Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-24
Chương 24: Khúc dạo đầu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng, đúng, đều là của em, cô ta chưa giẫm lên, còn chưa nhìn thấy, anh đã đóng cửa cánh cửa chặn cô ta lại.”
“...” Hạ Diệu Diệu siết chặt điện thoại
“...” Hà Mộc An yên tĩnh dựa cửa, tận hưởng cảm giác thoả mãn, không tức giận là được rồi, nói những thứ đao to búa lớn đó tức là thể hiện sự hài lòng
Nhìn vòng khói thuốc đang tan ra trước mắt, anh bỗng cảm thấy không gian xung quanh trở nên thoải mái yên tĩnh...
“..
Đang nói với anh đấy, đã nghe rõ chưa?”
Hà Mộc An giật mình: “Đang nghe đây, đang nghe đây.” “Cửa cũng phải thay cho em, ngay bây giờ, lập tức thay ngay.”
“Cũng thay anh luôn.”
Điếu thuốc trên tay Hà Mộc An suýt nữa rơi xuống đất
“Quần áo giày dép vứt hết vào thùng rác! Về gột sạch lớp da đi! Ngay lập tức! Đợi đã, cởi quần áo xong rồi hẵng đi vào nhà.” Hà Mộc An nhìn ốp điện thoại, cảm thấy mình đúng là dự liệu như thần, không thì chắc đến cánh tay anh cũng phải chặt đi thay mới mất: “Yên tâm, điện thoại cũng lập tức tiểu huỷ.”
Hạ Diệu Diệu cười không thành tiếng, vui vẻ tắt máy...
Mười hai giờ đêm, Hà Mộc An mở cửa phòng ngủ ở biệt thự Độ Kiều, đi vào thật nhẹ, cố gắng không làm ai tỉnh giấc.
Hạ Diệu Diệu hả giận, tâm trạng vui vẻ, vừa ngủ thiếp đi
Hà Mộc An đóng cửa lại, dựa vào cửa, nhìn về phía phòng ngủ, cuối cùng cũng vào đến nơi, có trời mới biết nếu anh không đến, thì ngày mai sẽ có hậu quả thế nào, để cô tức giận sáu tiếng liền, trước đây cô thích thay đổi đủ trò để vạch tội người yêu, không có gì sai cũng nói thành sai được, hơn nữa lại là chuyện này
Hạ Diệu Diệu ngủ rất ngon, cửa sổ hai bên đều để ngỏ, không bật điều hoà, chăn đắp trên bụng, bây giờ không biết đã vung đi đâu rồi, áo quần xộc xệch, để lộ ra tấm lưng được chăm sóc chu đáo
Hà Mộc An nhìn cô, hai tay để qua đầu, tóc xoã bừa trên gối, đầu và thân người chiếm hơn nửa giường, hoàn toàn là dáng vẻ thoải mái khi được ngủ một mình.
Hà Mộc An cứ ngồi như vậy nhìn cô, sự bất an suốt hai tiếng đồng hồ đã biến mất
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên ngồi dậy: “Thượng Thượng! Thượng Thượng!”, rồi lại nằm xuống, cô mơ Thượng Thượng bỗng nhiên rơi từ trên giường xuống
Thần kinh căng thẳng phát hiện ra rằng mình nằm mơ, nhẹ nhõm, thậm chí như vừa được sống lại một lần nữa, cô nằm vật ra giường ngủ tiếp
Đúng lúc vừa định ngủ thiếp đi, Hạ Diệu Diệu bỗng ngồi dậy, sợ hãi nhìn về phía cửa, không kịp hét lên, cô lấy gối ném về phía đó, chiếc gối bay theo hình vòng cung rồi rơi xuống giữa hai người: “Giật cả minh! Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không gọi điện thoại cho em.”
Hà Mộc An không động đậy, âm thanh trầm ấm càng vang vọng hơn trong màn đêm tĩnh mịch: “Gọi rồi, em tắt máy.” Hạ Diệu Diệu bình tĩnh lại nằm bò ra giường, may mà thị lực của cô tốt, nhìn ngay ra anh, ngoài anh ra không còn người khác: “Nhớ ra rồi, điện thoại hết pin rồi.” Cô vuốt chiếc gối, nhắm mắt lại, dễ mất ngủ quá, phải mau chóng ngủ ngay mới được, nửa đêm còn tỉnh táo là khổ lắm
Hà Mộc An đứng ở cửa, nhìn cô lật người, chiếc váy ngủ đến đầu gối, dáng vẻ chỉnh tề hơn nhiều, để nhường ra một nửa giường cho anh..
Diện tích một nửa giường ấy, thật sự thuộc về anh
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng chiếu vào, không có gió, bên ngoài rất yên tĩnh, từ điều hoà ngoài phòng khách bước vào đây, anh đã nóng toát hết cả mồ hôi, nhưng anh biết Diệu Diệu không nóng, khả năng chịu nóng của cô là bẩm sinh, chiếc vai bị thương hồi nhỏ cũng không nằm điều hoà lâu được, nếu như không phải để ý đến anh, thì cô chẳng bao giờ bật điều hoà ở nhà.
Hà Mộc An bỗng nhiên lại muốn hút thuốc, nhưng cũng chỉ muốn mà thôi, trong hoàn cảnh này, anh không muốn đưa mình vào đường chết
Hạ Diệu Diệu ôm lấy chăn, nửa tỉnh nửa mơ lên tiếng: “Đúng đấy làm gì, mấy giờ rồi còn chưa ngủ?” Hạ Diệu Diệu không nhìn cũng biết anh đang nghĩ cái gì, đồ thần kinh, còn hi vọng cô dỗ dành anh sao, muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì thôi! Hạ Diệu Diệu ôm chặn quay lưng vào anh
Hà Mộc An thấy vậy, lại càng tin rằng mình đứng đây là đúng, bề ngoài cô tỏ ra không sao, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn còn đang tức giận, chuyện nghiêm trọng thể này làm sao cô không tức cho được, cô tức là đúng rồi, điều đó chứng minh rằng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh
Hạ Diệu Diệu bỗng ngồi dậy, ôm lấy đầu: “Anh có ngủ không!” “..” Là ngủ? Hay không ngủ? Kệ anh! Hạ Diệu Diệu cầm lấy chiếc điều khiển điều hoà trên đầu giường, bật điều hoà, kéo chăn lên, ngủ thật
Cô không khó chịu với điều hoà, chỉ là cảm thấy một mình bật điều hoà thì lãng phí quá, còn không có lợi cho môi trường, thế nên khi một mình, cô không bao giờ bật, nhưng có hai người thì cô không nghĩ vậy, cũng không biết hai người thì có gì mà ghê gớm! Hà Mộc An nhìn chiếc điều hoà bên cạnh cửa sổ từ từ mở ra, cửa thông gió kiểu mới ba trăm sáu mươi độ, không khí mát lạnh dần dần xua tan cái nóng mùa Hè, hơi thở của anh dần trở nên đều đặn
Hà Mộc An nhìn điều hoà từ từ lên xuống, cuối cùng tìm được vị trí thích hợp nhất dừng lại, hoàn toàn tự động...
Bên ngoài có tiếng chim hót
Ánh sáng mặt trời rọi qua rèm cửa chiếu vào phòng, sáng rực, năm giờ sáng, ánh sáng ấy đã đến tuyên bố chủ quyền của mình một cách đầy bá đạo
Hạ Diệu Diệu ngồi dậy nhìn thấy Hà Mộc An vẫn đang ngồi cạnh cửa, cô lại nhìn lại một lần nữa, căn phòng vừa bật điều hoà vừa mở cửa sổ, khiến cô chỉ muốn quát lên
Bảo sao nhiệt độ trong phòng lại ấm áp như vậy, hoá ra là do nhiệt độ bên ngoài
Đầu tóc Hạ Diệu Diệu bù xù, quần áo nhăn nheo, cô cáu bẳn, ngồi dậy: “Cả đêm không ngủ...” rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Trả lời làm gì, em không có mắt chắc! Cô đánh răng, rửa mặt, hất nước lên mặt, rồi để khăn lên mặt loa qua, bật nước xả bồn cầu, tinh thần sảng khoái, cầm lấy điện thoại cố định trên tường: “Chị Tần ơi, bữa sáng tôi muốn uống sữa đậu nành, cảm ơn.” Rồi cô nhìn về phía Hà Mộc An, sững người lại
Những cọng râu mới mọc ra, ánh mắt bơ phờ, chiếc áo khoác vắt trên vai, anh cúi đầu đứng như vậy cạnh cửa, khác xa với hình tượng cao cao tại thượng thường ngày.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngẩng đầu lên, băn khoăn:
“..
Sao thế?” “Bao lâu rồi anh không ngủ?” Hà Mộc An bỗng nhiên cảm thấy mình bắt được một tình tiết gì quan trọng lắm, bất giác tỏ ra tội nghiệp, giọng nói cũng đạt đến trình độ diễn xuất tuyệt đỉnh: “48 tiếng.”
“Thức giỏi nhỉ!” Hà Mộc An nhìn cô: có phải anh vừa bị chế giễu không?
Hạ Diệu Diệu nhìn về phía giường: “Đi ngủ đi, nếu không có việc gì thì hôm nay nghỉ một hôm, nhìn vẻ mặt anh không được tốt lắm.” “...” Anh nhìn em làm gì, mau đi ngủ.
Hạ Diệu Diệu bước lại gần, đứng trước mặt anh, nhìn ánh mắt anh đang nhìn mình, ánh mắt dài hẹp, sắc sảo, nghiêm túc dưới đôi lông mày rậm, trong môn học mà cô đã chọn, thầy dạy rằng, ánh mắt này chứng tỏ rằng đối phương đã từng bị tổn thương tâm lí.
Cô không giỏi Tâm lý học, cô chỉ cảm thấy rằng ánh mắt mắt ấy, dù là khi lạnh lùng hay không, đều rất hấp dẫn, vì dù là nghiêm túc một cách lạnh lùng, hay nghiêm túc một cách ấm áp, chỉ cần nghiêm túc, thì đều đáng để tôn trọng.
Hạ Diệu Diệu kéo bàn tay anh đang để thõng một bên, tối qua cô đã bực mình, cực kì bực mình, Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt băn khoăn của anh, rồi lại cúi đầu xuống, ngón tay cô vẫn về lòng bàn tay có chút chai sạn của anh, cảm nhận sự chân thành của chủ nhân nó.
Cô đã từng yêu anh, yêu đến si mê không gì ngăn nổi, cô đã từng yêu anh một cách rất bồng bột, cũng đã từng đặt anh xuống, bởi vì quan hệ bây giờ, quãng quá khứ ấy cũng trở thành thời thanh xuân tươi đẹp, sự thực đúng là kỳ lạ như vậy, nửa năm trước cô còn mong sao mình chưa từng quen biết anh.
Hạ Diệu Diệu vân về, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mỉm cười, thì một bóng hình đã kịp cúi xuống trước, bờ môi hai người chạm vào nhau, mướt mát
Ban đầu Hà Mộc An chỉ muốn an ủi cô, đến khi bàn tay cô chủ động ôm lấy cổ anh, anh mới có ý định khác...
Rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới, không khí nóng từ ngoài cửa phả vào, như muốn xua đuổi hết khí mát trong phòng, không khí lạnh nhanh chóng lắng xuống, không gian bỗng như bị bỏ lại, nhưng rồi nhanh chóng đón lấy luồng khí nóng tràn vào, khí nóng dần dần tăng lên, cứ thế, khí nóng và khí lạnh hoà vào nhau..
Đó là sự dịu dàng ấm áp sau khi nóng lạnh hài hoà thoả hiệp lẫn nhau
Chị Tần gõ cửa, không có tiếng đáp lại, chị nghĩ có lẽ phu nhân đã đi tập thể dục buổi sáng rồi, thế nên lại đi xuống.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Hạ.”
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng Giám đốc Hạ.”
“Xin chào.”
Phạm Tiểu lật giở tập tài liệu, đi qua cửa phòng cô, bước chân vội vàng đến mức không kịp ngẩng đầu lên: “Năm phút nữa đến văn phòng chị, sáng nay Lâu Thị bị lật tẩy là xuất hiện khủng hoảng tín dụng, vài ngân hàng đều cùng lúc công bố kết quả không có lợi cho họ, có lẽ dự án mới hợp tác cùng chúng ta cũng có vấn đề, đây là trạm đầu tiên của chúng ta, ai biết lại gặp chuyện này, mau đến văn phòng chị!”
Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ: Sao thể được? Khi cô đến đây, Hà Mộc An vẫn còn đang ngủ?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“...” Hạ Diệu Diệu siết chặt điện thoại
“...” Hà Mộc An yên tĩnh dựa cửa, tận hưởng cảm giác thoả mãn, không tức giận là được rồi, nói những thứ đao to búa lớn đó tức là thể hiện sự hài lòng
Nhìn vòng khói thuốc đang tan ra trước mắt, anh bỗng cảm thấy không gian xung quanh trở nên thoải mái yên tĩnh...
“..
Đang nói với anh đấy, đã nghe rõ chưa?”
Hà Mộc An giật mình: “Đang nghe đây, đang nghe đây.” “Cửa cũng phải thay cho em, ngay bây giờ, lập tức thay ngay.”
“Cũng thay anh luôn.”
Điếu thuốc trên tay Hà Mộc An suýt nữa rơi xuống đất
“Quần áo giày dép vứt hết vào thùng rác! Về gột sạch lớp da đi! Ngay lập tức! Đợi đã, cởi quần áo xong rồi hẵng đi vào nhà.” Hà Mộc An nhìn ốp điện thoại, cảm thấy mình đúng là dự liệu như thần, không thì chắc đến cánh tay anh cũng phải chặt đi thay mới mất: “Yên tâm, điện thoại cũng lập tức tiểu huỷ.”
Hạ Diệu Diệu cười không thành tiếng, vui vẻ tắt máy...
Mười hai giờ đêm, Hà Mộc An mở cửa phòng ngủ ở biệt thự Độ Kiều, đi vào thật nhẹ, cố gắng không làm ai tỉnh giấc.
Hạ Diệu Diệu hả giận, tâm trạng vui vẻ, vừa ngủ thiếp đi
Hà Mộc An đóng cửa lại, dựa vào cửa, nhìn về phía phòng ngủ, cuối cùng cũng vào đến nơi, có trời mới biết nếu anh không đến, thì ngày mai sẽ có hậu quả thế nào, để cô tức giận sáu tiếng liền, trước đây cô thích thay đổi đủ trò để vạch tội người yêu, không có gì sai cũng nói thành sai được, hơn nữa lại là chuyện này
Hạ Diệu Diệu ngủ rất ngon, cửa sổ hai bên đều để ngỏ, không bật điều hoà, chăn đắp trên bụng, bây giờ không biết đã vung đi đâu rồi, áo quần xộc xệch, để lộ ra tấm lưng được chăm sóc chu đáo
Hà Mộc An nhìn cô, hai tay để qua đầu, tóc xoã bừa trên gối, đầu và thân người chiếm hơn nửa giường, hoàn toàn là dáng vẻ thoải mái khi được ngủ một mình.
Hà Mộc An cứ ngồi như vậy nhìn cô, sự bất an suốt hai tiếng đồng hồ đã biến mất
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên ngồi dậy: “Thượng Thượng! Thượng Thượng!”, rồi lại nằm xuống, cô mơ Thượng Thượng bỗng nhiên rơi từ trên giường xuống
Thần kinh căng thẳng phát hiện ra rằng mình nằm mơ, nhẹ nhõm, thậm chí như vừa được sống lại một lần nữa, cô nằm vật ra giường ngủ tiếp
Đúng lúc vừa định ngủ thiếp đi, Hạ Diệu Diệu bỗng ngồi dậy, sợ hãi nhìn về phía cửa, không kịp hét lên, cô lấy gối ném về phía đó, chiếc gối bay theo hình vòng cung rồi rơi xuống giữa hai người: “Giật cả minh! Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không gọi điện thoại cho em.”
Hà Mộc An không động đậy, âm thanh trầm ấm càng vang vọng hơn trong màn đêm tĩnh mịch: “Gọi rồi, em tắt máy.” Hạ Diệu Diệu bình tĩnh lại nằm bò ra giường, may mà thị lực của cô tốt, nhìn ngay ra anh, ngoài anh ra không còn người khác: “Nhớ ra rồi, điện thoại hết pin rồi.” Cô vuốt chiếc gối, nhắm mắt lại, dễ mất ngủ quá, phải mau chóng ngủ ngay mới được, nửa đêm còn tỉnh táo là khổ lắm
Hà Mộc An đứng ở cửa, nhìn cô lật người, chiếc váy ngủ đến đầu gối, dáng vẻ chỉnh tề hơn nhiều, để nhường ra một nửa giường cho anh..
Diện tích một nửa giường ấy, thật sự thuộc về anh
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng chiếu vào, không có gió, bên ngoài rất yên tĩnh, từ điều hoà ngoài phòng khách bước vào đây, anh đã nóng toát hết cả mồ hôi, nhưng anh biết Diệu Diệu không nóng, khả năng chịu nóng của cô là bẩm sinh, chiếc vai bị thương hồi nhỏ cũng không nằm điều hoà lâu được, nếu như không phải để ý đến anh, thì cô chẳng bao giờ bật điều hoà ở nhà.
Hà Mộc An bỗng nhiên lại muốn hút thuốc, nhưng cũng chỉ muốn mà thôi, trong hoàn cảnh này, anh không muốn đưa mình vào đường chết
Hạ Diệu Diệu ôm lấy chăn, nửa tỉnh nửa mơ lên tiếng: “Đúng đấy làm gì, mấy giờ rồi còn chưa ngủ?” Hạ Diệu Diệu không nhìn cũng biết anh đang nghĩ cái gì, đồ thần kinh, còn hi vọng cô dỗ dành anh sao, muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì thôi! Hạ Diệu Diệu ôm chặn quay lưng vào anh
Hà Mộc An thấy vậy, lại càng tin rằng mình đứng đây là đúng, bề ngoài cô tỏ ra không sao, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn còn đang tức giận, chuyện nghiêm trọng thể này làm sao cô không tức cho được, cô tức là đúng rồi, điều đó chứng minh rằng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh
Hạ Diệu Diệu bỗng ngồi dậy, ôm lấy đầu: “Anh có ngủ không!” “..” Là ngủ? Hay không ngủ? Kệ anh! Hạ Diệu Diệu cầm lấy chiếc điều khiển điều hoà trên đầu giường, bật điều hoà, kéo chăn lên, ngủ thật
Cô không khó chịu với điều hoà, chỉ là cảm thấy một mình bật điều hoà thì lãng phí quá, còn không có lợi cho môi trường, thế nên khi một mình, cô không bao giờ bật, nhưng có hai người thì cô không nghĩ vậy, cũng không biết hai người thì có gì mà ghê gớm! Hà Mộc An nhìn chiếc điều hoà bên cạnh cửa sổ từ từ mở ra, cửa thông gió kiểu mới ba trăm sáu mươi độ, không khí mát lạnh dần dần xua tan cái nóng mùa Hè, hơi thở của anh dần trở nên đều đặn
Hà Mộc An nhìn điều hoà từ từ lên xuống, cuối cùng tìm được vị trí thích hợp nhất dừng lại, hoàn toàn tự động...
Bên ngoài có tiếng chim hót
Ánh sáng mặt trời rọi qua rèm cửa chiếu vào phòng, sáng rực, năm giờ sáng, ánh sáng ấy đã đến tuyên bố chủ quyền của mình một cách đầy bá đạo
Hạ Diệu Diệu ngồi dậy nhìn thấy Hà Mộc An vẫn đang ngồi cạnh cửa, cô lại nhìn lại một lần nữa, căn phòng vừa bật điều hoà vừa mở cửa sổ, khiến cô chỉ muốn quát lên
Bảo sao nhiệt độ trong phòng lại ấm áp như vậy, hoá ra là do nhiệt độ bên ngoài
Đầu tóc Hạ Diệu Diệu bù xù, quần áo nhăn nheo, cô cáu bẳn, ngồi dậy: “Cả đêm không ngủ...” rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Trả lời làm gì, em không có mắt chắc! Cô đánh răng, rửa mặt, hất nước lên mặt, rồi để khăn lên mặt loa qua, bật nước xả bồn cầu, tinh thần sảng khoái, cầm lấy điện thoại cố định trên tường: “Chị Tần ơi, bữa sáng tôi muốn uống sữa đậu nành, cảm ơn.” Rồi cô nhìn về phía Hà Mộc An, sững người lại
Những cọng râu mới mọc ra, ánh mắt bơ phờ, chiếc áo khoác vắt trên vai, anh cúi đầu đứng như vậy cạnh cửa, khác xa với hình tượng cao cao tại thượng thường ngày.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngẩng đầu lên, băn khoăn:
“..
Sao thế?” “Bao lâu rồi anh không ngủ?” Hà Mộc An bỗng nhiên cảm thấy mình bắt được một tình tiết gì quan trọng lắm, bất giác tỏ ra tội nghiệp, giọng nói cũng đạt đến trình độ diễn xuất tuyệt đỉnh: “48 tiếng.”
“Thức giỏi nhỉ!” Hà Mộc An nhìn cô: có phải anh vừa bị chế giễu không?
Hạ Diệu Diệu nhìn về phía giường: “Đi ngủ đi, nếu không có việc gì thì hôm nay nghỉ một hôm, nhìn vẻ mặt anh không được tốt lắm.” “...” Anh nhìn em làm gì, mau đi ngủ.
Hạ Diệu Diệu bước lại gần, đứng trước mặt anh, nhìn ánh mắt anh đang nhìn mình, ánh mắt dài hẹp, sắc sảo, nghiêm túc dưới đôi lông mày rậm, trong môn học mà cô đã chọn, thầy dạy rằng, ánh mắt này chứng tỏ rằng đối phương đã từng bị tổn thương tâm lí.
Cô không giỏi Tâm lý học, cô chỉ cảm thấy rằng ánh mắt mắt ấy, dù là khi lạnh lùng hay không, đều rất hấp dẫn, vì dù là nghiêm túc một cách lạnh lùng, hay nghiêm túc một cách ấm áp, chỉ cần nghiêm túc, thì đều đáng để tôn trọng.
Hạ Diệu Diệu kéo bàn tay anh đang để thõng một bên, tối qua cô đã bực mình, cực kì bực mình, Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt băn khoăn của anh, rồi lại cúi đầu xuống, ngón tay cô vẫn về lòng bàn tay có chút chai sạn của anh, cảm nhận sự chân thành của chủ nhân nó.
Cô đã từng yêu anh, yêu đến si mê không gì ngăn nổi, cô đã từng yêu anh một cách rất bồng bột, cũng đã từng đặt anh xuống, bởi vì quan hệ bây giờ, quãng quá khứ ấy cũng trở thành thời thanh xuân tươi đẹp, sự thực đúng là kỳ lạ như vậy, nửa năm trước cô còn mong sao mình chưa từng quen biết anh.
Hạ Diệu Diệu vân về, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mỉm cười, thì một bóng hình đã kịp cúi xuống trước, bờ môi hai người chạm vào nhau, mướt mát
Ban đầu Hà Mộc An chỉ muốn an ủi cô, đến khi bàn tay cô chủ động ôm lấy cổ anh, anh mới có ý định khác...
Rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới, không khí nóng từ ngoài cửa phả vào, như muốn xua đuổi hết khí mát trong phòng, không khí lạnh nhanh chóng lắng xuống, không gian bỗng như bị bỏ lại, nhưng rồi nhanh chóng đón lấy luồng khí nóng tràn vào, khí nóng dần dần tăng lên, cứ thế, khí nóng và khí lạnh hoà vào nhau..
Đó là sự dịu dàng ấm áp sau khi nóng lạnh hài hoà thoả hiệp lẫn nhau
Chị Tần gõ cửa, không có tiếng đáp lại, chị nghĩ có lẽ phu nhân đã đi tập thể dục buổi sáng rồi, thế nên lại đi xuống.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Hạ.”
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng Giám đốc Hạ.”
“Xin chào.”
Phạm Tiểu lật giở tập tài liệu, đi qua cửa phòng cô, bước chân vội vàng đến mức không kịp ngẩng đầu lên: “Năm phút nữa đến văn phòng chị, sáng nay Lâu Thị bị lật tẩy là xuất hiện khủng hoảng tín dụng, vài ngân hàng đều cùng lúc công bố kết quả không có lợi cho họ, có lẽ dự án mới hợp tác cùng chúng ta cũng có vấn đề, đây là trạm đầu tiên của chúng ta, ai biết lại gặp chuyện này, mau đến văn phòng chị!”
Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ: Sao thể được? Khi cô đến đây, Hà Mộc An vẫn còn đang ngủ?
Bình luận facebook