Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-388
Chương 388: Nhóm bạn thân tụ họp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tao nhã” là chủ đề của một kì phát sóng về phụ nữ, tất cả có bảy tập, phát liên tiếp trong khung giờ vàng” của truyền thông Video Mẫn Hàng, nói về sự theo đuổi độc lập cá tính của phụ nữ bên ngoài hôn nhân.
Nhỏ thì chỉ là thiết kế đạo cụ, lớn là tư tưởng trung tâm, tổ làm chương trình mong có thể làm được tốt nhất, tất cả mọi người đều có cảm giác sứ mệnh, mong thông qua hình tượng của nhiều người thành công trong sự nghiệp để làm thức tỉnh những người phụ nữ đang đi tìm thế giới rộng lớn ngoài hôn nhân.
Cho dù không làm được như người đi trước cũng không sao, nhưng mong gieo một hạt giống vào trong lòng người phụ nữ, giúp cho người phụ nữ có thêm một tia hi vọng sau đổ vỡ hôn nhân.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy cái chủ đề này quá xa vời, không thực tế, toàn bộ mọi người đều ôm lý tưởng cao đẹp phổ độ chúng sinh, thật ra nhìn kĩ lại, ngoài một bộ phận người trẻ nghĩ như vậy, người nhiều tuổi rồi lại rất thản nhiên
Hạ Diệu Diệu có thể hiểu được ý nghĩa của từ “làm việc biếng nhác”, người phụ nữ một lòng vì gia đình, khi nhìn thấy người cũng là phụ nữ, họ sẽ quan tâm là “bạn kết hôn chưa”, “bạn có con chưa”, nếu như chưa có, sau lưng một người thành công lại thiếu bóng dáng của một gia đình
Người phụ nữ bị hại chia làm hai loại, một loại cảm thấy cái thế giới này sớm đã rất đen tối, trả thù cuộc đời của mình và những người khác, một loại là sống cuộc sống của mình sớm đã hình thành tính cách riêng, không nghe người khác bình luận.
Nhưng Hạ Diệu Diệu nhìn đám người già thành tinh đang nghiêm túc thảo luận những người cấp dưới đề cập, so sánh lợi hại, đột nhiên có một loại lĩnh ngộ, chính là: Cho dù bạn nhìn một sự việc có thấu đáo đến mức nào, đều không thể không đi làm, bởi vì chẳng may có thể trở thành ánh sáng soi đường của một người nào đó.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên có thêm một cảm giác kính phục, cung kính ngồi tại vị trí của mình, nghiêm túc làm người lắng nghe, sau khi video phát ra, có thể đối với rất nhiều người là vô bổ, nhưng không thể mất đi sự cao thượng trong đó.
Sáng sớm một làn gió ấm áp thổi vào trong phòng kính, Phất Y mặc một bộ váy dài màu trắng mang phong cách dân tộc, ngồi trên thảm yoga màu xanh dương nhạt, cô ấy vừa thu lại một chuỗi động tác duỗi dài, làm động tác hít | thở cuối cùng.
Thư kí đứng bên cạnh đang đọc lịch trình ngày hôm nay của cô ấy, đọc xong gấp văn kiện lại rồi lại cầm một tập khác lên, nói về những lời mời gần đây: “..
Truyền thông Video Mẫn Hàng mời Tổng Giám đốc làm nhân vật diễn thuyết đầu tiên cho chương trình dài kì phụ nữ tao nhã..
Quỹ từ thiện Viễn Sơn trợ giúp trẻ em mời...” Phất Y quay đầu nhìn thư kí, giọng nói lảnh lót như tiếng chuông có vài phần kinh ngạc: “Cô nói là Mẫn Hàng, cái công ty bị Phi Diệu mua lúc đầu năm nay?” Thư kí khó hiểu: “Có vấn đề gì sao?”
Phất Y từ từ đứng lên, đi đến chỗ nghỉ ngơi rót cho mình một ly trà, trong lòng nghĩ đến việc mẹ ruột của cô chủ nhỏ hình như làm việc ở công ty này.
Phất Y lại nghĩ, ngài Hà mong cô ấy nhận lời không? Nghĩ xong lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả, ngài Hà sao có thể quan tâm đến chuyện này chứ
Có nên kết một đoạn thiện duyên với mẹ ruột của cô chủ nhỏ không? Phất Y nhấp một ngụm trà, từ từ đặt tách trà xuống, màu xanh ngọc bích của chiếc chén làm nổi bật sự mềm mại của ngón tay cô.
Phất Y thở dài: Thuận theo tự nhiên đi.
Thư kí Thi đi vào, liếc mắt nhìn một lượt căn phòng làm việc không góc chết này, chiếc bàn làm việc giống như một chiếc quan tài lớn, một bộ bàn trà rộng không đến mấy mét vuông, cho dù nhìn bao nhiêu năm vẫn cảm thấy cực kì u ám không chút nhân khí, thậm chí đến một gốc cây ra hồn cũng không có, cả phòng tản ra sự lạnh lẽo đặc hữu của đồ kim loại thuộc khoa học kĩ thuật cao cấp.
“Ngài Hà, Cao Trạm Vẫn xin bệnh viện đi làm bác sĩ theo đoàn trị liệu đến XX, đã được phê chuẩn rồi.” Hà Mộc An nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt giống như kẻ ngốc nhìn anh ta, thậm chí còn chậm mất mấy nhịp
Thư kí Thi đột nhiên cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao lại bị đả kích, Cao Trạm Vân đi rồi, sao anh ta lại vội vàng chạy qua báo cáo, nhưng mà nghĩ lại, bớt một người gây trở ngại việc cô chủ nhỏ, ngài Hà chắc sẽ vui vẻ khi nghe
Vì vậy thư kí Thi lại nhìn về phía ngài Hà, cẩn thận mở miệng: “Đã phê chuẩn rồi, bên cô chủ nhỏ chắc vẫn còn chưa biết, nhưng hôm qua cô Hạ về nhà, bác sĩ Cao không tham gia vào bữa cơm đoàn viên của nhà họ Hạ.” Hà Mộc An nghe vậy càng mở to mắt nhìn thư kí Thi
Thư kí Thi không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, trong lòng nơm nớp lo sợ, ngài Hà sao vậy? Không nghe nói việc thân thể ngài ấy không thoải mái
Giọng nói âm trầm vang lên: “Ra ngoài.” Cực kì bình tĩnh
Thư kí Thi nghe vậy, tinh thần khẽ chấn động, không hề chậm trễ, nhanh chóng rời đi
Hà Mộc An nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, anh cầm điện thoại lên gọi cho bệnh viện, năm phút sau xác định tin tức Cao Trạm Vận cuối tháng định rời đi, thậm chí lại còn thêm một định ngữ là mười năm.
Hà Mộc An đột nhiên có một cảm giác không biết phải làm thế nào, vô số suy nghĩ lung tung xuất hiện trong đầu anh, nhất thời không biết là cảm giác gì
Bọn họ chia tay rồi, Cao Trạm Vẫn vậy mà dám chia tay với cô, có phải anh ẩn giấu rất tốt không, liệu có cảm giác được bóng dáng của anh trong đó không, Diệu Diệu liệu có vì chuyện chia tay mà trách anh, Cao Trạm Vân có nói gì với cô, cô liệu có trách anh cản trở họ?
Trong đống tư tưởng hỗn loạn, có một cái đột nhiên cực kì rõ ràng: Mình liệu có trở thành lựa chọn tốt nhất của cô không, suy cho cùng Thượng Thượng cũng cần một gia đình hoàn chỉnh.
Hà Mộc An nghĩ đến đây chẳng hiểu làm sao lại kích động, mặc dù vẻ mặt chẳng chút thay đổi, nhưng trong động tác lại có sự thoải mái khó mà phát hiện ra
Anh lại cầm điện thoại lên, gọi số điện thoại mà anh đã ghi nhớ trong đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Quên nói với em, anh muốn đổi trường học cho Thượng Thượng.”
Hạ Diệu Diệu đang ôm đống tài liệu đi về phía phòng lưu trữ, nghe vậy liền đổi bên tai nghe điện thoại, ôm đống tài liệu vào lòng
Đây là đống tài liệu có đặc biệt lấy ra từ phòng lưu trữ để đọc, những việc này trước đây đã thành quen thuộc, giờ cô cần đọc để lấy đó làm gương: “Được, em nghe mẹ em nói rồi, vất vả cho anh rồi.”
Hà Mộc An nghe vậy tâm trạng lo lắng sốt ruột đột nhiên bình ổn lại, cô không hề nghĩ nguyên nhân chia tay liên quan đến anh, mặc dù anh cảm thấy cô sẽ không giận lây, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc anh chưa từng làm một việc có lỗi với cô, nhưng lại không quản được việc người khác nghĩ thế nào, chẳng may Diệu Diệu cho rằng anh không buông, sự việc sẽ rất khó làm, hiện giờ vẫn còn tốt...
Vẻ mặt Hà Mộc An ôn hòa lại, anh thở phào một hơi rồi dựa vào ghế, liên tục gõ chiếc bút trong tay, chiếc bút gỗ xuống tay ghế vịn bằng da không phát ra âm thanh nào: “Mấy hôm trước có chút bận, vẫn luôn muốn nói với em một tiếng nhưng không có thời gian nên kéo dài đến tận bây giờ, tài liệu em xem chưa?” “Xem rồi, xem rồi.” Hạ Diệu Diệu ôm chặt tài liệu mở cửa phòng lưu trữ, đều ra ngoài ăn cơm trưa rồi, ở đây không có người, cô bỏ tài liệu ở trên một chiếc bàn trống, cầm điện thoại lên: “Đều rất tốt, anh quyết định là được.”
Hà Mộc An gật đầu, vẻ mặt như kiểu giang sơn này mình anh độc tốn, nhưng gật một lúc, đột nhiên nói: “Anh không có ý gì khác, trường mẫu giáo mà bác sĩ Cao chọn cho con rất tốt, lý luận dạy học đáng được tôn trọng, cô giáo trong trường tận chức trách
Anh chỉ nghĩ, những bạn nhỏ ở khu vực xung quanh không học ở đó, không có lợi cho việc nó nhanh chóng thích ứng với môi trường xung quanh, nên muốn đổi trường cho con, nếu như em cảm thấy không cần thiết...”
“Không đâu, rất tốt.” Hạ Diệu Diệu sắp xếp tài liệu trên bàn.
Hà Mộc An nghe ngữ khí nói chuyện của cô, cảm thấy lần này chắc anh không đoán sai, hai người bọn họ chắc chắn chia tay rồi, nếu không thì cô sẽ không bình thản như vậy đối với việc đổi trường mẫu giáo: “Chiều em rảnh không, anh chọn được hai trường không tồi, chiều định đi qua xem, nếu như em có thời gian anh cho lái xe đến đón.”
Chuyện Thượng Thượng đi học là chuyện lớn, Hạ Diệu Diệu nghĩ một chút, cô thân thiết với ai là chuyện của cá nhân cô, anh không có bạn gái cần phải tránh gây hiểu lầm, chuyện trường học của con gái cô cũng muốn chọn một chút: “Không cần, anh nói địa chỉ cho em, em tự lái xe đến.”
Hà Mộc An cũng không kiên trì, nói địa chỉ ra.
“Chiều gặp.”
Kết quả trưa đã gặp rồi, nhưng Thượng Thượng ở trường nói tay cô bé đau, gọi điện thoại cho ba ruột
Hà Mộc An vội vàng đưa đoàn bác sĩ chạy đến, kiểm tra nửa ngày xác định là 'ngứa do vết thương đang khép lại, mới cực kì đau lòng đón cô bé về.
Hạ Thượng Thượng làm nũng, giọng nói mềm mại liên tục kêu đau, cứ gọi ba ruột đến khi anh mua hết những thứ cô bé cần mới dừng.
Cô giáo Trương lau mồ hôi, ánh mắt đau khổ tiên đoàn người đi khỏi: Rốt cuộc cũng đi rồi, may mà thầy cô giáo trong trường làm tận chức trách, nếu như tìm được bất cứ chỗ nào không đúng của trường, anh nhất định sẽ đưa người đến kiện chỗ này.
Cô giáo Trương nhu mì, trẻ trung, chưa từng trải sự đời chỉ hi vọng vị ôn thần không hay cười này đừng đến nữa.
Nếu đã đón rồi, một nhà ba người ăn một bữa cơm là việc thuận lý thành chương, đặc biệt bây giờ cũng không ảnh hưởng đến người thứ tư, ăn thì ăn thôi
Hạ Diệu Diệu mặc áo sơ mi tay ngắn kẻ sọc, bên dưới là quần âu cao hơn mắt cá chân, nhìn Hạ Thượng Thượng yếu đuối nằm trong lòng ba nó chốc chốc kêu đút miếng tôm, chốc chốc cho uống ngụm nước hoa quả.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhỏ thì chỉ là thiết kế đạo cụ, lớn là tư tưởng trung tâm, tổ làm chương trình mong có thể làm được tốt nhất, tất cả mọi người đều có cảm giác sứ mệnh, mong thông qua hình tượng của nhiều người thành công trong sự nghiệp để làm thức tỉnh những người phụ nữ đang đi tìm thế giới rộng lớn ngoài hôn nhân.
Cho dù không làm được như người đi trước cũng không sao, nhưng mong gieo một hạt giống vào trong lòng người phụ nữ, giúp cho người phụ nữ có thêm một tia hi vọng sau đổ vỡ hôn nhân.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy cái chủ đề này quá xa vời, không thực tế, toàn bộ mọi người đều ôm lý tưởng cao đẹp phổ độ chúng sinh, thật ra nhìn kĩ lại, ngoài một bộ phận người trẻ nghĩ như vậy, người nhiều tuổi rồi lại rất thản nhiên
Hạ Diệu Diệu có thể hiểu được ý nghĩa của từ “làm việc biếng nhác”, người phụ nữ một lòng vì gia đình, khi nhìn thấy người cũng là phụ nữ, họ sẽ quan tâm là “bạn kết hôn chưa”, “bạn có con chưa”, nếu như chưa có, sau lưng một người thành công lại thiếu bóng dáng của một gia đình
Người phụ nữ bị hại chia làm hai loại, một loại cảm thấy cái thế giới này sớm đã rất đen tối, trả thù cuộc đời của mình và những người khác, một loại là sống cuộc sống của mình sớm đã hình thành tính cách riêng, không nghe người khác bình luận.
Nhưng Hạ Diệu Diệu nhìn đám người già thành tinh đang nghiêm túc thảo luận những người cấp dưới đề cập, so sánh lợi hại, đột nhiên có một loại lĩnh ngộ, chính là: Cho dù bạn nhìn một sự việc có thấu đáo đến mức nào, đều không thể không đi làm, bởi vì chẳng may có thể trở thành ánh sáng soi đường của một người nào đó.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên có thêm một cảm giác kính phục, cung kính ngồi tại vị trí của mình, nghiêm túc làm người lắng nghe, sau khi video phát ra, có thể đối với rất nhiều người là vô bổ, nhưng không thể mất đi sự cao thượng trong đó.
Sáng sớm một làn gió ấm áp thổi vào trong phòng kính, Phất Y mặc một bộ váy dài màu trắng mang phong cách dân tộc, ngồi trên thảm yoga màu xanh dương nhạt, cô ấy vừa thu lại một chuỗi động tác duỗi dài, làm động tác hít | thở cuối cùng.
Thư kí đứng bên cạnh đang đọc lịch trình ngày hôm nay của cô ấy, đọc xong gấp văn kiện lại rồi lại cầm một tập khác lên, nói về những lời mời gần đây: “..
Truyền thông Video Mẫn Hàng mời Tổng Giám đốc làm nhân vật diễn thuyết đầu tiên cho chương trình dài kì phụ nữ tao nhã..
Quỹ từ thiện Viễn Sơn trợ giúp trẻ em mời...” Phất Y quay đầu nhìn thư kí, giọng nói lảnh lót như tiếng chuông có vài phần kinh ngạc: “Cô nói là Mẫn Hàng, cái công ty bị Phi Diệu mua lúc đầu năm nay?” Thư kí khó hiểu: “Có vấn đề gì sao?”
Phất Y từ từ đứng lên, đi đến chỗ nghỉ ngơi rót cho mình một ly trà, trong lòng nghĩ đến việc mẹ ruột của cô chủ nhỏ hình như làm việc ở công ty này.
Phất Y lại nghĩ, ngài Hà mong cô ấy nhận lời không? Nghĩ xong lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả, ngài Hà sao có thể quan tâm đến chuyện này chứ
Có nên kết một đoạn thiện duyên với mẹ ruột của cô chủ nhỏ không? Phất Y nhấp một ngụm trà, từ từ đặt tách trà xuống, màu xanh ngọc bích của chiếc chén làm nổi bật sự mềm mại của ngón tay cô.
Phất Y thở dài: Thuận theo tự nhiên đi.
Thư kí Thi đi vào, liếc mắt nhìn một lượt căn phòng làm việc không góc chết này, chiếc bàn làm việc giống như một chiếc quan tài lớn, một bộ bàn trà rộng không đến mấy mét vuông, cho dù nhìn bao nhiêu năm vẫn cảm thấy cực kì u ám không chút nhân khí, thậm chí đến một gốc cây ra hồn cũng không có, cả phòng tản ra sự lạnh lẽo đặc hữu của đồ kim loại thuộc khoa học kĩ thuật cao cấp.
“Ngài Hà, Cao Trạm Vẫn xin bệnh viện đi làm bác sĩ theo đoàn trị liệu đến XX, đã được phê chuẩn rồi.” Hà Mộc An nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt giống như kẻ ngốc nhìn anh ta, thậm chí còn chậm mất mấy nhịp
Thư kí Thi đột nhiên cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao lại bị đả kích, Cao Trạm Vân đi rồi, sao anh ta lại vội vàng chạy qua báo cáo, nhưng mà nghĩ lại, bớt một người gây trở ngại việc cô chủ nhỏ, ngài Hà chắc sẽ vui vẻ khi nghe
Vì vậy thư kí Thi lại nhìn về phía ngài Hà, cẩn thận mở miệng: “Đã phê chuẩn rồi, bên cô chủ nhỏ chắc vẫn còn chưa biết, nhưng hôm qua cô Hạ về nhà, bác sĩ Cao không tham gia vào bữa cơm đoàn viên của nhà họ Hạ.” Hà Mộc An nghe vậy càng mở to mắt nhìn thư kí Thi
Thư kí Thi không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, trong lòng nơm nớp lo sợ, ngài Hà sao vậy? Không nghe nói việc thân thể ngài ấy không thoải mái
Giọng nói âm trầm vang lên: “Ra ngoài.” Cực kì bình tĩnh
Thư kí Thi nghe vậy, tinh thần khẽ chấn động, không hề chậm trễ, nhanh chóng rời đi
Hà Mộc An nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, anh cầm điện thoại lên gọi cho bệnh viện, năm phút sau xác định tin tức Cao Trạm Vận cuối tháng định rời đi, thậm chí lại còn thêm một định ngữ là mười năm.
Hà Mộc An đột nhiên có một cảm giác không biết phải làm thế nào, vô số suy nghĩ lung tung xuất hiện trong đầu anh, nhất thời không biết là cảm giác gì
Bọn họ chia tay rồi, Cao Trạm Vẫn vậy mà dám chia tay với cô, có phải anh ẩn giấu rất tốt không, liệu có cảm giác được bóng dáng của anh trong đó không, Diệu Diệu liệu có vì chuyện chia tay mà trách anh, Cao Trạm Vân có nói gì với cô, cô liệu có trách anh cản trở họ?
Trong đống tư tưởng hỗn loạn, có một cái đột nhiên cực kì rõ ràng: Mình liệu có trở thành lựa chọn tốt nhất của cô không, suy cho cùng Thượng Thượng cũng cần một gia đình hoàn chỉnh.
Hà Mộc An nghĩ đến đây chẳng hiểu làm sao lại kích động, mặc dù vẻ mặt chẳng chút thay đổi, nhưng trong động tác lại có sự thoải mái khó mà phát hiện ra
Anh lại cầm điện thoại lên, gọi số điện thoại mà anh đã ghi nhớ trong đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Quên nói với em, anh muốn đổi trường học cho Thượng Thượng.”
Hạ Diệu Diệu đang ôm đống tài liệu đi về phía phòng lưu trữ, nghe vậy liền đổi bên tai nghe điện thoại, ôm đống tài liệu vào lòng
Đây là đống tài liệu có đặc biệt lấy ra từ phòng lưu trữ để đọc, những việc này trước đây đã thành quen thuộc, giờ cô cần đọc để lấy đó làm gương: “Được, em nghe mẹ em nói rồi, vất vả cho anh rồi.”
Hà Mộc An nghe vậy tâm trạng lo lắng sốt ruột đột nhiên bình ổn lại, cô không hề nghĩ nguyên nhân chia tay liên quan đến anh, mặc dù anh cảm thấy cô sẽ không giận lây, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc anh chưa từng làm một việc có lỗi với cô, nhưng lại không quản được việc người khác nghĩ thế nào, chẳng may Diệu Diệu cho rằng anh không buông, sự việc sẽ rất khó làm, hiện giờ vẫn còn tốt...
Vẻ mặt Hà Mộc An ôn hòa lại, anh thở phào một hơi rồi dựa vào ghế, liên tục gõ chiếc bút trong tay, chiếc bút gỗ xuống tay ghế vịn bằng da không phát ra âm thanh nào: “Mấy hôm trước có chút bận, vẫn luôn muốn nói với em một tiếng nhưng không có thời gian nên kéo dài đến tận bây giờ, tài liệu em xem chưa?” “Xem rồi, xem rồi.” Hạ Diệu Diệu ôm chặt tài liệu mở cửa phòng lưu trữ, đều ra ngoài ăn cơm trưa rồi, ở đây không có người, cô bỏ tài liệu ở trên một chiếc bàn trống, cầm điện thoại lên: “Đều rất tốt, anh quyết định là được.”
Hà Mộc An gật đầu, vẻ mặt như kiểu giang sơn này mình anh độc tốn, nhưng gật một lúc, đột nhiên nói: “Anh không có ý gì khác, trường mẫu giáo mà bác sĩ Cao chọn cho con rất tốt, lý luận dạy học đáng được tôn trọng, cô giáo trong trường tận chức trách
Anh chỉ nghĩ, những bạn nhỏ ở khu vực xung quanh không học ở đó, không có lợi cho việc nó nhanh chóng thích ứng với môi trường xung quanh, nên muốn đổi trường cho con, nếu như em cảm thấy không cần thiết...”
“Không đâu, rất tốt.” Hạ Diệu Diệu sắp xếp tài liệu trên bàn.
Hà Mộc An nghe ngữ khí nói chuyện của cô, cảm thấy lần này chắc anh không đoán sai, hai người bọn họ chắc chắn chia tay rồi, nếu không thì cô sẽ không bình thản như vậy đối với việc đổi trường mẫu giáo: “Chiều em rảnh không, anh chọn được hai trường không tồi, chiều định đi qua xem, nếu như em có thời gian anh cho lái xe đến đón.”
Chuyện Thượng Thượng đi học là chuyện lớn, Hạ Diệu Diệu nghĩ một chút, cô thân thiết với ai là chuyện của cá nhân cô, anh không có bạn gái cần phải tránh gây hiểu lầm, chuyện trường học của con gái cô cũng muốn chọn một chút: “Không cần, anh nói địa chỉ cho em, em tự lái xe đến.”
Hà Mộc An cũng không kiên trì, nói địa chỉ ra.
“Chiều gặp.”
Kết quả trưa đã gặp rồi, nhưng Thượng Thượng ở trường nói tay cô bé đau, gọi điện thoại cho ba ruột
Hà Mộc An vội vàng đưa đoàn bác sĩ chạy đến, kiểm tra nửa ngày xác định là 'ngứa do vết thương đang khép lại, mới cực kì đau lòng đón cô bé về.
Hạ Thượng Thượng làm nũng, giọng nói mềm mại liên tục kêu đau, cứ gọi ba ruột đến khi anh mua hết những thứ cô bé cần mới dừng.
Cô giáo Trương lau mồ hôi, ánh mắt đau khổ tiên đoàn người đi khỏi: Rốt cuộc cũng đi rồi, may mà thầy cô giáo trong trường làm tận chức trách, nếu như tìm được bất cứ chỗ nào không đúng của trường, anh nhất định sẽ đưa người đến kiện chỗ này.
Cô giáo Trương nhu mì, trẻ trung, chưa từng trải sự đời chỉ hi vọng vị ôn thần không hay cười này đừng đến nữa.
Nếu đã đón rồi, một nhà ba người ăn một bữa cơm là việc thuận lý thành chương, đặc biệt bây giờ cũng không ảnh hưởng đến người thứ tư, ăn thì ăn thôi
Hạ Diệu Diệu mặc áo sơ mi tay ngắn kẻ sọc, bên dưới là quần âu cao hơn mắt cá chân, nhìn Hạ Thượng Thượng yếu đuối nằm trong lòng ba nó chốc chốc kêu đút miếng tôm, chốc chốc cho uống ngụm nước hoa quả.
Bình luận facebook