• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đám Cưới Hào Môn(Bản Mới) (1 Viewer)

  • dam-cuoi-hao-mon-420

Chương 420: Cuộc sống thường ngày của vợ chồng (1)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
79594.png

Xem ảnh 2
79594_2.png
Cho dù bây giờ anh có chút xấu hổ bởi lời nói của con gái, nhưng anh mất mặt cũng được, anh không nhường cô bé thì để ai nhường đây.



Cô Trương khó xử, học trò của cô nói chuyện thật không nể mặt chút nào, xem vị kia mặt đã cứng đơ ra kìa



Tiểu Thượng Thượng không hiểu, cô bé đã nói rõ lập trường, ba ruột trước mắt này còn cười, cô bé sẽ không thoả hiệp, cười cũng không có ích gì.



“Thượng Thượng, đến đây.” Không muốn, ba ruột sắp kiếm mẹ kế, mẹ kế sẽ cho cô bé ăn táo độc, sẽ bắt cô bé đan chiếu cói, sẽ dùng kim đâm cô bé, sẽ sinh cho cô bé em trai bắt cô bé ngày ngày trông chừng không cho cô bé ăn cơm, cô bé không cần ba ruột đâu



Hà Mộc An ôn hòa nhìn cô bé, nụ cười trên mặt không dám thay đổi, mặt cũng không dám giữ dáng vẻ thường ngày, sợ sẽ doạ cô bé, Thượng Thượng là con gái của anh, nói anh hai câu cũng không sao cả, mất mặt cũng không sao, xem ra cô bé nhà anh thật là lanh trí: “Ba ba ôm...”



Tiểu Thượng Thượng ôm chặt lấy đùi cô Trương, bím óc như muốn dựng ngược lên.



Ánh mắt Hà Mộc An vô cùng cưng chiều: “Ba không phải người xấu..



ba...” Hà Mộc An suy nghĩ nát óc mới nói ra được một câu rất nhiều ông bố bà mẹ khác cũng dùng để dụ con của mình: “Ba quá bận...”



Ánh mắt Thượng Thượng đột nhiên sáng lên, giống như muốn làm cho Hà Mộc An chói mắt: “Chú quả nhiên nói y chang bà ngoại nói! Bà ngoại nói chú nhất định sẽ nói câu này! Thật là thần kỳ!” Xem đi, xem đi, chủ quả nhiên là người xấu, đã lộ rồi, còn không thừa nhận.



Nụ cười trên mặt Hà Mộc An thiếu chút nữa muốn rơi xuống, nếu không phải con gái anh cười quá ngây thơ, kích động, anh cũng không còn mặt mũi nói tiếp



“Là ba không tốt, ba không có chăm sóc Thượng Thượng...” Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, càng nhìn càng thấy trong lòng thoải mái



“Chú gạt người, bà ngoại của cháu nói chứ không cần cháu nữa..



chú phải nuôi người phụ nữ khác, còn phải mua đồ chơi cho con của người phụ nữ khác...” Cô Trương cảm thấy: Bà ngoại của cháu nói thật là độc mồm “còn phải mua đồ chơi cho con của người phụ nữ khác”



Nguyền rủa cha của con đội nón xanh sao



Hà Mộc An căn bản nghe không rõ con gái đang nói gì, chỉ cảm thấy cái miệng của con gái cứ cử động, bím tóc nhỏ lắc qua lắc lại, ánh mắt chuyển động không ngừng, anh nhìn mà không làm chủ được tinh thần, làm gì còn nghĩ tới ý khác trong lời con gái nói, cho dù có ý khác, nói thì cũng nói rồi.



“Ba chỉ nuôi Thượng Thượng nhà chúng ta...” Chỉ mua đồ chơi cho con, không gạt con..



lúc con còn nhỏ nhất định rất đáng yêu, chắc chỉ dài hơn nửa cánh tay của anh một chút, trong quá trình trưởng thành nhất định làm cho Diệu Diệu rất đau đầu, em xem hiện tại con gái vừa mở miệng đã có chủ ý của riêng mình, thật thông minh.



Xem cái gì mà xem, ba là kẻ lừa đảo, đều là lừa đảo: “ba..



con là một đứa trẻ không ba..



con không có ba...” Con tại sao lại không có ba, Thượng Thượng nỗ lực khóc lớn, dáng vẻ vô cùng căm phẫn đáng thương, cô bé đã nhiều năm không có ba, cô bé không biết tại sao lại xuất hiện nhiều ba như vậy, cô bé chỉ cần có một người ba là được rồi, tại sao người khác lại cứ cố chấp nói đến ba ruột của cô bé, không có thì ức hiếp bé



Cô bé bị ức hiếp nhiều ngày lắm rồi...



Tay chân Hà Mộc An không biết để đâu, anh nhìn con gái, gấp đến độ không biết phải an ủi như thế nào, hoảng hốt vô cùng, con có ba ruột, có mà, anh xuất hiện muộn, thật có lỗi với con gái.



Hà Mộc An gấp gáp nắm lấy tay con gái, vừa mềm vừa nhỏ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt to của cô bé, vương trên mi mắt, trượt qua gò má trắng ngần rơi xuống cổ, làm cho anh vô cùng khốn đốn



Một tiếng “Con không có ba” giống như tảng đá lớn và vào người anh, không cho anh kịp trở tay đã hất văng anh đi, rơi vào trong thác nước, rơi tự do xuống.



Thượng Thượng khóc đến mức không còn sức nữa, cô bé cũng không biết mình tại sao lại khóc, chỉ biết là vì cái người mà người ta nhớ đến rất lâu kia, cô bé vì vậy mà cảm thấy rất uất ức, cô bé có chút bị đả kích, nhìn kỹ lại ba ruột cũng không phải ba đầu sáu tay, không có thần khí biển hình, chỉ cảm thấy thất vọng thổi, cô bé chịu uất ức lâu như vậy, tại sao lại có một người ba tầm thường như thế.



Cô Trương vội vã ngồi xuống, thuần thục ôm lấy cô bé: “Đừng khóc, đừng khóc..



ba không phải không cần con, con xem, ba không phải đã đến thăm con rồi sao, ba rất thích Thượng Thượng của chúng ta...” Vấn đề gia đình như này cô gặp nhiều rồi.



Hà Mộc An đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn con gái



Tiểu Thượng Thượng lau nước mắt, sau khi những cảm xúc không biết là gì kia qua đi, xấu hổ cúi thấp đầu, thật là mất mặt.



Hà Mộc An nhìn cô bé nín khóc, bỗng nhiên cả người đều nhẹ nhõm hẳn, nhìn cô bé đang dụi mắt, sự dịu dàng trong ánh mắt anh nhiều thêm, đây chính là con gái của anh, khóc, cười, là vật thể mang theo sự sống xuất hiện trong cuộc sống của anh, lông mi con bé giống Diệu Diệu, lúc cười lại càng giống, lúc khóc..



nhưng lúc không cười lại giống anh, cảm giác đó, phức tạp không nói nên lời, vượt ra ngoài những ràng buộc, đủ để khống chế toàn bộ niềm vui nỗi buồn của anh.



Cô Trương thử vươn tay: “Anh có muốn ôm con bé không?” Haiz..



cô ấy nhìn anh cũng thấy đau xót.



“Có..



có thể sao?” Hà Mộc An nhìn Thượng Thượng nói, ánh mắt chăm chú như vậy, âm thanh dịu dàng như vậy, chỉ sợ doạ đến con bé.



Tiểu Thượng Thượng nghĩ phải xoay đầu đi nói không, cự tuyệt..



Cô bé thấy ba ruột nhìn mình với dáng vẻ vô cùng ái ngại, cô bé vừa không xinh đẹp lại vừa không biết biển hình, nhìn cô bé làm gì, cô bé cũng chẳng ban phúc cho ba, thật là ngại mà.



“Thì..



thì ôm một lát...”



Tiểu Thượng Thượng do dự một hồi thì cho ôm, chính là phản bội bà ngoại và ba Cao, nhưng..



có phải không cho ba Cao biết, ba Cao sẽ không vui hay không, bởi vì ba ruột rất nghiêm túc, cô bé cũng ngại cự tuyệt: “Thì..



một chút thôi...” Một chút thôi nha.



Hà Mộc An mở to mắt vì cảm kích, đợi tới lúc anh lấy lại nhận thức, tay đã run run ôm lấy con gái của anh



Cơ thể nho nhỏ, tròn tròn ấy nhìn thật thông minh, lúc ôm vào trong lòng, anh cảm thấy cô bé nhỏ, rất nhỏ, một cánh tay của anh đã có thể nhấc lên, cách anh rất gần, ánh mắt vô cùng lanh lợi, ánh mắt sau khi khóc ngập nước, chớp qua chớp lại rất nhiều lần.



Thượng Thượng bị dáng vẻ cực kỳ thích mình của anh làm cho không thoải mái, cô bé bây giờ muốn quay về ngủ trưa...



“Thượng Thượng...” Hà Mộc An khẽ tiếng gọi.



“Vâng?” Hà Mộc An vui vẻ mỉm cười, ôm con gái vô cùng quan trọng với anh vào lòng, trong lòng cảm thấy thật bình yên



Bé bị lừa rồi, bé làm sao có thể đồng ý, không có nguyên tắc, sẽ bị bà ngoại cười nhạo.



Hà Mộc An dịu dàng xoa đầu của bé, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ vểnh lên, trên cổ áo còn dính ít nước cơm, con gái của anh, dễ thương như vậy, Hà Mộc An ôm cô bé chặt hơn, kể vào má.



Hạ Thượng Thượng càng không thoải mái, cô bé không biết nên làm gì, anh cứ nhìn cô bé, cô bé cảm thấy không tự nhiên, Tiểu Thượng Thượng nỗ lực di chuyển một chút, cuối cùng nghĩ ra cần phải nói gì, đôi mắt long lanh nhìn vào anh, chỉ vào món đồ trên đầu: “Mẹ nói, đây chính là con thỏ ba mua cho con?”



Hà Mộc An cười mỉm, món đồ này..



là anh mua cho Diệu Diệu, Diệu Diệu đã đưa chúng cho Thượng Thượng với tâm trạng như thế nào, xem ra, cô..



đối với anh thật không còn khả năng, Hà Mộc An cười khổ: “..



Cảm ơn.” Thượng Thượng xoay đầu, người phải nói cảm ơn không phải nên là cô bé sao? Hà Mộc An xoa xoa đầu cô bé: “Cảm ơn mẹ của con.” Hạ Thượng Thượng không hiểu ý tứ trong lời nói.



Hà Mộc An cũng không muốn giải thích cho cô bé, cô bé còn quá nhỏ, không hiểu được ý nghĩa trong đó: “Ba không chăm sóc cho con, có phải con sẽ không thích ba...”



“Con thích ba làm gì?” Thật kỳ lạ:“..



Bà ngoại con nói ba là người xấu, ba sẽ lừa con, con chỉ là cho ba ôm một lát không phải vì con là người dễ lừa nha.”



Hà Mộc An có chút mù mờ: “Ba sẽ không lừa con.”



“Không sao, con rất thông minh, ba có thể thoải mái lừa



Như vậy mẹ của con sẽ không nói con ngốc nữa.”



“Thượng Thượng của chúng ta không ngốc chút nào.” Tiểu Thượng Thượng rất vui: “Xem đi xem đi, con đã biết là con thông minh mà.” Hà Mộc An nhìn con gái đang dương dương tự đắc, cảm thấy đứa nhỏ này nói chuyện y hệt như Diệu Diệu, đều cảm thấy bản thân mình rất tốt, làm cho người khác vui vẻ.



Nửa tiếng sau



Cô Trương cảm thấy khó xử khi đối diện với ngài Hà vì sau khi Thượng Thượng rời khỏi, anh đã mang vẻ mặt lạnh lùng, cùng một người nhưng sao trước và sau lại có sự khác biệt lớn như vậy? Khi Thượng Thượng còn ở đây trông anh thật dễ nói chuyện, thật đong đầy tình cảm người cha, làm cho người ta cảm thấy một người cha áy náy do không chăm sóc cho con mình sẽ là một người đong đầy tình cảm.



Nhưng hiện tại, cô giáo cảm thấy chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ như vậy, người đàn ông này từ lúc Thượng Thượng đi lên lớp lập tức thay đổi, khiến cô có cảm giác cho dù anh không mở miệng nói chuyện cũng sẽ cao hơn người khác một bậc, cô giáo thật không biết làm sao anh có thể làm được, chỉ có ảo giác cô đứng bên cạnh anh để chờ anh ra lệnh.



“Tại sao?”



Hai chữ này làm cho cô Trương cảm thấy áp lực rất lớn, âm thanh không cao không thấp đến lạnh nhạt, làm sao một người có thể nói một câu nghi vấn với ngữ khí âm trầm như vậy: “Thật chưa có tiền lệ như vậy bao giờ.” Làm gì có quy định phụ huynh vào lớp học cùng học sinh chư: “Điều này sẽ làm cho những bạn học sinh khác có cảm giác phân cấp, làm phân tán sự tập trung của các em.”



Cô Trương không đợi nhận câu trả lời: “Hay là như thế này chờ tới lúc Thượng Thượng ăn bữa phụ, tôi dắt cô bé đến sân thể dục?” Ra ngoài trường học tuyệt đối không được, không thể giao phó với phụ huynh học sinh.



Cô Trương chờ đến mức mồ hôi ướt sống lưng, được hay là không được? Điện thoại của Hà Mộc An reo lên.



Cô Trường thấy điện thoại của anh ta rất bình thường, tiếng chuông cũng là tiếng chuông có sẵn, nhìn không ra được của thương hiệu nào, cô Trương mới phát hiện ngoài chiếc xe đang đậu bên ngoài thì trên người anh không có gì để chứng minh anh là một người rất có quyền thế, nhưng anh lại cho người ta một loại cảm giác ngạo mạn rất tự nhiên, giống như hiện tại, anh đứng ở đó nhìn ra ngoài cửa sổ nghe điện thoại, kỳ lạ là bạn sẽ đứng kế bên chờ anh ra lệnh, sau đó mới có thể tiếp tục thuyết phục việc anh ta từ bỏ ý muốn lên lớp học với con gái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đám Cưới Hào Môn full
  • Anh Vũ Tắm Trăng
Đám Cưới Hào Môn Full dịch
  • 5.00 star(s)
  • Anh Vũ Tắm Trăng
chap-589
Truyện Ma: Đám ma thành đám cưới

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom