Nhắc tới đây Đỗ Tiểu Vỹ lại ngượng ngùng.
“Canh trai có, bạn trai rồi cũng có.” Bà Chương nói đùa.
Sau khi tạm biệt bà Chương, Đỗ Tiểu Vỹ rầu rĩ cực kì, nghĩ sau khi bà Chương đi sẽ không ai dạy cô nấu ăn nữa, cũng không còn cơ hội sang bên này ngắm cảnh.
Tranh thủ hôm nay ở đây phải nhìn tử tế mới được, lúc trước không xem kỹ, hôm nay mới phát hiện quanh khu này đều là căn hộ cao cấp. Thì ra đây chính là khu biệt thự Hoàng Kim mà tivi quảng cáo rầm rộ là dành riêng cho người thành đạt. Nghe nói mỗi mét đất nơi này đều giá trên trời, đúng là nơi chỉ kẻ có tiền mới ở nổi.
“Xem ra chủ của bà Chương không phải chỉ có tiền thôi đâu!” Cô hơi ghen tị, thế giới thật không công bằng, người có tiền thì tiêu không hết, kẻ không có tiền lại xui xẻo không thôi.
Thấy chưa! Vừa nghĩ tới xui xẻo thì hòn đá cô thuận chân đá một cái đã văng thẳng tới một chiếc xe từ xa đi tới. Cô đứng đờ ra không biết nên làm thế nào, hòn đá nhỏ dùng tốc độ sao băng mạnh mẽ nện thẳng vào kính trước chiếc xe sang kia.
Chiếc xe vốn đang đi ổn định lập tức loạng choạng như người say rượu.
Rầm một tiếng vang trời, chiếc xe xa hoa đâm thẳng lên hàng rào khu xanh hóa.
Đỗ Tiểu Vỹ tái mặt, ngay cả miệng cũng không ngừng run rẩy. Đúng là một khi đã đen đủi thì uống nước cũng giắt răng mà.
Chiếc xe này xuất hiện ở đây, không cần nhìn cũng biết là xe hiệu. Tiêu chí trên xe còn giống với xe của sếp cũ nhà mình nữa chứ! Má ơi! Nếu là một hãng thì cô đền thế nào được! Nghe nói mấy ức một chiếc xe đấy, cho dù chia đều các linh kiện thì kính chắn xe cũng phải mấy vạn! Mà nghe tiếng động vừa rồi thì chắc đầu xe cũng hỏng hoàn toàn rồi, không phải chỉ một tấm kính là xong đâu! Cô thật muốn cho mình hai cái tát, đánh chết luôn càng tốt! Cuộc đời này đã không còn gì luyến tiếc, hiện thực bức cô lên núi làm cướp sao?
Cô chấp nhận số phận chờ người ta xuống tính sổ với mình, dù sao cũng không xui hơn được nữa đâu, cùng lắm là chết thôi. Đòi tiền không có, chỉ có một cái mạng, muốn làm gì thì làm!
Một lúc lâu sau vẫn không thấy người xuống, Đỗ Tiểu Vỹ nghi ngờ nhìn chiếc xe kia, lại quay đầu nhìn quanh bốn phía, thấy quanh đây chỉ có bản thân và chiếc xe, còn lại vắng lặng như không có chuyện gì xảy ra vậy!
Không có chuyện gì xảy ra à? Một ý tưởng to gan dâng lên, cô nóng lòng muốn thử.
Bây giờ không chạy thì còn đợi đến bao giờ!
Đỗ Tiểu Vỹ nhấc chân chạy nhanh đến phía trước, chỉ loáng cái đã không thấy bóng người.
Diệp Vinh Thiên thật sự không dám tin, xe đang đi bình thường lại bỗng bị tập kích. Vì giật mình nên anh đánh tay lái làm xe tông vào rào chắn, mãi tới khi nhìn rõ giữa vết rạn như mạng nhện trên kính xe khảm một hòn đá nhỏ thì mới nổi giận.
Người nào chơi dại thế? Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy một cô gái đang đứng đực ra há mồm nhìn sang.
Trông dáng vẻ này là biết hung thủ rồi! Cô nàng chết tiệt này! Diệp Vinh Thiên giận đến mức đầu bốc khói, hùng hổ xuống xe định tính sổ, nhưng vừa quay đầu lại ngây người, mê mang nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong lòng buồn bực. Chẳng lẽ vừa rồi hoa mắt sao? Rõ ràng có một cô gái đứng ở đây cơ mà, vừa quay đầu đã biến mất không thấy đâu?
Cả dãy phố chỉ có mình anh đứng trợn mắt há mồm nhìn xung quanh!
Đỗ Tiểu Vỹ vừa ôm một bọc đồ ăn ra khỏi siêu thị, trong đầu nghĩ xem có quên mua gì không.
Ngang qua một con ngõ nhỏ lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô quay ngược lại, đúng lúc bắt gặp vài tên du côn đang cướp một người phụ nữ lớn tuổi.
Nực cười! Ban ngày ban mặt mà dám phạm tội như vậy, tinh thần trọng nghĩa dâng lên, đầu óc cũng nóng lên, Đỗ Tiểu Vỹ nhảy ra hét lớn: “Cảnh sát đây! Dừng tay.”
Cô vừa ra vẻ vừa cầm chứng minh giơ ra, một tay còn đưa ra sau lưng làm động tác rút súng.
Tiếng súng vang rền làm đám côn đồ tan tác chạy trối chết.
“Bà không sao chứ ạ!” Thấy đám người đã chạy hết, Đỗ Tiểu Vỹ mới đi lên nâng bà cụ dậy.
“Ôi! Cảm ơn cô cảnh sát, may mà… ơ? Là cháu à?”
“Bà!” Hai người đồng thời kêu lên.
“Bà Chương, sao bà lại ở đây?” Đỗ Tiểu Vỹ hỏi.
“Vỹ à? Cháu làm cảnh sát từ khi nào?” Bà Chương ngạc nhiên.
“Ha ha!” Đỗ Tiểu Vỹ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cháu dọa bọn họ thôi, đây là chứng minh thư mà.” Cô lắc lắc chứng minh vừa giơ trước người cho bà xem.
“Nhưng mà… cháu…” Bà Chương chỉ chỉ sau lưng cô, vừa rồi còn tưởng cô bé này nổ súng chứ?
“Nhạc chuông di động đấy ạ!” Đỗ Tiểu Vỹ đỏ mặt nói
“Cháu thông minh lắm! Bây giờ người tốt hăng hái làm việc nghĩa không nhiều. Vừa rồi cũng có người đi ngang qua nhưng vừa thấy đám cướp kia lấy dao ra dọa thì đều bỏ chạy hết.” Bà Chương cảm kích nắm tay cô.
“Ai! Bà già này một lần gặp trộm, một lần gặp cướp. Lại thêm vài lần thì tim bà cũng không chịu nổi mất!”
“Ha ha, hai lần đều là cháu cứu bà nha! Bà thấy chúng ta có duyên không? Đúng rồi! Khi nào bà về quê ạ? Cháu đi tiễn bà được không? Dù sao bây giờ cháu cũng rảnh, không có việc gì làm.”
“Không có việc gì làm à? Cháu chưa tìm được việc làm sao?” Bà Chương thân thiết hỏi.
“Hì hì! Cháu không có bằng cấp gì, cũng không có kinh nghiệm công tác. Vừa lười lại tham ăn, chỉ có mỗi nấu cơm là rành. Cho nên cháu mãi vẫn chưa đi tìm việc đây.” Đỗ Tiểu Vỹ xấu hổ gãi đầu.
Nấu cơm? Bà Chương chợt nảy ra một ý.
“Cháu có muốn nấu cơm cho người ta không? Tuy gọi là người hầu nghe không hay cho lắm, nhưng đãi ngộ không tồi chút nào.”
“Bà định giới thiệu cháu nhận việc của bà à?” Mắt Đỗ Tiểu Vỹ sáng ngời.
“Bà biết người trẻ tuổi bây giờ không thích hầu hạ người ta. Nếu cháu không muốn thì coi như bà chưa nói!” Bà Chương xua xua tay!
“Không phải ạ. Cháu sợ làm không tốt, không hợp khẩu vị chủ nhà! Dù sao kỹ năng của cháu kém bà nhiều lắm!” Đỗ Tiểu Vỹ lo lắng nói.
“Cái này cháu đừng lo. Dù sao cũng là người bà dạy ra, kém được bao nhiêu chứ. Mà cậu chủ chẳng phải rất thích ăn sủi cảo cháu làm đấy à? Vốn bà còn lo bà đi rồi cậu ấy sẽ khó thích ứng với đồ ăn người khác làm. Ôi, cháu không biết đâu, khẩu vị của cậu chủ rất khắt khe, lại còn có thói quen thế nào thì phải theo bằng được thế ấy. Bắt cậu ấy thay đổi rất khó.” Bà Chương bắt đầu kể chuyện cậu chủ nhà mình, coi như cho Đỗ Tiểu Vỹ chuẩn bị tinh thần.
“Dạ, thế ạ!” Đỗ Tiểu Vỹ kéo dài âm cuối. Trong lòng thầm mắng người có tiền đều cổ quái như thế à? Sao tính nết giống ông sếp cũ quái quỷ của mình thế?
Đáng ghét, đổi tới đổi lui cấp trên vẫn cùng một cái đức tính. Vẫn là Liễu My mệnh tốt, ông chủ của cô ấy đối xử với cô ấy rất khách khí.
Haizz! Thân xác nô tì phận nô tì!
Nể mặt tiền lương, cô nhận!
Chờ kiếm đủ tiền đi Paris rồi thì cho bọn họ cút hết đi thôi!
“Này Đỗ Tiểu Vỹ, cậu nghỉ ngơi ở nhà ba tháng rồi đấy! Khi nào cậu mới đi tìm việc thế? Cậu lại ở nhà nữa thì tớ làm sao giảm cân được.” Liễu My xoa xoa bụng nhỏ mới nhô lên gần đây đầy oán hận.
Từ sau khi bạn thân bị người ta đuổi việc thì mỗi ngày đều ru rú trong nhà không gượng dậy nổi. Tuy mỗi ngày đều có người quét dọn phòng sạch sẽ và làm các loại đồ ăn vặt khác nhau cho cô ấy nhưng nếu cứ tiếp tục thì cô ấy sẽ thành heo mất. Cũng không rõ Đỗ Tiểu Vỹ học ở đâu, làm đồ ăn vặt rõ là ngon. Thậm chí có khi còn mân mê ra mấy món ngọt cao cấp trong nhà hàng nữa. Liễu My hoàn toàn không có sức kháng cự, chỉ có thể thúc giục bạn đi tìm việc mới thoát được tình cảnh này.
“Ha ha, chờ một thời gian nữa đi.” Đỗ Tiểu Vỹ cười gượng nói, sau đó bày một mâm đồ ăn vặt đầy đủ sắc hương vị trước mặt Liễu My.
Liễu My lần nữa bại bởi đồ ăn ngon, lập tức thò tay nhón một miếng cho vào miệng, sau đó hỏi: “Còn chờ nữa hả? Vậy khi nào cậu mới thực hiện được giấc mộng du lịch Paris nước Pháp chứ? Oa, ngon quá đi mất!”
Nói đến ăn ngon Liễu My lại chuyển đề tài: “Rốt cuộc cậu học nấu ăn ở đâu thế! Gần đây tay nghề cao ghê, lại vài ngày nữa là cậu có thể đi nhà hàng làm đầu bếp luôn rồi!”
“Tớ nghĩ chắc mộng du lịch Paris vẫn là chờ đến khi nào kết hôn biến thành tuần trăng mật luôn là được. Bây giờ tiền của tớ chỉ đủ mua vé máy bay chiều đi, chiều về không biết bao giờ mới đủ!” Đỗ Tiểu Vỹ nhún vai, thấy Liễu My ăn miệng bóng nhẫy thì vội hỏi.
“Thế nào? Ngon không! Kể cho cậu nghe, lần trước tớ giúp một bà cụ ở chợ bắt trộm, bà ấy dạy tớ nấu ăn để cảm ơn! Trời ơi Liễu My, cậu biết không, thì ra bà cụ kia làm đầu bếp trong một nhà có tiền đấy! Tớ theo bà ấy vài lần, trong nhà xa hoa cực kỳ, chắc cũng ngang ngang với ông chủ biến thái của tớ ấy!” Hai mắt Đỗ Tiểu Vỹ sáng lấp lánh.
“Là lần cậu bị thương tay đấy à?”
“Ừ, sau lần ấy tớ cũng gặp bà ngoài chợ vài lần, qua lại mấy lượt liền quen. Có lần tớ nấu sủi cảo mang cho bà ăn, bà nói chủ nhà tình cờ ăn được, sau đó khen không dứt miệng. Sau đó bà mời tớ đến nhà nấu sủi cảo, ngược lại bà cũng dạy tớ vài món.”
“Tớ còn nói sao gần đây công lực nấu ăn của cậu tăng nhanh thế chứ, thì ra gặp được cao nhân à.” Liễu My phồng miệng nói.
“Này, sao cậu ăn hết mất rồi! Tớ còn chưa ăn mà!” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chiếc đĩa trống rỗng thì kêu lên.
“Chậc chậc!” Liễu My táp lưỡi: “Ngon lắm luôn ý.”
Khen xong lập tức bật dậy chạy trốn, mặc cho Đỗ Tiểu Vỹ ở tại chỗ kêu gào ầm ĩ.
“Bà Chương, chủ của bà thích ăn sủi cảo lắm ạ?” Đỗ Tiểu Vỹ đứng trong căn phòng bếp đủ chứa mười người hỏi bà Chương. Dạo này bà ấy thường xuyên gọi cô đến làm sủi cảo.
“Đúng thế, từ sau lần trước nếm thử vẫn luôn rất thích ăn.” Bà Chương cười tủm tỉm nói.
“Nhưng bà gói nhiều như vậy anh ta cũng ăn không hết mà?” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chồng bánh sắp xếp thành núi nhỏ trước mặt, bắt đầu nghi ngờ liệu chủ nhà của bà Chương có phải một gã béo không? Một bữa cơm cần ăn hết năm cân sủi cảo mới no à? Nếu thế thì chẳng phải mệt chết bà Chương ư? Biệt thự to thế này mà mọi thứ đều do mình bà Chương làm hết. Rõ có tiền mà lại keo kiệt như thế, đúng là công tử Bạc Liêu.
Hừ! Khinh bỉ anh ta!
“Tất nhiên là cậu ấy ăn không hết nhiều như vậy, bà định gói nhiều chút để trong tủ lạnh, chờ khi nào cậu ấy muốn ăn thì bảo người hầu khác nấu lên là được. Bà sắp phải đi rồi!”
“Sao? Sao bà lại phải đi?” Bà Chương đi thì sau này cô học nấu nướng với ai bây giờ?
“À, con dâu bà ở quê sắp sinh, bà phải về chăm mẹ con nó. Sau này con dâu đi làm thì bà ở nhà trông đứa nhỏ nữa, nên chắc sau này sẽ không đến đâu! Haizz, làm ở đây mười mấy năm rồi, bà cũng không nỡ đi!” Bà Chương quyến luyến nói.
“Bà Chương, cháu cũng rất không nỡ để bà đi. Cháu không có người thân, cháu coi bà như bà của cháu vậy. Bà tốt với cháu như thế, bà đi rồi cháu sẽ nhớ bà lắm.” Đỗ Tiểu Vỹ khổ sở nói.
“Ôi bé ngốc, khóc cái gì? Gặp gỡ ly biệt là chuyện thường đời người thôi. Sau này cháu nhớ bà thì đến nhà bà Chương ở quê chơi, mà phải dắt bạn trai về nha, nếu không đóng cửa không cho vào!”
“Ôi, bạn trai gì chứ! Làm sao nói tìm là tìm được ngay!” Nhắc tới đây Đỗ Tiểu Vỹ lại ngượng ngùng.
“Canh trai có, bạn trai rồi cũng có.” Bà Chương nói đùa.
Sau khi tạm biệt bà Chương, Đỗ Tiểu Vỹ rầu rĩ cực kì, nghĩ sau khi bà Chương đi sẽ không ai dạy cô nấu ăn nữa, cũng không còn cơ hội sang bên này ngắm cảnh.
Tranh thủ hôm nay ở đây phải nhìn tử tế mới được, lúc trước không xem kỹ, hôm nay mới phát hiện quanh khu này đều là căn hộ cao cấp. Thì ra đây chính là khu biệt thự Hoàng Kim mà tivi quảng cáo rầm rộ là dành riêng cho người thành đạt. Nghe nói mỗi mét đất nơi này đều giá trên trời, đúng là nơi chỉ kẻ có tiền mới ở nổi.
“Xem ra chủ của bà Chương không phải chỉ có tiền thôi đâu!” Cô hơi ghen tị, thế giới thật không công bằng, người có tiền thì tiêu không hết, kẻ không có tiền lại xui xẻo không thôi.
Thấy chưa! Vừa nghĩ tới xui xẻo thì hòn đá cô thuận chân đá một cái đã văng thẳng tới một chiếc xe từ xa đi tới. Cô đứng đờ ra không biết nên làm thế nào, hòn đá nhỏ dùng tốc độ sao băng mạnh mẽ nện thẳng vào kính trước chiếc xe sang kia.
Chiếc xe vốn đang đi ổn định lập tức loạng choạng như người say rượu.
Rầm một tiếng vang trời, chiếc xe xa hoa đâm thẳng lên hàng rào khu xanh hóa.
Đỗ Tiểu Vỹ tái mặt, ngay cả miệng cũng không ngừng run rẩy. Đúng là một khi đã đen đủi thì uống nước cũng giắt răng mà.
Chiếc xe này xuất hiện ở đây, không cần nhìn cũng biết là xe hiệu. Tiêu chí trên xe còn giống với xe của sếp cũ nhà mình nữa chứ! Má ơi! Nếu là một hãng thì cô đền thế nào được! Nghe nói mấy ức một chiếc xe đấy, cho dù chia đều các linh kiện thì kính chắn xe cũng phải mấy vạn! Mà nghe tiếng động vừa rồi thì chắc đầu xe cũng hỏng hoàn toàn rồi, không phải chỉ một tấm kính là xong đâu! Cô thật muốn cho mình hai cái tát, đánh chết luôn càng tốt! Cuộc đời này đã không còn gì luyến tiếc, hiện thực bức cô lên núi làm cướp sao?
Cô chấp nhận số phận chờ người ta xuống tính sổ với mình, dù sao cũng không xui hơn được nữa đâu, cùng lắm là chết thôi. Đòi tiền không có, chỉ có một cái mạng, muốn làm gì thì làm!
Một lúc lâu sau vẫn không thấy người xuống, Đỗ Tiểu Vỹ nghi ngờ nhìn chiếc xe kia, lại quay đầu nhìn quanh bốn phía, thấy quanh đây chỉ có bản thân và chiếc xe, còn lại vắng lặng như không có chuyện gì xảy ra vậy!
Không có chuyện gì xảy ra à? Một ý tưởng to gan dâng lên, cô nóng lòng muốn thử.
Bây giờ không chạy thì còn đợi đến bao giờ!
Đỗ Tiểu Vỹ nhấc chân chạy nhanh đến phía trước, chỉ loáng cái đã không thấy bóng người.
Diệp Vinh Thiên thật sự không dám tin, xe đang đi bình thường lại bỗng bị tập kích. Vì giật mình nên anh đánh tay lái làm xe tông vào rào chắn, mãi tới khi nhìn rõ giữa vết rạn như mạng nhện trên kính xe khảm một hòn đá nhỏ thì mới nổi giận.
Người nào chơi dại thế? Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy một cô gái đang đứng đực ra há mồm nhìn sang.
Trông dáng vẻ này là biết hung thủ rồi! Cô nàng chết tiệt này! Diệp Vinh Thiên giận đến mức đầu bốc khói, hùng hổ xuống xe định tính sổ, nhưng vừa quay đầu lại ngây người, mê mang nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong lòng buồn bực. Chẳng lẽ vừa rồi hoa mắt sao? Rõ ràng có một cô gái đứng ở đây cơ mà, vừa quay đầu đã biến mất không thấy đâu?
Cả dãy phố chỉ có mình anh đứng trợn mắt há mồm nhìn xung quanh!
Đỗ Tiểu Vỹ vừa ôm một bọc đồ ăn ra khỏi siêu thị, trong đầu nghĩ xem có quên mua gì không.
Ngang qua một con ngõ nhỏ lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô quay ngược lại, đúng lúc bắt gặp vài tên du côn đang cướp một người phụ nữ lớn tuổi.
Nực cười! Ban ngày ban mặt mà dám phạm tội như vậy, tinh thần trọng nghĩa dâng lên, đầu óc cũng nóng lên, Đỗ Tiểu Vỹ nhảy ra hét lớn: “Cảnh sát đây! Dừng tay.”
Cô vừa ra vẻ vừa cầm chứng minh giơ ra, một tay còn đưa ra sau lưng làm động tác rút súng.
Tiếng súng vang rền làm đám côn đồ tan tác chạy trối chết.
“Bà không sao chứ ạ!” Thấy đám người đã chạy hết, Đỗ Tiểu Vỹ mới đi lên nâng bà cụ dậy.
“Ôi! Cảm ơn cô cảnh sát, may mà… ơ? Là cháu à?”
“Bà!” Hai người đồng thời kêu lên.
“Bà Chương, sao bà lại ở đây?” Đỗ Tiểu Vỹ hỏi.
“Vỹ à? Cháu làm cảnh sát từ khi nào?” Bà Chương ngạc nhiên.
“Ha ha!” Đỗ Tiểu Vỹ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cháu dọa bọn họ thôi, đây là chứng minh thư mà.” Cô lắc lắc chứng minh vừa giơ trước người cho bà xem.
“Nhưng mà… cháu…” Bà Chương chỉ chỉ sau lưng cô, vừa rồi còn tưởng cô bé này nổ súng chứ?
“Nhạc chuông di động đấy ạ!” Đỗ Tiểu Vỹ đỏ mặt nói
“Cháu thông minh lắm! Bây giờ người tốt hăng hái làm việc nghĩa không nhiều. Vừa rồi cũng có người đi ngang qua nhưng vừa thấy đám cướp kia lấy dao ra dọa thì đều bỏ chạy hết.” Bà Chương cảm kích nắm tay cô.
“Ai! Bà già này một lần gặp trộm, một lần gặp cướp. Lại thêm vài lần thì tim bà cũng không chịu nổi mất!”
“Ha ha, hai lần đều là cháu cứu bà nha! Bà thấy chúng ta có duyên không? Đúng rồi! Khi nào bà về quê ạ? Cháu đi tiễn bà được không? Dù sao bây giờ cháu cũng rảnh, không có việc gì làm.”
“Không có việc gì làm à? Cháu chưa tìm được việc làm sao?” Bà Chương thân thiết hỏi.
“Hì hì! Cháu không có bằng cấp gì, cũng không có kinh nghiệm công tác. Vừa lười lại tham ăn, chỉ có mỗi nấu cơm là rành. Cho nên cháu mãi vẫn chưa đi tìm việc đây.” Đỗ Tiểu Vỹ xấu hổ gãi đầu.
Nấu cơm? Bà Chương chợt nảy ra một ý.
“Cháu có muốn nấu cơm cho người ta không? Tuy gọi là người hầu nghe không hay cho lắm, nhưng đãi ngộ không tồi chút nào.”
“Bà định giới thiệu cháu nhận việc của bà à?” Mắt Đỗ Tiểu Vỹ sáng ngời.
“Bà biết người trẻ tuổi bây giờ không thích hầu hạ người ta. Nếu cháu không muốn thì coi như bà chưa nói!” Bà Chương xua xua tay!
“Không phải ạ. Cháu sợ làm không tốt, không hợp khẩu vị chủ nhà! Dù sao kỹ năng của cháu kém bà nhiều lắm!” Đỗ Tiểu Vỹ lo lắng nói.
“Cái này cháu đừng lo. Dù sao cũng là người bà dạy ra, kém được bao nhiêu chứ. Mà cậu chủ chẳng phải rất thích ăn sủi cảo cháu làm đấy à? Vốn bà còn lo bà đi rồi cậu ấy sẽ khó thích ứng với đồ ăn người khác làm. Ôi, cháu không biết đâu, khẩu vị của cậu chủ rất khắt khe, lại còn có thói quen thế nào thì phải theo bằng được thế ấy. Bắt cậu ấy thay đổi rất khó.” Bà Chương bắt đầu kể chuyện cậu chủ nhà mình, coi như cho Đỗ Tiểu Vỹ chuẩn bị tinh thần.
“Dạ, thế ạ!” Đỗ Tiểu Vỹ kéo dài âm cuối. Trong lòng thầm mắng người có tiền đều cổ quái như thế à? Sao tính nết giống ông sếp cũ quái quỷ của mình thế?
Đáng ghét, đổi tới đổi lui cấp trên vẫn cùng một cái đức tính. Vẫn là Liễu My mệnh tốt, ông chủ của cô ấy đối xử với cô ấy rất khách khí.
Haizz! Thân xác nô tì phận nô tì!
Nể mặt tiền lương, cô nhận!
Chờ kiếm đủ tiền đi Paris rồi thì cho bọn họ cút hết đi thôi!
Bình luận facebook