Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 5
“Đỗ Tiểu Vỹ! Đỗ… Tiểu… Vỹ!”
“Đến ngay, đến ngay đây!” Đỗ Tiểu Vỹ lon ton chạy ra với cái đầu đầy bọt.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng những thứ trong phòng này vốn dĩ để ở đâu thì phải để lại ở đó, có phải cô coi như gió thoảng qua tai không?”
Cô ta vốn không coi trọng điều khoản trong đồng mà! Kể từ khi đến đây, quần áo thì vứt lung tung, đồ ăn vặt thì vương vãi khắp sàn, xem ra không dùng chút chiêu trò thì cô sẽ không nhớ được lâu.
“Ai ya, người ta đang gội đầu mà, dính cả vào mắt rồi nè. Anh lại không tìm thấy gì nữa?” Đỗ Tiểu Vỹ mặt biến dạng vì bọt dính vào mắt, nhe răng cười toe toét.
“Điều khiển TV cô để ở đâu?”
“Thì để trên cái loa chứ đâu, sau khi xem xong tôi đã đặt lại chỗ cũ rồi mà.” Cô nhắm mắt dựa vào cảm giác để chỉ về phía cái loa.
“Trên loa vốn dĩ không có, vả lại cô đang chỉ về phía cái cửa.” Vẻ mặt đau khổ của cô khiến anh bất giác mỉm cười.
“Vậy thì đợi tôi gội đầu xong rồi giúp anh tìm, không được sao?” Giọng cô trầm xuống.
“Không được, bây giờ tôi đang cần gấp, nếu không tôi sẽ trừ…”
“Được rồi, được rồi, đừng có động tí lại trừ lương, tiền lương của tôi cũng sắp bị anh trừ gần hết rồi, nếu mà lại trừ nữa thì coi như tháng này tôi làm không công cho anh rồi.” Cô than thở. Cô lấy một chiếc khăn quấn quanh đầu và bắt đầu chạy khắp nơi tìm điều khiển.
“Tôi nhớ sau khi xem xong tôi đã để nó ở đây, sao giờ lại không thấy nữa?” Cô tìm nó khắp ghế sô pha trên dưới trong ngoài đều không tìm thấy.
“Kỳ lạ!” Cô gãi đầu thắc mắc.
“Đúng rồi!” Mắt cô sáng lên. “Có lần tôi và Liễu My cũng như vậy, tìm cái điều khiển tivi khắp nơi, anh có biết cuối cùng bọn tôi tìm thấy nó ở đâu không?” Cô cứ thao thao nói với Diệp Vinh Thiên mặt không biểu cảm.
“Ở trong thùng rác, lần trước bọn tôi còn đuổi theo xe rác rất lâu, cuối cùng cũng đuổi kịp. Hóa ra cái điều khiển ở bên trong thật. Anh đứng đây đợi tôi, lần này chắc cũng là như vậy.” Nói xong, cô liền chạy tới thùng rác.
Diệp Vinh Thiên đứng sau lưng cô, nhíu mày nhìn cô lật tung thùng rác khắp sàn, anh tức giận không nói nên lời, đầu như bốc khói.
“Hả? Không, trong này cũng không thấy vậy thì ở đâu được chứ?” Cô hết cách rồi, cô cũng không thể nhớ nổi mình đã đặt nó ở đâu?
Thấy Diệp Vinh Thiên nhìn mình chằm chằm, cô lập tức nở một nụ cười ứng phó: “Anh đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ tìm ra, nếu như anh cảm thấy nhàm chán thì tôi có thể tán gẫu với anh.” Cô quyết định sẽ hi sinh bản thân.
“Cô tán gẫu với tôi?” Anh có nghe nhầm không? Thấy cô còn ngoan ngoãn gật đầu, anh khoanh tay trước ngực, khẽ liếc nhìn cô. “Được thôi, tôi muốn xem tin tức tài chính, chúng ta nói về chủ đề này nhé?”
“Á! Vấn đề này tôi không rõ. Đổi chủ đề khác được không?” Cô năn nỉ.
Diệp Vinh Thiên suy tư một hồi rồi hỏi: “Vậy cô và thím Chương đã gặp nhau như thế nào?”
“Chuyện này ư.” Đỗ Tiểu Vỹ bắt đầu đắc ý. “Chúng tôi gặp nhau trong chợ thực phẩm, tôi đã giúp thím Chương bắt tên cướp. Sau đó chúng tôi lại hay gặp nhau cho nên trở nên càng ngày càng thân quen, thím Chương biết nấu ăn nên bà đã dạy tôi một vài cách nấu, vì vậy tôi cảm thấy hơi ngại bèn gói một ít sủi cảo cho bà. Kết quả anh lại ăn chỗ sủi cảo đó, cho nên tôi thường đến giúp bà ấy gói sủi cảo, sau đó nữa thì thím Chương thấy tôi không có công việc gì làm nên mẹ Chương đã giới thiệu tôi đến đây ”.
Anh nghi ngờ những gì cô nói, làm sao lại có sự trùng hợp như vậy?
“Này….”
“Tôi có tên, không phải tên là “này”, cô có thể gọi tên tôi hoặc gọi tôi là ông chủ.” Anh không thích cô gọi anh là này là nọ.
“Ừm!” Cô ấy chu môi đồng ý: “Diệp Vinh Thiên.”
“Có chuyện gì?” Anh trả lời.
“Hì hì, tôi muốn thử xem gọi anh thế này anh có tức giận không.”
“Không có chuyện gì thì đừng tùy tiện gọi tên tôi.”
“Anh thật vô vị, một chút hài hước cũng không có.” Cô khịt mũi: “Vậy đổi lại, anh cũng nên nói cho tôi biết tại sao anh lại thích ăn sủi cảo do tôi làm đến vậy?” Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.
Cô đợi anh trả lời, nhưng anh không nói gì cả.
“Tại sao anh không nói nữa? Nói chuyện là phải có qua có lại, anh không nói nữa thì làm sao gọi là nói chuyện được?”
“Nói đi mà, rốt cuộc là tại sao?” Cô nắm lấy tay anh và bắt đầu làm nũng.
Anh nhìn chằm chằm vào tay cô, tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, tại sao anh không ghét sự đụng chạm của cô, cô nhìn anh như có ma lực khiến anh cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác trước giờ anh chưa từng có. Anh nói chậm rãi giống như bị thôi miên: “Sủi cảo cô làm có vị giống như ngoại tôi từng làm.”
“Hả?” Cô bối rối, không ngờ anh sẽ nói như vậy.
“Khi còn nhỏ, tôi được bà ngoại nuôi dưỡng, năm tôi mười tuổi, bà đột ngột đổ bệnh nhưng rồi không qua khỏi. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết quý trọng thời gian ở bên bà.” Ánh mắt anh nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, chìm vào dòng suy nghĩ miên man. “Có một lần, tôi nói với ngoại rằng tôi rất muốn ăn bánh sủi cảo do bà làm. Hôm sau, sau khi đi học về thì nhìn thấy trên bàn có một bát sủi cảo lớn, tôi đã ăn rất vui vẻ nhưng tiếc là lúc đó còn nhỏ, rất ham chơi nên sau khi ăn xong tôi liền chạy ra ngoài, đợi đến lúc chơi chán rồi mới về nhà thì ngoại đã đi rồi, tôi không còn được gặp ngoại nữa. Kể từ đó về sau, như một hình phạt cho sự ham chơi thuở nhỏ, tôi không bao giờ ăn bánh sủi cảo nữa, nhưng ngày hôm đó, sau khi đi làm về, nhìn thấy trên bàn có một bát sủi cảo lớn, cảnh tượng ấy làm tôi bỗng chốc nhớ lại ngày xưa ấy. Thực ra, tôi không thể nhớ nổi hương vị sủi cảo ngoại làm. Tôi chỉ nhớ rằng nó rất ngon, cũng vừa hay bánh cô làm cũng vậy. “
Cô mừng thầm khi nhận được lời khen của anh. Trước đây lần nào giúp mẹ làm sủi cảo mẹ cũng kêu ca, không ngờ sau này nó lại trở thành kế sinh nhai của cô.
Cô cũng không ngờ người có vẻ ngoài lạnh lùng như anh mà nội tâm lại mềm yếu như vậy, khiến cho từ tận đáy lòng cô lại trỗi dậy một tình yêu to lớn của “người mẹ”: “Diệp Vinh Thiên, để cảm ơn tôi đã mang đến cho anh một món ngon hiếm có như vậy, có phải anh cũng nên cân nhắc tăng lương cho tôi không?” Cô mặt dày nói.
“Không tăng thì không tăng thôi, sao anh nhìn tôi như vậy.” Cô bị anh nhìn đến nỗi nổi cả da gà. “Nói đến sủi cảo tôi cũng thấy đói rồi. Hay là chúng ta đi ăn sủi cảo đi. Sủi cảo lần trước gói trong tủ lạnh vẫn còn.”
“Không phải tôi đã bảo cô ném chúng đi rồi sao? Sao vẫn còn nữa?” Anh cau mày, cô xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai có phải không?
“Lần trước là tôi cố ý nói huyên thuyên, không lẽ anh tưởng là thật sao? Huống hồ, những thứ này đều là công sức tôi bỏ ra làm nên sao tôi nỡ ném chúng đi được. Nếu anh không ăn, tôi sẽ ăn một mình.” Cô vừa nói vừa lật bánh sủi cảo.
“Á!” Cô hét lên.
“Có chuyện gì vậy?” Anh đang bước đến cửa rồi lại quay đầu lại.
“Anh đoán xem tôi đã tìm thấy gì nè?” Cô nói một cách bí ẩn. “Tèn tén ten! Điều khiển ti vi! Hóa ra là ở trong tủ lạnh! Tôi nhớ ra rồi, buổi trưa tôi đang xem tivi thì khát nước nên đến tủ lấy nước. Chắc là tiện tay nên để nó ở đây luôn. Xem ra ăn sủi cảo cũng có cái hay. Nhưng mà ăn một mình cũng chán, hay là chúng ta cùng nhau ăn đi, anh giúp tôi cầm một lát”. Không cần biết anh có đồng ý hay không, nhưng vừa nói cô vừa nhét vào tay anh một bịch sủi cảo đông lạnh.
“Lấy cho tôi ít tỏi!”
“Ở đâu?” Anh hỏi cô sau khi tìm kiếm một hồi lâu cũng không thấy.
“Mở tủ lạnh ra, anh có thấy nó ở góc dưới bên phải không?”
“Lấy cho tôi ít xì dầu!”
“Ở đâu?” Anh vẫn không tìm được.
“Trong ngăn thứ hai.” Thoạt nhìn là biết công tử bột mà, đến cái tủ trong bếp nhà mình có gì cũng không biết.
“Giấm! Trong ngăn thứ ba.” Cô nói luôn cả vị trí của nó.
“Này, cô không thể nói hết các thứ một lần sao?” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tôi có tên, không phải tên là “này”, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vỹ, hoặc Đỗ Tiểu Vỹ.” Cô nhại lại lời anh từng nói. “Đúng rồi, tiện thể mang thêm hai cái đĩa nữa, sắp xong rồi.”
Anh mang đến hai cái đĩa, cô gắp một cái sủi cảo thổi cho nguội rồi đưa đến miệng anh. “Anh làm sao vậy?” Anh hơi lùi lại để tránh hơi thở của cô, đồng thời kìm nén sự rung động trong lòng.
“Nếm thử đi? Xem đã chín chưa? Nhanh lên, tôi sắp không giữ được nữa rồi. Mau mở miệng ra.” Cô lại đưa đũa tiến tới trước miệng anh.
Thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, anh chần chừ rồi từ từ mở miệng ăn chiếc sủi cảo cô đút cho.
“Thế nào? Đã chín chưa? Anh mau nói đi?” Không thấy anh lên tiếng nên cô thúc giục.
“Nóng quá!” Cuối cùng anh cũng trả lời cô.
“Thế là được rồi, có thể ăn được rồi.” Cô tắt lửa, vớt sủi cảo ra rồi đưa cho anh một đĩa. “Anh góp công ít nên ăn đĩa ít này, tôi góp công nhiều nên ăn đĩa nhiều này!”
“Ai nói tôi góp công ít? Cô nhớ lại xem ai là người đi lấy tỏi, xì dầu, giấm và cả hai cái đĩa này nữa!” Nói anh bỏ công sức ra ít, anh không phục. Suy cho cùng, anh đã quen được người khác phục vụ từ khi còn nhỏ, trước giờ chưa từng tự mình động tay vào làm, càng không cần nói đến việc có ai dám sai bảo anh làm cái gì.
“Nếu anh nói như vậy thì ai là người làm ra cái sủi cảo này? Đều là tôi làm. Không cho anh ăn nữa, một cái cũng không cho. Đưa đây! Trả hết lại cho tôi!” Cô dùng đũa gắp bánh sủi cảo trên đĩa của anh, anh chặn cô lại, hai người lôi lôi kéo kéo, đẩy đẩy đưa đưa.
“Bộp!” Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Một đĩa bánh sủi cảo bị xô xuống đất, hai người nắm chặt đũa nhìn chằm chằm những chiếc bánh sủi cảo rơi khắp sàn, rồi bốn mắt lại nhìn nhau. Giờ thì tốt rồi, cả hai đều không được ăn.
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn sắc mặt của anh chuyển từ nắng sang mưa liền giáng đòn phủ đầu: “Ai ya! Đều tại anh đi tranh giành với tôi để rơi hết sủi cảo xuống đất, giờ thì hay rồi phần của anh coi như hết luôn.” Đỗ Tiểu Vỹ nói xong liền bảo vệ đĩa bánh của mình như gà mái mẹ che chở cho đàn con.
Diệp Vinh Thiên cảm thấy chán ghét bản thân mình sao lại nhàm chán như vậy. Anh cùng cô đi nấu bánh sủi cảo xong lại bị người giúp việc sai bảo, cuối cùng đến đĩa sủi cảo bưng tới miệng rồi còn để rơi. Phòng làm việc còn một đống tài liệu đang chờ anh phê chuẩn, nhưng anh lại bỏ qua hết tất cả để ở đây đùa giỡn với cô ta.
“Ấu trĩ!” Anh mắng chính mình, nhưng để Đỗ Tiểu Vỹ nghe được thì lại thành chuyện khác rồi!
“Anh nói ai ấu trĩ?” Cô nhíu mày nghiêm giọng, âm thanh sắc nhọn khiến cho Diệp Vinh Thiên không biết làm gì.
“Vô vị!” Anh đứng dậy bỏ đi.
“Tôi thấy anh mới ấu trĩ vô vị. Bây giờ có phải anh không ăn được nho nên nói nho xanh phải không? ” Cô cố tình gắp một cái bánh sủi cảo lên, đút vào miệng một cách trêu ngươi.
Diệp Vinh Thiên lắc đầu, định không thèm để ý đến cô nữa. Anh phát hiện ra mỗi lần anh nói chuyện với cô, cô sẽ có vô vàn lời nói chờ đợi anh, nếu không phải vậy thì sẽ giống như sợi dây pháo vừa châm liền nổ. Anh dứt khoát bỏ đi mặc cho cô tự mình đốt mình.
“Này! Này! Anh phải đi rồi à? Vậy thì chúc anh ngủ ngon!” Cô mỉm cười gian xảo sau lưng anh.
“Khụ khụ!” Đỗ Tiểu Vỹ bị nghẹn tới đỏ mặt, vung vẩy hai tay phút chốc không thốt lên thành tiếng.
“Cứu mạng!” Cô bị nghẹn sủi cảo rồi.
“Cứu mạng…”
Sau này cô không dám ăn sủi cảo nữa đâu.
“Đỗ Tiểu Vỹ! Đỗ… Tiểu… Vỹ!”
“Đến ngay, đến ngay đây!” Đỗ Tiểu Vỹ lon ton chạy ra với cái đầu đầy bọt.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng những thứ trong phòng này vốn dĩ để ở đâu thì phải để lại ở đó, có phải cô coi như gió thoảng qua tai không?”
Cô ta vốn không coi trọng điều khoản trong đồng mà! Kể từ khi đến đây, quần áo thì vứt lung tung, đồ ăn vặt thì vương vãi khắp sàn, xem ra không dùng chút chiêu trò thì cô sẽ không nhớ được lâu.
“Ai ya, người ta đang gội đầu mà, dính cả vào mắt rồi nè. Anh lại không tìm thấy gì nữa?” Đỗ Tiểu Vỹ mặt biến dạng vì bọt dính vào mắt, nhe răng cười toe toét.
“Điều khiển TV cô để ở đâu?”
“Thì để trên cái loa chứ đâu, sau khi xem xong tôi đã đặt lại chỗ cũ rồi mà.” Cô nhắm mắt dựa vào cảm giác để chỉ về phía cái loa.
“Trên loa vốn dĩ không có, vả lại cô đang chỉ về phía cái cửa.” Vẻ mặt đau khổ của cô khiến anh bất giác mỉm cười.
“Vậy thì đợi tôi gội đầu xong rồi giúp anh tìm, không được sao?” Giọng cô trầm xuống.
“Không được, bây giờ tôi đang cần gấp, nếu không tôi sẽ trừ…”
“Được rồi, được rồi, đừng có động tí lại trừ lương, tiền lương của tôi cũng sắp bị anh trừ gần hết rồi, nếu mà lại trừ nữa thì coi như tháng này tôi làm không công cho anh rồi.” Cô than thở. Cô lấy một chiếc khăn quấn quanh đầu và bắt đầu chạy khắp nơi tìm điều khiển.
“Tôi nhớ sau khi xem xong tôi đã để nó ở đây, sao giờ lại không thấy nữa?” Cô tìm nó khắp ghế sô pha trên dưới trong ngoài đều không tìm thấy.
“Kỳ lạ!” Cô gãi đầu thắc mắc.
“Đúng rồi!” Mắt cô sáng lên. “Có lần tôi và Liễu My cũng như vậy, tìm cái điều khiển tivi khắp nơi, anh có biết cuối cùng bọn tôi tìm thấy nó ở đâu không?” Cô cứ thao thao nói với Diệp Vinh Thiên mặt không biểu cảm.
“Ở trong thùng rác, lần trước bọn tôi còn đuổi theo xe rác rất lâu, cuối cùng cũng đuổi kịp. Hóa ra cái điều khiển ở bên trong thật. Anh đứng đây đợi tôi, lần này chắc cũng là như vậy.” Nói xong, cô liền chạy tới thùng rác.
Diệp Vinh Thiên đứng sau lưng cô, nhíu mày nhìn cô lật tung thùng rác khắp sàn, anh tức giận không nói nên lời, đầu như bốc khói.
“Hả? Không, trong này cũng không thấy vậy thì ở đâu được chứ?” Cô hết cách rồi, cô cũng không thể nhớ nổi mình đã đặt nó ở đâu?
Thấy Diệp Vinh Thiên nhìn mình chằm chằm, cô lập tức nở một nụ cười ứng phó: “Anh đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ tìm ra, nếu như anh cảm thấy nhàm chán thì tôi có thể tán gẫu với anh.” Cô quyết định sẽ hi sinh bản thân.
“Cô tán gẫu với tôi?” Anh có nghe nhầm không? Thấy cô còn ngoan ngoãn gật đầu, anh khoanh tay trước ngực, khẽ liếc nhìn cô. “Được thôi, tôi muốn xem tin tức tài chính, chúng ta nói về chủ đề này nhé?”
“Á! Vấn đề này tôi không rõ. Đổi chủ đề khác được không?” Cô năn nỉ.
Diệp Vinh Thiên suy tư một hồi rồi hỏi: “Vậy cô và thím Chương đã gặp nhau như thế nào?”
“Chuyện này ư.” Đỗ Tiểu Vỹ bắt đầu đắc ý. “Chúng tôi gặp nhau trong chợ thực phẩm, tôi đã giúp thím Chương bắt tên cướp. Sau đó chúng tôi lại hay gặp nhau cho nên trở nên càng ngày càng thân quen, thím Chương biết nấu ăn nên bà đã dạy tôi một vài cách nấu, vì vậy tôi cảm thấy hơi ngại bèn gói một ít sủi cảo cho bà. Kết quả anh lại ăn chỗ sủi cảo đó, cho nên tôi thường đến giúp bà ấy gói sủi cảo, sau đó nữa thì thím Chương thấy tôi không có công việc gì làm nên mẹ Chương đã giới thiệu tôi đến đây ”.
Anh nghi ngờ những gì cô nói, làm sao lại có sự trùng hợp như vậy?
“Này….”
“Tôi có tên, không phải tên là “này”, cô có thể gọi tên tôi hoặc gọi tôi là ông chủ.” Anh không thích cô gọi anh là này là nọ.
“Ừm!” Cô ấy chu môi đồng ý: “Diệp Vinh Thiên.”
“Có chuyện gì?” Anh trả lời.
“Hì hì, tôi muốn thử xem gọi anh thế này anh có tức giận không.”
“Không có chuyện gì thì đừng tùy tiện gọi tên tôi.”
“Anh thật vô vị, một chút hài hước cũng không có.” Cô khịt mũi: “Vậy đổi lại, anh cũng nên nói cho tôi biết tại sao anh lại thích ăn sủi cảo do tôi làm đến vậy?” Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.
Cô đợi anh trả lời, nhưng anh không nói gì cả.
“Tại sao anh không nói nữa? Nói chuyện là phải có qua có lại, anh không nói nữa thì làm sao gọi là nói chuyện được?”
“Nói đi mà, rốt cuộc là tại sao?” Cô nắm lấy tay anh và bắt đầu làm nũng.
Anh nhìn chằm chằm vào tay cô, tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, tại sao anh không ghét sự đụng chạm của cô, cô nhìn anh như có ma lực khiến anh cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác trước giờ anh chưa từng có. Anh nói chậm rãi giống như bị thôi miên: “Sủi cảo cô làm có vị giống như ngoại tôi từng làm.”
“Hả?” Cô bối rối, không ngờ anh sẽ nói như vậy.
“Khi còn nhỏ, tôi được bà ngoại nuôi dưỡng, năm tôi mười tuổi, bà đột ngột đổ bệnh nhưng rồi không qua khỏi. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết quý trọng thời gian ở bên bà.” Ánh mắt anh nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, chìm vào dòng suy nghĩ miên man. “Có một lần, tôi nói với ngoại rằng tôi rất muốn ăn bánh sủi cảo do bà làm. Hôm sau, sau khi đi học về thì nhìn thấy trên bàn có một bát sủi cảo lớn, tôi đã ăn rất vui vẻ nhưng tiếc là lúc đó còn nhỏ, rất ham chơi nên sau khi ăn xong tôi liền chạy ra ngoài, đợi đến lúc chơi chán rồi mới về nhà thì ngoại đã đi rồi, tôi không còn được gặp ngoại nữa. Kể từ đó về sau, như một hình phạt cho sự ham chơi thuở nhỏ, tôi không bao giờ ăn bánh sủi cảo nữa, nhưng ngày hôm đó, sau khi đi làm về, nhìn thấy trên bàn có một bát sủi cảo lớn, cảnh tượng ấy làm tôi bỗng chốc nhớ lại ngày xưa ấy. Thực ra, tôi không thể nhớ nổi hương vị sủi cảo ngoại làm. Tôi chỉ nhớ rằng nó rất ngon, cũng vừa hay bánh cô làm cũng vậy. “
Cô mừng thầm khi nhận được lời khen của anh. Trước đây lần nào giúp mẹ làm sủi cảo mẹ cũng kêu ca, không ngờ sau này nó lại trở thành kế sinh nhai của cô.
Cô cũng không ngờ người có vẻ ngoài lạnh lùng như anh mà nội tâm lại mềm yếu như vậy, khiến cho từ tận đáy lòng cô lại trỗi dậy một tình yêu to lớn của “người mẹ”: “Diệp Vinh Thiên, để cảm ơn tôi đã mang đến cho anh một món ngon hiếm có như vậy, có phải anh cũng nên cân nhắc tăng lương cho tôi không?” Cô mặt dày nói.
“Không tăng thì không tăng thôi, sao anh nhìn tôi như vậy.” Cô bị anh nhìn đến nỗi nổi cả da gà. “Nói đến sủi cảo tôi cũng thấy đói rồi. Hay là chúng ta đi ăn sủi cảo đi. Sủi cảo lần trước gói trong tủ lạnh vẫn còn.”
“Không phải tôi đã bảo cô ném chúng đi rồi sao? Sao vẫn còn nữa?” Anh cau mày, cô xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai có phải không?
“Lần trước là tôi cố ý nói huyên thuyên, không lẽ anh tưởng là thật sao? Huống hồ, những thứ này đều là công sức tôi bỏ ra làm nên sao tôi nỡ ném chúng đi được. Nếu anh không ăn, tôi sẽ ăn một mình.” Cô vừa nói vừa lật bánh sủi cảo.
“Á!” Cô hét lên.
“Có chuyện gì vậy?” Anh đang bước đến cửa rồi lại quay đầu lại.
“Anh đoán xem tôi đã tìm thấy gì nè?” Cô nói một cách bí ẩn. “Tèn tén ten! Điều khiển ti vi! Hóa ra là ở trong tủ lạnh! Tôi nhớ ra rồi, buổi trưa tôi đang xem tivi thì khát nước nên đến tủ lấy nước. Chắc là tiện tay nên để nó ở đây luôn. Xem ra ăn sủi cảo cũng có cái hay. Nhưng mà ăn một mình cũng chán, hay là chúng ta cùng nhau ăn đi, anh giúp tôi cầm một lát”. Không cần biết anh có đồng ý hay không, nhưng vừa nói cô vừa nhét vào tay anh một bịch sủi cảo đông lạnh.
“Lấy cho tôi ít tỏi!”
“Ở đâu?” Anh hỏi cô sau khi tìm kiếm một hồi lâu cũng không thấy.
“Mở tủ lạnh ra, anh có thấy nó ở góc dưới bên phải không?”
“Lấy cho tôi ít xì dầu!”
“Ở đâu?” Anh vẫn không tìm được.
“Trong ngăn thứ hai.” Thoạt nhìn là biết công tử bột mà, đến cái tủ trong bếp nhà mình có gì cũng không biết.
“Giấm! Trong ngăn thứ ba.” Cô nói luôn cả vị trí của nó.
“Này, cô không thể nói hết các thứ một lần sao?” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tôi có tên, không phải tên là “này”, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vỹ, hoặc Đỗ Tiểu Vỹ.” Cô nhại lại lời anh từng nói. “Đúng rồi, tiện thể mang thêm hai cái đĩa nữa, sắp xong rồi.”
Anh mang đến hai cái đĩa, cô gắp một cái sủi cảo thổi cho nguội rồi đưa đến miệng anh. “Anh làm sao vậy?” Anh hơi lùi lại để tránh hơi thở của cô, đồng thời kìm nén sự rung động trong lòng.
“Nếm thử đi? Xem đã chín chưa? Nhanh lên, tôi sắp không giữ được nữa rồi. Mau mở miệng ra.” Cô lại đưa đũa tiến tới trước miệng anh.
Thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, anh chần chừ rồi từ từ mở miệng ăn chiếc sủi cảo cô đút cho.
“Thế nào? Đã chín chưa? Anh mau nói đi?” Không thấy anh lên tiếng nên cô thúc giục.
“Nóng quá!” Cuối cùng anh cũng trả lời cô.
“Thế là được rồi, có thể ăn được rồi.” Cô tắt lửa, vớt sủi cảo ra rồi đưa cho anh một đĩa. “Anh góp công ít nên ăn đĩa ít này, tôi góp công nhiều nên ăn đĩa nhiều này!”
“Ai nói tôi góp công ít? Cô nhớ lại xem ai là người đi lấy tỏi, xì dầu, giấm và cả hai cái đĩa này nữa!” Nói anh bỏ công sức ra ít, anh không phục. Suy cho cùng, anh đã quen được người khác phục vụ từ khi còn nhỏ, trước giờ chưa từng tự mình động tay vào làm, càng không cần nói đến việc có ai dám sai bảo anh làm cái gì.
“Nếu anh nói như vậy thì ai là người làm ra cái sủi cảo này? Đều là tôi làm. Không cho anh ăn nữa, một cái cũng không cho. Đưa đây! Trả hết lại cho tôi!” Cô dùng đũa gắp bánh sủi cảo trên đĩa của anh, anh chặn cô lại, hai người lôi lôi kéo kéo, đẩy đẩy đưa đưa.
“Bộp!” Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Một đĩa bánh sủi cảo bị xô xuống đất, hai người nắm chặt đũa nhìn chằm chằm những chiếc bánh sủi cảo rơi khắp sàn, rồi bốn mắt lại nhìn nhau. Giờ thì tốt rồi, cả hai đều không được ăn.
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn sắc mặt của anh chuyển từ nắng sang mưa liền giáng đòn phủ đầu: “Ai ya! Đều tại anh đi tranh giành với tôi để rơi hết sủi cảo xuống đất, giờ thì hay rồi phần của anh coi như hết luôn.” Đỗ Tiểu Vỹ nói xong liền bảo vệ đĩa bánh của mình như gà mái mẹ che chở cho đàn con.
Diệp Vinh Thiên cảm thấy chán ghét bản thân mình sao lại nhàm chán như vậy. Anh cùng cô đi nấu bánh sủi cảo xong lại bị người giúp việc sai bảo, cuối cùng đến đĩa sủi cảo bưng tới miệng rồi còn để rơi. Phòng làm việc còn một đống tài liệu đang chờ anh phê chuẩn, nhưng anh lại bỏ qua hết tất cả để ở đây đùa giỡn với cô ta.
“Ấu trĩ!” Anh mắng chính mình, nhưng để Đỗ Tiểu Vỹ nghe được thì lại thành chuyện khác rồi!
“Anh nói ai ấu trĩ?” Cô nhíu mày nghiêm giọng, âm thanh sắc nhọn khiến cho Diệp Vinh Thiên không biết làm gì.
“Vô vị!” Anh đứng dậy bỏ đi.
“Tôi thấy anh mới ấu trĩ vô vị. Bây giờ có phải anh không ăn được nho nên nói nho xanh phải không? ” Cô cố tình gắp một cái bánh sủi cảo lên, đút vào miệng một cách trêu ngươi.
Diệp Vinh Thiên lắc đầu, định không thèm để ý đến cô nữa. Anh phát hiện ra mỗi lần anh nói chuyện với cô, cô sẽ có vô vàn lời nói chờ đợi anh, nếu không phải vậy thì sẽ giống như sợi dây pháo vừa châm liền nổ. Anh dứt khoát bỏ đi mặc cho cô tự mình đốt mình.
“Này! Này! Anh phải đi rồi à? Vậy thì chúc anh ngủ ngon!” Cô mỉm cười gian xảo sau lưng anh.
“Khụ khụ!” Đỗ Tiểu Vỹ bị nghẹn tới đỏ mặt, vung vẩy hai tay phút chốc không thốt lên thành tiếng.
“Cứu mạng!” Cô bị nghẹn sủi cảo rồi.
“Cứu mạng…”
Sau này cô không dám ăn sủi cảo nữa đâu.
Bình luận facebook