Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-461
Chương 461: Hèn nhát
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Có chuyện gì không, không có chuyện gì thì em tắt máy đây.” Giọng Hạ Diệu Diệu hơi bực mình, cô không có tâm trạng nào mà nói chuyện với anh ta.
Hà Mộc An tinh tế cảm nhận được, anh bỗng nhiên đứng thẳng lên, giọng nói cũng trở nên thận trọng hơn: “Hôm nay em không về à...” Hạ Diệu Diệu khựng lại, bị giọng nói dịu dàng của anh đánh động: Anh ấy“...”
“...” Anh nhớ em rồi.
Im lặng có nghĩ là không biết nói gì, sự dịu dàng của anh, Hạ Diệu Diệu có chút cảm động, nhưng, nếu trách thì trách cô chưa đủ chín chắn, không chịu nổi cái “ý tốt” sáng nay, có điều giọng cô đã trở nên mềm mỏng hơn một chút: “Tối nay muốn ăn gì, bảo đầu bếp Sát đem cho, đừng bật điều hoà lạnh quá, cẩn thận.” Hức, anh đâu cần có quan tâm: “Nếu không có chuyện gì, thì em tắt máy đây.”
Cô không vui! “Đợi chút.” Bởi vì chuyện đó sao?
Hà Mộc An không định nói qua điện thoại, thậm chí còn không định nói thẳng
Anh có cả ngàn cách để nói khéo rằng tôi qua nói cô béo là đùa cô, về chuyện thể diện này, làm sao có thể khiến đối phương xem trọng địa vị của mình trong gia đình, trong chuyện này, anh có đẩy cách
Nhưng khi cảm nhận được rằng cô vì thế mà rất không vui, anh đành nói thẳng: “Em không béo chút nào, em rất đẹp.” Béo hay không em vẫn là em, thế nên đừng giận nữa.
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đi về phía lan can, tâm trạng bỗng tốt hơn nhiều, cô nhớ ra rồi, lúc ra khỏi nhà Hà Mộc An bảo cô béo, cô rất không vui, muốn bóp chết anh cho hả giận
Nhưng tâm trạng của cô lúc này, so với khi ấy, cô không biết cái tâm trạng giận dỗi lúc ấy nhẹ nhõm đến mức nào, Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên muốn khóc, cô chịu đủ sự cảm tính của mình rồi..
“..” Hà Mộc An cúi đầu xuống, sự im lặng kì quặc khiến lòng anh quặn thắt, sao vậy nhỉ: “Em..” Hạ Diệu Diệu bỗng cười vang, Hà An luôn coi mình là trung tâm, chắc phải giày vò lắm mới nói ra được câu xin lỗi, tự mình xé nát minh ra rồi lại vo tròn lại, rồi lại tìm đầy lí do để tổ đẹp sự cao ngạo của anh, có thể nói ra câu nói đó, coi như sự nhận lỗi thành khẩn nhất của anh rồi.
Cô nghĩ đến dáng vẻ của anh lúc này, chắc anh đang cảm thấy mình vừa làm được một việc lớn, bỏ được lòng tự tôn xuống, cúi cái đầu cao quý, giống như trước đây sống chết cũng không chịu quỳ xuống đeo vòng chân cho cô vậy, không phải không yêu, chỉ là cảm thấy mất thể hiện
Nhưng anh xin lỗi rồi, bây giờ chắc cũng đang tự giày vò bản thân lắm đây.
Hạ Diệu Diệu nghĩ thế, bỗng thấy thương xót anh, vì hoàn cảnh sống, Hà Mộc An có lòng tự trọng mà cô chưa từng có, nhưng cứ đúng lúc cổ đang muốn bóp chết anh không hề luyến tiếc, thì anh lại bỗng nhiên chạm được đến điểm mềm mại nhất trong lòng cô, nhìn cô với ánh mắt độc nhất vô nhị, như thể trong mắt anh chỉ có cô.
Hạ Diệu Diệu cười xong, khẽ gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt, giọng nói mềm mỏng hơi chút: “Em không sao cả, chỉ cảm thấy anh thật buồn cười, anh cứ ở nhà đi, em nhớ ba mẹ rồi, đúng lúc Tiểu Ngư ốm nên về nhà, em tắt máy đây.”
Nói rồi không đợi Hà Mộc An trả lời, cô vội vàng cắt đứt cuộc gọi
Cô sợ mình sẽ tha thứ cho anh.
Hà Mộc An sững người nhìn điện thoại, có chuyện gì mà anh không biết sao?
Hạ Diệu Diệu cũng đứng sững hồi lâu.
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy, không ăn bim bim nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi lên lầu, sắp chết rồi! Mỗi lần chị mình như thế, đều có nghĩa là tâm trạng đang rất tồi tệ, rất buồn rầu, ở vào điểm giao giữa thiện ý và phẫn nộ, bây giờ mà động vào chị ấy thì chỉ có chết! Lúc chị ấy còn khống chế nổi bản thân mình thì đúng là thánh nữ, có thể bao dung tất cả nhưng sau khi cảm giác thánh nữ biến mất, ai biết được chị ấy muốn giải toả như thế nào!
Chạy rồi hẵng hay! Hạ Diệu Diệu sững người nhìn Hạ Tiểu Ngư chạy lên trên, rồi lại nhìn về phía khác, một mình cô đang đứng trong phòng khách
Cảm giác xót xa nảy sinh từ câu xin lỗi của Hà Mộc An đang từ từ biển mất dần, lời khẩn cầu của Lâu Hữu Dạ như được phóng đại gấp trăm lần, lần này vì có sự tham gia của giọng nói Hà Mộc An, mà càng thêm cụ thể sổ động hơn
Tại sao cô phải thương xót anh? Từ khi cưới anh đến giờ, dưới sự che chở của người chồng vạn năng, cô bị người ta “khẩn cầu” rồi! Anh có thể không biết!
Nhưng không biết thì gọi cuộc điện thoại đó làm gì? Cho dù không biết, chỉ cần cô cứ nhịn thể này, nhịn đến khi hết giận, tâm trạng tự nhiên tốt lên, rồi về nhà? Đợi đến khi Lâu Hữu Dạ trở thành nữ thần, có thể giẫm đạp lên tâm trạng của cô, thăng hoa viên mãn, thì khi ấy cô đang ở đâu mà đau khổ?
Quả nhiên cô càng ngày càng biết nghĩ cho người khác rồi, cô hiền dịu như thế người khác có biết không? Có cần đợi đến khi già rồi, sắp xuống đất rồi mới kể ra cho Hà Mộc An nghe để anh cảm động? Không! Cô không thể nhìn cô ta tốt thể được! Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng không kìm nén nổi lửa giận trong lòng! Thôi trước sau cũng chết thì chết cho nhanh! Cô đành chọn kết cục trước để đỡ phải giày vò! Chết hết cho xong!
Hạ Diệu Diệu cầm điện thoại lên, gọi cho Lâu Hữu Dạ, dù sao cô cũng không ở nhà, đi đi, đến đó đi
Sớm chết sớm tái sinh!
Hà Mộc An đang tập gym, tập gym trong một căn phòng chưa đầy một trăm mét, có rất nhiều thứ có thể tập, mặc dù vợ không có nhà, nhưng quanh nhà chỗ nào cũng có dấu vết của cô, trong môi trường như thế này, càng dễ dàng để tiêu hoá quả trứng ốp lết khó tiêu.
“Đến đây!” Hà Mộc An lau mồ hôi, mặc dù sẽ không xuất hiện cảnh tượng nhà trên nhà dưới vay dầu vay giấm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có hàng xóm đến thu tiền điện nước, các hoạt động đó đúng là chỉ có người ta nghĩ ra được.
Hà Mộc An giống như một người đàn ông của gia đình bình thường ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, phủ thêm một lớp băng, toát lên vẻ uy quyền chẳng ăn khớp gì với căn phòng, anh lạnh lùng nhìn cô, không nói gì..
Lâu Hữu Dạ bỗng cứng người lại, khuôn mặt cũng cứng đơ, nụ cười trên môi còn chưa kịp lộ hết đã thêm phần sợ hãi
Cô kinh ngạc nhưng không bì lại được với sự hoảng sợ lúc này, cô đã từng nhìn thấy ngài Hà nhất người vào trong chuồng thú dữ, rồi..
rồi con người đó không bao giờ xuất hiện nữa, lúc..
lúc đó, ngài..
ngài ấy cũng có biểu cảm như thể này.
Hà Mộc An lạnh lùng nhìn cô, anh không để để ý đến quá khứ đó, cũng không sợ Hạ Diệu Diệu biết được, giấu cô ta lại chính là quá đề cao cô ta, cô ta không xứng đáng với đãi ngộ cao như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta có thể xuất hiện trước mặt Hạ Diệu Diệu: “Có chuyện gì sao?”
Âm thanh sắc lạnh ấy như đâm thẳng vào tai cô ta, khiến cô ta cảm thấy đau đớn tột cùng.
“Em..
không..
cô ấy...” là Hà phu nhân bảo cô ta đến đây..
cô ta..
cô ta không nói được ra câu nào.
Ánh mắt Hà Mộc An càng trở nên sắc lạnh, cô ta xuất hiện ở đây, cũng chính là xuất hiện trước mặt Hạ Diệu Diệu, chính là khiến anh khó xử! Những người khiến anh khó xử đều không có kết cục gì tốt đẹp!
Lòng dạ Hạ Diệu Diệu rộng rãi thể nào, không cần đo anh cũng biết, vậy mà cô ta lại xuất hiện ở đây! Tốt nhất cô ta nên tìm chuyện gì đó để nghiêm túc báo cáo! Ví dụ như nhà họ Lâu bị diệt sạch rồi! Không thì anh không dám đảm bảo rằng sẽ thực hiện được lời hứa ngày trước khi tiến người về! Nhìn dáng vẻ của cô ta, thì nhà họ Lâu hẳn là chưa chết hết!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hà Mộc An tinh tế cảm nhận được, anh bỗng nhiên đứng thẳng lên, giọng nói cũng trở nên thận trọng hơn: “Hôm nay em không về à...” Hạ Diệu Diệu khựng lại, bị giọng nói dịu dàng của anh đánh động: Anh ấy“...”
“...” Anh nhớ em rồi.
Im lặng có nghĩ là không biết nói gì, sự dịu dàng của anh, Hạ Diệu Diệu có chút cảm động, nhưng, nếu trách thì trách cô chưa đủ chín chắn, không chịu nổi cái “ý tốt” sáng nay, có điều giọng cô đã trở nên mềm mỏng hơn một chút: “Tối nay muốn ăn gì, bảo đầu bếp Sát đem cho, đừng bật điều hoà lạnh quá, cẩn thận.” Hức, anh đâu cần có quan tâm: “Nếu không có chuyện gì, thì em tắt máy đây.”
Cô không vui! “Đợi chút.” Bởi vì chuyện đó sao?
Hà Mộc An không định nói qua điện thoại, thậm chí còn không định nói thẳng
Anh có cả ngàn cách để nói khéo rằng tôi qua nói cô béo là đùa cô, về chuyện thể diện này, làm sao có thể khiến đối phương xem trọng địa vị của mình trong gia đình, trong chuyện này, anh có đẩy cách
Nhưng khi cảm nhận được rằng cô vì thế mà rất không vui, anh đành nói thẳng: “Em không béo chút nào, em rất đẹp.” Béo hay không em vẫn là em, thế nên đừng giận nữa.
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đi về phía lan can, tâm trạng bỗng tốt hơn nhiều, cô nhớ ra rồi, lúc ra khỏi nhà Hà Mộc An bảo cô béo, cô rất không vui, muốn bóp chết anh cho hả giận
Nhưng tâm trạng của cô lúc này, so với khi ấy, cô không biết cái tâm trạng giận dỗi lúc ấy nhẹ nhõm đến mức nào, Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên muốn khóc, cô chịu đủ sự cảm tính của mình rồi..
“..” Hà Mộc An cúi đầu xuống, sự im lặng kì quặc khiến lòng anh quặn thắt, sao vậy nhỉ: “Em..” Hạ Diệu Diệu bỗng cười vang, Hà An luôn coi mình là trung tâm, chắc phải giày vò lắm mới nói ra được câu xin lỗi, tự mình xé nát minh ra rồi lại vo tròn lại, rồi lại tìm đầy lí do để tổ đẹp sự cao ngạo của anh, có thể nói ra câu nói đó, coi như sự nhận lỗi thành khẩn nhất của anh rồi.
Cô nghĩ đến dáng vẻ của anh lúc này, chắc anh đang cảm thấy mình vừa làm được một việc lớn, bỏ được lòng tự tôn xuống, cúi cái đầu cao quý, giống như trước đây sống chết cũng không chịu quỳ xuống đeo vòng chân cho cô vậy, không phải không yêu, chỉ là cảm thấy mất thể hiện
Nhưng anh xin lỗi rồi, bây giờ chắc cũng đang tự giày vò bản thân lắm đây.
Hạ Diệu Diệu nghĩ thế, bỗng thấy thương xót anh, vì hoàn cảnh sống, Hà Mộc An có lòng tự trọng mà cô chưa từng có, nhưng cứ đúng lúc cổ đang muốn bóp chết anh không hề luyến tiếc, thì anh lại bỗng nhiên chạm được đến điểm mềm mại nhất trong lòng cô, nhìn cô với ánh mắt độc nhất vô nhị, như thể trong mắt anh chỉ có cô.
Hạ Diệu Diệu cười xong, khẽ gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt, giọng nói mềm mỏng hơi chút: “Em không sao cả, chỉ cảm thấy anh thật buồn cười, anh cứ ở nhà đi, em nhớ ba mẹ rồi, đúng lúc Tiểu Ngư ốm nên về nhà, em tắt máy đây.”
Nói rồi không đợi Hà Mộc An trả lời, cô vội vàng cắt đứt cuộc gọi
Cô sợ mình sẽ tha thứ cho anh.
Hà Mộc An sững người nhìn điện thoại, có chuyện gì mà anh không biết sao?
Hạ Diệu Diệu cũng đứng sững hồi lâu.
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy, không ăn bim bim nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi lên lầu, sắp chết rồi! Mỗi lần chị mình như thế, đều có nghĩa là tâm trạng đang rất tồi tệ, rất buồn rầu, ở vào điểm giao giữa thiện ý và phẫn nộ, bây giờ mà động vào chị ấy thì chỉ có chết! Lúc chị ấy còn khống chế nổi bản thân mình thì đúng là thánh nữ, có thể bao dung tất cả nhưng sau khi cảm giác thánh nữ biến mất, ai biết được chị ấy muốn giải toả như thế nào!
Chạy rồi hẵng hay! Hạ Diệu Diệu sững người nhìn Hạ Tiểu Ngư chạy lên trên, rồi lại nhìn về phía khác, một mình cô đang đứng trong phòng khách
Cảm giác xót xa nảy sinh từ câu xin lỗi của Hà Mộc An đang từ từ biển mất dần, lời khẩn cầu của Lâu Hữu Dạ như được phóng đại gấp trăm lần, lần này vì có sự tham gia của giọng nói Hà Mộc An, mà càng thêm cụ thể sổ động hơn
Tại sao cô phải thương xót anh? Từ khi cưới anh đến giờ, dưới sự che chở của người chồng vạn năng, cô bị người ta “khẩn cầu” rồi! Anh có thể không biết!
Nhưng không biết thì gọi cuộc điện thoại đó làm gì? Cho dù không biết, chỉ cần cô cứ nhịn thể này, nhịn đến khi hết giận, tâm trạng tự nhiên tốt lên, rồi về nhà? Đợi đến khi Lâu Hữu Dạ trở thành nữ thần, có thể giẫm đạp lên tâm trạng của cô, thăng hoa viên mãn, thì khi ấy cô đang ở đâu mà đau khổ?
Quả nhiên cô càng ngày càng biết nghĩ cho người khác rồi, cô hiền dịu như thế người khác có biết không? Có cần đợi đến khi già rồi, sắp xuống đất rồi mới kể ra cho Hà Mộc An nghe để anh cảm động? Không! Cô không thể nhìn cô ta tốt thể được! Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng không kìm nén nổi lửa giận trong lòng! Thôi trước sau cũng chết thì chết cho nhanh! Cô đành chọn kết cục trước để đỡ phải giày vò! Chết hết cho xong!
Hạ Diệu Diệu cầm điện thoại lên, gọi cho Lâu Hữu Dạ, dù sao cô cũng không ở nhà, đi đi, đến đó đi
Sớm chết sớm tái sinh!
Hà Mộc An đang tập gym, tập gym trong một căn phòng chưa đầy một trăm mét, có rất nhiều thứ có thể tập, mặc dù vợ không có nhà, nhưng quanh nhà chỗ nào cũng có dấu vết của cô, trong môi trường như thế này, càng dễ dàng để tiêu hoá quả trứng ốp lết khó tiêu.
“Đến đây!” Hà Mộc An lau mồ hôi, mặc dù sẽ không xuất hiện cảnh tượng nhà trên nhà dưới vay dầu vay giấm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có hàng xóm đến thu tiền điện nước, các hoạt động đó đúng là chỉ có người ta nghĩ ra được.
Hà Mộc An giống như một người đàn ông của gia đình bình thường ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, phủ thêm một lớp băng, toát lên vẻ uy quyền chẳng ăn khớp gì với căn phòng, anh lạnh lùng nhìn cô, không nói gì..
Lâu Hữu Dạ bỗng cứng người lại, khuôn mặt cũng cứng đơ, nụ cười trên môi còn chưa kịp lộ hết đã thêm phần sợ hãi
Cô kinh ngạc nhưng không bì lại được với sự hoảng sợ lúc này, cô đã từng nhìn thấy ngài Hà nhất người vào trong chuồng thú dữ, rồi..
rồi con người đó không bao giờ xuất hiện nữa, lúc..
lúc đó, ngài..
ngài ấy cũng có biểu cảm như thể này.
Hà Mộc An lạnh lùng nhìn cô, anh không để để ý đến quá khứ đó, cũng không sợ Hạ Diệu Diệu biết được, giấu cô ta lại chính là quá đề cao cô ta, cô ta không xứng đáng với đãi ngộ cao như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta có thể xuất hiện trước mặt Hạ Diệu Diệu: “Có chuyện gì sao?”
Âm thanh sắc lạnh ấy như đâm thẳng vào tai cô ta, khiến cô ta cảm thấy đau đớn tột cùng.
“Em..
không..
cô ấy...” là Hà phu nhân bảo cô ta đến đây..
cô ta..
cô ta không nói được ra câu nào.
Ánh mắt Hà Mộc An càng trở nên sắc lạnh, cô ta xuất hiện ở đây, cũng chính là xuất hiện trước mặt Hạ Diệu Diệu, chính là khiến anh khó xử! Những người khiến anh khó xử đều không có kết cục gì tốt đẹp!
Lòng dạ Hạ Diệu Diệu rộng rãi thể nào, không cần đo anh cũng biết, vậy mà cô ta lại xuất hiện ở đây! Tốt nhất cô ta nên tìm chuyện gì đó để nghiêm túc báo cáo! Ví dụ như nhà họ Lâu bị diệt sạch rồi! Không thì anh không dám đảm bảo rằng sẽ thực hiện được lời hứa ngày trước khi tiến người về! Nhìn dáng vẻ của cô ta, thì nhà họ Lâu hẳn là chưa chết hết!
Bình luận facebook