Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-347
Chương 347: Bữa sáng của gia đình
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dụ Văn Bác đặt tài liệu xuống, cầm điện thoại lên xem tin nhắn Ôn Mạt Ly lo lắng gửi đến, mặt trở nên nghiêm nghị. Bất giác anh ta thở dài, nghĩ thầm, Hạ Diệu Diệu bây giờ chắc chắn đã tức đến nhảy dựng lên. Cô hận không xé xác tên dám ném hình con gái cô ấy lên mạng! Cổ tuyệt đối sẽ không cảm giác con bé như thế là không được, ngược lại sẽ cảm thấy người khác quá ư nhiều chuyện.
Nghĩ đến thần sắc của Hạ Diệu Diệu hiện tại khiến Du Văn Bác không khỏi buồn cười. Anh ta đặt điện thoại xuống, đang định nhấc máy bàn lên gọi cho Hạ Diệu Diệu thì di động lại reo lên. Ôn Mạt Ly lo lắng đến phát khóc, giọng nói cứ luống cuống, nghẹn ngào: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sao chị ấy có thể nuôi dưỡng Thượng Thượng như thế. Nếu để anh ta biết thì làm thế nào đây...“. Du Văn Bác bình thản, trấn an: “Bình tĩnh lại. Anh ta chắc gì đã có hứng thú với trẻ con, đừng tự hù dọa mình. Cô ấy còn chưa biết gì thì em đừng tự mình loạn cào cào lên. Có những chuyện dù có chắc chắn mười mươi cũng không thể nói ra, biết chưa?” Ôn Mạt Ly nhanh chóng gật đầu: “Em biết rồi, biết rồi, nhưng mà chị ấy...” “Thượng Thượng là con gái của cô ấy, người ngoài không cần bận tâm. Em yên tâm, không có chuyện gì đâu, bình tĩnh lại.” Du Văn Bác nhìn đồng hồ: “Không phải lát nữa em còn ra diễn sao? Bây giờ hãy thả lỏng cơ thể, hít thật sâu, đừng suy nghĩ gì nữa. Cứ cho là xảy ra chuyện thì cũng còn có anh.” Ôn Mạt Ly nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, thỏ thẻ: “Văn Bác... em vẫn có chút sợ.” “Đừng sợ, có anh ở đây, ngoan...” “Vâng, anh nói vậy thì em yên tâm rồi... Nhưng chuyện này sẽ không ầm ĩ chứ... Lỡ chuyện đồn ầm lên, người khác biết Thượng Thượng là...”
“Yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ, với lại tin này cũng không có giá trị gì để bới móc. Dù có đi nữa thì cũng chỉ là cuộc tranh luận quan điểm của một số người nuôi trẻ con thôi, không đến nỗi lên án cả nhà họ đâu. Ngoan, đi diễn đi, đừng nghĩ ngợi nữa. Anh nói không có chuyện gì là không có chuyện gì. Nhé!” Ôn Mạt Ly nghe giọng của chồng, sự lo lắng cũng dần dần biến mất. Sau khi trấn tĩnh lại, cô lại cảm thấy mình buồn cười, chỉ là tấm ảnh của đứa nhỏ bị phát tán trên mạng, lại không phải là Hạ Diệu Diệu, mấy người đó dù có nhìn thấy thì cũng đã nhận ra cái gì đâu. Hơn nữa, anh ta còn quan tâm đến đứa con chưa từng gặp mặt này sao? Anh ta nhìn chẳng giống một người ba tốt tí nào. Ôn Mạt Ly cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn chồng, em yêu anh nhất. Sắp đến lượt em diễn rồi, không nói với anh nữa, tối về em sẽ mời anh ăn khuya nhé.” Sắc mặt Du Văn Bác dịu dàng: “Không thành vấn đề.” Tắt máy, Du Văn Bác nhìn điện thoại bên cạnh, như suy nghĩ được điều gì, anh ta lại cảm tập tài liệu lên, không gọi cho Hạ Diệu Diệu nữa.
Đứng trước cửa sổ, Hà Mộc An vừa nhìn dòng xe đông đúc bên dưới vừa nghe thư ký Thi báo cáo lịch trình, không bàn đến mệt mỏi hay hưởng thụ, mỗi ngày đều cứ như thế này, không thay đổi gì nhưng thỉnh thoảng trong đầu lại xuất hiện giọng nói ồn ào, nói mãi không hết chuyện của một người. Giọng nói ấy ở rất xa, rất mơ hồ! Anh không dám suy tư nữa.
Hạ Diệu Diệu không tin được có chuyện cẩu huyết như thế. Con gái cô thế nào chứ? Nghịch chút bùn, bẩn một chút, tiếp xúc thiên nhiên một chút, gió lạnh thổi vào mạnh để tăng cường sức đề kháng thì thế nào? Hơn nữa cô không thấy trẻ nhỏ ngồi đất nghịch bùn là có gì không tốt! Mấy ngày trước về nhà cô còn dắt con gái leo lên tường chơi, suýt nữa thì ngã nhào thành người bùn, thể thì đã sao? Quần áo lấm bẩn một chút nào phải chuyện gì mà không thể tha thứ được? Đầu tóc rối tung một tẹo thì có ý nghĩa gì với một đứa trẻ chỉ lên bốn lên năm, chưa hiểu gì về thẩm mỹ? Không phải chỉ cần không khiến người khác khó nhìn, bản thân không để ý thì đã tốt rồi sao? Về phần dây thừng? Cho xin đi. Nhất định phải trói lại chứ. Nhỡ như ba không nhìn thấy kịp, con bé chạy ra đường thì làm thế nào? Xe cộ bây giờ đồng đến cỡ nào. Còn cái bánh bao ướt dưới đất kia thì tích tắc ông Hạ đã phát hiện ra rồi, chỉ người chụp không chụp đến cảnh này mà thôi.
Đi nhà trẻ cái gì chứ, càng cẩu huyết. Cô vừa đưa con bé về, cần phải làm các loại giấy tờ, thủ tục rất phiền toái, có rất nhiều chuyện cô phải tìm đến Du Văn Bác để làm quen lẩy quan hệ, có rất nhiều văn kiện vẫn chưa xong, tìm nhà trẻ thì cũng phải đợi giấy tờ đầy đủ đã chứ. Con bé cũng không muốn đi nhà trẻ, cô cũng không muốn bố mình giữ bé mệt nhọc như vậy. Hơn nữa bây giờ nhà trẻ đã nhập học đâu, chưa khai giảng mà!
Hạ Diệu Diệu bởi vì thế mà trở thành ba mẹ bất lương rồi sao.
Vừa đúng lúc Hạ Vũ nghỉ phép một tuần về, cậu nghe thể thì cười không ngừng, bỏ ngoài tai hết những diễn biến làm xấu đứa cháu gái mình. Nghe con bé cười hihi haha, cậu liền trêu ghẹo chị gái đang đỏ mặt tía tai tức giận vì vừa bị tổ dân phố cảnh cáo: “Đừng giận nữa, lần sau chú ý là được rồi.”
Ông Hạ gần đây cũng không ra quầy hàng. Người chụp ảnh quá nhiều khiến ông phiền phức vô cùng. Cháu nhà ai nhà nấy dạy chứ. Nghịch một chút bùn thì cho là không thương cháu? Cho nó lăn trong tuyết thì cho là vô trách nhiệm? Từ khi nào xã hội lại thay đổi thành thế này: “Ba nói mà, đừng trói con bé, con lại không nghe...”
“Không trói lại, con bé chạy chơi xa thì làm sao? Còn chết nữa!”Hạ Diệu Diệu hận không thể xé xác tên chụp ảnh ra, bởi bộ thông tin cứ hỏi bóng hỏi gió cô xem có thể xin phỏng vấn hay không. Phỏng vấn cái đầu nó! Còn muốn chụp ảnh nữa, đưa lên trang bìa thời trang luôn được không?
Hơn nữa, lúc buộc dây thừng cô đã nói chuyện với con gái mình, con bé đã đồng ý. Về chuyện cùng ba ra ngoài là bởi con bé không muốn ở nhà với bà, cảm thấy bên ngoài thoải mái hơn, vui hơn. Bánh bao gì đó không lẽ không thể ăn sao? Nhất định phải ăn đồ đắt đỏ, mặc hàng hiệu thì mới là yêu thương trẻ, có tiền thì nhất phải phải cho con, như vậy mới là cuộc sống tốt? Không cho được cuộc sống xa hoa đó thì ba mẹ tội ác tày trời?
Bé gái phải được nuôi sung túc? Rác rưởi!
Bất luận là bé gái hay bé trai cũng phải nuôi dưỡng như nhau, hay là nói con gái phải nuôi trong khổ cực như vậy con bé mới có tính nhẫn nại! Chí ít không giống như Hạ Tiểu Ngư! Thấy mẹ khó chịu ôm gối, Hạ Thượng Thượng nhíu mày hỏi “Cậu ơi, ai chọc giận dì vậy?” “Không ai chọc cả. Dì chỉ đau lòng tại sao mình lại đặt được cái tiêu đề độc đáo đến thế! Nên thấy sốt ruột thôi!”
Hạ Diệu Diệu ném gối vào người cậu em trai, có điều nghĩ lại, hình như có một chuyện khiến cô thật sự tức tối hơn. Con gái của cô bị phát tán hình ảnh chẳng ra làm sao như vậy mà Mẫn Hàng của cô lại không nhận được cú click nào, đáng tiếc quá.
Hạ Diệu Diệu đưa mắt nhìn đứa con gái, trong đầu miên man suy nghĩ. Hạ Vũ lập tức kéo cháu gái vào lòng: “Chị làm gì vậy? Bớt suy nghĩ xấu lại đi! Thôi đi nhé!” Ông Hạ cũng trừng mắt nhìn con gái: “Con đừng có học cái kiểu truyền thông bất lương đó nhé. Ba cũng không tán thành.”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy oan uổng: “Xem mọi người nói chuyện kìa. Con là loại người đó sao?” Ba người đồng thanh: “Phải!” Hạ Tiểu Ngư rồng to nhất! Chị của cô tuyệt đối không phải là người tốt!
Công việc của Cao Trạm Vân sớm đã ổn định. Lễ Tết cũng không có thời gian nghỉ ngơi, anh ta càng không can dự vào quyết định mạng Thượng Thượng đi của Hạ Diệu Diệu, dù sao cũng là ông ngoại, bà ngoại con bé, Hạ Diệu Diệu càng yên tâm hơn. Trong phòng ăn, Cao Trạm Vân ngồi nhìn Hạ Diệu Diệu đang bốc hỏa giận dữ. Nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh mỉm cười thấu hiểu, đặc biệt pha một ly nước chanh cho cô hạ hỏa: “Được rồi, em tức giận với mấy người đó làm gì.” “Em giận bọn họ nhìn không biết đó là em đang bảo vệ cho con gái em!” “Đúng, là tại bọn họ không hiểu tầm quan trọng của vi khuẩn với sự phát triển của trẻ nhỏ thôi.” “Xem đó, xem đó, một bác sĩ lớn như anh cũng nói vậy. Em nói chứ trẻ nhỏ không thể trưởng thành trong một hoàn cảnh quá tốt được. Anh về viết một bản luận đi. Em sẽ cho lên trang bìa, trang nhất tạp chí của em.”
Cao Trạm Vần bật cười, đưa nước chanh cho cô: “Bọn em làm tạp chí thời trang, chắc không viết về khả năng thay đổi của áo bác sĩ chứ?“.
Mắt Hạ Diệu Diệu lập tức sáng lên: “Đề nghị này rất rốt, hay là anh làm trước đi. Em sẽ nhờ chị Phạm thiết kế cho anh một cái áo blouse trắng thời thượng, thế nào?”
“Em đó nha. Xem thực đơn gọi món đi.” Hạ Diệu Diệu cầm lấy thực đơn rồi cười: “Anh nghĩ em cho anh lên trang bìa, nhiều người sẽ xem lắm nha.”
Cao Trạm Vân nhìn cô cười, nụ cười càng thêm phần ấm áp. Anh thích cảm giác được ở cùng cô, anh yêu mọi dáng vẻ của cô, luôn có cảm giác chỉ cần được nhìn thấy cô thì mọi thứ sẽ có ý nghĩa hơn. Hạ Diệu Diệu chọn đại hai phần ăn, cô có chút lo lắng hỏi anh: “Anh về nhà chưa?” Cao Trạm Vẫn thản nhiên: “Chưa. Vẫn chưa báo với họ là anh trở về. Chắc làm xong việc anh cũng sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Đến lúc đó hẹn họ ra ăn cơm, em cũng không thể vắng mặt.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy hào hứng: “Hay đó. Vậy bây giờ em bắt đầu suy nghĩ phải mặc quần áo thế nào, làm tóc kiểu nào là vừa.” “Em lúc nào chẳng đẹp.”
Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng liếc một cái: “Anh cũng biết nói chuyện ha.” Cô có hỏi qua, anh từng có một cô bạn gái. Nhìn thôi cũng biết điều kiện nhà gái chắc chắn rất tốt, không biết nguyên nhân vì sao lại căng thẳng với ba mẹ anh, bên nhà gái không chịu nhượng bộ, mối quan hệ của họ trở nên không thể cứu vãn được, cô ấy ra nước ngoài du học, anh dọn đi nơi khác, cắt liên lạc với ba mẹ đã hơn một năm.
Lúc đó anh nói chuyện cũng rất hời hợt, Hạ Diệu Diệu cũng cảm giác không quá quan trọng, ai cũng có quá khứ, huống chi thời gian họ chia tay còn lâu hơn cô, nếu anh không lo cô sẽ tro tàn lại cháy với bạn trai cũ thì cô càng không bận lòng đến bạn gái trước của anh có phải loại ưu tủ hay không.
“Lâu rồi không đi dạo phố với anh. Hay là ăn tối xong, chúng ta đi dạo phố, thế nào?” “Được, dẫn theo Thượng Thượng nữa. Anh cũng lâu rồi không được gặp tiểu bảo bối được thay đổi tạo hình mới của chúng ta.” Hạ Diệu Diệu cười không ngừng: “Anh không biết chứ, con bé đặc biệt thích tự mình cắt tóc đỏ! Nó mà biết người trên mạng ai cũng tởm cái tóc của nó thì chắc sẽ khóc ngất mất.”
“Em đừng đưa con bé xem. Sau này con bé sẽ không dám làm nhà thiết kế đâu.” “Xem rồi thì nó cũng sẽ không nhận ra mình đâu. Nó sẽ chối không nhận đứa nhỏ xấu xí đó là nó.” Cao Trạm Vân nghĩ đến dáng vẻ thường ngày của Thượng Thượng cũng không nhịn được cười. Có bé gái nào mà không thích làm đẹp, chỉ là con bé còn chưa hiểu ý niệm đẹp là thế nào.
Phản ứng của độc giả với trang báo của Hạ Diệu Diệu đặc biệt tốt. Tạp chí sau khi xuất bản mỗi tuần đều nhận được nhiều hồi âm và đề cử hứng thú của độc giả. Hạ Diệu Diệu luôn bị định hình trong phong cách thời trang của những tri thức tầng lớp trung bình. Cụ thể là đồ của cô luôn có giá không cao nhưng thiết kế lại rất có cá tính. Quỹ thời gian hàng ngày đa phần cô đều dành để đi ra ra ngoài hoặc đi chào hỏi các bạn đồng sự, tham dự một số buổi tọa đàm của những nhà thiết kế lớn, tình cờ chịu ảnh hưởng của Cao Trạm Vân, cũng nghe thứ nhạc gọi là giao hưởng. Một Hạ Diệu Diệu chưa bao giờ có khái niệm âm nhạc là gì mà bây giờ cũng có thể nói ra được vài tên ban nhạc nổi tiếng quốc tế mà không cần suy nghĩ, phân biệt được các loại nhạc khác nhau.
Tuy khả năng xác định độ bi tráng của định mệnh và sự đau thương của Mozart vẫn còn một khoảng cách xa nhưng Hạ Diệu Diệu bây giờ đã là người có khiếu thẩm mĩ, có khát khao, biết ăn vận trang điểm, không còn kiểu quần bò, áo thể thao bình thường nữa mà đã hiểu được dù có mặc hai thứ này cũng sẽ mặc sao cho ra dáng thời trang hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghĩ đến thần sắc của Hạ Diệu Diệu hiện tại khiến Du Văn Bác không khỏi buồn cười. Anh ta đặt điện thoại xuống, đang định nhấc máy bàn lên gọi cho Hạ Diệu Diệu thì di động lại reo lên. Ôn Mạt Ly lo lắng đến phát khóc, giọng nói cứ luống cuống, nghẹn ngào: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sao chị ấy có thể nuôi dưỡng Thượng Thượng như thế. Nếu để anh ta biết thì làm thế nào đây...“. Du Văn Bác bình thản, trấn an: “Bình tĩnh lại. Anh ta chắc gì đã có hứng thú với trẻ con, đừng tự hù dọa mình. Cô ấy còn chưa biết gì thì em đừng tự mình loạn cào cào lên. Có những chuyện dù có chắc chắn mười mươi cũng không thể nói ra, biết chưa?” Ôn Mạt Ly nhanh chóng gật đầu: “Em biết rồi, biết rồi, nhưng mà chị ấy...” “Thượng Thượng là con gái của cô ấy, người ngoài không cần bận tâm. Em yên tâm, không có chuyện gì đâu, bình tĩnh lại.” Du Văn Bác nhìn đồng hồ: “Không phải lát nữa em còn ra diễn sao? Bây giờ hãy thả lỏng cơ thể, hít thật sâu, đừng suy nghĩ gì nữa. Cứ cho là xảy ra chuyện thì cũng còn có anh.” Ôn Mạt Ly nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, thỏ thẻ: “Văn Bác... em vẫn có chút sợ.” “Đừng sợ, có anh ở đây, ngoan...” “Vâng, anh nói vậy thì em yên tâm rồi... Nhưng chuyện này sẽ không ầm ĩ chứ... Lỡ chuyện đồn ầm lên, người khác biết Thượng Thượng là...”
“Yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ, với lại tin này cũng không có giá trị gì để bới móc. Dù có đi nữa thì cũng chỉ là cuộc tranh luận quan điểm của một số người nuôi trẻ con thôi, không đến nỗi lên án cả nhà họ đâu. Ngoan, đi diễn đi, đừng nghĩ ngợi nữa. Anh nói không có chuyện gì là không có chuyện gì. Nhé!” Ôn Mạt Ly nghe giọng của chồng, sự lo lắng cũng dần dần biến mất. Sau khi trấn tĩnh lại, cô lại cảm thấy mình buồn cười, chỉ là tấm ảnh của đứa nhỏ bị phát tán trên mạng, lại không phải là Hạ Diệu Diệu, mấy người đó dù có nhìn thấy thì cũng đã nhận ra cái gì đâu. Hơn nữa, anh ta còn quan tâm đến đứa con chưa từng gặp mặt này sao? Anh ta nhìn chẳng giống một người ba tốt tí nào. Ôn Mạt Ly cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn chồng, em yêu anh nhất. Sắp đến lượt em diễn rồi, không nói với anh nữa, tối về em sẽ mời anh ăn khuya nhé.” Sắc mặt Du Văn Bác dịu dàng: “Không thành vấn đề.” Tắt máy, Du Văn Bác nhìn điện thoại bên cạnh, như suy nghĩ được điều gì, anh ta lại cảm tập tài liệu lên, không gọi cho Hạ Diệu Diệu nữa.
Đứng trước cửa sổ, Hà Mộc An vừa nhìn dòng xe đông đúc bên dưới vừa nghe thư ký Thi báo cáo lịch trình, không bàn đến mệt mỏi hay hưởng thụ, mỗi ngày đều cứ như thế này, không thay đổi gì nhưng thỉnh thoảng trong đầu lại xuất hiện giọng nói ồn ào, nói mãi không hết chuyện của một người. Giọng nói ấy ở rất xa, rất mơ hồ! Anh không dám suy tư nữa.
Hạ Diệu Diệu không tin được có chuyện cẩu huyết như thế. Con gái cô thế nào chứ? Nghịch chút bùn, bẩn một chút, tiếp xúc thiên nhiên một chút, gió lạnh thổi vào mạnh để tăng cường sức đề kháng thì thế nào? Hơn nữa cô không thấy trẻ nhỏ ngồi đất nghịch bùn là có gì không tốt! Mấy ngày trước về nhà cô còn dắt con gái leo lên tường chơi, suýt nữa thì ngã nhào thành người bùn, thể thì đã sao? Quần áo lấm bẩn một chút nào phải chuyện gì mà không thể tha thứ được? Đầu tóc rối tung một tẹo thì có ý nghĩa gì với một đứa trẻ chỉ lên bốn lên năm, chưa hiểu gì về thẩm mỹ? Không phải chỉ cần không khiến người khác khó nhìn, bản thân không để ý thì đã tốt rồi sao? Về phần dây thừng? Cho xin đi. Nhất định phải trói lại chứ. Nhỡ như ba không nhìn thấy kịp, con bé chạy ra đường thì làm thế nào? Xe cộ bây giờ đồng đến cỡ nào. Còn cái bánh bao ướt dưới đất kia thì tích tắc ông Hạ đã phát hiện ra rồi, chỉ người chụp không chụp đến cảnh này mà thôi.
Đi nhà trẻ cái gì chứ, càng cẩu huyết. Cô vừa đưa con bé về, cần phải làm các loại giấy tờ, thủ tục rất phiền toái, có rất nhiều chuyện cô phải tìm đến Du Văn Bác để làm quen lẩy quan hệ, có rất nhiều văn kiện vẫn chưa xong, tìm nhà trẻ thì cũng phải đợi giấy tờ đầy đủ đã chứ. Con bé cũng không muốn đi nhà trẻ, cô cũng không muốn bố mình giữ bé mệt nhọc như vậy. Hơn nữa bây giờ nhà trẻ đã nhập học đâu, chưa khai giảng mà!
Hạ Diệu Diệu bởi vì thế mà trở thành ba mẹ bất lương rồi sao.
Vừa đúng lúc Hạ Vũ nghỉ phép một tuần về, cậu nghe thể thì cười không ngừng, bỏ ngoài tai hết những diễn biến làm xấu đứa cháu gái mình. Nghe con bé cười hihi haha, cậu liền trêu ghẹo chị gái đang đỏ mặt tía tai tức giận vì vừa bị tổ dân phố cảnh cáo: “Đừng giận nữa, lần sau chú ý là được rồi.”
Ông Hạ gần đây cũng không ra quầy hàng. Người chụp ảnh quá nhiều khiến ông phiền phức vô cùng. Cháu nhà ai nhà nấy dạy chứ. Nghịch một chút bùn thì cho là không thương cháu? Cho nó lăn trong tuyết thì cho là vô trách nhiệm? Từ khi nào xã hội lại thay đổi thành thế này: “Ba nói mà, đừng trói con bé, con lại không nghe...”
“Không trói lại, con bé chạy chơi xa thì làm sao? Còn chết nữa!”Hạ Diệu Diệu hận không thể xé xác tên chụp ảnh ra, bởi bộ thông tin cứ hỏi bóng hỏi gió cô xem có thể xin phỏng vấn hay không. Phỏng vấn cái đầu nó! Còn muốn chụp ảnh nữa, đưa lên trang bìa thời trang luôn được không?
Hơn nữa, lúc buộc dây thừng cô đã nói chuyện với con gái mình, con bé đã đồng ý. Về chuyện cùng ba ra ngoài là bởi con bé không muốn ở nhà với bà, cảm thấy bên ngoài thoải mái hơn, vui hơn. Bánh bao gì đó không lẽ không thể ăn sao? Nhất định phải ăn đồ đắt đỏ, mặc hàng hiệu thì mới là yêu thương trẻ, có tiền thì nhất phải phải cho con, như vậy mới là cuộc sống tốt? Không cho được cuộc sống xa hoa đó thì ba mẹ tội ác tày trời?
Bé gái phải được nuôi sung túc? Rác rưởi!
Bất luận là bé gái hay bé trai cũng phải nuôi dưỡng như nhau, hay là nói con gái phải nuôi trong khổ cực như vậy con bé mới có tính nhẫn nại! Chí ít không giống như Hạ Tiểu Ngư! Thấy mẹ khó chịu ôm gối, Hạ Thượng Thượng nhíu mày hỏi “Cậu ơi, ai chọc giận dì vậy?” “Không ai chọc cả. Dì chỉ đau lòng tại sao mình lại đặt được cái tiêu đề độc đáo đến thế! Nên thấy sốt ruột thôi!”
Hạ Diệu Diệu ném gối vào người cậu em trai, có điều nghĩ lại, hình như có một chuyện khiến cô thật sự tức tối hơn. Con gái của cô bị phát tán hình ảnh chẳng ra làm sao như vậy mà Mẫn Hàng của cô lại không nhận được cú click nào, đáng tiếc quá.
Hạ Diệu Diệu đưa mắt nhìn đứa con gái, trong đầu miên man suy nghĩ. Hạ Vũ lập tức kéo cháu gái vào lòng: “Chị làm gì vậy? Bớt suy nghĩ xấu lại đi! Thôi đi nhé!” Ông Hạ cũng trừng mắt nhìn con gái: “Con đừng có học cái kiểu truyền thông bất lương đó nhé. Ba cũng không tán thành.”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy oan uổng: “Xem mọi người nói chuyện kìa. Con là loại người đó sao?” Ba người đồng thanh: “Phải!” Hạ Tiểu Ngư rồng to nhất! Chị của cô tuyệt đối không phải là người tốt!
Công việc của Cao Trạm Vân sớm đã ổn định. Lễ Tết cũng không có thời gian nghỉ ngơi, anh ta càng không can dự vào quyết định mạng Thượng Thượng đi của Hạ Diệu Diệu, dù sao cũng là ông ngoại, bà ngoại con bé, Hạ Diệu Diệu càng yên tâm hơn. Trong phòng ăn, Cao Trạm Vân ngồi nhìn Hạ Diệu Diệu đang bốc hỏa giận dữ. Nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh mỉm cười thấu hiểu, đặc biệt pha một ly nước chanh cho cô hạ hỏa: “Được rồi, em tức giận với mấy người đó làm gì.” “Em giận bọn họ nhìn không biết đó là em đang bảo vệ cho con gái em!” “Đúng, là tại bọn họ không hiểu tầm quan trọng của vi khuẩn với sự phát triển của trẻ nhỏ thôi.” “Xem đó, xem đó, một bác sĩ lớn như anh cũng nói vậy. Em nói chứ trẻ nhỏ không thể trưởng thành trong một hoàn cảnh quá tốt được. Anh về viết một bản luận đi. Em sẽ cho lên trang bìa, trang nhất tạp chí của em.”
Cao Trạm Vần bật cười, đưa nước chanh cho cô: “Bọn em làm tạp chí thời trang, chắc không viết về khả năng thay đổi của áo bác sĩ chứ?“.
Mắt Hạ Diệu Diệu lập tức sáng lên: “Đề nghị này rất rốt, hay là anh làm trước đi. Em sẽ nhờ chị Phạm thiết kế cho anh một cái áo blouse trắng thời thượng, thế nào?”
“Em đó nha. Xem thực đơn gọi món đi.” Hạ Diệu Diệu cầm lấy thực đơn rồi cười: “Anh nghĩ em cho anh lên trang bìa, nhiều người sẽ xem lắm nha.”
Cao Trạm Vân nhìn cô cười, nụ cười càng thêm phần ấm áp. Anh thích cảm giác được ở cùng cô, anh yêu mọi dáng vẻ của cô, luôn có cảm giác chỉ cần được nhìn thấy cô thì mọi thứ sẽ có ý nghĩa hơn. Hạ Diệu Diệu chọn đại hai phần ăn, cô có chút lo lắng hỏi anh: “Anh về nhà chưa?” Cao Trạm Vẫn thản nhiên: “Chưa. Vẫn chưa báo với họ là anh trở về. Chắc làm xong việc anh cũng sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Đến lúc đó hẹn họ ra ăn cơm, em cũng không thể vắng mặt.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy hào hứng: “Hay đó. Vậy bây giờ em bắt đầu suy nghĩ phải mặc quần áo thế nào, làm tóc kiểu nào là vừa.” “Em lúc nào chẳng đẹp.”
Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng liếc một cái: “Anh cũng biết nói chuyện ha.” Cô có hỏi qua, anh từng có một cô bạn gái. Nhìn thôi cũng biết điều kiện nhà gái chắc chắn rất tốt, không biết nguyên nhân vì sao lại căng thẳng với ba mẹ anh, bên nhà gái không chịu nhượng bộ, mối quan hệ của họ trở nên không thể cứu vãn được, cô ấy ra nước ngoài du học, anh dọn đi nơi khác, cắt liên lạc với ba mẹ đã hơn một năm.
Lúc đó anh nói chuyện cũng rất hời hợt, Hạ Diệu Diệu cũng cảm giác không quá quan trọng, ai cũng có quá khứ, huống chi thời gian họ chia tay còn lâu hơn cô, nếu anh không lo cô sẽ tro tàn lại cháy với bạn trai cũ thì cô càng không bận lòng đến bạn gái trước của anh có phải loại ưu tủ hay không.
“Lâu rồi không đi dạo phố với anh. Hay là ăn tối xong, chúng ta đi dạo phố, thế nào?” “Được, dẫn theo Thượng Thượng nữa. Anh cũng lâu rồi không được gặp tiểu bảo bối được thay đổi tạo hình mới của chúng ta.” Hạ Diệu Diệu cười không ngừng: “Anh không biết chứ, con bé đặc biệt thích tự mình cắt tóc đỏ! Nó mà biết người trên mạng ai cũng tởm cái tóc của nó thì chắc sẽ khóc ngất mất.”
“Em đừng đưa con bé xem. Sau này con bé sẽ không dám làm nhà thiết kế đâu.” “Xem rồi thì nó cũng sẽ không nhận ra mình đâu. Nó sẽ chối không nhận đứa nhỏ xấu xí đó là nó.” Cao Trạm Vân nghĩ đến dáng vẻ thường ngày của Thượng Thượng cũng không nhịn được cười. Có bé gái nào mà không thích làm đẹp, chỉ là con bé còn chưa hiểu ý niệm đẹp là thế nào.
Phản ứng của độc giả với trang báo của Hạ Diệu Diệu đặc biệt tốt. Tạp chí sau khi xuất bản mỗi tuần đều nhận được nhiều hồi âm và đề cử hứng thú của độc giả. Hạ Diệu Diệu luôn bị định hình trong phong cách thời trang của những tri thức tầng lớp trung bình. Cụ thể là đồ của cô luôn có giá không cao nhưng thiết kế lại rất có cá tính. Quỹ thời gian hàng ngày đa phần cô đều dành để đi ra ra ngoài hoặc đi chào hỏi các bạn đồng sự, tham dự một số buổi tọa đàm của những nhà thiết kế lớn, tình cờ chịu ảnh hưởng của Cao Trạm Vân, cũng nghe thứ nhạc gọi là giao hưởng. Một Hạ Diệu Diệu chưa bao giờ có khái niệm âm nhạc là gì mà bây giờ cũng có thể nói ra được vài tên ban nhạc nổi tiếng quốc tế mà không cần suy nghĩ, phân biệt được các loại nhạc khác nhau.
Tuy khả năng xác định độ bi tráng của định mệnh và sự đau thương của Mozart vẫn còn một khoảng cách xa nhưng Hạ Diệu Diệu bây giờ đã là người có khiếu thẩm mĩ, có khát khao, biết ăn vận trang điểm, không còn kiểu quần bò, áo thể thao bình thường nữa mà đã hiểu được dù có mặc hai thứ này cũng sẽ mặc sao cho ra dáng thời trang hơn.
Bình luận facebook